Chap 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Song Ngư nằm trên giường, trằn trọc mãi không ngủ được. Cả KTX đã im lìm từ lúc nào cô cũng chẳng rõ. Những đêm như thế này thật khó chịu. Có lẽ ăn chút gì đó sẽ giúp cô dễ ngủ hơn.

Nghĩ vậy, Song Ngư trèo xuống giường.

KTX tối om. Im lặng...im lặng... Nó khiến cô rùng mình, rợn gáy tóc. Cô đi xuống bếp, nhón từng bước chân thật nhẹ nhàng. Cô bắt đầu lục tung cái bếp lên...

RẦM

Tiếng cánh cửa bị mở toang ra, đập mạnh vào tường. Song Ngư giật thót cả tim. Cô chạy ra phía phòng khách (Sợ ma mà vẫn ra xem được thì cũng bó tay!!==").

Cô đứng núp sau cái cột. Cô thấy một cái bóng đen đang chạy ra ngoài. Dù chỉ thấp thoáng ánh trăng, nhưng cô vẫn nhận ra cái mái tóc màu bạch kim đáng ghét đó.

"Hehe, ra ngoài lúc nửa đêm thế này chỉ có thể là đi gặp em nào!! Mình đi theo bắt quả tang cho bõ ghét!!" - Song Ngư cười thầm, tự nhủ, rồi cũng rón rén lỉnh theo.

Bảo Bình chạy như bay. Bây giờ chỉ có một nơi duy nhất anh có thể đến.

"Chạy gì mà nhanh dữ vậy?? Bộ thích em gái đấy đến thế sao??" - Ngư nhìn bộ dạng hớt hơ hớt hải của Bảo Bình mà phì cười, nhưng cũng thấy chạnh lòng.

Bảo Bình chạy đến khu vực của các giáo sư. Tòa lâu đài này nhỏ hơn trường học, nhưng cũng thật nguy nga tráng lệ. Dưới bầu trời đêm, nó vừa đẹp mà lại vừa bí ẩn, đáng sợ.

Anh đẩy cửa, chạy thẳng tới phòng thầy hiệu trưởng. Dường như vị giáo sư này cũng biết Bảo Bình đang đến.

"Vào đi!" - Thầy ôn tồn nói. Giọng nói nghe thật ấm.

Anh đẩy cửa bước vào. Thở dốc.

"Ta biết con sẽ đến mà!! Vậy cuối cùng thì nó cũng đã tới rồi phải không??"

"Thưa giáo sư, chúng ta không thể để hắn ở đây được!!!" - Trong phòng vẫn còn một nhân vật thứ ba nữa, có vẻ rất khó chịu với Bảo Bình. Nhưng anh chẳng bận tâm gì đến hắn. Anh túm chặt vào cái rèm của gần đó.

"Bình tĩnh nào Địa Dực!!" - Thầy điềm đạm nói.

"Thưa thầy..." - Địa Dực vẫn định nói tiếp, nhưng thầy hiệu trưởng lập tức giơ tay, ra hiệu cho anh im lặng. Anh đành cắn răng nuốt chặt vào.

"Con ổn chứ?!" - Thầy tiến lại gần Bảo Bình.

"Hiện tại thì nó đã ổn!!" - Anh đáp, những giọt mồ hôi nóng hổi chảy dài trên khuôn mặt thanh tú.

"Con biết là con không được để lộ việc này, đúng chứ?!"
"Vâng!!"

"Thưa giáo sư, chúng ta không thể để con quỷ này trong trường được!! Hắn là một vampire, và là một vampire mới sinh!! Chúng rất khát máu..."

"Im lặng!!! Ta tin Bảo Bình!! Cho nên con hãy im lặng!!" - Thầy dường như mất hết kiên nhẫn, lớn tiếng với Địa Dực khiến anh hoảng sợ, đứng lùi về phía sau một bước, cúi đầu.

"Ta đã suy nghĩ rất nhiều về việc này!! Nhưng ta nghĩ là con nên tự quyết định!!" - Thầy tiếp tục nói. "Ta sẽ cho con máu của ta, nhưng nó sẽ mang theo một lượng độc tố lớn. Nó sẽ làm dịu đi cơn khát máu của con, nhưng đồng thời cũng sẽ bòn rút sức mạnh của con. Mỗi một lần con uống nó, là một lần sức mạnh của con giảm đi. Con có thể không uống, nhưng buộc phải thề với ta rằng, con sẽ không đụng vào một cọng tóc của bất cứ học sinh nào trong trường."

"Giáo sư...Thầy biết con sẽ chọn gì mà..." - Anh thều thào nói. "Thầy biết con sống vì mục đích gì, và thầy cũng biết con ghê tởm cái thứ đó..."

"Ta biết, nhưng ta vẫn muốn hỏi con. Trong hai cách này, vốn chẳng có cách nào là hay. Nhưng ta tôn trọng quyết định của con. Vì vậy con cũng hãy thực hiện đúng những điều đã thề với ta." - Thầy vỗ vai anh. "Địa Dực sẽ là người giám sát con, để ngăn chặn con kịp thời!! Uống chút thuốc bổ này đi!! Nó sẽ giúp con một phần nào đó!"

Bảo Bình cầm lấy cốc nước. Địa Dực nãy giờ vẫn cứ nhìn anh chằm chằm.

"Hehe, xin lỗi vì anh đã phải làm người giám sát tôi nhé!!" - Bảo Bình cười bỡn cợt, vẻ khiêu khích anh chàng Sao đỏ.
"Cũng nhờ cách này mà tôi có thể tiện tay xử cậu luôn!!" - Địa Dực cau mày, bực tức. Anh vốn chẳng ưa tên này.

"Nếu xử được..." - Vẫn cái thái độ đó, anh đáp. "Xin phép giáo sư, con đi!!"

Nói rồi, anh đứng dậy, cúi chào lễ phép rồi đi ra khỏi phòng.

RẦM

Cánh cửa khép lại. Bảo Bình đi thẳng ra ngoài.

Chợt, anh phát hiện có người đang theo dõi mình. Bảo Bình rút súng, nhanh như cắt chĩa thẳng vào đầu kẻ "bám đuôi" đang đứng thù lù ngay đằng sau.

"Cô làm gì ở đây??" - Anh hỏi, giọng lạnh như băng.
"Anh là vampire??!" - Song Ngư đứng đó, nhìn thẳng vào mắt anh. Đôi mắt xanh sapphire cương nghị, nhưng cũng pha chút dè chừng, sợ hãi. Một đôi mắt đẹp, nhưng cũng nhuốm đau thương.

"Vậy là cô đã nghe thấy hết?!
Cô mím chặt môi, gật đầu. Song Ngư cũng không tin nổi những điều cô nghe thấy tối nay. Giờ những gì cô có thể làm được là xác minh lại điều đó.
Bảo Bình thu súng, quay đầu bỏ đi.

"Anh thực sự là vampire sao??" - Song Ngư chạy theo, túm lấy tay áo Bảo Bình.
"Phải!!" - Anh thờ dài ngao ngán. Ánh mắt ánh lên vẻ chán trường.
"Tại sao??" - Cô cất tiếng hỏi.
"Kẻ giết cha mẹ tôi là một vampire. Bà ta cắn tôi, nên giờ tôi cũng là một trong số chúng!" - Anh nói ngắn gọn.

Song Ngư cúi gằm mặt. Cô đã khơi lại một vết thương cũ của anh.
"Giờ thì bỏ tay tôi ra được chưa?" - Bảo Bình hờ hững nói.
"Vậy giờ anh định làm gì? Anh đâu thể sống mà thiếu..." - Song Ngư giật mình, bỏ lửng câu nói. Cô nhớ lại rằng Bảo Bình rất ghê tởm thứ này.

"Đó là chuyện của tôi!! Không mượn cô quan tâm!! Đừng có kể cho ai biết chuyện này!!"
"Nhưng..."

Bảo Bình đột nhiên xoay người lại. Con ngươi bên phải của anh chuyển sang màu đỏ rực. Anh nhấc bổng Song Ngư lên, hất mạnh cô vào tường. Ngư không tài nào cử động được. Đúng như cô nghĩ, tên này thực sự rất mạnh.

Anh tiến lại gần. Tiếng bước chân của Bảo chầm chậm, vẳng vẳng trong màn đêm. Gió thổi nhẹ nhẹ, cuốn theo mấy chiếc lá cọ vào mặt đất, xào xạc.

"Cô nên nhớ điều này...Tôi là một Vampire mới sinh, và như cô biết là tôi rất khát máu. Hãy cứ thử tưởng tượng cảnh tôi cắm chặt nanh sâu vào cổ họng cô, và biến cô thành một cái xác khô không một giọt máu. Không muốn chết thì hãy im miệng đi!!" - Giọng anh đục ngầu, đôi mắt một dương đậm, một đỏ rực lạnh lẽo như đến từ địa ngục. Cái ánh nhìn đó như muốn giết chết cô.

Nói rồi, anh thả cô xuống đất. Song Ngư im lặng đứng dậy.

Hai người cứ thế trở về KTX. Cảnh vật xung quanh đung đưa theo gió, mang theo nỗi buồn man mác của hai con người. Mỗi người đều theo đuổi một suy nghĩ khác nhau.

"Anh sẽ ổn chứ??" - Song Ngư đột nhiên lên tiếng, phá vỡ sự im lặng.
"Giờ thì cô bắt đầu quan tâm đến tôi à?!" - Bảo Bình cười khẩy.

BỐP

Song Ngư bất ngờ đập mạnh vào lưng Bảo Bình.
"Đau..." - Bảo nhăn nhó.
"Còn lâu đi!! Kể cả anh có là một Vampire đi chăng nữa, thì anh vẫn chỉ Cái Bình nước lập dị, ngu ngốc và biến thái!!" - Ngư ngố lè lưỡi, rồi co giò chạy trước. Cô không chắc mình làm được gì cho anh, nhưng đó là điều duy nhất cô làm được lúc này. Đó là mặc kệ nó, và cứ cười đi.

Bảo Bình thoáng chút ngạc nhiên. Rồi anh cúi đầu, miệng nở một nụ cười tuyệt đẹp.
"Con nhỏ ngốc!!"
Rồi anh cũng lặng lẽ bước về KTX.

-----o0o-----​

Thời gian sau đấy khá suôn sẻ và buồn tẻ. Chẳng có chút sự kiện nào đáng chú ý. Mỗi ngày các sao cứ "chịu khó" nhồi nhét vào đầu một đống lí thuyết, rồi có vài buổi lại học thực hành, các sao lại quần tảo nhau chán chê mê mỏi.

Thầm thoắt cũng đã đến kì kiểm tra sát hạch. Vậy trước khi bắt đầu cuộc tranh tài đầy căng thẳng và nảy lửa, sao chúng ta không xoa dịu lòng bằng cách cho những màn ca than đi trước.

"Ầu mai gót, không phải thế chứ!!!!! Chưa chi đã kiểm tra kiểm trọt rồi!!!" - Nhân Mã giãy nảy, gào thét, lăn lộn.

"Chậc!! Nghe nói lớp A có mấy đứa mạnh phết đấy!! Khéo bị bọn nó đập cho dập người!!" - Thiên Yết ngồi ghếch chân lên bàn.

"Cũng bình thường!! Lần thi này là để thi đấu giữa các học sinh thôi! Về sau còn khó hơn cơ!!" - Xử Nữ nhún vai.

"HAHAHAHA!!!! Cuối cùng cũng là lúc ta được thể hiện tài năng rồi!!!!" - Bạch Dương tự đắc, trèo cả lên bàn mà đứng "tự sướng".

Những sự kiện kiểu này, thường Song Tử của chúng ta sẽ là cái loa bô bô lắm mồm nhất, nhưng chẳng hiểu sao anh chàng xem xong cái lịch thi thì tái mặt.

"Sao vậy?? Cậu ổn chứ!!" - Cự Giải để ý thấy Song Tử đang tím tái mặt mũi thì hỏi.
"HẢ??!" - Anh giật mình. "À, không có gì...Tớ ổn!!" - Anh cười gượng, rồi chạy té khói khỏi lớp.

Anh chạy ra sau cái vườn trường, ngồi đó vò đầu bứt tai.
"Cái ngày thi đấu trùng với cái ngày ấy!! Kiểu này chắc chết quá!!!" - Song Tử ôm đầu lo lắng. Anh không muốn ai biết cái bí mật này của anh tí nào!!!

Còn một tuần nữa mới thi... Chưa phải là đã chết... Cây ngay không sợ chết đứng...Cừ từ từ mà tính!!! Anh ngồi đó lẩm bẩm bàn mưu tính kế...

Quay lại với lớp học, mọi người vẫn xôn xao bàn tán.

"Hình như phải bốc thăm thi đấu đúng không nhỉ??" - Song Ngư băn khoăn.
"Bốc thăm ở nhà thể chất. Trước khi bốc thăm lại còn phải kiểm tra thể lực nữa chứ... Tớ oải nhất phần đấy!!" - Thiên Bình cong môi nói.

"Sặc!! Thế á??" - Sư Tử đang uống nước mà phụt hết cả ra ngoài. "Kiểm tra đấy là như thế nào??"

"Thì tớ nghe bảo là mình sẽ làm bài thi lí thuyết, rồi sau đó làm mấy thứ gì gì đấy như kiểu kiểm tra sức khỏe, để đánh giá thực lực. Xong mới cho bốc thăm để chọn đối thủ vừa sức ý!! Kiểu kiểu như thế!!" - Bình nhi giải thích. "Tớ không thích nó vì dễ làm mất hình tượng lắm!! Như kiểu trông thì học lớp Special có vể oách lắm, thế mà lại bị xếp ngang với mấy đứa lớp F nhục chết cha!!!"

"À, tưởng gì!!" - Sư Tử lè lưỡi. Thế mà làm anh tưởng ghê gớm lắm.
"Tớ kiểm tra theo kiểu gì được nhỉ?? Tớ không có khả năng tấn công!!" - Cự Giải thắc mắc.

"Cậu hỏi mấy giáo sư ý...~ Tớ nghĩ là sẽ có mấy đối thủ phù hợp với cậu thôi!!" - Ngư ngố tặc lưỡi.

"Cự Giải thi đấu thần chú! Cũng có mấy học sinh lớp B, C gì đó không có sức mạnh tấn công, nên học thần chú để thi đấu!!" - Ma Kết nói.
"Thần chú?? Giống kiểu Thiên Yết á??" - Cả bọn ngớ người ra.

"Không, kiểu Thiên Yết là ếm bùa với nguyền rủa người khác là phép thuật cấp cao. Cự Giải chỉ có thể học sơ cua để phòng vệ thôi! Cậu ấy sẽ kiểm tra theo cách khác, kiểu như là học chế thuốc, rồi dự đoán tương lai... mấy cái khỉ gì ý!!" - Kết ca thở dài. Cái bọn nhóc nhố nhăng này vào trường mà chả biết tí gì về trường cả.

"Thế cậu đã học được thần chú nào chưa??" - Kết đành chuyển chủ đề.
"Hả?? Tớ làm gì có sách mà học!!" - Giải nhi thốt lên.
"Trời đất, không có thì phải đi hỏi chứ!! Chả lẽ cậu chưa bao giờ thắc mắc là kiểu học sinh như cậu thì sẽ học theo phương pháp nào à??" - Ma Kết ôm đầu chán nản.

"Vậy giờ tớ phải làm sao đây??" - Cua cuống cuồng lên. Chết cô rồi, cứ học nhởn nhơ như chơi suốt thời gian qua.

"Đi lấy sách về mà học chứ sao!!!" - Xử Nữ không thể chịu nổi cái đồ ngốc này nữa, đá văng Giải ra khỏi lớp. Cự Giải vội vàng chạy loạn đi tìm sách.

"Tui ghét nhất là kiểm tra!! Phiền chết đi được!!!" - Song Ngư quăng cuốn sách vô sọt rác. Học rồi lại kiểm tra, chưa cần biết kiểm tra kiểu gì đã thấy ớn rồi.

"Thằng Song Tử chạy đâu mất rồi?? Đang định nhờ nó đi luyện phản xạ với mình!!" - Sư Tử nhìn ngó xung quanh.

"Tự đi mà luyện!!" - Song Tử từ đâu đi tới, đứng thù lù sau lưng Sư Tử, phang vào đầu anh một phát.

Cái tên đấy hằm hằm sát khí. Mấy cái mưu kế khôn lỏi của hắn bị phá sản hết, không cái nào có hiệu lực. Hắn ngồi phịch xuống ghế. Cái bí mật đấy đến thằng Sư Tử là bạn nối khố còn không biết, giờ thì cả trường sẽ biết. Không lẽ anh phải chơi đòn "hi sinh tất cả", không tham gia kì thi để bị loại khỏi kì thi để bị loại khỏi lớp Special. Có điên anh mới làm vậy, vừa nhục nhã, và nếu học lớp thường, thì sao anh có thể thấy được người ấy...

"Gì mà dữ vậy?" - Sư Tử xoa xoa cái đầu bị đập. "Không giúp thì thôi!!!"
"Cho chết!! Cái tội bắng nhắng cơ!!!" - Nhân Mã lè lưỡi.
"Cô..." - Sư ca lồng lộn đứng dậy, định thiêu cho cháy mông đồ Ngựa dồ đó. Hai tay anh cháy rực.

"Đừng hòng nhá!!! Đỡ tuyệt kĩ "Lốc xoáy âm thanh" đây!!!" - Mã Mã như dự đoán trước được. Cô nàng phóng tít ra xa. Sư Tử như mất trí, lao như điên đến.
"AAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!!!" - Nhân Mã gào lên.

Một luồng âm thanh phóng ra từ cổ họng Nhân Mã. Nó xoáy thành từng vòng như lốc. Mọi thứ như bị phá vỡ. Kính cửa sổ vỡ tung. Có những mảnh kính nhỏ văng vào không trung.

Cả trường rung chuyển vì âm thanh kinh hoàng đó. Tất cả học sinh đều bịt chặt tai lại, chẳng ai muốn cái màng nhĩ thân yêu của họ bị rách cả. Sư Tử dính đòn bị đánh văng vào tường. Trên tường xuất hiện lỗ lõm hình người sư tử trông thiệt vô duyên.

"Còn dám coi thường tui nữa không??!" - Nhân Mã cười đắc ý. Cô vung chiếc roi lên, trói chặt Sư Tử lại, rồi treo ngược anh lên mái nhà.

Vậy là trận chiến Mã Sư nay là một đều.

Nhân Mã phổng mũi lên đắc ý nhìn Sư Tử bị treo giò, tức mà không làm gì được. Cô đang khoái chí vì thắng lợi thì một giọng nói nghiêm nghị vang lên, làm cho Mã sái hàm.

"Ai đã gây ra chuyện này??!" - Thầy giám thân hình cao to lực lưỡng, mặt hằm hằm tức giận vì khung cảnh trước mặt.

Các cửa kính thì vỡ tung. Trên tường có một vết lõm ngớ ngẩn to đùng.

Các học sinh sợ toát mồ hôi hột. Họ nhanh chóng đứng thành một hàng dài, thẳng tắp mời thầy đi đến chỗ Nhân Mã và Sư Tử.

"Trò có biết trò vừa làm cái gì không??!" - Thầy trừng mắt.
"Dạ, dạ, em..." - Mã sợ ríu lưỡi lại, hai chân run run.
"Tại nó tấn công em trước!!" - Cô chỉ thẳng vào Sư Tử đang bị tòng teng, đổ mọi tội lỗi, như góa phụ bị oan khuất gặp được bao đại nhân.

"Nó khiêu khích em trước!!" - Sư Tử cũng gân cổ lên cãi. Anh còn chưa kịp chạm vào một sợi tóc của con nhỏ đáng ghét đó.
"Đừng có điêu!!!"
"Xin lỗi đi, cái đồ chém gió mà không biết ngượng mồm!!"

"IM NGAY!!!!" - Thầy giám thị gầm lên.

Cả hai tên đều sợ nín thinh. Học sinh quanh đó thì nuốt lưỡi vào họng, không dám ho he.

"Cả hai lên văn phòng với tôi!! Không giải thích gì nữa!!!" - Nói rồi, thầy xách tai cả hai đứa, lôi cổ lên văn phòng.

Số quá đen cho đội bán than. Cả hai tên bị cho lên văn phòng kỉ luật, và bị trừ 25% tổng số điểm bài thi sát hạch. Kiểu này thì cặp Mã Sư đành phải làm "đôi bạn cùng tiến" để cùng nhau vượt qua kì thi, không bị loại khỏi lớp Special.

"Cái bọn điên này!! Lại cãi nhau!!" - Xử Nữ xì dài.
"Bọn nó cãi nhau cũng vui mà!!" - Kết cười tươi. Một nụ cười hiếm hoi trong ngày.
Xử Nữ mặt đỏ bừng trước nụ cười đó. Nhưng bất giác, cô nhớ đến Thiên Bình. Xử khẽ nhíu mày, làm mặt lạnh, lơ đi câu nói của Ma Kết. Tất nhiên hành động này của cô khiến anh khó hiểu, nhưng Kết không hỏi, chỉ im lặng.

Bảo Bình nghe tin sét đánh mà cứ như không. Anh chàng lăn ra ngủ suốt từ tiết một đến tận tiết bốn, lay hoài không dậy. Mọi người đành bó tay, cứ để cho anh ngủ.
Vậy là các sao chuẩn bị bước vào kì thi sát hạch đầu tiên. Chúc các sao thi tốt nào!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro