14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những gì có thể nghĩ, tôi cũng đã nghĩ, những gì có thể thử, tôi cũng đã thử, vậy mà chúng tôi vẫn không thể nào thoát ra khỏi cái cầu thang quỷ quái này.

“Vô ích, tất cả đều vô ích.” Diệp Nhược Tuyết đi đến trước mặt tôi và nói, toàn thân cô ấy đã mệt mỏi rã rời, nét mặt cũng đầy thất vọng. Tôi lắc đầu, cứ thế mà ngồi xuống bên cạnh cô ấy, cố lục lọi trong đầu mong tìm được manh mối gì đó.

Bầu trời đang tối dần, nếu bây giờ không thể thoát ra ngoài thì tình hình của chúng tôi sẽ càng lúc càng nguy hiểm, ban đêm là thời điểm ma quỷ lộng hành, chúng tôi sẽ khó mà sống sót.

Làm thế nào mới có thể thoát được đây, đi lên hay đi xuống gì cũng không có lối ra. Cho dù chúng tôi cố gắng đi kiểu nào cũng chẳng hề có tác dụng.

“Không thể hướng về phía trước đi, cũng không thể xuống phía dưới đi. Còn có biện pháp khác sao?” Tôi cố chấp lẩm bẩm tự nói, mà bên cạnh Diệp Nhược Tuyết gắt gao lôi kéo cánh tay tôi, cũng sợ hãi lẩm bẩm tự nói.

Sắc trời ở dần dần càng tối, chúng tôi càng ngày càng nguy hiểm. Nếu không nghĩ ra biện pháp, tới đêm, tình cảnh chúng tôi đem so hiện tại càng thêm nguy hiểm.

“Đúng rồi, đi lên không được đi xuống cũng không xong, vậy thì chỉ còn cách phá vỡ chúng!” Tôi đột nhiên nói. Sau đó, trước ánh mắt đầy kinh ngạc của Diệp Nhược Tuyết tôi nhặt lấy một viên gạch cạnh cửa sổ, đập thẳng vào cửa kính để tìm lối ra.

Cùng với tiếng thủy tinh vỡ vụn, khung cửa sổ cũng đã lung lay, tôi đạp thêm mấy cái, cả cánh cửa đổ ầm, dù sao đây cũng là một căn phòng đã bỏ hoang từ lâu, nên cửa kính và khung sắt cũng đã cũ nát hết rồi.

“Đây là lầu hai, nhảy từ lầu hai xuống cũng sẽ không hề gì.” Tôi tự tin nói, sau đó chồm đầu ra ngoài cửa sổ, quả nhiên, theo tầm nhìn của tôi thì đây đúng là lầu hai. Khoảng cách từ chỗ này xuống mặt đất chưa tới hai mét, là một độ cao an toàn tuyệt đối, thậm chí, có nhảy xuống cũng sẽ chẳng bị gì.

“Này cũng quá cao đi,” Diệp Nhược Tuyết khó xử nói.

“Lúc này cũng đừng để ý, tớ đi xuống trước, sau đó cậu nhảy xuống, tớ khẳng định sẽ đỡ được cậu.” Tôi mỉm cười nói. Sau đó nhẹ nhàng đem cửa sổ đạp xuống dưới, ném vào một bên, đạp lên trên cửa sổ định nhảy xuống.

Nhưng đúng lúc này, tôi đột nhiên dừng lại. Đôi mắt tôi không ngừng lập loè, cả người đều đang run rẩy. Ngay sau đó, tôi từ trên cửa sổ nhảy trở về, sắc mặt trở nên phức tạp lên.

“Làm sao vậy, sao cậu không nhảy?” Diệp Nhược Tuyết nhìn tôi nghi hoặc hỏi.

“Nếu tớ nhảy, tớ nhất định phải chết.” Tôi đột nhiên nói, cặp mắt tràn đầy suy tư.

“Không có khả năng đi, cậu vừa mới nói này chỉ là lầu hai mà thôi.” Diệp Nhược Tuyết nói.

“Không, cậu chẳng lẽ đã quên, ba năm trước đây nữ sinh là chết như thế nào sao?” Tôi đột nhiên sắc mặt quỷ dị nói.

“Là nhảy lầu tự sát.” Diệp Nhược Tuyết nói.

“Không sai, là nhảy lầu, nhưng không nhất định là tự sát.” Tôi cười lạnh nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro