17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi cứ thế giằng co với chính mình suốt năm phút đồng hồ, cuối cùng cũng đã tỉnh táo trở lại. Hiện giờ tôi không còn sợ nữa, trong lòng cũng không lo lắng, ngược lại, tôi đang có một cảm giác hưng phấn khó nói thành lời.

“Tớ đã biết cách thoát ra ngoài rồi.” Tôi cười lạnh, dứt lời, tôi nắm tay Diệp Nhược Tuyết kéo đi về phía cầu trang trong. Lúc này, ngoài trời đã tối dần, đêm sắp đến.

Chúng tôi chẳng còn nhiều thời gian nữa, kéo tay cô ấy, tôi tiếp tục đi về phía cầu thang. Tới nơi, tôi đột nhiên nở một nụ cười lạnh lẽo, sau đó chụp cánh tay của Diệp Nhược Tuyết, xoay người lại đi theo hướng ban nãy.

“Cậu làm gì vậy, đây chẳng phải đi về chỗ cũ sao?” Diệp Nhược Tuyết thắc mắc.

“Không, đây mới chính là lối đi thật sự.” Tôi cười khẩy.

“Tớ cứ cho rằng ma quỷ dùng cái cầu thang này, sửa tên số tầng để đánh lừa chúng ta, nhưng giờ ta mới phát hiện, tất cả đều là giả. Chỗ chúng ta đang đứng, những gì chúng ta đang nghe, đều là giả.” Tôi đột nhiên mắng khẽ.

Sau đó, tôi tiếp: “Có thể ma quỷ đang đánh lừa giác quan của chúng ta, nhiễu loạn thị giác thính giác của chúng ta, lầu hai mà chúng ta đang thấy đang nghe đều là giả hết.”

“Ngay từ đầu tớ đã thấy nghi rồi, trên đời này dù nhà cao tầng tới đâu đi nữa thì đều phải có lối ra, chỉ cần người trong đó đi xuống hoặc là leo lên, thì đều có thể tới tầng trệt hoặc là sân thượng. Nhưng nãy giờ chúng ta đi lên hay đi xuống gì cũng đều là lầu hai, không có gì khác biệt.”

“Nhưng dù ta suy nghĩ cỡ nào cũng không tìm được cách, mãi đến tận khi cậu đột nhiên thốt lên là cậu vô cùng mệt mỏi, tớ mới vô tình phát hiện ra vài điều, kết hợp với việc nữ sinh từng tự sát vào ba năm trước, cuối cùng tớ cũng đã hiểu lí do.”

“Đó chính là...” Tôi dừng lại một chút, đảo mắt nhìn khoảng tối xung quanh rồi giận dữ hét lên: “Nãy gờ chúng ta vốn không đi đủ, cứ vòng vòng giữa tầng bốn với tầng năm mà thôi.”

“Đây vốn vẫn là một cái cầu thang bình thường, sở dĩ chúng ta nghĩ nó mãi mãi không có đường ra, là vì chúng ta cứ đi lên rồi đi xuống, lặp đi lặp lại, chỗ chúng ta đặt chân tới toàn là lầu hai, nhưng cùng lắm cũng chỉ có năm tầng mà thôi, như vậy, dù chúng ta đi lên rồ lại đi xuống thêm một vạn năm, cũng không có cách thoát ra ngoài.”

“Ma quỷ đánh lừa cảm giác của chúng ta, khi chúng ta nghĩ là mình đang đi lên thì thật sự là chúng ta đang đi xuống, và ngược lại. Như vậy, dù chúng ta xuống hay lên gì thì cũng không thể ra ngoài, lúc đó, chúng ta sẽ nghĩ tới việc nhảy xuống. Nhưng thật ra chúng ta đang ở lầu năm, nhảy xuống chỉ có chết.”

“Song, ma quỷ có thể đánh lừa cảm giác, nhưng không thể nào đánh lừa được thể lực của chính chúng ta. So với đi xuống thì leo lên tốn thể lực nhiều hơn gấp bội, một người có thể đi xuống hơn mười tầng lầu liên tục, nhưng không thể nào leo lên cũng chỉ là mười tầng. Cho nên muốn biết mình rốt cuộc là đang đi xuống hay đi lên, chỉ cần căn cứ vào thể lực khi mình đi cầu thang là được.”

“Đây chính là toàn bộ sự thật, muốn thoát khỏi cầu thang quỷ quái này, chỉ có một cách, đó chính là làm ngược lại. Không cần phải lục lọi tìm kiếm đường đi khác, cũng không cần quan tâm tới những thứ xung quanh, vì tất cả đều là giả.” Tôi lạnh lùng nói, sau đó kéo Diệp Nhược Tuyết tiếp tục đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro