2.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"A" Vương Đan bây giờ mới phản ứng lại, trực tiếp bị doạ đến tê liệt cả chân, không đứng dậy được. Mọi người dữ chặt Trần Phong, trên mặt không ngừng run rẩy, sau đó thân thể Trần Phong ngã xuống thật mạnh. Thân thể cậu đã không động đậy nữa.

"A, Chết người! Trần Phong chết rồi!" Một vài nữ sinh mất khống chế hô, vài nữ sinh bị doạ ngất xỉu, xung quanh nam sinh bị thảm kịnh doạ ngây người. Sắc mặt mọi người hoảng sợ, một lúc sau mới thấy người phản ứng lại.

"Tại sao lại như vậy, chết người?"

"Ai có điện thoại , báo cảnh sát đi!"Có năm sinh nhắc nhở nói. Lập tức có người tỉnh ngộ, liền rút đi động ra báo nguy:" Là cảnh sát sao? Ở đây có người chết, mau đến với."

Rất nhanh, cảnh sát liền tới . Pháp y cũng đưa thân thể Trần Phong rồi giám định. Chúng tôi tất cả chạy ra khỏi lớp, cả đám tá hoảng khi nhìn lại phòng học. Mà ở trong phòng, chủ nhiệm lớp đang nói chuyện với cảnh sát. Một bên cảnh sát đang trả hỏi người chứng kiến sự việc.

Chúng tôi mỗi người đều cảm nhận được sự sợ hãi mà xưa nay chưa từng có, túm tụp nhỏ giọng bàn luận với nhau. Trần Phong vì cái gì mà làm ra hành động như vậy. Ở trước mặt mọi người tự xé rách yết hầu của mình.

"Trần Phong vì cái gì mà lại chết một cách tàn nhẫn?"

"Hãy là cậu ta có bệnh về tâm thần, vừa rồi thấy tình thần cậu ta không tốt lắm."

"Không thể nào, Trần Phong cùng chúng ta học hơn 1 năm, cũng không thấy có chuyện gì lạ a."

Sau đó , cảnh sát đi tới, giải thích cho chúng tôi.

"Sau khi điều tra rõ, Trần Phong hẳn là có bệnh rối loạn tâm thần, lúc đi học liền phát bệnh, thần chí không rõ , bởi vậy tự sát mà chết."

Thật nhanh, chuyện này lại bị giấu đi , thì thể Trần Phong được chuyển qua chỗ khác. Mà chúng tôi không dám trở lại lớp, bởi ở đó vừa có một án mạng. Chủ nhiệm lớp cũng không miễn cưỡng, cho buổi chiều không học. Tất cả đều ra bên ngoài hoạt động.

Đi ra sân thể dục, tâm tình của tôi vẫn không ổn. Trần Phong vừa rồi tự sát, lúc ấy tôi còn ở ngay bên cạnh. Trần Phong vừa rồi cho tôi cảm giác, không phải do tâm thần bất ổn mà là do có ai bóp cổ cậu ta vậy. Mà do thoát không được, mới không ngừng dãy dụa, muốn xé mở cổ mình.

Nghĩ đến đây, một cảm giác rợn gai óc chạy qua. Tôi lắc đầu, đem vấn đề vớ vẩn tung ra sau đầu. Nhưng lại không thể được , nên cảm thấy có chút bất an.

"Trương Vỹ , cậu không sao chứ?"Đột nhiên có người chụp bả vai tôi, làm tôi giật mình. Do là Lý Mạc Phàm không chỉ là bạn cùng bạn, cũng là anh em tốt nhất cao trung.

"Không có gì, chỉ là có chút sợ hãi." Tôi lắc đầu nói.

"Đúng vậy, ai lại nghĩ Trần Phong tự nhiên chết."Lý Mạc Phàm nói.

"Thôi, chúng ta quá bên kia nói chuyện phiếm đi." Tôi bất đắc dĩ nói.
__________end chap 2__________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro