13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thứ 7

Hôm nay là một ngày yên bình, mọi chuyện diễn ra theo đúng lịch trình của nó, với Đức Duy cũng không phải ngoại lệ, cậu đang ngồi viết bài một cách chăm chỉ, và bên cạnh, không ai khác, Quang Anh – lớp trưởng  đẹp trai đang ngắm cậu say sưa.

"Nhìn cái gì mà chăm chú thế?"

"Nhìn người đẹp"

Duy vờ không hiểu câu nói của Quang Anh, ngơ ngác nhìn quanh quất, hỏi lại:

"Lớp nhiều người đẹp lắm, chịu thôi"

"Nhiều nhưng tôi chỉ ngắm người đẹp đang nói chuyện với tôi thôi"

"..."

Duy bất giác mỉm cười, rồi lại bối rối cuối mặt xuống che đi. Cậu đã cố để tạo khoảng cách, nhưng không hiểu sao khi nghe Quang Anh nói câu đó, miệng lại bất giác vẻ lên một nụ cười, và khi thấy nụ cười ấy càng làm Quang Anh mê mẩn:

"Cậu có biết, khi cậu cười đẹp đến thế nào không?"

Duy dừng bút, quay sang Quang Anh, người đang say sưa nhìn cậu như lạc vào thế giới khác, đến cả kiểu cười đặc trưng thường thấy cũng toát lên vẻ thơ mộng. Khiến Duy không biết nói gì, những câu chữ tình tứ của Quang Anh như thuốc tê đối với cậu vậy.

*Sao hôm nay, hắn...đẹp trai thế nhỉ? Hay là do thường ngày mình không để ý? Ặc, nghĩ linh tinh cái gì thế, hắn mà đẹp trai hả, dừng lại ngay!*

Mãi mê nghĩ ngợi, Duy quên mất rằng, chính mình cũng đang nhìn Quang Anh không rời, hai người cứ như vậy mà quên mất đang trong giờ học, không những vậy, điều ấy còn thu hút nhiều cái nhìn khác, cho đến khi tiếng khúc khích của mấy bạn nữ gần đó làm cô giáo chú ý:

"Dưới lớp xì xào cái gì đấy?... Quang Anh, Đức Duy tập trung đi các em"

Nghe cô giáo nói, cả hai liền giật mình, vội quay lại viết bài, cả lớp thấy thế liền bắt đầu bàn tán, khiến cô phải nhắc trật tự lần hai. Quang Anh thản nhiên như không, còn Duy thì ngượng vô cùng, cúi gầm xuống viết lia lịa.

*Xui quá, dở hơi dở đời đi nhìn hắn làm gì, đã bị thiên hạ để ý rồi mà cứ vô tình day vào, càng có thêm bằng chứng cho chúng nó trêu, mày hâm lắm Duy ạ*

Như thể vậy vẫn chưa đủ, không để cậu bình tĩnh lại, Quang Anh thì thầm vào tai cậu:

"Đừng xấu hổ, tôi biết là cậu thấy tôi đẹp trai mà"

Đỏ mặt tập hai, Duy không ngờ bị Quang Anh nói trúng tim đen, không dám ngẩng mặt lên nữa, lí nhí:

"Ông...ông im đi"

*
*
*

10:00 am

Vì là thứ 7, nên trường chỉ học có 3 tiết, tất cả học sinh điều được về sớm nghỉ ngơi, chuẩn bị bài tập cho tuần sau. Cũng vì thế mà những thành phần năng động cũng tranh thủ thời gian lên kế hoạch cho những hoạt động tập thể, mang phạm vi từ khối cho đến toàn trường. Lần này, một sự kiện mới sẽ được tổ chức, hầu như tất cả học sinh điều rất háo hức và nóng lòng, ai cũng nhiệt tình tham gia chuẩn bị cho ngày đặc biệt đó. Với một lớp đặc biệt như lớp của Duy, thì việc giúp tổ chức sự kiện đó là điều chắc chắn, tiếng chuông tan lớp vang lên cũng là lúc, Mẫn – bí thư lớp bước lên bục giảng, dõng dạc:

"Mọi người ơi, ai cũng biết ngày hội so tài sắp diễn ra của trường mình đúng không? Tất cả các khối điều phải tham gia, mỗi khối phải cử ra một người đại diện, cả trường sẽ vote cho những người mà họ yêu thích, đến đêm chung kết, mỗi khối sẽ đóng góp 2 tiết mục biểu diễn, rồi dựa theo điểm vote do gương mặt đại diện và điểm của ban giám khảo, để chọn ra khối nào đoạt giải, nên là khối mình cũng phải chuẩn bị cho thật hoành tráng để có thể dành chiến thắng, cũng là dịp để thể hiện sức mạnh của khối. Mọi người thấy sao?"

"Đồng ý"

"Ổn đấy, chiến luôn"

"Phải thắng"

"..."

Cả lớp ầm lên như chợ vỡ, ai cũng hưởng ứng và rất khí thế, hò reo không ngừng. Không những học giỏi, mà xét về hoạt động ngoại khoá, lớp Anh cũng rất nhiệt huyết và hết lòng vì danh tiếng của khối.

*Ôi trời*

Trong không khí náo loạn, Duy than thầm chán nản, không phải cậu không thích, mà là cậu không quen với những tính chất ồn ào như vậy. Nhưng vì khối, cậu sẽ không từ bỏ, và cố gắng hết sức.

"Ok, ok, tinh thần rất tốt. Vì hôm nay chúng ta có thừa 2 tiết cuối để bàn bạc sơ lược, bây giờ mọi người sẽ phân công nhau chuẩn bị các công việc nha"

Mọi người bắt đầu phân chia nhóm để chuẩn bị công việc, nhóm lập danh sách đồ cần mua, nhóm đi khảo sát giá cả, nhóm đặt trang phục, đồ nghề,... Ai nấy cũng đều bận rộn, nhưng điều cảm thấy vui vì đang đóng góp cho tập thể, riêng bàn của Quang Anh đã được Mẫn ấn định làm việc khác:

"Quang Anh, Duy, hai người đi cùng tớ xuống gặp lớp mười, chúng ta sẽ hướng dẫn cho chúng nó trước, để tuần sau Uyển My và Thanh Pháp sẽ tập cho nhóm văn nghệ của lớp mình và lớp 10 tiết mục của khối"

"Đi thôi"

"Uhm"

Ba người cùng nhau xuống lớp 10 Anh, nơi cũng đang ồn ào không kém, nhưng lại im tức khắc khi Mẫn đặt chân vào lớp:

"A, chị Gia Mẫn"

Một em gái hớn hở gọi tên

"Chào các em, hôm nay bọn chị đến để thông báo về sự kiện sắp tới của trường mình đây. Vào đi hai người"

Quang Anh và Đức Duy đứng chờ ở ngoài, nghe Mẫn gọi thì từ từ bước vào, Quang Anh nở ngay nụ cười quyến rũ như mọi khi, còn Duy chỉ im lặng mỉm cười.

Sự xuất hiện của hai người khiến cả lớp 10 như lặn đi, rồi ngay tức khắc ồ lên một tràng. Đám con gái rú lên vui sướng, còn bọn con trai cũng không thể kiềm chế mà quay sang nhau bàn tán, vừa ghen tỵ và như bị hút hồn bởi hai con người, một đẹp trai nam tính, một đẹp trai dễ thương như vậy.

Mẫn biết thừa chuyện này sẽ xảy ra nên chỉ đứng im lặng một chút, rồi giơ hai tay ra để mọi người chú ý:

"E hèm, trật tự nào các em. Chị biết các em thích hai anh này, nhưng cứ phải bình tĩnh đã, đứa nào ngoan thì mới được dịch vụ 'chăm sóc đặc biệt' biết chưa"

Dứt lời, cả lớp im phăng phắc, chỉ còn tiếng rì rầm của mấy em quá phấn khích. Thấy yên ổn, Mẫn mới tiếp:

"Tốt lắm các em, bây giờ không ém hàng nữa, bây giờ là phần giới thiệu bản thân. Mời lớp trưởng"

Phía dưới đã có tiếng nói chuyện

"Uầy, lớp trưởng đấy, đẹp trai quá mày ơi"

"Phong độ quá, đúng là lớp trưởng có khác"

Nhìn lướt qua một hồi, Quang Anh bắt đầu lên tiếng:

"Xin chào anh là Quang Anh, lớp trưởng lớp 11 Anh, trong thời gian tới bọn anh có nhiệm vụ hướng dẫn và giúp các em chuẩn bị cho tiết mục khối. Còn đây..."

Nói rồi Quang Anh quay sang Duy

"... Là người rất quan trọng với anh"

"Ồ"

"Quang trọng thế nào hả anh?"

"Trời ơi, là người yêu anh hả?"

"AAAA"

Phát ngôn của Quang Anh không chỉ làm cho Duy và Mẫn bất ngờ, mà còn làm cho đám lớp 10 nhao nhao cả lên. Duy bối rối, không ngờ Quang Anh lại dám nói điều như thế trước mặt một đám học sinh lớp dưới, mà vẫn cười tươi được. Tức mình, cậu đấm một phát rõ to vào lưng Quang Anh, bước lên phía trước, cười nhẹ:

"Anh là Duy, lớp phó, việc của anh là cùng hai người này giám sát và hỗ trợ các em chuẩn bị..."

Những tiếng rì rầm lại bắt đầu

"Lớp phó kìa, vừa có chức vụ lại còn đẹp giai nữa, hihi"

"Cả hai anh điều đẹp thế này thì chết em mất thôi"

"Lại còn yêu nhau nữa, huhu, tiếc quá"

"..."

Thấy mất trật tự, Duy dừng lại, nhìn cả lớp bằng ánh mắt chết người, chỉ trong mấy giây đã khiến toàn bộ im lặng:

"... Cảm ơn đã khen anh đẹp trai, anh cũng thấy mấy em toàn người xinh trai xinh gái thôi, có vẻ ngoan ngoãn. Nhưng cứ ghép đôi anh với tên này..."

Cậu nhìn Quang Anh, rồi nhìn xuống lớp:

"... Thì anh đảm bảo quá trình làm việc của chúng ta sẽ rất 'vui vẻ', được không các em?"

Duy nói với giọng điệu thân thiện, miệng vẫn cười tươi, nhưng câu nói và ánh mắt của cậu toát lên sự đe doạ hải hùng, khiến 30 con người ngồi trước cậu kinh sợ tới mức không dám nói thêm câu gì, tim đập thình thịch. Không chần chừ thêm, Mẫn lập tức lên tiếng:

"Haha, giới thiệu xong rồi nhỉ? Vậy là chúng ta đã làm quen với nhau, từ giờ đến lúc biểu diễn, ngoài lúc tập, nếu có vấn đề gì thì liên hệ một trong ba người bọn chị nhé. Sang tuần sau chúng ta bắt đầu luôn, giờ bọn chị đi đây, tạm biệt nhé "

"Em chào anh chị ạ"

Cả lớp đồng thanh chào ba người. Duy đi đầu, trước khi ra ngoài không quên liếc xuống lớp một cái, khiến chúng nó dựng cả tóc gáy, chỉ khi cậu đi khỏi, không khí đáng sợ ấy mới hoàn toàn biến mất, còn nghe được cả tiếng thở phào nhẹ nhỏm của một số người.

Mẫn có việc nên rẽ hướng khác, còn hai người đi về lớp. Lúc này Quang Anh mới lên tiếng:

"Ghê thật, cậu làm các em sợ đến mất vía rồi kìa"

"Cảm ơn vì lời khen"

"Vì bị ghép với tôi nên mới giở thói sát thủ ra hả?"

"Ai sát thủ? Có muốn chết không?"

"Haha, câu trước câu sau, đối lập hoàn toàn"

"Ông..."

Duy thật hết nước với Quang Anh, doạ thế nào cũng không sợ, còn bật lại được làm cậu tức mà không cãi lại được, định đánh cho mấy cái thì bị chặn lại:

"Vậy mà nghe những lời tôi nói mà không cảm thấy xúc động gì sao?"

"Thèm vào"

"Đừng vậy chứ, chắc phải xúc động dữ lắm mới phản ứng như thế, tôi hiểu mà"

"Thôi đi, đừng có nằm mơ giữa ban ngày"

"Được đi cùng người đẹp, tôi đâu dám"

"..."

Vòng vo một hồi vẫn là Duy bị lép vế, không đáp trả được, Duy đánh mạnh Quang Anh một cái, rồi đi nhanh lên lớp, để lại Quang Anh vẫn gọi í ới vang khắp hành lang khiến bao nhiêu người nhìn.

"Chờ tôi với, Duy thân yêu ơi"

Đã ngượng càng ngượng thêm, Duy chỉ biết cuối mặt đi nhanh, miệng lầm bầm:

*Tên đáng ghét, lại gây chú ý rồi, đến chết với hắn mất thôi*

Đến lớp cũng là lúc mọi người đang chuẩn bị ra về, thấy Duy, hội bạn liền chạy lạy, nói chuyện một hồi cả hội nhất chí đến nhà Thanh Bảo chơi, dù gì cũng là cuối tuần, đi chơi cho khuây khoả đầu óc. Chưa kịp ra khỏi cửa, Duy đã nghe thấy tiếng Quang Anh:

"Duy về cẩn thận nhé, cần tôi đèo về thì cứ nói, đừng ngại"

"Thèm mà ngại, tôi không cần"

"Tôi sẽ luôn chờ cơ hội được chở cậu về, yên tâm đi"

Rồi Quang Anh nháy mắt một cái đầy tình ý, làm Duy không biết trả lời sao nữa, bèn vội nhìn đi chỗ khác, mặt ửng hồng. Biết rằng càng nói thì càng bị Quang Anh lấn lướt, Duy vội kéo đám bạn mình đi, để lại Quang Anh đứng đó, cười tươi:

*Đáng yêu quá*

*
*
*

"Thật sao, Quang Anh nói thế trước mặt lũ lớp 10 à?"

"Kinh kinh, tán tỉnh công khai lộ liễu luôn kìa"

"Ôi, lãng mạn quá ta"

"Đúng là chỉ có Quang Anh mới dám làm thế, phục quá"

"Không biết nói gì hơn"

Về đến nhà Thanh Bảo, mọi người xông vào hỏi chuyện, làm cậu lại phải kể ra. Nghe xong ai nấy cũng không tin được, mắt trợn tròn nhìn nhau, rồi lại thi nhau nói, làm Duy càng thêm rối:

"Chúng mày im hộ cái nào, điếc cả tai"

"Duy ngớ ngẩn ạ, sự thật rành rành ra rồi đấy" – Bảo Minh nhanh chóng tiếp lời

"Sự thật gì chứ?"

"Quang Anh thích ông chứ gì, hỏi ngơ" – Thành An chen vào

"Trời ơi, sao cứ nói mãi điều đấy thế, tụi mày không chán à?"

"Tại vì nó là sự thật"

Tất cả đồng thanh trả lời, còn Duy vẫn chưa chịu, cãi bằng được:

"Biết đâu được ấy, cố tình chọn nơi đông người để tăng phần hấp dẫn thì sao"

"Ơ kìa..."

"Chúng mày chả đề phòng gì cả, cứ thấy hắn sến súa một tí là tin xái cổ rồi. Tao không cẩn thận thì có mà sa lưới như chúng mày hết"

Duy cứ thế nói một hơi một hồi, có bao nhiêu nghi ngờ thì nói ra hết, đang cao trào thì Bảo cắt lời:

"Thế lúc Quang Anh bảo chờ cơ hội để đèo ông về, tình cảm thế còn gì"

"Đúng rồi, anh nào mà nói như thế với tao, tao đổ luôn, khỏi lằng nhằng" – Uyển My hưởng ứng nhiệt tình

"Nhưng mà..."

Duy định tiếp tục ý kiến, thì bị Thanh Pháp chặn lại:

"Nhưng nhị gì, ông đa nghi quá Duy ạ, người ta đã chân thành đến thế rồi mà còn nghĩ này nghĩ nọ nữa"

"Tao cũng đã nói mày nên mở lòng ra rồi còn gì, cứ như thế này chỉ có khổ mày thôi" – Uyển My thêm vào

"Thì tao đã tin chuyện Quang Anh và Trà rồi mà, chỉ là..."

"Ông ạ..."

An lên tiếng không cho Duy tiếp tục điệp khúc ngờ vực của mình nữa:

"Tin điều đấy thì ai chả tin được, cái ông cần là tin những gì đáng tin, và theo tôi thấy Quang Anh đang không có gì là lừa gạt ông cả. Ông cứ sợ thế này thế kia, nhưng đến khi cần phải dũng cảm gạt bỏ những điều đó thì ông lại không dám, cứ như vậy thì mọi chuyện sẽ chẳng vô đâu vào đâu"

Lắng nghe lời khuyên của Thành An, Đức Duy cũng đã dừng lại để suy nghĩ. Thật sự, cậu cảm thấy mệt mỏi vì phải luôn cảnh giác, bất kể đúng hay sai, nhưng cậu cũng sợ lắm, nếu để trái tim đi theo cảm xúc dễ dàng, đến cuối cùng, cậu sẽ phải chịu đau khổ, sẽ đánh mất niềm tin, như vậy chẳng phải sẽ kinh khủng hơn rất nhiều sao. Suy nghĩ một hồi, cậu nhìn mọi người, như hiểu ý, tất cả không nói gì, chỉ gật đầu.

*Liệu đã đến lúc, giải phóng cho trái tim băng giá*

_________________________

Các cậu cứ từ từ, cứ bình tĩnh, phim còn mỗi tuần 1 tập cơ mà, Không gấp, không gấp.
Sốp iu các cậu nhiều lắm, hơn 1k người đọc rồi. Thanks các cậu nhiều nhiều

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#rhycap