2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kể từ lúc bị hỏi đến chuyện nhạy cảm kia, Đức Duy cảm thấy bất an, lớp trưởng không bình thường, không bình thường chút nào cả. Trong đầu hắn đang giấu diếm một ý nghĩ gì đó, một kế hoạch chăng? Nạn nhân rất có thể là cậu, và thật đáng sợ là không biết khi nào thì nó sẽ đến.

Thế rồi sự kiện đó xảy ra, khiến mọi việc ngày càng sáng tỏ.

'Ahh'

Tiếng kêu thất thanh vang lên, kèm theo đó là một tiếng 'rầm' vang khắp sảnh. Mọi người chạy đến, nhốn nháo bu xung quanh, nằm dưới đất là Đức Duy, mặt úp cả xuống sàn, xung quanh là một lô một lốc tài liệu và sách vở, giấy tờ bay kả tả khắp nơi. Ra là trước đó cậu lên thư viện về tham khảo, đang bê đống dày cộp nặng trĩu đó lên lớp thì xui xẻo đi qua bãi nước do đám học sinh đùa nhau vô ý đánh đổ. Vậy là trượt chân, người ngã oạch về phía trước, còn sách vở rơi đánh ầm một cái khiến mọi người chú ý.

Thấy ầm ĩ, Quang Anh đang chơi bóng rổ ở sân liền chạy đến xem chuyện gì, thì nhận ra Đức Duy đang nằm sõng soài một đống, ngay lập tức, lớp trưởng hào hoa đỡ Đức Duy ngồi dậy, cậu đập đầu gối xuống sàn, đau muốn khóc nhưng không muốn tỏ ra yếu đuối trước mặt mọi người, cắn răng chịu đau cố đứng lên.

"Á"_ Đức Duy vừa đứng lên đã ngã xuống, đầu gối bị thương nặng không nhúc nhích được.

"Cậu bị như vậy còn ngoan cố, đứng yên đấy để tôi đưa lên phòng y tế"

Nói rồi Quang Anh cõng Đức Duy trên lưng, mà để giữ thăng bằng thì phải giữ hai chân cậu, thế là hai bàn tay to khoẻ của bạn lớp trưởng đã để dưới phần đùi của Đức Duy, làm cậu ngượng hết cả người, cúi đầu vào lưng anh, che đi khuôn mặt đang đỏ dần trước vàn dân thiên hạ.

*Ối dồi ôi, chơi bóng xong cả người mồ hôi nhễ nhại mà sao vẫn thơm thế*

Đỏ càng đỏ hơn, Đức Duy phát chán ghét với suy nghĩ vừa hiện lên trên đầu, lên đến phòng y tế vẫn chưa hết đỏ mặt, cậu phải chống chế vơi cô y tế là do nóng với mệt nên mới vậy.

Quang Anh đứng quan sát cẩn thận chờ cậu được chữa trị xong mới an tâm, cậu quay qua, quay lại, bắt gặp ánh mắt quan tâm của anh nhìn mình, ngại quá vội quay đi, chỉ mong cô y tá thả cho nhanh về lớp chứ cứ để như này chắc chết vì xấu hổ mất.

Cũng may là không có gì nghiêm trọng, Đức Duy chỉ cần nằm đến hết giờ ra chơi là có thể về lớp, nhưng vẫn phải nhờ Quang Anh cõng lên vì chưa thể tự đi lại được.

Đến nơi các bạn xông đến chỗ 2 người hỏi triệt để, như thể Duy sắp chết không bằng. Cậu vui vẻ cười tươi nói chân sẽ đỡ sớm, bảo mọi người không cần lo lắng. Nghe xong mọi người cũng yên tâm rồi về chỗ, cũng là lúc giáo viên vừa bước vào lớp.

"Chào cả lớp, nay thầy dạy hóa có việc bận nên cô sẽ giao bài ôn tập, cả lớp ngồi giữ trật tự làm bài, lớp trưởng giữ lớp cho cô nhé!"

Viết bài lên bảng xong, cô giáo vội ra ngoài, chắc là phải đi họp. Chờ cô bước ra cả lớp bắt đầu nói chuyện rôm rả, nhưng dù sao lớp cũng toàn những thành phần ưu tú nên cũng biết giữ phép, không làm ồn đến những lớp khác.

Đức Duy thì cậm cụi làm bài, đúng là môn nào cũng phải học thì mới chịu được không màng đến chuyện xung quanh, bỗng cậu giật bắn người vì có sự đụng chạm dưới chân.

"Cái..."

"Yên nào, để tôi xem đầu gối của cậu, cũng may là bị nhẹ, giờ đã đỡ hơn chưa?"_Quang Anh vừa nói vừa nâng chân cậu đặt thẳng lên đùi mình, khiến cơ ngơ ngác.

"Lần sau đi đâu thì gọi tôi đi cùng biết chưa, để tôi mang hết đồ cho, cậu cứ lóng ngóng rồi tự gây tai nạn. Tôi lo đấy"

Câu nói với giọng điệu chan chứa yêu thương cùng với ánh mắt trìu mến của Quang Anh khiến tim Đức Duy hẵng đi một nhịp, đôi mắt đen láy, sâu thẳm của Quang Anh như hút hồn cậu vậy, phải đờ ra một lúc, Đức Duy mới bừng tỉnh trở lại gỡ chân ra khỏi đùi anh lí nhí nói:

"Cảm ơn"

*

*

*
Từ cái hôm 'xấu hổ' ấy Duy bắt đầu có thiện cảm hơn với anh, cậu nói chuyện thoải mái hơn, đồng thời tiếp nhận ý kiến và sự quan tâm của Quang Anh hơn trước, mặc dù cậu không để lộ cảm xúc nhiều nhưng trong lòng cậu, Quang Anh là một người rất tuyệt vời rất đáng để tin tưởng. Cậu không hay biết rằng, mọi hành động lời nói của Quang Anh đều có chủ ý cả, chỉ có đứa ngây thơ như cậu mới không nhận ra.

....

*Ahhh, Nguyễn Quang Anh!!!!
Ta ghét ngươi!!!!*

Đó là tiếng hét phát ra từ đầu của Đức Duy, không hiểu sao mà chỉ sau một thời gian kể từ lần xảy ra 'tai nạn' nho nhỏ ấy, cậu lại quay qua ghét lớp trưởng ga lăng, lịch thiệp_người đã tận tâm chăm sóc cậu lúc bị ngã như vậy.

Mọi chuyện bắt đầu thế này:

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#rhycap