Chương 13. Ngớ ngẩn vì...sao?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lớp của Hưởng tuy toàn là những người học giỏi, nhưng là xét về trung bình môn, có người môn này toàn 9,10 nhưng môn kia chỉ toàn 8, vậy nên để tìm được người giỏi toàn diện thì rất hiếm, và đó không phải ai khác, chính là Quốc. Không hiểu anh học thế nào, hay do não khác người mà điểm môn nào môn nấy cao ngất ngưởng, cuối năm lớp 10 điểm tổng kết của anh là 9.5, khiến cho các bạn phải trầm trồ ngưỡng mộ. Ngoài ra, Quốc còn là một gia sư giỏi, rất nhiều người đã nhờ đến anh trong việc học tập, và rồi không chỉ hiểu bài, họ còn đạt kết quả cao hơn trước. Và nếu không nhờ Quốc, có lẽ Hưởng đã không thoát được hoàn cảnh “nguy hiểm đến tính mạng” ấy…

Giờ tin học

Thầy giáo bộ môn tin của lớp 11 Anh nổi tiếng là “hắc ám”, rất nghiêm khắc, chỉ vào muộn tiết hay mất trật tự là y như rằng vào sổ đầu bài. Nhưng kinh khủng hơn là nếu không làm tốt bài tập, điểm số sẽ giảm thậm tệ, và chẳng có ai muốn điểm kém chỉ vì bài làm không đúng ý thầy cả. Lúc này đây, thầy giáo đã ra ngoài có việc, còn Hưởng đang sống dở chết dở với bài tập lập trình thầy giao, mỗi học sinh một dạng bài, mà cậu lại xui xẻo dính phải dạng mà mình không biết làm. Thấy cậu cắn răng cắn bút mãi trước màn hình máy tính, Trấn ngồi cạnh liền ngó sang:

“Mày, bài gì đấy mà sao căng thẳng thế?”

“Đây, mày xem hộ tao đi, chết tao rồi”

Trấn đọc đề xong, cũng rối không kém:

“Khiếp, khó thế, tao không làm được mày ơi”

“Huhu, thầy mà kiểm tra tao thì học kỳ này xuống tiên tiến luôn mất”

“Bình tĩnh…”

Đứa bạn trấn an cậu, đầu ngó nghiêng quanh lớp tìm kiếm:

“…Quốc kìa mày, nhờ lớp trưởng làm hộ cho”

“…Hả?…Kh…không”

“Mày bị điên hả? Quốc giỏi tin nhất nhì lớp đấy”

“Biết thế nhưng mà tao…không….aish”

“Cái quái gì thế?”

Chẳng hiểu sao trong cái thời khắc nước sôi lửa bỏng ấy mà cậu lại thấy…ngại khi nghĩ đến chuyện nhờ vả đến anh, cậu muốn tự lực làm, không muốn để Quốc thấy mình kém cỏi. Thật là ngớ ngẩn khi trong đầu cậu lại có những suy nghĩ nực cười đến vậy. Trấn thấy với một bài khó như vậy, nhờ người giỏi như lớp trưởng là thượng sách, vậy mà Hưởng lại cứ phản ứng kỳ lạ vậy, không khỏi làm cho bản thân Trấn vừa khó hiểu vừa sốt ruột, càng giục gấp hơn.

“Trời ơi, giờ là lúc nào rồi để mày ngại ngùng mắc cỡ nữa hả? Muốn xấu hổ hay muốn học sinh tiên tiến đây?”

“Tao cũng cuống lắm đây, mày đừng làm tao rối, để tao nghĩ…”

“Thằng điênnn, nghĩ cái gì, không nhanh thầy vào lớp là mày chết…”

“Đợi…”

“Có chuyện gì thế Hưởng?”

Việc cậu và Trấn tranh cãi nhau đã gây ra tiếng ồn không nhỏ, thu hút sự chú ý của mọi người. Và tất nhiên khi nhìn thấy Hưởng đang hoảng loạn như vậy, anh không thể không quan tâm. Thấy anh đến gần, Trấn lập tức gọi to:

“A…Quốc…”

“Không có gì, không có gì đâu”

“…Im nào, Quốc ơi, Hưởng đang chết với bài tin, ông giúp nó nhé”

“Thế hả? Để tôi xem nào”

“Không sao đâu, tôi tự làm được mà”

Cậu cuống quít lên, cố che đi tờ bài tập, nhưng Trấn đã giật lấy đưa cho anh. Đọc xong, Quốc liền cúi xuống, hai tay vòng ra từ đằng sau, gần như ôm lấy Hưởng, đặt lên bàn phím, còn cằm khẽ chạm vào vai cậu, làm cậu vừa bất ngờ vừa ngượng, khắp người nóng ran lên, nhất thời không biết nói gì.

“Bài này hả? Ok rồi, làm thế này này…”

Vừa giảng anh vừa gõ một cách chuyên nghiệp trên bàn phím, từng dòng mã hiện ra làm cậu hoa cả mắt, chỉ hiểu được hơn nửa, loáng cái màn hình đã kín toàn là lệnh lập trình.

“Đó, cậu hiểu chưa?”

“…Hơi..hơi”

“Để tôi nói lại cho…”

“Thầy kìa Quốc, thầy vào”

Vì phòng máy có cửa kính lớn nên có thể thấy được bên ngoài, Trấn đã thấy thầy đi đến từ đằng xa, vội kêu lên. Quốc không vội, chỉ từ từ rời khỏi Hưởng, đi về chỗ, vừa đúng lúc thầy vào.

“Cả lớp xong chưa?”

“Chưa ạ”

“Thầy đi kiểm tra”

“Ơ kìa thầy…”

“Ơ ơ cái gì, nói chuyện nãy giờ không chịu làm bài chứ gì”

Không hổ danh thầy giáo hắc ám, kiểu gì cũng bắt nạt được học sinh, bài khó chết người mà cứ nghĩ là do lười nên chưa làm xong. Thầy nhanh chóng đi một vòng quanh lớp, ai làm được hơn nửa bài thì không sao, nhưng mới được một ít thì bọn con trai chắc chắn ăn một cái véo tai, còn con gái may mắn hơn, chỉ bị mắng rồi thôi. Đến chỗ cậu, thầy dừng lại:

“Hưởng đưa thầy xem nào”

“…Vâng ạ”

Xem xét một hồi, thầy giáo vỗ vai cậu:

“Tốt nhỉ? Tự làm đây hả?”

“…Dạ…khô….”

“Rồi”

Không đợi Hưởng nói hết, thầy đã cất bước đi thẳng, làm cậu thấy ái ngại vì có cảm giác như mình vừa gian lận, cho dù cậu đã có ý định nói thật, nhưng thầy lại không nghe, giờ chẳng nhẽ lại gọi thầy lại thưa với thầy là không phải bài mình làm sao? Thấy đứa bạn cứ bứt rứt, Trấn hiểu ý liền huých nhẹ, miệng ra hiệu *Đừng*. Rốt cục, cậu đành chấp nhận, thôi thì dù sao đó cũng chỉ là một bài tập, không cần quá đắn đo như vậy.

Giờ tin học mệt mỏi và tổn hại thần kinh đã kết thúc, cả lớp thở phào rục rịch kéo nhau ra ngoài. Hưởng đang đi cùng hội bạn, bỗng thấy anh chạy đến gần bên cạnh, biết ý, mấy đứa kia liền tự động tách ra, để cho hai người đi cùng nhau.

“Bài tin học được thầy khen tốt phải không?”

“…Ừ…”

“Thầy không nhận ra là tôi làm nhỉ?”

“Hả?…Kh…Không phải tôi tự nhận là tôi làm đâu, tôi định…bảo thầy đấy là nhờ ông giúp rồi nhưng mà…”

Tưởng anh có ý nói mình không trung thực, cậu cuống lên giải thích, đến nỗi lưỡi cứ líu lại, nói không xong được câu. Thấy cậu như vậy, anh cười phá lên, càng làm cậu ngơ ngác:

“Có gì buồn cười hả?”

“Không có gì, haha, tôi không có ý đấy, đâu cần phải rối lên thế”

“…Ơ…Ừ…Dù sao cũng…cảm ơn”

Bị hớ một cách ngớ ngẩn, Hưởng lí nhí cảm ơn anh rồi nhìn đi chỗ khác, nhưng bỗng giật mình khi cảm thấy có một cánh tay khoác lên vai mình, định cất tiếng thì anh đã cúi xuống nói nhỏ vào tai cậu:

“Không cần cảm ơn, tôi làm vì cậu đấy. Và đừng lo, tôi biết là Hưởng của tôi luôn thành thật mà”

Giọng điệu tình tứ làm cậu vừa ngượng vừa nổi cả da gà, liền đẩy tay anh xuống, hất hàm:

“Ai của ông cơ?”

“Ai thì người đó tự biết”

“Tôi chịu thôi, không biết”

Nói xong, cậu vội bỏ đi thật nhanh lên lớp, thực chất là đang phải mím môi lại mà nín cười, tí nữa là để bị nhìn thấy rồi. Đã cố gắng làm vẻ nghiêm túc rồi mà cơ mặt cứ cố tình giãn ra, không thèm tuân lệnh cậu, thật là…bất trị. Quốc nhìn theo Hưởng, lắc đầu cười, không hiểu sao, anh lại thấy con người ấy đáng yêu đến thế.

*

*

*

Tiết học cuối trôi qua trong sự buồn ngủ của hơn nửa lớp, môn Lý thật đúng là một thử thách, khiến ai cũng ngáp dài ngáp ngắn, chỉ có mấy đứa “thần thánh” môn này là tỉnh như sáo, hớn ha hớn hở chép bài. Ngay khi tiếng chuông vang lên, mọi người phấn khởi đứng dậy chào cô giáo rồi nhanh chóng thu dọn sách vở đi về, học Lý xong là chỉ muốn đánh một giấc thôi. Trong lúc ấy, Quốc chợt quay sang Hưởng, vừa vội vàng kéo khóa ba lô vừa nói:

“Chào Hưởng, tôi có việc xuống trước đây, tiếc quá hôm nay không chở được cậu về rồi”

“Ơ đã chở lúc nào đâu mà nói như…”

Anh chỉ kịp nghe cậu nói đến đấy rồi vội chạy mất, làm cậu ngồi ngớ ra, đúng lúc ấy Mẫn chạy xuống:

“Chậc, người yêu em hôm nay bỏ rơi em rồi”

“Người yêu ở đâu hả? Ăn nói linh tinh”

“Ở đâu thì mày tự biết chứ”

Mẫn nói mà mắt cứ nhìn cậu trêu chọc, cả câu nói vừa rồi làm cậu phải phát sợ vì độ giống nhau trong cách mà Mẫn và anh thường trêu cậu:

*Không lẽ bạn thân và người yêu giống…*

Và lại lập tức cậu muốn vả cho mình một cái vì suy nghĩ vừa xuất hiện trong đầu, rõ ràng là cậu với anh chưa có gì cả mà đã nghĩ vậy rồi, thật là hâm quá. Sau khi tự trấn an mình rằng chỉ là do bị trêu nhiều nên vô tình thành quen miệng, Hưởng đổi chủ đề:

“Mà…mai có bài tập gì không nhỉ?”

“Bài tập sách giáo khoa Hóa thôi, ngắn lắm, hihi”

“May quá”

Rồi Hưởng cùng các bạn xuống nhà xe, vừa đi vừa chọc phá nhau ầm cả cầu thang, và hầu như toàn là cậu bị trêu đến mức chống trả loạn lên khiến mọi người cười vang khoái chí. Trên đường đi còn phải qua sảnh chính, và ở đó, cậu nhìn thấy anh, liền đi chậm lại, cũng vì tò mò muốn biết lớp trưởng đang làm gì mà hồi nãy vội vã đến vậy.

Anh đang nói chuyện cùng một nhóm người, không hiểu sao nhìn ai cũng toát lên 1 vẻ…cao cấp, phải rồi, đó toàn là những thành viên của đoàn trường, không những học giỏi mà còn tài năng nữa, cứ cảm giác như có vầng sáng bao xung quanh họ vậy. Nhưng trong đó, cậu chỉ chú ý mỗi anh, người đang trò chuyện vui vẻ cùng nụ cười đẹp rạng ngời, hơn nữa, cái cách Quốc điều khiển công việc và chỉ dẫn cho các thành viên khác rất khéo léo và điềm đạm. Điều ấy càng làm cho Hưởng ngẩn ngơ, trong đầu lại xuất hiện những ý nghĩ ngoài ý muốn:

*Ôi…Sao hắn lại đẹp trai và phong độ quá vậy?*

Còn chưa kịp định thần, cậu đã bị Hạo Thạc đập cho một cái:

“Ê, ông ngắm zai đủ chưa?”

“..Hả?”

“Còn giả ngơ kìa, nhìn Quốc không chớp mắt nãy giờ”

Tuấn tiếp lời làm Hưởng ngớ ra, nhận ra hành động bộc phát của mình, đã thế mấy đứa bạn còn cười lớn một tràng làm cậu xấu hổ quá, quay lại đánh cho hai thằng bạn mấy phát, đang khí thế thì nghe tiếng gọi:

“A, Hưởng!!”

Cậu liền quay lại, thấy ngay anh đang đứng cười toe toét, vẫy tay chào, các thành viên đoàn trường cũng quay ra nhìn cậu, cười thân thiện. Tất cả càng làm cho Hưởng thấy bối rối, cậu vụng về giơ tay lên chào lại, cười đáp những người kia, rồi lúng túng kéo năm đứa bạn trời đánh vẫn đang đứng cười không ngớt xuống sân, nhanh chóng lấy xe đi về.

Trên đường, cậu tiếp tục trở thành tâm điểm của câu chuyện:

“Haha, lúc nãy nhìn ông buồn cười cực ấy”

Kỳ vừa đạp xe vừa ôm bụng cười, Mẫn tranh thủ bồi thêm:

“Bọn tao hiểu mà, nhìn người yêu là chuyện bình thường, đừng ngại”

“Chúng mày…bọn láo toét này…”

“Áhahahahahah”

Cả bọn thi nhau cười ầm cả đường, mặc kệ Hưởng đang ngượng gần chết, đã cố quên đi rồi mà cái đám bạn chết tiệt cứ gợi lại rồi trêu chọc cậu, làm cậu chỉ muốn đào hố chui xuống trốn luôn cho rồi.


Hôm nay Hưởng nổi hứng học sớm, có nghĩa là ăn trưa xong đã lên làm bài tập. Đơn giản là vì chuyện ban sáng làm cậu mỗi lần nghĩ đến là một lần chép miệng, lắc đầu, khua tay khua chân loạn xạ, làm sao để quên đi càng nhanh càng tốt. Rốt cục, cậu quyết định ngồi vào bàn lấy sách vở ra học, vậy là vừa hoàn thành bài tập, vừa làm cậu chú tâm vào việc khác mà không nghĩ đến chuyện đáng xấu hổ kia nữa.

Chưa đến 2:30 chiều, Hưởng đã xong xuôi công việc, cậu vươn vai thoải mái sau hai tiếng chăm chỉ nghiên cứu vở ghi và giải quyết 7 bài tập “ngắn ngủi” trong sách. Vui sướng nhảy lên giường định đánh một giấc, cậu giật mình với tiếng nhạc chuông điện thoại, nhăn nhó chán nản vì bị phá đám, cậu mở điện thoại:

“Alô ?”


Tắt máy, Hưởng vui mừng ra mặt, nhanh chóng đi rửa mặt mũi sạch sẽ, chải đầu tóc gọn gàng, tìm chọn một bộ quần áo vừa mắt, rồi hớn hở đạp xe đi, trong lòng hào hứng vô cùng.

*

*

*

3:00 pm – Café Universe

Hưởng đẩy nhẹ cửa bước vào, nơi này vẫn không thay đổi nhiều từ khi cậu còn học cấp 2, tường màu kem cùng với những họa tiết trang trí vui nhộn, màu sắc, kết hợp với ánh đèn trắng làm nổi bật lên không gian bên trong. Sàn gỗ láng bóng, trơn mượt, các bàn, ghế vuông vắn được xếp thành hàng ngay ngắn, dù diện tích không lớn nhưng luôn tạo cảm giác rộng rãi, rất vừa lòng khách hàng. Đây là nơi mà cậu vẫn thường xuyên ghé thăm cùng bạn bè mỗi khi tan học hoặc ngày nghỉ, chất lượng đồ uống và đồ ăn nhẹ thì miễn chê, được các cô cậu học trò rất ưa chuộng. Bởi vậy, không ngạc nhiên gì khi mà nơi đây lại nổi tiếng và luôn đông khách đến vậy.

Ở phía bên phải, cạnh cửa sổ, một anh chàng đã ngồi chờ từ khá lâu, nhìn thấy cậu liền ra hiệu, Hưởng cười tươi chào, rồi bước đến chỗ người đó.

Vừa ngồi xuống, Hưởng đã hồ hởi:

“Lâu lắm rồi không gặp đấy Dương”

“Thế nên hôm nay mới hẹn ông ra chứ”

Người đã gọi điện cho Hưởng là bạn của cậu – Quách Trí Dương, hai người là bạn thân từ năm cấp 2, nhưng lên cấp 3 lại thi đỗ vào hai trường chuyên nằm cách xa nhau, gia đình Dương giàu có, nên khi biết tin là bố mẹ cậu liền cho chuyển nhà, thêm cả việc học hành vất vả, hoạt động trường lớp, những người bạn mới,…nên riêng việc nói chuyện qua mạng đã khó rồi. Và cũng không rõ Dương bận đến mức nào, mà vài tháng mới thấy online, hai đứa cứ hẹn nhau đi chơi, nhưng rồi hết lần này đến lần kia lại có người bận. Tính từ lần cuối nói chuyện đến hôm nay là 4 tháng rồi, cho nên khi nhận được cuộc gọi của Dương, Hưởng đã vô cùng phấn kích và vui mừng.

“Sao, ông bận bịu thế nào mà hôm nay lại rảnh rang đi café được vậy?”

“À, cái này thì…cũng mới”

“Là thế nào?”

“Nhà tôi chuyển lại về đây rồi”

“Hả???”

Nghe tin Dương chuyển nhà lại về nơi cũ, cậu vừa ngạc nhiên vừa mừng, thấy mặt Hưởng có vẻ bất ngờ, Dương cười:

“Hồi trước là cho thuê nhà này để kiếm thêm thu nhập, mà thực ra là do bố mẹ tôi mua nhà bên khu kia để tôi đỡ khoản đi lại nên mới nghĩ ra chuyện cho thuê để khỏi phí. Nhưng rồi thấy nhà mới lại có cơ hội kiếm được nhiều hơn, bố mẹ tôi quyết định chuyển lại về đây. Nói chung là lằng nhằng.”

“Thế ông đi học kiểu gì? Trường xa mà?”

“Thực ra thì nhà ở đây cách trường xa gấp đôi, nhưng tôi được đi xe máy rồi nên không lo vấn đề đấy nữa.”

“Wow, xe máy rồi cơ đấy, sành điệu phết nhỉ?”

“Bình thường, có thích đi không tôi dạy cho?”

“Thích chứ, bao giờ…”

*Hihihihihhi*

Đang mải nói chuyện, Hưởng bỗng dừng lại khi nghe thấy tiếng cười khúc khích gần đó. Khéo léo liếc một cái, cậu đã phát hiện một nhóm 3,4 bạn gái xinh xắn đang ngồi thì thầm to nhỏ, thi thoảng lại nhìn lén hai người rồi cười ríu rít với nhau. Không cần nghĩ ngợi nhiều, cậu biết ngay lý do vì sao các bạn kia lại như vậy.

Quách Trí Dương, thằng bạn thân hơn 4 năm trời của cậu, nay đã trở thành một anh chàng cao ráo đẹp trai, nhìn dáng người là chuẩn dân chơi thể thao, chưa kể đến chuyện Dương cũng là một trong những học sinh ưu tú xuất sắc nhất trường với bảng thành tích chói lóa. Người thích cậu đếm không xuể, các em, bạn, chị gái thấy Dương là tíu tít rộn ràng hết cả lên, ngồi bàn tán cả ngày cũng không hết chuyện. Đấy là ở trường, còn hôm nay, Dương khoác một áo sơ mi body trắng cổ đen xắn tay, trong áo phông trắng sơ vin quần jeans thẫm màu, cùng thắt lưng và đôi giày D&G cổ cao cũng màu trắng nốt. Tất cả kết hợp khiến cho Dương trông càng bảnh bao và nổi bật, đã trở thành tâm điểm chú ý ngay từ lúc bước chân vào quán.

Hưởng đưa mắt ra hiệu cho Dương, rồi nói:

“Kinh, mới có gần 2 năm không gặp mà bây giờ đi đến đâu các cô chết ngất đến đấy”

“Làm gì đến nỗi, ông cũng thay đổi mà. Xinh trai, trắng trẻo, cũng cao, mỗi tội thấp hơn tôi thôi hahaha”

“Ơ thằng này, tôi xinh trai bao giờ, lớn đùng rồi còn xinh nỗi gì”

“Ừ thì đẹp trai theo chiều hướng xinh xắn vậy”

“Đồ…”

Cậu định nói lại, nhưng rồi cũng bật cười theo Dương, hai đứa toàn như vậy, chọc ghẹo lẫn nhau rồi cùng cười lăn lộn, rất vui vẻ. Hai người cười nói, tâm sự được một lúc lâu thì Dương lên tiếng:

“À này, suốt bao lâu rồi không gặp, bây giờ tôi chuyển về rồi, phải tích cực đi chơi chứ nhỉ?”

Hưởng lập tức hưởng ứng:

“Tất nhiên rồi, chờ mãi mới đến ngày này, quậy tưng bừng luôn”

“Tuyệt vời, vậy hôm nào tôi đến nhà ông nhá”

“Ok, ông chuẩn bị đi rồi báo tôi”

“Thế thì…trong khoảng tuần tới hoặc hơn, tôi sẽ qua, lo xong vụ chuyển nhà đã”

“Ừ, tốt rồi, tôi vui quá, ông cố gắng xong càng sớm càng tốt nhá”

“Ông cứ yên tâm, 1 tuần trôi nhanh ý mà”

“Rồi, tôi sẽ chờ, nhưng mà háo hức quá ông ạ”

“Tôi cũng thế, đến hôm đấy sẽ đập phá hết mình cho bõ công mong chờ, không phải lo, haha”

Hưởng và Dương cứ nhất trí qua lại mãi cho đến lúc chào tạm biệt, bởi ai cũng rất phấn khởi vì cuối cùng cũng được gặp lại người bạn thân sau suốt một thời gian dài xa cách. Sẽ có vô vàn những câu chuyện thú vị, kỷ niệm vui buồn và những sự kiện đáng nhớ mà hai người sẽ cùng nhau chia sẻ. Dù rằng cả hai vẫn phải dành thời gian cho việc học, nhưng giờ đây đã có thể gặp nhau và chơi đùa vui vẻ, không còn phải lo về trở ngại khoảng cách nữa. Những tháng ngày rực rỡ ấy đang đến rồi, chỉ cần chịu khó chờ đợi mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro