Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hùng Tư Lộ! Nhanh chóng rời giường cho mẹ!" Nghe được tiếng rống giận của mẹ mình, Hùng Tư Lộ nằm trong chăn rốt cuộc cũng tỉnh, ngẩng đầu dậy nhìn đồng hồ xong liền ba chân bốn cẳng phóng thẳng vào nhà vệ sinh rửa mặt đánh răng.

Vừa đánh răng vừa nghĩ, không biết vừa rồi có phải là nằm mơ hay không? Mà đến cả giấc mơ cũng nhìn thấy Ôn Hội Niên kia?

Tất cả là tại cậu ta, ngày hôm qua tốt đẹp đến không thể tốt đẹp hơn, đột nhiên xuất hiện làm cho sự chú ý của mọi người dành cho công chúa nhỏ dễ thương như nàng đều chuyển sang cô gái nhỏ nghiêm túc đeo kính mắt. Người lớn xung quanh đều tụ tập tới gần Ôn Hội Niên, nhiệt tình hỏi thăm làm thế nào học tập thì tốt, liệu có bí quyết gì chăng, làm sao có thể thi được kết quả tốt như thế... Một đống thứ chán ghét cứ hỏi dồn hỏi dồn khiến cho Hùng Tư Lộ không có tâm tư nào lại gần, đành chỉ có thể ngồi một chỗ ôm hộp kem lạnh quấy lên khiến cho nó chảy nhão nhẹt.

Cuối cùng là ba ba của nàng không biết làm sao lại hỏi vị lớp trưởng đáng kính của nàng rằng kết quả thi giữa kỳ vừa rồi của nàng như thế nào. Vừa nghe xong lão ba hỏi, Hùng Tư Lộ nhanh mắt phóng ánh nhìn về phía Ôn Hội Niên, hy vọng cậu ta có thể liếc mắt nhìn nàng một cái, cùng nhau đẩy lùi kết quả học tập tệ hại của nàng không nói cho lão ba biết. Lại không thể tin được chính là Ôn Hội Niên cái đồ xấu xa này lại bỏ qua ánh nhìn của nàng, thú vị nói: "Năm mươi."

Hùng ba ợ một cái, hỏi tiếp: "Là trong khóa sao?"

"Không, trong lớp ạ."

"Lớp mấy đứa có bao nhiêu học sinh?"

"Năm mươi hai học sinh ạ."

Hay lắm, bây giờ tiền thưởng hay lì xì gì gì của Hùng Tư Lộ xác định là không có, hơn nữa iPad i Piếc cái gì cũng không có nốt, chưa kể còn có thể bị cho ăn đòn.

Hùng Tư Lộ đau đớn vô cùng! Ôn Hội Niên này có thể ngốc như vậy sao? Thật uổng phí công sức nàng lúc trước sửa điểm, còn ngồi dán lên dán xuống mấy lần mới có thể xóa được điểm cũ, lừa được mẹ ở nhà... Sai là sai ở chỗ hôn nhân của nhị vị phụ huynh không hòa hợp trao đổi không nhiều! (ở đây muốn nói lừa được mẹ nhưng mẹ không nói cho ba biết cho nên ba mới đi hỏi bạn học Ôn hihi) Nếu Hùng Tư Lộ có một cặp ba mẹ yêu nhau muốn chết hòa hợp không thể chê được thì mọi thứ sẽ tốt bao nhiêu chứ? Bảng điểm đưa về cho mẹ kí xong mẹ sẽ nói với ba, vận mệnh của mình còn có thể nằm trong bàn tay của Ôn Hội Niên hay sao?

Lần này họ Ôn ôn dịch chắn chắn là cố tình, làm gì có ai suy nghĩ bình thường lại không biết đường yểm trợ nói dối? Cảm ơn cậu làm tròn số giúp tôi! Từ đứng thứ 51 thăng lên thứ 50! Cảm ơn cậu! Tặng cho cậu một bông hoa đỏ thẫm!

Hùng Tư Lộ bị chọc cho tức đến nỗi buổi tối không thể ngủ ngon, nằm trong mơ còn thấy được Ôn Hai Niên trên ngực dán bản "lớp trưởng" đuổi theo tới chân trời cuối bể, miệng hỏi liên tục: bài tập làm xong chưa? Lớp Toán cô dạy nghe có hiểu không? Trong ba lô không có sách về nhà làm sao học đấy? Đi thi sẽ đếm ngược số hay sao? Cậu là đồ ngốc đấy à?

A A A ——

Hùng Tư Lộ che lại lỗ tai nhảy xuống vực sâu... dù có phải xuống địa ngục cũng không muốn nghe Ôn Hội Niên lãi nhãi những thứ như thế.

Hẳn là rơi tới tận cùng của địa ngục rồi, cho nên sáng nay mẹ nàng kêu cỡ nào nàng cũng không dậy nổi.

Cả buổi tối chơi xấu chơi đểu nàng còn không đủ, đến lúc đi ngủ cũng phải lẻn vào giấc mơ của nàng cho bằng được! Hùng Tư Lộ vừa đánh răng vừa lầm bầm rủa mắng: ai mà thèm mơ thấy bạn gái bốn mắt mặt đơ kia chứ? Chỉ cần gặp phải cậu ta sẽ chẳng có chuyện gì tốt lành! Hy vọng tối hôm qua cậu ta ăn nhiều sinh đau bụng hôm nay nghỉ học không đến trường, cũng đừng khiến nàng phải nhìn tới khuôn mặt đáng ghét của cậu ta! Chán ghét chán ghét chán ghét!

Giận quá mất khôn, Hùng Tư Lộ dùng sức đánh răng một hồi bay luôn cả lợi cả nướu, thời điểm nàng khạc nước bọt xuống bồn, ra một đống máu. Trong lòng tự nhủ: đây chính là bị Ôn Hội Niên làm cho tức đến mức ói ra ba lạng máu tươi!

Hùng Tư Lộ đánh răng rửa mặt xong ôm lấy cặp sách, định bụng mò xuống phòng khách để đến tủ lạnh lấy đồ ăn sáng, lại đụng ba ba đang trầm tư hút thuốc trên ghế sofa, thỉnh thoảng còn ngẩng đầu nhìn ra ngoài trời, không chừng là đang suy nghĩ xem làm thế nào giải quyết đứa con gái có kết quả học tập bét lớp.

Hùng Tư Lộ vừa chạy ra ngoài cửa đã nghe thấy tiếng gọi quen thuộc, "Ơ này, họ Hùng à!"

"Cậu cút đi hộ cái!" Hùng Tư Lộ mạnh bạo quay phắt đầu lại... cho dù thế nào cũng không muốn bị người này gọi như thế! Bỏ lại câu nói đại diện cho tâm trạng khó chịu của mình, Hùng Tư Lộ tiếp tục sải bước ra bên ngoài khu dân cư.

"Làm gì mà sáng sớm nổi điên như vậy?" Ôn Hội Niên chậm rãi đi phía sau.

"Tôi điên tiết như vậy cậu là người hiểu rõ nhất đó!"

"Cậu tới kỳ sao?"

"... Cậu làm sao còn chưa cút đi nữa?"

"Tôi đi học bằng đường này a. Đi đường khác lại không thể, chưa kể tôi cút đi hoặc cậu cút đi cũng không khác nhau mấy, tôi sẽ không đi đường khác, vậy hay là cậu cút đi." Ôn Hội Niên rất giỏi đang nói chuyện bình thường lại có thể mang cung cách của các vị giáo sư vào câu nói khiến cho Hùng Tư Lộ chẳng hiểu gì, dùng sức mạnh tri thức để chèn ép nàng. Mà Hùng Tư Lộ đứng thứ hai từ dưới đếm lên đương nhiên không thể phản bác nổi cái loại thông minh này. Ngay cả chửi lộn nghe cũng thập phần có văn hóa.

Cho nên mới nói những người học giỏi... đúng là khiến cho người ta chán ghét!

Hùng Tư Lộ không thèm để ý, đeo ba lô sải bước đi nhanh hơn nữa.

Thời tiết đầu hè rất tuyệt vời.

Hùng Tư Lộ có thể cảm nhận được gió mát vi vu, hương thơm hoa lá, sắc xanh da trời... Nếu như không bị mấy người ở trên xe buýt đẩy đến đứng gần họ Ôn mắc dịch là hay rồi.

"Này! Cậu đừng có đụng vào tôi được không?!" Hùng Tư Lộ trừng mắt nhìn Ôn Hội Niên đang đứng phía sau nàng.

Ôn Hội Niên thở dài: "Cậu nghĩ tôi thích đụng vào cậu sao? Không thấy ở đây nhiều người lắm sao?"

"Hừ!" Hùng Tư Lộ nắm chặt tay vào tay vịn, trong lòng quyết tâm lần sau phải nói ba ba chở đi học, xe công cộng thế này người nào mà đi nổi.

Có điều khi nghĩ lại cũng kỳ, xe đông người như vậy, tài xế lái xe cũng rất ẩu, thậm chí thỉnh thoảng thắng gấp còn nghe tiếng người la oai oái. Thế nhưng Hùng Tư Lộ chỉ cảm giác được thân thể của Ôn Hội Niên đụng vào nàng thôi, còn lại không có cảm giác ngột ngạt hay bị lung lay.

Nàng quay đầu nhìn lại, thấy được một đống người chen chúc được tấm thân nhỏ bé của Ôn Hội Niên chắn lại.

"Cậu làm cái gì thế..." Hùng Tư Lộ thắc mắc.

"Tôi làm gì là làm gì?" Tóc của Ôn Hội Niên xõa trước ngực đung đưa theo chiều lắc lư của xe, kính mắt phản chiếu ánh mặt trời, khiến cho mặt của nàng nhu hòa xinh xắn.

"Cậu làm gì mà đứng kiểu đó?" Hùng Tư Lộ liếc nhìn hai bàn tay của Ôn Hội Niên.

"Không đứng như vậy tôi ngã chổng mông rồi sao?" Ôn Hội Niên thuận miệng đáp.

"Hừ, bà đây biết ngay."

"Cậu biết cái g?"

"Ai muốn nói cho cậu biết? Xích ra đi, bà đây muốn xuống xe!" Hùng Tư Lộ tránh khỏi vòng tay của Ôn Hội Niên, lắc cái đầu khiến cho bím tóc vung vào mặt nàng.

"Họ Hùng, cậu cẩn thận giùm tôi đi."

"Không cho kêu tôi họ Hùng... ấy da!" Vừa nói xong chân không đạp đất liền té lăn quay ngay trước cửa lên xuống. Ôn Hội Niên ngẩn ra, lắc đầu nói: "Đã nói cậu cẩn thận một chút rồi mà."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro