Chương 12: Chúng ta tan đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cửa ghế lô bị người đẩy mạnh ra —— một bóng người say khướt nhào tới.

Trần Trúc nhận ra, là người thanh niên xinh đẹp vừa rồi dựa vào đầu vai Từ Lan Đình.

Gương mặt thanh niên vô cùng tinh xảo, hai mắt lây dính cảm giác say, nhìn thập phần sạch sẽ ngoan ngoãn.

Trần Trúc than nhẹ, khẩu vị của Từ Lan Đình thật đúng là trước sau như một, từ trình độ nào đó mà nói, cũng coi như là chuyên tâm chưa bao giờ thay đổi.

“Uống a, mấy tên đàn ông các người đều làm sao vậy, tiếp tục!” Thanh niên xinh đẹp lảo đảo lắc lư túm lấy cánh tay Từ Lan Đình, dùng khuôn mặt ngoan ngoãn nhất nói lời thô tục nhất, “Con mẹ nó, thật vất vả ra ngoài thông khí, ông đây muốn uống chết mấy tên gà bệnh các người!”

Từ Lan Đình một tay ôm lấy người đang lại đây, “Tri Hạ, cậu uống say, anh trai gọi xe cho cậu, đợi chút tự mình trở về.”

Tri Hạ... Xưng hô thân mật đến ai nghe cũng đều cảm thấy bọn họ trời sinh nên là một đôi. Trần Trúc lạnh lùng nhìn Từ Lan Đình nửa ôm người, đem người thanh niên xinh đẹp kia đưa lên xe.

“Được rồi.” Từ Lan Đình tiễn người đi, thở ra một hơi, nhìn Trần Trúc mở miệng, “Đến chuyện của hai chúng ta.”

Anh đi đến ghế cao trước quầy bar ngồi xuống, một đôi chân dài tùy ý đạp lên thanh ngang dưới ghế bên cạnh, đem ghế đá đến trước mặt Trần Trúc, sau đó cắn điếu thuốc, “Ngồi xuống nói chuyện thật tốt, tôi tra như thế nào, hửm?”

Trần Trúc không để ý tới sự trêu đùa trong mắt người đàn ông, hắn đeo cặp sách lên vai, chuẩn bị rời đi.

Sự tình đã quá rõ ràng, Từ Lan Đình đã có niềm vui mới, hắn tuyệt đối không tiện đến mức đi làm người thứ ba.

Thấy người sắp đi, tay đang ấn bật lửa của Từ Lan Đình dừng một chút, ngay sau đó đứng dậy cầm lấy cổ tay Trần Trúc.

“Trần Trúc.” Người đàn ông rốt cuộc lộ ra một chút nghiêm túc, “Chúng ta tâm sự.”

Lại là tâm sự, Trần Trúc nghĩ, đúng là nên tâm sự cho tốt. Dù sao chỉ có nói rõ ràng, mới có thể “dễ tụ dễ tan”.

Trần Trúc đi theo Từ Lan Đình tới một cái ghế lô không người, hắn mới vừa ngồi xuống, Từ Lan Đình liền nhích lại gần —— nhấc chân ngồi ở trên đùi Trần Trúc.

Xương cốt người đàn ông cứng rắn, dáng người cao gầy, tuy rằng ngồi trên đùi Trần Trúc, ngược lại giống như là đem người giam cầm trong lòng ngực, làm hắn không có chỗ trốn.

Từ Lan Đình vốn cao ráo, Trần Trúc không thể không ngẩng đầu lên, mới có thể trông thấy đôi mắt sâu thẳm đang buông xuống của người đàn ông.

“Từ Lan Đình.” Trần Trúc nhẫn nhịn, mới không có nói lời thô tục. Hắn giơ tay đẩy người trên đùi, “Đây là thái độ tâm sự của anh?”

Trong lúc xô đẩy, vạt áo người đàn ông bị vò nát, hơi hơi mở rộng, lộ ra xương quai xanh xinh đẹp.

Từ Lan Đình kéo cổ áo, một bộ dáng quần áo bất chính không có tinh thần, lười nhác kề sát mặt vào, rồi lại cường thế đến không cho Trần Trúc cự tuyệt: “A Trúc, lời nói của tra nam, em cũng tin?”

Trần Trúc đẩy không được người, càng không muốn thấy đôi mắt rêu rao kia của Từ Lan Đình. Hắn đơn giản nhắm mắt lại, trầm giọng nói: “Từ Lan Đình, chúng ta tan đi.”

“Tan, tan như thế nào?” Từ Lan Đình khoanh lại cổ Trần Trúc, ở bên tai hắn nhẹ giọng nói nhỏ, “Trần Trúc, em không buông tay được tôi.” Anh sớm đã khám phá được thâm tình thiếu niên che giấu, một lời nói toạc ra điểm yếu của Trần Trúc.

Từ Lan Đình nhéo sau cổ Trần Trúc, chậm rãi xoa nắn, thuần thục dụ dỗ: “Em sẽ rất đau lòng, sẽ ngủ không được, sẽ ngày ngày đêm đêm đều nhớ đến tôi —— có lẽ, còn sẽ tránh trong phòng tắm nhỏ của em, mỗi ngày đều khóc.” Anh thấp giọng hỏi, “Trần Trúc, em muốn như vậy sao?”

“Lúc trước nói tốt, chơi đủ rồi liền tan. Nhưng hiện tại, không phải còn chưa tới lúc tan sao?” Anh cúi người, hôn lên gương mặt Trần Trúc, dỗ dành, “A Trúc, trò chơi này không phải chơi như vậy, hiểu không?”

Ghế lô trống trải, nhưng Trần Trúc lại cảm thấy hít thở không thông. Hắn nhắm hai mắt, hô hấp khó khăn.

Hắn cảm giác được đôi môi chậm rãi tuần tra khắp nơi của Từ Lan Đình, một đường từ gương mặt đến sau tai, Trần Trúc có loại ảo giác bị rắn độc quấn thân. Hắn bị nhốt trong lòng ngực Từ Lan Đình, chỉ có thể nhắm chặt hai mắt, mặc kệ anh tùy ý hôn môi.

Nhưng cái hôn nhợt nhạt này trước sau không có biện pháp thâm nhập sâu hơn. Giống như tình cảm hoang đường của bọn họ, cuối cùng cũng chỉ có thể dừng bước tại dục vọng nông cạn, dễ dàng mắc cạn trong sự thật tàn nhẫn.

Từ Lan Đình mút hôn đôi môi mềm mại của thiếu niên, cắn lên khoé miệng Trần Trúc.

Nhưng người trước mắt tựa như một cục đá không có tình cảm, vẫn không nhúc nhích, không có một chút đáp lại nào.

Từ Lan Đình trằn trọc, trước sau không có biện pháp đả động Trần Trúc.

Người đàn ông dần dần mất đi kiên nhẫn, nhéo cằm Trần Trúc, khiến hắn ngẩng đầu lên, “Ngoan, há miệng.”

Trần Trúc mở mắt ra, lẳng lặng nhìn chằm chằm môi mỏng của Từ Lan Đình trong chốc lát.

Hắn đột nhiên nhớ tới lời ông nội từng nói —— “A Trúc, chúng ta không thể nhìn bề ngoài đánh giá một người, nhưng người tướng mạo bạc tình, tránh được thì nên tránh.”

Mới đầu, hắn chỉ cảm thấy tuy ông nội kiến thức sâu rộng, cũng khó tránh khỏi bị tư tưởng cũ kỹ chi phối. Nhưng hôm nay, Trần Trúc lại không thể không tin.

Lòng Từ Lan Đình quá hẹp, quá mỏng, hẹp đến mức không chứa được người nào, mỏng đến chỉ cần nhẹ nhàng chạm vào, sẽ giống như bọt nước tan đi.

“Từ Lan Đình.” Thanh âm Trần Trúc khàn khàn, hắn ngửa đầu nhìn người không có cách nào biến mất trong cuộc sống của hắn, lại nói, “Anh buông tha em đi.”

Hắn chỉ muốn tạo ra một chút màu sắc khác biệt trong cuộc sống của mình, hắn chỉ muốn nếm thử một chút hương vị ngọt ngào của kẹo ngọt, hắn chỉ là, giống như vô số thiếu niên chờ mong tình yêu, chờ đợi có một người vượt qua mưa gió, chỉ vì hắn mà đến.

Nhưng cuối cùng, Trần Trúc lại gặp Từ Lan Đình.

Sắc thái dục vọng trong đôi mắt quá mức nồng đậm, kẹo ngọt qua đầu lưỡi biến thành độc dược, thiệt tình của thiếu niên bị người đạp dưới lòng bàn chân, không có người vì hắn mà đến, hắn chỉ có thể ngây ngốc chờ đợi dưới mái hiên, một mình thừa nhận mưa gió vốn không nên xuất hiện.

Động tác Từ Lan Đình dừng một chút, người luôn luôn giỏi ăn nói như anh, thế nhưng cũng có lúc ngoài ý muốn trầm mặc.

Có lẽ là Trần Trúc thật sự quá mức đáng thương, cũng có lẽ là Từ Lan Đình đột nhiên sinh ra một chút lương tâm.

Anh buông ra bàn tay nắm cằm Trần Trúc, lòng bàn tay vuốt ve gương mặt hắn.

Trần Trúc nghe thấy một tiếng thở dài, và lời nói vừa bất đắc dĩ vừa khốn nạn của Từ Lan Đình: “Trần Trúc, muốn trách, thì trách em quá mức khiến người yêu thích.” Anh nói, “Xin lỗi, tôi tạm thời không thể thả em đi.”

Trần Trúc giận tới mức bật cười, hắn cực lực khắc chế, tận lực làm chính mình không cần quá mức chật vật, “Từ Lan Đình, anh dựa vào cái gì cảm thấy em sẽ đê tiện đến mức làm tình nhân ngầm của anh? Đúng, là em không buông bỏ được anh, nhưng vậy thì thế nào? Cả đời dài như vậy, em cuối cùng cũng sẽ gặp được người mới, yêu một người ——”

Còn chưa có nói xong, trên môi Trần Trúc liền truyền đến cảm giác đau xót —— Từ Lan Đình hung hăng cắn đi lên, gần như nhẫn tâm mà cắn xe môi Trần Trúc.

Người đàn ông dùng phương thức thô lỗ nhất, phát tiết tức giận của bản thân. Anh rút đi lớp ngụy trang văn nhã vào ban ngày —— chẳng qua là sói đội lốt cừu, bị dẫm cái đuôi, lập tức phải quay đầu cắn người.

Trong cảm giác đau đớn, Trần Trúc trông thấy được gương mặt thật của Từ Lan Đình, càng thêm dùng sức đẩy ra cái hôn hắn cũng không thích này.

Hắn ra sức tránh né, ở dưới sự giam cầm chặt chẽ của Từ Lan Đình, hấp thu được một chút không khí mới mẻ.

Trần Trúc thật sâu thở hổn hển, vết máu nơi khoé miệng bị Từ Lan Đình chậm rãi nâng tay, thô lỗ lau đi.

“Trần Trúc, chúng ta việc gì phải nháo thành như vậy.” Từ Lan Đình chậm rãi cọ xát môi Trần Trúc, cơn giận còn sót lại chưa tiêu, “Thuận theo tự nhiên, không tốt sao.”

Trần Trúc cười nhạo một tiếng, giơ tay, thẳng tắp chọc vào vị trí trái tim Từ Lan Đình, “Từ Lan Đình, nơi này của anh chỉ chứa bản thân anh, lại muốn để em cả đời quên không được anh sao? Anh không xứng.”

“Cả đời quá dài, A Trúc ——” Từ Lan Đình cúi người, ôm Trần Trúc, “Tôi chỉ cần em sớm chiều không quên.”

Từ Lan Đình dựa vào đầu vai Trần Trúc, Trần Trúc không thấy rõ biểu tình của người đàn ông, chỉ nghe thấy ngữ điệu lười biếng trước sau như một của Từ Lan Đình.

“Tất cả hiểu lầm, ủy khuất, lửa giận, tôi đều có biện pháp làm chúng nó biến mất.” Anh nói, “Nhưng mà, Trần Trúc, em cần phải bồi tôi thêm một thời gian.”

Từ Lan Đình cọ cọ hõm vai Trần Trúc, phảng phất như người từng bước áp bức vừa rồi không phải là anh.

“Em biết mà, tôi sẽ không yêu bất luận kẻ nào —— người vừa rồi là bạn lớn lên từ nhỏ với tôi, chẳng qua chỉ là bạn bè lâu rồi không gặp.” Từ Lan Đình ôm vòng eo thon chắc của thiếu niên, chậm rãi nói, “Tuy tôi không yêu em, nhưng cũng sẽ không yêu người khác. Không phải tôi không muốn, mà chỉ vì trời sinh tôi đã như thế.”

Trần Trúc giật mình, hắn nói chuyện với Từ Lan Đình vô số lần, nghe qua anh nhẹ giọng dỗ dành, nghe qua anh lời ngon tiếng ngọt, cũng nghe qua quá khứ ngẫu nhiên được anh nhắc đến.

Lại chưa từng chân chính nghe qua lời thật lòng của Từ Lan Đình. 

Nhưng giờ phút này, Từ Lan Đình lấy một loại tư thái chẳng thèm để ý, bộc bạch ra lời trong lòng của anh.

“Trần Trúc, em nghe qua một loại chim không chân chưa. Chúng nó vĩnh viễn không đáp xuống, cho đến điểm cuối cùng của sinh mệnh, cũng không biết nơi dừng chân của mình là ở đâu.” Từ Lan Đình nói.

Trần Trúc: “Cho nên, anh chính là loài chim không chân vĩnh viễn không rơi xuống.”

Người đàn ông lắc đầu, cười nói: “Biết tại sao tên wechat của tôi là landing không ?”

Trần Trúc không biết —— bởi vì, hắn không biết bất luận tài khoản xã giao nào của Từ Lan Đình. ( =))) )

Từ Lan Đình: “Tôi không phải không muốn ngừng lại, mà là không thể.” Anh nói, “Trần Trúc, chỉ có ở chỗ của em, tôi mới có thể nghỉ ngơi trong chốc lát ngắn ngủi. A Trúc, để tôi dừng lại ở chỗ em nhiều thêm một chút, chỉ một chút thôi, được không em?”

Trần Trúc không nói gì, hắn có thể trấn định tự nhiên mà ứng đối Từ Lan Đình vừa đe dọa vừa dụ dỗ, lại không biết nên như thế nào đối mặt người luôn luôn cường thế đột nhiên tỏ ra yếu thế.

Hắn không thể không thừa nhận, thủ đoạn Từ Lan Đình cao siêu tới cực hạn, gắt gao nắm lấy mạch máu của Trần Trúc, một chút cũng không chịu buông tha hắn.

Ghế lô tối tăm, không khí ẩm ướt, bầu không khí khiến người hít thở không thông.

Trần Trúc muốn kết thúc tất cả, lại không có cách nào buông tay.

“Vì sao.” Trần Trúc yên lặng trong lòng ngực Từ Lan Đình, hắn thậm chí có thể nghe thấy tiếng tim đập hữu lực của anh, lại biết, nơi đó là vị trí hắn vĩnh viễn không chạm tới được.

Hắn không hiểu. Có lẽ là Từ Lan Đình quá phức tạp, cũng có lẽ, là Trần Trúc quá ngu ngốc.

Ở trong thế giới của Trần Trúc, từ trước đến nay yêu ghét rõ ràng, không đen thì là trắng. Nhưng Từ Lan Đình lại vẽ thêm một mảnh đất màu xám trong thế giới của hắn.

Giới hạn đạo đức dần dần mơ hồ, thật lòng có thể bị bỏ qua, tình yêu cũng có lệ thật giả nửa nọ nửa kia, tất cả đều trở nên ba phải cái nào cũng được.

“Tôi thích em, Trần Trúc.” Từ Lan Đình hôn lên giữa mày Trần Trúc, “Lại ở bên tôi lâu thêm một chút, tôi sẽ thả em đi.”

Trần Trúc không nhìn thấy đáp án, trước mắt chỉ có đôi mắt thâm tình mê hoặc của người đàn ông.

Hắn theo bản năng nhắm mắt lại, không dám nhìn, cũng không muốn nhìn.

Qua thật lâu, thật lâu, Trần Trúc mới mở mắt ra, tuyệt vọng nhìn Từ Lan Đình, “Cho nên, anh chính là không chịu buông tha em.”

Từ Lan Đình thở dài: “Trần Trúc, em cần gì nghĩ nhiều như vậy. Tôi cũng sẽ không trói buộc em cả đời.” Nói đến cũng châm chọc, trước nay chỉ có người khác giữ lại anh, hiện giờ phong thuỷ thay phiên chuyển, cũng coi như là báo ứng.

Trần Trúc không nói gì, lấy trầm mặc ứng đối người đàn ông.

Chính là hắn biết, hắn không có lựa chọn khác.

Từ Lan Đình không chơi đủ, hắn cũng chỉ có thể bồi anh chơi tiếp.

Từ Lan Đình hôn xuống, anh vuốt ve mái tóc mềm mại của thiếu niên, nhẹ nhàng cạy ra đôi môi đang mím chặt.

Trần Trúc nhìn chằm chằm Từ Lan Đình một lát, cuối cùng, nhắm mắt lại.

Hắn đã ở trong ngõ cụt, đi không thoát, chạy không ra, không thể quên được.

Một khi đã như vậy, vậy đơn giản đem chính mình ném vào vực sâu, để lửa lớn đốt sạch chút tình yêu cuối cùng của hắn dành cho người đàn ông này, hao hết tất cả sự chờ đợi còn dư lại đối với Từ Lan Đình.

Chỉ có đi vào chỗ chết, mới có thể trọng hoạch tân sinh.

Từ Lan Đình, em cùng anh chơi.

Trần Trúc rõ ràng nghe thấy chỗ sâu trong linh hồn của mình, truyền ra âm thanh nơi nào đó vỡ vụn, sụp đổ.

Hắn giống một con thiêu thân, lòng mang chút thiệt tình rách nát, tuyệt vọng bay về phía số mệnh đã định sẵn.

__________________

Edit chương này muốn đập cái cặp vô mặt Từ Lan Đình dễ sợ =))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro