Chương 25: Tư vị hối hận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cổ tay đột nhiên bị người nắm chặt, Trần Trúc không có quay đầu lại, Từ Lan Đình cũng chỉ yên lặng nắm cổ tay của hắn thật lâu.

Một câu chia tay, làm cho người đàn ông xưa nay giỏi ăn nói bỗng không thốt nên lời. Giữ lại, xin lỗi, thậm chí là dỗ dành, đều có vẻ nhạt nhẽo bất lực.

Cuối cùng, Từ Lan Đình chỉ có thể phát ra một tiếng thở dài, khàn giọng hỏi hắn: “Vì sao?”

Anh tự hỏi bản thân đối xử với Trần Trúc đã đủ đặc biệt. Từ lúc bắt đầu anh đã nói rõ đây chỉ là chơi, về sau cả hai lại có tình cảm với nhau, anh cũng đã tính toán thử kết giao, Từ Lan Đình thật sự không hiểu mình rốt cuộc làm sai cái gì.

Hoặc là nói, người hàng năm ở địa vị cao như anh đã quen với việc đón nhận tình yêu của người khác, cho nên mới không hiểu được, chuyện tình cảm là cần cả hai bỏ ra cảm tình bằng nhau mới có thể lâu dài.

Anh coi sự chờ đợi của Trần Trúc là chuyện đương nhiên, tùy ý tiêu xài tình yêu của thiếu niên, mặc cho kỳ vọng của hắn lần lượt tan biến, còn sự quan tâm của anh lại giống như là ban ơn, chỉ khi rảnh rỗi mới nhớ tới cần ban cho thiếu niên một chút ảo tưởng.

Nói trắng ra là, Từ Lan Đình đã quen đùa bỡn cảm tình của người khác, lúc Trần Trúc tốt với anh, anh đều coi là điều đương nhiên, sẽ không quá để ý.

Thứ Từ Lan Đình quan tâm vĩnh viễn chỉ có lợi ích của chính mình. Anh sẽ luôn chừa cho mình một đường lui, vì thế sẽ không yêu Trần Trúc nhiều như Trần Trúc yêu anh.

Cho tới khi nhận thấy Trần Trúc muốn rời đi, Từ Lan Đình mới sinh ra cảm xúc bất an.

Câu hỏi của anh quá vô nghĩa, ngay cả Từ Lan Đình đều cảm thấy mình rất buồn cười.

Trước nay đều là người khác hỏi anh tại sao lại chia tay, hiện giờ quả báo tới, người hỏi câu này lại biến thành anh.

Vì sao… Trần Trúc cười lạnh, thậm chí không rảnh quay đầu nhìn anh, “Từ Lan Đình, anh có phải cảm thấy mình rất vô tội hay không?”

Trần Trúc hung hăng quăng tay người đàn ông ra, lạnh giọng nói: “Không có vì sao.” Hắn không muốn tiếp tục lãng phí thời gian ở trên người Từ Lan Đình, bởi vì Từ Lan Đình vĩnh viễn sẽ không hiểu được, tình cảm là cần phải bình đẳng, anh chỉ nghĩ muốn hưởng thụ, lại không muốn trả giá.

“Tôi chơi chán rồi.” Trần Trúc đeo cặp sách trên vai, mở cửa, “Cứ như vậy đi.”

Bên ngoài sân vận động, Trần Trúc thấy Phương Húc còn đang đợi hắn.

Giờ phút này, hắn không thể không đối mặt chất vấn đến từ Phương Húc, hắn thậm chí đã chuẩn bị tốt việc nghe Phương Húc phỉ nhổ mình.

Dù sao, người từng là “Bạn tốt” của hắn, Khương Kiện Nhân, sau khi biết được hắn và Từ Lan Đình dây dưa ở bên nhau, đã gây ra rất nhiều chuyện không thoải mái.

Trần Trúc cảm thấy mình không có làm sai, nhưng hắn vẫn chưa bình thản tới mức không hề quan tâm đến suy nghĩ của người khác.

Đặc biệt người đó là người mà hắn cho là bạn tốt, là người từng trợ giúp hắn khi khó khăn.

“Trần Trúc, cậu…” Phương Húc nhíu mày nhìn vết rách trên môi Trần Trúc và dấu hôn đỏ rực trên cổ hắn.

Trần Trúc không có che giấu, cũng không muốn che. Hắn nhàn nhạt nói: “Nếu cậu muốn nghe một lời giải thích, tớ có thể giải thích. Nếu cậu không muốn nghe, vậy làm phiền cậu dẫn tớ về nhà cậu lấy hành lý---”

Lời còn chưa nói xong, Phương Húc đã đột nhiên xông lên, túm lấy cổ áo Trần Trúc: “Bà mẹ nó…Trần Trúc, ở trong lòng cậu Phương Húc tớ là thằng ngốc không biết lý lẽ đúng không hả?"

Cậu giận tới trán nổi gân xanh, gần như là gào lên: “Người đó ăn hiếp cậu có đúng không?! Cậu nói thật đi!!”

Trần Trúc không nghĩ tới phản ứng đầu tiên của Phương Húc lại là bảo vệ mình, hắn ngẩn người, chậm rãi nói: “Không có.”

Hắn biết rõ thế lực trong tay Từ Lan Đình, Trần Trúc không muốn vì chuyện của mình khiến Phương Húc bị liên lụy, “Tớ không có việc gì.”

“Không có?” Phương Húc là thật sự tức giận, cậu buông Trần Trúc ra muốn đi tìm người đó, “Ở địa bàn của ông đây mà dám đụng vào anh em của ông, đúng là không muốn sống—”

“Phương Húc!” Trần Trúc gọi lại cậu, ngừng một chút, mới nói: “Về nhà trước đi, được không.”

Phương Húc nhìn khung cửa sổ trên lầu hai của sân vận động, mơ hồ nhìn thấy thân ảnh thon dài của người đàn ông. Cậu cách không chỉ vào đối phương, gào lên: “Đồ ngu! Mày chờ đó cho ông!”

Trần Trúc không thấy được biểu tình của Từ Lan Đình, lại như thể cảm thấy người khí lạnh trên người anh.

Hắn cường ngạnh lôi Phương Húc lên xe, tránh khỏi tầm mắt của người đàn ông, lúc này mới chậm rãi nói: “Tớ không có việc gì. Còn nữa, cậu đừng đụng vào anh ta.”

Trước giờ Phương Húc là người nhanh mồm nhanh miệng, cậu không hiểu được tại sao Trần Trúc và Từ Lan Đình lại có thể dây dưa với nhau, “Người đàn ông kia vừa nhìn đã không biết là thứ gì tốt, Trần Trúc, có phải cậu có điểm yếu gì nằm trên tay anh ta không?”

“Anh ta đúng là không phải người tốt.” Trần Trúc vô cùng đồng ý với đánh giá của Phương Húc, nhưng hắn cũng không muốn bạn mình liên lụy vào chuyện này, “Nhưng anh ta không phải người cậu có thể đụng đến, Phương Húc, tớ biết cậu muốn tốt cho tớ, nhưng tớ không muốn cậu bị liên lụy.”

Phương Húc thấy Trần Trúc nghiêm túc, trong lòng cũng hiểu ra, “Anh ta rốt cuộc là ai?”

“Cậu nghe qua Từ thị chưa?” Trần Trúc liếm liếm môi, vết thương trên miệng tê rần.

“Nghe qua a, đó không phải là công ty đứng đầu thủ đô sao?” Phương Húc ngốc lăng gật gật đầu, chờ câu nói kế tiếp của Trần Trúc, “Người nọ có quan hệ với Từ thị?” Khó trách lại kiêu ngạo như vậy, trực tiếp đến sân vận động bắt người.

“Ừm.” Trần Trúc nâng tay xoa vết máu trên môi.

“Má nó, sau lưng có người ghê gớm lắm à?” Phương Húc tức giận, “Chó cậy thế chủ.”

Trần Trúc nhìn cậu, gian nan mở miệng, “Anh ta…Không phải sau lưng có người.”

“Anh ta chính là tổng tài của Từ thị.”

Phương Húc ngẩn người, hỏi lại: “Sẽ không phải là người kia đi?”

Tên của Từ Lan Đình người trong vòng đều biết đến, không phải chỉ vì anh tuổi còn trẻ đã nắm giữ toàn bộ Từ thị, mà còn vì vẻ ngoài xuất chúng và cách cư xử khéo kéo, tiến lui có độ của anh. Người muốn móc nối quan hệ với anh có thể xếp hàng dài tới năm con phố.

Phương Húc làm thế nào cũng không thể liên hệ người đàn ông âm trầm vừa nãy với tổng tài Từ thị được đồn là “Anh tuấn văn nhã” kia.

“Không phải chứ, trong ấn tượng của tớ, tổng tài Từ thị không phải rất dễ nói chuyện sao?”

Trần Trúc cười lạnh, đây là điểm thông minh của Từ Lan Đình. Người đàn ông vĩnh viễn đều dùng vẻ ngoài khéo léo văn nhã để đối diện với người khác, khiến người không hề phòng bị, còn được người trao tặng cái danh tuổi trẻ tài cao.

Nhưng ai có thể biết được, bên dưới vẻ ngoài của Từ Lan Đình là sự ngoan độc và cường thế đến mức nào?

Phương Húc nhìn miệng vết thương trên môi Trần Trúc, nhíu mày, “Thật mẹ nó là sói đội lốt cừu!”

Đúng vậy…Trần Trúc nghĩ, chính mình lúc trước tại sao không nhìn rõ bộ mặt thật của anh đây?

Một lát sau, Trần Trúc mới mở miệng hỏi cậu: “Cậu không hỏi sao tớ lại…ở cùng với anh ta sao?”

Hắn vẫn còn nhớ rõ, lúc trước Khương Kiện Nhân cầm theo ghi âm tới chất vấn hắn, luôn mồm nói không hiểu tại sao Trần Trúc lại muốn ở bên tên cặn bã như Từ Lan Đình.

Ai ngờ, Phương Húc chỉ thở dài, một bộ dáng vẻ “Tớ hiểu”, “Bá đạo tổng tài yêu tôi a….Haizzz, trước đó tớ còn hâm mộ cậu ở trường học được nhiều người thích, không nghĩ tới tên tuổi của cậu lại lan xa như vậy.”

“Đám công tử ca phú nhị đại như họ sao rảnh rỗi chơi đùa đến trên người cậu chứ! Đạ mấu” Cậu dừng một chút, lại nói: “Bất quá, nếu tớ là nữ, tớ cũng sẽ có hứng thú với cậu. Ai nhìn thấy cậu chắc đều dễ dàng suy nghĩ tới vài việc xấu xa a.”

Trần Trúc nghe cậu ăn nói lung tung, có chút buồn cười, nhưng lại cảm thấy may mắn. Hắn rốt cuộc hiểu rõ cái gì gọi là hoạn nạn thấy chân tình, trải qua chuyện này, hắn thấy rõ lòng người hiểm ác, cũng nhận ra ai đối với hắn chân thành thật lòng.

“Phương Húc, cảm ơn.” Trần Trúc trịnh trọng đặt người bạn này vào trong lòng.

Phương Húc ôm cổ Trần Trúc, tùy tiện nói: “Cảm cái gì ơn, đều là anh em với nhau, chuyện nên làm!”

Xe một đường chạy vào Trung Quan Thôn, sau khi Trần Trúc xuống xe, thật lòng nhìn Phương Húc lặp lại một lời cảm ơn, chuẩn bị vào nhà lấy hành lý dọn đi.

Ai ngờ Phương Húc lại không đồng ý, chết sống không để Trần Trúc dọn ra ngoài.

“Cậu bây giờ chỉ có một mình, lỡ như tên tra nam kia tìm tới, không phải cậu tiêu đời rồi sao?’” Tư thế kia, giống như Trần Trúc sắp sửa thành dê vào miệng cọp, chuẩn bị bị Từ Lan Đình nuốt sống không bằng.

Trần Trúc không lay chuyển được, chỉ có thể nói với cậu: “Phương Húc, tớ không muốn ảnh hưởng tới cậu. Tự tớ có thể…”

"Có thể gì mà có thể" Phương Húc vỗ vỗ bộ ngực, “Tớ nói cho cậu biết, cậu cứ thanh thản ổn định ở lại nhà tớ, tốt xấu gì nhà tớ cũng có chút của cải, tớ cũng không tin Từ Lan Đình có thể tới cửa đoạt người!”

Trần Trúc cự tuyệt: “Không được.”

Phương Húc ngừng ba giây, ngay sau đó ôm lấy vali hành lý của Trần Trúc, một đường chạy như điên vào trong nhà.

Cậu một bên chạy một bên ồn ào: “Mẹ! Mẹ! Mẹ xem con mang theo bảo bối gì về nè!”

Mẹ của Phương Húc nhìn rất trẻ tuổi, không chỉ có trang điểm hợp xu hướng, ngay cả tư tưởng cũng vô cùng tiến bộ.

Bà vừa thấy được người con trai nhà mình "Bắt" về, không khỏi che lại môi, kinh hỉ lại kinh ngạc mà nhìn con trai bảo bối của mình: “Nhãi con, con rốt cuộc… Đi ra một bước này.”

Người phụ nữ nhiệt tình ôm lấy bả vai Trần Trúc, lời ngon tiếng ngọt dẫn người vào nhà, “Con trai đừng sợ, dì không phải là người cổ hủ, Phương Húc nhà dì nha, con đừng nhìn nó ngốc nghếch, thật ra rất là thành thật.”

“Mẹ! Mẹ nói cái gì vậy, đây là anh em của con! Trần Trúc, chính là học thần con hay nhắc đến đó, Trần Trúc!”

Đôi mắt người phụ nữ trừng lớn hơn nữa, vừa xấu hổ vừa có chút vui sướng: “Con là Trần Trúc a, hoan nghênh hoan nghênh! Dì còn tưởng rằng…”

Phương Húc đẩy người phụ nữ lên lầu, bất đắc dĩ nói: “Mẹ, con thật sự không phải gay, cầu xin ngài, đừng lại hiểu lầm quan hệ thuần khiết giữa con với người anh em của con được không ta?"

“Thật ngại quá.” Mẹ Phương Húc một bên nói, một bên trừng mắt nhìn con trai nhà mình.

Trần Trúc nhìn hai người vừa nói vừa cười, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy yên tâm. Đều nói nhà là bến cảng, Trần Trúc thực thích gia đình như vậy.

Hắn hy vọng, ngôi nhà nhỏ của hắn sau này cũng có thể ấm áp mà đơn giản như thế.

Dưới yêu cầu mãnh liệt của Phương Húc, Trần Trúc vẫn là ở tạm nhà câu.

Bất quá, vì không muốn liên lụy Phương Húc, Trần Trúc cũng không tính toán ở lâu. Tuy rằng Phương Húc và mẹ của cậu đều vô cùng nhiệt tình, nhưng nguyên nhân chính là vì như thế, Trần Trúc mới không thể khiến Từ Lan Đình xuống tay với bọn họ.

Trên bàn cơm, Trần Trúc nói ra việc muốn giúp Phương Húc học bù làm thù lao.

Tuy rằng biểu tình của Phương Húc có chút một lời khó nói hết, nhưng mẹ của cậu lại rất cao hứng phấn chấn đồng ý, hơn nữa tại group chat gia đình dò hỏi qua một chút, lấy giá cao nhờ Trần Trúc dạy thêm cho một người cháu học cấp hai.

Trần Trúc vốn không tính lấy tiền, nhưng mẹ Phương Húc lại vẫy tay nói:

“Nhà hắn có tiền, không kiếm quá uổng phí.”

Như thế cũng đúng. Trần Trúc cười cười, bầu không khí ấm áp mà vui sướng này làm tâm tình của hắn cũng nhẹ đi không ít.

Trần Trúc âm thầm cầu nguyện, chỉ mong, quãng đời còn lại của hắn cũng có thể có được một gia đình vui vẻ như thế này.

Không cần đại phú đại quý, hai người chỉ cần có thể vui vẻ trò chuyện với nhau, hoặc là phun tào chuyện kỳ lạ gì đó gặp được trong ngày là đủ rồi.

Chia sẻ cho nhau phiền não và vui sướng, cùng nhau đối mặt mưa gió cùng ánh mặt trời trong tương lai.

Vô cùng đơn giản, vui vui vẻ vẻ, đã rất tốt.

“Từ tổng, hành tung của Trần Trúc…” Người tới cong eo đem tư liệu đưa đến trước mặt người đàn ông, khẩn trương nói, “Bỗng nhiên có chút mơ hồ.”

“Có ý gì.”

“Tựa hồ là có người ở sau lưng cắt đứt người chúng ta phái đi.…”

Người đàn ông cười nhạo một tiếng, “Không biết tự lượng sức mình.” Anh nâng tay, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Trần Trúc trên ảnh chụp, “Người của tôi cũng muốn động…”

Từ Lan Đình hạ giọng, phân phó, “24 giờ, đem người tên Phương Húc kia tra rõ. Còn có… Lại tìm không thấy tung tích của Trần Trúc, mấy anh cũng không cần tiếp tục xuất hiện trước mặt tôi.”

“Đã hiểu.”

Sau một lúc lâu, người đàn ông đột nhiên buông hợp đồng trong tay xuống. Giờ này phút này, trong đầu anh chỉ có gương mặt của Trần Trúc, căn bản không rảnh quan tâm chuyện khác.

Manh mối chặt đứt, anh mất đi hành tung của Trần Trúc.…

Không biết đã là lần thứ mấy mình thất thần vì Trần Trúc, Từ Lan Đình đơn giản gác toàn bộ công việc trong tay xuống.

Anh đứng dậy, nhìn trợ lý nói: “Chuẩn bị xe, đi một chuyến đến hẻm sáu đường bình an.” Chỗ đó là nơi Trần Trúc sinh sống ba năm, hiện giờ người đi nhà trống, Từ Lan Đình lại đem toàn bộ căn hộ đều mua lại.

Trợ lý nhìn lịch trình: “Từ tổng, chút nữa còn có một hội nghị cổ đông.”

Hai mắt Từ Lan Đình nhíu lại, trợ lý không tiếp tục nói nhiều, ôm tư liệu rời đi.

Xe một đường chạy vào ngõ nhỏ nhỏ hẹp. Nơi đây vẫn không có gì thay đổi, kẹo hồ lô ngọt nị ven đường; đóng rác nhỏ nơi ngã rẽ; còn có cửa hàng thể thao rách nát Trần Trúc mắt trông mong nhìn qua vô số lần.

Trước giờ Từ Lan Đình cũng không rảnh xem phong cảnh xung quanh đây, hiện giờ lại là cảnh tượng duy nhất anh có thể dùng để hồi ức.

Anh lúc này mới phát giác, này đã hơn một năm, hiểu biết của mình đối với Trần Trúc thật là ít đến đáng thương.

Cửa hàng Trần Trúc thường đi, bóng rổ Trần Trúc thích, đồ ăn thường mua… Những điều này, Từ Lan Đình hoàn toàn không biết gì cả.

Anh nhìn kẹo hồ lô ngọt ngất bày trên sạp hàng, có chút nghi hoặc, Trần Trúc… Tựa hồ nhắc tới qua thích ăn ngọt?

Nhưng Từ Lan Đình chưa bao giờ thấy Trần Trúc ghé vào đây mua kẹo hồ lô.

Từ Lan Đình xuống xe, dùng một trăm đồng mua hết toàn bộ kẹo hồ lô còn dư lại

Anh xách theo một túi kẹo, chậm rãi đi vào hành lang đen nhánh.

Nếu như… Anh sớm một chút mua kẹo cho bạn nhỏ nhà anh, sớm một chút mua cho em ấy quả bóng rổ kia.… Như vậy, hiện tại anh mở cửa, Trần Trúc có phải vẫn còn ngồi trên bàn học chờ anh về hay không?

Từ Lan Đình bật cười, vì chính mình bỗng nhiên sinh ra cảm xúc hối hận mà thấy buồn cười.

Bài trí trong phòng không hề thay đổi, Từ Lan Đình để kẹo hồ lô lên trên tủ đầu giường, toàn bộ căn phòng đều tràn ngập mùi thơm ngọt ngào của kẹo.

Nhưng là, Từ Lan Đình vẫn ngửi được một chút mùi lạ.

Anh nhìn về phía thùng rác, bây giờ mới phát hiện, bên trong tựa hồ có một hộp bánh ngọt.

Từ Lan Đình đến gần, thấy ly bánh kem đã tan rã mốc meo kia.

Trần Trúc tiết kiệm như vậy, thế mà một ngụm cũng không ăn.

Ca ca, em muốn ăn ngọt.”

“Bánh kem? Em không ăn qua bánh kem, sinh nhật ngày đó em có thể ăn sao?”

Từ Lan Đình chậm rãi cúi người, ngồi xổm trước thùng rác dơ bẩn, nhìn bánh kem bên trong thật lâu vẫn không thể hoàn hồn.

Trần Trúc tựa như một cây dao cùn, mới đầu không chút sắc bén, nhẹ nhàng xẹt qua trong lòng cũng không cảm thấy đau.

Thẳng đến cây dao từng chút từng chút cứa vào lòng Từ Lan Đình, cảm giác đau mới chậm rãi truyền đến, lặng yên không một tiếng động, lại không lưu tình chút nào mà tra tấn Từ Lan Đình.

Sống hai mươi mấy năm, Từ Lan Đình rốt cuộc nhấm nháp được tư vị hối hận.

Anh nhìn cái bánh kem mốc kia, đột nhiên nhớ tới, A Trúc của anh, là đứa bé sinh ra vào ngày Thất Tịch.

Thất Tịch Lễ Tình Nhân, đầy đường hoa tươi bánh kem, trong mắt toàn pháo hoa lộng lẫy.

Từ Lan Đình nhắm mắt, chua xót mà nghĩ, nhưng thiếu niên của anh, ngay cả một đoá hoa nhỏ cũng không nhận được.

Người đàn ông chậm chạp nhận ra, anh có lẽ yêu thiếu niên mang khí chất quân tử, nhưng đôi lúc lại cứng đầu kia nhiều hơn anh nghĩ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro