Chương 30: Nhà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên đường từ quán bar về nhà, Trần Trúc nhận được điện thoại của Trần Văn Quốc

"Người trong nhà ngủ hết rồi, ông tranh thủ lúc không có ai mới gọi cho con."

Trần Trúc nhíu mày lại, “Ông nội, trong nhà xảy ra chuyện gì sao ông?”

“Ông cũng đang muốn hỏi con dạo này có xảy ra chuyện gì hay không?” Trần Văn Quốc cầm lấy đồ vật trên bàn, đặt dưới đèn tỉ mỉ nhìn, “Cái tên Từ Lan Đình kia, gần nhất có làm khó con không?”

Trần Trúc dừng một chút, giọng nói hoàn toàn lạnh xuống, “Anh ta đến nhà mình gây phiền phức?”

“Hắn dám…” Trần Văn Quốc thở dài, “Bệnh viện trấn trên bỗng nhiên tặng ông vài thứ, lòng ông không yên.”

“Là cái gì ạ?”

“Cũng không phải đồ gì quý trọng, chính là mấy phần thuốc miễn phí.” Nhưng Trần Văn Quốc cắm rễ ở đây đã lâu, am hiểu sâu chính sách chữa bệnh của nông thôn, ông vừa thấy số thuốc kia là đã biết không phải loại được dùng để phát miễn phí.

Trần Văn Quốc cả đời phụng hiến cho nơi này, nhận hết kính yêu, bên người đều là hương dân chất phác. Trừ bỏ Từ Lan Đình, Trần Văn Quốc cũng nghĩ không ra còn có người nào có thể dùng thủ đoạn như vậy.

“Ông nội, ông đừng lo lắng, con không có việc gì.” Trần Trúc đoán được nguyên do sau lưng.

Nguyên bản, người chịu ân huệ nên cảm kích báo đáp người trợ giúp mình, nhưng hành động của Từ Lan Đình không có cái nào là không vượt qua điểm mấu chốt trong lòng Trần Trúc.

Người nhà và bạn bè của hắn, đều bị Từ Lan Đình tùy ý bày bố. Trần Trúc không có khả năng phản kháng người đàn ông này, chỉ có thể âm thầm cắn chặt răng, cường chống không chịu nhận thua.

Sau khi trấn an cảm xúc của Trần Văn Quốc, Trần Trúc lại nghĩ tới công tác tại công ty mới của mình.

Hắn không cần điều tra, trong lòng cũng đã hiểu rõ. Cái gọi là “Thời gian làm việc không cố định”, “Công ty vừa thành lập cần nhân tài”, “Người trẻ tuổi thích hợp làm ngành sản xuất này”… Đều là Từ Lan Đình tính kế tốt.

Từ Lan Đình thận trọng từng bước, tỉ mỉ bố trí bẫy rập, chỉ chờ thu hoạch con mồi của chính mình.

Nếu Trần Trúc cứ tiếp tục trì độn như vậy, có lẽ tương lai đang chờ hắn, chính là Từ Lan Đình cháy nhà ra mặt chuột.

“Từ Lan Đình…” Trần Trúc vô lực nhắm mắt, “Anh nhất định phải ép buộc tôi như thế sao.”

Người đàn ông tính toán chính xác, nhưng lại hết lần này đến lần khác không để ý nguyện của Trần Trúc vào trong phạm vi suy xét.

Cái gọi là vãn hồi của Từ Lan Đình, ở trong mắt Trần Trúc chẳng khác nào là cưỡng bách, từng bước chân đi tới của anh, đều muốn đem người ép tới đường cùng.

“Đây là anh bức tôi.” Trần Trúc mở mắt ra, trong bóng đêm, thân ảnh thiếu niên phảng phất như bụi mù lơ lửng dưới ánh đèn.

Nhỏ bé, mỏng manh.

Nhưng, kiến càng còn có thể lay cây, bụi bậm chui vào trong lòng, sẽ biến thành một đạo khói mù.

Từ Lan Đình một lòng muốn đem Trần Trúc nắm chặt trong lòng bàn tay, không nghĩ tới thiếu niên tình nguyện ngọc nát đá tan, cũng không muốn khuất phục.

Trần Trúc suốt đêm mua vé tàu rời đi thủ đô. Trước khi đi, hắn giải thích đơn giản tình huống của mình cho Phương Húc biết.

Hắn không muốn giấu giếm Phương Húc, “Từ Lan Đình sẽ không bỏ qua tớ. Phương Húc, tớ biết cậu là người trọng tình nghĩa, có thể có một người bạn như cậu là may mắn của tớ. Nhưng chính là vì thế, tớ mới không thể tiếp tục ở lại nhà cậu.”

Ở lúc Phương Húc tức giận mắng Từ Lan Đình là tên cặn bã, Trần Trúc lại một lần nữa thu dọn hành lý của mình.

Trước khi chia tay , Phương Húc gắt gao ôm lấy Trần Trúc, lúc này cậu mới phát giác, người này nhìn như cao lớn, nhưng vai lưng lại đơn bạc gầy yếu như vậy.

Phương Húc nhớ ra, cho dù ngày thường Trần Trúc biểu hiện thành thục ổn trọng như thế nào đi nữa, nói cho cùng chỉ là thiếu niên tuổi đôi mươi.

Thiếu niên hai mươi tuổi, tự mình đảm đương một phía, thừa nhận rất nhiều gánh nặng.

Nếu nói trước đó cậu chỉ sùng bái Trần Trúc một cách mù quáng, thì hôm nay, khi nhìn người nọ ôm theo hành lý một mình đi vào trong bóng đêm, Phương Húc lại từ đáy lòng kính nể “Trần ca” còn nhỏ hơn cậu mấy tuổi này.

“Người anh em.” Phương Húc hô lớn, “Bảo trọng!”

Trong bóng đêm, Trần Trúc không quay đầu lại. Hắn vẫy vẫy tay, kéo vali hành lý đi tới tương lai của mình.

Thời điểm xe lửa đến Quý Châu, Trần Trúc mới từ trong ngủ mơ tỉnh lại.

“Kính chào quý hành khách, đoàn tàu sắp đến trạm ——”

Hắn sửa sang lại chút hành lý ít ỏi của mình, sau khi xuống xe, hắn nhắn cho Phương Húc một tin báo bình an.

Trần Trúc nhìn chằm chằm di động trong chốc lát, sau đó dăm ba câu báo cáo hành trình của mình cho Từ Lan Đình.

“Về Quý Châu, đừng quấy rầy.”

Tin nhắn mới vừa gửi đi, Từ Lan Đình lập tức gọi lại đây. Trần Trúc đơn giản ấn tắt máy, sau đó kéo hành lý ra trạm.

Từ tỉnh thành đến trong thôn có hơn hai giờ đi xe, Trần Trúc một đường xóc nảy, cũng may không có say xe.

Nhìn phong cảnh dần quen thuộc ngoài cửa sổ, tâm tình nôn nóng bất an của Trần Trúc cuối cùng cũng hạ xuống.

Xe một đường chạy vào thôn. Trần Trúc mở ra cửa sổ xe, gió lạnh ập vào trước mặt, mang theo mùi ẩm thấp của đất bùn sau cơn mưa, hoa dại không biết tên một đường đón chào, cho dù không người thưởng thức vẫn nhiệt liệt nở rộ như cũ.

Trần Trúc quyến luyến nhìn thổ địa nơi mình sinh trưởng, nó cằn cỗi, khốn khổ, lại tưới ra từng trái tim đơn thuần thiện lương nhất, dưỡng dục một thế hệ lại một thế hệ người ở Quý Châu.

Vô số người khêu đèn đêm đọc sách đi ra núi lớn, rồi lại như chim mỏi về tổ trở lại nơi này.

“Anh Trúc!” Bé con để chân trần đứng bên đồng ruộng, khuôn mặt đỏ bừng giống một trái cà chua tròn tròn, “Ca ca, ca ca!”

“Ông ơi, anh Trúc trở về rồi!”

Sau đại thụ, giữa đồng ruộng, một đám nhóc con chạy vọt ra, tựa như nấm nhỏ mọc sau mưa.

Trần Trúc còn chưa kịp bỏ hành lý xuống, đã bị mọi người vây lại chính giữa.

“Ca ca, anh học xong rồi hả?”, “May mắn anh Trúc về đúng lúc, bằng không cá trong đập nước đều sẽ bị mọi người bắt hết!”, “A Trúc, anh mới kiếm được một chiếc xe mới, ngày mai mang em chạy một vòng ha.”

Trần Trúc bế lên “Cà chua nhỏ”, cười nói: “Xuân mầm có phải lớn thêm hay không, nặng quá nè.”

Nơi xa, dì đã sớm một đường chạy chậm lại đây, “Bé con trở về sao không gọi về nhà trước, dì nói dượng ra trấn đón con.”

Dượng một tay tiếp nhận hành lý của Trần Trúc, cười ha hả, “Xuân mầm, con mau xuống dưới, đừng làm anh con mệt.”

Xuân mầm ghé vào đầu vai Trần Trúc, ôm cổ anh trai nhà mình không chịu buông tay, ngây ngô cười.

“Lúc này trở về làm gì.” Vết thương trên eo Trần Văn Quốc vẫn chưa hoàn toàn trị khỏi, để lại di chứng, hiện giờ đi đường còn phải chống gậy.

Tuy là như thế, ông cũng run rẩy bước lại đây tiếp Trần Trúc.

“Muốn trở về nhìn xem.” Trần Trúc mím môi, đổi đề tài, “Anh Hồng Sinh nói trong điện thoại, cá trong nhà sắp lớn hết rồi, kêu con trở về ăn cá.”

Dì cũng che chở Trần Trúc, “Đúng đúng, Trúc nhi trở về một chuyến thật tốt. Đến lúc đó lên đại học, còn không biết khi nào mới có thể gặp.”

Nói lên đại học, dượng luôn luôn trầm mặc cũng tiếp lời, “A Trúc, điểm thi vẫn chưa có đúng không?”

“Dạ.” Trần Trúc cười, “Còn có mấy ngày.”

“Tương lai, là ở lại thủ đô hay là đi địa phương khác ——” Lời của dượng còn chưa nói xong, Trần Văn Quốc đi ở phía trước đã hừ một tiếng, “Vô luận đi đến chỗ nào, đều phải có lòng đền đáp tổ quốc! Đứa trẻ lớn lên trên vùng núi nghèo như chúng ta, có ai là không chịu chính sách của quốc gia chiếu cố? Làm người cần biết tri ân báo đáp.”

Trần Văn Quốc quay đầu nhìn Trần Trúc liếc mắt một cái, dặn dò hắn: “Đừng quên sơ tâm.”

“Dạ.” Trần Trúc muộn thanh đồng ý.

Sau khi ăn xong cơm tối, Trần Trúc ôm xuân mầm đi ra ngoài dạo một vòng.

Người trong thôn đều sợ nóng, tốp năm tốp ba tụ ở dưới bóng cây. Trần Trúc đi lại trên đường nhỏ quen thuộc, bên tai là tiếng nói chuyện xì xào, trước mắt là đường xi măng thật dài.

Trần Trúc buông Xuân mầm, cởi giày, đi chân trần dẫm lên đường xi măng lạnh lẽo.

“Ca ca, ca ca.” Xuân mầm giống như cái đuôi nhỏ, xách theo đôi giày của Trần Trúc lảo đảo lắc lư chạy theo phía sau.

“Mang giày, lạnh.” Xuân mầm ôm cẳng chân Trần Trúc, tựa như mèo con quấn quít dưới chân.

“Mầm nhi.” Trần Trúc sờ sờ đầu Xuân mầm, nói, “Em biết con đường này được làm như thế nào không?”

Xuân mầm ngây thơ gật gật đầu, “Biết nha.”

“Ừ, là ba mẹ của anh, mang theo thật nhiều người cùng nhau sửa lại.” Trần Trúc nửa ngồi xổm, nói những lời Xuân mầm nghe không hiểu, “Mầm nhi, anh là từ con đường này đi ra ngoài, tương lai của em, cũng muốn từ con đường này đi ra.”

“Nhưng là, em đừng học anh trai.” Trần Trúc nhàn nhạt cười, “Không cần bị kẻ xấu bên ngoài lừa gạt.”

Trần Trúc trần trụi chân, ôm Xuân mầm, đi từng bước trên con đường xi măng nhỏ hẹp.

Hồn của cha mẹ chôn tại nơi này, trước khi rời nhà, hắn cũng nên đến trước mặt cha mẹ đi một chút, cũng coi như nói cho họ một tiếng.

Người ở đây đều nghỉ khá sớm, khi Trần Trúc về đến nhà, Trần Văn Quốc đã ngủ.

Đổi làm ngày thường, hắn sẽ không dám làm phiền Trần Văn Quốc.

Nhưng, đầy bụng tâm sự của Trần Trúc cũng chỉ có thể nói với ông nội.

“Ông ơi.” Trần Trúc liếc nhìn cây gậy trên đầu giường của Trần Văn Quốc, thật cẩn thận đẩy tỉnh ông.

Trần Trúc thừa dịp Trần Văn Quốc còn buồn ngủ mông lung, lên tiếng nói, “Con có việc muốn nói với ông.”

Chỉ chốc lát sau, trong phòng nhỏ vang lên một tiếng trầm đục

Thanh âm gậy gỗ nặng nề đánh trên lưng như sấm rền, vang lên trong đêm hè yên tĩnh.

“Không đi học?” Trần Văn Quốc đè nặng thanh âm, lại áp không được lửa giận, “Không đi học vậy cậu đi đâu? Trở về nhà cuốc đất đốn củi hả?!”

Trần Văn Quốc chỉ vào mũi Trần Trúc, “Tôi nuôi cậu một đời, không phải để cậu sống uất ức như thế này! Vì một người đàn ông mà tự hủy hoại tiền đồ của mình!”

Trần Trúc bị đánh đến nằm trên mặt đất, hoãn hồi lâu, mới chống cánh tay chậm rãi quỳ thẳng.

Nhưng cái gì hắn cũng không nói, chỉ là cúi đầu dựa gần Trần Văn Quốc, nghe ông mắng.

Đánh chửi đến cuối cùng, hết thảy đều có vẻ quá mức vô lực. Trần Văn Quốc thở dài một tiếng, thẳng tắp ngồi ở mép giường, “Chỉ một năm…”

Sống lưng căng chặt của Trần Trúc chậm rãi cong xuống, hắn nghe thấy tiếng thở dài trầm trọng của ông nội, nghe thấy lão nhân hiếu thắng cả đời này, bất đắc dĩ lại chua xót than trách.

“Chỉ một năm a… Từ Lan Đình cùng con dây dưa một năm…” Trần Văn Quốc rơi nước mắt, “Như thế nào lại hủy cả đời của con chứ…”

Trần Trúc rốt cuộc nhịn không được, nằm ở đầu gối ông nội gào khóc

Ông nội, anh ta không muốn buông tha con.

Từ Lan Đình không muốn buông tha Trần Trúc, ý đồ dùng danh nghĩa của tình yêu, giam cầm hắn cả đời.

Bạn bè, người nhà của hắn, thậm chí là tiền đồ tương lai, đều bị người đàn ông gắt gao đắn đo trong lòng bàn tay.

Nếu không phải cùng đường, Trần Trúc có thể nào lại tự hủy đi tương lai?

Từ Lan Đình là kiếp nạn của hắn.

Là tai nạn lớn nhất trong đời Trần Trúc.

“Ông nội, con không muốn cong sống lưng ở trong lòng bàn tay anh ta uất ức qua cả đời.” Trần Trúc cắn răng, hắn giơ tay lau khô nước mắt, “Người Trần gia chúng ta, không có ai là để mặc người ta bày bố.”

“Từ Lan Đình muốn đánh gãy lưng của con.” Trần Trúc lạnh giọng nói, “Con sẽ bóp nát mong muốn của hắn.”

Nói xong, Trần Trúc cúi đầu lạy Trần Văn Quốc một lạy

“Ông nội, ông từ nhỏ đã dạy con trong tâm phải giữ lấy đạo nhân nghĩa, hành sự theo chuẩn mực của người quân tử.” Trên lưng Trần Trúc vừa bị gậy đánh, đau đến hắn không tự chủ được mà run lên, “Nhưng từ ngày con đi cùng Từ Lan Đình, thì đã vi phạm sự dạy dỗ của ông.”

Hắn bị biểu hiện ôn nhu thâm tình của Từ Lan Đình mê hoặc, một chân ngã vào vực sâu.

Trần Trúc: “Cây hỏng rồi nên chặt, cốt nhục ô uế cũng phải cắt đi.” Hắn cong thân mình, run rẩy, lại kiên định nói: “Tráng sĩ đoạn cổ tay, đoạn tuyệt đường lui lại xông ra.”

“Con!!” Trần Văn Quốc lại túm lên cây gậy trong tầm tay, cao cao giơ lên —— nhưng nhìn thân mình run rẩy của Trần Trúc, ông lão nghiêm khắc cả đời này cuối cùng cũng không thể nhẫn tâm.

Trần Văn Quốc dùng thời gian hai mươi năm, dạy Trần Trúc nhân nghĩa lễ trí tín.

Nhưng Trần Văn Quốc không nghĩ tới, đúng là một thân quân tử này vướng chân Trần Trúc.

Nếu đổi làm người khác, được chỗ tốt, tin Từ Lan Đình lừa gạt vừa đe dọa vừa dụ dỗ, sao lại không cúi đầu mặc kệ Từ Lan Đình xoa nắn đây?

Nhưng Trần Trúc từ nhỏ đã không cúi đầu trước vận mệnh, hiện giờ càng sẽ không cuối đầu trước Từ Lan Đình.

Gậy bị ném sang một bên, ông ôm Trần Trúc vào lòng.

“Trúc nhi.” Đôi mắt già nua của Trần Văn Quốc tràn đầy nước mắt, ông ôm lấy niềm kiêu ngạo của chính mình, cũng ôm lấy toàn bộ hy vọng của ông.

Người Trần Văn Quốc dùng hết cả đời bồi dưỡng, cuối cùng lại chết non trên một đoạn cảm tình hoang đường, “Trúc Nhi của ông a…”

Trời bắt đầu hửng sáng, ô tô ngừng ở trước cửa nhà họ Trần.

Dì còn ăn mặc áo ngủ, bất mãn oán giận Trần Trúc, “Cố ý trở về một chuyến, một giấc ngủ ngon cũng chưa đủ đã vội vã đi.” Dì một bên nói, một bên đem bánh dày, lạp xưởng, cá khô, măng khô bỏ vào cốp xe.

“A Trúc, sau này vào đại học phải giữ quan hệ tốt với bạn bè, mấy món ăn này con cũng chia một ít cho bạn học đi.” Dì bận rộn trong ngoài chuẩn bị, mắt thấy cốp xe đều sắp đóng không được, Trần Trúc mới giữ chặt dì lại

Trần Trúc: “Dì, người…” Trần Trúc cố nén mũi toan, “Sau này dì nhớ chú ý sức khỏe, việc ngoài ruộng không cần cố sức làm, lúc làm không kịp nhớ nhờ hàng xóm giúp đỡ, đừng tự mình cố chống đỡ.”

“Ai.” Dì quay mặt đi, nâng bàn tay lên xoa mắt, “Đều hiểu được, hiểu được.”

Xe bắt đầu khởi động máy, Trần Trúc nhìn căn phòng đen như mực của Trần Văn Quốc, “Ông nội…”

Dì gượng ra một nụ cười, hồng mắt nói, “Ông con sợ là còn đang ngủ, để dì đi kêu ông dậy.”

“Được rồi ạ.” Trần Trúc cúi đầu, nhìn chằm chằm đôi giày không mới không cũ trên chân, “Ông mệt thì cứ để ông ngủ đi ạ.”

Trần Trúc kéo ra cửa xe, nhìn tài xế nói: “Đi ga tàu cao tốc.”

Mặt trời còn chưa lên cao, chú chim mỏi cánh chưa kịp nghỉ ngơi đã vội rời xa nha, bay về phía bầu trời xa lạ.

Con đường xi măng nhỏ hẹp chịu tải chờ đợi và lý tưởng của vô số người, cũng tiễn đưa Trần Trúc đi ra núi lớn.

Hắn nhìn xe chậm rãi chạy trên mặt đường.

Đi một đoạn, Trần Trúc quay đầu lại nhìn một lần, mỗi lần nhìn, đường về nhà lại càng thêm xa xôi.

Mà ở khi xe rẽ vào chỗ ngoặt sắp ra khỏi thôn, Trần Trúc mơ hồ nhìn thấy một thân ảnh cong eo, tay chống gậy thong thả đi trên đường.

“Ông nội…” Trần Trúc ghé vào trên cửa sổ xe, xuyên qua sương mù mông lung nhìn thấy ông lão đang đi chân trần, đạp từng bước lên đất đai dưới chân.

Trần Văn Quốc dùng sức giơ gậy lên, gõ gõ mấy cái vào trên đường nhỏ.

Trần Trúc hiểu được ý của ông.

Vô luận đi đến nơi nào, nhà của Trần Trúc luôn là phiến thổ địa này, đường về nhà sẽ vĩnh viễn vì hắn rộng mở.

Lúc về tới thủ đô đã là giữa trưa. Trần Trúc kéo hành lý trực tiếp đi về nhà cũ.

Trần Trúc đẩy cửa ra, vốn tưởng rằng sẽ là cả phòng bụi bặm, chưa từng tưởng, trong phòng lại hết thảy như cũ.

Thậm chí, quyển sách trên bàn cũng chưa từng thay đổi vị trí.

Nhưng Trần Trúc chỉ là nhàn nhạt nhìn lướt qua nhà ở, liền buông hành lý xuống bắt đầu sửa sang lại quần áo của mình và giấy tờ cần dùng đến.

Hắn một bên sửa sang lại, một bên hướng công ty bên kia đệ trình đơn xin từ chức. Dùng lý do là sắp khai giảng, không có phương tiện tiếp tục công tác.

Ở trước khi ngả bài với Từ Lan Đình, Trần Trúc cần thiết tỏ vẻ không có chuyện gì xảy ra.

Cho nên, lúc Từ Lan Đình nói muốn gặp mặt “Tâm sự”, Trần Trúc vẫn thong thả nhẹ nhàng lao tới tràng Hồng Môn Yến kia.

Vốn tưởng rằng Từ Lan Đình sẽ giống như trước hẹn ở nhà ăn, nhưng xe lại chậm rãi chạy vào Tử Ngọc sơn trang.

Nhìn cảnh trí xa hoa đến mức tận cùng trước mắt, Trần Trúc có loại ảo giác đi nhầm vào thế giới khác.

Đây là thế giới của Từ Lan Đình sao… Kiến trúc cao lớn xa hoa, hoa tươi toả hương ngào ngạt hai bên đường.

Cửa lớn uy nghiêm chót vót từ từ mở rộng, bảo an mặc chế phục đứng lặng hai bên, người đàn ông từ trong đám người chậm rãi đi ra, vì Trần Trúc mở cửa xe.

“A Trúc.” Từ Lan Đình mặc một thân tây trang màu xám đậm, trên mũi còn gác một cái gọng kính bạc, giống như mới từ trong hội nghị ra ngoài.

Trần Trúc nghe thấy mùi hoa hỗn tạp trong gió, nhẹ nhàng hắt xì một cái.

“Hửm? Lạnh sao?” Từ Lan Đình phân phó người bên cạnh, “Mở máy sưởi ở trung tâm ra.”

“Không phải.” Trần Trúc cự tuyệt 'ý tốt' của người đàn ông, “Có chút dị ứng phấn hoa.”

“Như vậy…” Từ Lan Đình ngược lại nói, “Phân phó thợ trồng hoa, đem hoa trong nhà đều…” Anh nhìn mắt Trần Trúc, sửa miệng, “Tặng ra ngoài.”

Trần Trúc không quan tâm hành vi hưng sư động chúng của người đàn ông, đạm nhiên đi theo sau anh, bước vào thế giới của Từ Lan Đình.

Cửa lớn nhà chính mở rộng, Trần Trúc vốn tưởng rằng sẽ nhìn thấy rất nhiều người, đi vào mới phát hiện, căn nhà to như vậy lại vô cùng lạnh lẽo, chỉ có người giúp việc tới tới lui lui.

“Hôm nay trong nhà không có ai.” Từ Lan Đình mang theo Trần Trúc ngồi xuống ban công nhỏ gần cửa sổ, “Ngồi đi.”

Nói là ban công, nhưng còn rộng hơn phòng ở của Trần Trúc, trong góc tam giác còn có một đài phun nước nhỏ.

“Muốn uống cái gì.” —— Trần Trúc theo thanh âm của Từ Lan Đình nhìn lại, mới phát giác nơi này còn có máy pha cà phê và đồ uống lạnh.

“Không cần.” Trần Trúc ngồi thẳng lưng, không muốn lãng phí thời gian, “Từ Lan Đình, anh tìm tôi tới là muốn nói cái gì?”

Từ Lan Đình đưa lưng về phía Trần Trúc, thong thả ung dung pha cà phê. Vai lưng người đàn ông rộng lớn đĩnh bạt, áo sơ mi bao phủ lấy vòng eo thon chắc, càng làm nổi bật dáng vẻ vai rộng eo gầy, thân hình xuất chúng của anh.

Trần Trúc từng nghĩ, nếu lại cho hắn một cơ hội, hắn có phải sẽ không lại ngã quỵ dưới quần tây của người đàn ông này hay không?

Mà lúc Từ Lan Đình chậm rãi xoay người, rũ mi nhìn hắn ôn nhu cười, Trần Trúc liền biết, cho dù làm lại từ đầu, bằng vào thủ đoạn của Từ Lan Đình, hắn cũng trốn không thoát lòng bàn tay của người đàn ông này.

Từ ánh mắt đầu tiên Từ Lan Đình thấy Trần Trúc, hết thảy đều đã chú định. Nếu kết cục hòa thuận mỹ mãn, chính là nhất kiến chung tình, giai ngẫu thiên thành; nhưng tới nông nổi như ngày hôm nay, thứ còn lại chỉ là thấy sắc nảy lòng tham, một đoạn nghiệt duyên.

“A Trúc,” Từ Lan Đình cúi đầu nhấp ngụm cà phê, trong cổ họng tràn đầy chua xót, “Chúng ta, có thể tâm sự chuyện sau này không?”

Sau này… Trần Trúc khựng lại, từ cái đêm hắn đưa ra lời chia tay, chuyện xưa giữa bọn họ cũng đã đặt lên một dấu chấm câu.

Là Từ Lan Đình một mình nằm mơ, vọng tưởng ở trước khi lật xe tìm kiếm bắt đầu mới.

“Có thể.” Trần Trúc như Từ Lan Đình mong muốn, bện lên tương lai hư ảo của hai người, “Chúng ta… Có lẽ có thể thử nhận thức một lần nữa.”

Trần Trúc: “Tôi sẽ suy xét thật kỹ khả năng cùng anh bắt đầu lại lần nữa —— rốt cuộc, anh cũng sẽ không bỏ qua tôi. Mà tôi cũng chỉ muốn an an ổn ổn học lên đại học. Tôi sẽ không tự tìm khổ đối nghịch với anh, anh yên tâm.”

“Em đừng nói như vậy .” Từ Lan Đình nhẹ nhàng buông ly xuống, được Trần Trúc một lần nữa tiếp nhận, anh không có cảm nhận được đến vui sướng như mong muốn, chỉ cảm thấy mờ mịt bất an, “Anh không có ý cưỡng bách em.”

Lời này nói ra, Trần Trúc chỉ cảm thấy buồn cười.

Không có cưỡng bách? Người đàn ông âm thầm theo dõi, mọi cách dây dưa;

Điều tra bạn bè của hắn, lấy việc này uy hiếp hắn;

Thậm chí đem bàn tay hướng về phía ông nội —— nếu không phải Trần Văn Quốc phát hiện kịp thời, có lẽ, Từ Lan Đình còn sẽ tự cho là đúng, lấy tư thái ban ân xuống tay với anh em trai của Trần Trúc.

Hiện giờ, thế lực của Từ Lan Đình đã thẩm thấu tới trường học của Trần Trúc —— phần học bổng kia hắn đã đoán được.

Trần Trúc như thế nào có thể nhẫn, lại như thế nào nhẫn?

“Từ Lan Đình.” Trần Trúc nói, “Anh giải qua đề toán học hay chưa?”

Trần Trúc: “Chỉ cần điều kiện ban đầu bất biến, vô luận quá trình thay đổi như thế nào, kết quả đều là giống nhau.” Hắn nhàn nhạt liếc mắt nhìn Từ Lan Đình một cái, “Nói đến cùng, cuối cùng tôi đều sẽ dừng ở trong tay anh, tôi đây hà tất lãng phí thời gian giãy giụa?”

Nói không rõ chỗ nào không đúng, Từ Lan Đình tổng cảm thấy, lấy tính tình của Trần Trúc, tuyệt đối không thể khuất phục dễ dàng như vậy.

Trần Trúc là ôn nhu, là thiện lương; lại cũng có một mặt cố chấp khó thuần, thậm chí có khi còn rất phản nghịch không kiềm chế được.

Phẩm chất của thiếu niên tự thành nhất phái, cũng không câu nệ với khuôn sáo, hắn là lương thiện, là chính trực; lại cũng sẽ say rượu thất thố, tùy ý mà yêu một người không nên yêu, nhất thời xúc động cùng người đánh lộn.

Từ Lan Đình gặp qua dáng vẻ mềm mại của Trần Trúc, cũng gặp qua hắn không kiềm chế được, lại chưa từng gặp qua bộ dáng lúc này của Trần Trúc —— thúc thủ chịu trói, dễ dàng khuất phục.

Thấy sự do dự từ trong ánh mắt của Từ Lan Đình, Trần Trúc mất kiên nhẫn, một phen chế trụ cổ áo của người đàn ông, đem người kéo về phía mình.

Trần Trúc ấn Từ Lan Đình, đơn giản thô bạo mà hôn lên môi mỏng của anh.

Hắn hung hăng, nặng nề cắn đi lên, tùy ý cướp lấy chút lý trí còn thừa không nhiều lắm của Từ Lan Đình.

Từ Lan Đình miễn cưỡng chống đỡ, nghi vấn tới bên miệng lại bị Trần Trúc mạnh bạo đổ trở về.

Giờ phút này, cho dù Từ Lan Đình lại tâm cơ thâm trầm, giỏi về thấy rõ nhân tâm, đương giây phút Trần Trúc hơi hơi cúi người tới gần, ở trên môi anh rơi xuống một nụ hôn, anh vẫn là theo bản năng nhắm mắt lại.

“Từ Lan Đình.” Trần Trúc thấp giọng nói, “Chúng ta, liền từ nụ hôn này, một lần nữa bắt đầu đi.”

Từ Lan Đình mở mắt ra, nhìn chằm chằm con ngươi thanh triệt như nước của Trần Trúc, “A Trúc…”

Đối diện một lát, người đàn ông rốt cuộc đình trệ ở trong ánh mắt thiếu niên, chậm rãi nhắm mắt lại.

Dưới ánh hoàng hôn của mùa hè, vòm trời mỹ lệ, bóng cây che phủ.

Bọn họ ôm nhau hôn môi.

Chú chim thích tự do rơi vào bẫy rập tình yêu, lại cho rằng tìm được nơi sinh sống, cam tâm trầm luân.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro