Chương 33: Đừng để anh chờ quá lâu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chúng ta có thể bắt đầu từ Dublin, sau đó đi dọc theo đường ven biển đến Lục Đảo," Trên bàn cơm, Từ Lan Đình một bên lật xem báo kinh tế tài chính, một bên tiếp tục nhắc tới đề tài du lịch, "Thời gian xuất phát do em chọn."

Trần Trúc lẳng lặng chờ Từ Lan Đình lộ ra đuôi cáo, quả nhiên sau đó người đàn ông lại nhắc tới vấn đề thị thực.

"Việc mua vé máy bay cứ giao cho trợ lý của anh." Từ Lan Đình lật qua trang báo khác, "Em chỉ cần đưa giấy tờ cho cậu ta là được."

"Cho anh ta, hay là cho anh?" Trần Trúc thả mạnh cái ly lên bàn, vang lên một tiếng phanh, "Từ Lan Đình, tôi đã nói chúng ta có thể bắt đầu lại lần nữa, anh cần gì phải tính kế khắp nơi như vậy?"

Lấy danh nghĩa du lịch để giữ giấy tờ của Trần Trúc, như thế là có thể đi từng bước một đem Trần Trúc hoàn toàn niết ở lòng bàn tay.

Từ Lan Đình dùng tình yêu dựng lên một nhà giam, từng bước ép sát, nhưng Trần Trúc sao có thể cam tâm để mình bị vây vào trong đó?

Trần Trúc: "Từ Lan Đình, chúng ta đã nói bắt đầu lại lần nữa, nhưng anh đang làm gì? Đây là thái độ bắt đầu lại của anh?"

"Lại không phải không trả lại cho em," Từ Lan Đình nhẹ nhàng lướt qua vấn đề của Trần Trúc, "Trần Trúc, em để ý như vậy làm cái gì."

Trần Trúc sẽ không ở ngay lúc này chọc giận Từ Lan Đình, cho dù lửa giận trong lòng đã mọc thành cụm, hắn cũng phải nhịn, "Lần trước đi Ireland, anh cảm thấy chơi có vui không?"

Trần Trúc lạnh lùng nói: "Đi một lần nữa cũng không có ý nghĩa gì. Hơn nữa tôi cũng sắp khai giảng, không rảnh ra nước ngoài chịu dày vò."

Lời nói của thiếu niên đâm thẳng vào bảy tấc của Từ Lan Đình, khiến anh không thể nào cãi lại.

Từ Lan Đình sâu kín thở dài, "Anh nói rồi, anh sẽ không cưỡng bách em làm bất kỳ việc gì. Nếu em không muốn đi thì chúng ta không đi."

Ký ức lần trước vẫn còn mới mẻ, xác thật không có gì tốt, trước nay Từ Lan Đình đều cố tình lảng tránh việc anh bỏ Trần Trúc lại một mình ở Dublin.

Anh đã bị hồi ức của lúc trước tra tấn đến chết đi sống lại, lại nhiều thêm nữa, Từ Lan Đình chịu không nổi.

"Anh xin lỗi, lần trước anh làm sai." Anh chậm rãi đứng dậy, ngồi xuống bên cạnh Trần Trúc, giơ tay sờ sờ mái tóc mềm mại của thiếu niên, "Nhưng mà A Trúc, chúng ta đã nói tốt làm lại từ đầu, em cũng không thể nuốt lời."

Từ Lan Đình chậm rãi nói: "Bằng không, anh sẽ rất tức giận, biết không?"

Trần Trúc tránh đi ánh mắt thăm dò sâu thẳm của người đàn ông, hắn nhìn chằm chằm bánh kem bơ mềm mại trên bàn cơm, "Đã biết."

Không thể không nói, trực giác được năm tháng mài giũa ra của Từ Lan Đình cường đại đến đáng sợ.

Chẳng sợ Trần Trúc một lui lại lui, làm ra bộ dáng ngoan ngoãn, hắn nhất thời mê hoặc được Từ Lan Đình, nhưng, cũng tuyệt đối không thể dễ dàng lừa gạt Từ Lan Đình.

Từ Lan Đình thử, tiếp cận, tính kế, chưa bao giờ đình chỉ.

Trần Trúc nhìn kem bơ trên bàn chậm rãi hòa tan. Giờ phút này hắn chính là đồ ăn trên mâm của Từ Lan Đình, nếu không thể tự mình giãy giụa ra một mảnh trời mới, hắn sớm muộn gì cũng bị hòa tan ở bên trong mâm đồ ăn của người đàn ông, hoàn toàn mất đi bộ dáng ban đầu.

_________________

Kì thi Đại học chính thức hạ màn sau ngày thứ 25, một đợt sóng triều mới chuẩn bị xuất hiện.

Đêm ngày công bố điểm thi, trang web tra điểm gần như bị tê liệt.

Ngày hôm sau, vô số phụ huynh canh giữ ở trước điện thoại, nghe thanh âm thông báo thành tích, cơ hồ rơi lệ.

Buổi chiều cùng ngày, các bên truyền thông loanh quanh trước các trường cấp ba trọng điểm, chỉ vì muốn trực tiếp bắt được tư liệu của tân Trạng Nguyên.

Máy ảnh của các bên truyền thông lớn đều nhắm thẳng vào cổng trường của Thập Lục trung.

Học sinh đi ngang qua màn ảnh có chút co quắp.

Cuộc sống cấp ba bận rộn khẩn trương cuối cùng cũng đã vẽ ra dấu chấm kết thúc, nghênh đón bọn họ chính là tương lai hoàn toàn mới.

Nhưng mười mấy nhà truyền thông chờ suốt ba ngày, cũng chưa chờ tới vinh quang của Thập Lục trung.

"Chào bạn học, chúng tôi thuộc bên truyền thông của đài Thủ đô. Hôm nay, chúng tôi nhận được thông tin Trạng Nguyên của thành phố chính là bạn học Trần Trúc đến từ Thập Lục trung --"

Phóng viên nằm vùng liên tiếp nhìn xung quanh, cũng không gặp được cái bóng của "tân Trạng Nguyên".

Có phóng viên tính toán trước phỏng vấn bạn học của Trần Trúc -- "Xin chào bạn học, xin hỏi ở trong mắt em, bạn học Trần Trúc ngày thường là một người như thế nào?"

"Học thần a.", "Thần tượng.", "Em cảm thấy Trần Trúc là một người rất dễ gần, thường xuyên giảng bài cho bạn học trong tiết tự học."

"Em cảm thấy --" Một nam sinh mang mắt kính xuất hiện ở màn ảnh, "Cậu ấy là một người có lý tưởng, có đảm đương, có tín ngưỡng. Em tin tưởng cậu ấy sẽ không vì chút khó khăn nho nhỏ mà dừng lại bước chân, cậu ấy vẫn sẽ luôn tiến về phía trước."

Phóng viên bị lời nói của hắn làm nghẹn lại, xấu hổ cười, "Xem ra quan hệ của hai người cũng không tồi."

"Chúng em là đối thủ, cũng là bạn tốt." -- Người nói chuyện đúng là Khương Kiện Nhân, "Em hy vọng cậu ấy có thể thi đậu vào trường Đại học mình thích." Hắn dừng một chút, lại nói, "Không cần bị việc hoặc người không liên quan làm vướng chân."

Tắt TV, phòng ngủ lâm vào quạnh quẽ.

Thân ở trong tiêu điểm chú ý của dư luận, Trần Trúc cũng không có quá mức vui sướng, thậm chí, khi biết được chính mình đứng thứ nhất toàn thành phố, thứ ba cả nước, niềm vui chưa dâng lên được bao lâu của Trần Trúc đã bị tiếc nuối bao phủ.

Lý tưởng của hắn gần ngay trước mắt, cơ hồ chạm vào dễ dàng như trở bàn tay.

Chính là Trần Trúc lại tự tay chặt đứt tiền đồ của mình, chặt đứt tương lai sau này.

"Cùng thả ích kiên," Trần Trúc thấp giọng tự nói, "Bất ngã thanh vân chi chí."

Nước mắt lặng yên không một tiếng động xẹt qua gương mặt thiếu niên, sự chua xót của mùa hè dường như vĩnh viễn không có điểm cuối.

Ác mộng mang tên Từ Lan Đình quá dài lâu, Trần Trúc lau khô mặt, đứng dậy, hắn cần thiết từ trong vực sâu bò ra ngoài, chẳng sợ mất một lớp da, ném nửa cái mạng, cũng không tiếc.

"Ca ca." Trần Trúc gõ cửa phòng Từ Lan Đình, nhìn người đàn ông cười, "Thành tích của em ra tới."

Trần Trúc nói: "Chúng ta, chúc mừng thật tốt một chút đi."

Chóp mũi thiếu niên còn tàn lưu một mạt ửng hồng, nhìn vừa đáng thương vừa khiến người muốn khi dễ, Từ Lan Đình liếm liếm môi, vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình, "Lại đây."

Trần Trúc theo lời ngồi xuống bên người Từ Lan Đình, lấy tư thái hoàn toàn thả lỏng đến gần răng sói.

"Mới khóc hửm?" Từ Lan Đình nhẹ giọng nỉ non, đem người ôm vào trong ngực, "Nhóc đáng thương."

Trần Trúc nhắm hai mắt, chậm rãi mở miệng, lấy mật đường bện thành bẫy rập: "Từ Lan Đình, thật ra em vẫn luôn rất yêu anh. Nhưng em chán ghét việc cứ mãi nhìn lên anh, cũng không muốn vẫn luôn đuổi theo sau bước chân của anh, em sẽ mệt, cũng sẽ đau."

Tình yêu thật giả nửa nọ nửa kia, trở thành lưỡi dao sắc bén để Trần Trúc đâm vào trái tim Từ Lan Đình.

Cũng trở thành một cây gai mọc lên trong lòng Trần Trúc, từ nay về sau, vĩnh viễn không vứt bỏ được.

Thân hình người đàn ông hơi khựng lại, ngay sau đó ôm chặt người trong lòng ngực.

Trần Trúc: "Chính là, hiện tại em giống như có thể đứng ở bên cạnh anh, phải không?"

"Chỉ cần em muốn, cho dù là đứng trước anh đều có thể." Từ Lan Đình ôm người thật chặt, cúi đầu hôn lên chóp mũi của Trần Trúc, "A Trúc, từ trước đến nay đều là anh không xứng với em. Em không cần nhìn lên anh, cũng không cần truy đuổi anh, em hiểu được không?"

Đương nhiên... Trần Trúc nhắm hai mắt, không cần chờ tới khi người đàn ông này khám phá ra nội tâm của mình, hắn cũng đã không muốn tiếp tục nhìn lên Từ Lan Đình, càng không nói đến việc truy đuổi.

Hắn chỉ muốn trốn.

"Ca ca, chờ em từ trường học trở về, chúng ta chúc mừng thật tốt được không?" Trần Trúc phảng phất biến trở về thiếu niên toàn tâm toàn ý yêu Từ Lan Đình như lúc trước, hắn ngửa đầu nhìn Từ Lan Đình, đáy mắt tàn lưu sương mù.

Từ Lan Đình rốt cuộc nhịn không được, đem người ấn ở trên sô pha, "A Trúc..."

Em có biết, anh nằm mơ đều muốn nằm ở bên cạnh em.

Trần Trúc thừa nhận nụ hôn mãnh liệt quá mức của người đàn ông, thẳng đến khi đầu lưỡi nếm được vị máu tươi, hắn cũng không có đem người đẩy ra.

Lấy thân nuôi sói, mới có thể tay không giết sói.

Từ Lan Đình xoay người, ôm Trần Trúc ngồi ở trên eo, giống như cam nguyện ngẩng cổ chờ chém, nhường ra quyền chủ đạo.

Người đàn ông từ phía dưới nhìn lên hắn, lòng bàn tay vuốt ve dọc theo sống lưng Trần Trúc, "A Trúc, anh muốn em."

"Nhưng mà --" Trần Trúc cúi đầu, môi đóng mở, màu sắc đôi môi tựa như đá quý tốt nhất bị nhiễm đỏ, có thể giết người trong vô hình, "Ca, anh còn có công tác phải làm --"

Biến con mẹ nó công tác.

Đáp lại Trần Trúc, là Từ Lan Đình giơ tay, dùng sức đem người ấn xuống, gần như điên cuồng mà hôn mỗi một tấc trên người Trần Trúc.

Trần Trúc có loại ảo giác sắp bị mãnh thú ăn tươi nuốt sống.

Hơi thở, động tác, nụ hôn của người đàn ông, không có một điều nào là không tiết lộ tính cách cường thế không dung cự tuyệt của anh.

Trần Trúc sớm làm tốt chuẩn bị tan xương nát thịt, trong sự trằn trọc dây dưa của hai người, chậm rãi nhắm mắt lại...

Chỉ cần, chỉ cần Từ Lan Đình mất đi lý trí...

Tuy lâm vào trong nụ hôn cuồng nhiệt gần như hít thở không thông, nhưng Trần Trúc vẫn vô cùng tỉnh táo, chỉ cần Từ Lan Đình bước một bước vào trong bẫy rập là hắn đã có thể chạy thoát.

"Bảo bối nhỏ," Từ Lan Đình ngẩng đầu lên, sóng ngầm cuồn cuộn nơi đáy mắt, "A Trúc..."

"Ca ca," Trần Trúc như hắn mong muốn, phá tan Từ Lan Đình một tia lý trí và đề phòng cuối cùng của anh, "Em yêu anh."

Tình yêu của Từ Lan Đình thấp hèn như ngọn cỏ, Trần Trúc liền gậy ông đập lưng ông.

Người đàn ông nói qua vô số lần yêu hắn, nói yêu sự ngây thơ, yêu mặt mày, yêu linh hồn sạch sẽ thấu triệt của hắn, nhưng kia bất quá là hoa hoa công tử nhất thời hứng khởi, Trần Trúc lại coi là thật.

Hiện giờ thân phận điên đảo, Trần Trúc dùng một tiếng yêu nhẹ như gió, dễ dàng cướp đi trái tim của Từ Lan Đình.

Hắn đem tất cả đau xót trong quá khứ, toàn bộ dâng trả lại.

Từ hừng đông đến trời tối, từ hoàng hôn đến đêm khuya.

Bọn họ tựa như người cuồng hoan trước ngày tận thế.

Làm đến cuối cùng, Trần Trúc nhìn người đàn ông sắp không chịu nổi, chậm rãi kết thúc hết thảy.

Từ Lan Đình biếng nhác ghé vào trên gối, vai lưng tràn đầy dấu vết. Anh bị tình yêu tràn đầy trong lòng và nhu tình bao vây lấy, cả người đều hãm sâu trong lốc xoáy ngọt ngào.

"A Trúc." Người đàn ông kéo dài âm cuối, mang theo cảm giác lười biếng sau khi được thoả mãn.

Trần Trúc nhìn mặt trời và mặt trăng ở phía xa, cảm khái, nguyên lai thái dương và ánh trăng vẫn có thời khắc giao hội ngắn ngủi.

Nhưng cũng chỉ có thể là ngắn ngủi mà thôi, nếu không chính là tai nạn.

Trần Trúc cúi người, hôn hôn Từ Lan Đình, từ phía sau ôm lấy vòng eo người đàn ông, "Ngủ đi."

Hắn thấp giọng nói: "Em đi trường học điền nguyện vọng, khi trở về sẽ chúc mừng cùng với anh."

"Anh đây nên chuẩn bị thật tốt, em có muốn quà gì không?" Thanh âm Từ Lan Đình dần dần trầm thấp, đã mang theo nồng đậm buồn ngủ.

Trần Trúc nhẹ giọng nói: "Ca ca, em muốn ăn bánh kem." Hắn đem nước mắt vùi vào đầu vai người đàn ông "Rất muốn ăn bánh sinh nhật a..."

Từ Lan Đình xoay người, ôm chặt lấy hắn, lần lượt hôn lên mí mắt thiếu niên, "Ngoan, không khóc. Ca ca tự tay làm cho em một cái, được không?"

"Vâng." Trần Trúc ngoan ngoãn đồng ý.

"Bảo bối, chờ em từ trường học trở về, chúng ta phải cùng nhau chúc mừng thật tốt." Từ Lan Đình hướng hắn hứa hẹn, "Lần này, anh sẽ không lại làm em thất vọng."

"Được." Trần Trúc nói, "Chờ em."

Chờ em, ban cho anh 'niềm vui' đặc biệt.

"Bảo bối," Từ Lan Đình mơ màng sắp ngủ, "Đừng để anh chờ quá lâu."

"Trúc... Thực xin lỗi..." Lời nói của anh giống như lời nỉ non trong mộng. Trần Trúc nghe thanh âm người đàn ông càng ngày càng thấp, cuối cùng gần như không nghe thấy.

Chờ người đàn ông lâm vào giấc mộng ngọt ngào do chính tay mình bện lên, Trần Trúc không hề lưu luyến, đứng dậy, nhặt lên quần áo trên mặt đất, chậm rãi mặc tốt.

Hắn mở cửa, dừng một chút, cuối cùng vẫn là không quay đầu lại.

Cửa, chậm rãi đóng lại, vang lên một tiếng trầm thấp.

Tựa như tiếng thở dài của vận mệnh.

___________________

Tác giả có lời muốn nói:

Tuy rằng ta ngắn nhỏ, nhưng Trúc Nhi nhà ta dài... (khụ khụ)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro