Chương 36: Mát - xco - va

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm khuya, trong buồng điện thoại công cộng yên tĩnh, một thân ảnh cao gầy hơi cong lưng, co người lại trong góc.

“Ông nội cậu không có việc gì, chỉ là thầy cô trong trường… Ai, bọn họ đều tưởng rằng cậu không có tiền nên không vào đại học, còn tự phát tổ chức một lần quyên góp tiền, nhưng đến cuối cùng cũng không tìm được cậu, chuyện này đành phải gác lại —— Đúng rồi, nghe nói chủ nhiệm lớp của các cậu đã từ chức, không công tác tại Thập Lục trung nữa! Cũng không biết vì sao, nói muốn đi dạy học tại cái gì, dân tộc Di gì gì đó…”

Trần Trúc phun ra một ngụm khói trắng, thời tiết ở Mát-xcơ-va thật sự quá lạnh, hắn xoay người đóng lại cửa buồng điện thoại, giọng nói trong điện thoại của Phương Húc trở nên phá lệ rõ ràng.

“Còn có thằng khốn Khương Kiện Nhân kia, người lúc trước cầm ghi âm uy hiếp cậu chính là hắn, hiện tại hắn lại chạy ra giả vờ cái gì người tốt, bày đặt khắp nơi hỏi thăm tin tức của cậu, nghe nói còn muốn đi quê quán của cậu tìm người, bất quá, thực mau đã bị —— bị ai kia ngăn lại rồi, nghe nói còn bị giáo huấn một trận, bây giờ mới thành thật một chút.”

Trần Trúc trầm mặc nghe Phương Húc kể lại đủ chuyện trong nước, người nhà của hắn, thầy cô của hắn, đều là người mà hắn không bỏ xuống được.

Chỉ có nghĩ tới những người đó, Trần Trúc mới cảm thấy chính mình vẫn là người có chỗ về, sẽ không quên mất chính mình tại địa phương ngôn ngữ không thông, rời xa quê hương này.

Chỉ khi nghe Phương Húc nhắc tới Từ Lan Đình, một chút ác ý trong lòng Trần Trúc mới có thể bị đánh thức.

Hắn không có biện pháp không hận Từ Lan Đình, hận Từ Lan Đình đồng thời, hắn cũng hận chính mình lúc trước tham luyến chút ôn nhu của anh.

“Từ Lan Đình,” Trần Trúc trầm giọng nói, “Không có tìm cậu phiền toái đi?”

“Sao có thể?” Phương Húc nổi giận đùng đùng mà đem hành vi đứng trước cửa nhà cậu không chịu đi của Từ Lan Đình nói một lần.

Trần Trúc lo lắng hỏi: “Vậy sau đó đâu, anh ta có làm gì nhà cậu hay không?” Theo kế hoạch lúc đó của Trần Trúc, Từ Lan Đình sẽ không ra tay với Phương Húc.

Với tính tình của Từ Lan Đình, anh hẳn là rất rõ ràng, Trần Trúc viết xuống giấy nợ, giữa hai người ít nhất còn có một tia liên hệ mỏng manh.

Nhưng nếu Từ Lan Đình lại dám động vào người bên cạnh Trần Trúc, vậy đời này bọn họ đều sẽ không lại có một ngày gặp mặt.

“Chuyện đó thì thật không có ——” Phương Húc hồi tưởng, hình như sau ngày cậu đánh Từ Lan Đình, Từ Lan Đình cũng không có quay đầu trả thù cậu, “Anh ta giống như, giống như, chỉ nghĩ tìm được cậu.”

“Vậy là tốt rồi.” Trần Trúc yên lòng, hắn nhìn nhìn ngoài cửa sổ, trông thấy vòm trời lại bắt đầu rơi xuống bông tuyết.

“Tốt cái gì chứ…” Phương Húc lẩm bẩm lầm bầm, “Cậu đều bị anh ta bức đến mức này, anh ta còn không chịu buông tha cậu, mẹ hắn chứ, hỗn đản tra nam!”

Trần Trúc nghe tiếng nói thô tục quen thuộc, không khỏi thấp giọng cười, “Anh ta sẽ không tìm được tớ, cậu yên tâm.”

Trần Trúc nhìn bông tuyết ngoài cửa sổ, nhàn nhạt nói: “Loại người như Từ Lan Đình, nhất thời hứng khởi liền nhất định phải được đến, anh ta đối với tớ bất quá là chiếm hữu dục quấy phá. Chờ cảm giác mới mẻ của vị đại thiếu kia đi qua, hoặc là, chờ anh ta có niềm vui mới, tự nhiên sẽ quên đi tớ.”

Khi đó, hắn liền có thể về nhà…

Phương Húc há miệng thở dốc, lời nói đến bên miệng lại không biết nên nói như thế nào.

Cậu nhớ tới bộ dáng thất hồn lạc phách của Từ Lan Đình khi đứng dưới nhà mình, thở dài, “Chỉ mong đi, chỉ mong Từ Lan Đình đối với cậu chỉ là chấp niệm nhất thời.”

Nhưng Phương Húc nghĩ tới hành động mấy ngày nay của Từ Lan Đình, vẫn là nói: “Cậu vẫn nên cẩn thận chút, Từ Lan Đình, anh ta, anh ta…”

Trần Trúc: “Làm sao vậy.”

“Anh ta giống như điên rồi, ở đâu cũng có thông tin tìm cậu.” Phương Húc đứng ở trước cửa sổ sát đất trông về phương xa, trên màn hình LED lớn nhất trung tâm thành phố đang lặp đi lặp lại một câu.

【 A Trúc, cầu em về nhà. 】

Không chỉ có như thế, Phương Húc còn nghe được vài công ty truyền thông nước ngoài đều đăng tin tìm người.

Hơn nữa, sắp tới Từ Lan Đình còn tính toán xuất ngoại, cũng không biết anh ta bị người nào trong nhà họ Từ vướng chân, mới tạm thời không đi được.

“Đã biết.” Trần Trúc chớp chớp mắt, không nghĩ nhắc tới Từ Lan Đình, “Đúng rồi, tớ ở bên này tìm được một công việc part-time, cũng tạm thời có chỗ ở, nếu cậu không phiền có thể nói cho ông nội tớ giùm tớ không.”

“Yên tâm.” Phương Húc nói, “Cho dù người nọ có bản lĩnh thế nào đi nữa cũng đừng nghĩ động tới thiết bị điện tử của nhà tớ.” Gần nhất, Phương Húc mướn một tá lập trình viên ngày ngày đêm đêm nhìn chằm chằm server nhà mình, người không biết còn tưởng cậu tham gia điệp chiến.

Trần Trúc cười cười, “Phương Húc, đại ân đại đức không lời nào cảm tạ hết được. Chờ khi nào tớ quay về, chúng ta lại vui vẻ chơi một trận.”

“Nhớ nhé!” Phương Húc sờ sờ tấc đầu, tiếng cười rộng rãi xua tan nỗi nhớ nhà và cô đơn của thiếu niên bên kia điện thoại, “Tớ lúc nào cũng chuẩn bị sẵn để nhảy Disco, chỉ chờ tin cậu chiến thắng trở về thôi đấy.”

“Nhất định.” Trần Trúc cười cúp máy điện thoại, ý cười bên khoé miệng dần tắt, chờ đến khi ra tới đã không còn sót lại chút nào…

Thiếu niên gom lại hai bên vạt áo khoác nhung lông vịt trên người, mang lên chiếc mũ thật dày, từ từ dung nhập vào bóng đêm đầy gió tuyết.

Mát-xcơ-va lạnh đến tận xương, khi trong nước vẫn còn sót lại chút hơi nóng của nắng gắt cuối thu, bên này cũng đã bắt đầu rơi trận tuyết đầu tiên của mùa đông.

Ven đường có không ít người uống say, cả người lung lay, lâu lâu lại rống lớn vài câu Trần Trúc nghe không hiểu.

Trần Trúc bước nhanh hơn, xuyên qua đường hầm ngầm dài đen nhánh, về tới "nhà mới" của mình.

Địa phương hắn đang ở cũng không tính kém, là nơi tụ tập của người nhập cư lao động, nơi đây có không ít người Trung Quốc tới làm công.

“Cậu trai này, trời lạnh như thế mà cậu còn đi ra ngoài tiếp việc à?” Người cùng hắn hàn huyên là một vị đại ca Đông Bắc, một ngụm giọng địa phương nghe vô cùng thân thiết.

Trần Trúc lắc đầu, “Gọi điện thoại cho người nhà.”

“Gọi điện thoại còn phải cố ý chạy ra ngoài?” Đại ca Đông Bắc có lòng tốt nói, “Nhóc con, lần tới cậu muốn gọi điện thoại cho người nhà có thể dùng điện thoại của anh. Không có việc gì, cậu tuổi còn trẻ đã ra ngoài kiếm tiền, cũng không dễ dàng gì…”

Trần Trúc nói cảm ơn, mấy ngày nay ở Mát-xcơ-va đều còn tính thuận lợi, gặp được người, được việc đều khá tốt.

Hắn cũng không phải người sợ hãi gian nan khốn khổ, cho nên mặc kệ là ở nơi thâm sơn cùng cốc như Quý Châu, hay là ở Mát-xcơ-va lạnh giá, thiếu niên đều có thể tiếp tục sống tốt.

Tựa hồ cũng chỉ có đoạn thời gian ở cạnh Từ Lan Đình mới là đoạn thời gian khó khăn nhất trong đời hắn.

Hiện tại Trần Trúc như ý nguyện thoát ly khỏi sự khống chế của Từ Lan Đình. Hắn cuối cùng cũng cảm giác được tương lai rộng lớn đang chờ hắn.

“Nhóc con, vườn trái cây bên châu Úc cũng sắp tới mùa thu hoạch, có muốn đi cùng tụi anh qua đó làm hay không?” Mấy anh trai kết bạn làm việc vặt dò hỏi ý Trần Trúc.

Trần Trúc nghĩ nghĩ, chính mình ở Mát-xcơ-va dừng lại đã lâu, cũng tới lúc nên đổi một chỗ.

“Được.” Trần Trúc cười nói “Em còn chưa có đi quá châu Úc đâu.”

“Châu Úc không lạnh như bên này, một năm bốn mùa đều giống như mùa xuân.” Ban đêm quá lạnh, vài người cũng chưa buồn ngủ, bèn tụ ở bên nhau nhóm lửa ấm người.

“Đúng vậy, hoàn cảnh bên châu Úc cũng khá tốt, đầu đường chỗ nào cũng có thể thấy chuột túi lắc lư, nhiều giống như người vậy.”

Có người thở dài, “Chỗ nào đều tốt, nhưng nhà mình vẫn là tốt nhất.”

Mọi người trầm mặc một cái chớp mắt, cơ hồ đều đang chìm trong nỗi nhớ nhà.

Trần Trúc ôm chăn, lên tiếng hỏi: “Mọi người vì sao lại ra nước ngoài làm công, trong nước không phải cũng còn nhiều thành phố thiếu người làm sao?”

“Haizz, còn có thể là vì cái gì —— không có tiền chứ sao. Người không biết một chữ như chúng tôi, ở quê nhà cũng không việc để làm, tiền kiếm không được bao nhiêu, tới thành phố lại càng khó tìm việc, cũng chỉ có thể đi xuất khẩu lao động, tìm kiếm chút may mắn.”

“Đúng vậy, nếu không phải quê nhà ông đây thật sự quá nghèo, ai cũng không thích rời nhà đi bên ngoài dãi nắng dầm mưa.”

Theo Trần Trúc hiểu biết, mấy người này đều đến từ huyện nghèo của ba tỉnh miền Đông Bắc.

“Kinh tế lạc hậu dẫn tới đại lượng nhân tài xói mòn, lưu không được người, kinh tế sẽ càng thêm lạc hậu, đây là tuần hoàn ác tính.” Lời nói của Trần Trúc mọi người đều nghe được cái hiểu cái không, "Hiện tại hạng mục giúp đỡ người nghèo của nhà nước đang được thực thi, rất nhiều huyện nghèo của ba tỉnh miền Đông Bắc đều đã thoát khỏi nghèo khó.”

Có người nghe hiểu “Giúp đỡ người nghèo”, bừng tỉnh đại ngộ, “Đúng vậy, chính sách của nhà nước còn rất nhiều, vẫn nhớ tới địa phương nhỏ của chúng tôi. Chỉ là quê ông đây thật sự quá nghèo, thật vất vả sửa lại cái trạm y tế còn bị bão tuyết đè sập, ai ——”

Trần Trúc: “Đem cá cho người không bằng dạy người bắt cá.” Hắn nghĩ nghĩ, nói, “Em nghĩ, tương lai các chính sách sẽ càng thêm hoàn thiện, đến lúc đó…”

Hắn dừng một chút, không nói thêm gì nữa.

Trần Trúc chỉ hy vọng, lúc còn sống có thể cống hiến một chút sức lực ít ỏi của mình cho nước nhà.

Hy vọng, đến lúc đó Từ Lan Đình đã quên mất hắn, chỉ coi hắn như một đoạn nhạc đệm nhỏ bé không đáng kể từng xuất hiện trong cuộc đời anh.

Nhưng Trần Trúc có điều không biết, Phương Húc nói “Từ Lan Đình giống như điên rồi” đi tìm hắn, là miêu tả đúng sự thật, một chút cũng không có thêm thắt.

Từ sau khi Trần Trúc biến mất, Từ Lan Đình như là thay đổi thành một người khác, anh không hề duy trì cái gọi là vẻ ngoài văn nhã nữa, người nhà họ Từ dám chọc giận anh, anh cũng không ngại cách chức toàn bộ

Thậm chí còn không màng thể diện của ông Từ, dao sắc chặt đay rối mà đem Từ Vĩnh Liên đưa vào nhà giam.

Toàn bộ người và việc làm vướng chân Từ Lan Đình, đều bị anh dùng thủ đoạn hung ác tuyệt tình nhất giải quyết.

Anh không còn chút tâm tư dư thừa nào để chơi trò lá mặt lá trái với bọn họ, cũng không hề lãng phí thời gian cố gắng chu toàn mọi việc.

Từ Lan Đình tựa như một đài dụng cụ tinh vi chợt đình chỉ vận chuyển, đem toàn bộ năng lượng cung cấp cho một mình Trần Trúc.

“Từ tổng, người của chúng tôi gần nhất có tra được thông tin từ một nhà môi giới lao động nước ngoài.”

Từ Lan Đình tiếp nhận tư liệu, quét mắt nhìn vài lần, nhíu mày, “Tin tức tại sao lại mơ hồ như vậy?”

“Dù sao đó cũng là ở nước ngoài, người của chúng tôi đã tận lực điều tra, nhưng công tác bảo mật bên kia khá nghiêm khắc, cho nên cũng chỉ tìm được phương hướng đại khái.”

“Mát-xcơ-va ——” Từ Lan Đình thấp giọng tự nói. Nơi này lạnh như thế, Trần Trúc ở đó có thể làm gì đây?

Dọn hàng hóa, chạy công trường… Từ Lan Đình nhắm mắt, thật sâu hít vào một hơi.

Anh không cách nào tưởng tượng, đôi tay cầm bút lật sách ngày nào của Trần Trúc, làm sao có thể khiêng được các loại hàng hoá trầm trọng như thế.

Mát-xcơ-va lạnh như vậy, gió tuyết bên đó gần như có thể che phủ cả người. Từ Lan Đình không biết, Trần Trúc chỉ lẻ loi một mình, làm thế nào có thể đối mặt hoàn cảnh gian nan đó. 

Tuy Từ Lan Đình biết, Trần Trúc mà anh quen biết từ trước đến nay đều không phải là người sẽ bị hoàn cảnh quật ngã, cũng không hướng vận mệnh cúi đầu, nhưng càng là như thế, trong lòng Từ Lan Đình lại càng đau.

Anh vốn có thể nâng thiếu niên trong lòng bàn tay, đem toàn bộ điều tốt đẹp nhất trên đời đều dâng cho em ấy —— chính là anh cuối cùng vẫn muộn một bước.

Thiếu niên đã không còn yêu cầu Từ Lan Đình, hắn vươn cánh bay về phía bầu trời, một mình làm bạn với mưa gió.

Từ Lan Đình nhìn bảng giới thiệu công việc chủ yếu của công ty môi giới, sạn tuyết, rửa sạch đường phố, khuân vác hàng hóa… Anh phải cực lực khắc chế mới không đến nỗi hỏng mất.

Anh biết, hiện tại anh còn không thể ngã xuống.

“Lập tức chuẩn bị vé máy bay đi Mát-xcơ-va.” Từ Lan Đình nghĩ nghĩ, nói, “Còn có, kêu người bên kia nhìn chằm chằm kỹ một chút, không cần xảy ra sai lầm nào.”

Từ Lan Đình vô số lần tìm hiểu đến tung tích của Trần Trúc, nhưng sau đó lại như đá chìm đáy biển.

Hy vọng lần lượt dâng lên, rồi lại nháy mắt bị ném lại vực sâu.

Từ Lan Đình nhấm nháp thống khổ xưa nay chưa từng có, nhưng mỗi lần nhận được tin tức của Trần Trúc vẫn không nhịn được mà đuổi theo bước chân của người nọ.

Anh đã không còn là chim bay, mà là thiêu thân.

Trần Trúc chính là đống lửa mà anh cam nguyện rơi tan xương nát thịt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro