Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đèn trên hành lang vẫn chưa có người sửa chữa, toàn bộ đều lâm vào trong bóng tối.

Trong một mảnh đen nhánh, Trần Trúc móc chìa khóa ra sờ soạng tra vào ổ. Hành lang nhỏ hẹp, hắn có thể cảm giác Từ Lan Đình đứng phía sau đang nhích lại gần hắn từng chút một.

Dáng người đàn ông cao gầy, hơi hơi cúi người, liền đem Trần Trúc vây trong ngực, nhẹ nhàng dùng cằm cọ cọ hắn.

Cửa sắt cũ xưa kẽo kẹt vang lên, chân trước Trần Trúc mới vừa bước vào trong nhà, chân sau đã bị ấn mạnh lên cửa.

Cái hôn của Từ Lan Đình mang theo hương rượu, nhẹ nhàng dừng trên môi hắn.

Bắt đầu chỉ là cọ xát nhẹ nhàng, dán vào, như là dỗ dành, lại mang theo chút lấy lòng.

Sau đó là trằn trọc triền miên, nụ hôn mang theo tính ám chỉ, dần dần lây dính dục vọng.

Lực độ trên tay Từ Lan Đình càng ngày càng nặng, Trần Trúc cảm thấy áo sơ mi của mình bị đẩy lên, bàn tay người đàn ông mang theo cái nóng của đêm hè, nóng ấm khiến người rùng mình.

Nụ hôn chưa kịp thâm nhập sâu, chiếc di động cũ trong ngăn kéo bỗng nhiên ting ting reo lên.

Trần Trúc đẩy Từ Lan Đình ra, đè lại bàn tay đốt lửa lung tung của anh.

"Em nhận điện thoại." Trần Trúc xoay người sang chỗ khác, đáy mắt ẩn chứa dục vọng điên cuồng của Từ Lan Đình chìm vào bóng đêm.

Bình thường khi ra khỏi trường Khương Kiện Nhân sẽ không tìm Trần Trúc. Nhưng gần đây có một vài thông tin liên quan đến danh sách cử đi trao đổi học tập, thời gian hai người trao đổi cũng trở nên nhiều lên.

"Tháng sau trường bên kia sẽ tiến hành tự chủ tuyển sinh, nếu cậu có hứng thú thì hai chúng ta có thể đi thử xem."

"Được." Trần Trúc đồng ý, trong lòng lẩm nhẩm chi phí di chuyển, "Nhưng tớ không chắc lắm."

Khương Kiện Nhân hỏi hắn: "Cậu đang đợi danh sách cử đi trao đổi học tập sao? Tuy rằng việc cậu thông qua chắc là không có vấn đề, nhưng là nhiều một con đường, cũng thêm một phần đảm bảo."

Trần Trúc tránh đi ánh mắt sâu thẳm của Từ Lan Đình, đi đến một bên, "Tớ sẽ suy xét kĩ lại, cảm ơn."

Hắn vừa kết thúc cuộc gọi, Từ Lan Đình liền nhào lên hôn.

Trong lòng Trần Trúc còn có việc, vội vàng kết thúc nụ hôn này.

"Em, em còn có chút việc." Trần Trúc buông Từ Lan Đình ra, bình phục hơi nóng nơi lồng ngực.

Hắn đứng dậy mở đèn trên đầu giường, trước mắt là đôi môi đỏ của Từ Lan Đình, cùng nụ cười ý vị thâm trường của anh.

"Trần Trúc, em không phải không thích dùng di động sao," Từ Lan Đình cười nhạo, "Như thế nào, với bạn học Khương lại có rất nhiều chuyện để nói?"

Anh nhớ rõ, thằng nhãi Trần Trúc này vì tiết kiệm tiền điện thoại, ngày thường một cuộc cũng không gọi cho anh, đừng nói gì đến nhắn tin hay video call.

Mới đầu Từ Lan Đình cảm thấy khá bớt việc, hiện tại ngẫm nghĩ lại, lại cảm thấy không thích hợp.

Ha, bạn học gọi điện thoại thì được, gọi cho anh thì lại tiếc tiền?

Trần Trúc đang tính nhẩm phí dụng cần thiết cho việc tham gia tự chủ tuyển sinh, không rảnh phản ứng Từ Lan Đình.

Ở trong mắt Từ Lan Đình, thiếu niên cố chấp đưa lưng về phía hắn, thậm chí không chịu giải thích nhiều một câu.

Trần Trúc đang định viết kế hoạch lên giấy, bút còn chưa kịp lấy, bên hông đã bị một đôi tay hữu lực giam cầm, tiếp theo, cả người hắn đột nhiên bay lên không -- hắn vậy mà bị Từ Lan Đình ôm lên.

Trời đất quay cuồng, Trần Trúc nặng nề rơi xuống giường, giường sắt vốn đã cũ, vì chấn động mạnh mà phát ra tiếng vang lớn.

"Trần Trúc, em ngon lắm đấy." Từ Lan Đình tức đến bật cười, cường thế đem người ấn vào trên gối, cúi người, mây đen bao phủ nơi đáy mắt.

Trước nay, không có người, có thể chọc tức anh đến mức này.

Từ Lan Đình tự xưng là tu dưỡng tốt đẹp, sẽ không vì vài chuyện không đáng giá mà mất khống chế. Càng không nói đến loại chuyện nhỏ tình tình ái ái này.

Nhưng Trần Trúc lại dễ dàng khiến anh cảm thấy tức giận.

"Làm sao, em có thể vừa nói vừa cười với bạn học, còn với tôi thì không có gì để nói?" Từ Lan Đình uốn gối đè ở trên đùi hắn.

Trần Trúc bị ngăn chặn, còn chưa kịp phản kháng, đã bị đôi môi mang theo tức giận hôn lên.

Khác với mấy lần trước, nụ hôn này nói thẳng ra là để người đàn ông phát tiết tức giận. Trần Trúc bị đè ở trên gối, gần như không có thời gian để thở.

Hắn có thể cảm nhận được sự phẫn nộ của người đàn ông, nhưng không rõ vì sao một người râu ria lại có thể khiến Từ Lan Đình tức giận.

"Đủ rồi." Trần Trúc rụt người ra sau, không chịu nổi thế công mạnh mẽ của anh, "Đau." Tay hắn bị khoá ở hai sườn, cổ tay bị nắm chặt đến phát đau.

"Em và Khương Kiện Nhân có thể có quan hệ gì?" Trần Trúc nhẫn nại tính tình, giải thích, "Chỉ là nói vài câu về chuyện trên trường."

"Nói vài câu?" Từ Lan Đình cười lạnh, cái gọi là nói vài câu, chính là trời tối cùng nhau về nhà, về nhà rồi còn con mẹ nó tiếp tục gọi điện thoại nói tiếp?

Trần Trúc: "Chuyện trường học, liên quan đến tự chủ tuyển sinh, em..." Hắn liếm liếm vết máu trên môi, một trận đau đớn, "Không đủ tiền, muốn hỏi thăm một vài tin tức."

Trần Trúc có thể ở trước mặt bất luận kẻ nào thản nhiên bộc lộ sự nghèo khổ của mình, chỉ duy nhất Từ Lan Đình, hắn không muốn tỏ ra yếu thế trước mặt người kia.

Nhưng giờ phút này, hắn không còn biện pháp, chỉ có thể đem sự khốn khổ của mình, bày ra trước mắt Từ Lan Đình.

"Không đủ tiền, em muốn hỏi cậu ấy về tiền xe, nghe nói ngồi cao tốc tốn không ít tiền." Trần Trúc nói xong lời cuối cùng, đã không có cách nào nhìn thẳng vào ánh mắt Từ Lan Đình, hắn hơi hơi quay đầu đi, nhìn chằm chằm đèn trên đầu giường.

Xấu hổ, tự ti, lòng tự tôn vốn yếu ớt của người thiếu niên giờ phút này đã lung lay sắp đổ.

Đáng tiếc Từ Lan Đình làm gì có tâm tình để ý tới cảm xúc trong đáy mắt thiếu niên, vừa nghe thấy tên Khương Kiện Nhân, trong lòng Từ Lan Đình chỉ còn mỗi sự tức giận.

"À, tự chủ tuyển sinh? Ghê gớm lắm hả?" Từ Lan Đình lộ ra nụ cười ngạo mạn, "Trần Trúc, em hỏi cậu ta thì có tác dụng gì?"

Đôi môi bạc tình của người đàn ông trước mắt không ngừng đóng mở, Trần Trúc nghe thấy giọng nói trêu đùa không chút để ý của anh, "Nếu em nghe lời một chút, muốn học trường nào còn không phải là chuyện dễ như trở bàn tay?"

Trần Trúc lẳng lặng nhìn anh một hồi, khàn khàn hỏi, "Từ Lan Đình, ở trong mắt anh, rốt cuộc em là cái gì?"

Là một món đồ chơi nhỏ không cần thiết.

Hay là con kiến chỉ cần lật tay là có thể đè chết?

Hoặc là, một kẻ không biết lượng sức mình, mang ý đồ thay đổi vận mệnh...giống như một trò cười?

Từ Lan Đình buông tay ra, dưới ánh đèn tối tăm, cặp con ngươi nhợt nhạt của anh lây dính chút ánh sáng.

"Trần Trúc, hiện tại em là của tôi, hiểu không?" Từ Lan Đình vuốt ve mái tóc hỗn loạn của Trần Trúc, khác với sự ôn nhu của quá khứ, ánh mắt của anh bây giờ tràn đầy lạnh lẽo, "Ngoan, nghe lời tôi, đừng chọc tôi tức giận."

Trần Trúc nhìn chằm chằm anh trong chốc lát, đột nhiên giơ tay che khuất mắt.

Rốt cuộc là ai trêu chọc ai đây?

Quả bóng rổ vĩnh viễn không mua được;

Giày vải bạc màu không vừa mắt;

Nước mắt giấu giếm trong phòng tắm;

Lòng tự trọng bị bỏ qua vô số lần;

Nỗi nhớ cồn cào bao đêm không thể ngủ;

Người hắn đợi vô số lần, vĩnh viễn đều không đợi được.

Rốt cuộc, ai nên ủy khuất đây.

Trần Trúc che mắt, đôi môi bị cắn ra tơ máu mím chặt. Hắn lẳng lặng nằm trên gối, một tia vệt nước rất nhỏ, men theo hai bên tóc mái của hắn rơi xuống giường.

Trên gối trắng tinh, lây dính một vòng tròn ẩm ướt.

"Trần Trúc?" Mới đầu Từ Lan Đình có chút phản ứng không kịp, sau một lúc, anh ý thức được sự trầm mặc của Trần Trúc, cuối cùng anh cũng lộ ra một chút ảo não, "Trần Trúc..."

Người luôn luôn cứng cỏi giống như tảng đá, hiện đang lẳng lặng khóc.

Trần Trúc thậm chí không phát ra một chút âm thanh nào, yên lặng dùng tay che khuất hai mắt, chỉ có hai bên sườn gối là đọng lại vệt nước mắt.

An tĩnh đến mức khiến người đau lòng.

Từ Lan Đình đứng dậy, trầm mặc một lát, lại khom người, nâng tay áo lau lau gương mặt ướt át của Trần Trúc.

"Xin lỗi, tôi..." Trong lòng anh đột nhiên căng thẳng, một loại cảm xúc chưa từng có, dọc theo lý trí leo lên. "Ca ca sai rồi, thực xin lỗi."

"Xin lỗi, bảo bối."

Anh hôn từng cái lên thái dương Trần Trúc, hôn lên những giọt nước mắt chua xót.

"A Trúc, đừng khóc." Từ Lan Đình nhẹ giọng dỗ dành thiếu niên trong lòng ngực, đôi mắt toát ra cảm xúc phức tạp, "Đừng khóc, bảo bối."

Nhiệt độ trong phòng nóng đến làm người hốt hoảng.

Đêm hè oi bức và sự trầm mặc lâu dài, làm Từ Lan Đình bó tay không có biện pháp.

Trần Trúc trước sau đều nhắm hai mắt, lông mi dài dính lại với nhau, vẫn còn long lanh nước. Đuôi mắt hắn phiếm hồng, khóe miệng vẫn còn dấu vết do bị người khi dễ để lại.

Bé đáng thương... Từ Lan Đình nhẹ nhàng hôn lên đuôi mắt đỏ ửng của Trần Trúc, hối hận sự thất thố khi nãy của mình.

Giờ nhớ lại, anh cũng không biết mình vì sao phải vì việc nhỏ không đáng kể mà cãi nhau với Trần Trúc.

Thậm chí còn chọc người ta khóc.

Góc nhỏ ẩm ướt không người để ý, đất đai khô cằn dùng nước mắt chăm sóc, tình tố không biết tên lặng yên không một tiếng động, trong đêm hè dính nhớp, oi bức, lặng yên sinh trưởng.

Hô hấp của Trần Trúc dần dần chậm lại, vào lúc Từ Lan Đình cho rằng Trần Trúc sắp ngủ, đột nhiên lại bị người trong lòng ngực đẩy ra.

Ván giường cũ xưa vang lên tiếng kẽo kẹt, Từ Lan Đình suýt nữa lăn xuống đất. Anh chống tay, thấy bóng dáng thon gầy của Trần Trúc biến mất sau cửa phòng tắm.

Sau khi đem cửa khóa trái, Trần Trúc vặn ra vòi nước, đợi trong chốc lát dòng nước lạnh lẽo mới chảy ra.

Hắn vốc nước chụp lên trên mặt.

Trên mặt hắn còn đọng lại nước mắt dính nhớp. Hắn không thích loại cảm giác này, đem cả khuôn mặt đều để dưới vòi nước.

Bọt nước lạnh băng văng lên trên người, nửa người Trần Trúc đều ướt đẫm, lúc này hắn mới thoáng thanh tỉnh.

Bên ngoài cửa phòng tắm truyền đến tiếng kêu mơ hồ của Từ Lan Đình.

Trần Trúc vặn chặt vòi nước, nghĩ, vẫn không nên lãng phí nước.

"Trần Trúc, chúng ta tâm sự."

Trần Trúc hít hít cái mũi, nhìn bộ dáng chật vật của mình trong gương. Sói muốn giảng đạo lý với cừu, có cần thiết không?

"A Trúc." Ngón tay Từ Lan Đình gõ nhẹ lên cửa, chậm rãi vẽ nên một trái tim xiêu vẹo, "Chúng ta tâm sự, được không em?"

Trần Trúc nhìn kỹ xảo quen thuộc của Từ Lan Đình, bỗng nhiên cảm thấy tức giận, hắn tiến lên, phanh một tiếng mở cửa ra.

Từ Lan Đình không nghĩ tới Trần Trúc đột nhiên mở cửa, ngón tay còn dừng lại ở giữa không trung, có chút phản ứng không kịp.

"Nói cái gì." Giọng nói Trần Trúc mang theo sự lạnh lẽo, "Nói tôi không biết tự lượng sức mình, nói tôi nghèo ra sao, nói tôi làm cách nào nỗ lực trèo cao lên người anh sao?"

Hắn vừa nói, vừa vòng qua người trước mắt, đi ra phía ngoài.

Trên eo đột nhiên có thêm một đôi tay, Trần Trúc bị Từ Lan Đình ôm vào trong lòng, bên tai là thanh âm trầm thấp của người đàn ông, nhẹ nhàng dỗ dành.

"Bảo bối, anh trai sai rồi. Không tức giận, nha?" Từ Lan Đình dần dần hiểu được nguyên do đằng sau sự 'cố chấp', 'khó thuần' của Trần Trúc.

Chẳng qua là thiếu niên không muốn cúi đầu trước mặt người mình yêu.

Từ Lan Đình vô cùng thông minh, đương nhiên nhìn ra được lửa nóng trong mắt Trần Trúc, hiểu rõ lòng tự trọng mẫn cảm và yếu ớt của thiếu niên.

Trước giờ anh không để ý tới, rất nhiều tâm tư chưa bao giờ có, trong khoảnh khắc đuôi mắt Trần Trúc hơi hơi đỏ lên, chậm rãi bò lên khỏi đáy lòng.

Anh buông Trần Trúc ra, đi thẳng đến bàn học, lấy ra giấy bút, dưới ngòi bút là từng nét chữ thanh tú.

Một lát, Từ Lan Đình đem trang giấy viết xong đưa tới trước mặt Trần Trúc, tặng kèm một tờ chi phiếu.

"Đừng hiểu lầm." Ở trước khi Trần Trúc từ chối, Từ Lan Đình đã chậm rãi nói, "Cho em mượn."

Trần Trúc không nghĩ tới, người đàn ông luôn luôn không coi ai ra gì này, thế nhưng cũng sẽ có ngày để ý tự tôn của hắn, dùng ánh mắt cẩn thận đi thăm dò.

Hắn cúi đầu nhìn giấy nợ Từ Lan Đình vừa viết xong, cùng với vài con số không nhiều trên chi phiếu.

"Vì sao." Hắn hỏi.

Từ Lan Đình chậm rãi đi đến trước mặt Trần Trúc, hôn lên chân mày nhíu chặt của thiếu niên.

Hắn không trả lời, lòng bàn tay ấn lên vị trí trái tim của Trần Trúc, chậm rãi, nhẹ nhàng, vẽ lên một trái tim xiêu vẹo. ❤️‍🩹

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro