Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bởi vì Từ Lan Đình đến, khách sạn nhỏ ban đầu không đủ chỗ ở. Trần Trúc đi theo người đàn ông đến khách sạn 5 sao sang quý của Thượng Hải, hắn nhéo nhéo balo trên vai, hơi do dự.

Từ Lan Đình nhìn ra tâm tư của hắn, ôm vai Trần Trúc, bám vào bên tai hắn, “Tiền phòng tôi trả, em chỉ cần mời anh trai ăn trái cây là được.”

Môi người đàn ông lơ đãng cọ qua vành tai Trần Trúc, chọc đến tim thiếu niên một trận đập nhanh.

Khách sạn 5 sao có tầm nhìn thoáng, cửa sổ sát đất, có thể dùng một cái liếc mắt đem toàn bộ phong cảnh Thượng Hải thu hết vào đáy mắt.

Nhưng trong mắt Trần Trúc chỉ có từng giọt mồ hôi không ngừng rơi trên cơ thể của người đàn ông, và thanh âm ám ách phát ra từ đôi môi mỏng không ngừng đóng mở của anh.

Trần Trúc nằm ngửa, nhìn Từ Lan Đình, thông qua mắt anh trông thấy tất cả dục vọng và vui mừng của bản thân.

Người đàn ông cúi người, hôn môi, dỗ hắn, “A Trúc, gọi một tiếng anh trai cho tôi nghe.”

Đây là đam mê độc đáo của Từ Lan Đình, ở trước khi phóng thích nhất định phải nghe Trần Trúc kêu anh là anh trai.

Trần Trúc gian nan há mồm, khàn khàn, nhẹ giọng nói, “Anh trai…”

Người đàn ông nhẫn nhịn tới cực hạn, ở bên trong tiếng than thở, lộ ra vẻ đẹp của sự thoả mãn.

Anh xoa mái tóc ướt át của thiếu niên, than nhẹ, “Ngoan quá.”

Sau khi lăn lộn đến tinh bì lực tẫn, Từ Lan Đình dựa vào đầu giường, xuyên thấu qua sương khói mông lung nhìn Trần Trúc ngồi ở trước bàn ôn tập.

Trần Trúc tắm rửa đơn giản, trên cổ treo khăn lông, một bên lau tóc, một bên nghiêm trang đọc tiếng Anh.

Trên môi, trên cổ hắn toàn là dấu vết không thể nói còn sót lại, nhưng Trần Trúc lại ngồi đến thẳng tắp. Bộ dáng nghiêm túc học bài kia và dấu vết trên người hình thành tương phản mãnh liệt.

Trong lòng Từ Lan Đình vừa động, dập tắt tàn thuốc, đi đến bên người Trần Trúc.

Trên người người đàn ông thoang thoảng mùi nước hoa Cologne, mùi hương thanh đạm, lưu lại hơi thở lạnh lẽo độc nhất.

Trần Trúc thích hương vị trên người Từ Lan Đình, thuận thế dựa vào trong lòng ngực anh.

“Tiếng Anh khó quá.”

Từ Lan Đình ôm ngược hắn từ phía sau, cười nói, “Nhóc đáng thương.” Anh cầm một góc khăn lông, nhẹ nhàng chà lau tóc thiếu niên, “Tới, đọc tôi nghe một chút.”

Trần Trúc thanh thanh giọng nói, nghiêm trang bắt đầu đọc

“mingming… wishes ——” Đầu óc Trần Trúc đóng băng, có chút ảo não nhíu mày, nhưng không dám nhìn vào mắt Từ Lan Đình.

Rốt cuộc là dùng to hay là for?

Trần Trúc giống học sinh bị thầy giáo kiểm tra bài, trả bài được một nửa lại quên mất, chột dạ không dám nhìn vào mắt của thầy giáo.

Tiếng cười khẽ của người đàn ông truyền đến, không nhẹ không nặng cắn cắn lỗ tai hơi phiếm hồng của Trần Trúc, “Vào tai trái, ra tai phải đúng không, hửm?”

Trần Trúc bị Từ Lan Đình nói, xấu hổ buồn bực tránh khỏi cái ôm của người đàn ông, ngồi đến thẳng tắp, “Em quên rồi.”

Dù không chiếm lý thì khí tràng cũng không thể thua.

“Chậc, đọc sai rồi lại chơi xấu la lối khóc lóc.” Từ Lan Đình đem người ôm lại trong ngực mình, “A Trúc, không phải em muốn làm quân tử sao? Quân tử làm sao có thể chơi xấu?”

Trần Trúc co đầu không nói chuyện.

Từ Lan Đình chọc người đủ rồi, mới thong thả ung dung cầm lấy sách, một câu một câu, đọc cho Trần Trúc nghe, sửa đúng phát âm cùng cách ngắt câu của hắn.

“Best wishes——” Tiếng nói Từ Lan Đình trầm thấp, môi mỏng dán ở bên môi Trần Trúc, nhẹ nhàng hôn, “to my heart.”

“Những lời này có nghĩa là…” Người đàn ông lẳng lặng bỏ sách xuống, ôm mặt Trần Trúc, hôn hắn từng cái một, “Đem chúc phúc tốt nhất, dâng tặng đến trái tim của tôi, A Trúc.”

“Nhớ kỹ chưa.” Từ Lan Đình tách ra khoảng cách giữa hai cánh môi, lên tiếng, “A Trúc, là dùng to, hay là for, hửm?”

Trần Trúc thấp giọng nói: “Là dùng to…” Hắn nghĩ, lần này xem như hắn đã nhớ kỹ.

Đời này, đều sẽ không quên.

Dưới sự bổ túc khác với bình thường của Từ Lan Đình, hai câu hôn một cái, ba câu gặm một ngụm, Trần Trúc cuối cùng cũng học xong tiếng Anh, tinh thần sáng láng đi vào trường thi.

Sau khi hết thời gian thi, trừ bỏ tiếng Anh có vài đáp án không quá xác định, tổng thể bài thi Trần Trúc đều làm không tệ.

Khương Kiện Nhân nhìn chằm chằm dấu vết trên môi Trần Trúc, mở miệng: “Trần Trúc, môi cậu…”

“Thời tiết quá nóng.” Trần Trúc liếm liếm môi, nói sang chuyện khác, “Làm bài thế nào?”

Khương Kiện Nhân đẩy đẩy mắt kính, “Khá tốt.”

Phương Húc cũng ồn ào, “Tớ cũng làm khá tốt, tưởng gì, đề ở Thượng Hải cũng chỉ có thế.”

Đương nhiên, trình độ "khá tốt" của hai người khác nhau như trời với đất, một người là học bá khiêm tốn, một người là học tra lạc quan mù quáng.

“Mọi người muốn sau khi thi xong tụ tập ăn uống với nhau, Trần Trúc, cậu có đi hay không?”

Mọi người chờ đợi nhìn Trần Trúc, dù sao Trần Trúc cũng rất ít tham dự liên hoan, muốn ăn một bữa cơm với hắn quả thực khó như lên trời.

Có lẽ vì mới đến đây, cũng có lẽ không muốn vứt mặt mũi của nhiều người như vậy, Trần Trúc phá lệ gật gật đầu.

“Buổi tối tớ sẽ qua.”

Phương Húc cao hứng nhảy dựng lên, tùy tiện ôm lấy vai Trần Trúc, “Đại ca, cậu rốt cuộc chịu ——”

Khương Kiện Nhân đem Phương Húc kéo xuống, “Nơi công cộng, chú ý lời nói việc làm.”

Phương Húc vốn đã nghẹn một họng bất mãn, thấy bộ dáng cao cao tại thượng của Khương Kiện Nhân là khó chịu, lần này cậu nhịn không được nữa, “Cái gì gọi là chú ý lời nói việc làm? Cậu chính là không muốn tôi nói chuyện vui vẻ với Trần Trúc chứ gì, muốn tôi nói, người sơ sảy một chút là dính với Trần ca không phải là cậu à?”

“Cậu nói cái gì?” Khối băng vạn năm bất động Khương Kiện Nhân rốt cuộc cũng lộ ra khe nứt, mắt đầy lửa giận, “Mong cậu không nên tùy tiện nói lung tung.”

“Vậy cậu nói thử coi, tại sao tiết tự học buổi tối nào cậu cũng phải ngồi cùng bàn với Trần ca?” Vẻ mặt Phương Húc rõ là thiếu đánh, Trần Trúc kéo hắn, cũng không giữ được cái miệng của người này.

“Đó là thầy giáo nhờ tôi bổ túc cho Trần Trúc.” Khương Kiện Nhân hít thở thật sâu, một bộ dáng vô cùng bực tức, “Còn cậu, không cần luôn lôi kéo bạn học Trần chơi đùa, chậm trễ tiến độ học tập của người ta.”

“Tôi!” Phương Húc chỉ vào mình rồi lại chỉ Khương Kiện Nhân, “Tôi khi nào thì chậm trễ việc học của cậu ấy? Cậu không phải luôn dựa vào lí do học tập dính Trần ca à? Tôi không tin cậu đơn giản có lòng tốt giúp Trần ca học bổ túc như vậy, còn không phải là vì muốn ngồi cùng cậu ấy à!”

Phương hướng hai người cãi nhau dần dần chệch đường ray, giống như học sinh tiểu học “Hắn là bạn của tao, không phải bạn của mày”, Trần Trúc cảm thấy tiếp tục đứng đây cũng không ổn, chỉ phải vác cặp sách lên vai, nhanh chóng rời đi.

Lại không nghĩ rằng vừa quay đầu lại đã trông thấy Từ Lan Đình ôm cánh tay, híp mắt, dựa vào cửa trước xe. Sắc mặt anh hình như không được tốt, nhìn dáng vẻ là đã đợi một hồi lâu.

Trần Trúc cõng cặp sách, đi đến trước mặt anh, “Sao anh lại tới đây, chờ lâu chưa?”

Từ Lan Đình cười, ý cười lại không đến đáy mắt, anh giơ tay cầm lấy balo trên vai Trần Trúc, “Không, vừa đến.”

“Bạn học của em?” Từ Lan Đình nhướng mày, ngẩng đầu nhìn hai người tranh cãi đến mặt đỏ tai hồng đang đứng không xa.

“Dạ.” Trần Trúc hơi ngượng ngùng, Phương Húc và Khương Kiện Nhân đều xem như bạn của hắn, không nghĩ tới có thể cãi nhau đến mức này.

“Chậc.” Từ Lan Đình vò loạn tóc Trần Trúc, “Không nghĩ tới bạn nhỏ nhà ta lại được hoan nghênh như vậy.”

Trần Trúc khụ khụ, “Bọn họ, chính là thích nháo, không phải vấn đề kia.”

“A?” Đôi mắt Từ Lan Đình nhíu lại, “Vấn đề gì?”

Trần Trúc kéo cửa xe ra, “Mệt mỏi quá, muốn đi về ngủ một giấc.”

Từ Lan Đình không tiếp tục truy vấn, anh luôn luôn thông minh, tự nhiên hiểu được khi nào nên tiến khi nào nên lui.

Anh sẽ không để mình lâm vào thế yếu trong chuyện tình cảm, càng không nói đến loại hành vi ghen tuyên ấu trĩ lại không thú vị này.

Cho nên Từ Lan Đình không hỏi nhiều. Cho dù trong lòng đang mọc lên một góc gai nhọn đâm vào người, vô cùng khó chịu.

————————

Liên hoan buổi tối được hẹn ở một quán ăn khuya ồn ào. Lúc Trần Trúc đến thì mọi người đã ngồi vào bàn, đang gọi đồ ăn.

“Trần ca, nơi này!” Phương Húc từ xa xa đã trông thấy thiếu niên như hạc giữa bầy gà trong đám người, cậu giơ tay lên cao vẫy vẫy, “Trần ca!”

Dưới ánh mắt của mọi người, Trần Trúc chọn một vị trí trong góc ngồi xuống.

Đám người này vốn kết bạn cùng nhau đi thi, đề tài thảo luận của họ cũng đơn giản xoay quanh đề thi lần này.

Bất quá, sau khi uống hết vài chai, cộng thêm có Phương Húc ở đây, cậu ta rất biết cách nói chuyện, chẳng mấy chốc bầu không khí đã trở nên náo nhiệt lên.

Bình rượu trống trơn xoay tròn, trong tiếng ồn ào hô to gọi nhỏ của đám người xung quanh, chỉa thẳng tắp vào người Trần Trúc.

“Trần ca, nói lời thật lòng, hay là uống rượu?”

Trần Trúc nhìn lướt qua ánh mắt hưng phấn của mọi người, hắn đoán được vấn đề chờ đợi mình ở phía trước là cái gì.

Đơn giản là về tình yêu.

Trần Trúc có thể nói dối là mình không thích ai, nhưng, hình bóng người đàn ông cong môi cười ngả ngớn bỗng xuất hiện trong đầu, làm hắn vô pháp nói dối.

Hắn suy tư, tuy rằng không thể nói một cách quang minh chính đại, nhưng ít ra, hắn không muốn cố tình che giấu.

Vì thế, ở trong tầm mắt tha thiết chờ đợi của mọi người, học thần luôn luôn bình tĩnh không chút do dự cầm lấy chai rượu trên bàn.

“Không cần đâu, Trần ca!” Phương Húc hô một tiếng.

Tiếng những người khác cũng lục tục vang lên: “Nếu không thôi bỏ đi, Trần Trúc.”

“Không cần, đã đánh cuộc thì phải chịu thua.” Trần Trúc không muốn bởi vì mình mà khiến mọi người mất hứng, cũng không muốn vi phạm quy tắc của bản thân, hắn ngửa đầu, đem một ly rượu uống cạn.

Người chưa bao giờ uống rượu, dù chỉ uống một ly có số độ không cao, nhưng vẫn khiến Trần Trúc cảm thấy nhức đầu chóng mặt.

Hắn ngồi càng thêm thẳng tắp, trong ánh mắt hắn, đầu của Phương Húc lắc một cái biến thành hai, lại lắc hai cái biến thành ba.

Trần Trúc thanh tỉnh nhận biết, chính mình say rồi.

Tụ họp là khi nào kết thúc, Trần Trúc đã không có ấn tượng. Đợi tới khi hắn thoáng thanh tỉnh, đã bị Phương Húc cõng đi trên đường cái.

Gió đêm quất vào mặt, đầu óc mê mang của Trần Trúc tỉnh ra một chút, bên tai là thanh âm ồn ào của Phương Húc.

“Ai, Trần ca, tớ thật không phải cố ý đâu, tớ cũng không biết cậu uống một ly đã ngã, sớm biết đã không chơi cái trò chơi quỷ quái kia.” Phương Húc ôm lấy cánh tay Trần Trúc, “Đúng rồi, cậu ở chỗ nào a, tớ đưa cậu về.”

Trần Trúc chớp chớp mắt, thấy rõ gương mặt màu đồng của Phương Húc, từ từ đem người đẩy ra, rồi sau đó, không chút ngả nghiêng mà đứng thẳng.

Nhìn người đứng tư thế quân đội trước mắt, Phương Húc trợn tròn mắt. Cậu biết có người sau khi say rượu sẽ la lối ồn ào, sẽ khóc, sẽ nháo, trăm triệu không nghĩ tới, Trần Trúc uống say là cái dạng này.

Không khóc không nháo, lại cố chấp đứng thẳng trong gió đêm.

“Trần ca?” Phương Húc biết không có thể cùng người say giảng đạo lý, “Chúng ta nên về nhà.”

Trần Trúc mộc mặt, nghiêm túc lắc đầu.

“Hả?” Phương Húc vò đầu, “Vì sao?”

“Cùng thả ích kiên,” Trần Trúc nghẹn nửa ngày, đột nhiên toát ra một câu, “Bất thụy thanh vân chi chí.” (*)

“Ha?”

Trần Trúc đón gió lạnh, tóc ngắn trên đầu chẳng mấy chốc đã bị thổi dựng lên, tiếng nói của hắn trầm thấp, có nề nếp, nghiêm trang, “Các trung đế tử kim hà tại? Hạm ngoại trường giang không tự lưu." (*)

Người luôn luôn trầm ổn lúc say rượu lại có bộ dáng như vậy, Phương Húc bình tĩnh không nổi, đơn giản ngồi xổm trên lề đường cái, nhìn Trần Trúc nghiêm trang đọc thơ.

Thời điểm Khương Kiện Nhân ra tới, nhìn thấy chính là cảnh Trần Trúc chắp tay sau lưng, giống học sinh tiểu học đứng trả bài, mà Phương Húc thì ngồi xổm một bên, Trần Trúc đọc một câu, Phương Húc vỗ tay khen một lần.

“Quân tử thường bình thản, tiểu nhân hay lo âu.”

“Giỏi quá!” Vỗ tay.

Đầu Khương Kiện Nhân thấy hơi đau, hắn một tay đem Trần Trúc đang đứng trong gió túm trở về, một bên móc di động ra, một bên hỏi, “Trần Trúc, số điện thoại anh của cậu là gì?”

Một đống lý tưởng hào hùng của Trần Trúc còn chưa biểu đạt hết chợt bị đánh gãy, hắn cũng không buồn bực, chỉ là mộc mặt, nhìn Khương Kiện Nhân.

Khương Kiện Nhân lặp lại một câu: “Số điện thoại anh trai cậu, nhớ rõ không?”

Lúc đầu Trần Trúc hơi mờ mịt, một lát sau, hắn nhớ tới đôi mắt sâu thẳm như biển xanh của người nào đó, đột nhiên cười, gật gật đầu.

Khương Kiện Nhân vừa gọi điện thoại cho Từ Lan Đình, vừa nói Phương Húc giữ chặt Trần Trúc, không cho Trần Trúc chạy loạn.

Đương nhiên, Trần Trúc trừ bỏ miệng lẩm bẩm, cũng không có hành động khác người nào khác, tùy ý Phương Húc và Khương Kiện Nhân dắt hắn đi tới giao lộ.

Trên đường Từ Lan Đình tới bị kẹt xe, nghe thấy Trần Trúc uống say, liền đem xe ngừng ở một góc đường, tự mình một đường đi qua mấy đầu phố.

Từ xa xa anh đã trông thấy Trần Trúc đang đứng thẳng, hai người bên cạnh Trần Trúc đúng là mấy người giống âm hồn bất tán trong lòng anh.

Từ Lan Đình đi đến trước mặt Trần Trúc, ánh mắt Trần Trúc nhìn chăm chú vào mặt anh, như là vừa mới phát hiện người đàn ông đã tới.

Đôi mắt thiếu niên sáng ngời, chậm rãi, nhẹ giọng kêu lên, “Anh ơi.”

Gai nhọn trong lòng Từ Lan Đình mềm xuống, sắc mặt hòa hoãn chút, ôm vòng eo hơi gầy của Trần Trúc, nhìn Khương Kiện Nhân và Phương Húc nói tiếng cảm ơn.

Dọc theo đường đi, Trần Trúc đều thập phần an tĩnh, ngoan ngoãn đi theo bên người Từ Lan Đình, trừ bỏ đi đường có chút lung lay, căn bản không giống như là người uống say.

Bất quá, Từ Lan Đình nhìn đôi mắt Trần Trúc, liền biết Trần Trúc là thật sự say.

Bởi vì, Trần Trúc thật sự là quá ngoan. Dĩ vãng dáng vẻ Trần Trúc ngoan như vậy, chỉ có hai loại tình huống, một loại là ở trên giường, một loại, chính là như bây giờ.

Gai nhọn vào lúc không còn thanh tỉnh đều mềm oặt xuống, ai đều có thể chọc hắn một cái.

Từ Lan Đình ôm lấy eo Trần Trúc, nhìn lỗ tai ửng đỏ của hắn, không khỏi hỏi, “Đây là uống hết bao nhiêu, đám bạn học kia của em cũng thật đủ ý tứ.”

Trần Trúc không nói gì, như là không nghe hiểu, an tĩnh dựa vào trong lòng ngực Từ Lan Đình.

Từ Lan Đình nhìn người ngoan đến quá mức, cong môi cười, “A Trúc, anh trai hỏi em, người em thích nhất là ai?”

Thiếu niên ngoan ngoãn chợt ngẩn người, đột nhiên dừng bước chân, hướng Từ Lan Đình nhìn lại.

Từ Lan Đình cũng không vội, một tay đem người đỡ ổn, lại hỏi một lần.

Trần Trúc nhìn đôi môi đang đóng mở của Từ Lan Đình, hai tròng mắt hơi hơi rũ xuống, lắc đầu.

“Hửm?” Từ Lan Đình dụ dỗ hắn, giống như một con hồ ly tu hành cao thâm, “Nói nghe thử xem.”

“Không thể…” Trần Trúc thực nhẹ thực nhẹ trả lời.

Từ Lan Đình cười, “Không thể nói sao?”

Trần Trúc: “Không thể, thích.”

Đầu thiếu niên cúi thấp xuống, không còn cảm giác không kiêu ngạo không cúi đầu như khi đọc  diễn cảm “Bất ngã thanh vân chi chí”, chỉ có cẩn thận che chở một trái tim chân thành, không dám thể hiện sự yếu đuối.

Hắn muốn nói, Từ Lan Đình, em không dám thích anh.

_______________

(*) : trích Tác phẩm Đằng Vương các tự - Vương Bột.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro