Lạc Mất Và Tìm Thấy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đó cũng không phải điều gì to tát. Aurora cũng không bị tổn thương. Anh ta thật ra cũng chưa làm gì. Chỉ là Aurora cảm thấy mạch máu đang đập liên hồi trong người mình và ngực thì thắt chặt lại và dù cho có cố gắng như thế nào, Aurora cảm nhận được sự ươn ướt dinh dính của nước mắt đầy trên mặt mình.

Và thật ngốc nghếch. Aurora đã 18 tuổi và là một nữ hoàng. Ở cô, người ta mong đợi nhiều hơn như thế. Cô không yếu đuối, cô cũng chẳng phải là một cô bé con nữa – cô chỉ không thể nào ngừng khóc.

Nói cho cùng cũng là lỗi của cô. Các cố vấn của cô đã nói với cô rằng đã đến lúc cô phải kết hôn. Giá như Aurora nghe họ, giá như cô có thể đáp lại những nụ cười ngọt ngào của Phillip bằng điều gì đó hơn tình bạn một chút hoặc chấp nhận bất kì lời cầu hôn nào đó từ những vương quốc láng giềng hay giá như điều này sẽ không xảy ra với cô.

Chỉ là, Aurora chưa gặp được một người thật sự cho cô cảm giác mà cô muốn, và thật sự Aurora bận rộn điều hành vương quốc của mình đến mức việc tìm một người chồng khó có thể được ưu tiên hàng đầu. Aurora không đơn độc – ngoài Mẹ đỡ đầu và Diaval ở bên cạnh cô thường xuyên hơn thì còn có những trò hề của ba bà dì của Aurora, những cuộc viếng thăm của Phillip, những tiếng cười rúc rích của cô hầu gái Sarah lúc nửa đêm hay những cố vấn cùng bác đầu bếp Molly – người biết cách làm bánh mà không để sót lại vỏ trứng. Với những điều này, việc tìm một người chồng cũng không có gì là quan trọng lắm.

Các cố vấn vẫn thường cảnh báo Aurora rằng cô sẽ gặp rắc rối nếu không tìm được một người chồng. Và Aurora nên đổ hết tội lỗi cho anh ta vì chính cô khiến anh ta nghĩ rằng cô muốn anh ta? Cô là người gợi ý cuộc thương lượng của họ nên diễn ra ngoài vườn thay vì ở trong lâu đài ngột ngạt buồn chán. Và cũng chính cô đã để cho anh ta cầm tay mình khi anh ta chầm chậm dẫn bước cả hai đến chiếc ghế gần đó và không hề đẩy ra khi anh ta vẫn nắm tay cô trong lúc cả hai đang ngồi trên ghế.

Và tất nhiên, không có gì ngạc nhiên khi anh ta hôn Aurora. Aurora đã bật đèn xanh cho anh ta và có vẻ như Aurora sẽ không ngăn cản anh ta làm điều đó.

Tuy nhiên, Aurora chưa sẵn sàng cho anh ta vòng tay quanh người cô và ôm cô vào lòng. Aurora không lường trước được những sợi râu của cánh đàn ông đó sẽ cạ vào hai bên má của mình hay đôi tay giữ chặt cô trong lòng.

Và anh ta cũng buông Aurora ra. Khi cánh tay giữ dưới đầu cô buông đủ lỏng để cô có thể đẩy anh ta ra. Anh ta thả Aurora ra khi cô vụt đứng dậy, một tay che miệng và xoay lưng đi với một âm thanh như vội vã chạy trốn. Anh ta không tấn công cô. Anh ta chỉ hôn thôi. Chỉ là nụ hôn.

Anh ta xin lỗi, thật ra thì do cô làm quá lên thôi.

" Aurora ? Cô có đó không ? "

Aurora nhảy lên, nhanh chóng vỗ vỗ hai má và xoay người ra phía cửa theo hướng giọng nói của Diaval.

"Tôi ở đây, Diaval. Tôi xuống liền", Aurora trả lời, luồn tay sửa lại mái tóc và liếc mắt qua tấm gương để kiểm tra mắt mình. Đi đi. Đi đi. Đi đi mà.

Cửa mở ra. Diaval lao vào trước, đôi mắt đen cùng những vết nứt trên cổ vẫn hiện rõ dù đang trong hình dáng con người, bắt đầu lảm nhảm về một đàn tiên thiên nga nào đó. Maleficent đi phía sau, thích thú nhìn Diaval pha trò. Nhưng sự thích thú đó chỉ kéo dài vài giây ngắn ngủi trước khi dời mắt xuống khuôn mặt của Aurora. Aurora thấy sự vui vẻ hiếm thấy nhạt khỏi khuôn mặt Maleficent, thay thế bằng đôi mắt xám đen như cẩm thạch trong ngọn lửa xanh lá. 

« Diaval, im lặng đi », Maleficent ra lệnh, Diaval im bặt, cuối cùng cũng để ý đến sự lo lắng trên mặt Aurora. Dường như một vài giây ngắn ngủi cọ vào hai bên má lúc nãy vẫn chưa phai khỏi mặt Aurora.

« Aurora, có chuyện gì vậy ? »

Nhưng những lời Diaval vừa tuôn ra bị nghẹn lại khi Maleficent bước đến khoảng trống giữa cánh cửa và Aurora, đưa đôi tay nhợt nhạt lên vô cùng dịu dàng vuốt ve gương mặt Aurora. Aurora cảm thấy cả cơ thể mình như chìm đắm vào quyền năng của Mẹ đỡ đầu, đôi cánh vững chắc và đôi mắt thể hiện chắc rằng sẽ phá hủy cả thế giới nếu Aurora yêu cầu điều đó. Đây là đôi mắt mà Aurora không muốn nhìn thấy, nhưng sự dịu dàng toát ra từ bàn tay kia làm cho cô không cưỡng lại được.

« Con không sao », Aurora trả lời, nhìn thấy được sự chết chóc trong màu đỏ trên đôi môi lạnh lùng kia. Cô lưỡng lự khi màu đỏ kia chìm ngập trong suy nghĩ của cô.

« Thật mà. Anh ta không có làm đau con đâu. Con ổn mà »

Aurora chẳng hề ngạc nhiên khi Maleficent phớt lờ lời nói của mình. 

« Diaval, tìm đại sứ đi »

Maleficent ra lệnh mà không hề  rời mắt hay cơ thể mình khỏi Aurora.

« Vâng, thưa cô chủ »

« Aurora », Maleficent gọi, và Aurora cảm thấy cơ thể mình cứng đờ, cô không thở được. Bởi vì Maleficent không bao giờ gọi tên cô, chưa bao giờ. Cô là quái con, cũng như Aurora cũng chỉ gọi Maleficent là Mẹ đỡ đầu, kí ức của sự phản bội và tổn thương vẫn còn bao phủ lấy hai cái tên như kim loại bị đốt nóng. Cái cảm giác Maleficent gọi tên Aurora giống như cú đập của các thợ rèn, máu chảy cuồn cuộn từ tim về động mạch như những tia lửa khi rèn sắt với một lý do khác chứ không phải sự sợ hãi. Tình yêu, đó là điều mà sự gọi tên đó nói lên. Người là tình yêu của con. Con yêu người. Con nhìn thấy người. Yêu người. Là yêu. Yêu. Aurora có thể cảm nhận được nó, ba từ này cứ xoắn lấy tâm trí cô. Au-ro-ra. I – love – you.

« Anh ta hôn con ». Aurora không thể nào nói dối Mẹ đỡ đầu của mình. Và dường như cảm thấy chưa đủ, Aurora vô thức lại nói thêm, lời nói tuôn ra như nước chảy.

« Con không muốn. Con không có kêu anh ta làm vậy. Con còn thậm chí không biết anh ta. Tại sao anh ta lại hôn một người mà thậm chí còn không biết người đó ? Giống như….giống như chuyện đó không ảnh hưởng gì tới anh ta hết. Những nụ hôn cũng có những ý nghĩa riêng của chúng mà. Đó là vấn đề quan trọng nhất ! Anh ta…anh ta lấy mất của con một nụ hôn »

Aurora lại khóc, nước mắt căng tràn trong đôi mắt, lăn xuống hai má, và chạm vào tay Maleficent – người nãy giờ vẫn giữ tay trên mặt Aurora. Maleficent không lau chúng đi, mà nghiêng người, chạm môi mình lên trán Aurora – một cử chỉ mà Maleficent đã không làm kể từ cái ngày lời nguyền được giải trừ.

Cũng không chắc là họ đã đứng như thế trong bao lâu. Aurora thấy mình lạc lối trong khung cảnh mờ ảo của đôi cánh màu nâu dày và hơi ấm từ nụ hôn của Maleficent – nụ hôn của tình yêu chân thật – đang chạm vào da thịt mình. Aurora cảm thấy những cảm xúc lo lắng của bản thân đã được cuốn hết đi, những nỗi hoài nghi cùng sợ hãi cũng dần phai nhạt đi bởi sức mạnh tình yêu từ Maleficent của cô. Khi Malaficent rời khỏi nụ hôn, vén tóc Aurora ra phía sau tai, Aurora vẫn còn cảm nhận sự hơi ấm của nụ hôn còn đọng lại ngay trong cơ thể mình, lan xuống cả ngón chân và trong không khí xung quanh, như thể cô có đôi cánh của riêng mình đang chấp chới muốn bay lên cao.

« Bây giờ thì, quái con, đó là nụ hôn thay cho nụ hôn con bị cướp mất », Maleficent nói, khuôn mặt lạnh như cẩm thạch trở nên nhẹ nhàng và ngọt ngào như thể đang say trong mái tóc màu vàng óc như mật ong của Aurora.

« Cảm ơn » Aurora cuối cùng cũng lên tiếng, cầm tay Maleficent và siết chặt, hưởng thụ hơi ấm từ những ngón tay đan vào nhau.

Đôi môi đỏ khẽ cong lên « Luôn luôn là như vậy »

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro