|Cherry Blossom|

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh à, mùa hoa đào qua rồi, liệu em có thể bay đi như những cánh hoa kia được không ?

Tôi bước trên con đường nhỏ đầy cánh hoa đào, những cánh hoa nhỏ bé màu hồng cứ như thế dính vào đế của đôi giày converse mà anh mới tặng tôi năm ngoái.

Lại nghĩ về anh, người con trai 4D kì cục. Anh là gì của tôi ? Người yêu ? Anh trai ? Hay chỉ đơn giản là người dưng ? Tôi không biết nữa.

Cách anh cằn nhằn tôi mỗi lúc tôi không làm bài tập, khuôn mặt nhăn nhó của anh mỗi khi chúng tôi cãi vã, những cái ôm của anh mỗi lần tôi mệt mỏi. Chúng làm tôi hoài nghi. Về anh. Về một người con trai vào mùa hoa anh đào nở vô tình phải tặng tôi một cành hoa đào.

Anh là đồ kì cục.

Anh lúc nào cũng cười đùa vui vẻ với người khác, lúc nào cũng không dám tỏ ra yếu đuối trước mặt người khác, cũng không bao giờ để bản thân mình gục ngã trước khó khăn.

Anh là đồ kì cục.

Anh chưa từng nói anh yêu tôi. Anh nói anh thích tôi, thích tới mức anh có thể ở bên tôi cả đời cũng được, nhưng anh không yêu tôi.

Anh nói yêu làm con người ta yếu đuối, anh không muốn chúng tôi trở nên nhỏ mọn và mất đi bản chất kiên cường vốn có.

Anh không yêu tôi.

Anh đã từng khóc trước mặt tôi, đã từng im lặng với tôi, cũng đã từng nói với tôi rằng anh không thể để tôi rời xa anh được.

Vì anh cần tôi.

Như một người bạn gái, như một người em gái, và hơn thế nữa, vì anh không yêu tôi, anh thích tôi.

Thấy không ? Anh là đồ 4D kì cục.

Tôi thật chẳng hiểu được anh.

Mỗi lần ở một mình trong đầu tôi lại hiện ra vô vàn suy nghĩ về anh, về người con trai kì lạ tên Kim Tae Huyng. Nhưng chỉ cần anh xuất hiện, chỉ cần anh thực hiện những hành động rất đơn giản với tôi, mọi thứ đều biến mất.

Tôi tự hỏi, tôi có yêu anh không ?

Tôi đã yêu anh tới mức nào ?

Nếu không có anh cuộc sống của tôi sẽ ra sao ?

Tôi chưa thể trả lời.

Chỉ cần nhìn thấy anh, tôi lại không hề muốn trả lời những câu hỏi của bản thân.

Chỉ cần anh đứng trước mặt tôi, tôi đã có thể biết rằng chúng tôi cần nhau.

Ví dụ như lúc này.

Anh đứng trước mặt tôi, với nụ cười sáng lạn vốn có, với một khuôn mặt đẹp không góc chết, với mái tóc màu đen có chút rối do gió, với, tình yêu của tôi.

"Nghĩ cái gì thế nhóc ? Tới nhà anh rồi sao không vào ?" - anh kéo tôi vào trong và khoá tôi trong lồng ngực.

"Bao lâu rồi chúng ta chưa gặp nhau ?" - tôi hỏi anh.

"2 tháng."

"Anh có nhớ em không ?"

"Anh rất nhớ em." - anh cọ cọ cằm lên mái tóc tôi.

Tôi cười, không biết vì lí do gì. Có lẽ vì anh nói anh nhớ tôi.

"Giày của em toàn cánh hoa đào, em vừa đi qua con đường đó à ?"

"Tại sao lúc đó anh lại tặng em ?"

"Lần thứ 1231, vì anh thích em." - đúng thế, tôi đã hỏi anh rất nhiều lần rồi.

"Không phải vì anh Jimin thách anh làm thế à ?"

"Nếu anh không thích anh sẽ không làm."

"Vậy sao anh luôn nhường nhịn em ? Cho dù anh không thích ?"

"Vì anh thích em." - vòng tay của anh siết chặt hơn.

"Em ..."

"Mệt rồi sao ? Muốn ăn chút gì không ?"

"Nghe em nói này..."

"Vâng anh nghe ?"

Tôi gỡ hai tay của anh ra, đứng đối diện với anh trên đôi giày đầy cánh hoa anh đào.

"Em xin lỗi." - mặt tôi cúi gằm xuống đất.

"Nhìn anh nào. Có chuyện gì thế ?" - hai tay anh áp lên má tôi và khiến mắt tôi phải đối diện với mắt anh.

Em không muốn làm tổn thương đôi mắt kia, em không muốn làm tổn thương anh, tâm hồn của anh, tình yêu của em.

"Em ... chúng ta ..." - mắt anh ánh lên một tia lo lắng.

"Hôm nay em buồn chuyện gì đúng không ? Vì 2 tháng chúng ta không gặp nên em cảm thấy buồn đúng không ?"

Làm ơn đừng nhìn em, ánh mắt trong veo này, em không muốn mài chúng trở nên sắc nhọn.

"Vì sao ... đã 1231 lần, anh vẫn không thể yêu em ?"

"Vì anh thích em." - vẫn là câu trả lời đó, mỗi lần tôi hỏi về chuyện tình yêu.

"Vì tình yêu làm anh trở nên yếu đuối, làm cho anh cảm thấy ngột ngạt, làm anh đánh mất chính bản thân mình, đúng không ?"

"Chúng ta đã nói chuyện này lần này là lần thứ 5 rồi, anh xin lỗi."

"Em thì ... không còn thích anh nữa." - tôi nhắm mắt, nói ra từng câu từng chữ rõ ràng.

Chúng tôi dừng lại vài giây. Ánh mắt chúng tôi chạm nhau, vẫn là sự nồng ấm, vẫn là sự quan tâm lẫn nhau, vẫn là anh và tôi.

"Em đang nói dối."

"Vì sao ?"

"Vì ánh mắt em, chúng nói cho anh biết sự thật."

"Anh phải tin lời em. Ánh mắt em mới là thứ dối trá."

"Nếu đó là sự thật, hãy hôn anh đi. Chứng minh là em không còn thích anh nữa."

Tôi chần chừ. Anh là đồ kì cục mà.

Không thích nữa tại sao lại bắt hôn ?

Nhưng mà tôi nhất định phải chấm dứt chuyện này ở đây, chuyện anh với tôi, tôi không còn gì ở đây nữa.

Tôi hôn anh, rất vất vả kiễng đôi chân lên mới có thể hôn được anh, vậy mà anh thì rất thoải mái, hai cánh tay anh siết lấy hông và lưng tôi.

Đây là cái hôn cuối cùng.

Tôi kết thúc nụ hôn trước, anh nhìn tôi, ánh mắt ấm áp như muốn hoà tan tôi.

"Chứng tỏ là em chưa hết thích anh." - anh cười và hai cánh tay anh đẩy cơ thể tôi sát lại với anh.

"Vậy em phải làm như nào mới đúng ?" - tôi nhìn anh đầy hoài nghi.

"Chừng nào anh đề nghị em hãy hôn anh mà em tát một cái thật mạnh vào mặt anh và hét lên 'đồ biến thái' rồi chạy mất đi, lúc đó em mới đúng là hết thích anh."

"Anh kì lạ thật đấy. Ai lại lý luận kiểu như thế chứ ?"

"Hết mùa hoa đào rồi. Nhưng mà anh vẫn phải ở bên em thôi. Phủi cánh hoa đào ra khỏi đế giày và lên sofa ngồi đi. Anh đi lấy bánh cho em." - anh nhấc bổng tôi lên chỗ thay giày.

"Nhưng anh vẫn còn thích em chứ ?"

"Lí do tại sao anh không nên như thế ?" - anh nhìn tôi với gương mặt khó hiểu.

"Ngay cả khi em vừa nói là em không thích anh nữa ?"

"Nhưng mà em nói dối. Anh không tin những lời nói dối."

"Hết cách với anh." - tôi cúi xuống tháo giày ra và đập chúng vào với nhau để những cánh hoa đào bay đi ra hết.

"Chừng nào em mới hết ngốc thế nhóc ? Bụi bay đầy vào mũi và họng em bây giờ." - anh lấy lại đôi giày của tôi, cầm theo một tờ khăn giấy và đi ra ngoài cửa.

Tôi chống tay lên đầu gối và nhìn bóng lưng anh.

Tôi lại cảm thấy thích anh rồi.

Vì anh cứ kì cục như thế.

Cho dù ai nói gì đi chẳng nữa, tôi cũng không thể quên được chàng trai năm ấy tặng tôi cành hoa đào, chàng trai đã giúp tôi buộc lại dây giày, chàng trai, đã đi cùng tôi trên con đường đầy hoa đào trong suốt những tháng năm đã qua.

"Kim Tae Huyng."

"Hả ?"

"Hết mùa hoa đào rồi. Tại sao em vẫn chưa hết thích anh được ?"

"Vì anh thích em." - lại nữa hả.

#💜KTH

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro