Lost Memory... [Chap 8], JeTi, Taeyeon

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 8 : Unexpected Meeting.

Sáng hôm sau, dù rằng Fany đã đỡ hơn rất nhiều nhờ vào sự chăm sóc của Sica, thì Sica vẫn 1 mực bắt Fany phải đi khám bác sĩ. Nhưng do hôm nay, Sica có 1 cuộc họp rất quan trọng với bên đối tác nên cô k thể bỏ đc dù rất muốn đưa Fany đi khám.

Fany k muốn đi đến bệnh viện, đơn giản là cô k thích sự tù túng mà bệnh viện mang tới. Cô ghét mùi thuốc sát trùng và mọi thứ liên quan đến máu me...Và hơn nữa cô ghét ở cái nơi mà 1 ng yêu thương nhất cuộc đời cô đã ra đi...Mẹ cô ấy...

Nhưng Fany thì k thể nào chịu nổi khi Sica cứ gọi điện thoại về cho cô và nhắc nhở cô như 1 đứa trẻ :

“ Fany, cậu đã đi bệnh viện chưa. “

“ Aisss Jessica à, tớ đã nói tớ ổn mà. “

“ K ổn iếc gì hết, cậu đi bệnh viện đi, hay để tớ bỏ buổi họp này về bốc cậu đi bệnh viện kiểm tra hả. “ Sica nhấn giọng trong điện thoại và làm cho nó trở nên nghiêm trọng hơn.

“ Errr Jessica à, tớ k phải là con nít, tớ có thể tự đi đc. “ Fany thở dài.

“ Chứng minh đi, tí nữa bác làm vườn tới, tớ sẽ gọi cho bác ấy xem cậu còn ở nhà không, và tối về nhớ đưa cho tớ tờ giấy khám của bác sĩ. Đừng nghĩ tới việc nói dối tớ.“

“ Tớ biết rồi. “ Fany cúp máy, Cô uể oải đi vào phòng mình thay đồ với cái suy nghĩ : “ Việc quái gì làm cậu ấy lo đến như thế chứ. “

Fany lái xe của mình tới 1 bệnh viện gần chỗ cô ở. Cô muốn đi bệnh viện ngày xưa cô nằm, nhưng nó khá là xa và có vẻ bất tiện với cô. Dù sao bệnh viện nào với cô cũng như nhau mà thôi...Fany đi lại quầy và lấy vé chờ khám...Hôm nay bệnh viện cũng không đông lắm, à mà cô quên mất hôm nay là ngày thứ 2 đầu tuần, hẳn là mọi ng đều đi làm...Chỉ có 1 vài bà mẹ dắt những đứa trẻ đi khám, có lẽ hôm nay là ngày các em ấy phải chích thì phải...

“ Cô thông cảm chờ thêm ít phút, bác sĩ đang bận với 1 cô bé. “ Y tá nhìn cô mỉm cười thân thiện.

“ Dạ k sao ạ. “ Cô cũng nở nụ cười thiên thần của mình đáp lại...

1 lúc sau.

“ Tới lượt cô rồi, xin lỗi vì đã để cô chờ lâu. “ vị Y tá vui vẻ dẫn Fany vào phòng khám.

Khi Fany đi theo cô y tá, cô thấy 1 cô nhóc bước ra ngoài với 1 cây kẹo trên tay và cười rất hạnh phúc, cô thầm nghĩ : “ Em ấy phải vào viện mà em ấy lại vui vẻ như thế. “ ...Trong lúc chờ y tá nghi sổ bệnh cho mình,Fany tình cờ nghe đc cô bé nói chuyện với mẹ em ấy.

“ Mẹ à, bác sĩ cho con kẹo này. “ Cô bé thích thú.

“ Con đã cảm ơn bác sĩ chưa. “ Mẹ cô bé mỉm cười chĩnh lại trang phục thẳng thớm cho cô bé ấy.

“ Dạ rồi, nhất định lớn lên, con sẽ lấy bác sĩ. “ Cô bé tươi cười trước suy nghĩ ngây thơ cũa mình.

“ Hãy học thật giõi và ngoan ngoãn nếu k bác sĩ sẽ k thích con đâu. “ Mẹ cô bé nhéo má cô bé rồi dẫn cô bé ra ngoài...

Fany thầm mỉm cười vì đoạn đối thoại đó. Chắc hẳn là vị bác sĩ chuẩn bị khám cho cô sẽ là 1 chàng bác sĩ khá điển trai và khéo dụ con nít khi mà cô bé ấy chết mê vị bác sĩ ấy đến như thế...

Fany đi vào phòng khám và nhận ra vị bác sĩ còn đang đứng trong tolet vệ sinh dụng cụ khám...

“ Xin lỗi, vì để cô phải.... “ Vị bác sĩ lúng túng khi nhìn thấy cô gái trước mặt mình. “ Tiff...Tiffany. “

“ Tae...Taeyeon... “ Fany há hốc mồm khi đứng trước mặt mình là Kim Taeyeon, Kim Taeyeon bằng xương bằng thịt, mối tình đầu tiên của cô.

Sau 1 vài giây thoáng ngại ngùng vì cuộc gặp mặt k báo trước giữa họ, Fany đang ngồi vào chiếc ghế bệnh nhân kế bên Taeyeon.

“ Cậu bị đau chỗ nào à. “ Taeyeon nhìn lên Fany.

“ Mình chỉ bị cảm nhẹ thôi. “ Fany trả lời mắt vẫn k rời khỏi Taeyeon.

Taeyeon đưa ống nghe lại và bắt đầu khám tổng quát cho Fany...Taeyeon k thể ngăn nỗi nhịp đập từ trái tim cô càng lúc càng mạnh...

“ Cậu về nước khi nào vậy. “ Fany ngập ngừng bắt chuyện khi Taeyeon đang viết đơn thuốc cho cô.

“ Mình về đc hơn 2 tuần rồi. “ Taeyeon chỉ cúi mặt xuống hí hoáy viết.

“ Vậy chắc hẳn ng tớ gặp lần đó là cậu rồi. “ Fany trầm ngâm.

“ Lần nào. “ lần này thì Taeyeon đã quay lên nhìn Fany, nhưng bắt gặp ánh mắt ấy của Fany, Taeyeon khẽ cúi đầu xuống lại.

“ Cách đây 2 tuần, tớ thấy cậu ở trạm đón xe taxi. “

“ À 2 tuần trước mình vẫn chưa mua xe. “ Taeyeon mỉm cười với Fany rồi lại cúi xuống tiếp tục kê đơn thuốc.

Không khí im lặng bao trùm quanh họ. Fany cảm thấy hơi ngại ngùng. Taeyeon thì ngột ngạt đến mức kì lạ, cô có cảm giác cô như bị líu lưỡi khi nhìn thấy Fany...Nhưng rốt cuộc cô cũng là ng phá vỡ không khí im lặng này.

“ Cậu, vẫn ổn sau tai nạn chứ. “ Taeyeon chìa đơn thuốc cho Fany.

“ À mình vẫn sống tốt, trừ việc mình quên Jessica ra thì có vẻ như mọi chuyện vẫn ổn. Cậu biết Jessica chứ. “ Fany tươi cười trước hành động bắt chuyện cũa Taeyeon.

“ Sao lại k biết tới cậu ta đc. “ Taeyeon nhoẻn miệng cười.

“ Taeyeon này...tớ...ừm...đang phân vân k biết, cậu có thời gian tí nữa cùng tớ đi uống cafe có đc không. “ Fany nói nhỏ và dùng hai tay chà sát vào nhau trông khá căng thẳng.

Taeyeon nhìn Fany. Đã lâu lắm rồi Taeyeon k được nhìn khuôn mặt ấy, bất giác Taeyeon k kiềm đc lòng mình, cô khẽ đưa tay lên vuốt lấy đôi gò má đầy thân thương đó.

Fany thoáng bất ngờ khi Taeyeon làm như vậy nhưng cô cũng k phản ứng gì nhiều. Taeyeon lấy lại bình tĩnh và rụt tay mình trở lại trước khi không khí trỡ nên ngại ngùng hơn.

“ Ừm, tớ có thời gian, nhưng tớ phải xong việc ở đây đã. “ Taeyeon ngập ngừng.

“ Mình có thể phụ cậu. Mình rất biết cách chơi với con nít đấy.“ Fany eye smile.

Taeyeon thoáng nở 1 nụ cười hạnh phúc, đã lâu lắm rồi cô k đc thấy nụ cười tuyệt vời ấy của Fany. Và bây giờ k hiểu sao nó lại đang trở về bên cạnh Taeyeon như những ngày tháng đầu 2 ng bên nhau.

Ngày làm việc hôm đó đối với Taeyeon là ngày làm việc hào hứng nhất từ trước tới giờ. Fany thật sự rất dễ thương và đáng yêu khi chịu khó ngồi nghịch cùng những đứa trẻ và trông chúng hay dụ dỗ chúng trong khi Taeyeon phải chích cho những đứa trẻ ấy…Lâu lâu Taeyeon lại nhìn Fany và mỉm cười 1 cách trìu mến, cô k thể nhận ra rằng đã bao lâu rồi cô mới có lại nụ cười này…

Sau khi hoàn thành xong công việc ở bệnh viện của Taeyeon. Họ quyết định đi tới 1 tiệm café gần đó để tiện cho cả 2 bên. Fany muốn Taeyeon đi chung xe của cô, Taeyeon hơi tò mò vì tiệm café chỉ cách họ rất gần nhưng Fany lại muốn đi xe, nhưng cô cũng k thắc mắc gì mà leo lên xe của Fany…

* Quán café *

“ Cậu uống gì Fany. “ Taeyeon lật lật cuốn menu cho Fany.

“ Tớ muốn caramel coffee. “ Fany tươi cười nhìn Taeyeon.

“ Cho em 1 caramel coffee nhưng ít coffee thôi ạ và 1 sữa. “ Taeyeon nói với ng phục vụ rồi nói thêm với Fany : “ Cậu đang ốm, uống ít café thôi. “

Fany khẽ cúi nhẹ đầu xuống mỉm cười 1 cách bí ẩn. Taeyeon nhìn thấy điều đó.

“ Sao cậu lại cười như thế. “

“ Vì cậu vẫn y như lúc trước, thậm chí còn hơn lúc trước vì cậu đã là 1 bác sĩ. “

“ Tớ quan tâm đến sức khỏe thôi, okey. “ Taeyeon khự nự.

“ À Fany này, cảm ơn cậu vì ngày hôm nay, k có cậu tớ cũng k thể dỗ dành nhiều đứa bé đến thế. “

“ Ồ k có gì, cậu biết là mình thích trẻ con mà. “ Fany rạng rỡ hơn. “ Hơn nữa chúng thật sự rất đáng yêu. “

“ Nhưng trẻ con k thích cậu. “ Taeyeon bật cười khi nhớ lại ngày xưa Fany đã lúng túng như thế nào khi tiếp xúc với cháu Taeyeon.

“ Yah, chúng thích tớ. “ Fany ngân cổ cãi lại dù cô biết thật sự mà nói thì Fany cũng k dám chắc điều đó lắm.

Taeyeon thích cái cảm giác và không khí lúc này. Nó thật sự ấm cúng và tràn đầy tiếng cười khi cô và Fany cùng nhắc lại 1 số việc vui vẻ xảy ra trong quá khứ. Thời gian khiến họ ngại ngùng ban đầu nhưng rồi dần dà cảm giác của cả 2 đã nhanh chóng trở lại…

“ Cậu ta lấy vợ rồi, và vợ cậu ta dữ lắm chứ k vừa đâu… “ Taeyeon vẫn đang huyên thuyên về 1 cậu bạn học chung trường Taeyeon và Fany ngày xưa…

Fany mỉm cười ngắm nhìn Taeyeon đang huyên thuyên về những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian 1 năm cô hôn mê, chốc chốc Fany mỉm cười phụ họa và tròn mắt vì những thay đổi ấy. Taeyeon nói chán chê và cô nhận ra rằng chỉ ở bên Fany cô mới là 1 Kim Taeyeon cởi mở và tràn đầy nhiệt huyết…

“ Ừm Taeyeon này, tại sao…tớ k biết mình có nên nói ra k nữa. “ Fany hơi lúng túng.

“ Đừng ngại, cậu cứ nói đi. “ Taeyeon khích lệ cô bạn mình.

“ Tại sao chúng ta chia tay vậy. “ Fany nói dí tay mình xuống bàn.

Taeyeon im lặng nhìn cô bạn của mình bối rối. Lòng cô nhói lên đôi chút khi nghĩ tới chuyện đó.

“ Cậu nghĩ vì sao. “

“ Ơ, Mình…Jessica nói rằng, mình đã bỏ cậu vì 1 ai đó. “ Fany nói giọng hơi có phần ngại ngùng.

“ Cậu ta nói vậy sao. Thật là…nhưng dẫu sao cậu ta nói cũng đúng 1 phần. “ Taeyeon nhún vai.

“ K thể nào đâu. “ Fany khua tay. “ Mình, mình rất thích cậu, cậu biết đấy. Và mình chẳng nhớ ra ng nào làm mình như vậy. “ Fany thở dài.

“ Đương nhiên cậu k nhớ rồi vì ng đó là Jessica mà. “ Taeyeon thầm nghĩ nhưng cô k nói ra…

“ Quên nó đi, cậu chia tay mình vì mình đã k quan tâm đến cậu, tất cả là do lỗi của mình. “ Taeyeon trấn an cô bạn đang lúng túng của mình.

“ Vậy sao…Nhưng mình nhớ, cậu rất quan tâm tới mình. “ Fany gãi đầu mình và cảm thấy thật tồi tệ khi không nhớ chuyện gì xảy ra.

“ Thôi nào Fany, chuyện qua rồi và như cậu biết đấy, chúng ta đang sống rất tốt. “ Taeyeon dơ tay mình sang bên phía bàn và nắm lấy tay Fany.

“ Nhưng Taeyeon à…” Fany toan nói nhưng cô đã bị bàn tay của Taeyeon đưa lên dơ dấu hiệu đừng nói nữa với Fany.

“ Cứ để những cảm xúc này từ từ trở lại Fany à, mình k gấp đâu. “ Nói rồi Taeyeon di chuyển qua ngồi cùng phía với Fany và để cho đầu cô ấy dựa vào vai mình.

Fany im lặng nhắm mắt. Cô cảm thấy 1 hơi ấm từ phía con ng nhỏ bé đang ngồi bên cạnh mình. Nhưng đồng thời cô cũng cảm thấy 1 cái gì đó lạnh giá từ bên trong bàn tay cô khi nó đang nắm lấy tay Taeyeon.Gặp lại Taeyeon mối tình đầu tiên của cô làm cho trái tim cô đang âm ỉ bỗng nhiên trở nên cuồng nhiệt. Nhưng chẳng hiểu sao và cũng chẳng hiểu lý do gì mà cô bỗng dưng dâng lên 1 cảm giác lạ lẫm. Lạ lẫm đến kì lạ…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#jeti