1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ào.....

Lại một cơn sóng nữa tràn vào bờ. Lần thứ mấy rồi nhỉ? Một chục hay là một trăm mà cũng có thể là một ngàn lần, một tỉ lần hoặc hơn nữa. Dù sao thì những con số đó cũng không có ý nghĩa gì nữa, chúng chỉ là công cụ giết thời gian, giết đi nỗi buồn đang gặm nhấm dần con tim nó.

Hai năm, đã hai năm trời rồi, hôm nào nó cũng ra biển tìm cô để rồi hôm nào cũng trở về trong thất vọng.

Lỗi của nó, là lỗi của nó. Nếu không phải vì nó thì cô sẽ không gặp chuyện. Nó tự trách bản thân nó vì sao luôn gây ra đau khổ cho người nó yêu quý.

“Hermione”- nó kêu tên cô trong tuyệt vọng.

– Flashback –

“Chúc mừng!” – Mọi người nâng ly, ăn mừng chiến thắng của họ với thành tích tiêu diệt được Voldermort. Không còn gì vui sướng hơn được thế này, chiến thắng vẻ vang và không ai phải hy sinh cả. Mặc dù có một vài thần sáng bị thương, nhưng họ sẽ nhanh chóng lành bệnh mà thôi. Dù sao, đây cũng là lần đầu tiên nó cảm nhận được chiến thắng, một chiến thắng thật sự với không ai phải chết vì nó.

“Ba lần yahoo cho người anh hùng của chúng ta nào” – Anh chàng tóc đỏ, mặt đầy tàn nhang hét lên khiến nó đỏ mặt, gãi gãi mái tóc rối bù của nó. Rồi nó nhanh chóng thấy cả thân hình nó bị nhấc bổng khỏi mặt đất, cũng phải có ít nhất mười cánh tay đang tung hô nó. Họ hô vang tên nó.

“HARRY ! HARRY ! HARRY!”

“Óai, thôi nào, thả mình xuống!” – Nó la làng, không giấu được một giọng khóai chí.

“Ước muốn của ngài là mệnh lệnh đối với thần” – Một ai đó nói, mà nó dám chắc là Fred, và ngay lập tức…

ỌACH

“Ai da!” –Nó nằm ngay đơ trên mặt đất, trước mắt nó là mấy cái đầu nhăng nhít chụm vào nhau chiêm ngưỡng quang cảnh Harry Potter bị ngã lăn quay.

“Đâu cần phải thật thà như thế chứ!” –Harry lẩm bẩm, cố đứng dậy với một tay níu lấy cô bạn nó, Hermione Granger.

“Coi nào, ngay cả em cũng cười anh” -Harry nhăn nhó khi thấy Hermione tủm tỉm cười.

“Đâu…đâu có” –Cô nàng bụm miệng lại, quay mặt đi chỗ khác, cố tình tránh ánh mắt hằn học của Harry.

“Harry! Bồ lại chơi tiếp chứ?” –Ron vỗ vai Harry, định kéo nó vào bàn tiệc một lần nữa.

“Thôi Ron, mình thì đủ rồi. Mọi người tiếp tục đi” –Harry nở một nụ cười lịch sự với Ron và nhanh chóng đưa ánh mắt trìu mến của nó trở về với một cô nàng tóc nâu gần đó.

“Ờ, tùy bồ thôi! Mione, chăm sóc Harry dùm anh nha!” –Ron nhấn mạnh vài từ cuối, cười phớt một cái, rồi nhanh chóng hòa mình vào đám đông đang ăn mừng. Hơn ai hết nó hiểu Hermione và nó không thể nào được nữa. Tụi nó đã từng thử hẹn hò, cũng có nắm tay và hôn nhau vài lần đấy nhưng….kết thúc lại là bằng một trận cãi vã um sùm đến nỗi hai đứa không thèm nói chuyện với nhau suốt hai tuần liền. Nếu không phải có Harry làm đại sứ hòa bình thì chắc đến giờ hai đứa nó cũng không mở lời làm hòa. Và sau khi làm lành thì cả hai đã đi đến một quyết định cực kỳ sáng suốt là chúng chỉ nên giữ mối quan hệ bạn bè. Chuyện đó xảy ra vào mùa hè trước khi bộ ba Gryffindor lên đường đi tìm trường sinh linh giá.

Rồi chuyện gì đến thì cũng phải đến. Cái gì có thể xảy ra nếu một cô gái đi với hai chàng trai chứ, mà một trong hai đã không còn là sự lựa chọn. Ron cảm nhận được Hermione và Harry ngày càng khắng khít hơn, đôi lúc nó bắt gặp hai đứa bạn của nó cứ rủ rỉ rù rì chuyện trò gì đó rồi cười khúc khích với nhau, trông không thể nào thân thiết hơn được. Thậm chí có lần nó ngờ là Harry đã từng ám chỉ với nó chuyện cậu-bé-sống-sót sẽ tiến thêm một bước nữa với một cô bạn nào đấy. Dĩ nhiên Harry không nói trực tiếp, những gì Ron nhớ được là đại loại “bồ nghĩ sao nếu mình…..có mối quan hệ ‘vượt mức’ thân thiết với một cô bạn của bồ?”. Lúc đó tự nhiên nó có linh cảm đó là một cô nàng tóc nâu mà nó biết. Câu trả lời thì Ron không còn nhớ, cũng một năm trước rồi, nó chỉ chắc rằng đó không phải là “tao sẽ ếm bùa mày” mà thôi.

Rồi thậm chí Ron vẫn còn ăn năn mãi chuyện nó đã vô tình phá đám một….ờ….giây phút lãng mạn ngàn năm có một. Chả là hôm đó là sinh nhật Hermione, trong lúc Ron đang chuẩn bị vài món cho bữa tối thì Harry kéo Hermione đi đâu mất. Chờ mãi không thấy hai đứa quay về nên Ron nóng lòng, và chạy bổ đi kiếm. Trời gần tối mà ánh trăng lại mờ mờ như cố tình làm khó nó nên càng làm Ron bực hơn. Và tạ ơn Merlin, hình như có hai bóng người trên ngọn đồi. Chắc là họ, Ron mừng quá réo lên

“Ê Harry! Hermione! Về đi, bữa tối chuẩn bị xong rồi!”

Vừa thốt lên thì nó chợt nhận ra nó đã làm một việc tồi tệ. Trong một thoáng, nó đã thấy mặt hai đứa kia dường như chỉ còn cách nhau vài mi li mét. Và vì nó đã vô tình làm một con kì đà không đúng lúc nên cả hai đã giật mình, xích nhau ra xa và…..ngượng ngùng theo nó về.

Nhớ đến đây, Ron phì cười. Nó nhận ra rằng nó cảm thấy thích thú với cái ý nghĩ hai đứa bạn của nó sẽ đến với nhau. Nhìn kĩ thì tụi nó cũng xứng đôi lắm chứ. Chỉ tiếc là cho đến giờ này Harry cũng chưa thổ lộ gì với Hermione. Có lẽ gánh nặng trên vai về sứ mệnh phải tiêu diệt được Voldermort đã khiến Harry phải kềm lòng lại, kìm nén mọi tình cảm sâu lắng mà nó đã dành cho cô bé. Nhưng…..ngày hôm nay đã khác. Phải! Tụi nó đã tiêu diệt được hắn, chúa tể hắc ám, và không có lý do gì để hai đứa không tiến thêm một bước nữa. Nó nâng ly champagne mà Geogre vừa chuyền qua, nhấp môi rồi hít một hơi dài, tận hưởng cái không khí mát lành mà biển cả mang lại

Tụi nó đang ở trên một con thuyền buồm lớn vốn thuộc quyền sở hữu của ba Luna. Nhờ có con thuyền này mà cả bọn mới có thể dễ dàng tiếp cận được với hòn đảo nhỏ mà Voldermort dùng làm sào huyệt. Rồi sau đó là đánh một trận hoành tráng, tiêu diệt hắn một lần và mãi mãi. Lại nhấp môi nữa, Ron quay sang nhìn Harry đang kéo tay Hermione ra tận mũi thuyền.

“Ai dà, như thế thì còn kịch đâu mà coi chứ?” – Ron lẩm bẩm rồi lại đảo mắt một vòng quanh các thần sáng và chiến hữu của nó cho đến khi nó dừng lại ở một cô nàng mơ mộng mặc áo tím. Ron phát hiện hình như cô nàng nãy giờ đang nhìn nó. Bối rối, Ron chỉ kịp mỉm cười rồi nâng cao ly rượu của nó về phía Luna như một động thái uống mừng chiến thắng. Luna cũng làm tương tự và không quên tặng nó một cái đá lông nheo khiến toàn thân nó chợt thấy bủn rủn.











Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro