Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


    Giật mình tỉnh dậy Mon nhìn lại xung quanh, anh chấn tĩnh lại bản thân, khung cảnh xung quanh chỉ là khu rừng tràn ngập bóng tối trước mặt mon là có nhưng ngọn lửa trại bập bùng trong cái lạnh buốt giá, bên cạnh mon là Millo là cô ấy nằm thoi thóp bên cạnh anh. Mon đưa tay lên chán Millo, chán cô vẫn còn nóng có vẻ như tình hình vết thương của Millo ngày càng chuyển biến nặng ra xem ra anh phải đưa Millo ra khỏi đây để kiếm thuốc.

    Nơi đây về đêm bóng tối dày đặc còn ban ngày càng lúc càng u ám ,khoác chiếc áo choàng và chiếc khăn hôi hám ,anh nhổm dậy lấy hành trang rồi cõng Millo, đưa mắt về hướng tìm kiếm một chút ánh sáng.

    Đi một hồi lâu băng qua cánh rừng đến khi anh tìm thấy một cái hang, Mon vào tiến vào hang thăm rò một chút mong rằng nơi đây sẽ giúp anh có một giấc ngủ ngon, tiếng nước rỏ từng giọt tí tách từ nhũ đá như những hồi chuông báo sự trôi qua của thời gian, mỗi phút, mỗi giờ.

    Họ đi mãi cho đến khi trước mặt anh ta là một cái hồ nước đen ngòm. Phía bờ bên kia, một sinh vật nhô lên khỏi mặt nước. Nó nhìn về phía anh với cặp mắt trắng dã vô hồn trông như quả trứng vịt. Con vật đung đưa cái đầu như muốn đánh hơi cái mà nó không thể nhìn thấy được, Mon dựa lưng vào một tảng đá lớn, siết thật chặt vũ khí duy nhất có thể bảo vệ tính mạng mình, không dám chớp mắt nhìn chằm chằm nguy hiểm phía trước.

    Thứ kia cao gấp rưỡi Mon, bộ dạng trông giống nhện nhưng phải to hơn rất nhiều lần bình thường. Nó nhợt nhạt, trần trụi và trong suốt. Bộ xương trắng như hạch cao của nó phản chiếu trên những vách đá phía sau. Có thể nhìn thấy cả ruột, trái tim đang đập và bộ não của nó. Con vật đung đưa cái đầu rồi rên lên một tiếng khe khẽ.  Bất chợt nó quay đầu bỏ đi lặng lẽ.

    Khi thấy con vật kia vừa quay đầu bỏ đi, mon cũng lặng lẽ ra khỏi hang nhanh nhất có thể và tạo ra thật ít tiếng động, khi vừa ra đến cửa hang anh đặt Millo xuống đất thở hổn hển thật may mắn là con quái vật kia không phát hiện ra anh, anh ngồi nghỉ một lúc rồi bò dậy khi thấy những tia sáng yếu ớt xuất hiện, bỏ Millo lại anh đi xuống con đường để tìm hiểu vùng đất ở phía nam cằn cỗi và tĩnh mịch. Anh cũng không chắc bây giờ đã là tháng mười hai chưa, đã nhiều tháng anh không có cuốn lịch nào cả. Mon mong muốn đi về phía nam và nghĩ rằng nơi đó sẽ có thuốc để chữa cho Millo, không có gì ở dây có thể dùng được để sống sót qua mùa đông nữa.

    Mon đợi đến khi trời sáng hơn, anh dùng ống nhòm quan sát xung quanh ,mọi thứ đều nhợt nhạt mờ ảo bởi xương mù ,tro bụi xoay tròn bay là là trên mặt đường. Mon cố gắng quan sát những gì có thể nhìn thấy, chỉ có những đoạn đường với những thân cây chết khô, không từ bỏ hi vọng anh vẫn cố quan sát và rồi mọi tia hy vọng của anh đã được đền đáp, anh nhìn thấy vài chiếc xe máy ở phía dưới cách khá xa. Mon hạ thấp kính gọng, bỏ chiếc khăn che mặt bằng vài lấy tay quệt mũi nhìn về vùng đất ở hướng nam mong rằng nơi đó sẽ không kinh khủng như phương bắc, sẽ không phải đối đầu với những kẻ ăn thịt người và những con quái vật.

    Trầm tư một lúc anh cất chiếc ống nhòm đi, lúc này anh nhớ lại những người mà anh từng gặp gần như không ai có kí ức đẹp cả, cầm trên tay hai chiếc nhẫn cưới anh ấy nhìn lại lần cuối rồi đào một chiếc hố để hai chiếc nhẫn vào trong lấy con dao khắc tên hai cặp người bạn lên trên tấm ngỗ mục để tạo thành một ngôi mộ.

Khi hoàn thành ngôi mộ anh quỳ xuống sờ tay lên trên bia mộ và nói.

"Hai người hãy an nghỉ nhé... tạm biệt!".

    Nói xong mon đứng dậy chở về chỗ Millo, khi anh quay lại cô bé vẫn đang ngủ. Anh kéo tấm vải trên người Millo ra rồi gấp lại, lấy vài mẩu bánh mì trong chiếc tui ni lon và một chai nước. Đặt lên trên nền của một phiến đá, tận dụng như một chiếc bàn ăn và bày biện mọi thứ xong, anh nhấc khẩu súng bên balo lên và kiểm tra lại súng có vẻ như sau trận chiến vừa rồi cũng chả còn nhiều đạn nữa, súng có vẻ như cũng chỉ dùng được vài lần nữa là hỏng vì không còn linh kiện thay thế.

    Xong xuôi, anh ngồi nhìn Millo mong sao vết thương không nặng gây nhiễm trùng, rồi ngắm nhìn qua những thân cây xuống phía con đường. Nơi này không an toàn, bây giờ đã là ban ngày, họ có thể bị phát hiện. Millo cựa mình cuộn tròn trong tấm chăn, cô ấy tỉnh giấc.

"C-chào".

"Chào".

"Vết thương nặng lắm đừng cử động nhiều".

Millo nhăn mặt buồn bã.

"Chuyện của đó anh đã làm chưa? ".

"Rồi!... Ăn một chút đi rồi chúng ta tiếp tục đi".

    Một tiếng sau họ đã ở trên đường. Anh xốc chiếc balo lên dò xét vùng đất hoang tàn xung quanh chả có gì ngoài con đường trơ trụi, một con sông lặng lẽ uốn lượn dưới thung lũng nhỉ mọi thứ đều bất động và yên lặng ,dọc theo bờ sông chỉ thấy những đám sậy chết khô.

"Anh ổn chứ ? ".

    Mon gật đầu. Họ tiếp tục lặng lẽ bước dọc con đường, lần trong thứ ánh sáng màu thuốc súng, xuyên qua những làn tro bụi, người này là tất cả đối với người kia

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#thế