Love Affair

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 05

“Gặp tụi mình ở ngoài lúc 5 giờ nhé!” Giọng nói của Tiffany vang vọng khắp căn phòng. “Hmph!” Jessica cau mày rồi ném phịch đống vật dụng làm diều mà cô vừa gom được lên bàn rồi thả mình xuống chiếc ghế ngay trước đó.

“Cậu ấy quên mình chính là người đã mang lại “cuộc sống” cho đống diều hư của cậu ấy sao?”

“Jessica ah, thư giãn đi nào. Chỉ cần đánh bại cậu ấy và cậu sẽ mang đến cho chúng ta một bữa ăn chùa tuyệt vời.” Yuri nói khi dùng những ngón tay thon và dài xoa bóp vai cho Jessica hòng giúp cô gái này hả hoạ.

“Cậu ấy nhất định sẽ phải đãi chúng ta bữa ăn ấy.” Jessica cười khẩy.

“Jessica, cậu có cần mình giúp không?” Yuri hỏi, quàng tay qua vai Jessica.

“Đi kiếm thức ăn cho mình đi. Đó là cách giúp tốt nhất đấy.”

“Chúng ta chỉ ăn thôi sao?”

“Nếu như cậu không đi, mình sẽ ăn thịt cậu thay vào đấy.” Jessica tuyên bố, khiến Yuri sửng sốt, bất động, không nói nên lời.

“Ý cậu là…cái đó ư?”

Cô công chúa từ từ quay lại với hai tay vòng trước ngực và đôi lông mày nhướn lên ra vẻ khỏ hiểu, nụ cười ranh ma của Yuri đập vào mắt cô. Chẳng mấy chốc, Jessica hiểu ngay được ngụ ý từ trong câu hỏi của Yuri. Đôi mắt cô trợn tròn, Jessica đưa tay lên che lấy miệng mình há hốc đầy kinh ngạc.

“Hư hỏng!”

“Đừng nói với mình là cậu vô tình khiến mình suy diễn như thế.”

“Không có.” Jessica đáp lại. Yuri nhướn mày, không tin vào những gì cô gái kia nói.

“Mình rất nghiêm túc, mình không hề nghĩ đến nó. Cậu mới chính là người duy nhất hư hỏng.”

Dần dần, hai má Yuri đỏ ửng vì ngượng ngùng trước những suy nghĩ không mấy là trong sáng của mình. Cô quay người để giấu nhẹm chúng đí rồi tiến đến cánh cửa. “Mình sẽ đi lấy gì đó cho cậu.”

Jessica ngồi xuống ghế và dõi theo Yuri đang cố bước nhanh ra khỏi phòng. Cô mỉm cười trước hành động của bạn gái mình và trở lại với chiếc diều chưa hoàn chỉnh.

----o0o----

“Lại cho Jessica?” Taeyeon bước vào phòng bếp và bắt gặp Yuri đang chuẩn bị rời khỏi với bịch khoai rán trên tay.

“Tại sao lại chọn cậy ấy trong khi cậu biết rõ cô ấy sẽ nuốt chửng hầu bao của cậu ?”

“Ồ, ít ra thì, mình sẽ không phải trả tiền bữa tối giùm ai đó.” Yuri nhếch môi. “Cậu làm gì ngoài này, tốt hơn là đi mà giúp Tiffany bé bỏng của cậu đi.”

“Cậu ấy có thể tự mình làm tốt.” Cô đáp lại.

“Lo mà lắp đầy cái bụng của công chúa nhà cậu đi.” Taeyeon vừa dứt lời, Yuri đã rời khỏi căn bếp và bước về phòng. Mặt khác, Taeyeon tiến lên phía trước và mở tủ lạnh ra. Cô đưa mắt lướt một lượt rồi chộp lấy hai chai nước ngay khi nhìn thấy chúng. Mỗi tay cầm một chai, Taeyeon quay trở lại phòng mình.

“Nước chứ?” Taeyeon giơ một chai nước lên trước mặt Tiffany. Không nói lời nào, Tiffany đón lấy chai nước từ Taeyeon, vặn nút chai và đưa nó lên miệng.

“Cảm ơn cậu.” Cô nói khẽ sau khi uống một ngụm.

“Tiffany, cậu có biết mình cần phải làm những gì không?” Taeyeon hỏi.

“Tất nhiên rồi.”

Taeyeon ngồi lên giường, quan sát Tiffany đang mãi mày mò, vật lộn với chồng giấy và mấy que củi trên bàn. Còn có cả một cuộn dây, keo dán và rất nhiều vật dụng rải rác khắp nơi. Taeyeon thở dài nhìn chiếc bàn bừa bộn của mình. Dù cho cô đã rất cố gắng giúp đỡ, nhưng sự ủng hộ của cô đã bị từ chối hết lần này đến lần khác chỉ vì Tiffany quá tự tin rằng mình có thể tự làm được một chiếc diều tốt hơn.

“Xong rồi!” Chợt Tiffany la lên và duỗi hai tay lên trời. Nhưng khi cô gái hào hứng và có chút mệt mỏi nhìn quanh tìm kiếm người yêu mình thì một nụ cười xuất hiện trên gương mặt cô. Cô đứng dây và bước về phía chiếc giường, nơi bạn gái cô đang nằm ngủ ngon lành. Ghé sát lại gần hơn, cô dịu dàng gọi tên cô ấy.

“TaeTae ah…”

“....hmmm….?” Taeyeon dần dần tỉnh lại, mở hé đôi mắt và được chào đón bởi nụ cười toá sáng của Tiffany.

“Mình xin lỗi khi chỉ mãi làm chiếc diều mà quên mất cậu.” Nụ cười ấy dần biến thành cái bĩu môi quen thuộc.

Taeyeon mỉm cười trước sự ngốc nghếch của bạn gái mình. “Babo.” Cô nói rồi nhéo hai má của Tiffany như một đứa trẻ.

“Vậy…giờ thì cậu chú ý đến mình rồi chứ?” Cô nghịch ngợm hỏi.

“Uhmmm… để xem đã.” Tiffany rời khỏi giường.

Khuôn mặt Taeyeon nhăn nhó, Tiffany đưa tay ra kéo cô đứng dậy, Taeyeon vui vẻ đón lấy là từ từ đứng lên.

“Cậu đã làm xong con …” Taeyeon ngừng ngay câu hỏi còn đang lấp lửng khi ánh mắt cô bắt gặp vật thể nằm trên bàn. “diều chưa?” Cô hoàn thành câu nói bằng tất cả nỗ lực khi nhìn vào cái cục tròn tròn màu hồng nhạt ngay trước mắt.

“Xong rồi! Nó có đẹp không?!?” Tiffany thích thú khoe với Taeyeon con diều đã ngốn của cô hàng giờ đồng hồ để hoàn thành nó.

Taeyeon nuốt cục nghẹn khi nhìn vào những nét vẽ màu hồng bao quanh con diều. “Uh … đẹp…đẹp lắm.”

“Chỉ mới có 2 giờ thôi, hãy đi thử con diều nào!” Tiffany đề nghị rồi nhanh chóng kéo Taeyeon tiến về phía sân trước.

“Yeah, từ từ nào.” Taeyeon vùng vằng.

Khoảng 10 giây sau, Tiffany băng qua căn nhà cùng Taeyeon theo sau và đã đến bãi sân. Ở vùng nông thôn như thế này, có thể sẽ thiếu thốn rất nhiều thứ, nhưng tuyệt nhiên đối với không gian rộng rãi để nô đùa thoả thích thì không bao giờ.

“Xem tớ đây!” Tiffany tuyên bố và thả cánh diều bay phía sau mình vài inches. Với bàn tay phải giữ chặt cuộn dây, cô nắm chặt dây diều bằng tay trái của mình chạy băng qua cánh đồng. Khi cô buông tay để chiếc diều bay lên , cô gái vui thích quan sát khi nó lượn vài vòng trên cao thật cao và rồi sau đó, một cách kỳ diệu làm sao, nó lại rơi thẳng xuống đất. Cô cúi đầu xuống thấp, đôi mắt cười ngày nào ngay lập tức mở to, nhìn trân trân vào con diều màu hồng nằm bệt trên thảm cỏ xanh mướt của cánh đồng. Ngay sau đó, t cái nhăn mặt xuất hiện trên khuôn mặt đang thất vọng tràn trề của cô. Tuy nhiên, không hề muốn từ bỏ, Tiffany cúi xuống và nhặt chiếc diều trở lên. Một lần nữa, cô chạy trên cánh đồng, hy vọng chiếc diều sẽ lại bay cao thật cao. Nhưng thật không may, kế hoạch của cô đã thất bại một lần nữa.

Taeyeon đứng đó và chứng kiến mọi chuyện. Cô chuẩn bị chạy về phía cô gái thì có một giọng nói ngăn cô lại.

“Yuri ah, chúng ta nên bắt đầu chọn nơi để ăn là vừa rồi đấy.” Jessica đùa và cười thích thú cùng Yuri, người đứng ngay bên cạnh mình.

“Yeah, vì có vẻ như ai đó sẽ chiêu đãi chúng ta một chầu.” Yuri thêm vào và tiếp tục cười.

“Cậu! Các cậu!” Tiffany nói lắp bắp trong thất vọng. “Vẫn còn rất nhiều thời gian. Hơn nữa, tớ chỉ đang vui đùa với chiếc diều thôi. Cái thật sự vẫn còn ở trong phòng kia kìa.” Cô lý luận và khoanh tay lại, mặc dù sự căng thẳng thể hiện rõ rành rành trên gương mặt cô và miệng thì cứ lắp ba lắp bắp.

“Để rồi coi.” Jessica nói lạnh lùng.

“Taeyeon ah, đi hoàn tất nó đó thôi.”

“Ừ…ừ.” Taeyeon buồn bã trả lời và cùng với Tiffany vào nhà một lần nữa.

Ngay sau khi cặp đôi bước vào, Tiffany lạnh lùng và nhanh chóng đi qua hành lang trống trở lại phòng Taeyeon. Taeyeon quan sát biểu hiện trên khuôn mặt của Tiffany và ngoan ngoãn theo sau.

“Tớ phải làm một cái khác. Cái này sẽ thành công! Tớ biết vậy mà!” Tiffany tuyên bố và đập cả hai tay trên chiếc bàn làm việc vẫn còn đầy giấy lung tung khắp nơi, điểm đánh dấu và nhiều thứ khác.

“Tiffany ah…” Taeyeon nhẹ nhàng gọi sau đó từ từ bàn tay của cô tiếp cận của Tiffany. “Hãy để tớ giúp cậu lần này, ok?”

“Nhưng_”

“Tin tưởng tớ đi.” Taeyeon khẳng định và siết chặt tay nắm của mình vào bàn tay của Tiffany.

“Nhé?”

Với cái siết tay và sự chân thành trong đôi mắt của Taeyeon, Tiffany không thể cưỡng lại và chỉ biết gật đầu.

“Ngoan lắm.” Cô nói.

Đã được gần một giờ kể từ khi Taeyeon bắt đầu lắp ráp chiếc diều. Quá quyết tâm làm nên một chiếc thật tốt để mang lại chiến thắng cho Tiffany, cô vô tình nối bước Tiffany mà bỏ quên người yêu của mình. Cuối cùng cô cũng nhận thấy điều đó và quay lại nhìn Tiffan, ngưới đang ngồi trên giường và xoay vòng hai ngón trỏ, trông vô cùng buồn chán và bị phớt lờ.

“Fany ah.” Taeyeon gọi và khiến cô gái buồn chán bừng tỉnh, như thể vừa lấy lại sức sống. Mắt cô lấp lánh long lanh và chẳng còn cái cau mày ban nãy.

“Hả?” cô trả lời.

“Cậu giúp tớ được không?”

Mắt Tiffany sáng rực, cô mỉm cười hạnh phúc. “Tất nhiên rồi!”

----o0o----

“Hai cậu sẵn sàng chịu thua chưa?” Jessica nhếch môi. “Yuri và tớ đã chọn sẵn nhà hàng rồi đấy.”

“Hmph! Nằm nằm nằm mơ điiiiiiiiiiiiiii!” Tiffany lắp bắp và hét lại, thể hiện rõ sự lo lắng của mình.

“Được rồi,” Jiwoong dập tắt sự căng thẳng. “Đây là cách chấm điểm. Tiffany và Jessica sẽ thả diều của mình, và chiếc diều nào rơi xuống trước, người đó sẽ thua. Rõ chưa?” Anh hướng dẫn.

“Vâng Jiwoong oppa.” Cả Tiffany và Jessica đều gật đầu.

“Ok, bắt đầu thôi!”

Ngay sau khi Jiwoong đưa ra tín hiệu, hai cô gái cạnh tranh chạy vào cánh đồng với chiếc diều trong tay \. Đứng gần đó , Taeyeon và Yuri hét lên hết sức để cổ vũ cho người yêu của mình.

“Fany ah, cố lên!!!!”

“Jessica, đánh bại cậu ấy đi!!!!”

Chiếc diều của Jessica được thả ra và nhẹ nhàng bay lượn theo cơn gió. Mặc khác, Tiffany sợ hãi để buông nó ra, cô lo rằng nó có thể sẽ thất bại một lần nữa. Cô quay người lại và thấy Taeyeon đang nhìn cô chăm chú đến thế nào. Cô gật đầu và cuối cùng cũng thả nó ra. Thật ngạc nhiên, chiếc diều không rớt xuống. Nó tiếp tục bay cao và bay xa hơn nữa.

“Teayeon ah, nó bay rồi!!!” Tiffany hét lên và bật nhảy tưng tưng cho thấy sự thích thú của mình.

“Cố giữ nguyên vậy nhé!” Taeyeon hét lại.

“Tớ cá nó sẽ không bay lâu như của tớ đâu.” Jessica nói lạnh lùng và lườm vào Tiffany,

“Để coi.” Tiffany lườm lại.

Chap 06

Đã vài giờ trôi qua kể từ khi hai chiếc diều bay cao lên không trung. Ông mặt trời dù cho chưa lên đến đỉnh cao nhất nhưng vẫn kiên trì tiếp tục toả nhiệt thật ổn định. Cả hai cô gái nhỏ đều gạt phắt chuyện đầu hàng, vẫn tiếp tục đứng nơi chiến trường với công việc bận rộn trên đôi tay nhỏ nhắn và cố giữ con diều bay lên thật cao.

“Mình cá là cậu đã đói rồi, chẳng phải chỉ cần bỏ cuộc và kiếm gì đó nhét đầy bụng thôi sao? Sao cậu không làm thế nhỉ?” Tiffany rụt rè đề nghị với cái mục đích mà ai ai cũng biết rõ.

“Không, mình ổn.” Jessica đáp lại rồi đưa ống tay áo lau đi những giọt mô hồi lấm tấm trên vầng trán trắng trẻo. “Mình có thể ăn sau khi hạ nốc ao cậu.” Cô nàng thêm vào cùng nụ cười khẩy trên môi và liếc qua nhìn Tiffany.

Ở phía bên cánh đồng có hai cô gái đang đứng quan sát thứ được gọi là cuộc chiến giữa những chiếc diều.

“Yah, hai người đó còn định thả diều như thế đến bao giờ?” Yuri hỏi và ngoảnh đầu qua đối diện với Taeyeon, người vẫn đang ngồi bên cạnh cô với cặp mắt kính trên sống mũi.

“Minh không biết.” Taeyeon trả lời nhưng không như Yuri, cô vẫn dán chặt mắt vào Tiffany. “Nếu cậu không muốn tiếp tục chờ đợi thế này, sao cậu không nói với Jessica rằng cậu bỏ cuộc?” Chợt cô lên tiếng đề nghị.

“Pls. Không bao giờ.”

Và rồi lại một lần nữa, hai người “chồng” mẫu mực của chúng ta lại quay lại với việc tập trung tất cả sự chú ý về phía hai người vợ yêu thương đứng giữa cánh đồng với con diều của họ. Đột nhiên, thứ gì đó lọt vào mắt Taeyeon ngay khi cô nhìn theo Tiffany bước lùi về phía sau.

“Tiffany, nhìn xuống chân cậu đi!” Taeyeon vội vã hét lên.

Thật không may, tiếng la của cô đã quá trễ vi Tiffany đã thật sự ngã xuống. Quá chú tâm đến vật ngay trên đầu, Tiffany đã không để ý đến phía sau lưng có một hố trũng. Taeyeon lo lắng lao ngay đến chỗ vợ mình cùng Yuri theo ngay sau.

“Fany ah!”

”Mình không sao hết!” Tiffany la lên. Lưng và mông của cô nàng đang yên vị trên mặt đất. Nhưng ngạc nhiên thay, bàn tay cô vẫn đang nắm chặt lấy cuộn dây và con diều vẫn bay trên trời.

Jessica nhìn xuống xem xét tìhh hình và thấy Tiffany đang ngã sõng soài dưới đất, ngay lập tức, cô nàng phá lên cười, “Fany ngốc nghếch.” Cô phán một câu xanh rờn giữa tràng cười không dứt.

Tuy nhiên trước sự việc như thế, một chú chim xinh xắn đã bay ngang qua và bắt đầu “đặt những nụ hôn âu yếm” lên dây diều của Jessica.

“Yah! Mày đang làm cái gi đó?! Bay đi! Bay đi!” – Cô nàng hét lên và lắc qua lắc lai sợi dây với hy vong mong manh rằng bằng cách nào đó, điều này sẽ khiến con chim đáng ghét kia hoảng sợ mà bay đi. Và rồi chỉ ngay sau đó, chú chim bé nhỏ cũng bỏ đi…cùng với người bạn đồng hành là con diều xấu số. Jessica há hốc kinh ngạc, nhìn chằm chằm vào con diều yêu quý của mình khi nó đang bay đi thật nhanh, bay xa khỏi cô.

Tiffany vẫn đang ngồi bệt dưới đất, tự động nhe răng cười toe toét. Và chỉ trong vòng vài giây ngắn ngủi, nụ cười ấy nhanh chóng chuyển qua trận cười lớn đến tận khi đôi mắt cô nàng biến mất. Một tay cô vẫn đang nắm cuộn dây, tay còn lại thì hết chỉ vào cô nàng tóc vàng rồi lại đập lên nền cỏ xanh.

Cảnh tượng trước mắt cũng khiến Taeyeon từ từ cười theo Tiffany. Rõ ràng là Yuri đang cố kìm nén để không phải phá lên cười, tuy nhiên, cô nàng đã bước đến chỗ Jessica với một khuôn mặt bình tĩnh.

“Jessica…”

“Thật không công bằng!” Jessica gầm lên và dậm chân bình bịch lên nền đất.

“Cậu.” Cô nhìn thẳng vào Yuri.

“Đi lấy con diều với mình.” Cô nàng hùng hổ ra lệnh mà chẳng thèm cho Yuri lấy một giây để trả lời, nàng ta đã ngay lập tức túm lấy tay Yuri và chạy về hướng mà con diều đã bay tới.

“Jessica, chậm lại nào!”

“Hey, chờ tụi mình với!” Tifany hét lên rồi nhanh chóng quấn dây lại thành cuộn. Chỉ trong vòng 20 đến 30 giây, cô đã thu lại con diều thành công. “TaeTae ah, theo họ thôi.”

“Ừ.” Taeyeon gật đầu rồi cùng Tiffany chạy đến phía của Yuri và Jessica.

Ngay lúc Taeyeon và Tiffany nhìn thấy Yuri và Jessica, hai người họ đang đứng dưới một tán cây.

“Nhưng Jessica à, cành cây này là từ trong sân sau của một ai đó.” Yuri phản đối và chỉ tay lên trên.

Tinh hình trở nên rõ ràng hơn với Taeyeon và Tiffany ngay khi cả hai nhìn thấy con diều của Jessica treo vắt vẻo trên cái cây mà họ đang đứng bên dưới.

“Được thôi, nếu cậu khôg muốn lấy. Mình sẽ lấy.”

“Ấy ấy! Được rồi được rồi. Mình sẽ lấy nó.” Yuri thất vọng, làm theo yêu cầu của Jessica.

“Khoan đã, mình nghĩ đây là nhà của ông Kim đấy” Taeyeon lên tiếng. “Ông ấy thật sự rất đáng sợ, vì vậy hãy cẩn thận, đừng để ông ấy nhìn thấy cậu.” Cô cảnh báo.

“Ồ cảm ơn về lời cảnh báo nhé.” Yuri mỉa mai khi trèo lên cái cây. Cô lia mắt về phía Jessica và trao đổi ánh nhìn với cô ấy. Mình không thể tin được cậu lại bắt mình lại chuyện này. Cô đảo mắt chán nản khi Jessica chẳng đáp lại và chỉ chỉ tay về phía con diều.

Thật từ tốn, Yuri ngồi xuống một nhánh cây. Rôi mỗi lúc cô lại xích lại gần hơn đến con diều trong khi ba cô gái dưới kia vẫn đang quan sát một cách chăm chú. Chỉ còn một chút nữa thôi sẽ chạm tới con diều nhưng một thoáng tò mò đã khiến cô nhìn xuống. Cô há hốc miệng.

“Taeyeon ah…c-cậu có biết là ông Kim có một con chó không?” Yuri hỏi với giọng run rẩy và sợ hãi.

“Mình không nghĩ vậy…”

“Vậy thì cái quái gì đang ở ngay dưới kiaaaaaaa ?!” Cô nàng hét lên.

Và ngay khi những tiếng sủa vang lên. Yuri hoàng hốt khi nhìn thấy một chiếc bóng nhưng cô đã nhanh nhẹn với tay lấy con diều.

“Nè! Các người làm cái gì ở đó thế?!” Giọng một người đàn ông cất lên càng khiến Yuri ngạc nhiên tột độ.

“Yuri. Nhanh lên, trèo xuống đi!” Jessica hối cô.

Yuri lẹ làng chuồn ngay ra phía chính giữa cây, sau đó chẳng cần nghĩ ngợi gì nhiều, cô nàng nhảy phóc ngay xuống bên dưới.

“Ya! Các người dám chạy hả!” Người đàn ông hét lên lần nữa khi những tiếng sủa inh ỏi vang lên mỗi lúc một nhiều.

“Chạyyyyy ! Chạy mau các cậuuu ơiiii!”

----o0o----

"May thật, ông ta không thực sự đuổi theo chúng ta." Yuri nói giữa hơi thở đứt quãng.

Nghĩ rằng mình sẽ gặp rắc rối nếu bị bắt, cả bọn đã chạy nhanh nhất có thể để tránh khỏi lùm cây. Tất cả họ, kiệt sức, thả lỏng cơ thể và ngồi bệt xuống đất trong bụi cây.

“Đây là lỗi của cậu." Tiffany phàn nàn khi vẫn còn thở nặng nhọc giống 3 cô gái kia.

"Bởi vì con diều ngu ngốc đó"

"Ya! Nó không chỉ là một con diều ngu ngốc! "Jessica phản đối. "Mình đã làm nó đấy."

"Các cậu, các cậu. Thư giãn nào. "Yuri chen vào. "Ý mình là, nó cũng vui mà, phải không?"

"Vui à? Chạy vì sự sống còn của cậu mà vui sao? "Taeyeon mỉa mai.

"Đừng có đổ lỗi cho tụi mình bởi vì cậu lùn." Jessica lẩm bẩm.

"Yah! Đừng có nói với cậu ấy như thế. Cậu mới chính là người đem rắc rối cho cả bọn đấy." Tiffany phản bác và dùng tay đẩy nhẹ người Jessica.

"Cậu. Đẩy mình?"

"Yah yah, dừng lại nào các cậu." Yuri một lần nữa nhảy vào và giữ Jessica lại trước khi cô ấy chuẩn bị nhào vào Tiffany.

"TaeTae, chúng ta đi thôi. Mình không muốn nhìn thấy con người này nữa." Tiffany đảo mắt và đứng bật dậy. Taeyeon thực sự không biết nói gì và chỉ theo sau Tiffany quay trở lại nhà.

Jessica cũng đảo mắt và nhìn theo hướng đối diện của lối vào. Sau khi cánh cửa đóng lại, cô quay lại và nhìn vào Yuri. "Cậu cũng đang giận mình, phải không?".

"Um ... không?" Yuri trả lời. "Tại sao mình lại phải vậy chứ?"

Jessica chỉ thở dài và nhìn vào con diều của mình. "Tại sao con chim ngu ngốc đó lại mổ vào dây diều chứ! Chim ngu ngốc, ngu ngốc, ngu ngốc!" Cô nàng lầm bầm.

"Jessica, đây là gì vậy?" Yuri hỏi và cầm khúc cuối của cuộn dây lên.

Kỳ lạ thay, phần dây bị con chim cắn lại có màu đen.

Yuri đem cuộn dây lại gần mũi và ngửi nó. Sau khi nhận ra được mùi từ đoạn dây bốc lên, cô nâng đoạn dây đến gần mặt của Jessica và bảo cô ấy ngửi nó.

Sau khi Jessica ngửi thử, cô biết chính xác cái vết đen trên đoạn dây kia là gì và lý do tại sao con chim lại mổ nó.

"Đây là jajangmyun trước đó cậu ăn hả?" Yuri hỏi

"Um...uh...có lẽ?"Jessica xấu hổ tránh ánh mắt của Yuri. Sau một hồi im lặng, Jessica lên tiếng trước . "Vậy, giờ chúng ta sẽ làm gì đây? Tiffany và Taeyeon chắc giờ đang giận lắm."

"Ý cậu là, cậu phải không."

"..."

"Um...vậy hãy thu dọn đồ và đến nhà mình đi. Cậu nói gì?" Yuri đề nghị trong khi đẩy Jessica về phía cánh cửa.

Ngay sau đó, Yuri và Jessica quay lại phòng mình. Và khi ra khỏi nhà, họ chạy đến chỗ Taeyeon ở hành lang.

"Mình đang đưa Jessica về nhà. Tụi mình sẽ ở lại đó tối nay và qay về vào sáng mai. "Yuri đáp.

"Ok." Taeyeon nhẹ nhàng đáp lại rồi nhìn Yuri và Jessica bỏ đi. Sau khi nghe tiếng đóng cửa, cô quay trở lại phòng nơi có Tiffany đang ở đấy.

"Cậu đã nói chuyện với ai ở bên ngoài vậy?" Tiffany hỏi.

"À, Yuri nói cậu ấy sẽ quay về nhà mình cung Jessica. Cậu ấy cũng nói họ sẽ không về đây tối nay." Taeyeon lặp lại. “Điều đó có nghĩa là...không còn ai có thể quấy rầy chúng ta nữa."

Tiffany nằm trên giường, nhìn lên và nhướn đôi chân mày. "Cậu đã có cơ hội vào đêm qua rồi."

Cảm ơn Snow ù đã trans giúp em chap này

"Không. Mình vẫn còn cơ hội chứ."

Taeyeon chuẩn bị trèo lên giường để nằm xuống cạnh Tiffany thì cánh cửa bật mở ngay khi chân cô lơ lửng trong không trung.

"Các cô gái, bữa tối đã sẵn sàng." Jiwoong liếc vào. Sau khi nhìn thấy vị trí của Taeyeon, anh trao cho họ một cái nhìn khó xử trước khi rời khỏi phòng.

Tiffany cười nhẹ với Taeyeon rồi ngồi dậy khỏi giường và đi ngang qua cô ấy, tiến về phía cánh cửa.

Taeyeon tiêu tan hy vọng và theo sau Tiffany cùng em trai cô ra đến phòng ăn. Ở đó, cô ngồi xuống cạnh Tiffany, đối mặt với mẹ và em trai trong khi cha cô đang ngồi ở đầu bàn.

"Mọi người dùng ngon miệng nhé." Taeyeon nói.

----o0o----

"Vậy, cha mẹ của cậu thế nào?" Jessica hỏi. Cô và Yuri đang ngồi trên một chiếc xe buýt đi đến nhà của Yuri.

"Cậu sẽ gặp ngay thôi."

"Cậu không thể làm như thế. Nếu mình nói sai điều gì thì sao? Hoặc làm sai gì đó?" Jessica hỏi một lần nữa trong khi lắc lắc tay Yuri.

"Sao, cậu lo lắng à?"

"Không? Sao mình lại phải vậy?" Cô chối và buông tay Yuri ra.

"Bởi vì cậu sắp sửa gặp bố mẹ chồng à?" Yuri cười toe toét.

"Ai nói rằng họ là bố mẹ chồng của mình kia chứ?"

"Sao cũng được." Yuri đảo mắt.

"Hey, chúng ta sẽ xuống ở trạm này. Đi nào." Cô nói rồi cùng Jessica ra khỏi xe buýt.

TBC

Chap 07

“Hey, chúng ta xuống trạm rồi. Đi thôi nào.” Yuri nói khi đi cùng với Jessica rời khỏi xe buýt.

“Hướng này,” Cô dẫn đường cho Jessica.

Sau một lúc đi qua những con đường đất, bây giờ xung quanh họ là khu vườn với nhiều cây cối và hầu như chẳng có ai qua lại.

“Làm ơn đừng nói với mình rằng gia đình của cậu sống ở một trong mấy khu vườn này nhé,” Jessica ngừng lại rồi cẩn trọng nhìn xung quanh mình. “Những khu vườn hay gì đó.”

“Oầy ! Đừng vớ vẩn thế chứ.” Yuri nói đùa rồi đưa ngón tay đẩy nhẹ đầu cô nhóc cạnh mình.

“Nó ở kia cơ.” Nói rồi cô chỉ tay về phía trước mặt nơi có một ngôi làng nhỏ xinh xắn.

“Chúng ta đi tiếp thôi.”

Đấy là một căn nhà lớn với kích cỡ gần giống như nhà của Taeyeon, dù cho không có một bãi cỏ rộng bao quanh. Họ đi dọc theo con đường đất dẫn đến cổng trước của ngôi nhà, chợt Jessica nắm lấy tay Yuri và kéo cô lại.

“Ya, khoan đã.”

“Tại sao, có chuyện gì vậy?” Yuri quay lại hỏi.

“Ừm…Nếu lỡ gia đình cậu không thích mình thì sao?”

“Awwww … Có vẻ như ai đó đang lo lắng khi gặp gia đình chồng phải không nhỉ? “ Yuri ghẹo và véo bên má phải phúng phính của Jessica. Cô cười rồi nói, “Đừng lo. Mình chắc chắn họ sẽ thích cậu thôi, như mình ấy. Vào trong nào.”

Yuri nắm lấy tay Jessica và nhẹ siết bàn tay nhỏ nhắn ấy đầy âu yếm như để bảo đảm cho những gì mình vừa nó,i rồi đưa tay bấm vào chuông cửa.

Ding Dong

?

Ding Dong

?

Sau một hồi chẳng thấy động tĩnh gì, Yuri bắt đầu gõ mạnh vào cánh cổng.

“Ya! Là con đây, mở cửa ra đi ạ!” Cô hét lên.

Vẫn chẳng có ai trả lời.

“Ya! Các cô là ai mà làm phiền gia đình Kwon thế hả?” Một giọng nói vang lên từ phía sau và làm cả hai giật mình.

“Ồ, Bác à!”

“Yuri?” Người đàn ông ấy gọi khi tiến lại gần các cô gái. “A Yuri, cháu đã về rồi.”

“Vâng, thưa bác,. Bác có biết gia đình cháu ở đâu không ạ?”

“À, họ đều đã ra khỏi thị trấn rồi cháu ạ. Bác nhớ họ nói ngày mai sẽ quay về.” Người đàn ông trả lời. “Vậy, thật tốt khi thấy cháu về đây. Bác đang trên đường về nha. Tạm biệt hai cháu nhé.”

“Vâng, cảm ơn bác ạ.” Yuri nói và cúi chào người đàn ông khi ông đi khỏi.

“Là m ơn nói với mình là cậu có chìa khoá vào nhà đi.” Jessica cuối cùng cũng lên tiếng sau khi đứng đây trong im lặng suốt một khoảng thời gian.

“Ừm … Thật ra mình nghĩ là mình đã quên nó ở kí túc xá rồi.” Yuri rụt rè thú nhận và nhanh chóng nhận được cái đảo mắt chán chường của Jessica.

“Nhưng…Mình biết một cách khác để chúng ta có thể vào trong.” Cô nói chắc nịch.

“Hướng này.” Yuri chỉ đường và nắm lấy tay Jessica khi đi trước đến phía bên căn nhà.

Phía bên của ngôi nhà là một hàng rảo bằng gỗ ngăn cách sân sau và sân trước của ngôi nhà. Còn có ca hai tảng đá khổng lồ núp sau mấy cây nho, nhờ vào đó có thể trèo qua hàng rào này.

“Cậu không đang đề nghị chúng ta trèo qua hàng rào đấy chứ, Yuri?” Jessica hỏi.

“Thực tế mà nói thì, đúng vậy đấy!” Yuri hùng hồ tuyên bố. “Đi nào. Mình sẽ giúp cậu. Chỉ cần bước lên hai tảng đá này và nhảy qua là xong.”

Jessica nhìn Yuri và nhướn đôi chân mày.

“Nếu như cậu không muốn tận hưởng cả đêm ở ngoài này.”

“Được rồi.”

Sau khi cả hai cô gái vượt rào thành công mĩ mãn, Yuri dẫn Jessica đến cửa sau rồi buông tay Jessica ra, bắt đầu bới tung xung quanh một chậu hoa gần đấy.

“À há !” Cô nàng reo lên và khoe với Jessica thứ mà mình vừa tim được. Đấy là một chiếc chìa khoá, nhanh chóng dung nó để mở cánh cửa. Cô nháy mắt đầy tinh nghịch với Jessica trước khi bước vào bên trong.

“Không có ai ở nhà cả.” Jessica nói khi nhìn xung quanh phòng khách và căn bếp.

“Ừ, bác vừa rồi đã nói gia đình mình không có nhà mà.” Yuri châm chọc.

Jessica chưa bao giờ cảm thấy kinh ngạc về điều đó. “Phải rồi.”

“Và điều đó có nghĩa là chúng ta có thể làm bất cứ điều gì chúng ta muốn.” Yuri thẹn thùng đề nghị khi biểu hiện hư hỏng hiện rõ trên gương mặt gian xảo kia.

“Yeah,” Jessica đồng ý “như là ăn uống và ngủ chẳng hạn?” Cô nàng đột nhiên ngừng lại khi nhìn thấy khuôn mặt hư hỏng của bạn gái mình. “Tách ra, ở phòng khác nhau.”

“Ohhhhhhhh thôi nàooo.” Yuri rên rỉ.

“Đi ăn thôi? Cậu đãi nhé? Vậy đi.”

“?” Yuri nhìn Jessica đầy thất vọng. “Được rồi, đi thôi. Mình biết một nhà hàng nhỏ ở góc phố.”

----o0o----

“Chúng ta đi đâu vào lúc nửa đêm thế này?” Tifany hỏi khi bị kéo ra khỏi phòng. “Taeyeon ah~”

“Suỵttt. Cậu sẽ biết ngay thôi.”

Chẳng mấy chốc họ đã ra đến bên ngoài và đứng nơi bãi cỏ một lần nữa.

“Cậu không đang đề nghị chúng ta thả diều ở ngoài này lần nữa đấy chứ?”

“Không! Ngốc ạ.” Taeyeon nói rồi trải tấm bạc phủ xuống nền cỏ xanh.

“Lại đây nào.” Cô nằm xuống tấm bạc.

Tiffany cuối cùng cũng hiểu những gì Taeyeon muốn làm, cô làm theo và nhanh chóng nằm xuống bên cạnh bạn gái mình. Cả hai nhìn lên bầu trời đêm với vô số những ngôi sao toả sáng.

“Đẹp quá nhỉ?”

“Ừmmm~” Tiffany gật đầu. “Rất đẹp.”

Thật nhẹ nhàng và cẩn thận, Taeyeon thay đổi tư thế để Tiffany có thể gối đầu lên cánh tay trái của cô.

“Tiffany?”

“Hmm?”

“Không có gì. Mình chỉ cảm thấy muốn gọi tên cậu thôi.”

“…okay?”

Cặp đôi của chúng ta lại tiếp tục nằm trên tấm bạc chiêm ngưỡng bầu trời tuyệt đẹp ngay phía trên kia.

“Miyoung ah~”

“Hmm?”

“Không có gì.”

“Um?okay.” Dù cho bạn gái cô có đang cư xử một cách bất bình thường, thế nhưng Tiffany vẫn lờ nó đi và tận hưởng quang cảnh quanh mình cùng sự thoải mái từ việc được ở cạnh Taeyeon mang lại.

“Taeyeon ah~” Đột nhiên cô lên tiếng.

“Hmm?”

“Nếu một ngôi sao băng bay ngang qua vào lúc này, cậu sẽ ước gì thế?”

“Dễ thôi. Mình sẽ ước chúng ta có thể bên nhau mãi mãi,” Nói đoạn, Taeyeon quay sang bên cạnh và mỉm cười với cô người yêu bé nhỏ của mình, người cũng đang mỉm cười nhìn cô. “Chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau, phải không?”

Tiffany thoáng ngập ngừng, cô rời ánh mắt khỏi Taeyeon và nhìn lên bầu trời.

“Ừ? Chúng ta? Sẽ vậy mà. Chắc chắn.”

“Cậu có vẻ không chắc. Có chuyện gì vậy?” Taeyeon hỏi rồi chầm chậm xoay đầu Tiffany lại đối diện với mình.

“Không có đâu! Không có chuyện gì xảy ra cả.” Tiffany khẳng định và mỉm cười để xác nhận những điều mình vừa nói.

Taeyeon lắc đầu. “Cậu thật ngốc quá đi mất.” Cô nói rồi nhẹ nhàng đặt lên trán Tiffany một nụ hôn khẽ.

Và rồi cả hai lại quay lại với việc nhìn ngắm bầu trời đêm đầy sao.

“Fany ah~”

Dù cho biết rằng đây cũng chỉ là một lời gọi ngẫu hứng từ Taeyeon nhưng Tiffany vẫn trả lời. “Hmm?”

“Mình yêu cậu.”

Nghe được những gì Taeyeon vừa nói, Tiffany quay đầu lại đối diện với người cô yêu một lần nữa. Cô nhìn sâu vào đôi mắt Taeyeon và nói chân thành, “Mình cũng yêu cậu. Taeyeon ah”

Và rồi, khoảng cách giữa hai người thu hẹp dần. Môi khẽ chạm môi. Nụ hôn phớt, nhẹ nhàng ban đầu dần chuyển sang say đắm hơn. Cả hai đều hiểu rõ những tình cảm đối phương mà không cần nói thành lời.

Dứt khỏi nụ hôn ấy, Tiffany nhẹ tựa đầu lên cánh tay của Taeyeon và ôm cô ấy thật thoải mái.

“Buồn ngủ rồi à? Cậu có muốn vào trong không?” Taeyeon hỏi.

“Không đâu. Mình muốn ở ngoài này với cậu thêm chút nữa.” Tiffany trả lời và xích lại gần Taeyeon hơn. “Với lại, cậu biết là chúng ta không thể làm gì như chúng ta đã làm trong đó mà.”

“Có lẽ cậu đúng.” Taeyeon nói và cả hai mỉm cười và tiếp tục nằm cạnh bên nhau.

----o0o----

Sau khi dùng bữa ở một nhà hàng gần đấy, Yuri và Jessica quay trở lại ngôi nhà.

“Hmm, bởi vì chẳng có ai ở nhà cả, hãy làm gì đó vui vui tí đi!” Yuri hí hửng nói.

“Ngủ thì rất là vui.” Jessica gật gù.

“Ok! Vậy thì đi ngủ nào.”

"

“Giấc ngủ, ý mình là mắt nhắm lại.” Cô nàng nhấn mạnh.

“À? Được thôi. Đó chính xác là những gì mình đang nói đến đấy.”

“Đúng rồi.”

Sau đó cả hai nhanh chóng mặc vào người bộ pajama và bước về phía giường của Yuri.

“Thật thoải mái.” Yuri nói rồi nhìn qua cô gái nằm cạnh mình. “Tất nhiên rồi,” Cô đảo mắt.”Cậu toàn ngủ khi chúng ta ở chung.”

“Trật tự và đi ngủ đi, Kwon Yuri.” Jessica lẩm bẩm và xoay người sang một bên ôm lấy người yêu mình.

“Bởi vì chúng ta đã chẳng làm gì thú vị cả ngày nay, vậy nên minh có thể có một nụ hôn chào buổi sáng vào sáng mai không?”

“Chắc rồi. Giờ thì ngủ đi, now.”

"Deal."

----o0o----

Buổi sớm bình minh đã đến và ngạc nhiên siết bao, người đầu tiên thức dậy lại là Jessica. Thật ra thì cô nàng chẳng muốn dậy sớm thế này đâu, nếu có cơ hội cô nàng sẽ chẳng làm như thế. Chẳng qua là, cô cần phải sử dụng phòng vệ sinh mà thôi.

Sau khi đã giải quyết xong công việc của mình, Jessica rời khỏi phòng vệ sinh và đi về phòng ngủ của Yuri. Tuy nhiên, trước khi cô nàng có thể làm điều đó, một tiếng hét lớn đã vang lên khiến cô gái đang nửa tỉnh nửa mơ này hoàn toàn tỉnh táo.

“Cô là ai mà lại ở trong nhà của tôiiiiiiiiiii?!”

---dun dun dun dun---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro