CHAP 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Seohyun à, đừng có đi nhanh như vậy, chờ Yoong với chứ!" Yoona đuổi kịp, đưa tay kéo cánh tay cô.


Seohyun lập tức vùng ra, và cứ ôm chặt lấy người.


"Xin lỗi, xin lỗi, Yoong không biết là sẽ như vậy." Yoona rối rít xin lỗi, rồi lấy khăm giấy, cẩn thận lau những vết nước trên mặt Seohyun , đưa mắt nhìn thấy cả một khoảng ngực của Seohyun bị ướt, lập tức kéo cô vào lòng: "Đi, để Yoong đưa em đi thay quần áo."


"Không cần!" Seohyun mím chặt môi, lạnh lùng từ chối, lặng lẽ giữ một khoảng cách nhất định với Yoona, nhưng rồi cô lập tức thấy tim mình thót lại, cảm giác giữa hai chân dường như có một dòng nước ấm chảy qua!


Seohyun lập tức đỏ bừng mặt, máu dồn lên, xấu hổ tới mức chỉ muốn chui ngay xuống dưới đất! Sao lại thế được nhỉ, giời đất ạ, sao lại chọn đúng lúc này cơ chứ? Rõ ràng phải còn mấy ngày nữa mới đến kỳ cơ mà, chẳng có dấu hiệu gì trước cả!

Cũng còn may, hôm nay mặc bộ váy hoa, tạm thời không đến nỗi bị mất mặt, nhưng với bộ dạng này thì không thể gọi taxi về nhà được rồi! Seohyun đỏ bừng mặt, ghé sát vào Yoona khẽ nói: "Tôi vào nhà vệ sinh, Yoong đi mua giúp tôi một thứ."


"Mua gì?"


Seohyun đẩy Yoona ra, chạy nhanh trở lại quầy cà phê, tìm wc bằng tốc độ nhanh nhất. Yoona gọi điện hỏi; "Hyunie, em muốn Yoong mua gì?"


"Băng vệ sinh!" Seohyun nói xong, cảm thấy mặt nóng bừng như sốt.


"Gì cơ?" Yoona ngạc nhiên, rồi lập tức hỏi: "Loại nào? Em chờ một chút, Yoong đi ngay đây."


"Gì cũng được." Seohyun đã cuống tới mức không biết phải làm thế nào.


Một lát sau, có tiếng người gõ cửa ngoài WC, "Seohyun à, em ở đâu?"


Seohyun hít một hơi sâu: "Tôi ở đây."


Tiếp đó, một gói băng vệ sinh được nhét vào qua khe cửa.


Seohyun đón lấy, thở phào và nhanh chóng xử lý, sau đó thận trọng quay lại nhìn phía sau đã bị thấm đỏ thành một đóa hoa đỏ", có điều may mà chiếc váy vốn in hoa nên trông không bị rõ.

Cô lấy lại tinh thần, hít một hơi rồi bước ra ngoài, Yoona đang chờ ngoài cửa

"Được rồi, để Yoong đưa em đi thay quần áo." Yoona nhíu mày, giọng bình thản: "Từ đây đến chỗ Yoong rất gần, em thay quần áo xong, Yoong sẽ đưa em về." Vẫn giọng nói quyết đoán, không cho Seohyun cơ hội từ chối ấy, rồi vừa dìu vừa kéo Seohyun lên xe.


Seohyun không dám ngồi xuống, mà chỉ dám ngồi mép ngoài, vì sợ làm bẩn xe của Yoona.
Yoona nhíu mày, nhìn Seohyun , cười phì một tiếng "Em cứ ngồi xuống đi, không sao đâu, bẩn thì Yoong sẽ rửa, tới tháng ai mà chẳng có ngày đó"


Seohyun càng xấu hổ, không biết giấu mặt vào đâu, nhìn nụ cười rạng rỡ của Yoona, trong lòng chợt thấy hoang mang, "Hay là, Yoong cứ đưa tôi về nhà tôi."


"Em xác định lại đi, em ngồi như thế nửa tiếng để về nhà à?, "Chẳng may đúng vào giờ cao điểm và bị tắc đường thì không chỉ là nửa tiếng đồng hồ đâu"


Seohyun biết, những điều Yoona nói là sự thật, vừa rồi ăn cơm mất ba mươi nhăm phút, thế mà cô không kêu, sao lại chạy đến một nơi xa như vậy để ăn cơm mới được chứ?


"Cứ về nhà Yoong trước đã, chỉ ba phút là tới thôi." Yoona khẽ cười nói.

Seohyun đành chấp nhận đề nghị của Yoona.



Yoona ở khu XX, đó là một căn biệt thự đôi có ba mặt thoáng, đồ đạc trong nhà rất tinh xảo, nhưng bài trí trông đơn giản và sạch sẽ, sàn nhà lát gỗ thịt, được lau sạch bóng, một bộ sa lông cao cấp mang phong cách châu Âu.


Seohyun không có nhiều tâm trạng, quan sát kỹ căn nhà, hỏi rõ nhà vệ sinh rồi vội vàng vào đó, nhanh chóng khóa cửa lại, cởi bỏ quần áo, tắm rửa nhanh chóng. Đến khi cô quấn khăn tắm bước ra thì Yoona đã ngồi ở sofa, nở nụ cười tươi rói: " Yoong mới mua một số quần áo mới trên mạng, Yoong nghĩ em với Yoong cùng size,với lại Yoong cũng biết là em không quen mặc đồ của người khác nên tí nữa người ta sẽ mang đồ Yoong mới mua tới." Nói rồi, đưa mắt nhìn chiếc cổ trắng nõn của Seohyun và thân hình với những đường cong đẹp đẽ dưới lớp khăn choàng của cô, cổ họng bất chợt thấy nước bọt túa ra.


Seohyun vội cảnh giác quấn chặt lấy người, nhìn Yoona với vẻ phòng vệ.


"Hyunie, hành động vừa rồi của em là có ý gì? Cứ làm như Yoong muốn làm gì em không bằng!" Yoona bất mãn trề môi, rồi áp thân hình lại gần Seohyun hơn.


Seohyun không tiếp lời, cố đẩy Yoona ra để nhanh chóng vào phòng thay đồ,nhưng lại không thoát được độ ma mãnh của Yoona


"Hyunie, hành động của em đã giáng vào Yoong khá mạnh đấy." Yoona nhíu mày, chậm rãi nói: "Nếu Yoong lại cũng không làm gì với em thì có lẽ sẽ không đúng với sự phòng bị của em dành cho Yoong, đúng không?"


Seohyun vừa nghe nói thế, giật thót người, hốt hoảng nhìn khuôn mặt của Yoona mỗi lúc một áp tới gần, tim đập thình thịch: "Yoong, định làm gì?" Phía trước đã bị thân hình của Yoona chặn mất, Seohyun chống tay, bất lực lùi người về phía sau để cố giữ một khoảng cách an toàn với Yoona.


"Hyunie, có phải em vẫn còn cảm giác với Yoong , đúng không?" Yoona, nhìn Seohyun đang đỏ bừng mặt, bất giác lên tiếng một cách vui vẻ.


"Có quỷ mới có cảm giác với Yoong ." Seohyun quay mặt đi một cách bướng bỉnh, lo lắng đáp, mắt không dám nhìn thẳng vào Yoona.


"Hyunie, những đứa trẻ ngoan không biết nói dối, bây giờ em càng ngày càng trở nên không ngoan!" Yoona nói, đưa tay ra vuốt cằm Seohyun, từ từ nâng khuôn mặt của cô lên, để cô đối diện với mình, rồi cười hiền hòa, nói với vẻ vừa lòng: "Thực ra, chỉ là em xấu hổ không muốn thừa nhận mà thôi, em có cảm giác với Yoong, đúng không?"

Seohyun lo lắng đưa mắt nhìn đi chỗ khác, giận dữ đưa tay ra gạt Yoona: "Trong tất cả những kẻ mặt dày mà tôi đã gặp, không có ai mặt dày như Yoong."


"Hyunie, có phải là em nhất định buộc Yoong phải giúp em tìm lại chút cảm giác gì đó thì mới vừa lòng?" Yoona nói, càng ghé sát khuôn mặt lại gần trước mặt Seohyun.


Khoảng cách giữa hai người chỉ chừng 1cm, hơi thở nóng hổi của cả hai cùng phả vào mặt nhau.
Tim của Seohyun đập càng gấp gáp, thình thịch, thình thịch, giống như bước chân hoảng hốt của một con hươu con, cô đưa tay ra đẩy Yoona.


Yoona nhân đà đó, túm ngay lấy tay của Seohyun, ấn cô nằm xuống ghế, còn cả người mình thì đè lên trên, và cười nhăn nhở nhìn vẻ cuống quýt của cô: "Hyunie, như thế này liệu có phải là tương đối có cảm giác không?"


"Im Yoona, mau dậy đi, nếu không, đừng trách tôi là không khách khí!" Seohyun hít một hơi thở sâu, cố kìm tiếng đập gấp gáp của con tim, nói với Yoona.


"Thế em định không khách khí như thế nào?" Yoona cười ranh mãnh: "Hay là, em định làm gì Yoong?"


Yoona phớt lờ cơn giận dữ của Seohyun, và điệu bộ đang trừng mắt nhìn mình của cô, nói với vẻ nhẹ nhõm: "Nếu, em định làm gì với Yoong , thực ra Yoong rất hoan nghênh." Nói rồi cố làm ra vẻ thẹn thùng, đùa: "Có điều, em phải dịu dàng một chút..."


Seohyun không chịu được, trừng mắt, "Im Yoona bớt mặt dày đi một chút, được không?"


"Khuôn mặt của Yoong rất đẹp, sao Yoong lại để cho nó dày được cơ chứ!" Yoona nở nụ cười tươi rói, để lộ hàm răng trắng muốt, đẹp đến mê hồn... Seohyun bỗng ngây người, quên cả việc giằng ra...


"Im Yoona, con đúng là đứa con xấu xa, không nghe điện thoại của umma.
Cuối cùng cũng bị umma bắt quả tang rồi, mau giải thích cho umma biết, chuyện với Eunhye là như thế nào?" Cùng với tiếng mở cửa là tiếng nói lanh lảnh của một phụ nữ. Câu nói trên vừa dứt, tiếp đó là một tiếng "OMO!" hoảng hốt, sau đó là tiếng cánh cửa đóng sầm.


Seohyun và Yoona cùng nhìn về phía cửa, rồi lại quay lại nhìn nhau. "OMO!" đến lượt Seohyun kêu lên, rồi giận dữ, cuống quýt đẩy Yoona từ trên người mình xuống.


Bị bất ngờ, Yoona ngã lăn xuống đất, đưa tay xoa xoa cái gáy bị đau vì va, đưa mắt oán trách nhìn Seohyun đang ôm chặt lấy người, nhìn điệu bộ của cô cứ như thể Yoona sắp biến thành con sói ăn thịt cô không bằng.


Lần này thì ngoài cửa vang lên tiếng gõ một cách lịch sự. "Cộc, cộc, cộc"
"Vào đi." Yoona bóp gáy, đáp với vẻ mệt mỏi.


Người đẩy cửa bước vào là một phụ nữ chừng hơn năm mươi tuổi, dung mạo rõ ràng là của một phụ nữ quý phái, với mái tóc đen nhánh, tuy thời gian để lại đôi chút dấu vết ở đuôi mắt, nhung với cách trang điểm tinh tế, cách ăn mặc hợp thời trang của bà khiến cho người khác nhìn thấy phải nghĩ rằng, đó là một phụ nữ mạnh mẽ.


Yoona vội nở nụ cười đón bà, rồi nói với vẻ lấy lòng: "Umma, sao umma lại đến đây?"


"Con tránh đi một lúc." Bà Im đẩy Yoona đi một cách không e dè, rồi nhìn thẳng về phía Seohyun lúc đó đang lúng túng ngồi ở ghế, "Phải gọi cháu là gì nhỉ?"


Seohyun biết, tư thế vừa rồi của cô và Yoona đã khiến cho bà Im liên tưởng tới rất nhiều thứ, cô cũng không có cách nào để giải thích, bởi vì, giữa cô và Yoona rất không rõ ràng, nên lúc này khi bị hỏi như vậy, cô chỉ còn biết hết nhìn về phía Yoona rồi lại nhìn về phía bà Im đang nở nụ cười xã giao, và đáp với vẻ lịch sự: "Cháu chào bác, cháu tên là Seo Joo Hyun." Nếu không phải vì không có quần áo mặc, thì Seohyun rất muốn lựa chọn tẩu vi thượng sách trong 36 kế!


Vì ánh mắt của bà Im nhìn cô quả là soi mói, giống hệt như ánh mắt của mẹ chồng nhìn con dâu tương lại, khiến cho Seohyun với chiếc khăn quấn trên người càng trở nên mất tự nhiên.


"Joo Hyun ? Cháu là bạn gái của Yoongie à?" Bà Im thăm dò một cách khéo léo.


Seohyun đang định lắc đầu, nói là không phải thì Yoona đã bước nhanh như tên bắn đến ngồi xuống bên cạnh và ôm lấy cô một cách thuần thục, tay ngầm ấn mạnh lên vai cô, rồi nở một nụ cười tươi rói, nhìn về phía mẹ, đáp: "Đúng vậy, Hyunie là bạn gái của con."


Bà Im liếc nhìn Yoona một cái, rồi quay sang chậm rãi nhìn Seohyun, hỏi: "Cháu làm nghề gì vậy?" Nói xong, bà cảm thấy hình như mình quá nghiêm nghị, bất giác khẽ cười, đập vào chỗ bên cạnh mình: "Yoongie gọi cháu là Hyunie, thế thì bác cũng gọi cháu là Hyunie. Cháu đừng căng thẳng quá, lại ngồi xuống đây đi."


Tiếng cười của bà Im khiến không khí trở nên gần gũi hơn, Seohyun do dự một lát, Yoona vội ghé vào tai cô nói: "Seohyun, với cái kiểu này, nếu mà em không chịu thừa nhận là bạn gái của Yoong, thì đừng có trách Yoong là không nhắc em đấy nhé, hậu quả chắc chắn là nghiêm trọng hơn em tưởng tượng nhiều..."


"Yoong uy hiếp tôi đấy à?" Seohyun cũng hạ thấp giọng, thì thầm vào tai Yoona.


"Không phải là uy hiếp mà là cầu xin! Vì như thế tốt cho em và cũng tốt cả cho Yoong."


Bà Im nhìn cảnh tượng Yoona và Seohyun thì thầm vào tai nhau với vẻ kiên nhẫn hiếm có. Trong con mắt của bà thì đó là cử chỉ thân mật giữa hai người, còn bà thì nhân dịp đó quan sát Seohyun một lượt. Mặc dù cách ăn mặc của cô lúc này rất không ổn, nhưng bọn trẻ mà, không kìm chế được cũng là điều có thể thông cảm.


Nhìn khuôn mặt xinh xắn, thanh tú, sạch sẽ, trắng nõn không chút phấn son nào của Soehyun, trong lòng bà chợt dậy lên cảm gìác thinh thích, bà đùa: "Hai đứa đã xong chưa? Có thể để umma chen vào mấy câu được không? Hãy trả lời những câu hỏi của umma."


Khuôn mặt của Seohyun thoắt đỏ bừng, cô đưa mắt nhìn bà Im với vẻ thấp thỏm, vì dù sao nói dối người lớn cũng không phải là sở trường của cô, nhưng Yoona đã gán cho cô chiếc mũ "bạn gái", điều ấy thực sự đã làm khó cho cô.


"Umma định nói gì ạ?" Yoona nhướn mày, nhìn mẹ, giải thích: "Hyunie là nhà văn phụ trách chuyên mục của tạp chí."


"Ồ, nghề ấy rất tốt đấy.

Các con yêu nhau bao lâu rồi?" Biết được nghề nghiệp của Seohyun, bà Im lại càng tỏ ra vẻ hiền hòa. Bà nhìn Seohyun, nắm tay cô, tiếp tục hỏi: "Chuẩn bị bao giờ thì kết hôn?"


"Vẫn chưa có kế hoạch ạ." Yoona đáp tránh đi, vẻ mặt vẫn giữ nguyên.


"Con thật là, sao lại vẫn chưa có kế hoạch?" bà Im trừng mắt nhìn Yoona với vẻ không vừa lòng, tiếp đó nở nụ cười hiền hậu nhìn Seohyun : "Hyunie, vậy là cháu chưa duyệt kế hoạch à?"


"Cháu ạ?" Seohyun ngây người, nhìn bà Im với vẻ ngượng ngùng, "Vẫn chưa có kế hoạch ạ!"


"Hai đứa các con đều chưa có kế hoạch?" Giọng của bà Im cao hẳn lên, bà chau mày, nói với vẻ nghiêm túc: "Không được, bác phải hẹn gặp ba mẹ cháu mới được, để rồi còn phải lên kế hoạch chuẩn bị giúp các con tổ chức đám cưới chứ."


"Sao cơ ạ?" Seohyunn trợn tròn mắt, nhìn Yoona với vẻ oán trách.


Yoona mỉm cười với vẻ bất lực, xoa dịu bà Im: "Umma, chuyện cưới xin không vội được."


"Không vội mà được à?" Giọng của bà Im mang vẻ ca thán: "Kể từ sau khi Renie ấy ra đi, đã nhiều năm như vậy rồi, bên cạnh con có ai đâu."


Yoona vội cắt ngang: "Umma!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro