CHAP 49

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh đèn mờ mờ trong căn phòng chiếu trên khuôn mặt Yoona , trong đôi mắt đen và sâu thẳm của Yoona ánh lên vẻ u buồn, nhìn Seohyun nước mắt ròng ròng, trong lòng thấy mềm hẳn lại. Yoona nói với vẻ áy này và xin lỗi: "Hyunie à, Yoong thực sự xin lỗi em."


"Yoong đừng có nói xin lỗi tôi, nếu xin lỗi mà có tác dụng thì cần cảnh sát đến mà làm gì?" Seohyun ngước đôi mắt long lanh lệ lên, nghẹn ngào nói tiếp: "Đến khi 27 tuổi, Yoong nói rằng yêu tôi, tôi cũng lại tin, nhưng Yoong đã lén gặp Irene sau lưng tôi, lại còn không dám công nhận tôi là vợ Yoong trước mặt cô ta, thậm chí coi tôi như người xa lạ! Yoong nói rằng sẽ cho tôi một lời giải thích và bảo tôi ngoan ngoãn chờ ở nhà, tôi cũng vẫn cứ tin." Seohyun đưa tay chùi những giọt nước mắt đang rơi, tiếp tục lên án: "Yoong đã để tôi chờ từ 6 giờ chiều đến 6 giờ sáng ngày hôm sau." Hít một hơi thở sâu, cô bỗng cười buồn bã, lớn tiếng chất vấn: "Yoong và Irene đã ăn nằm với nhau ở khách sạn, Yoong lại còn vác mặt đến đây định giải thích với tôi điều gì?"


Yoona bị Seohyun lên án bằng những lời lẽ ấy, sống mũi thấy cay cay, trong lòng cũng rất khó chịu, nhưng Yoona vẫn nhìn Seohyun bằng vẻ nghiêm túc, nhíu mày, nói rõ ràng từng tiếng: "Hôm nay, Yoong sẽ giải thích với em tất cả mọi chuyện một lần, em nghe xong hãy cân nhắc xem có tha thứ cho Yoong , được không?"


Có lẽ vì vẻ thể hiện của Yoona rất nghiêm trọng và buồn bã, hoặc là có thể là vì những lời từ đáy lòng của Yoona đã chạm đến trái tim mềm yếu của Seohyun, dù có tha thứ cho Yoona hay không thì ít nhất việc nghe Yoona giải thích một lần cũng là một dịp để Seohyun có cái để thuyết phục trái tim mình, nên cô gạt nước mắt, lấy lại tinh thần, cố làm vẻ bình thản, nhìn Yoona , "Thôi được, giải thích đi."


Yoona ngồi xuống phía đối diện với Seohyun , nhìn cô một hồi, rồi mới thở dài, nói bằng giọng dịu dàng: "Yoong bắt đầu từ chuyện năm 17 tuổi nhé."



Seohyun gật đầu.
"Yoong thừa nhận, trước khi chuyển đến trường mà chúng ta học, Yoong đã từng theo đuổi Irene" Yoona bắt đầu bằng một câu rất thẳng thắn, "Có điều, cô ấy đã từ chối Yoong bằng lý do, mẹ cô ấy bảo cô ấy phải học hành cho thật tốt, không được yêu đương sớm."


Seohyun không nói gì, mặc dù tuổi 17 đã qua rất lâu rồi, nhưng trong lòng cô thì chuyện cũ vẫn còn nguyên, rõ ràng như mới xảy ra ngày hôm qua. Yoona tiếp tục: "Tính Yoong thì rất quyết liệt, thích sĩ diện, vì thế rất khó mà chấp nhận nổi chuyện bị từ chối, cho nên Yoong không chịu đi học nữa." Yoona khẽ nhếch môi, mỉm cười với Seohyun : "Lúc đó, vì còn ít tuổi và ngông cuồng, nên Yoong cảm thấy không thể thất bại được, nếu đi học thì sẽ bị mọi người cười chê." Nói xong, Yoona thở dài: "Nhưng ba mẹ Yoong không nghĩ như vậy, họ tưởng rằng Yoong học kém nên mới không chịu đi học, nên bất chấp sự phản đối của Yoong , một mực chuyển trường cho Yoong."


"Cho nên Yoong mới nộp bài giấy trắng, cố tạo hình ảnh là một thiếu niên có vấn đề?" Seohyun xen vào, theo lời kể của Yoona, cô nhớ đến cảnh tượng lần đầu tiên Yoona đến lớp, và cả bộ dạng của Yoona lần đầu đến ngồi cùng bàn với cô, trêu cho cô khóc rồi lại ra sức dỗ dành cô... Thực ra, những ký ức ấy rất đẹp, bởi vì tuổi trẻ của đời người rất ngắn, những ngày đáng nhớ trong khoảng thời gian ấy lại càng ít hơn nữa.


Yoona thấy Seohyun có vẻ chăm chú lắng nghe thì phấn chấn hơn, nói tiếp: "Yoong thừa nhận, lúc mới đầu Yoong không thích em, tuy hình thức của em cũng được, nhưng lại đeo kính, nên không xinh." Seohyun trừng mắt lườm Yoona , khiến Yoona phải vội nói: "Em đừng giận, chẳng qua Yoong chỉ nói thật mà thôi."


"Bỏ qua đoạn này, nói vào điểm chính đi." Seohyun canh cánh về thời gian cô đeo kính.


Yoona nhún vai, nhếch môi cười: "Không bỏ qua được, bởi vì đây mới là điểm chính." Rồi Yoona nhìn cô bằng đôi mắt rừng rực, "Tuy em không phải là người xinh nhất, nhưng em lại có tấm lòng rất lương thiện, em đối xử chân thành với tất cả mọi người, nụ cười của em khiến người khác rất xốn xang, đôi mắt em cũng cười và khóe miệng lộ ra hai lúm đồng tiền, tất nhiên, nếu em không đeo kính nữa thì đúng là 'perfect!"


Trong lòng Seohyun thấy vui, nhưng cô cố giấu kín điều đó, nhìn Yoona và nói bằng vẻ mặt lạnh lùng: "Nói tiếp đi."


"Tiếp xúc với em lâu hơn, Yoong lại càng thích em, trong lòng Yoong , trong đầu Yoong lúc nào cũng đầy ắp hình ảnh của em." Yoona nhìn Seohyun bằng ánh mắt đầy tình cảm: "Nhưng, Yoong rất sĩ diện, Yoong đã từng bị từ chối, Yoong sợ em cũng sẽ lại từ chối Yoong , Yoong thực sự là không thể nghĩ được điều gì!"


"Yoong đã nói dối!" Seohyun nhìn Yoona với vẻ nghiêm túc, "Yoong đã bị tôi từ chối rất nhiều lần, nhưng Yoong không hề có vẻ không nghĩ ra được điều gì."

Yoona nói nghiêm túc: "Lần đầu khi em từ chối Yoong , Yoong thực sự không nghĩ ra được điều gì, Yoong đã định từ bỏ." Yoona đưa mắt liếc nhìn Seohyun một cái, cô hỏi: "Vậy, vì sao lại không từ bỏ?"


"Yoong đã nghĩ, sức hấp dẫn của Yoong lớn như vậy, ấy thế mà một cô gái như em còn không thể nắm được, thì sau này Yoong làm sao mà tồn tại được trong cuộc đời này?" Yoona nói xong câu này, liền bị Seohyun lườm cho một cái đúng như trong dự đoán của Yoona, nhưng Yoona vẫn tiếp tục nói: "Và thế là Yoong càng theo đuổi càng trở nên dũng cảm, sau này em càng từ chối Yoong , thì Yoong lại càng không từ bỏ, Yoong nhất định phải theo đuổi em bằng được." Chiêu này, Yoona vẫn sử dụng để chinh phục Seohyun khi cô đã 27 tuổi.


"Yoona , hôm nay tôi không có tâm trạng để ôn chuyện cũ đâu, chúng ta hãy tiếp tục nói từ chỗ Yoong và Irene tỏ ra thắm thiết với nhau đi." Seohyun biết, nếu càng nói về những chuyện tình cảm giữa cô và Yoona thì cô càng không thể nào tỏ ra lạnh lùng với Yoona được, vì đó là người mà cô đã yêu sâu sắc nhất bằng tình yêu trong sáng nhất thời thiếu nữ.


Yoona suy nghĩ một cách nghiêm túc, rồi nói bằng vẻ vô tội: "Yoong và Irene chưa bao giờ thắm thiết cả, chuyện rất đơn giản, sau khi Yoong chuyển trường, thì cô ấy cũng nhận ra rằng cô ấy thích Yoong, thế là cô ấy quay sang theo đuổi Yoong . Lúc ấy, em cũng biết đấy, Yoong không hề tỏ ra vui vẻ với cô ấy, hơn nữa, Yoong thực lòng rất thích em. Vì thế, em mới chính là mối tình đầu của Yoong , là người yêu đầu tiên của Yoong."


Trái tim của Seohyun phút chốc trở nên rất mềm yếu, nhưng cô vẫn nhìn và nói với Yoona bằng vẻ giận dữ: "Không thắm thiết, thế mà sao Yoong lại hôn cô ấy? Yoona, không lẽ tùy tiện như thế sao?"


Yoona vỗ vào đầu, nhíu mày nhìn Seohyun, nói với vẻ rất nghiêm túc: "Yoong thực sự chưa hề hôn cô ấy, nếu cứ nhất định nói rằng có, thì đó là vào ngày mà chúng ta chia tay nhau, cô ấy đã thổ lộ với Yoong , nhưng Yoong không nhận lời, cô ấy liền nhào tới, hôn Yoong , Yoong sững sờ, rồi đẩy cô ấy ra và cũng đã giải thích rõ ràng với cô ấy. Cô ấy cứ tưởng rằng, Yoong ở bên em là cố ý chọc tức cô ấy, nhưng thực ra không phải vậy. Yoong là chú ngựa không bao giờ nhai lại loại cỏ đã từng nhai, cho dù có dâng đến tận miệng." Nói xong, Yoona dừng lại lấy hơi, rồi nhìn Seohyun với vẻ oán trách: "Ai ngờ, khi Yoong bước xuống cầu thang thì nhìn thấy em." Yoona vừa xấu hổ vừa tức giận, dừng lại một lúc, "Em đang ôm nhau với người khác, Seohyun , em là cô gái của Yoong , ngoài Yoong ra, bên cạnh em không thể có người khác, vì thế Yoong giận điên lên và không kiềm chế được nữa, nên đã nói ra những lời không nên nói và làm những việc không nên làm..." Yoona nói đến đây, thì nhìn thấy vẻ thiếu tự nhiên trong ánh mắt của Seohyun , hỏi: "Seohyun , không phải là em nhìn thấy cảnh Irene hôn Yoong mà cho rằng Yoong có tình cảm với cô ấy, nên mới cố tình cắm sừng cho Yoong đấy chứ?"


Seohyun đau khổ nhắm mắt lại, gật đầu, vừa giận lại vừa thấy buồn cười, chân tướng sự thật lại như thế này sao?


Yoona cũng thốt lên: "Không ngờ, chúng ta chia tay nhau chính là vì những chuyện lạ lùng như thế." Nói xong, cả hai đều cảm thấy nuối tiếc vì đã bỏ lỡ mười năm.


"Yoona , chuyện cũ 10 năm trước, coi như chúng ta đã giải thích rõ ràng, chuyện cũ hãy cho nó lùi vào quá khứ." Trong lòng Seohyun cũng thầm thốt lên, nhưng chuyện quan trọng lúc này vẫn chưa được giải quyết, vì thế cô nhìn Yoona : "Về chuyện tối hôm qua, cho Yoong một cơ hội để giải thích."


Yoona nhìn Seohyun , gật đầu: "Chuyện Yoong và em chia tay nhau vì một lý do hết sức lạ lùng đã giải thích rõ ràng rồi, nhưng Yoong muốn nói với em về chuyện của Irene . Cũng là để biện hộ cho tất cả những việc Yoong đã làm ngày hôm qua. Cuối cùng, tha thứ hay không, tùy ở em."


"Nói đi." Mặc dù Seohyun rất không muốn nghe chuyện về Irene, nhưng, nếu đã có liên quan đến chuyện ngày hôm qua thì cô không thể không kiên nhẫn lắng nghe.


"Sau khi chia tay với em, Yoong thực sự bị tổn thương, vì thế đã giận dữ chuyển trường, Irene cũng đi theo Yoong, và cứ bám riết lấy Yoong ." Yoona cảm thấy đầu hơi đau, nhưng vẫn nói: "Cô ấy đã theo đuổi Yoong đúng ba năm, thậm chí ba mẹ Yoong cũng biết chuyện này. Nhưng Yoong không làm thế nào để từ bỏ em, quên đi quá khứ giữa chúng ta, em là mối tình đầu đẹp nhất của Yoong , Yoong không cam tâm chịu để em bỏ rơi như thế. Vì thế lần cuối cùng từ chối cô ấy, Yoong đã nhẫn tâm nói rằng, suốt đời này Yoong chỉ yêu một mình Seo Joo Hyun, và sẽ không yêu bất cứ cô gái nào khác, thế là cô ấy đã quyết định cắt cổ tay tự tử." Seohyun trợn tròn mắt, cô thực sự sửng sốt khi nghe tin này.


Yoona vẫn chậm rãi nói: "Vết thương trên cổ tay cô ấy rộng tới 5 phân, khi được người khác phát hiện thì đã hôn mê, sau này dù đã được cấp cứu nhưng vì não bị hôn mê do mất máu, cô ấy đã bị mất một phần trí nhớ." Yoona lấy lại hơi, "Cô ấy nhớ chuyện chuyển trường, nhớ các bạn học, nhớ Yoong, nhưng cô ấy đã quên rằng cô ấy đã rất yêu Yoong và tự sát vì Yoong , cũng quên cả chuyện Yoong và em đã từng yêu nhau. Cô ấy đã coi Yoong như người thân của cô ấy. Yoong cảm thấy rất áy náy, dù gì cô ấy cũng đã tự sát vì Yoong , song, đó chỉ đơn thuần là sự áy náy, chứ không có tình yêu." Yoona vội vàng giải thích, dường như Yoona sợ Seohyun sẽ lại hiểu lầm.


Seohyun há hốc mồm kinh ngạc.


Yoona tiếp tục nói: "Bác sĩ nói, cô ấy rất dễ bị kích động, nếu bị sốc, nhớ ra chuyện gì, có thể cô ấy sẽ lại tự sát, vì vậy mà Yoong đã nhanh chóng đưa cô ấy ra nước ngoài. Mấy năm qua, cuộc sống của cô ấy cũng khá ổn thỏa và đã có một vị hôn phu rất yêu cô ấy." Yoona dừng lại một lúc: "Yoong luôn rất sợ sẽ gây sốc cho cô ấy sau đó khiến cô ấy nhớ ra chuyện gì, khiến cô ấy lại tiếp tục theo đuổi Yoong, hoặc sẽ lại tự sát, vì thế gần đây, khi cô ấy từ nước ngoài về nghỉ, Yoong đã lén đưa cô ấy đi chơi, và cũng không dám nói cho cô ấy biết chuyện Yoong sắp kết hôn với em."


Yoona nhìn vẻ thể hiện của Seohyun , dường như cô đang cảm động, Yoona ngồi xuống bên cô thăm dò, rồi nắm lấy tay cô, nói nghiêm túc: "Khi gặp em ở quán Karaoke, đó là tình huống bất ngờ, giả như không nhận ra em, vì Yoong sợ cô ấy sẽ nhớ ra chuyện gì đó. Em phải tin Yoong, Yoong thực lòng không muốn có bất cứ chuyện nào xảy ra trước đám cưới của chúng ta, vì thế hôm ấy Yoong đã dỗ dành để cô ấy quay trở lại nước ngoài." Nói đến đây, giọng của Yoona trở nên bất bình: "Nhưng, Yoong thực sự không biết rằng cô ấy đã khôi phục lại trí nhớ, hơn nữa còn bày trò cố ý chuốc cho Yoong say, rồi đưa Yoong đến khách sạn." Nói xong, Yoona nhìn Seohyun bằng ánh mắt rất nghiêm túc: "Mặc dù Yoong và cô ấy đến khách sạn, nhưng em hãy tin Yoong , Yoong thực sự là trong sạch."


Một lần nữa Seohyun lại thấy lòng dạ rất rối ren, tuy chân tướng của sự việc có phần hơi hoang đường, nhưng cô yêu Yoona , vì vậy, cô lựa chọn tin tưởng tin Yoona. Có điều, lúc này cô đang vô cùng xót thương cho chính mình, từ tối hôm qua đến giờ, cô đã phải rơi mất bao nhiêu nước mắt và đau lòng biết bao, song tất cả đều là sự lãng phí không cần thiết.


Nếu cô không quá nhạy cảm đối với Irene như vậy, nếu cô tự tin hơn một chút, cô sẽ không bỏ chạy, và cũng không cần phải đau lòng và buồn bã đến thế.


Bây giờ, tuy Yoona đã giải thích mọi việc rõ ràng như vậy, Seohyun cũng đã tha thứ cho Yoona nhưng không biết cô có thể bỏ qua tất thảy, mỉm cười và cùng Yoona bắt đầu lại và ở bên nhau hạnh phúc hay không?


Yoona thấy Seohyun im lặng, thì thấy rất lo, sợ cô sẽ không tin mình: "Em nhất định phải tin Yoong. Những lời Yoong nói đều là sự thật." Nói rồi, Yoona lục tìm trên người, sau đó đưa cho Seohyun mảnh giấy mà Irene đã viết cho mình. "Đây là bằng chứng cho sự trong sạch của Yoong."


Seohyun đọc kỹ một lần những dòng chữ trên đó.
"Yoong thực sự là bị oan, em tin Yoong , đúng không?"
Seohyun gật đầu, "Mặc dù em tin Yoong , thực sự là tin Yoong , nhưng em vẫn không có cách nào dễ dàng tha thứ cho Yoong ." Seohyun hít một hơi thở sâu, nhìn Yoona rồi đưa tay chỉ vào ngực, nơi có trái tim mình: "Chỗ này đã vì Yoong mà đau đớn suốt một đêm, từ chỗ chờ đợi, hẫng hụt, đến tuyệt vọng và tan nát. Em rất muốn cười cho qua, nhưng nó đã băng giá rồi, không còn hơi ấm nữa."


Yoona kéo tay Seohyun , nhìn cô bằng ánh mắt đầy tình cảm, nói: "Yoong biết, Yoong sai rồi, em hãy tha thứ cho Yoong lần này, được không?"


"Yoona , không phải là vấn đề em có tha thứ hay không?" Seohyun khẽ lắc đầu, thở dài: "Tuy chỉ là việc Yoong giải thích muộn hơn một đêm, nhưng, có rất nhiều chuyện đã thay đổi, nhất là trái tim em. Nó đã thực sự nguội lạnh mất rồi. Em vẫn còn yêu Yoong , nhưng nghĩ đến những hiểu lầm và tổn thương ấy, thì em lại không dám dễ dàng để yêu Yoong nữa, vì khi yêu Yoong, trái tim em rất đau đớn."

Yoona nhíu mày, nhìn Seohyun , hoàn toàn không có vẻ gì là cô đang nói đùa, bất giác Yoona cảm thấy trái tim mình như đang bị bóp nghẹt lại, Yoona dịu dàng ôm lấy cô: "Trái tim em đã nguội lạnh, không sao, Yoong sẽ dùng ngọn lửa trong tim mình để sưởi ấm trái tim em, làm cho nó dần tan băng giá. Nhất định Yoong sẽ làm cho nó ấm áp trở lại, em hãy tin Yoong, được không?" Nói xong, Yoona nhẹ nhàng hôn lên trán cô, "Yoong yêu em. Thực sự rất, rất yêu. Ngay từ lúc mới bắt đầu đã là em, đến bây giờ cũng là em, và sau này cũng sẽ là em."


Seohyun chợt thấy niềm hạnh phúc dâng lên trong lòng, cô nhìn Yoona bằng ánh mắt nồng nàn, khẽ cắn môi, không dám nói bừa rằng không được, nhưng cũng không dám nói rằng được, cô vẫn còn thấy hơi do dự.


Khi niềm hạnh phúc đến quá bất ngờ, sẽ khiến cho những người đã từng bị tổn thương thận trọng hơn bất cứ ai, vì những người đã từng tan nát trái tim sẽ không bao giờ muốn trải qua nỗi đau ấy lần thứ hai, song lại cũng không có cách nào chống chọi lại được với sức cám dỗ của tình yêu.


Vì tình yêu càng mong manh, vị của nó càng rất tuyệt vời.


Yoona nhìn sâu vào mắt Seohyun, ôm chặt lấy cô, cằm tì lên đầu cô, nói bằng giọng rất đỗi dịu dàng: "Chuyện đã qua, chúng ta hãy để cho nó qua đi, em nhé. Từ bây giờ, Yoong sẽ đối xử với em tốt gấp trăm ngàn lần lúc trước."


Chuyện đã qua, có thật là sẽ để nó qua được không? Có thật là có thể mỉm cười mà không so đo tính toán nữa không?


Seohyun không biết, nhưng cô đang mang trong mình đứa con của hai người, nghĩ đến tương lai hạnh phúc, và hạnh phúc của cô đều gắn liền với người mà cô yêu nhất. Vì vậy, cuối cùng cô khẽ đưa tay ra chủ động ôm lấy ngang lưng Yoona , vùi mặt vào ngực của Yoona, khẽ nói: "Yoong à , em đã có rồi đấy."


Yoona thấy Seohyun chủ động ôm lấy mình thì vô cùng hạnh phúc, thế là hết mưa trời lại hửng nắng, hơn nữa, những hờn giận, hiểu lầm chất chứa trong lòng hai người hàng chục năm, cuối cùng cũng đã được cởi bỏ. Bây giờ, trong lòng Yoona và Seohyun chỉ còn lại tình yêu sâu sắc dành cho nhau, cuộc sống sau này sẽ tiếp tục với những niềm hạnh phúc lớn lao xen chút va chạm nho nhỏ.


Yoona vui sướng ôm lấy Seohyun lăn một vòng, "Chúng ta sẽ hạnh phúc suốt đời!" Sau phút giây vui sướng, Yoona lập tức nhận ra ý khác thường trong câu nói của Seohyun , vội xúc động kéo tay Seohyun: "Baby à, em có thai rồi à?"


Seohyun xấu hổ nhìn vẻ mặt mừng rỡ của Yoona , mỉm cười, gật đầu: "Hôm nay là một tháng rồi!"


"Thật sao?" Yoona nâng Seohyun lên xoay tít một vòng, "Hyunie à, em thật vĩ đại! Yoong sắp được làm appa rồi! Yoong sắp được làm appa thật rồi!"


Seohyun bị Yoona xoay mấy vòng, bất giác thấy hoa mắt, chóng mặt, vội kêu lên: "Dừng lại! Dừng lại! Em khó chịu quá!"


Yoona nghe vậy, vội thận trọng đặt cô xuống, rồi hớn hở ghé sát mặt vào bụng của Seohyun, nói với vẻ ngốc nghếch: "Yoong muốn nghe, con trai của Yoong ở trong đó!"


"Sao Yoong lại biết là con trai? Nếu là con gái thì sao?" Seohyun nhìn Yoona, hỏi: "Yoong lại trọng nam khinh nữ, phải không?"


"Đâu có, Yoong chỉ tiện miệng nói thế thôi. Nếu là con gái, thì càng tốt. Con gái rượu càng tốt!" Yoona cười, mắt ánh lên niềm hạnh phúc vô bờ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro