love game 34>53

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHÁP 34

Hiểu Lầm..!

.........Xọat......xọat.........xọat.....

Đóng hồ sơ bay xuống, ngập hết lên mặt nền. Linh hối hả, cuối người xuống nhặt lên từng xấp từng xấp một. Chợt phát hiện, một phong bì khá dày, nếu như chỉ thế thì có lẽ , không thể khiến San Linh ngạc nhiên được. Mà chính do những bức ảnh của cô gái mà Linh đã gặp trước cửa nhà Phong, rất nhiều là đằng khác.

Xấp ảnh có vẻ như đã được chụp trong suốt thời gian dài, vì chính những con số trên bức ảnh đã khẳng định cho cô biết được điều đó. Ngòai ra, trong cái vỏ bọc , còn có một phong bìa màu trắng khá lớn, nhưng hình như nó không hề được dán lại............

< Xem đồ cá nhân người khác là không nên, San Linh tuyệt đối mày không được làm vậy....>

Đấu tranh với tư tưởng được một lúc, Cô định đặc lại vì trí cũ và bước ra , xem như không có chuyện gì hết, nhưng không hiểu sau, bước chân lại nặng như thế, không tài nào nhấc lên được. Chợt hình ảnh hai người họ ban sáng lại hiện ra, lòng Linh bỗng cảm thấy nhoi nhói, khẽ tay từ từ siết chặt lại. Linh tính mách bảo, có lẽ cô nên xem phong bì đó........................................

Đắng đo một hồi, cuối cùng San Linh cũng quyết định tiếng lại, cầm nó lên và mở ra..........

....................

..............................

" C.Á...I....I.I. ....C.ÁI.... G.Ì ....T.H..Ế. ...N.À....Y....?? "

Kinh ngạc trước những gì đang được cầm trên tay mình, hầu hết đều là các mãnh báo đăng viết về KEY, từ hợp tác cho đến đầu tư, tất cả đều được thu thật một cách tỉ mỉ, xem một lượt qua hết những tờ đó, chợt Linh thấy vài mảnh ở phía dưới cùng.............

*******************************************************************

[ Ngày 26 Tháng 4 Năm 1989

Chủ Tịch Tập Đòan Spy Đột Ngột Qua Đời..............do một vụ tai nạn giao thông.

...............................

Ngày 30 Tháng 4 Năm 1989

KEY Chính Thức Kí Kết Với Bên ARESS...........được diễn ra tại.................

Tập Đòan KEY đang bước vào thời kì phát triển mạnh.........Hầu hết các tâm trung tâm ngọai lẫn nội địa đều chiếm sồ cổ phần rất cao...............................................

Ngày 04 Tháng 5 Năm 1989

Phải Chăng Cái Chết Của Chủ Tịch SPY Có Liên Quan Đến Chủ Tịch Tập Đòan KEY - Lưu Thế Khải.........................???

Theo nguồn thông tin cho biết, hợp đồng giữa Key và SPY đột nhiên bị hủy bỏ....................

Tập Đòan SPY đang lâm vào tình trạng suy yếu trầm trọng.........

Các khỏang nợ với các ngân hàng lên đến gần cả chục Tỉ USD................

...........................................

Ngày 17 Tháng 5 Năm 1989

Theo Báo Cáo Sở Y Tế Tại Bệnh Viện OUL'S & Tòa Án SUE ............

Cái chết của Chủ Tịch Tập Đòan SPY - Thiên Anh Võ là do tai nạn...........

Thông tin từ bệnh viện OUL'S cho biết trước lúc xảy ra tai nạn, nồng độ rượu trong người nạn nhân đã ở mức 70mmg/1 lít khí thở.......................]

********************************************************************

Càng đọc Linh càng không tin vào mắt mình, cho đến khi tấm ảnh cuối cùng lộ diện, trong bức ảnh đó không ai khác chính là ông Lưu Thế Khải, chủ tịch Tập Đòan KEY và hai cô con gái .

Nhìn lướt qua không để í cho lắm. Cô con gái lớn .....không ...không phải.....!!. nếu nhìn kỹ hơn thì gương mặt của đứa con gái trạc 16 tuổi , giống i đúc người mà Linh đã gặp.

Và tòan bộ những tấm kia , tất cả đều là

của cô gái đó - Lưu Nhã Nghi............

Hỏang hốt, tự dùng tay bịch vào miệng mình, < C...c...h.ẳ.n....g .....c.h.ẳ...n.g l..ẽ...........>

Tim Linh đập mạnh liên hồi trước bí mật mà cô phát hiện được...Chợt nghe có tiếng động bên ngòai, lập tức, Linh thu gôm lại tất cả mọi thứ. Đặt đúng vào vị trí cũ, sau đó nhè nhẹ bước ra ngòai, tỏ ra gương mặt rất bình tĩnh..........

..........Cạch................

" Cô Linh , hôm nay cũng tăng ca àh...."- Một người phụ nữ cũng khác trẻ trung, bên bộ phận ngọai giao bước vào với những bài viết báo cáo trên tay,....

Cố trầm tĩnh lại, hít một hơi, Linh nở nụ cười như mọi hôm....-

" Dạ, vì có một vài hợp đồng cần gấp , nên đành phải làm thêm giờ vậy. Ah..! Báo cáo chị cứ để đó, lát nữa em sẽ xem lại rồi giúp chị nộp luôn , qua bên phòng Marketing...."

Hớn hở với sự nhiệt tình của Linh, cô nhanh nhẹn đặt lên bàn rồi vỗ vào vai Linh, cười nói...-

" Em thật tốt bụng, lát nữa chị khao em chầu trưa....không được từ chối đấy....."

" Hi...hi..hi..thế thì còn gì bằng..."

".........."

Dứt cuộc trò chuyện, cô gái đó bước ra khỏi phòng, nhịp thở trong người Linh lại một lúc tăng nhanh, hiện tại không còn tâm trí đâu mà làm những việc khác nữa......đầu cô vẫn vang vãng những câu nói, những chữ víêt của bài báo, những bức ảnh mà cô đã thấy.

...............................

Nhưng không hiểu sao, dần dần Linh lại cảm thấy nhẹ người hẳn đi, không phải vì bí mật đó, mà chợt cô cảm thấy niềm hi vọng trong tim lại được nhen nhóm trở lại.......

< Nếu không lầm, có lẽ quan hệ của Phong đối với cô ta không phải là thật......bộ đồ học sinh đó....tại sao nhỉ..........?...không lẽ chỉ vì...........................>

Gần như , với trình độ thông minh ấy, San Linh có thể suy luận ra mọi thứ một cách nhanh chóng và dễ dàng........

Đâu đó trong không gian vắng lặng của văn phòng, có một nụ cười chợt xuất hiện............

......................................................................

Trở lại với Phong, sau nguyên một buổi học vật vả với nó lẫn hai tên kia, hắn đưa nó về như mọi hôm......

Đứng trước cửa nhà nó, thói quen vẫn không hề thay đổi, cả hai lại quấn vào nhau, trao những nụ hôn mãnh liệt, cứ bấu lấy nhau như không thể xa rời dù chỉ một giấy một phút.........

Ôm cả người nó vào thân mình, với từng cử chỉ nhẹ nhàng, Phong âu yếm nó một cách đầy yêu thương, thắm thiết.....

Rồi đôi tay cũng dần buôn thả,......xoa vào đầu Nghi , hắn nói với giọng ấm áp....-

" Anh về đây.......hôm nay có vài chuyện nên anh không kèm em được..........đừng giận anh nhé...."- vuốt xuống đôi mà hồng hào của nó, Phong quay người về hướng khác , rồi buớc đi....................

Nhìn hắn bỏ đi , mà lòng nó chợt quặng lại. Không hiểu sao nữa, cứ mỏi lần Phong đưa tấm lưng về phía nó mà bước, chợt trong tim nó có một cảm giác sợ hãi ......, sợ sẽ mãi mãi không còn được chạm tay vào đó nữa.....

Đôi mắt nó dần đỏ ngầu lên, bắt đầu ương ướt........

..................................................................

Hôm nay thật kì lạ ...! thường thì lúc nào hắn đòi về, nó cũng nhảy đẳng đẳng lên mà hét,.........vậy mà lúc này lại chẳng hề có động tĩnh gì phát ra từ đằng sau hết. Bất chợt...........

Phong xoay người lại, .......ngỡ ngàng khi thấy nó vẫn đứng chình ình ngay truớc cửa, tay đưa lên dùi dụi những dòng nước mắt, khóc nhưng cũng không dám phát ra tiếng..........

Làm sao chịu nổi với vẻ mặt của nó bây giờ,.........chân chuyển hướng, hắn chạy nhào tới, dang hai tay ôm chặt lấy người con gái này lại.

Để đầu nhỏ tựa sát vào ngực mình, lòng đau nhói lên mà....-

" Ngốc, tại sao em cứ thích làm người khác phải lo lắng thế................."-

Gịong nói ân cần , dịu dàng ấy làm nó khóc nức nở lên, vòng tay sau người Phong ghì sát lại....-

" Không chịu, không múôn....nhất định anh phải hứa đừng rời bỏ em nhé.....đừng xa em....đừng bỏ rơi em có được không....hức...hức....hừc......"

Từng lời từng câu nói ấy, khiên con tim hắn tan nát, bây giờ làm sao hắn có thể hình dung được chuyện gì sẽ đến với nó, khi mọi việc phơi bày............làm thế nào đây...............hắn đã và đang giết chết một trái tim bé nhỏ..........:E12:

Siết chặt nó vào hơn....< Em sẽ làm gì khi cho anh hết cả tình yêu ? sao em ngốc thế......Tại sao lại không nói em ghét anh , tai sao lại không cự tuyệt tình cảm này, tai sao em lại lúng sâu vào nó một cách khờ dại thế.....em ngốc nghếch thật........>

< Ấy thế mà anh lại yêu em nhiều hơn, mỗi một cử chỉ, vẻ mặt ấy luôn là thứ vũ khí khiến anh không tài nào kháng lại được, .......................

Có ai có thể cho tôi biết, tôi phải làm sao đây,...........tôi đã yêu em mất rồi, trái tim tôi không còn của chính tôi nữa....em đã cướp nó từ lúc nào mà tôi không hề hay biết...............tôi đã yêu người con gái này...........đúng...tôi đã yêu em mất rồi....>

Cả hắn và nó, vẫn cứ ôm chặt lấy nhau, nhịp tim càng lúc càng đập mạnh hơn, Xen lẫn sự nhớ nhung , yêu thương đó là nổi ám ảnh, cái cảm giác đau đớn chợt nảy lên, bám víu vào người hắn.

.....................................

................................Một hồi lâu sau đó......

Cuối cùng nó cũng chịu buôn hắn ra, và ngoan ngõan bước vào nhà. Từ lúc Nghi quay vào trỗng, bây giờ đã được gần nữa tiếng, hắn không hể chuyển động, vẫn đứng đó, nhìn lên khung cửa sổ phòng Nghi. Không biết để làm gì.......chỉ đơn giản hắn muốn làm như thế thôi.........

.........................................................

Tại khu chung cu............

......Tút.........Tút.........Tút..........

" Có chuyện gì"- ( thằng nào bắt phone mà láo thế này..... ??)

" Vâng thưa giám đốc, cuộc hẹn với phía bên AMI sẽ diễn ra vào chiều nay ạ..!"

" Được rồi...!" ( thì ra là tên hách dịch..!!)

..........Cạch..............

Đặc tay lên đầu gối của Tuấn, nhỏ nghiêng người, mắt tròn to, ngây thơ hỏi.............

" Có chuyện gì vậy...."

Vuốt mái tóc của mình, rồi sau đó vòng tay vào eo Phương, cuối đầu xuống hôn lên trán nhỏ...-

" Anh có vài việc cần giải quyết, có lẽ tối nay về hơi muộn, em ngủ trước đừng đợi anh, xong việc anh về ngay......."

Gương mặt bắt đầu châu lại, buồn man mát..nhỏ không nói gì, chỉ nhỏm người ra khỏi vòng tay Tuấn, vớ lấy đóng tập cất vào cặp lại.....khẽ đưa tay vén mái tóc .....đôi mắt hiện rõ nét buồn....Nhưng vốn quá hiểu tính tên này, những việc gì kinh doanh, đấu trí ấy, không tài nào giúp được Túân, điều nhỏ có thể làm lúc này là...........

Phương xoay người tiếng lại gần Tuấn, ngồi xuống, hai tay dơ lên , áp vào khuôn mặt điển trai ấy, kéo mườn mượn về phía mình, đặc một nụ hôn nhẹ nhàng lên đó. Xong nhỏ nhìn Tuấn với ánh mắt tin tưởng, nhưng cũng có phần lo lắng........mỉm cười hiền nói..-

" Anh đi rồi về với em nhé...!"

Lòng chợt ấm lên với câu nói của nhỏ, khẽ dịu dàng cười đáp, nâng tay nhỏ lên hôn nồng vào....-

" Ngốc...! không về với vợ thì anh biết đi đâu..."-

Vuốt mái tóc dài mềm mượt của nhỏ, đẩy nhẹ đầu Phương, để áp vào đôi vai rộng lớn của mình mà âu yếm.

..............................

Sau đó, Tuấn đứng dậy, với tay lấy chiếc áo khóac rồi bước ra ngòai..............

............................................................................................

.............................................................................................

Tại căn biệt thự sang trọng..

Chợt nhận ra mình đã tắt phone từ lúc nào không biết, rút ra khỏi túi quần, Phong bật mày................thỉ thấy vài cuộc gọi nhở lẫn thư thọai.........Bấm mật khẩu để nghe...........

...............................!....................!.....................!...............

" Bạn có một tin nhắn........nhấn số 1 nếu bạn muốn nghe lời nhắn............."

.....Píp.........

" Tôi là Linh đây, thật không phải khi làm phiền giám đốc vào lúc này...........

Tôi muốn báo với giám đốc, bên KEY đã chấp nhận thỏa thuận, và kí kết hợp đồng với chúng ta........."

Chưa để lời nhắn được chấm dứt, hắn đã tắt điện thọai, tháo cả pin ra, nén luôn vào góc tường..bên trái ( Saxx...x...tác giả không có mà xài nữa, cái tên phá của này....! ). Ngã lưng lên chiếc giường thân thuộc. Lúc này đầu Phong đau buốt.......mọi chuyện càng lúc càng xa tầm kiểm sóat của hắn.

Trả thù ! nhất định phải trả.

Nhưng đồng thời vào đó,......có chết hắn cũng không thể mất Nghi được.

Thật chất Phong chỉ có thể chọn một trong hai thứ, .......................tuy nhiên, tận trong tim, nỗi đau mất cha sẽ vĩnh viễn không bao giờ mờ nhạt, và cả Nghi nữa. Hắn không thể thở, không thể sống nếu thiếu người con gái này.

Tất cả mọi thứ như đang dồn ép, khiến hắn không còn biết đâu là con đường phải lựa chọn.

Sau tất cả mọi chuyện ấy, chỉ còn một điều có thể khẳng định. Trước khi tạo ra cuộc chơi này thì hắn nên biết đến sự tồn tại của việc phải trả giá.

...............................................................................

Nằm một hồi mãi, cuối cùng hắn ngồi chỏm dậy, lấy chiếc chia khoá xe, rồi phóng ra ngòai....................

Tại trụ sở Tập Đòan SPY..........................

............Cạch......................

Vừa thấy Phong lập tức lòng Linh vui trở lại, cứ nghĩ hôm nay không gặp được hắn chứ, không ngờ........................Nhanh như cắt, Linh đứng dậy, cuối chào Phong...-

" Chào Gíam đốc....! "

Gịong không hề thay đổi, vẫn giữ nguyên vẽ lạnh lùng....vừa bước đi về phía phòng làm việc, vừa hỏi.....

" Tôi muốn xem tại liệu về số hàng KEY đã nhập trong ngày hôm nay....."

" Vâng, tôi hiểu rồi a!"-

Tay nhanh lẹ, vớ lấy xấp tài liệu, vốn đã chuẩn bị sẵn, nên chỉ cần hắn muốn, bất cứ lúc nào cô cũng đáp ứng được...( chính vì thế mới được hắn xem trọng đấy chứ....khả năng làm việc quá đỉnh...! )

Theo bước chân hắn, Linh cũng tiếng vào phòng.........

....................

Cả hai bắt đầu bàn luận về tất cả mọi thông tin về KEY gần đây nhất. hắn có phần ngạc nhiên với khả năng cập nhật quá nhanh của Linh ( Hacker có khác...!.. )

Ngòai việc đó, họ còn đang tìm cách có thể kéo mức ngân sách của KEY trở lại với vẻ ban đầu.

Nếu các ban nghĩ đó là một chuyện tốt,...không sai...nhưng không đơn giản chỉ là giúp đâu.

Đúng vậy, cuối cùng, Phong vẫn không cách nào trút bỏ được mối thù này. Có nghĩa, hắn đang gâm thêm một nhát dao vào tim người con gái đó.

.................................

Nhìn vẻ mặt của Phong , đúng như cô đã nghĩ, với hắn, nó chỉ là một trò chơi..........

< Đúng vậy, ....em sẽ giúp anh, nhưng không phải bằng cách này > ( Ặc.....chết rồi.....! ).

San Linh sẽ không bao giờ chấp nhận hành động lấy cuộc đời mình để trả thù của Phong. Nhưng Linh nào biết được với Phong đó không còn đơn giãn là cuộc chơi nưã .

Hình như trong đầu cô đã có một kế họach nào đó....!

Không biết rút cuộc San Linh đang tính toán gì đây..............

Liệu có phải ngày chia li giữa nó và hắn càng lúc càng cận kề không....!

Còn kế hoạch của Tuấn thì thế nào.............

CHÁP 35

Biết Nhưng Vẫn Phạm...!

Tại một nơi nào đó...........

Đột nhiên AMI sống lại, ông Cường có phần nghi ngóng, chả phải nó đã gần như mất hết thế lực trên thương trường rồi sau................ai lại đi đầu tư vào cái võ rống ấy..???.

Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, công trình xây dựng khách sạn đang trong tình trạng cấp bắp, hơn hết lần này AMI tài trợ khá hỉnh, không chớp lấy cơ hội thì biết chừng nào mới gặp may lần nữa.

Lập tức ông nhấp máy, lập cuộc hẹn với bên AMI.......

.................................

..................

Nghe ngóng được tin tức. đâu đó ở một nơi, có người con trai, tựa người vào ghế, cười nham hiểm.....

" Đốp mồi nhanh vậy sao..! "- ( không nói , hẳn biết ai rồi nhỉ ^^! ).

.......................................................................................................

Như mọi bữa, chụm đầu vào nhau trong suốt giờ học, sau đó lại mạnh người nào người nấy đưa nàng về.

Hôm nay, nó lại đến nhà hắn đề "ôn luyện" tiếp.

Chỉ mới đến một bữa, mà nó cứ ngỡ đã sống ở đây cả chục năm rồi ấy chứ. Hắn vừa mở cổng thôi , là nó chạy chi chích vô nhà rồi, làm Phong cũng phải bật cười vì hành động trẻ con , đáng yêu ấy .

Thế rồi cả hai lại bắt đầu với những công thức khác, hôm nay không hiểu sao Nghi học rất ngoan, không dè nhe, nằm lên nằm xuống như bữa trước. Mà lại tiếp thu mọi lời giản của Phong một cách nhanh chóng. Khá kinh ngạc, làm hắn cũng phải bật lên tiếng nói.....-

" Hôm nay, em làm anh bất ngờ đấy, ngoan dữ vậy...."

Xoa lên đầu nó. Mặc dù lòng mát rựơi với lời khen của hắn, nhưng nó vẫn tỏ ra ụ ịu , nhăn mặt lại, phòng má ra........-

" Gì chứ, khen mà nghe như đang nói móc em vậy...."

............Cốc............

Dán lên đầu nó một cục,...hắn lào bào......-

" Này, sao lúc nào em cũng chọt họng anh thế, ......"-

Nhéo chiếc mũi xinh xắn, khiến gương mặt nó đỏ lên vì đau, nhìn yêu chết được. Thấy nó bắt đầu nổi giận, nhanh như chớp hắn dập lửa.....-

" Thưởng cho sự chăm chỉ , ngoan ngõan của em, hôm nay mình ra biển chơi nhé....!"

Há hóc mồn như không tin vào tai mình nữa.......-

" CÁI....CÁI...GÌ... .RA BIỂN CHƠI SAO......"

Bao nhiêu bực tức chợt tan biến mất không chừa một dầu vết, nhảy cẩn lên người hắn, gương mặt nó hí hửng lên, cứ như đứa trẻ lâu ngày được dắt đi chơi vậy. Nhìn Phong với cặp mắt long lanh, miệng cười toe tét, nó giẫy giẫy tay hắn... -

" ANH NÓI THIỆT CHỨ, EM ĐƯỢC RA BIỂN CHƠI SAO,.....ĐI BIỂN.... ĐI BIỂN ĐẤY....LÀ BIỂN CƠ ĐẤY....."

Nhìn cái vẻ mặt hớn hở, xinh tươi của nó, mà chợt lòng hắn cảm thấy vui vì ít ra hắn đang tạo những nụ cười ấy......Lòn tay sau eo nó, ôm sát vào, giọng âu yếm.....-

" Ừ, anh sẽ dẫn em ra biển chơi, thật đấy, không phải đùa đâu...."

" Yahú........."Ông xã" em là số một...."

..............!!!

...............???

Bất động..!

Chính nó cũng bất động với câu nói vừa rồi của mình, hắn nhìn nó với đôi mắt ngạc nhiên đến ngỡ ngàng..........

...........5 Phút sau...........

" Khi nãy em vừa nói gì vậy ?"

Mặt đỏ rừng tực, nó né ánh mắt của Phong, úp đầu, cuối vào trong ngực hắn......-

" Không có...không có gì hết...."

Chợt Phong cười đểu tay cố nâng đầu nó lên......-

" Nào, nói anh nghe một lần nữa đi........"

Lần này không núp nữa, mà thay vào đó đưa hai tay lên chen trọn khuôn mặt mình lại........miệng không ngừng chối...-

" Đã bảo không có gì mà.....quên đi....quên đi....quên đi.........."

Không bỏ cuộc, nó càng nhưng thế hắn càng muốn lấn tới hơn, bất ngờ nắm vào áo Nghi kéo ngược lên trên, tay vịnh vào bộ ngực của nó mà xoa mà nắn......

Giật thót tim vì hành động của hắn, người nó nóng cả lên, hai tay cố sức đẩy hắn ra mà không tài nào làm được......-

" Đừng, anh đừng làm như vậy....."

Công nhận nó lì thiệt, một mật không nói là không nói..........thấy thế Phong đành dùng biện pháp mạnh hơn......đẩy người nó ngã xuống nền gạch, vòng tay ra phía sau, tháo tung cả chiếc áo ngực. Tay không ngừng, nắng bóp gò bông đảo đầy đặng của nó, đầu cũng cứ thế mà dí sát vào.........

Nhất quyết vùng vẫy, chết cũng không mở miệng, tiếng rên rỉ càng lúc càng to lên.

Thọt tay vào bên trong chiếc váy, hắn kéo rê cả cái quần lót của nó ra, đưa hai ngón tay vào..........

Tới lúc này thì nó gần như đã đầu hàng, tòan thân tê tái cả lên, thở hổn hển.......-

" Anh dừng lại đi, em nói,...em nói....."

< Hà....hà...hà....thắng rồi> ( Sax.x...! )

Đúng như lời nó, Phong ngừng lại, đỡ nó lên, đôi mắt di chuyển, nhìn sâu vào tim nó......

Ánh mắt của hắn , khiến nó gượng gạo.........lấp bấp..-

" EM...em....." thở một cái lấy hơi đã...." Chỉ tại thấy con Phương gọi Tuấn như thế hòai nên riết em bị nhiễm luôn, mà anh cũng đừng tỏ thái độ đó chứ, không thích thì thôi, cùng lắm sau này , cả về sau nữa, không bao giờ em lặp lại nữa, chính vì thế mà anh cứ yên tâm............................"

Trời...! hắn đã nói gì đâu mà nó xả một tràn vô mặt hắn, để như thế này không được, chỉ còn cách dùng miệng chặn miệng nó lại.........

Đúng vậy, trong lúc nó đang thi hành bài ca bất hữu thì, Phong lòn tay sau gáy nó, đẩy nhanh vào, hôn để chặn họng.

Mở to mắt ra mà nhìn Phong, dần dần hắn buôn nhẹ nó ra, tay vuốt mái tóc nó.....thở dài nói.......-

" Này ngốc..! , anh đã nói không thích hồi lúc nào vậy...."

Hố hàng , mặt ngu nhìn không tả nỗi, đỏ tấy cả lên.......chợt.Phong cười thật dịu, nhìn nó với đôi mắt đầy yêu thương, nhẹ nhàng đặc tay lên gương mặt nó, nói tiếp......-

" Anh rất yêu em, anh yêu tất cả những gì thuộc về em, bà xã ngốc của anh ạ....!!!!"

Hình trái tim nổi chơm chớm trên đầu nó, khói bốc...xì cả ra, nghe mà sướng lòng thế không biết............dường như nó rã ra thành bột trước câu nói của Phong.......nhưng sau đó.......tấc tốc, nhào lên ôm chầm vào người hắn.......cười như một thiên thần tìm lại được đôi cánh của mình vậy....-

" Em yêu anh nhiều lắm.........."

.............................

Bất chợt hắn đẩy người nó ra, khiến nó giật mình........đột nhiên thấy rờn rợn với ánh mắt lạnh tanh của hắn......-

" Anh sao vậy ? "

Gằng giọng một tí, Phong tỏ vẻ không được vui cho mấy, nhìn nó và nói.......-

" Em nói lại xem nào"

" Hở??"

".....?"

".......!!"

Hình như đã ngờ ngợ ra đuợc điều gì đó, nó mỉm cười thật hạnh phúc, tay chòang vổ cổ ......đầu tựa vào lòng ngực Phong....-

" Ông xã, em yêu anh"

Nụ cười thỏa mãn, cuối cùng cũng hiện lên gương mặt hắn, đẩy sát người nó vào mình hơn, hắn ôm thật chặt.

..........................................................................................

............................................................................

..............Xọat........xọat.......xọat...................

" Á....Phong ơi!...anh xem nè, ở đây có óc nhiều lắm....nhiều ơi là nhiều........nhỏ xíu xiu xiu hà....lại đây.... lại đây........."- Đứng trên mặt cát trắng tinh, mát lạnh, Nghi nhảy hừng hực lên, đưa tay vẫy gọi hắn.

Đúng là chịu thua với trình độ trẻ con chuyên nghiệp của nó mà, đút hai tay vào túi quần, Phong cười hiền, bước đến.

Cứ như con chim sẻ hay sao ấy, nó cứ chạy nhảy , bay khắc nơi................Chợt xoay người lại lao vào lòng hắn ôm thật chặt vô mình, ......................-

" Dù biết có lẽ anh đã nghe nó đến phát chán, nhưng em vẫn muốn nói....."

Ngước đầu lên nhìn Phong........-

" Em yêu anh, Phong à....! "

" Yêu bằng tất cả những gì em có...."

Chòm xuống hôn vào môi nó thay cho lời nói............

Cả hai lại trao nhau những nụ hôn ngọt ngào , cháy bỏng nhất...............

......Một hồi lâu sau..........

Nó kéo tay hắn, chạy dọc theo bờ biển.

Không khí nơi đây thật tuyệt, làn gió mát cứ pha phả vào người, những tia nắng ấm áp gọi xuống, hòa huyện với bầu không khí huyền diệu này.

Xa xa song biển cứ ồ ập nhào tới, thay nhau đánh lên từng cơn song, từng cơn sóng một , cảm giác thật tuyệt khi đôi chân chà xát vào làn cát mịn, < mát quá >... ............Đúng là không nơi nào bằng ngọn biển......................

Sự tĩnh lặng , vắng vẻ của nơi đây, càng làm cho không gian giữa nó và hắn trở nên sâu sắc hơn.

Nhất bỏng cả người nó lên, xoay vòng vòng, không biết như thế nào chứ, hình như đây là khỏang không gian hạnh phút nhất đối với hắn và cả nó nữa............

Mọi chuyện phiền muộn đều tan biến theo làn gió, được thổi trôi ra tận biển khơi để rồi trả lại cho nó và hắn. Sự tự do, tâm hồn yên tĩnh, một cảm giác bình yên, ngập tràn hạnh phúc.

Cả hai cứ rượt đổi nhau, chạy trên làn cát lành lạnh , trong không gian yên tĩnh......, nay chỉ còn tồn tại những tiếng cười khúc khích của đôi tình nhân trẻ con này.

.....................ÀO.......Ào.....Ào................

" Á , ANH LÀM CÁI GÌ VẬY, ƯỚT NHẸP HẾT RỒI NÀY,"

" HA.......HA...........HA..................."

" Ghừ.....gừh.....gừh...lạnh chết được, dám chơi em hả .............coi này..........."

" Ấy, tha cho anh, anh không dám nữa....này ......này....."

" MƠ ĐI........"

Chạy ào tới, nắm chặt đôi tay của Phong lại, kéo thật mạnh, lôi vèo xuống biển..............................

Cả hai vằn co cái kiểu gì mà rút cuộc đều biến thành hai con chuột lột hết........( bó chíu ).

Ôm người nó vào vòng tay mình, tuy biểu lạnh thật, nhưng hắn không hề có cảm giác như thế, mà ngược lại còn thấy ấm nữa. Phải lòng Phong lúc này dân trào sự ấm áp, hơi thở, nhịp tim, cả thân hình bé bỏng .....tất cả đều khiến hắn không còn biết như thế nào là từ "Lạnh" nữa.

...........................

...........Rồi cả hai.......

Ngã nhào xuống mặt biển. Nó nhìn Phong với ánh mắt trìu mến, đầy yêu thương, khẽ đưa tay vuốt lên khuôn mặt hắn, người con trai không một ai có thể thây thế......, chủ động ghì cổ hắn xuống, hôn thật dịu vào.

Đôi môi ẩm ướt, lẫn cái vị mặn của nước biển, càng khiến cả hai quấn chặt lấy nhau hơn, nằm dài trên bờ cát cận mặt biển, hắn hôn nó mãnh liệt, đôi môi không ngừng trao nhau những vị mặn, lẫn ngọt ngào của tình yêu.

Tháo nhẹ nhàng sợi dây nơ trên vai nó, Phong từ từ lê mảnh áo ra, ......gần như ở cạnh hắn nhiều quá, riết sự bạo dạng của nó ngày lúc một tăng.

Tay cũng vịnh vào lớp áo sơ mi đẫm ướt của hắn, cở từng nút, từng nút một.

Chiếc áo trên người Phong cũng dần bị Nghi lôi xuống hẳn, để lộ hẳng đôi vai ngang, vạm vỡ...........cứ liên tục áp sát người, đè trọn lên thân nó.

Khẽ chạm vào làn da mịn màn, hắn hôn nhè nhẹ lên ngực nó, tay cũng lươn lướt xung quanh, những cử chỉ âu yếm, Phong như không kiềm chết được. Môi lấn lên trên gò ngực ấy, ngầm ngậm hẵng vào trong miệng mình.........

........Cơ thể Nghi, không còn cảm giác lạnh nữa, mà thay vào đó, sức nóng vụt tăng lên một cách kinh hòang, chết mê miệt với hành động của hắn. ................Nâng niu vùng ngực kiêu gơi của Nghi...( Ặc...! )

Lâu lâu....bất chợt Phong cắn nhẹ, làm nó giật thót người lên mà rên rỉ......"

" Ah............ah.......h...."

Tay tiếng gần xuống chiếc váy xinh xắn, hất nhẹ, ngược lên , chà sát lòng bàn tay mình vào đó......Thấu, buốt vào cả trong xương, hơi thở ngày một gấp, tòan thân tê dại, nó không còn chút lức nào cả.

Rồi một hồi lâu. Cúôi cùng Phong cũng bắt đầu lòn vô trong mảnh vải mềm mại ấy. Chạm nhẹ vào nơi đó.........những ngón tay không ngừng họat động.

Gần như cơ thể không còn chịu nghe lời nữa, Nghi dồn hết sức, đẩy người hắn ra, sau đó lại dìm xuống, giành thế chủ động từ phía hắn.

Hơi bất khờ với việc đó, chưa kịp nói lên tiếng nào thì Phong đã bị nó, hôn một cách bạo liệt........

..................................Mảnh áo trên người của cả hai , nay không còn lại là mấy.

Cơ thể đầy đặng của Nghi áp sát lên người hắn, chỉ với chiếc quần nhỏ, mà không....! hình như cũng đã bị kéo ra đến giữa chân đấy, còn Phong, quần cũng bun cả sợi tia kéo.

Không biết hôm nay nó ăn cái gì mà hăng thế...., ép sát sinh vật bé nhỏ của mình vào nơi đó của Phong. Khiến cho hắn, phải điên lên vì đang tự kiềm chế bản thân mình.

Gương mặt đỏ mồng mộng của Nghi, làm Phong chết mê chết mệt......

< Không được >

Hình như động tác của hắn có phần chậm lại............cảm nhận được điều đó. Nó níu vào thân hắn, nói vơi hơi thở đầy sức nóng tỏa ra.... -

"Đừng, đừng ngừng lại......"

Sau đó lại nhào xuống hôn hắn tới tấp....( Sax.....x..."35" lây nhanh thế...! )

Lúc đầu, hắn vẫn còn nhịn được, tay không ngừng đẩy nhẹ người nó ra, nhưng đôi tay nhỏ nhắn của nó, có chết cũng không chịu thả.....khiến hắn dần dần mất đi tự chủ

..................

Bất chợt, xoay người, đè nó xuống........kéo hẳn chiếc quần nhỏ ra luôn, đẩy gối co lên, Phong gập người khum xuống, làm dịu cho vùng nhạy cảm cho nó.

Hai tay bịch chặt miệng lại, cái cảm giác chết người này, quả thật nó không tài nào chịu nổi, tòan thân Nghi có thể cảm nhận được, chiếc lưỡi hắn đang họat động bên trong nó, cứ thế mà Phong không ngừng đưa sát vào trong, sau đó lại lau khắp vùng ngòai.

Quằng quại người đi vì những động tác mê dịu đó...........nhịp tim trên người mỗi lúc một nhanh hơn, mạnh hơn......đến nỗi cứ sợ nó sẽ bay ra ngòai mất.............

Hết miệng rồi tới tay, cứ thay phiên ra rồi vào, làm cho nó phải điên tiết người lên mà tóat ra chất nhờn trắng.....................cứ những lúc như thế, Phong lại đưa chiếc lưỡi mình vào trong......( Xin hãy tự hiểu đừng hỏi mình nhá...! Làm ơn làm ơn!)

Cả hai càng lúc càng không kiểm xoát được hành động của chính mình, đẩy thẳng những mảnh áo vương *** trên mặt cát ra. Bây giờ trên thân thể Nghi thật sự không còn thứ gì để che để lấp. Bấu víu lấy cơ thể nhỏ nhắn của nó, gương mặt hắn cũng đỏ ngầu lên, đầu quay mòng mọng, không còn biết mình đang làm gì nữa.

Phút chốc, Phong ghì sát đôi chân đó đưa lên, ép lại. Ôm chặt lấy đùi nó, đưa vào.

Hỏang hốt bởi cái vật đó đâm sâu vào vùng dưới của mình.....

" Á..........á........."

Không ngăn được, nó vang lên tiếng hét, mặt nhăn lại, nước mắt bắt đầu ứa ra..............................Đau quá, thật sự đau không thể tã, nhưng nó không hề muốn Phong ngừng lại, hai tay cứ ôm chặc vào cổ hắn.

Bất chợt tiếng hét đó , khiến hắn giật mình, nhìn lên gương mặt đỏ chót của Nghi, gương mặt xinh đẹp ngập tràn nước mắt cả ra, chợt lòng Phong nhói lại, ép sát vào thân nó, hắn hôn lên má........-

" Anh xin lỗi.........xin lỗi em........."

Dần hé mở mắt, tay chạm vào gương mặt hắn, dù rất đau, nhưng nó vẫn cố mỉm cười........-

" Không sao......vì em yêu anh..................."

Khá bất ngờ với câu nói ấy, không kìêm được, rồi cũng có ngày trên gương mặt người con trai tưởng chừng không bao giờ khóc nữa, lại xuất hiện giọt nước mắt...............

.................Tạch..................

Rơi hẳn lên gò má của nó, sức nóng làm cả hai tỏa ra không biết bao nhiu giọt mồ hôi, cứ thế mà nó không hề biết, đây là giọi nước mắt tận trong tim của hắn.....................

Nó cứ nghĩ lời nói ấy chỉ đơn thuần thay cho hành động vừa rồi của Phong. Nhưng nó nào biết ....trong tim hắn vẫn còn mang một ý nghĩa................... Cuối sát hơn nữa, hai tay ôm chặt nó, áp mặt vào má Nghi, hắn nói với giọng không còn vẫn ......

" Xin lỗi em,......anh yêu em ..................thật sự anh rất yêu em ......."

Hôn lên bờ cổ thon ấy, cả vành vai bé nhỏ.

...................Một lúc sau................

Dần dần sự di chuyển mỗi lúc một nhanh..................Tiếng rên của nó cũng cứ thế mà bộc ra mà rên rỉ...................

Đôi tay dang rộng đôi tay dưới, đan xen những ngón tay vào nhau, khẽ nắm chặt lại. Làn nước mặn mà ấy, cũng vỗ về, cuốn trôi theo lần đầu tiên của nó và hắn.....................

Dòng máu ...............nay đã hòa làm một.

Giờ đây thì.......không còn gì để nói nữa........( bó chíu tòan tập...! ). Thật sự cả hai đã hòa nhau làm một. Không còn thứ gì có thể chia cách nó và hắn nữa.......

Đúng vậy, không còn bất cứ điều gì hết................

Ích ra là trong lúc này ...!

...................................................

Thôi rồi, cuối cùng điều hắn luôn né tránh rút cuộc vẫn xảy ra..............!

Rồi mọi chuyện sau này sẽ thành ra thế nào đây, ....lại một lần nữa, hắn mất đi sự kiểm xóat.

Cũng chính vì thế mà sự hận thù yên ngủ trong tim nó, ngày một lớn dần lên...........mà không hề hay biết.

Mọi chuyện càng lúc càng mất phương hướng nhỉ....! Để biết nó sẽ trôi về đâu......Các bạn đón xem tập sau nhé... !!!

CHÁP 36

Nghĩ - Tính

Cuộc thâm nhập của BLUS đã bắt đầu họat động, người đứng sau AMI không ai khác chính là giám đốc Tập Đòan BLUS, vâng không ai khác ngòai Tuấn nhà ta đấy các bạn...................

Mặc dù ngay lúc này, Tuấn chỉ muốn bóp nát ông ta ra thành trăm mảnh ..( Sax...x .... .) . Nhưng đó là cách trả thù mà tên này cho là ngu ngốc nhất.

Tuyệt đối phải phá tan tành sự nghiệng của ổng thì Tuấn mới hả dạ. ( Đáng sợ quá....).

Bên cạnh đó, không dùng biện pháp bạo lực được với ông Cường, Tuấn đã nhắm vào các tay sai của chả mà ren mà hạ.....

Dẹp sạch hết đám rác rưởi đó, phải không chưa một tên nào..........bằng một cách mà không còn gì miêu tả được ngòai hai từ " Dã Man".

Nhưng bên cạnh đó, Tuấn rất thông minh, ông Cường không hề biết, đám thuộc hạ đã thăng thiên từ lúc nào.

Một cách âm thầm " nhanh gọn lẹ".

...................................................................................

Về với San Linh nào, sau khi phát hiện được bí mật của Phong, cô đã lập ra một kế hoạch khá hoàn mỹ, trước tiên Linh cố hết sức để hoàn thành những hợp đồng giữa hai bên KEY và SPY, tích cật trong mối quan hệ đó, đưa ra những kế hoạch khả thi, khiến cho bên KEY đi vào quỷ đạo, nhưng đồng thời không ai biết được, tư liệu, và ngân sách của KEY đang dần dần bị " mã hóa ".

.................

Hôm qua có một số tư liệu quan trọng cần chữ ký của hắn, vậy mà Phong không hề xuất hiện......................nhưng cũng hay, sẵn tiện tạo cơ hội cho chính mình...........Nghĩ thế Linh tất tốc mang đống hồ sơ đó đến nhà Phong.

............................................................................

..........................................

Quay trở lại với hai tên ngốc nghếch này............

Ngốc - dành cho nó, một đứa yêu đến không nhớ đường về.

Nghếch - dành cho hắn, một tên lì lợm , biết sai mà vẫn phạm.

Đúng vậy, sau khi cả hai đã vượt quá ranh giới thì nó không về nhà luôn, mà cứ thế, trú tại nhà hắn......................................

..........................

.............

" Ưhm......ưm.......m......."

Cựa quậy người, nó chợt tỉnh dậy vì đã ngủ quá lâu...........khi đôi mắt đã dần dần mở dậy, nó lại cảm nhận được hơi thở và nhịp tim đều đặng bên dưới.

Cảnh tượng huy hòang, nó nằm nguyên con trên người của hắn mà ngủ. Thân thể của cả hai chả còn mãnh áo nào hết, .............nhưng hình như nó không hề tỏ ra ngạc nghiên hay sốc gì hết......còn mỉm cười hạnh phúc, áp đầu mình lên ngực hắn, tay khẽ chạm vào bờ vai rộng ấy.

Cho đến giờ, nó vẫn không thể tin được, hôm qua và cả đêm qua nữa, nó và hắn đã thuộc về nhau....................Chợt mặt nhăn lại vì tòan thân đã mệt rã ra, .....Tối qua Phong và nó quấn chặt vào nhau như hai cục đất sét bị vò nắn vào nhau vậy.

**********************

Sau khi cả hai rời khỏi bãi biển và trở về, cứ nghĩ sẽ ngừng chứ. Nhưng không, thay vì phải đưa nó về, khi vừa mới khóa cửa lại , hắn lại ôm chầm lấy người nó.

Cứ thế mà khát khao chiếm hữu lại một lần nữa trổi dậy trong người hắn, lây cả sang nó luôn.

Hai tên này bấu vào nhau, tiếp tục trở thành nô lệ của sự mê muội.

Suốt đêm qua , Phong không ngừng âu yếm nó, cả nó cũng vậy rất nhiệt tình trong cuộc quan hệ ấy..........................( Ặc...!). Cảm giác làn da chạm làn da, cảm giác đôi tay xen kẽ, cảm giác khi câu nói " Anh yêu em" không ngừng lập ra từ miệng hắn, Cảm giác nụ hộn ngày một bạo, Cảm giác hòa làm một của cả hai........tất cả........tất cả mọi cảm xúc đó đều không hề thay đổi. Mổi lúc một mặn nồng hơn..............

*****************

Lát sau, Phong cũng dần tỉnh giấc, vừa mới mở mắt, đôi tay đã vòng lên, ôm nhẹ Nghi đang trụ trên người mình, khẽ vuốt mái tóc mềm mại ấy, hắn nói với giọng đầy sức ấm........-

" Em dậy lúc nào...?"

Ngước lên nhìn hắn, nó cười tít mắt đi, đầu dùi dụi vào ngực Phong, .....-

" Cũng được vài phút......... , anh này................em muốn suốt cuộc đời , đêm nào cũng được anh nằm cạnh, đến sáng thì lại thấy mình đang tựa vai anh.........em muốn được như thế..........em muốn anh không bao giờ tháo vòng tay này ra khỏi người em.....không bao giờ anh nhé."

Gịong nói nũng nịu , tràn ngập iu thương, nghe Nghi nói, mà lòng hắn lại rung động lần nữa, phải , < Anh cũng vậy, muốn đêm nào cũng cảm nhận được hơi thở , nhịp đập của em. Anh muốn mổi buổi sáng , khi tỉnh dậy gương mặt, nụ cười , đôi môi, ....đều hiện ra trước mắt mình. Anh muốn suốt cuộc đời nay, vòng tay anh có thể ôm chặt, yêu em mãi mãi......>

Nỗi khác vọng trong con người hắn không hề thua kém nó. Phong mỉm cười ấm áp, xoay người lại, để nó nằm bên dưới, ép trọn trong đôi tay của mình, trao nó một nụ hôm thay cho lời chào buổi sáng. ( lãng mạng gớm nhỉ...!)

..............Một tiếng sao................

Chợt trong lúc đang ở bếp làm bữa sáng cho nó, Phong mới nhớ suốt cả hôm qua đến nay, nó không hề về nhà ..( Sax...x.giờ mới để í hả ba...!), .................khi vừa xong, hắn mang thức ăn ra cho nó.

Mắt đơm đớm khi thấy Phong cầm trên tay dĩa đồ ăn, Mà phải rồi suốt từ chiêu hôm qua, nó đã bỏ gì vào bụng đâu......yêu nhau quá riết giờ ăn cũng không nhớ......!

Nhanh nhẻo, nó giật từ tay hắn rồi măm lia lịa.

Cười phìa vì tính trẻ con của nó, chốc chốc, hắn ngừng ăn, đưa tay lau thức ăn vụn trên miệng nó.

Đang ăn giữa đường, thì Phong ngừng lại nói.....-

" Ăn xong anh đưa em về, ngày hôm qua, hình như cả điện thọai em cũng không gọi về đấy...."

Mom Móm, ngai nhóp nhét trong miệng, nó ngây thơ nói..........-

" Uhm, nhưng cũng tại ai mà em quên......."- Trách yêu Phong.

Nhấn lên trán nó, hắn nói giọng dịu dàng.....-

" Ừ, ừ.......là tại anh, ăn nhanh rồi anh đưa về, ngốc à..!"

" Hum....m....m...."- nghiên người né đòn của hắn, nó cười tủm tỉm trong lúc đang nhai.

...........................................................

....................Kang......kang...............

Khép chặt cánh cửa lại, cả hai lại tay trong tay bước đi về phía nhà nó.............Hạnh phúc quá, khiến hắn lơ đi mối thù trong phút chốc............đến đầu đường thì sự yên tĩnh lại mang cảm giác đó quay trở về.

Phải, cuối cùng hắn đã không ngăn được dục vọng trong chính bản thân mình. Tuy biết như thế là sai, nhưng hắn lại không hề hối hận, tuy biết sẽ có ngày nó ghê tởm ,kinh thường hắn, nhưng hắn không hề nén tránh, tuy biết tình yêu của nó trao hắn là chân thật, nhưng lại không dám nghĩ liệu tình yêu ấy có thể mãi mãi tồn tại bên cạnh hắn không.?.

Tuy biết đây chỉ là một trò chơi, nhưng hắn vẫn muốn được tiếp tục cố gắng níu kéo niềm hi vọng mỏng manh trong ấy. Phải đó chính là tình yêu của Lưu Nhã Nghi - người đã cứơp đi linh hồn về thể xác của hắn - Thiên Anh Phong.

..................................................................................

Cả hai đang dung dăng dung dẻ bước đi trên con đường đầy hoa rọi, không khí lành lạnh, mùi thơm của những quán ăn đặc khắp dãy phố càng khiến lối về của Nghi và hắn trở nên thơ mộng hơn.

Hết chỉ tay đến chỗ này , tới chỉ tay đến chỗ khác. Nun nút như trẻ mới lên ba, .....phải cả ngày hôm qua lẫn hôm nay , nó đã cười rất nhìu.

Cuộc đời đầy màu hồng ấy cứ ôm chặt lấy nó, không gian hạnh phúc cũng lần lược vẫy gọi..................

< Đúng vậy,....mình là cô gái đang yêu, và mình là người hạnh phúc nhất trên thế gian này > ....( Sax...x....sao mà con này ngây thơ đến phát sợ thế này......bó tay...)

Hắn nhìn nó , mà nụ cười mỗi lúc một ấm áp hơn, ước gì con đường này không bao giờ ngắc khỏang, phải chi nó là một con đường dài vô tận, thì hắn có thể bên cạnh nó, có thể nắm lấy bàn tay bé nhỏ này, có thể luôn được nhìn thấy nụ cười hồn nhiên, xinh tươi của nó. Có thể che chở, truyền hơi ấm , bất cứ khi nào nó lạnh, nó mệt mỏi..........................................

.....................................................................

Cả hai cứ mãi mê vui với chốn thiên đường của mình mà không hề để í, San Linh đã chứng kiến từ đầu, và đang doi dõi theo từ phía sao,.................................

Mặt dù không muốn nhìn thấy cảnh này, nhưng không hiểu sao bước chân cô cứ thế mà tiếng theo nó và hắn, đi cứ như người vô hồn, Cứ mỗi khi hắn cười hiền, xoa đầu nó, rồi lại khom xuống trao những nụ hôn ngọt ngào thì Linh cảm thấy trong tim như nghẹn thở, đau đến thắc lại.

< Tại sao , nụ cười ấy chưa một lần nào đến bên em, tại sao đôi tay được nắm ấy không phải là của em, tại sao nó chỉ vốn là một trò chơi, nhưng em cớ ngỡ nó là sự thật....( chứ còn gì nữa.....!)>

Đôi mắt đỏ hoe, thân như không còn chút sức lực nào,

.........................Nhưng đừng nghĩ San Linh sẽ bỏ cuộc, phải nhất định không bao giờ chịu thua...............................< nếu cô ta yêu anh thật lòng, thì với em , tình cảm ấy không hề thua kém..............>

Siết chặt đôi tay lại, Linh hít một hơi, cố gắng lấy lại vẻ tươi tỉnh, cố gắng thuyết phục bản thân mình, đúng vậy, Phong chỉ xem cô gái đó như một con mồi......" Không Hơn Không Kém ".

< Không có gì là sai, khi nắm lấy tình yêu của mình >- Chứng tỉnh được tâm trí của mình, ...............chợt Linh cười vì hình như nghĩ ra được cái gì đó........................

............................................................................................

Về phía Phương, dạo này cô nàng trông hạnh phúc cũng không kém gì em Nghi nhỉ...!..., Thả hồn trong tình yêu của Tuấn đối với mình mà không hề biết, sắp có mối đe dạo đang từ từ tiếng dần về hướng ngôi nhà hạnh phúc của nhỏ....

Cứ thế trong suốt 2, 3 ngày nay , hai cặp đôi của nhà ta vẫn tay trong tay , vẫn mặn nồng, vẫn yêu nhau tha thiết...............

Thỉnh thỏang Tuấn bận bịu với công việc, nên đôi lúc ko có thời gian dành cho Phương, để bù đắp lại , hôm nay tên ngố này mời nhỏ đến một khách sạn khá sang trọng, nhưng không kém phần lãng mạng..........

************************************************************************

Còn hắn, kế họach đối phó với KEY vẫn tiếp tục đựơc tiềng hành, song song bên cạnh đó tình cảm của hai nguời không hề bị ảnh hưởng gì, mà ngày một gắn bó hơn.

.............Trên đường đến rạp chiếu phim................................

" Anh này, em muốn xem phim này cơ..........!"- Miệng nói tay không ngừng vun vút hướng về phía tờ quảng cáo của bộ phim được treo ngay phía ngọai của rạp, mắt tròn xeo , long lanh , long lanh nhìn hắn.

Đớ người khi nhìn cái thể lọai phim mà hắn vốn không ưa thích là mấy, chợt nhăn mặt, phụng phịu....( Rồi cái này chắc nhiễm từ nó đây......).....-

" Ngàn Lần Yêu Em à.....!....nghe cái tên thôi cũng đủ biết vào đó chỉ có nước ngủ..."

Trố con mắt với câu nói không khác gì thao nước lạnh dội ụp vào đầu nó, ưỡng người lên, đốp trả lại.....-

" Nè, anh là người thời cổ đại nào vậy, bây giờ người ta thịnh cái thể loại rồ man tịch này đấy, vậy mà......."

..................Cốc...........................

" Ai da, không nói nhìu , anh không thích là không thích, em đổi phim khác đi, phim ma hay hành động cũng được."

Phồng má trợn mắt nhìn Phong, nó gõ lia chia vô ngực hắn...............phóng tia lữa điện..............

..........BIinh........Binh........Binh...........Binh.................

< Cái tên hách dịch này, chìu người ta một chúc bộ chết hả, chả biết tí gì về galang hết, gừ .....gừ........>

Nhìn thấy bộ mặt như muốn ăn tươi nuốt sống của nó , mà hắn chợt lạnh sống người, nhưng thật sự hắn không ưa cái dạng phim này mà..................chã lẽ phải đúc đầu vô cái lò cơm điện này mà ngủ hà.............................

Thân vẫn cứ đứng thế cho nó đục nó đá thỏa thích, hắn nhìn chằm chằm vào tờ poster đó............. Rồi cúôi xuống....................-

" Này, nhất định phải xem bằng được ...?"

Đình bụng hắn đã đổi í, mặt nó hớn hỡ, ngước lên nhìn Phong, trong nó cứ như con sóc chuột ấy....'

" Nhất định.......không thay đổi....................phải coi bằng được............"

Thấy Phong cứ lưỡng lực trứơc rạp , mà bây giờ thì thời gian chiếu phim cũng sắp bắt đầu rồi, nó lẫy vẫy cánh tay hắn, giọng hối thúc........................-

" Đi mà..................xem phim này đi...................đi mà.....đi mà......đi mà....đi mà................"

" Stop....!"

" Em đừng rên nữa, coi thì coi vậy......"

AHA.......! Như bắt được vàng, nó nhảy tỏm lên người hắn hôn tới tấp....................Phong chỉ còn biết lắc đầu chịu thua. Tiêu ......! Kiểu này hắn sẽ bị hành hạ với cái thể lọai kì quái này mất.........

Cuối cùng cũng đưa ra được quyết định, Phong nắm tay nó, đi vào...................

Trong lúc đang đứng đợi mua vé..........chợt San Linh cũng đến đây xem phim cùng với bạn......( Thiệt hum đây...thôi chắc do trùng hợp..!)

Vừa thấy Phong, Linh liền bảo cô bạn mình chờ tí rồi chạy tấp tốc đến chỗ đó, để " Chào hỏi ".

" Giám đốc, bất ngờ thật.."

Bất giác, Phong thóang giật mình vì giọng nói của Linh, cả nó cũng vậy, xoay người lại nhìn cô gái đó.

Trời ạ...! Sao lại đúng vào lúc này ...........!, Hắn chưa kịp lên tiếng thì nó đã chu mỏ lên, rắm rắp mà nói................

" Hở....?, "Giám đốc"............." - Hết nhìn Linh rồi lại quay sang nhìn hắn, đầu nó giờ đây mọc đầy dấu hỏi, rút cuộc, hắn và cô gái này có quan hệ gì đây..................

......Nhưng hình như biết trựớc được, Phong sẽ rớt vào tình thế sống dở chết dở này, Linh chợt mỉm cười, sao đó chìa tay ra huớng về phía nó........

" Xin chào, mình tên Linh, là bạn học chung cấp một với Phong, rất vui được biết bạn........"

< Ồ...Ồ...ồ...thì ra là bạn cũ, ..................ở...?? Nhưng cái từ "Giám đốc" có nghĩa gì vậy trời....??? >

Dù đầu nó vẫn đấy thắc mắc nhưng vẫn cười vui vẻ, bắt tay lại với Linh......-

" Chào, mình là Nghi, cũng rất vui vì bíêt Linh "

Từ nảy tới giờ , hết ngạc nhiên này tới kinh ngạc khác, đúng là hắn chợt thấy hơi lo, nhưng lại không hiểu , vì sao Linh gọi hắn là bạn..................?................đứng cứ như người mất hồn , thấy thế nó hất tay vào người hắn.........-

" Này, anh sao vậy, gặp bạn cũ mà cũng không thèm chào một tiếng là sao, ......."

Giật mình bởi hành động của nó, nên hắn chỉ kịp nói -

" Ờ..chào..........."

Cười tích mắt, Linh nghiêng đầu tỏ vẻ chào lại hắn trong bộ dạng rất dễ thương, sau đó lại quay sang nói, giọng nói có phần gấp gáp........-

" Thôi không làm phiền hai người nữa, phim sắp chiếu rồi, Linh phải vào, không nhỏ bạn chờ lâu lại nhằn nhặn nữa......hi...hi...gặp sau nhé...."

Tính cách cô gái này sao dễ gần thế, nó cười tít mắt, tay vẫy vẫy chào tạm biệt lại......-

" Bai ,...bai Linh.....lần sao gặp nhé...!" ( Ặc...còn lần sau hả...........!)

< Bạn của Phong cũng là bạn của mình.....hơ....hơ....hơ, hơn nữa Linh lại nhiệt tình, dễ thương đấy chứ. một cô gái thú vị >. Ồ...! Cái nhìn đầu tiên của nó vể Linh tốt đẹp nhỉ, lo nghĩ lung mung, chợt nó ngước lên nhìn hắn, thấy hơi lạ....! từ lúc Linh xuất hiện sao khuôn mặt Phong trở nên băng giá dữ vậy, lại còn đứng trơ trơ như khúc gỗ.

Lòn những ngón tay mình vào tay hắn, nó nói....-

" Anh bị gì vậy, sao không nói câu nào hết........."

Lời nói của Nghi cắt đức suy nghĩ đang dở dang trong đầu hắn......., -

" À, ừ không có gì.."

" Anh này lạ thiệt, .....mình vào thôi...."- Cười tinh nghịch nhìn hắn, sau đó nhanh tay kéo Phong vào quầy bán vé, rồi phóng thẳng vô trong rạp luôn...........................

.................................................................................

Bộ phim thật sự rất lãng mạng, nhưng đối với Phong, thường thì hắn đã ngủ mất tiêu rồi, nhưng hôm nay sao lại tỉnh thế không biết.

Mà còn gì nữa, một phen hú ví, không tỉnh cũng lạ.

Trong lòng cứ liên tục đặc câu hỏi cho những lời nói lúc nãy của Linh. Chợt nghe tiếng thúc thích của nó,

Hắn dừng suy nghĩ lại, xoay đầu nhìn qua.

Trời ạ....! Sao phụ nữ lại dễ động long thế, chỉ xem vài khúc đau thương, thì lại bắt đầu rơi nước mắt. nhìn nó cười ấm áp, hắn chào thua, vòng tay qua vai nó, kéo sát, đề Nghi tực vô người mình..........................

" Ngoan nào, nín đi....ngốc ạ......"

Lời nói nghe sao êm quá, tựa hẳn vào nguời Phong, đôi tay xen lấy lẫn nhau.........

..................................................................................

Sau buổi chiếu phim, cả hai hết dạo tới nơi này, lại dạo sang nơi khác, phút chốc hai từ "Giám đốc" đó đã biến mất tiêu trong đầu nó.....( vô tư số một có khác...!)

.............................................................................

..................................................................................................

Tại nhà khách sạn VANS

" Tuấn...!, mặc thế này kì quá,....tha cho em có được không....."

Gương mặt dở khóc dở cười của nhỏ trong bộ váy bó , ôm sát ngực.

Đây không phải là lần đầu Phương mặt những bộ váy này, mà do không khí ở đây cứ khiến nhỏ lành lạnh sao ấy, nó sang trọng quá, lộng lẫy nữa, mà nhỏ thì có đời nào vào mấy chỗ này đâu.

Chính vì thế mà độ ngắn của chiếc váy này càng làm nhỏ ngượng nghịu hơn, .......................

Nhìn cô vợ bé bỏng của mình, cứ thở lên thở xuống vì hồi hợp, tên này cười rất chi là ấm áp, lòn tay qua eo nhỏ, đẩy sát vào người mình.......-

" Ngốc...! trông em rất đẹp đấy, thôi nào đừng sợ, có anh bên cạnh mà.........."- Nói xong, Tuấn nắm chặt bàn tay bé nhỏ ấy, kéo đi bên cạnh mình.

Cả hai tiếng đến chỗ ngồi đã đặc sẵn, Tuấn vẫn galăng như ngày nào, nhanh nhẹn bước về phía sau, đẩy ghế ra cho nhỏ, Đỏ chon chót mặt vì hành động của Tuấn.

Phương mỉm cười để che đi sự xấu hổ .

............................................................

Ánh nến bắt đầu được thắp sáng, tiếng nhạc cũng vang lên, không khí nơi đây lúc huyền lúc ảo.

Tên này vốn thuộc lòng thói quen , sở thích của nhỏ, nên món nào Tuấn gọi cũng đều khớp với khẩu vị của Phương.

.......

Cả hai vừa ăn vừa chuyện trò thật lãng mạng cho đến khi.....

Người phục vụ đem dĩa óc Tuyết ra...............

" HA....... Món này em thích nhất đấy, sao anh biết hay vậy......"- Đôi mắt ngạc nghiên , mở to ra nhìn mấy em óc bé nhỏ đã ngủm từ lúc nào ( Ặc...!).......Với trình độ ăn uống siêu phàm, khuôn mặt của Phương chợt bừng sáng, cứ như chốp được vàng.

Đáng yêu đến nổi khiến Tuấn phải cười phí ra.

................nhưng chợt nhỏ sụ mặt lại..................

.....................................Hơi bất ngờ khi nét mặt Phương thay đổi, Tuấn liền hỏi............-

" Sao vậy, em không thích àh........"

Ngước ánh mắt e ngại lên nhìn tên này, nhỏ vở lẽ ra sự thật................đôi mắt chao cháo vào dĩa đồ ăn nhưng khuôn mặt lại không như vậy......-

" Thì......thì món này mà phải dùng nĩa để ăn, có nước tới kiếp sau, em cũng không khượi nó ra được....."

Mếu máu nhìn lên, bậm bịu môi mà nói.

< Trời ạ....! Thì ra là như vậy >- Té xỉu với cái lí do ngây thơ của Phương, Tuấn chồm tay qua, xoa mặt nhỏ, cười khút khích .......-

" Như vậy là được chứ gì, xem anh này......"- Dứt lời, tên này liền buôn nĩa xuống, dùng tay bóc con ốc lên, sau đó lấy tâm khượi nhè nhẹ nó, ăn đúng cách bụi hè......! sau một thóang, Tuấn đã moi ra được một em bé nhà họ ốc trong thật ngon lành. Nhìn nhỏ âu yếm, tên này, đưa sang miệng Phương....nói yêu.-

" Ah.........."

Ngượng cỡ nào cũng phải bay đi mất vì cái trò quai quái của Tuấn, nhỏ hạnh phúc, hí hửng mở miệng mình ra đớp con ốc vào.............

Thật ra trong lòng Phương có phần tự ti, điều này không phải nhỏ mới nghĩ, mà đã để í từ lâu rồi. Với thân phận thật sự của Tuấn, so với mình, nhỏ thấy bản thân mình trèo cao quá.

Trong tay nhỏ chả có gì ngòai cái lòng tự trọng, cũng không biết được tương lai sẽ như thế nào, liệu sau này Tuấn có chán nhỏ không. Một đứa con gái chẳng thể làm gì khi Tuấn gặp khó khăn, nhìn tới nhìn lui không khác gì gánh nợ.

Phương rất sợ một ngày nào đó, Tuấn sẽ hối hận vì đã yêu mình......đúng vậy...thật sự nhỏ rất sợ.......

Không phải nhỏ không tin vào tình cảm của tên này, điều nhỏ lo là mình sẽ trở thành vật cản cho con đường đầy danh vọng ấy.

..........................................................................

Nhiều khi nhìn khuôn mặt buồn hiu của nhỏ, Tuấn cũng cảm thấy đau lắm. Chính vì quá yêu nên có lẽ Phương nghĩ gì, ít ra tên này cũng đóan chính xác được 80%.

Cho nên, muốn khẳng định điều đó, Tuấn mới đưa Phương đến nơi này.........................................

Mặc dù nụ cười nhỏ vẫn tươi như ngày nào, nhưng thật ra trong lòng không phải vậy.

Chợt ngừng ăn lại, đặc hai tay chóng lên bàn, nhìn thẳng vào mắt Phương. Tuấn nói.....-

" Phương, có một chuyện anh cần nói rõ....."

Cảm giác sờ sợ lại trổi dậy trong Phương, đưa ánh mắt căn thẳng, ngờ ngợi qua phía Tuấn.......

.....Hít một hơi thật sâu, tên này nói.......-

" Anh Yêu Em........đó sẽ mãi mãi là sự thật. Chính vì thế anh không bao giờ cho phép em xem thường bản thân mình. Với anh, không bất cứ điều gì có thể đánh đổi đựơc em cả."

Đột nhiên sắt mặt thay đổi, không còn lạnh lùng nữa mà cười te toét đi....-

" Nghe rõ rồi chứ, bà xã"

Hai chữ bà xã sao mà lớn thế không biết, làm cho ai nấy trong đây đều quay đầu nhìn nhỏ.

< Trời ....! Anh định giết em à>

Nhanh trí vớ lấy chiếc khăn trên đùi mình nâng cao lên để che mặt lại...........

Ha ....ha...ha vì hành động dễ thương của nhỏ, Tuấn cười tít mắt đi, đưa tay sang nắm vào bàn tay nhỏ.

" Cô bé khờ này, tại sao lại xấu hổ, bỏ khăn xuống nào....."

Phóng lửa điện nhìn Tuấn.....-

" Về nhà anh chết với em....cái tên hách dịch ......"

Chợt tên này cười đểu...

" Ai Ya Ya ....!....không cần đâu, anh đặt phòng sẵn rồi, lát nữa tha hồ mà giết...."

.................Phụt..............

Phung hết đóng óc trong họng ra, nhỏ như gần chết vì sặc , chỉ tại câu nói của Tuấn.

Chúa biết Phương sẽ phản ứng thế này, Tuấn nhanh tay lấy cái dỉa làm đồ đở đạn. Sau đó chỉ ngồi cười ha hả vì khuôn mặt đỏ bừng ấy.............

.......Ặc....ặc.........ặc.......

Ho sặc sụa vì vẫn còn sock , nhỏ cứ vỗ thoi thóp vô ngực mình.

Đột nhiên tốt bụng, kéo cả cái ghế vòng qua bên kia, ngồi cạnh nhỏ, tay vỗ vỗ sau lưng ,...miệng cứ đốp chap không ngừng.......-

" Từ từ , em không cần gắp đâu, vẫn còn nhiều thời gian mà..."

< Cái tên biến thái này.......không đập một trận không chừa mà.......>

Định dơ tay bốp vài phát vào tên hách dịch này thì......., chưa kịp đã bị ghì lại hôn tới tấp.

Hỏang hồn trước nụ hôn ấy, mặt nhỏ đỏ bừng lên, đẩy người Tuấn ra....-

" Anh làm cái gì vậy, người ta nhìn kìa........"

" Mặc họ"- Má ơi ! chỉ đơn giản với hai từ đó, xong Tuấn lại kéo người Phương vào trao những nụ hôn thật cháy bỏng.............

Quanh đây, ai ai cũng phải đỏ mặt , ngượng đi vì hành động của Tuấn.........................

..............................................................................

Tại một góc không xa, nằm sát vách...có một ... " ??? "..........

" Chẳng phải đó là..................................điều tra cô ta cho tôi...!"

" Vâng thưa cô chủ........"

Chà chưa yên bên kia, bên đây lại sào sáo ...!!.

Không biết rút cuộc Linh đang bày trò gì nữa.

Còn người vừa lên tiếng lúc nãy là ai................

CHÁP 37

Lộ Diện

...............Hôm sau.....................

Vừa dứt tiết học thì hắn dẵ hôn tạm biệt nó rồi đi khuất chỉ với một lí do......

" Anh bận một số việc "

Chưa để nó kịp hòang hồn thì hắn đã biến đâu mất rồi....................

Tuy lòng đầy thắc mắc nhưng giờ Phong còn đâu mà để nó tra với khảo nữa. Đành bịu môi, nuốt nước bọt mà đi về vậy.

Bên Phương thì cũng không khác gì mấy , nhưng ích ra nhỏ cũng bít hôm nay Tuấn phải gặp đối tác nên nghĩ hẳn luôn cả ngày.

Thế là hai con đành tựa nhau mà về vậy.

Đã lâu rồi nó và Phương không cùng nhau đi bộ nhỉ, ừm ha chỉ do hai tên chết tiệt ấy mà cả thời gian dành cho bạn thân cũng ngày cạn hẹp.

Cũng tốt, coi như hôm nay được sả stress vậy, thay vì mang bộ mặt u sầu thảm hại, nó và Phương tung tăng hì hửng dạo hết shop àny lại đến khu khác. Rong chơi cũng được một khỏang thời gian thì chợt nó nhớ tới anh Long yêu dấu lúc này.

Nhỏ cũng vậy, bụng xôi xùng xục từ chiều tới giờ, chưa có gì lon lót cả, hai con nhìn nhau vài phút..............rồi nhe răng cười............. ( bó chíu...!)

...............................................................

....................Tút.......tút........tút.................

" Halô..!"

" Ưm hưm hưm hưm hưm.........anh đó hả, bây giờ có bận gì không vậy......."-

Lấy hơi chi mà khiếp, nó gằng từng hơi một rồi nói như giọng ra lệnh ấy.

< Oh men....! Kiểu này thì chắc là...........>

Long chưa kịp trả lời thì phía bên kia đã nghe tiếng của..................

- " Anh ngoan ngõan mau mau mời em và Nghi một chầu đi. Nếu không cái vụ điện thọai....."

Nghe đến đây, chợt Long giật bắng người, trả lời nhanh như chớp.....-

" OK...! Được được được, hai em cứ đến RS chờ anh...."-

Tất tốc, Long ngồi chồm dậy khỏi giường , lao đầu vào phòng tắm. Đơn giản hôm nay anh này được off mà.............

.............Cạch.............

Nhỏ quay sang nhìn nó cười toe tét............Còn nó thì mặt ngu ra thấy rõ, chả hiểu con bạn đang nói gì....nghiêng nghiêng cái đầu ngây thơ, mắt tròn to hỏi....-

" Hở,....cái vụ điện thọai là gì vậy...??"

Cười đắc thắng , khóac tay lên vai nó, lôi đi.......................vừa đi vừa kể......chộc chốc, lại phát ra tiếng cười của nó và Phương.

.................15 Phút sau.....................

" Hai nhóc muốn ăn gì nào......."

Nó và Phương đưa ánh mắt tóe lữa, rồi lại biến thành những ngôi sao lấp lánh. Nhanh như cắt, hít một hơi thật sâu vào...............

" Chị cho em cơm sường nướng , thêm một dĩa thịt xào đậu hủ, hai miếng tàu hủ ki chiên giòn, một chén chân gà hầm thuốc bắc, một dĩa nấm kim chi xào và một li dâu ép nhé."

Trợn mắt nhìn Nghi......

" Chị ơi cho em một tô phở lọai xe lửa , một canh gà tiềm, một dĩa lòng khô, một dĩa sườn xào chua ngọt, một chén đậu luộc thơm, một tô canh súp và một li khớm ép nhé...."

Lại trợn lòi con mắt nhìn cô em iu quý của mình......

Tội cho cô phụ dụ nhỉ, tay ghi mà còn run cầm cập trước hai cái miệng không ngừng nói. Mặt xanh như tàu lá chuối với sức ăn của hai đứa này.

Quay sang mặt anh Long thôi, mồm , mắt mũi, tóc tai đều há to ra hết cỡ, dựng đứng lên hết size................chóang váng , muốn bật ngữa té xỉu tại chỗ.

Làm sao mà tụi nó có thể nuốt hết cái đóng này hả trời, cô phục dụ tay cầm cuốn xổ, quay sang phải, đưa ánh mắt hình trái tim nhìn Long.

Ớn cả xuơng sường, chỉ còn cách nhanh miệng là đỉnh nhất.......-

" Cho phần B"-

Vâng đơn giản dễ hiểu, chừng chừ , lững lực một hồi rút cuộc cô cũng chịu lui vào bếp.

Sau khi cô phục vụ đó đi khỏi, Long mới tá hỏa lên quay sang , hỏi tội từng đứa....-

" Này , bộ hai đứa muốn anh ở lại rữa chén hả, kêu gì mà khiếp thế...."

Hất cằm , nghênh mặt lên , nó nói......-

" Hai ...Ya...! Đường đường một người mẫu nổi tiếng mà không khao được bọn em chầu này àh."

" Đúng dậy, chưa kể tội anh dám quầy nhiễu giấc ngủ của em , bằng tiếng kêu kinh dị đó"-

Nhàu vô, nó và Phương thi nhau đốp trả Long.

Nghe tới từ kinh dị, chợt Long ương bướng...-

" Cái con bé này, giọng anh thu hút thế mà dám gọi là kinh dị à...."

Liếc xéo...........................thế là anh Long nhà ta im thính thích như chuột lột.

...........................................................

Thức ăn đã được bày ra khắp mặt bàn, nhìn vô mà cứ tưởng cho một đạo quân ăn chứ ai nào ngờ chủ nhân của đóng thức ăn đồ sộ này là nó và Phương.

Siểu niển với cái kiểu ăn uống của tụi nó, Long dơ hai tay mà đầu hàng.

Đang ăn chợt nó lên tiếng......-

" Ỉ, xém tao quên mất, ngày mai chị Tuyết về đấy mày"-

Miệng nói nhưng mắt lại dòm chao cháo về phía Long, cười đểu không tả.

Vừa nghe nó nói, Phương hí hửng nhảy cẫn lên, ....-

" Cái gì , chị Tuyết về thiệt sao,.......mấy giờ....?, ở đâu, mà lần này chị không đi nữa chứ....."

" Ừ , là về " LUÔN" đấy" - Cố nhấn mạnh chữ " Luôn" trước mặt Long.

Từ nãy giờ, do bất ngờ quá mà nhỏ không hề để í đến sắc mặt của ông anh mình, đột nhiên nhỏ xoay đầu lại , không nhìn nó nữa mà nhìn Long, anh trai yêu dấu của nhỏ.

Y chan như Nghi, nhỏ cũng cười đểu không tả nỗi.

" He...he....he....sắp có kịch xem rồi đấy mày.." - hất tay vào người nó, cười khanh khảnh.

" Ừ, ừ......lần này chắc sẽ diễn màng lớn đấy......hé....hé....hé......"

Thật sự sợi bún trong họng Long không tài nào chui xuống cổ họng được, ngay sau khi nghe đến từ " Tuyết".

< Cái gì, con nhỏ đáng ghét đó lại mò về sao, còn về luôn nữa................>

Hồn như bị ai bắt mất, người cứ đơ ra, khuôn mặt điển trai nay còn đâu mà thay vào đó là bộ mặt khờ, ngu không tả.

Chứng kiến từng chi tiết một biến đổi trên gương mặt đó, nó và Phương thi nhau ôm bụng cười sặc sụa......................

*****************************

..............................................................................

Sau khi ra khỏi lớp, Phong nhanh chóng bay về nhà....................tương tất mọi thứ trên thân thể mình, hắn quay trở lại công ty.

...........CẠCH...............

Vừa bước vào cửa, ánh mắt đã hướng về phía Linh, nhưng không hề dừng bước chân lại, đi thẳng một mạch vô phòng làm việc luôn.

Khi thấy Phong đến, nhỏ đã biết, thế nào hắn cũng sẽ hỏi cô về vụ va chạm lần trước. Tự khắc, Linh đứng dậy, tiếng vào phòng Phong.

..............Cạch....................chiếc cửa đóng lại...

" Rút cuộc cô đã biết được bao nhiu ? "- giọng nói lạnh đến chết người của hắn vang lên....

Bật chợt, Linh thấy sợ khi hắn như thế này, nhìn thật sắp thép, cả khuôn mặt cũng vậy, rất đáng sợ........nhưng yêu và sợ thì với cô nó chả là gì cả............Ngước cao đầu lên, bình thản nói...-

" Tôi không hiểu í của giám đốc, tình cờ gặp cô gái đó, nhưng lại rất quen .....có phải đó là cô con gái út của chủ tịch KEY không..? , thật ra xem chúc nữa tôi đã nói ra địa vị của giám đốc rồi, cho tôi xin lỗi, vì lúc đó cấp bách quá, chả nghĩ ra được gì hết, nên tôi mới liều đại, nói giám đốc là bạn học chung cấp một.................."

Hắn vẫn im lặng.

" Tôi không làm gì sai chứ, thưa giám đốc....."- Thấy Phong không nói lên một tiếng nào, định bụng hắn đã có phần vơi đi sự nghiêng ngờ về cô qua nét mặt đó.

Đúng vậy, Phong không còn mang vẻ sát khi nữa, thế nhưng không có nghĩa, tháo bỏ bộ mặt lạnh lùng đi. Rồi cuối cùng, hắn cũng lên tiếng.....-

" Được rồi, cô ra ngòai làm việc đi...."

Cuối chào hắn , Linh quay lưng bước ra ngòai, đâu đây thấp thóang nụ cười mỉm sau vách cửa .

Khi San Linh vừa bước ra khỏi đó, hắn ngã nhào ra sau ghế, tay bóp vào hai thái dương. Không phải hắn sợ chuyện bị tiết lộ, mà cái hắn sợ chính là cảm giác tội lỗi này, phải sống trong sự giấu diếm ấy, thật chất không tài nào thở được. Ghét cái thứ cho là sự thật, nó làm cho hắn chẳng khác nào một thằng hề. một tên cướp. một kẻ gian xảo.

Qua cử chỉ của Linh, Phong đủ biết , cô đã nhìn thấu được âm mưu của hắn, nhưng có lẽ không bao giờ Linh biết được, kẻ bày ra lại không khác gì một thằng ngu tự chui vào lưới. Thật tức cười mà.

Sự giả dối này sẽ tồn tại tới bao giờ đây, không nghĩ được nữa, thật sự hắn không còn đủ can đảm để lấy lại bản chất tàn nhẫn vốn có của mình nữa.

............................................................................................

..........................................

Suốt cả ngày hôm nay, Tuấn phải tiếp không biết bao nhiêu là cuộc họp, vì một lúc gánh cả BLUS và AMI nên gần như chúng đang thi nhau vắt kiệt sức tên này vậy.

Cuộc hội thảo kéo dải suốt bốn tiếng, các bài báo cáo về ngân sách của cổ phần RASE thông qua lớp vỏ AMI , những con số cứ lần lượt hiện ra, muốn banh cả đầu

........

Đang điên tiết với mớ hồ sơ cuối.........chợt...............!

.............Reng..........reng............reng................

................Cạch............

" Alo"

" Dạ thưa giám đốc , có người bên IKEA muốn gặp ngài ạ."

< IKEA...? Chẳng phải họ là một trong các Tập Đòan mạnh bên châu âu sau..?>

" Đuợc rồi, cứ để họ vào phóng tiếp chờ tôi"

........CẠCH.....................

Gác máy, Tuấn chóng tay lên cằm, đăm chiu suy nghĩ, < Tại sao IKEA lại đến đây nhỉ............>

Thôi nghĩ không bằng trực tiếp đi giải quyết. .....Cứ thế, lôi chiếc áo khóac của mình, rồi bước ra, đi xuống tầng dưới.

................Cộc........cộc..........cộc...................

..............Cạch................

Vừa mở cửa bước vào, trước mặt Tuấn là một cô gái nhìn rất trẻ, cũng ngang ngữa tên này, nét mặt thì nhìn vào chỉ biết một chữ "đẹp"

Cô gái đó khóa lên người bộ đồ không hề cầu kì chúc nào , mà ngược lại còn rất quý phái sang trọng. Tất cả thế thôi cũng đủ nói lên đẳng cấp của cô ta.

Khi Tuấn bước vào, cô ta mỉm cười một cái, sao đó đưa tay thóat chiếc kính đen đó xuống, quả thật rất xinh đẹp...........Đứng dậy chìa tay ra.....-

" Hân hạnh được giới thiệu, tôi là Phói An Chi, người của IKEA, thay mặt cho phía bên đó, tôi muốn được hợp tác cùng anh."- Không quên nở nụ cười quyến rủ.

Nhưng nó lại miễn nhiễm voi tên này, tuy vậy, được hop tác cùng IKEA đó là điều mà hầu hết các tập đòan khác vẫn luôn đàn áp, tranh giành nhau.

Với phép lịch sự Tuấn cũng chìa tay ra, bắt lại, và cũng mỉm cười với cô gái đó......-

" Thật sự tôi hơi bị bất ngờ, rất vui được biết cô."

........................................................

................Một khỏang thời gian sau................

" Nghe nói BLUS đã trở thành thành viên trong cuộc liên minh được tổ chức bên Pháp phải không.."

" Đúng vậy.."

" Không vòng vo nữa, như lúc nãy đã nói, tôi đến đây để hợp tác cùng anh, anh đồng ý chứ , thưa chủ tịch BLUS."

Nhìn Tuấn với khuôn mặt đẹp và đôi mắt sắc xảo, đúng thật là người có tư chất lãnh đạo, từng lời nói của cô ta cũng làm cho Tuấn bị thuyết phục một cách dễ dàng, hơn thế nữa lại là dạng người nói một là một, không hơn không kém, hiểu hay không là tuy ở người đối diện.

Tất tốc, Chi đã đễ lại ấn tượng khá hòang hỏa trong lòng Tuấn, mỉm cười một cái, đáp....-

" Hợp tác vui vẻ"

Lại một lẫn nữa , trứơc khi cuộc gặp mặt kết thúc, họ bắt tay .

< Đã là tên của An Chi này, mãi mãi nó sẽ trúng đích hồng tâm, hãy nhớ rõ câu này ..., Đại Anh Tuấn >.

Tại công ty KEY.................

Lúc nãy, trước đó vài tiếng, Linh đã có ra ngòai cùng cô đồng nghiệp bênh phân sự ngọai giao, cả hai ăn uống, trò chuyện, thay cho lời cảm ơn vì những lần giúp đỡ của Linh, cô gái đó có mời Linh uống vài cốc rượu........mới đầu cố gắng từ chối,....nhưng rút cuộc Linh cũng phải nuốt troi 2 cốc vào bụng mình.

Không phải đến nổi mơ hồ, chỉ là đầu óc hơi chóang thôi.

..................................................................................

Sau khi hòan tất số công việc, hắn ngồi bật dậy, tiếng ra ngòai, ....vừa thấy Phong buớc ra, không ngó ngàng gì tới cô cả, cứ thế mà đi.

Linh không muốn chuyện này kéo dài thêm chút nào nữa, cố gắng dồn hết sức mình, đứng dậy nói:

" Gíám đốc có thể ngừng lại được không, cô gái đó không hề có tội gì cả ".

Bước chân ngừng hẳng lại khi nghe Linh nói thế, Phong nói nhưng người không hề xoay lại....-

" Không liên quan tới cô"

Câu nói đó như nhát dao gâm thẳng vào tim Linh vậy, bao nhiêu công sức, bao nhiêu kế họach cũng chỉ vì muốn giúp hắn nhanh chóng đạt được nguyện vọng sao, chẳng lẽ bao nhiêu đó không thể đánh đổi nổi dù chỉ một vị trí nhỏ trong lòng hắn sao. Đột nhiên San Linh cảm thấy cứ như mình đang bị lợi dụng trong cuộc chơi này.....( Ặc ,....tự mò vào rồi than với vản hả trời....!)

Gắng gượng Linh nói tiếp...-

" Đó chỉ là cái cớ, chẳng phải với anh ( Hả, đổi xưng hô nhanh dữ vậy.........àh àh do rượu rồi.......!) nó cũng chỉ đơn thuần là một trò chơi sao"

Hai từ " Trò Chơi" ấy đã khiến hắn quay lại , nhìn thẳng vào mắt Linh, ngương mặt lạnh tanh , .........-

" Cho dù có là thế nhưng không có nghĩa là tôi không yêu cô ấy.."

Linh cứng họng với lời nói đó.................ngưng một hồi Phong nói tiếp.....-

" Tôi không mong quan hệ của tôi và cô ấy trở nên phức tạp hơn bởi vì cô." Dứt lời hắn bỏ đi....

Đến lúc này thì không nhịn được nữa......-

" Thiên Anh Phong, anh đứng lại đó......"

" Anh sẽ phá lòng tự trọng của em cho đến mức nào đây,.... Trước khi anh có thể thỏa mãn...?"

Cừơi khỉnh lên.....-

" Hình như cô đã hiểu lầm một số việc ??? tôi và cô có quan hệt gì....?? Tôi đã nói tất cả, để giữ lòng tự trọng cho cô rồi đấy."

Con tim Linh đau nhói vì những lời lẽ đầy nhẫn tâm của hắn, đôi mắt bắt đầu đỏ lượi ....-

< Thiên Anh Phong.....con tim anh đã là của cô ta rồi sao, thực sự em không còn chút hi vọng nào cả sao...........nhưng em không thể cứ như thế này mà ra đi với hai bàn tay không được...>

Gần như mất đi vẻ thông minh cua ngày nào, Linh không còn kiểm sóat được lời nói của mình , rút cuộc..............

"....................................................................."

"..............................................."

.........Một hồi sao......................

Cắn môi lần nữa...-

" Anh thích cô ta đến thế sao ?

Anh thật sự yêu cô ta sao?"

Hướng đôi mắt lạnh lùng nhìn Linh....-

" Đúng vậy"-

Chỉ ngắn gọn hai từ sao đó Phong quay lưng đi mất.

Để lại trong căn phòng đó, một cô gái ngã quỵ xuống ghế khóc nức lên từng tiếng.

*************************

................................................Lái trên chiếc xe đen tuyền, chốc chốc những câu nói lúc nãy của Linh lại ập đến...

[ Anh có đủ tự tin để níu giữ cô ta khi mọi chuyện phơi bày không...?

Liệu anh có thể hứa là anh sẽ mãi mãi không bao giờ khiến cô ấy bị tổn thương....?

Nếu anh không có tự tin để đối diện với sự thật, thì làm ơn hãy kết thúc nó đi, đừng lúng sâu nữa.........thật chất cả hai là không thể....

Không thể......

Không thể......

Không thể..............]

...................Két......két......két...........

.......Rầm....................

Hai từ đó , khiến Phong như muốn nổi điên lên, trong phút chốc, hắn quẹt tay lái, bẻ cong lại, đâm thẳng vào lòng rày của rào lưới bằng kẽm...( Hên nhỉ....!)

Gục đầu xuống vô lăng.................

.....Bịch.........Bịch..........Bịch.........

" Khốn khiếp......."

***************************************************

Đã khuya rồi, gần tới 2 giờ sáng ấy chứ, rút cuộc Tuấn mới mò về. Vì đóng công việc chưa hết lại thêm một đối tác nữa. Thành ra cha hồ sơ, mẹ hồ sơ thi nhau đẻ ra cái lũ hồ sơ con ấy, khiến cho Tuấn phải sống dở chết dở với cái đám này.

Buớc nhè nhẹ vào trong phòng, đã thấy Phương ngủ.

Cuối xuống hôn vào má Phương, Tuấn yêu cái cảm giác khi nghe thất tiếng thở nhịp nhàng đó, đôi mi mắt khép chặt vào nhau của nhỏ, cả làn môi gợi cảm nữa.

Tất thì, tên này, chui vào phòng tắm,........... sao đó bước ra với bộ dạng chỉ khăng chòang thân, mà đi thoăn thóăt tiếng về chiếc giường nhỏ.

Đang thoi thóp trong giấc ngủ, chợt Phương cựa quậy thân mình, vì hình như có ai đang dang tay , kéo sát người nhỏ lại vậy.

Chầm chậm xoay về phía sau, hé mở mắt thì thấy Tuấn đã nằm cạnh mình từ lúc nào, vuốt lên mái tóc mềm mượn , nhỏ nhít người vào hơn nữa, hôn lên môi Tuấn rồi thiếp vào giấc ngủ .

Mỉm cười với hành động đáng yêu của nhỏ , Tuấn lòn tay vô mảnh vải mỏng manh ấy, ôm nhẹ nhàng lên làn da trắng mịn ấy. Và cũng dần chìm trong giấc ngủ luôn.

...................................................................................................

Lời nói của San Linh thật sự rất ảnh huởng đến Phong...........................

Còn giữa Tuấn và Phương sẽ thế nào đây..................Cô gái tên Phói An Chi đó....liệu có phải là thảm họa sẽ gián xuống .............???

Tập sau, cô chị của Nghi sẽ xuất hiện, có nghĩa...???..... Trịnh Khiết Long.........., kẻ "không đội trời chung" với anh - Lưu Nhã Tuyết đã trở về.

Để biết câu chuyện sẽ diễn ra sao, các bạn đón xem tập sau nhé.!!

Giới Thiệu Nhân Vật:

Lưu Nhã Tuyết: (21 t), con gái lớn của Tập Đoàn KEY, năm 16 tuổi đã được ông Khải cho sang nước ngoài đi du học, thỉnh thoảng cũng có về những chỉ vong vỏng trong dòng 1 tuần thì lại cuốn gói bay đi. Với chiều cao của cô em chỉ vỏn vẹn 1m 65 thì Tuyết cũng không khá gì mấy , cao vừa đúng 1m 7 thôi. Là một cô gái rất cá tính, không nói dữ là hên rồi, mái tóc đen óng, tém cao ngang cổ và nhọn về phía trước, cúp sát vô.., làm che khuất đi khuôn mặt tròn tròn xinh xắn. Nguyên nhưng đơn giản, Tuyết không thích bị người khác gọi là trẻ con.... Nước da hồng hòa, có thần có sắc, hơi lạ ở chỗ là đôi mắt Tuyết thuộc vào dạng một mí nhưng không hề nhỏ, ngược lại to và tròn, đay lay láy, dễ thuơng hết biết. Thân hình đầy đặng, luôn nổi bật trong những bộ đồ giản đơn mà xinh đẹp, áo sơ mi cổ rộng và jean bó.

Tính tình: Như đã miêu tả trên, ăn nói bạo dạng, hành động cũng đi đôi theo. Không biết võ, nhưng tay chân lúc nào cũng ngứa ngáy, là người chị rất thương yêu những đứa em gái mình ( nó và Phương ), có điều đầu hơi cứng, nên đôi khi rất bảo thủ trong lời nói.........khó ai lay chuyển một khi Tuyết đã quyết định.

Giá thế: Cái này khỏi ha...!

Sở Thích: Đày đọa Trịnh Khiết Long.

************

Phói An Chi: (18 t), cao 1m 75, mái tóc đen tím dài xoăn tích lại phần đuôi, thông qua khẩu ngữ của Tuấn ở cháp 37....đủ biết Chi đẹp cỡ nào, tuy vậy vẻ đẹp đó có phần sắc bén, không hồn nhiên so với độ tuổi này, đôi mắt Chi rất có uy lực, thường khiến người khác sợ mỗi khi Chi nhìn trực tiếp vào người đó.

Tính tình: cao ngạo, nhưng lại thông minh, xem thường những người thấp kém, một khi đã muốn thì phải có bằng được. Thủ đoạn ư...? Không hề, với địa vị đó, không bao giờ chạm tay vào những thứ hèn hạ, mà dùng luật riêng của mình để chiếm. Thuộc dạng người khá tàn nhẫn, vô tâm, khinh miệt, chà đạp trước cảm xúc của người khác.

Nói chung Phói An Chi là một "Hoa hồng lắm gai nhiều kế".

Gia Thế: Con gái độc nhất của IKEA, một trong những Tập Đoàn hùng mạnh bên phía Châu Âu. Cả gia đình đều chuyển sang Châu Âu sinh sống khi Chi vừa tròn 3 tuổi. Do cha Chi hợp tác với một số công ty bên đó, dần dần về sau, thế đứng của IKEA ngày càng vững chắc, và ác lên cả thành tựu của ngày hôm nay. Về trình độ học vấn thì không giống như Tuấn và Phong, Chi vẫn học lớp 12, nhưng lại đột ngột bỏ về nước với cái lí do hết sức thông thường "Con stress !". Thế là bay vèo đi mất dạng..................Được nuông chiều từ nhỏ, nên mọi hành động đó của Chi đều không bị ưởn trách..........

Nay nàng ta chấm Tuấn nhà ta rồi.......................hài..i..i..thôi cứ chờ xem chuyện gì sẽ xảy ra nhé.......!!

Cháp 38

Còn Không Mau Lại Đây Nữa, Tên Vô Phép Kia..!

Tại Sân Bay RYO........

" Nè, anh Long, bộ anh không đi nhanh hơn được chúc nào sao, Cứ cái đà này thì đến tối cũng không tới được đấy"- Nó vừa đi vừa lấy tay che nắng, vừa xoay mỏ lại thúc Long......

" Nhanh đi , nắng quá, em không muốn biến thành heo quay đâu"- Phuơng mặt đỏ lên vì nắng, quạo quọ quay lại nạc Long.

Chẳng thèm để ý lời nói của hai cô em, Long cứ đúc hai tay vào túi quần, đầu thì ngước xuống nhìn những bước chân của chính mình, mặt nhăn nhăn nghĩ.......-

< Gì chứ, tại sao mình lại phải ra đón con nhỏ đáng ghét đó...muốn bay là bay muốn về là về.........thật là rãnh chuyện mà................> ( ông này già mà cứ như con nít )

.....................

Thế là Long nhà ta cứ cà rề cà rề.....chịu hết nổi nó và Phương phải quay lại . Mỗi đứa xách một tay Long kéo đi...............

.........Xoạt...................

" Này này, hai em làm cái gì vậy hả............"

...................................................................................

[ Chuyến bay F02 đã đáp xuống..............tại sân B...............................

Xin Thông Báo....Chuyến bay F02 đã đáp xuống sân B.....................]

......................................

Ngó trái ngó phải, nhón lên nhón xuống......................

" Hở được 10 phút rồi sao không thấy chị Tuyết ra vậy trời...."- Nói mà lòng nó hồi hợp, thóp thỏn nhìn dáo dát đủ phía.....

Vỗ vào vai con bạn trấn tĩnh....-

" Này, mình đừng có như con khỉ coi, cho dù có xuống thì làm giấy tờ phía bên trong cũng phải mất gần nữa tiếng đấy...."

........................

Cả đám chờ một hồi mãi ......rút cuộc bóng của một cô gái xinh xinh trong chiếc áo hai dây trắng ôm, và chiếc quần jean xanh thẫm cũng xuất hiện.....bước ra với cả đóng hành lí khổng lồ.............

Thấy Tuyết, tất tóc nó và Phương hét réo lên, mừng đến phát khóc, chạy ào về phía cô.

" CHỊ....CHỊ...ƠI....."

Ôm chầm lấy người Tuyết.............

" Sao bây giờ vế chịu về, em nhớ đi lắm...... hic...hic....hic...."

Thấy Phương đã ướt mắt, khóc thúc thích, nó cũng ào lên mà rên với rỉ...........

" Trời ạ...! Vừa về đã phải dỗ dành những con nhóc này sao hả trời. thiệt tình......."- Nhìn cười hiền với tụi nó, Tuyết cũng bó tay cái tật tạo mưa của hai đứa này, vỗ vỗ , xoa xoa đầu Nghi, rồi lại vỗ vỗ xoa xoa lưng con Phương nữa.

Nếu mấy bạn thấy lạ ...thì cũng dễ hiểu thôi......nó thấp hơn Tuyết cả khúc, Phương thì lại cao hơn 2 cm nên cách dỗ dành cũng khác nhau.....( Hơ...! Quái...)

Miệng thì " nhỏ này nhỏ nọ" nhưng chính bản thân Long cũng không hiểu sao, vừa thấy Tuyết từ bên trong bước ra thì anh lại cảm thấy trong tim mình chợt vui vui, ấm ấm.

Cứ để thế này không được, Tuyết đành tự cứu mình vậy.....

" Thôi nào, hai đứa muốn khóc thế này tới tối hả, bụng chị còn chưa được sạc pin nữa đấy...."

Nguớc lên nhìn Tuyết với ánh mắt cứ như mấy con cún con, nó nghoe ngẩy đui nó....-

" Hở...! chị chưa ăn gì à, vậy thì đi thôi chờ gì nữa..."

" Em biết quán này ngon lắm, ....đi chị......."

Nghe tới ăn là sáng mắt, bó chíu với hai con này, Tuyết chỉ còn biết cười đâu hàng mà chào thua.

Nãy giờ lo nói chuyện với tụi nó mà quên mất, chỗ này vẫn còn một sinh vật sống nữa.

Liếc xéo qua.............

< ÀHA....! Lâu ngày không gặp , tên nô tài này cao lên thấy rõ.......>- Chợt Tuyết cười đểu nhìn Long. Khiến anh phút chốc sở cả da gà...............

Hít một hơi thật sâu.............-

" Nè, "Nô Tài" vô phép kia, đứng đó chi hả, còn không mau lại đây giải quyến đóng hàng này..."

< SAX....X.....cái con nhỏ này, giữa thanh thiên bạch nhật này mà giám gọi mình như thế........gừ...>

Sau câu nói của Tuyết thì hàng ngàn hàng vạn con mắt dòm dáo dát về phía Long, trong đó cũng có người nhận ra anh là model nên lời xì xào, bàn tán bắt đầu trỗi dậy.

Tại sao tại đây không có cái hố cho Long nhà ta chui xuống vậy trời..?

Lòng Long tức đến vỡ não, ấy thế mà cứ tưởng anh sẽ quát tháo lại chứ. AI dè, Long lại ngoan ngoãn tiếng đến, làm đúng theo những gì Tuyết vừa bảo.

< Xem ra, còn nhớ lời hứa đấy..>

Thế là Long lụi thụi, quay mòng mòng gới đóng hành lý chết tiệt kia, đột nhiên sực nhớ còn thiếu thiếu gì đó, Tuyết " ừhm hừm " một hơi rồi nói...-

" Còn gì nữa...?"

Lần này mặt Long từ đỏ chuyển sang tím.......< chả lẽ nhỏ bắt mình.....>

" Này.."

Càng ngày sắt mặt Long càng biến dạng, < ............tại sao lại lựa ngay chỗ này chứ......>

Nuốt nước bọt, kiềm chế lại, Long bấm bụng cố mà phun ra hai chữ ...........-

" "Bệ hạ", chắc người đi đường rất mệt ..."- Vừa nói, vừa khom lưng tạo ra kiểu giống như nô thần cung kính nhà vua vậy..

Nó và Phương trợn con mắt nhìn Long,....ba giây sau.................

" Ha.....há....há............"- Hai tụi nó cưởi ha hả lên, làm Long đang quê này còn quên hơn nữa............

Mọi người xung quanh cũng đớ mặt ra , ngã ngữa với câu nói ấy của Long.

Tuyết cũng rất nhập vai mà đáp lại......-

" Long thể ta không được tốt lắm sau chuyến bay này...."

" Nô tài đáng chết "- Nói mà mặt muốn mếu máo ra ,...vì cái trò quái ác của Tuyết, đã đặc ra hồi 5 năm về trước...

" HÁ......HÁ....HÁ..."- Tiếng cười của hai đứa tụi nó càng lúc càng dữ dội hơn.

< Lưu Nhã Tuyết, cái con nhỏ đáng ghét..........trời ạ ..! sao mình cứ như thằng hề thế này..> Dồn nén thù hận, phóng cái mặt dày ra mà bê với kéo hàng lí cho chủ nhân mình.

..................................................

Cười đắc thắng, Tuyết khóac vai tụi nó bước đi............................................

Bí mật giữa hai người này, mãi mãi sẽ chẳng ai biết được, không lọai trừ nó và Phương . Nhưng mỗi khi Long và Tuyết đụng độ, thì nó và Phương đều phải cười ra nước mắt.

Vì chưa bao giờ có ai có thể làm Long sống dở chết dở trong những tình huống này như cô.

................................................

Sao khi tuồng diễn được hạ màn, cả bốn nguời họ rời khỏi sâu bay, ba người dung dăng dung dẻ, bước tay trong tay, một người chết lên chết xuống tòn tọn lếch theo phía sau.

......................................................................................................

Quay trở lại văn phòng Blus....

Lúc này, Tuấn đang cùng với Chi, bàn bạc một số vấn đề về nhân sự và lập kế họach cho cuộc tuyển chọn nhân viên mới........................

Nhìn luớt vào đóng hồ sơ này, Chi để tạch xuống mặt bàn, phàn ra một câu khiến Tuấn cũng sốc, kinh ngạc theo....-

" Không được, sa thải hết số người này, chỉ tòan sỏi với đất không."

Qủa thật tên này có phần nể phục cách quản lí của Chi, nhưng cái tính khinh miệt người khác thì không tài nào chấp nhận được........-

" Nói thế có hơi quá ...! Đúng là họ không cao tay nghề, nhưng sa thải hết một lượt thì....."

Chưa kịp để Tuấn nói hết, Chi đã chặn họng..-

" Ngày 22 , tỉ suất số hàng là 36%.

Ngày 26, 39%.

Anh xem, con số này liệu có chấp nhận được không, trong khi đó, bên khu C cũng cùng thời gian nhưng lại đạt đến 55%. Giờ nguyên nhân đã có, không có gì sai khi đưa ra quyết định như vậy."

Đưa ánh mắt cương quyết ấy nhìn về phía tên này, Tuấn quả thật cứng miệng với số tại liệu Chi đưa ra.....nhưng cho dù thế nào như vậy cũng là.......-

" Nhưng....."

" Món đồ đã hỏng , thì nên vứt đi. Thương trường không phải là nơi dành cho tình cảm, sớm muộn thì anh cũng sẽ đi vào ngõ cục thôi. ". ( Tập hai )

................Có vẻ hơi căng thẳng nhỉ, biết Tuấn cũng thuộc vào dạng người khó lay chuyển, Chi đành.....

" Một hợp đồng phía bên Úc đang chờ anh đấy, tôi chỉ nói thế, tùy anh quyết định"

Dứt lời Chi đứng dậy bỏ đi khỏi phòng hợp, để mặc Tuấn vẫn còn đắng đo suy nghĩ bên trong...

Lời Chi nói không sai tí nào, nhưng nếu ....................

Rút cuộc, Tuấn cũng chọn cách mà Chi đã nêu ra..........Lập tức gọi điện bên xưởng, đồng lọat xa thải hết những nhân viên phía khu B và tuyển chọn người mới vời yêu cầu cao hơn trước đây.

................................................................................................

Dường như cơn đau đầu do rượu đã biến mất, San Linh cảm thấy thật ngu ngốc với những lời nói của mình ngày hôm qua. Làm như thế chỉ khiến cho cơ hội có được Phong một lúc mất dần đi. Chính vì thế Linh đã quyết định...........

.................................................

Tại phòng làm việc của Phong...................

Lao đầu giải quyết hết mớ hồ sơ mới, càng nhanh càng tốt, vì bây giờ hắn nhớ nó khinh khủng. Nhưng khổ nổi , bên đối tác lại cần gấp những số liệu này, đâm ra hắn đành phải kiềm nén sự thương nhớ đó mà ùa đầu với đóng này vậy.

CHợt....

......Cộc......cộc......cộc.............

" Vào đi"

.........Cạch.......................

Linh bước vào, gương mặt đã trở nên tỉnh táo hơn hôm qua...cứ nghĩ lại vào để tiếp tục vấn đề đó chứ....nhưng không ngờ.........

" Xin hãy cho tôi thêm một cơ hội, hôm qua thật không phải khi đã nói những lời đó. Xin giám đốc hãy tin tưởng ở tôi một lần nữa"

Khá ngạc nhiên với thái độ của Linh, nhưng thật ra hắn không hề trách khứ cô gì hết, .....hơn nữa cũng do tài năng của Linh mà mọi công việc khá suốn sẻ. Bất giác Phong cười mỉm một cái, khiến tim Linh đập liên hồi.......

" Tôi cũng đã hơi nặng lời, nhưng có một chuyện tôi muốn nói rõ, giữa chúng ta chỉ nên có công việc. Không nên tồn tại những thứ khác"

Câu nói đó khiến Linh hơi nhói trong tim, nhưng không sao, ít ra Phong cũng không còn dÙng ánh mắt lạnh lùng đó với cô nữa.

Cuối người xuống......-

" Cám ơn đã cho tôi cơ hội.."

" Được rồi, cô ra ngòai làm việc tiếp đi..."

" Vâng thưa giám đốc."

................................................................................................

Lúc này tại quán ăn Nhật ....!

" HẾ.....cái này của tao, sao mày dành vậy..."

" Gì chứ tao gọi trước mà..."

" Không là của tao, trả đây....."

" Điên àh....tại sao lại phải đưa khi tao là nguời ngồi trứơc nó chứ...."

Hai đứa nó chỉ vì dĩa cá hồi ướp mà dành tới dành lui...............

.........Bộp...Bộp................

Mỗi em mộ quả, Tuyết từ nãy đến giờ cầm cây đũa lên mà chả gấp đựơc miếng nào . Vì hịên nay do ngồi giữa hai con háo ăn này mà ngay cả dĩa đồ ăn gần ngay trứơc mặt cũng không tài nào với tới.

Bó tay, Tuyết nện lên đầu nó và Phương mỗi đứa một quả cho chừa cái tật dành ăn.

" Hai đứa có thôi không hả, truớc mặt còn cả tá món, tại sao phải nhất quyết giành cho bằng được nó vậy....."

Ôm , thương tiếc cho cái đầu tội nghiệp của mình, nó bịu môi đốp trả.......

" Gì chứ, quả thật em là người kêu trứơc mà..."

Phương cũng không vừa...

" Nhưng người ta mang lại chỗ em chứ bộ....."

" Nè, con kia , sao mày vô lí vậy....."

" Gì , gì quả thật là vậy mà......."

Thế là nhào vô chiến đấu võ mồm tập hai.....

" STOP ppppppppppppppppppppppp"

Giật thót người lên bới tiếng hết thất thanh của Tuyến, người nó và Phương cứ như bị đóng băng vậy, Hên là gian phòng này cách âm, chứ không cái tiệm này sập là cái chắc .

Cuối cùng , để nó và Phương không đấu khẩu nữa, cô tuyên bố....-

" Dĩa này là của chị. Chấm hết."

Ô men....ở đâu ra cái khiểu xử lí này vậy trời...!!!............................

Mặt hai đứa nó bây giờ trông rất tức cười, méo lên méo xuống nhìn mà cô chị.

Vừa dứt lời Tuyết định bỏ miếng cá đó vào miệng thì...............

Thì cái gì sẽ xảy ra, nãy giờ sao không nghe tiếng ông Long vậy tà.................?

Còn Phong và Tuấn, sau khi giải quyết hết đóng công vịệc, sẽ làm gì nhỉ...............

Liệu cho đến khi nào Long phát hiện cô em mình đang cặp kè nhỉ còn Tuyết nhà ta có cơ hội chạm mặt với Phong không.................

CHÁP 39

Hé mở...!

.............XỌAT.............................

.Hoppppp.................

Miếng cá bay vèo vô miệng Long, tay anh vẫn còn nắm chặt cổ tay Tuyết vì do lúc nãy đã chụp lại và xoay hướng đũa vào mỏ mình.

6 Con mắt trợn ra nhìn Long, anh vẫn ung dung ăn tiếp sau khi đớp gọn miếng cá nằm trên đũa Tuyết.

Bất ngờ không phải vì miếng cá mà là từ nãy đến giờ không biết Long đã đi đâu, tự nhiên khi không xuất hiện cái bụp rồi cướp mất luôn miếng đó.

Cơn nóng trong người Tuyết bắt đầu trổi dậy, đập mạnh lên bàn....

ẦM.......................nó và Phương lếch người ra một bên, cách cô chị gần nữa mét.

" Thật là quá lắm mà, còn gì là phép tắc nữa" ( Ặc...bà này nhiễm phim cổ trang nặng nhỉ...!)

Mà thôi nổi điên chỉ vì miếng cá thì hơi bị khùng, thành ra Tuyết nén cơn giận lại, cầm đũa lên gấp miếng khác............

Vừa mới huớng đôi đũa về phía mục tiêu mới thì Long lại đốp gọn nó lần thứ hai,.......< Nhịn...>, Xoay qua hướng khác.............lại bị phỏng tay trên.......hướng khác.....tiếp tục y như cũ...................

Càng lúc khói lữa xung quanh Tuyết một ngày lớn ra, khiến cho hai tụi nó, run vì phát sợ. Mà hông hiểu ông Long có uống nhầm thuốc không nữa, khi không lại đốp tay trên của Tuyết liên tục.

Nó cầu nguyện cho Long.....< Thôi rồi, cầu anh vẫn còn mạng lếch khỏi phòng này....>

< Chắc chắn cái bàn này sẽ bị lật ngữa mà ụp hết lên mặt anh thôi, anh trai ngốc của em ....! Hic hic...>- Phương nối bước.

Qủa thật hai tay của Tuyết đang di chuyển xuống dưới gầm bàn thì...............

............Pít.........Pít.......Pit.......!!!!

Điện thọai của Tuyết chợt reo lên, < Hên cho ngươi đấy.....! > Liếc xéo Long một cái rồi đứng dậy , bước ra khỏi phòng nghe điện thọai.

Nhìn theo bóng "Bệ Hạ" của mình ( Ặc..!) , Long thầm nói trong đầu......< Nhỏ ngốc..! >

..................................................

Tại hàng lang, trước phòng vệ sinh vài mét.

"........................"

"..................."

" Ok...! I see..."

"........."

" Oh no, It is up to you.."

"......."

" Ok..ok..bye..!"

Vừa cúp máy, Tuyết xoay người lại thì giật tóan lên, vì........ Long đã đứng sau lưng cô từ lúc nào................Vài giây sau, cuối cùng cũng bình tĩnh lại.....chợt nhớ tới vụ lúc nãy, tức lên mà mắng.....-

" Tên vô lễ ..! ....Ngươi..."

Chưa kịp để Tuyết nói hết câu thì Long cầm cái bịch gì đó, ịnh nhẹ lên đầu cô..........nói...-

" Uống cái này rồi muốn ăn bao nhiêu cũng được"-

Vừa nói xong , lập tức quay lưng bỏ đi thẳng vào phòng lại.

Để mình Tuyết đứng ngay hành lang mà mặt ngố đến không tả, đứng trơ người vì câu nói của Long....< Chả hiểu tên này bày trò gì nữa...>

Sờ tay lên đầu mình lôi bịch đó xuống...-

" Hủm, cái gì đây..?"

...........Xoẹt.........XOẹt.....

Móc ra khỏi cái bịch trắng nhỏ đó, Tuyết hơi bị bất ngờ vì thấy đây chẳng phải là thuốc chóng dị ứng sao.................Nghĩ ...nghĩ.......nghĩ.............

..............Ba phút sau.............

" OH MY GOD...! Mình quên bén , mình dị ứng với cá hồi .........!!!....Vậy chẳng lẽ lúc nãy tên này....."

Chợt trên mặt Tuyết hiện một nụ cuời............nhưng hai giây sau....< Ax....x ai mượn chứ ...xí....>

Thật sự trong lòng thấy hơi hơi hồi hộp, nhưng cái tính ngang bướng có thừa của cô khiến cho sự rung động đó bị đá bay đi một cách tàn nhẫn....

Đúng vậy, nếu không nhờ Long nhanh trí biết cô thế nào cũng quên, nên nhân lúc họ lên phòng , gọi món anh đã chạy nhanh đến tiệm thuốc tây để mua cho Tuyết. Với lại đưa trứơc mặt hai con nhiều chuyện đó thế nào cũng thi nhau mà gạ mà tra mà hỏi, nên đâm ra chỉ còn nước đốp tay trên của Tuyết thôi. Số ông này cũng may nhỉ, không có cú điện thọai thì chắc nguyên cái bàn đầy đồ ăn đó đã yên vị lên mặt Long rồi.

Sau khi uống viên thuốc Long đưa, Tuyết quay lại phòng ăn, đốp khí thế mà không sợ ngứa , nổi mẫn hay khó thở gì cả.

Làm nó và Phương cũng nghiêng đầu thắc mắc. Mới nãy còn nổi trận lôi đình mà, sau bây giờ đổi tính nhanh dữ vậy..............................đang ăn một hồi chợt nó mới nhớ........-

" Ế.....Ngừng lại, chả phải chị dị ứng với cá sao....."- Miệng nói tay chụp đôi đũa của Tuyết lại.

Ặc, chờ nó nhớ thì có nước Tuyết đã die từ lâu rồi.....

" Yên tâm , chị có uống thuốc rồi, mà chờ em nhắc chắc giờ chị không còn ngồi đây đâu......"

Mặc đỏ lên vì câu nói của Tuyềt, nó quê quê, thấy thế Phương chu mỏ lên mà ghẹo....

" He...he...he....ham ăn nó mới vậy đó chị....."

" AX.....x....cái con này...." Nó lườm con bạn một cái.

Quay qua hướng Phương, Tuyết nói tiếp.....-

" Sao dĩa em đầy ắp thế ...?? Hủm...."

Giật mình vì câu nói của chị, nhỏ ngước xuống mới biết, từ nãy giờ do lo thủ kho nhà mà bây giờ trứơc mặt nhỏ có cả đóng đồ ăn.

" À ...HA......nói người ta mà hổng nhìn mình....."- có cớ nó trêu nhỏ lại...............

Cứ thế mà suốt bữa ăn, lại rộn rả tiếng cười của Tuyết và Long, khi chứng kiến cảnh Phương và nó vừa ăn, vừa đấu vỏ mồm.

Lâu lâu Long cũng lén liếc nhìn Tuyết, nguyên nhân không rõ chỉ biến lén nhìn là lén nhìn thôi.

...................................................................

Sau khi cả đám ăn xong, đang dạo trên vỉa hè thì...............

Nó vừa đi vừa hít không khí trong lành, Phương cũng vậy..........chợt..Tuyết quay sang hỏi Long..

-" Nè, nô tài, hôm nay là thứ mấy vậy...?"

Siễn niễn với cái biệt danh Tuyết đặt cho mình, Long chào thua mà nói,....-

" Dạ là thứ tư ạ"

" Ngoan lắm"- Cười đểu nghiêng mặt qua nhìn Long.

..........................................

Bất chợt hai con bất động , y như tượng sắc... Thấy thế Long bước lên khuề khuề mà hỏi...

" Nè, hai đứa sao vậy, trúng thực à..."

Nó Lấp bấp hỏi Long......

" A.n..n..h. .m.ớ.i ..n.ó.i .gì.... h.ô.m .....h.ô.m ..n.ay.."

" Thì là thứ từ chứ gì nữa....."

Tá hỏa lên, Phương hét....-

" CÁI GÌ, THỨ TƯ.........."

Xoay đầu lại nhìn nó................nó nhìn Phương..............

" HÔM NAY CÓ TIẾT MÀ....!"- Đồng thanh..

Há hóc mồn lên..............trời ạ..! cả ngày đi học cũng không nhớ. Nhanh tay rút chiếc điện thọai ra, nó xem .....-

" 1 giờ chiều rồi...."

" Còn hai tiết nữa !!....."

" Vậy"

Bốn mắt nhìn nhau.......................

......................................

.........................

" EM PHẢI ĐẾN TRUỜNG ĐÂY, ANH ĐƯA CHỊ TUYẾT VỀ GIÚP EM NHÉ....."

" ANH HAI THƯỢNG LỘ BÌNH AN , CHỊ..! EM ĐI..."

Tốc độ kinh hòang..........nó và Phương bắn cái vèo khiến cho Long và Tuyết chóang váng chả biết tụi nó bị cái gì nữa.

Chóng tay, thở dài, cười hờ hợi Long nói....-

" Hai đứa ngốc này, Thiệt tình....."

Xoay qua nhìn Tuyết....

" Giờ thì sao...? "

" Khách Sạn"-

Vâng chỉ hai chữ gỏn gọn, sau đó Tuyết bỏ đi trứơc.............

Long hơi bất ngờ, nhưng chợt anh cười một cái rồi chạy theo phía sau cô...

......................................................................................

Tại trường học...........

.....Hộc...hộc......hộc.............

Vịnh cánh cửa mà nó và Phương thở như chưa từng được thở. Cũng may tiết thứ ba vẫn còn chưa bắt đầu, mọi người cũng vừa mới vào xong giờ chơi.............

Đi siên sẹo đáp bịch lên ghế của mình, nó thở hổn hển.....

" Mệt quá, chắc tao chết mất Phương ơi..! "

" Tại sao hai đứa mình lại quên mất hôm nay vẫn còn đi học vậy trời............"- nằm sát rạp lên mặt bàn, nhỏ rên rỉ....

" Tao cứ tưởng hôm nay chủ nhật ấy chứ..." ( Ặc bó chíu...)

...........Một hồi sau.......bỗng nó ngồi thỏm dậy, vì nhận ra hai tên kia không hề có trong lớp.......lắc mạnh người Phương......-

" Nè, mày không thấy lạ sao, Phong và Tuấn không có trong lớp...."

Chạy một mạch tới đây, nhỏ vẫn còn đuối sức, dơ tay lên vẫy vẫy, nói mà mặt vẫn úp xuống bàn.......-

" Chắc lại bận họp rồi"

Đớ người với cân trả lời của Phương.....đầu mọc đầu dấu hỏi.....-

" HẢ...??? "HỌP"....?..."

Chết cha...! Lỡ miệng nói tọet ra rồi, người nhỏ như bị đóng băng vậy, lập tức ngồi thẳng dậy xịt thuốc cho tan mấy dấu hỏi trong đầu nó.....

" À....À.....hồng phải vậy, ý tao nói chắc hai tên đó lại la cà đâu đó rồi, thôi để tâm làm gì........bả vô kìa,...!!........"

Gỉa điên trắng trợn......Phương lay hoay lấy nhanh mấy cuốn tập ra rồi bắt đầu ghi ghi chép chép....

Nó thì cứ đờ người ra, mặc dù không còn hỏi con bạn nữa...nhưng trong lòng cảm thấy hình như nhỏ giấu chụyện gì đó.

Suốt tiết học, chả biết thế nào, sao cái từ "Họp" đó cứ bay vòng vòng trong đầu nó...........................chợt tự nhiên nó lại nhớ tới hai chữ " Gíam đốc" mà mấy bữa trứơc khi đi xem phim với Phong, nó đã gặp Linh.........................

Hai cái này hình như có liên quan gì đó.....phải hông vậy........chắc không đâu............

Đầu nó nghĩ hết cái này tới nghĩ đến cái khác...................Hồi lâu sau , nó quyết định sau giờ học sẽ đến nhà Phong....

..................................................................................

Khách Sạn AIL....

" Nhít dô một chút, ...............ừ...ừ....chỗ đó...chỗ đó đấy........."- Nằm thả mình trong bồn nước trắng tinh, dài dọc xuống..Tuyết thư thản, sảng khóai trong đôi tay của Long....................

" Này, có thật lần này cô sẽ ở lại luôn ????"- Tay không ngừng mát xa cho đôi vai mỏng manh trắng hồng của Tuyết.

Lấy tay chỉnh miếng đấp mặt nạ mắt lại, Tuyết nói....-

" Sao....thấy thất vọng àh...."

Im lặng , không nói gì hết, Long tiếp tục nhịêm vụ của mình.

..................................................

Sau khi hết giờ học, như đã theo dự tính, nó đi đến nhà Phong, ban đầu Phương định rủ nó đi mua sắm , vì nhỏ biết có về cũng không gặp đựợc Tuấn , cô đơn torng căn phòng đó . Thật sự rất khó chịu, nhưng rút cuộc nan nỉ mãi àm nó cũng hổng chịu đi, nên nhỏ cũng đành về nhà vậy.

................Bước đi tung tăng trên co đường đến nhà hắn, nó cảm thấy quen thuộc biết bao.............nào là những ngày tay trong tay trên con đường này, những ngày Phong phải cõng nó thay gì đi bộ, những khi cả hai true chọc, rượt đuổi nhau.....tất cả những khỏanh khắc hạnh phúc đều thóang hiện lên trước mắt nó.

Ôi nó yêu người đã xây nên con đường này...( Sax...x...con này khùng nặng...), người đã tình cở tạo ra ký ức đẹp giữa nó và hắn..........cám ơn nhé..!

Chỉ còn vài khúc nữa là đến nhà Phong.............

Một.....................

Hai.......................

AH...!....< Hở.........! >

< Tại sao Linh lại đứng trước nhà Phong vậy nhỉ......?>

Chợt bước chân nó chậm dần lại, không sốc nhưng hơi ngạc nhiên. Bộ dạng nữa muốn bấm chuông nữa không muốn của Linh càng làm nó tò mò hơn nữa............

Cứ thế mà nó không hề bước gần lại, chỉ đứng từ xa ,,xem rút cuộc có chuyện gì.....

Đắng đo một hồi , Linh cũng quyết định ấn vào cái chuông đó.........

....................KinG......KonG........

........vài phút sau.............

..CẠCH.....

Hắn vừa mở cửa , thì thấy Linh đứng trước nhà mìh, trên tay cầm sấp hồ sơ gì đó.....

" Sao cô lại ở đây..." ( Ặc...thì bấm chuông rồi phải đợi người ta ra chứ , chả nhẽ bấm rồi bỏ chạy à, tên khùng thú hai...!)

Thấy Phong , lập tất Linh mừng hớn hở, tuy chuỵên này cũng không cần gấp lắm, nhưng kệ, đó cũng là cơ hội để cô được gặp Phong......Linh đưa hai tay sấp hồ sơ đó.....

" Ah, vì có vài tối tác cần thay đổi gấp một số điều kiện , lẽ ra lúc sang tôi phải đưa cho Gíam đốc , nhưng tại bận phát thảo tư liệu cho cuộc họp vào ngày sau, nên tôi quên mất"

Nhận những tài liệu đó từ tay Linh, hắn nó...-

" Được rồi tôi sẽ giải quyết, nhưng lần sau cứ việc gọi điện bào rồi để chúng trên bàn làm việc, tôi sẽ đến lây, cô không cần phải làm vậy..."- Tuy giọng nói rất bình thường , không hề tỏ ra chút lạnh lung nào cả, nhưng Linh hơi bị hụt hẫn , cứ nghĩ ý ra cũng được mời vào trong chứ........( Vỡ mộng ).

.........................Lát sau.....đành phải vậy thôi chứ biết sau được......

Linh cuối đầu chào hắn rồi đi....."

" Vâng tôi hiểu rồi tôi về đây, chào Giám đốc"

Linh vừa quay lưng đi được vài bước thì....

" Cám ơn cô về chuyện này.."

Chợt hắn lên tiếng, sau đó cũng đóng cửa, vô nhà lại.............

Gịât mình khi nghe Phong nói vậy, đột nhiên Linh cười tủm tỉm.

Còn nó, từ nảy tới giờ , cuộc đồi thọai giữa Linh và hắn, nó hòan tòan không nghe rõ mấy, chỉ khi, lúc Linh cúi đầu ....nó mới nghe thóat đựơc hai từ "Giám đốc". Bực mình, lại hai từ đó nữa, rút cuộc chuyện gì đang xảy ra đây, tại sao lại kì lạ đến thế...........

Mung lung một hồi, nó tiếng lại gần trước cửa nhà hắn.Không bấm chuông chỉ lấy Phone ra mà gọi.........

.................Píp...............píp..............píp.............

[ Là em đây ]

Vừa nghe thấy giọng nó, lập tức hắn ngồi bật dậy khỏi ghế, tay cũng ngừng gõ gõ trên laptop.

[ Em đang ở đâu vậy ]

[ Trước nhà anh nè ]

Câu nói đó vừa dứt, lập tất, Phong chạy như bay ra cửa..................

.......Cạch.............

Bóng hai ngưới ôm lấy nhau chợt hiện lên dưới ánh nắng cam cam của chiều rọi.

........................................................................

" Này, sao hôm nay anh lại trốn học vậy..."

Nằm trong lòng Phong, tay ôm hắn, nó khẽ nói......

" Hủm,......chẳng phải anh đã gởi tin nhắn cho em rồi sao......"

" HỞ????"

Mặt ngu ra thấy rõ, nó ngồi bật dậy, với tay lấy chiếc di dộng của mình..............bấm...bấm....bấm.....

[ Hôm nay, anh có một số việc, chắc không đến trước được. Em đừng giận . Yêu em nhiều ]

Tá hỏa lên, đúng thật Phong có gửi tin nhắn cho nó, nhưng lại không hề để ý, vì nó cài chế độ chuyển thẳng vào họp thư bên trong, nên màm hình ngòai không hề có biểu tượng của tinh nhắn.

Bí thế nó le lưỡi ra xoay đầu cười với hắn......

Thấy gương mặt vở lẽ của Nghi, Phong yêu làm sao cái nét thơ ngây đó, đưa tay nắm cổ tay nó lại, kéo nhẹ vô người mình....cười hiền nói...

" Ngốc này......."

Cả hai tiếp tục quấn vào nhau, .......sau lần ở bãi biển, có lẽ giữa nó và Phong không còn ngại ngùng gì nữa.........cứ thế mà trao nhau những nụ hôn nồng cháy, những cử chỉ nhẹ nhàn nhưng không kém phần âu yếm, những cái vuốt ve ngập tràn hạnh phút, những hơi thở, nhịp tim. Làn da....tất cả đều được hòa tan làm một.

......................................

Nằm trên người hắn, chợt nó hình như nhớ ra cái gì đó...........

" Phong...!"

Tay vuốt va làn da mịn trên lưng nó....Phong dịu hỏi.....-

" Hủm..?"

" Hôm nay , thật ra em cũng trốn hết những hai tiết đấy, nhưng có nguyên nhân đàng hòan nha...."

Hơi ngỡ ngàng khi nghe nó nói vậy, hắn thắc mắc hỏi....

" Có chuyện gì quan trọng à...?"

Dúi dúi đầu vô ngức hắn, nó cười tủm tỉm nói.....-

" Uhm.....rất quan trọng, vì hôm nay , chị em về nước, mà còn là về luôn nữa......bây giờ không những có anh, mà cả chị hai cũng trở về. Đột nhiên em thấy mình hạnh phúc quá....."

Gịong nũng nịu trẻ con nghe dễ thương làm sao, Phong cuối đầu xuống hôn lên mái tóc của nó.

< Thì ra là vậy........chị hai?.....không lẽ là cô con gái lớn - Lưu Nhã Tuyết >

Ngay cả cái tên mà Phong cũng biết thì chuyện này là hiển nhiên, vì hắn vốn nắm rất rõ bức cứ thông tin nào của Lưu Thế Khải mà.

Không phải nó vô tâm, nhiều khi múôn hỏi về gia đình Phong lắm , nhưng chẳng thể mở miệng được khi thấy trong ngôi nhà này không co bất cứ một tấm ảnh nào cả. Liệu phải chăng Phong có một kí ức không yên bình.

Chính nó cũng là người từng trải qua cảm giác àny, cảm giác thiếu mẹ, thật trống trải.........nếu là vậy, nó cũng không muốn hỏi nữa....cứ để cho đến khi hắn tự nguyện nói ra. Nó không muốn vô tình chạm vào vết thương của hắn, nếu có.

..........................................................

Vài tiếng sau, khi Phong đang ở bếp chuẩn bị món ăn cho nó. Ngồi vu vơ một mình trong phòng, đột nhiên nó để ý thấy sấp giấy mà lúc nãy Linh đã đưa cho hắn. Cái tật táy mấy tay chân cộng thêm tính tò mò đã khiến nó từ từ buớc gần lại cái bàn đó.

Lật cái bìa vàng ra.................

...........................!

" Hả.........cái gì đây...?"

Nghi đã thấy được những gì.........................................?

Liệu có phải mọi việc đã bị lộ không...?

CHÁP 40

Đếm Ngược Thời Gian

( Phần 1)

.........Xọat............xọat.........xọat..........

................................

[ Chuyển nhượng cổ phần công ty JOY Bên kí kết sẽ đứng ra bảo lãnh trọn số hàng tiêu thụ..........

..............................

........................

Bên A

Chủ Tịch SPY

Thiên Anh Phong ]

...........................................................................

Bàng hòang với những gì mình thấy được, tay nó bắt đầu run, nhưng vẫn lật tiếp.

Xấp thứ hai.....

[ Gíam định, mở rộng chiến dịch khai hoang thị trường...........

......Công trình xây cất được thực hiện bắt đầu........................

........................................

Trích vốn 5 triệu USD

Người Ký

Chủ Tịch SPY

Thiên Anh Phong]

Vẫn không tin, cứ thế mà nó lại cứ lật tiếp những sấp hồ sơ bên dưới.....mọi thứ....mọi thứ đều có cái tên Thiên Anh Phong................tim nó bắt đầu run sợ, và đau nhói..........< Rút cuộc anh là người như thế nào hả Anh Phong...?.>

...........Bịch ........Bịch............

Nghe tiếng bước chân đang từ từ tiếng lên phía trên gác, nó vội gấp mọi thứ lại, để y nguyên như cũ , rồi tỏ vẻ không có gì, quay lại giường ngồi thừ xuống. Nhưng thật sự lúc này nó cười không nỗi nữa................Đúng là Phong đang giấu nó chuyện gì rồi, lòng chợt đau vì cảm thấy hắn không trung thật với nó. Chẳng lẽ nó không đáng đề hắn tin tưởng sao.

Thấy nó ngồi như khúc gỗ, hắn chợt mỉm cười vì nghĩ rằng , chắc đã đói rã rợi lắm rồi đấy, nên mặt mài cứ chù ụ xuống một cục.

Bước lại gần nó, ngồi chỏm xuống trước mặt lên nên nhà ......-

" Này ngốc, đừng nói với anh , sáng giờ vẫn em vẫn chưa ăn gì đấy......."

Tay bê dĩa, tay vuốt lên đôi má hồng hồng của nó, cố cười gượng , nó múôn tin Phong, vì thế nó nghĩ sớm muộn hắn cũng sẽ nói cho nó biết, chuyện gì đang xảy ra..........

Nghĩ thế nên , nó cố gắng lấy lại vẻ tự nhiên, đón nhận lấy dĩa thức ăn từ tay hắn, mà không ...tự nhiên nó trả về tay hắn lại. Chu mỏ nói....-

" Anh đúc em cơ...."

Cười thua với tật nhõng nhẻo của nó, Phong bắt đầu cầm nĩa lên, chít vào miếng bò, rồi......-

" Ngoan nào..........."

Mỉm cười đốp lấy miếng thịt đó.......Nhìn những cử chỉ yêu thương , ân cần của hắn màbgương mặt nó đã có vẻ trở nên vui vẻ hơn rồi, nhưng ánh mắt lại chưa hòan tòan thay đổi......-

< Khi nào anh mới cho em biết sự thật............rút cuộc anh là ai.........làm ơn hãy cho em biết.........em xin anh đấy, Phong à.. >

.....................................................................................

Tại công ty BLUS....

Hôm nay, Tuấn và Chi lại có cuộc hẹp, đề tài vẫn cứ như cũ , cả hai đưa ra điều kiện để tuyển chọn nhân lực cho lần nhận hàng đợt này, cần pảhi có tay nghề cao mới được tuyển dụng, Hơn nữa độ tuổi cũng không kém phần quan trọng. Qúa già cũng không được, quá trẻ lại càng không.

Ngồi bàn thảo một hồi,......chợt Chi ngưng thôi không nhìn vào đóng giấy nhựa nữa, ngước lên nhìn Tuấn hỏi......-

" Với thân phận này, chắc hẳn có nhiều cô theo anh lắm nhỉ....!"

Cười huề với câu nói của Chi, tên này vẫn nhìn vào sấp lí lịch đó, nói một cách vô tư và bình thản.......

" Lúc trứơc có lẽ là như vậy, nhưng bây giờ thì không còn nữa...."

" Vậy, bây giờ thì sao....? "

Ngước lên nhìn thẳng vào mắt chi, cười trông rất hạnh phúc.....-

" Tôi đã kiếm được một nữa rồi...."

Chi không hề thay đổi sắc mặt khi nghe Tuấn nói vậy, ngược lại còn....-

" Hừm...hừm....xem ra cô gái đó thật may mắn....."

" Không người may mắn là tôi đấy chứ....."

Chợt hình như nghĩ ra được gì đó, Chi bạo miệng .......-

" Tôi muốn mời anh dùng bữa, ngày mai được không, sẵn tiện dẫn cô gái đó để tôi có diệp chào hỏi , làm quen. Tôi rất tò mò về người có thể trói giữ một tổng giám đốc hào hoa như anh đây...."

Bật cười với cách nói chuyện của Chi,.....-

" Ha.....ha....ha,có vẻ cô nâng cao tôi quá rồi. Nếu từ chối lời mời của cô , thì thật không phải. Cũng đuợc, thay mặt cô ấy, cám ơn cô trước đấy."

...............................................

Thư giản trò chuyện một hồi, cả hai lại quay về với công việc.

......................................................................................................

..........................................

*************************

" ƯM......m........"

Với tay chộp lấy cái đồng hồ đeo tay trên bàn, Long lờ mờ xem giờ giấc.

< Chật mới đây đã gần tối rồi sao......>

Ngồi chỏm dậy, tựa lưng vào phía sau thành giường. khỏi cần ngó qua cũng biết Tuyết đã bỏ đi từ lâu rồi.............

Đưa tay lên vuốt vào mái tóc của mình, Long mệt mỏi nghĩ.............

< Cho đến khi nào mới kết thúc đây..! >

........................................................................

Quay trở lại lúc khi Long đang máx xa cho Tuyết.

Ngâm một hồi lâu trong bồn, cái mệt mỏi sau chuyến bay dài cũng dần phai đi, chợt Tuyết đưa tay kéo mặt nạ xuống............

" Được rồi...."

Vừa nghe thấy thế Long cũng ngừng họat động đôi tay của mình lại. Đứng chỏm dậy ra khỏi bồn, với thân ướt đẫm không một mảnh áo che , Tuyết nhè nhẹ tiếng vào chiếc khăn đang được dang rộng trên đôi tay rắn chắc ấy... của Long.

Cuốn vào người cô lại, anh nhẹ nhàng lau đi những giọt nứơc còn vương vấn trên làn da mịn màng ấy.

Sau khi người đã khô, chòang tay lên đôi vai rộng của người đối diện Tuyết, dần dần cả đôi môi khiêu gợi đó áp sát vào làn môi nóng hổi của Long.

Cứ thế mà cả hai quấn lấy nhau......................được một lúc, Long bắt đầu bế nhẹ cô lên, đặt trên giường và.................................( tự hiểu )

...............................................................................

Quay trở lại hiện tại.

Thật ra đây không phải lần đầu của hai người, mà số lần quan hệ đó có lẽ đã được đếm qua bàn tay thứ hai rồi ấy chứ.

Nhưng có một điều khác lạ. Sự quan hệ này không hề có tồn tại hai chữ " Tình yêu"

Ngồi như người mất hồn, kí ức 5 năm về trước dần dần tái hiện lại trong trí Long............

{ Một chàng trai đang bị cả đám con gái vây quanh, đông cứ như là keo ngọt bị kiến bu ấy........dở khóc dở cười với tình thế của mình.............chợt không biết từ đâu , một cô gái xinh xắn trạc 16 tuổi bước đến.

Tiếng lại gần chàng trai cỡ chừng 17, cô đưa hai tay lên nắm lấy cỗ áo của chàng trai đó kéo đi một cách mạnh bạo, đám con gái bắt đầu xào xáo lên...

" Ê, con kia, mày làm gì thế hả................"

Vừa nghe con nhỏ đó gọi mình bằng hai chữ "con kia".

Lập tức cô xoay lại nhìn nhỏ đó bằng ánh mắt vô cùng đầy sát khí, khiến cả bọn đang ồn ào cũng trở nên im thinh thích đi.

Gịong lạnh lùng van lên............-

" Lũ rỗi hơi..!"

Vâng chỉ vỏn vẹn ba chữ, cô lại xoay ngừoi tiếp tục lôi chàng trai đó đi, trước bao nhiêu con mắt ngỡ ngàng lẫn ganh ghét .

.....Sau một góc trong khu hẻm nhỏ....

Chàng trai thở dài, đưa tay vuốt nguợc mái tóc mình lên...........-

" Là cô à....!, sao suy nghĩ kĩ chưa....."

Hít một hơi thật sâu.......

" Thôi được, tôi đồng ý.........."

Đột nhiên anh chàng đó mỉm cười, tay khóat lên đôi vai mỏng manh đó, ngay lập tức cô gái hức đôi tay đó ra......-

" Này, đây là thái độ của một tên nô tài đó hả............."

Chàng trai vẫn cứ giữ nguyên cái vẻ cười đó, tay vòng sau chíếc eo nhỏ nhắn , đẩy sát vào thân mình. Thì thầm vào tai cô.

" Trứơc khi kí kết, phải xem qua thủ tục đã"-

Dứt lời chàng đẩy cô gái đó vào tường và bắt đầu trao những nụ hôn ác chiến, nhưng cũng rất mãnh liệt.

Không khán cự, đôi tay mỏng manh của cô gái cũng dần dần ôm chặt cổ người con trai đó......................................

Trứơc đó 2 ngày,

" Nè, tượng đá..!, tuần sau là tôi bay rồi ......."-

Bước đi trên cái bụp tường dài và dày trên sân thương, nơi kết nối trường nữ sinh TAMO và trường nam sinh KAIDOC . Đúng vậy, chỉ cần leo qua , bước đi trên cái vách ngăn đó thì có thể dễ dàng qua được phía bên nam sinh.

Nhưng phải là người có gan to lắm mới dám đi trên đó, vì thật chất cái vách ấy dài tận gần 3 mét , hơn nửa độ ngang chỉ gần hơn một gang tay thôi, nếu mất thăng bằng thì rớt xuống dới đó là chuyện dễ như chơi.

Ngước đầu lên nhìn bầu trời, anh chàng ngồi phía bìa,.. ngòai cùng của sân thượng .( ba vơi má này lựa chỗ an tòan ghê ha...tòan bìa với vách...).....ngắm nhìn mây trôi mà nói......-

" Vậy sao, một tuần nữa àh"

Đáp gọn vào vị trí bên cạnh chàng trai, cô ngồi thụp xuống, dang hai chân dũi thẳng ra, tay chóng phía sau trên nền đất.

" Tại sao lại thích nơi này?"-

Hướng mắt lên bầu trời, giống y đúc chàng trai, cô lặng lẽ lên tiếng, nhưng giọng nói vẫn cừ lạnh lùng như ngày nào.

" Vì thích thôi"- câu trả lời sao mà huề vốn thế, nhưng không hiểu sao cô gái đó lại có thể hiểu được ý nghĩa .

Cả hai cứ như thế , im lặng mà cùng nhau ngắm bầu trời..............

Mội hồi lâu sau, chàng trai lên tiếng.......-

" Có bao giờ làm vua mà bất hạnh không....."

Hơi thóang ngạc nhiên khi nghe hỏi thế, cô suy nghĩ........................đắng đó một hồi , cuối cùng cũng quyết định đưa ra đáp án...........-

" Không"

Tuy mắt không hề phìa về phía cô, nhưng anh vẫn hỏi...........-

" Vì sao"

Cô gái đứng bật dậy, dang hai tay ra thật rộng , cứ như muốn ôm cả thế giới này..........

" Vì nếu như thế, trong tay sẽ có tất cả mọi thứ này đây....."

Câu trả lời đó, khiên chàng trai bật cười lên thành tiếng .............-

" Ha....ha....ha........đúng là vậy, nhưng vẫn còn một thứ không bao giờ có được............."

Quay ngược phía sau chàng trai đó, cô hỏi.........-

" Thứ gì..!"

Người con trai đó không trả lời mà chỉ đưa ngón tay lên, đánh một dấu chéo lên tim mình...........

Chợt cô gái cười mỉm, tiếng lại gần chàng trai đó, ngồi nhẹ xuống phía đối diện.....

" Sao là trái tim à...! Nực cười, cứ tưởng là gì....! thứ này vẫn được mua bằng tiền và quyền lực đấy chứ, sao có muốn thử không.......?"

Nhìn sâu vào đôi mắt vô cảm của người con gái đó.........bất chợt chàng trai đưa đôi tay lên ghì cổ cô sát lại, rất sát . chỉ cách gương mặt mình 3cm.........giọng trầm nói.............-

" Nhưng cái giá không nhỏ đâu..."

Không hề lay động, cô vẫn lạnh lùng nói.........-

" Là gì"

" Một Đêm "

.................................................

.......................................................

Thứ được cho là tình yêu vĩnh cửu từ lâu đã bị cô chà đạp trong bước chân của mình, người cô yêu thương nhất , rút cuộc cũng chỉ vì cái tài sản kết xù của ông bố mình mà thôi.

" Trên đời làm gì có tình yêu chân thật, chỉ tòan thứ rác rưởi."

Vâng , định nghĩa tàn bạo về tình yêu đó được do chính cô gái này tạo nên đấy.

..........................................................................................

Một chàng trai chán nản khi vô tình phát hiện đựơc sự thật tàn ác đã xảy ra trong ngôi nhà mình. Đúng vậy cứ ngở điều đó sẽ mảĩ là bí mật giữa người mẹ và cô con gái chứ. Nhưng không , mỗi khi bà thức trắng trong những đêm ngập tràn nước mắt bênh cô con gái nhỏ, chàng trai đã vô tình nhận thức đuợc việc gì đó đả xảy ra với người mẹ mình, và cả chứng bệnh kì lại của cô em nhỏ.

Đúng là trời trêu mà, tại sao cho đến bây giờ anh mới nhận ra được, một đứa con trai vô dụng.

..............................................

Mỗi người một cảnh, nhưng..............nơi đây............tại phía ngòai của cái sân thượng cao chót vót . Cái nơi đã khiến anh thấy ......trên khuôn mặt xinh đẹp của cô gái, và cũng là nơi cô đã thấy anh cứ mãi ngước nhìn lên bầu trời.

Những dòng nước mắt buôn chảy từ con tim rạn nứt.

Kể từ đó, chiếc sân thường trường KAIDOC không biết từ lúc nào đã xuất hiện hai chiếc bóng lặng lẽ âm thầm như gió ngồi kề bên nhau.

.........................................

Chấp nhận điều kiện "Một Đêm" của chàng trai, .......lần đầu tiên, phải không biết tại sao cô lại đồng í với cái điều kiện quái đảng này nữa..!.

Nằm trong đôi tay ấm áp đó, cô gái đã nhận được biết bao nhiêu là nụ hôn, là cử chỉ, là những cái vuốt ve đầy ngọt ngào.

Nước mắt...? đương nhiên là có, làm sao có một cô gái nào mà không rơi lệ với cảm giác đầu đời chứ, sự di chuyển nhịp nhàng, làn da lướt vào nhau, san sát lại, những giọt mồ hôi lả tả trên khuôn mặt người con trai đó, phút chốt rơi nhẹ lên má cô, tòan thân trở nên nóng rực, cứ thế mà cả hai không ngừng cuống lấy vào nhau.

Mọi thứ không khác gì mấy với những đôi tình nhân , chỉ duy nhất một điều,... trong màn đêm tối, ba chữ " Anh yêu em " không hề tồn tại.

Đêm đó thật sự đã lấy đi cái gọi là trinh tiết của người con gái mang tên Lưu Nhã Tuyết.

Đúng vậy, để đổi lấy cái danh nghĩa nhà vua và nô bộc,......... họ đã đem thân xác mình ra mà đánh cược.

.............................................................

Long cũng không hiểu chính bản thân mình, tại sao cho đến bây giờ anh vẫn chấp nhận nó, cái danh phận tôi tớ cho một đứa con gái không hề nói yêu anh.

Và cả anh cũng chưa bao giờ xác nhận tình cảm của chính mình, sau một đêm, cô ấy lại lặng lẽ bỏ đi khi anh vẫn chìm trong giấc ngủ.

Thế đấy các bạn, cả Tuyết và Long chỉ đem chuyện chăn gối ra mà cá cược. Nhưng chưa bao giờ Tuyết mở miệng đòi Long phải trao trái tim cho cô cả, điều cô muốn chỉ đơn giản là một đêm cùng chàng.

Cứ thế, mỗi khi Tuyết về nứơc, cô lại lao vào lòng Long để thực hiện đúng lời hứa của mình thay cho câu anh đã từng nói ....

" Không có gì là mãi mãi cả, để giữ được nó, chỉ có cách dùng thân mà níu lại"

Bó chíu với trò của hai người này, Tuyết chỉ vì cái danh hiệu nhà vua mà vẫn tiếp tục chấp nhận chung chăn chung gối cùng Long đấy.

Còn Long, ngược lại , thật chất anh cũng không hiểu nguyên nhân vì sao anh lại nói lên câu nói này nữa.

Mãi mãi giữa họ .......sẽ là một "bí mật".

..................................................................................

Sau một bữa trưa mặn nồng với tên nô tài của chính mình, Nhà vua ung dung, bước về ngôi nhà cô đã từ lâu không được sưởi ấm.

Đang bước gần đến cổng chợt............................Tuýêt núp vào cái cột đèn to kia......

***************************

Bây giờ thì các bạn cũng hiểu đựơc vì sao cái từ "bệ hạ" và "nô tài" đó lại tồn tại giữa Tuyết và Long rồi nhỉ. Tuy không có tình yêu, nhưng giữa họ vẫn có một thứ gì đó không thể tách rời.....Sở dĩ Long bảo Tuyết là con nhỏ đáng ghét vì ngòai cô ra , anh không tài nào gần gũi được người con gái khác. Nhưng trong khi đó, thái độ của cô , lại chẳng khác nào đang đùa cợt , bong đùa với anh.

Àh , quên nữa....

Vì sao Tuyết lại núp vậy..................?

Còn Nghi, sau khi đã vô tình đọc đựơc những tài liệu đó...nó có còn tin tưởng Phong không........................

Mục đích của An Chi về lời mời đó........sẽ như thế nào..?

CHÁP 41

Thời Gian Đếm Ngược

( Phần 2 )

Tại một ngôi nhà trọ khá nhỏ ấy,...................

..............Cạch......cạch...cạch.....cạch..........

Tiếng gõ máy liên tục của Linh, đôi mắt cứ dáng chầm chầm vào máy tính......

.............Píp....p.íp............

[ Correct ]

[ Please chooses your files ]

..........................................

< Mình làm đựơc rồi...! >

.............Cạch......cạch..........cạch.........

[ Sending your code.........please clicks and chooses number ]

Tay không ngừng gõ, cuối cùng Linh cũng đã xâm nhập vào đựơc hệ thống tích trữ thông tinh của KEY, giờ đây Linh sẽ tiếp tục làm gì đây.......................

.......................................

Quay trở lại với nó,....

Sau bữa tối, Phong đưa nó về, suốt con đường quen thuộc đó, đôi tay vẫn tay trong tay như ngày nào, chỉ khác ở chỗ , hôm nay nó không nói nhiều như mọi bữa nữa..mà giữ nguyên vẻ im lặng trên khuôn mặt mình.

Hắn thấy hơi lạ, nên ngừng bước lại, liếu nó vào lòng mình..........

" Có chuyện gì xảy ra sao, từ chiều tới giờ hình như anh không thấy em nói gì cả...."

Ngước lên nhìn hắn, đôi mắt nó như muốn nói......< Anh không có gì để nói với em sao...>

Đứng nhìn hắn một hồi lâu, nó mở miệng................-

" Em yêu anh nhiều lắm Phong à...!"

Mỉm cười hiền nhìn Nghi, hắn ôm nhẹ nó vào người, vỗ vỗ lên trên phía lưng nó.....

" Uhm....anh cũng yêu em rất nhiều.........."

Lòng nó cứ ngóng mãi câu nói tiếp theo của hắn, nhưng nó lại chẳng nhận được lời đáp trả nào.........

Thế rồi cả hai lại tiếp tục trên con đường về nhà nó.

................................

Vừa mới quay lưng định bước vào nhà thì bị cánh tay của hắn kéo lại , trao nó nụ hôn bất ngờ.

Tuy hơi ngạc nhiên , nhưng dần dần đôi mắt nó cũng khép lại.

Một lúc sau, hắn buôn nhẹ nó ra, nhìn nó với đôi mắt đầy sự nghiêm túc.........-

" Em có yêu anh không"

Sao câu hỏi nghe thật quái thế, nhìn nét mặt của hắn, nó cũng khẳng định lại.-

" Tất nhiên rồi "

Hai tay nắm chặt vài đôi vai bé nhỏ của nó lại........nhấn mạnh từng chữ....-

" Vậy em chỉ việc tin tưởng vào anh, đừng dao động bởi bất cứ lời nào , bất cứ những gì em thấy , nghe được. Chỉ cần tin ở anh là đủ."

Lời nó của hắn khiến lòng nó mềm nhũng ra, lao vào người Phong. Nó ôm chặt hắn lại. Dúi đầu vào ngực hắn.......giọng ương uớt...-

" Em tin anh, em tin bất cứ những gì anh nói, chỉ cần anh đừng giấu em chuyện gì nhé..........."

Tim hắn chợt nhói đau, bây giờ Phong mới biết, tình yêu đáng sợ như thế nào. Nó có thể khiến cho ý chí của hắn bị lung lây không đứng vẫn nữa.

Thật sự hắn không thể mất nó được, không thể...................

Ôm trọn cơ thể bé nhỏ đó lại, tại sao nó lại mỏng manh như thế........., cứ khiến hắn không tài nào buôn ra được, mỗi khi Nghi vượt ngòai tầm ngắm của hắn. Cứ như cơn điên đang cuốn cuộn trong người vậy.

Truyền hơi ấm cho nhau lâu thật lâu...........rồi nó cũng bước vô nhà, đứng trứơc cửa, hắn cứ nhìn mãi về phía xa xâm trong ngôi nhà đó..............mãi cho đến khi ánh đèn trên khuôn phòng kia bừng sáng, hắn mới chịu quay lưng mà về.......

Tại cột đèn to tướng kia.............

< AI...YA...YA......con nhóc này ghê thật, nhất định phải khượi mỏ, bắt nó khai cho bằng được >

Núp trong kia, mà Tuyết lấy tay che miệng cười đểu........( bó chíu bà này...), chờ đến khi bóng Phong khuất, mới chịu mò vô nhà.

********************

.................................................................................

Vẫn như bữa trước, đến tận đêm Tuấn mới về nhà, nhưng lần này không giống lần trước nữa, vừa mới mở cửa, thì bỗng tên này giật mình khi thấy Phương ngồi chình ình trên chíếc ghế salon mà đèn cũng không thèm bật.

Nhìn nhỏ, ngồi cứ như người mất hồn ấy, chợt Tuấn thấy mình tệ quá, mấy ngày nay không dành thời gian cho nhỏ, buôn chiếc túi xuống, bước nhè nhẹ về phía nhỏ, ngồi thụp xuống, đưa tay vúôt má Phương...........-

" Sao em không ngủ truớc, ngồi chờ anh làm gì, đã khuya thế này rồi......"-

Đôi mắt nhìn Phương buồn thấy rõ.

Nhỏ chẳng nói gì, chỉ nhìn thôi, và mỉm cười.

Thấy thế Tuấn nói tiếp..........-

" Anh xin lỗi, anh quá vô tâm, cho anh xin lỗi nhé...."

Lúc này thì nhỏ mới lên tiếng, tay áp vào bàn tay Tuấn đang muờn mượt trên má mình....giọng hơi run rẩy....-

" Em chẳng biết làm gì cả ngòai việc ngồi chờ anh về...., em không hề trách móc anh vì sao lại về trễ, mà em giận bản thân mình chả giúp gì được cho anh........em thật vô dụng.."

Gịot nước mắt từ từ rơi xuống, thấm qua cả bàn tay của tên này.....

Nghe nhỏ nói xong, lập tức, Tuấn níu người Phương nghiêng về phía lòng mình. Ôm chặt nhỏ lại,........-

" Ngốc ạ..! mỗi ngày được thấy nụ cười của em , anh vẫn có thể sống được mà không cần ăn đấy..."

Mặc dù lòng nhỏ đang rất buồn , nhưng nghe câu nói của Tuấn xong, chợt nhỏ bật cười lên khi mặt vẫn còn ươn ướt vì nước mắt.....

" Hum....hum...hum....thế thì ngày nào anh cũng ăn nụ cười thay cơm nhé, em thì không nhịn được như anh đâu......."

Tuấn nhìn Phương một hồi, đột nhiên cười đểu.......-

" Quên mất, ngòai nụ cười , anh còn muốn ăn thêm một thứ nữa..."

Nhỏ ngây thơ, nghiêng đầu hỏi...-

" Hở..? thứ gì...."

" Là em đấy"

Bất chợt nhất bỗng người nhỏ lên, bế đến giường và .............ấy ấy đó các bạn ạ....

Thấp thóang trong đêm, vang vọng tiếng cười rồn rạ của Phương và Tuấn.........

Hôm nay có vẻ là một ngày dài nhỉ...!

......................................................................................

Qua bữa sau.........

Mọi việc vẫn như ngày thường, cả bốn người đều cùng nhau đến lớp............

Gần như suốt cả đêm không ngủ, nó cũng đưa ra được quyết định ....đúng vậy vì nó yêu hắn nên nó sẽ tin tưởng, tin vào con tim Phong.

Thế là nụ cười lại trở về với gương mặt xinh xắn ấy.

............

.Cho đến chiều, khi tiết học đã kết thúc, hắn đưa nó về nhà..............

.........Trên đường về, cả hai đã dạo khắp phố, ăn những quán ăn vỉa hè, còn cùng nhau đi vào khu mua sắm nữa, ngắm hết thứ này đến thứ khác, vui vẻ biết bao......................

Vừa bước đến gần cổng nhà nó thì chợt, cả nó và Phong đều giật mình bởi giọng nói...........-

" Nghi..!"

Nó xoay lại , thì thấy không ai khác chính là bà chị yêu quý của mình, mặt nó phút chốc đỏ ngượng lên vì lúc này đây, nó vẫn còn đang tay trong tay với hắn. Mà con mắt của Tuýêt cứ dáng dao dáo vào.......

" Chị hai..."- giọng nói dở khóc dở cười trong tình cảnh này.

Thấy thôi thì hắn cũng nhận ra được đó là ai, gật nhẹ đầu một cái, tay vẫn cứ giữ khưng khưng lấy tay nó, chào

Tuyết một cách lịch sự..........

" Chào chị, tôi là Phong......"

< Thằng nhóc này, đúng là quá bảnh mà, mặt mài lại sáng sủa, rất có khí chất , rất có khí chất....>( Sax...x....lại nổi bệnh nhà vua...)

Tuyết cũng cười hiền chào hắn lại......-

" Ồh chào.......thì ra cậu đây là người cướp đi giấc ngủ đêm qua của em tôi đấy àh......."

Nó trợn lòi con mắt lên , khi nghe Tuyết nói, Phong cũng ngạc nhiên, quay đầu nhìn nó....thắc mắc...-

" Không ngủ???"

Trời ạ,..! sao không có cái lỗ nào cho nó chui hết vậy, mặt càng lúc càng đỏ lên, đưa tay không bị Phong nắm dơ lên lóắc thóăc chối cãi.....-

" Làm...làm gì có chuyện đó........ai nó, hôm qua em ngủ sớm lắm mà....."-

Vừa dứt lời nói xong thì nó liền nhì cô chị bằng ánh mắt van xin.....

< Chi hai à....làm ơn tha cho em đi có được không.......>

Như đọc được suy nghĩ của nó, và qua cả gương mặt trái hồng, Tuyết nhịn cười trong tiếng nói.......-

" À...mà quên mất tôi là Tuýết, chị của Nghi, rất vui được biết cậu"- đi đôi với lời nói, Tuyết chìa tay ra về phía trứơc.

Phong cũng bắt tay lại.........Chợt cô nói tiếp...-

" Hay là cậu vào nhà chơi một lát nhé..."

Vào thì cũng đuợc, thật chất hắn biết giờ này ông Khải làm gì có ở đây, nhưng vẫn còn cả đóng công việc ở công ty đang chờ hắn giải quyết...nên đành để sau vậy....thế là Phong cười mỉm đáp.-

" Cám ơn thành ý của chị, nhưng có lẽ hôm nay không được, lần sau nhất định sẽ không từ chối lời mời của chị.."

< Ôi nghe mà mát lòng thế này........con nhóc này sao khéo chọn ghê ( quá khéo luôn là đằng khác.....)

" Cậu bận thì để sau vậy.....cám ơn đả đưa bé khờ này về nhé..."

Xấu hổ khi bị bà chị gọi là bé khờ mà còn gọi ngay trước mặt hắn nữa chứ, nó nhúng lên nhúng xuống, gương mặt cứ như đang trách móc Tuyết vậy......

< Chị này,...!>

" Chị đừng nói vậy, đây là chuyện nên làm mà..."

Rồi hắn cũng xoay lại nhìn nó , giọng vẫn ấm như ngày nào.......-

" Thôi em vào với chị đi, mai anh sẽ đến đón..."

Thói quen đúng là đáng sợ, vì lúc nào mỗi khi tạm biệt nó, hắn đều hôn vào môi, nên hôm nay cũng không ngọai lê.

Bà Tuyết trố con mắt ra mà nhìn hai đứa trao nhao những cử chỉ ngọt ngào...Dứt nụ hôn, lại một lần nữa Phong cuối chào Tuyết rồi bước đi.

Lúc này cô cứ như bị đóng băng rồi ấy......còn nó thì cứ nhìn theo hắn, tay đưa lên vẫy vẫy, chào tạm biệt.....-

" Anh về cẩn thật nhé........."

Khi hắn đã đi khuất dáng , thì nó mới nhận ra, Tuyết vẫn chư tan....lắc lư người cô chị mình, nó hỏi....-

" Chị...! chị....! chị....sao vậy.....bị trật rút hà.." ( Sax...x...)

Hòang hồn, Tuyết giật mình lên, hai tay ghì chặt vai nó lại.....-

" Mau mau mà thật tình khai báo, rút cuộc hai đứa đi tới đâu rồi..."

Cho vàng nó cũng không dám nói chứ ở đó mà thật với tình.....cười giả điên nhìn gương mặt ngố không tả của bà chị mình.....-

" Thì giống như những gì chị vừa thấy đó...."

Nhanh như cắt, dứt lời nó phóng luôn vào nhà, tránh cho bà Tuyết đựơc nứơc lấn tới.....

Giật mình vì cô em biến mất tiêu, Tuýêt dí theo tra khảo....-

" Này, có đứng lại không thì bảo......không nói rõ thì chị sẽ cho em biết tay đấy.......con bé này...."

..................

Căn nhà chốc chốc, van lên tiếng la in ỏi của hai cô chị em này........

...................................................................

Tại công ty SPY.

...Cộc ...cộc...cộc...

" Vào đi"

..Cạch......

Linh bứơc vào , mừng thầm mà báo tin vui cho hắn.......

" Gíam đốc, cổ phần của chúng ta bên KEY nay đã tăng vọt khá rõ...........có lẽ bứơc tiếp theo chúng ta nên....."

Linh chưa nói hết , hắn đã cắt ngang....-

" Không, hủy hết mối nguồn thu lại. Cứ giữ nguyên con số ban đầu 7%, thế là quá đủ."

Không thể tin vào tai mình nữa......cái gì.....Phong vừa nói gì , chả lẽ chỉ vì cô gái đó mà ngay cả thù cũng vứt bỏ sao......, Linh còn định nói cho hắn biết, cô đã xâm nhập được tài khỏan của KEY ...........tại sao lại từ bỏ chứ.....tại sao......< KHÔNG THỂ CHẤP NHẬN ĐỰƠC >.

Tức lên, Linh nói.....-

" Gíam đốc...."

" Tôi đã bảo hủy hết chúng đi"- Không thay đổi.

Nén cơn giận trong tim, người Linh run bần bật....

< Chỉ vì cô mà Phong phải từ bỏ mối thù này, chỉ vì cô mà tôi mất anh ấy, chỉ vì cô mà giờ đây cả KEY cũng không màn tới nữa, vì cô mà Phong đã thay đổi, tất cả đều do cô.........tôi mất tất cả cũng vì cô........Lưu Nhã Nghi, nhất định tôi sẽ khiến cô đau khổ suốt cuộc đời này .>

Mới đó Linh còn chấp nhận, mặc cho Phong có yêu nó thật đi nữa, nhưng nhất định anh sẽ không bao giờ từ bỏ í định báo thù của mình. Nhưng không, Linh đã lầm thật sự......

Cố tỏ vẻ ra không còn chút phản đối nào nữa, Linh lặng lẽ chào Phong, rồi bứơc ra ngòai.

Sự tức giận trong người phụ nữ này đã thật sự tĩnh giấc.

Sau khi Linh đi, hắn tựa người vào ghế......nhắm nghiềm đôi mắt lại........

< Con làm vậy liệu có đúng không ba >

Vào bữa tối, khi vừa bị Linh nói kích xong, xém chút nữa là Phong đã đi die rồi, chính trong giây phút đó hắn mới nhận ra cái hắn sợ nhất không phải là trả thù không được, mà chính là cảm giác không bao giờ được thấy Nghi nữa.

Hắn sợ sẽ mãi mãi không còn thấy nụ cười trên gương mặt thiên thần của nó và hắn sợ sẽ vĩnh viễn không còn nói được ba từ " anh yêu em" với nó nữa.

Chấp nhận tất cả vậy, hắn không còn muốn đấu nữa...............vì hai chữ "tình yêu".

...............................................................................................

Hôm nay đúng như lời mời đó.

Tuấn đưa Phương đến dùng bữa tối cùng Chi.............

Nhỏ đang hoay hoắc với bộ váy dài do chính tay Tuấn mua tặng, lòng cứ hồi hộp, lo không thể tả, tim đập mạnh vô cùng. Thấy cô vợ khờ của mình như thế, Tuấn xoa dịu con tim nhỏ.....-

" Không cần căng thẳng thế đâu.....để anh ..."- Nói dứt, tên này đưa tay lên khóa chiếc dây kéo lại giúp nhỏ.

Phương lấp bấp nói....-

" Làm sao mà bình tĩnh được, nếu mất lòng người ta, nhỡ họ làm khó dễ anh thì sao.."

Ôm vào eo nhỏ từ phía sau, Tuấn hôn nồng lên cổ....-

" Ngốc ạ, ....chỉ đơn giản là một bữa tối thôi mà. Đừng hồi hộp như thế."

Mặc dù Tuấn đã nói vậy, nhưng người nhỏ cứ run cầm cập lên, chân không tài nào bứơc nỗi. Mềm nhũng cả ra.

..............................................

Từ trong chiếc xe hơi bóng lóang , Tuấn dìu Phương bứơc ra, mới nhìn thôi đã thấy chóang rồi.

Nhà hàng này có phàỉ là nhà hàng thiệt không vậy trời.....sao cứ như cung điện thế.

Thật sự Tuấn cũng hơi ngỡ ngàng khi Chi đưa ra địa điểm này , nhưng người mời tất nhiên phải để họ quyết định chứ. Nên tên này cũng không tỏ ra phản bác gì cả.

Xoay qua nhìn khuôn mặt đang bắt đầu rơi giọt nước, Tuấn mỉm cười, lòn tay mình vào tay nhỏ, khẽ nói.......-

" Đừng sợ, có anh bên cạnh.... "

Nói xong, cả hai bước vào cái nơi mà đựơc nhỏ cho là cung điện.

Từ xa, chợt Phương thấy, thấp thóang bóng dáng của một cô gái rất xinh đẹp. Nét đẹp đó càng trông tuyệt thế hơn khi cô khóac vào người bộ váy sang trọn, cả mảnh vải lông trắng mịn màn được khóac ngang qua bờ vai quyến rũ ấy.

Vừa thấy Tuấn suất hiện bên cạnh một cô gái, có lẽ đây chính là người mà tên này đã nhắc lần trước.....Chi lướt nhẹ nhàng về phía nhỏ, ..........-

" Hân hạnh được biết cô, tôi là Phói An Chi"

Bị bất ngờ chào hỏi, đâm ra Phương lúng túng.....-

" Ờ...ờ....Rất vui khi gặp cô, tôi tên Trịnh Vỹ Phương.."

Chi nhìn nhỏ, nở nụ cười sang trọng, rồi ngước qua nhìn Tuấn , cười nói.....-

" Chắc hẳn đây là cô gái mà anh đã kể cho tôi nghe lần trứơc, đúng không..."

Thái độ ung dung bình thản, do quá quen với không khí như thế này, Tuấn rất tự nhiên mà vòng tay ôm người Phương lại, cười xả giao nói.....-

" Không sai......."

Sau màn chào hỏi, cả ba xùng nhau tiếng về bàn để gọi món.....

Khi Tuấn vừa cầm menu ra , đưa sang nhỏ thì Chi lên tiếng......-

" À, chật tôi quên mất, tôi đã giúp hai người gọi sẵn món ăn rồi, vì thường xuyên đến đây , nên tôi cũng biết kha khá những món được ưa chuộng. Hai người không cảm thấy phiền vì sự mạn phép của tôi chứ".

Cách nói chuyện của dân thượng lưu đúng có khác, làm nhỏ chả biết nói gì ngòai cười và vâng cả....

Nghe Chi nói vậy, Tuấn đáp...-

" Không vấn đề gì, có người hướng dẫn càng tốt chứ sao..."

Tự dưng nổi hứng , Chi lại nói một số chuyện liên quan đến công việc, vốn là người rất quan tâm những tin tức cập nhật từ các tập đòan khác, nên Tuấn rất chăm chú ngồi nghe.

Nhỏ thì cứ ngồi thờ ra, dù họ đang nói ngôn ngữ của nhỏ, nhưng vẫn không tài nào hiểu được vấn đề cả.........

....Một hồi sau chợt Tuấn mớ để ý thấy vẻ buồn buồn trên nét mặt Phương, liền nói....-

" Có lẽ chúng ta bàn công việc không đúng chỗ rồi, hôm nay đến đây là để thưởng thức món ăn mà....."- Cười ấm áp , quay sang nhìn nhỏ.

Thấy thế Chi liền...-

' Thật xin lỗi tôi vô ý quá..."

Nhỏ liền dơ tay lên xua xua tỏ ý ngại, cười và ....-

" Đừng nói vậy, tôi vẫn ổn mà..."

......................................................

Sau một hồi rút cuộc người phục vụ cũng đã mang thức ăn đến....

Đặc lên trước mặt bàn của mỗi người là 7 cái nĩa và dao sếp hai bên............sao đó là hai chiếc cốc, một cao một thấp.......rồi cuối cùng là dĩa đồ ăn.

Khi người phục vụ vừa sắp xếp xong xui mọi thứ....Chi cười nói.....-

" Nào, thử đi, món bào ngư hầm cuộn lá XALY với rượu trắng ở đây là nổi tiếng nhất đấy......"

Phương cười, gật gật.....sau đó bắt đầu đưa tay chạm nĩa, nhưng lại không biết phải dùng cái nào cho đúng, cứ chừng chừ hết cái này rồi lại chuyển tay sang cái khác....

Thấy nhỏ bí thế, Tuấn liền vòng một tay ra sau lưng nhỏ, hai tay áp sát vào đôi tay Phương, rồi giúp nhẹ nhàng chỉ dẫn nhỏ từng chút một.....

Nếu nghĩ Chi ghen tức, các bạn lầm to , ngược lại trên gương mặt cô chợt hiện ra nụ cười bí hiểm...

..............................

Suốt bữa tối không ích chuyện rắc rối xảy ra với Phương, nào là cách ăn, cách uống, còn thêm cách dùng khăn nữa.

Nhỏ thấy ngộp quá , thở không nổi, dù Tuấn không hề có biểu hiện gì, cả Chi cũng vậy, nhưng phút chốc Phương cảm thấy khó hòa nhập với không khí này quá. Từ dáng ngồi , điệu bộ nói chuyện cả cách ăn uống nữa, Chi quá hòan hỏa đến nỗi nhỏ cảm thấy, Tuấn đi bên cạnh mình, không hợp chút nào...........

Có lẽ mãi mãi nhỏ cũng không thể thích nghi trong cuộc sống thượng lưu này, vì sao....đơn giản nhỏ chỉ là một đứa con gái bình dân, đơn điệu.

.....................................

Sau khi kết thúc bữa tối, tất nhiên cả nhỏ và Tuấn đều chào Chi rồi mạnh ai nấy về. Ngồi trên xe gương mặt nhỏ cứ u sầu, trầm khúất, chòang tay mình qua vai nhỏ, kéo sát vế phía mình...Tuấn dịu nói.......-

" Anh hiểu được cảm giác của em, nhưng đừng nghĩ như thế, với anh, chỉ cần em luôn là Trịnh Vỹ Phương mà anh biết, chỉ cần nhiêu đó là đủ."

Tuấn vừa dứt lời thì nhỏ dới tay sang ôm chầm vào người Tuấn lại.. Nở nụ cười hạnh phút, cảm giác khó thở trong tim nhỏ cũng dần dần tan biến đi.

Cũng trên một chiếc xe, chạy về hứơng khác....

" Một cô gái Tầm Thường "

Gịong nói lạnh đến sát người chợt vang lên............

Lại thêm một ngày trôi qua nhỉ................................

Tiếp theo , sau khi đã hòan tòan lột xác, Linh sẽ làm gì

...................

Còn Long và Tuyết..........giữa "Nô Tài" và "Nhà Vua"....liệu có kịch để xem tiếp không đây..???

CHÁP 42

Thời Gian Đếm Ngược

( Phần 3 )

Bước đi một cách vô thức, mà không biết từ lúc nào đã đứng trứơc studio , nơi Long làm việc, Tuyết cứ đứng yên như vậy trước lối vào.........

Chợt từ đâu, vô tình người quản lí của Long cũng vừa tới. Thấy lạ , tại sao một cô gái xinh đẹp như vậy , không vào mà sao cứ đứng như trời trồng vậy hòai nhỉ.........

Nghĩ thầm trong bụng, chắc có lẽ là dân mới vào nghề nên có cảm giác hồi hộp khi bước vô, Nghĩ thế cô quản lí liền tiếng đến sau lưng Tuyến, vỗ nhẹ lên vai cô.....

" Cô là người mới vào nghề phải không ..?"

Bất ngờ vì giọng nói phát ra rừ phía sau, Tuyết xoay người lại nhìn cô gái đó.......và rồi trã lời một cách rất tự nhiên.....-

" Không phải"

< Vậy không phải là người mẫu mới à, tiết qua, xinh thế này >.....Cứ tưởng sẽ đi tiếp chứ, ai ngờ lại hỏi nữa....-

" Vậy cô muốn tìm ai à..."

" Tìm người"- trả lời cọc lóc.....

Ặc , bó chịu, tất nhiên là tìm người rồi, chả lẽ tìm khỉ...., lòng nhiệt tình lẫn nhiều chuyện trong người cô quản lí của Long trổi dậy, .....-

" Người đó tên gì, có lẽ tôi có thể giúp được cô...(^^) "

Từ nãy đến giờ sau khi nói hai chữ "không phải", Tuyết đã xoay đầu lại, tiếp tục nhìn vào phía trong studio đó.

Nghe cô gái phía sau nói, lập tức Tuyết quay đầu lại, đáp gọn hai chủ......-

" Nô Tài"

???

Mặc cô quản lí ngố ra thấy rõ....!

< HẢ..??...! ai lại có cái tên mắc cười vậy trời......tên " Nô Tài" , trời ạ, sao trên đời lại có cha mẹ nào quái thế, đặc cái tên này cho con mình...>, thật sự sau khi nghe Tuýêt nói xong, cô như muốn cười sặc sụa cả ra........nhưng thôi giúp rồi giúp cho chóc......nở nụ cười tươi với Tuyết, rồi nói......-

" Thôi được rồi, cô chờ tôi một chút.....tôi sẽ vào tìm giúp cô...."

Tuýêt không trả lời , cứ như khúc gỗ, đứng nhìn cô quản lí đó bước vô trong...

.............................

Phía trong Studio.

" OK, mọi người chuẩn bị kĩ càng nhé, nữa tiếng sau bắt đầu chụp đấy......"

Tiếng von vỏng của thợ thiếp ảnh gia vang lên, tay cũng theo đó mà vỗ bộp bộp....

Long từ phía phòng thay đồ bước ra, tay cầm theo chai nước.......thấp thóang thấy Long, cô quản lí vội đi tới.....nói.....-

" Xong ca này , hình như cậu có thêm một buổi tập bên AS đấy nhé..."

Long cầm chai nước......lưng tựa vào tường...trả lời lại...-

" Trời ạ...! Tai sao họ cứ khóai tổ chức các việc này vào một ngày thế, chị không giúp em đổi hẹn được à...."

Cô quản lí cũng thở dài....-

" Biết là vậy, nhưng lịch cũng đã lên , ca cũng đã xếp, làm sao đổi đựơc..."

Nghĩ vẫn vơ một chúc chợt cô nhớ đến cô gái lúc nãy....-

" À mà quên mất, lúc nãy bên ngòai chị gặp một cô gái xinh lắm đấy....."

Vốn không có hứng với phụ nữ ( thiệt hông..?), nên Long chỉ cười và nói cho qua....-

" Vậy à..."

Cô chỉnh kiến mình lại rồi tiếp tục......-

" Quên mất , chị có hứa sẽ giúp cô gái đó kiếm một người...."

Thóang tò mò Long quay lại hỏi....-

" Ai vậy chị..?"

Đưa tay lên mặt, gãi nhè nhẹ nói....-

" Hình như tên là " Nô Tài" gì đó "

................Phùppppppppppppppp...................

Long phun hết đóng nước trong họng mình ra....ho sặc sụa.........mặt xanh tím đi vì xém chết vì nghẹng cổ.

< Trời , hổng lẽ là nhỏ ...>

Thấy phản ứng của Long hơi lạ, cô quản lí liền nói....-

" Ấy...ấy...uống cái kiểu gì không biết..........Hủm..?....mà bộ em biết người đó hả..."

Trúng tim đen, Long bật chỏm dậy, chối phăn phắt.......-

" Làm gì có, chỉ tại cái tên đó khiến em mắc cười thôi...."-( Khùng tự cười chính mình)

" Ha.......ha....ha...thật ra lúc cô gái ấy vừa nói xong, chị cũng xém không nhịp được mà cười ra đấy. Ai lại đi mang cái tên "Nô Tài" lên người ??.......quái ghê.....chắc người cũng khờ khờ như cái tên đó em nhỉ"

< Chẳng khác nào chị đang nói em...>- Dở khóc dở cười với cái kiểu nói chuyện của chị quản lí.

Nhưng đột nhiên nhớ ra cái gì đó.................Long vội lấy chiếc áo khóat đang vắc trên xào, phóng nhanh ra hướng cửa, không quên quay đầu lại .....-

" Chị bảo họ chờ em thêm nữa tiếng nhé, em có việc quan trọng phải đi...."

Vừa dứt lời xong là Long đã bay vèo mất, không kịp để cô quản lí trả lời.......

Chỉ còn biết há hốc mồn mà dõi theo............

......................................

Tuyết đứng mãi bên ngòai mà vẫn không ai ló dạng, chợt cô quay người lại, định bước đi thì...............

........Bp.pp.........

Long từ phía trong ào ra, nắm chặt cổ tay Tuyết lại............

Bị lực kéo bất ngờ ,mất đà, Tuýêt ngã người ra phía sau, đỗ trúng ngay vào lòng ngực cuả Long......

Khuôn mặt không hề biến dạng, ngước đôi mắt vô cảm lên nhìn...nói....-

" Cuối cùng cũng chịu ra rồi à...."

Hai tay vẫn còn ôm chặc vùng bụng của cô, Long nói....-

" Kiếm chi vậy..."

" Vô Lễ..! Phải có nguyên nhân mới đựơc à...." ( Thua bà này...!)

Chợt Long ấp úng..-

" Không phải ý này......"

Hình như anh định nói tiếp thì bị Tuyết ngắc câu....-

" Xong chưa..??"

Mặt ngu ra hỏi....-

" Hả, xong cái gì"

Bình thản....- " Ôm đủ chưa"

Tới Lúc này thì Long mới giật thóang... vì từ nãy đến giờ đôi tay anh vẫn cứ ôm chặt lấy người Tuyết, nghe thấy thế anh vội buôn tay liền.....

Thóat khỏi cái gọn đó.....Tuyết ngước cằm lên mà........( 1m7 nói chuyện với 1m85 không ngước cũng lạ)..-

" Tôi đói"

- hai chữ ngắn gọn , nhưng đầy đủ ý nghĩa...

Ngã ngữa với lời nói của cô, Long thấy chóang và biết thì ra cái bệnh ăn "Chùa" của hai đứa nó là do lây từ cô này sang....

Sực nhớ vẫn còn phải chụp ảnh....-

" Nhưng bây giờ............"

Đốp mỏ trên tập hai.........-

" Vậy thôi chào.."-

Dứt lời, Tuýêt xoay người bỏ đi.

Chả hiểu nổi mình đang làm cái gì nữa, cái tay của Long đột nhiên đưa ra níu tay Tuyết lại.......-

" Đừng đi, tôi đưa cô đi ăn vậy...."

Thế là rút cuộc trốn nữa tiếng biến thành trốn nguyên ngày......mặc dù buổi tập với AS khá quan trọng , nhưng Long cũng không màng , trong đầu anh lúc này chỉ đơn giản nghĩ "để Tuyết đói là không đựơc". ( Nô Tài trung thành có khác..!)

.................................................................................

Tại BLUS.

" Được rồi , tôi cũng biết là như vậy...các người cứ tiếp tục thăm dò RASE cho tôi, chỉ cần thấy dọ rớt ra miếng nào lập tức thu lại...."

"......"

" Vậy đi, chào"

Tuấn vừa kết thúc cuộc nói chuyện với phía AMI, họ vẫn tiếp tục thâm nhập, hợp tác cùng với RASE dưới sự lãnh đạo của Tuấn. Lời thế vì là cổ đông mạnh, hơn nữa số vốn không nhỏ, nên tất nhiên cố cổ phần trong tay Tuấn cũng khá cao.

Nhưng tên này không ngờ, cuộc nói chuyện của mình đã vô tình lọt vào tai Phói An Chi.

........cô gõ nhẹ cữa.......cộc..cộc.....cộc............

" Mời vào"

.....Cạch...............

Vừa ngứơc đầu lên thì nhìn thấy Chi, Tuấn hỏi....-

" Hôm nay đâu có cuộc hợp, sau cô lại đến đây...."

" Ý anh là tôi không được hoan nghênh à..."

Cười huê với câu nói ấy, Tuấn đứng dậy, tiếng ra phía ghế dành cho khách, tay ra hiệu, mời Chi ngồi...-

" Tôi nói vậy bao giờ, chỉ hơi ngạc nghiêng thôi.

Cô ngồi đi.."

Chợt Chi móc trong chiếc túi sách hành hiệu của mình ra một tấm thiệp.........-

" Hai ngày nữa, có buổi tiệc giao lưu giữa các cổ đông, đựơc tổ chức tại khách sạn HOSE đấy, tôi nghĩ anh nên đến đó dự . Rất có ít cho mối quan hệ với các đối tác."

Nhận lấy thiệp mới từ tay Chi, Tuấn nói....-

" Cảm ơn cô, tôi sẽ đến dự"

Sau khi đưa cho Túân, lập tức cô đứng dậy, chào rồi bước ra về.

................................................................................

Tại Văn phòng SPY

Phong vẫn như mọi ngày, tranh thủ làm hết đóng việc chỉ để gặp Nghi. Hôm nay hắn quyết định sẽ nói ra hết mọi chuyện không giấu nó bất kì điều gì nữa.

....................

Linh xin nghỉ phép hôm nay, nên tất nhiên lúc này chổ cô đang trú là ở nhà chứ đâu nữa..........

.........Cạch............

.......tút...........tút.........tút............

" .............."

" Tôi đã chuyển con số 7 triệu USD vào tài khỏang KEY, đúng vậy, anh cứ giúp tôi tiến hành việc đó, khi nào xong tôi sẽ chuyển mật khẫu anh cần."

"................."

" Người giữ là Lưu Thế Khải,...."

"...................."

" Được rồi, tôi sẽ đợi."

......Cạch..................

" Để xem các người sẽ còn hạnh phúc đến lúc nào...!"

Cái kiểu cười man rợn bao quanh khắp căn phòng của Linh, Ngay lúc này dường như Linh đã hòan tòan mất kiểm sóat, cái cảm giác thua cuộc làm cô tức điên lên, đau ở chỗ Linh là một Hacker quá giỏi, nên rút cuộc không biết nó và hắn sẽ bị cô đối phó như thế nào đây...

.............................................................................................

Sau đó vài ba tiếng, hắn đã hòang tất công việc, nhất phone gọi nó thì................

[ Số máy quý khác hiện không liên lạc được ]

Tại sao nó không nghe máy..? rồi hắn lập tức gọi cho Phương.......

........Tút.........Tút.....tút........

" Alô"

" Phương ! Nghi có ở đó không........( nghĩa là trường đấy)"

" Sáng thì có nhưng lúc ra chơi, sau khi nghe xong cú điện thọai thì nó phóng đi mất rồi, chả biết chuyện gì nữa...."

" Vậy à, khi Nghi gọi thì nhắn lại giùm Phong nhé...!"

" Uhm đựơc rồi, Phương sẽ giúp Phong nói lại ...."

"................."

"..............."

Chợt cảm thấy hơi lo , Phong ngồi thẳng dậy, lôi áo khóac rồi đi tìm nó.....

Trước đó 2 tiếng.............

Nó ngồi học vẫn vơ.........đầu nghĩ.....

< Hôm nay Phong lại vắng rồi, rút cuộc anh đang làm gì vậy, hay là.......>

Đang nghĩ ngợi thì bỗng bị tiếng Phương làm tỉnh dậy....-

" Này, mày sao vậy, đến giờ ra chơi rồi...."

Thế là nó đã hòang hồn lại, rồi hai đứa bắt đầu xuống canteen..........

Bàn cũng kiếm đựơc rồi, Thức ăn cũng mua luôn, giờ chỉ còn há miệng mà đốp thôi, nhưng không hiểu sao nó không tài nào nuốt nỗi.

Nhìn vẻ mặt u sầu của nó, nhỏ hỏi....-

" Có chuyện gì vậy, lại gây với Phong à"

Không trả lời chỉ lắc đầu mà thôi.

" Vậy với chị Tuyết hả"

Đầu vẫn tiếp tục lắc.

" Bị bác Khải la àh"

Cũng không phải, đầu nó lại nhịp một cái nữa.

" Vậy rút cuộc là chuyện gì, mày không mở miệng đựơc sao..." - Phương có phần quạo quọ.

Ngước đầu lên thôi không nhìn xuống mặt bàn nữa, nó nhìn thẳng vào mắt Phương rồi nói......-

" Mấy bữa trứơc, tao qua nhà Phong. Thì tình cờ thấy được..........."

Đang nói dữa chừng đột nhiên ngừng lại, làm nhỏ đang thắc mắc, nay còn tò mò kinh khủng hơn, vội giục....-

" Mày thấy cái gì....?"

Thở dài một cái....-

" Tao không chắc , nhưng trên những tờ giấy đó có viết tên Phong..."

< Hả..? chả hiểu gì hết trơn >

" Chỉ vậy mà mặt mày như đưa đám đó hả...."

Lắc thêm cái nữa...nói...-

" Không, bên trên hàng chứ ấy có thêm dòng chữ "Chủ tịch SPY" "

Vừa nghe nó nói xong, tim Phương như đứng lại.....người trờ nên đông cứng đi.......

< Không lẽ nó đã phát hiện được thân phận của Phong...>

Cái vẻ mặt rầu đời của nó, chốc chốc khiến cho Phương thấy đau lòng..........thật sự đếm lúc này nhỏ cũng không muốn giấu nó nữa nên...

" Thật ra......."

...........Píp......píp.........píp............

Tiếng reo của điện thọai nó cắt ngang lời nói của Phương.

........Cạch.........

" Alô, ai dậy..?"

" Mình là Linh đây"

Khá bất ngờ khi nghe thấy giọng nói của Linh, nhưng sao Linh lại biết số điện thọai của nó nhỉ. Vội trả lời....

" Hơ...! Là Linh à, tìm Nghi có gì không..."

" À có một chúc việc liên quan đến Phong, mà thôi nếu Nghi đang bận thì đển khi khác vậy..."

Nghe đến chữ Phong thì lập tức....-

" Không, không...Nghi rãnh mà, Linh đang ở đâu vậy..."

"..............."

" Được rồi mình tới liền đây "

Vừa cúp máy , chưa kịp để Phương hỏi là ai thì nó đã nhanh miệng nói rồi phóng vèo đi....-

" Mày giúp tao xin nghĩ hôm nay nhá...."

.......................

" Nè, nè,,,,, cái con này, thiệt tình................"- bó tay với con bạn, nhỏ tiếp tục nâng muỗn lên và ăn....( Sax..x...)

" Hủm,....mà Linh là ai trời, nghe lạ quá...."

..........................................................................

Sau khi Long đưa Tuyết đi ăn no nê cái bụng, nghĩ mãi mà cũng chẳng biết phải đi đâu nữa..........cô để ý thấy từ nãy đến giờ anh cứ dẫn cô đi vòng vòng ngòai đường. Đi cái kiểu vô định hướng, nên đột nhiên Tuyết dừng lại.

Long cũng thóang bất ngờ , xoay lưng lại hỏi.....-

" Sao vậy...?"

Lạnh lùng nói.....-

" Nãy giờ rút cuộc ngươi đang dẫn ta đi dâu vậy..."

Gãy ỗ, Long thở dài một cái, rồi ngồi tựa lên cái lan can sắt bên vỉa hè.....-

" Không biết....thấy đường còn thì đi thôi..."- ( Sax....x....)

Chợt Tuyết bước lại gần Long, nâng mặt anh lên, hỏi vô cảm........-

" Muốn nữa không.?"

Tim đứng lại, Long sốc với cái kiểu nói chuyện thản nhiên của Tuyết về việc lên giường như thế. Phút chốt anh nghiêm mặt lại......-

" Cái danh nghĩa đó quan trọng đến thế sao.?"

Tuyết không thèm trả lời câu hỏi của Long, mà cứ lập lại như ban nãy.....-

" Muốn không ? "

Phát bực với vẻ mặt thờ ơ, vô cảm của cô, Long giận lên, quát nói ......-

" Thích thì cứ đi kiếm thằng khác, đừng đùa cợt với tôi như thế.."

Bỗng, cô thấy giật mình vì Long nặng lời như thế, đây cũng là lần đầu tiên anh mắng cô.....vì thường thì điều đó chỉ tòan xuất phát từ phía miệng cô mà thôi.

Nhưng, với cái tính quái đảng đó, và cái tính lì lợm có thừa......Tuýêt chiều theo í Long vậy.

Lập tức, vừa thấy một người đàn ông bước thóang qua cô, liền đưa tay kéo lại......mặt lạnh lùng, lên tiếng....-

" Nè..! Một đêm muốn không...?"

Cái người đàn ông đó, khá bất ngờ với lời đề nghị của Tuyết, nhìn lên nhìn xuống đúng là thân hình đầy đặng, ngon ra phếch, chợt ông cười đểu , dới tay qua eo cô thì.......

" ĐỦ RỒI ĐẤY........."

......BỐP.............

Long giựt ngược tay Tuyết lại, thóat ra khỏi cái bàn tay của người đàn ông đó...., sẵn tiện đấm một cái luôn.....rồi lôi cô đi một cách thô bạo..........

Tuyết không lên tiếng một câu nào, cứ để mặc cho Long lôi mình đi, bàn tay cô thấp thóat đã bầm tím đi vì cái siết tay quá chặt của anh.

Đến khách sạn, vừa bước vào đến phòng, Long đẩy Tuyết ngã lên mặt giường, lột áo mình nhanh như cắt, rồi cuối xuống, đè lên người cô hôn tới tấp.

Với sức mạnh của đàn ông, Long giựt bắn ra hết những chiếc cúc trên người Tuyết, tháo hết ra chỉ vỏn vẹn trong vòng chưa đầy 1 phút.

Môi không ngừng quấn lấy Tuyết, đưa thật sâu chiếc lưỡi mình vào, chạm vào lưỡi cô với tốc độ gấp gáp....... Tay lòn thẳng vào chiếc áo lót của cô, nắn bóp vùng ngực căn tròn ấy.

Dời xuống cổ, Long hôn mê miệt , cởi toan ra chiếc áo trên người Tuyết, ném chúng xuống giường , cả áo ngực cũng đi theo mà nối bước, đôi tay Long vuốt ve khắp người Tuyết . Hôn điên dại vào ngực cô, miệng không ngừng nút da nút đẩy thứ đó , bất chợt Long đẩy người Tuyết lên phía trên đầu giường.

Bun khóa nút, lôi hẳn chiếc quần jean ra khỏi đôi chân nuột nà, láng mịm đó , tay lướt mườn mượt lên đùi Tuyết. Thọt bất ngờ vô phía bên dưới , khiến cơ thể Tuyết chợt giật thót lên vì cảm nhận được những ngón tay đó, đang ấn sâu vào cơ thể mình.

.........Một hồi sau.............

Cả hai không còn sự ngăn cách bởi lớp vải nào cả..........da thịt ma xát chạm vào nhau, tay Long dang chân Tuyết ra một khỏang rồi đưa vật ấy vào........., đôi lúc gương mặt Tuyết nhăn lại vì sự chuyển động nhanh , gấp của anh, tiếng rên , hơi thở hổn hển phát ra từ miệng Tuyết. Long lại bất ngờ cuối xuống hôn vào má cô, rồi lấn dần xuống cái miệng xinh xắn, anh biết cô rất đau, nhưng bây giờ thì không thể dừng được nữa rồi.....

Lướt trên làn da mịn của đôi tay mỏng manh đó, từ từ, anh tay xen những ngón tay mình vào tay cô, siết thật chặc lại.

Sau đó lại tiếp tục đâm sâu vào bên trong người Tuýêt..............

Tay Long dời đôi chân của Tuyết lên phía hai vai mình, sao đó dè thân mình xuống, rồi tiếp tục di chuyển...............

Không khác những lần trước là mấy, cả hai chỉ trao cho nhau cơ thể của mình, cả tiếng thở - rên rỉ, nhưng không một tiếng nói nào thóat ra cả. Chỉ ôm sát nhau, và cũng chỉ để thỏa khát cơn dục vọng mà thôi.

Được một lúc, Long kéo thân Tuyết dậy, để cô ngồi lên người mình, phía bên trên và...........................( tự hiểu ...! ).

***********************************************

Tại quán nước gần khu trường học của nó.....

Chạy như bay, nó ào ào, vô tiệm. Vừa phóng vào đã thấy Linh ngồi đó từ lâu.....

Bước tới ghế, hơi thở gấp vì mệt, nó cười hiền nhìn Linh...-

" Xin lỗi Linh, chắc chờ Nghi lâu lắm....."

Xua tay,.....-

" Không Linh cũng vừa tới à...."

Rồi dần nó cũng nhớ ra vấn đề, liền hỏi..........

" Mà Linh nói chuyện gì liên quan đến Phong vậy........."

Khuôn mặt cô, bỗng gục nhẹ xuống, cứ như đang buồn lắm, và cứ như rất khó nói ra vậy.....-

" Mình cũng không biết có nên nói không nữa...."

Càng làm thế càng khiến nó muốn biết hơn........

" Rút cuộc làm gì vậy, Linh yên tâm, Nghi ổn mà...."

Ấp úng một hồi.....-

" Thật..thật ra Phong là một người rất có thế lực"

Tim nó bắt đầu đập mạnh....

" R..ồ.i sa.o n.ữ.a..."

" Là chủ tịch của một Tập Đòan nổi tiếng...."

Nó vẫn chắm chú nghe từng cân từng câu từ miệng Linh nói ra.....

Ngưng một lúc rồi cô nói tiếp......-

" Nghi không bị sock chứ..."

Đúng là có thiệt, nhưng mà dù sao, nó cũng đã thấy những mảnh giấy đó trên bàn Phong, nên không đến nổi kinh hòang.

Chợt Linh nắm chặt bàn tay nó lại, gương mặt trở nên vô cùng lo lắng cho nó.....-

" Thật sự mình xem Nghi không khác gì chị em ruột, nhưng mình càng không muốn tình cảm giữ Nghi Và Phong bị rạn nứt...."

Lòng bắt đầu trở nên lo lắng, nó mơ hồ với lời nói của Linh.....-

" Nghi không hi.ể.u m.ấ.y ..ý c.ủa Linh..."

Hít sâu một hơi, rồi tự nhiên một giọt nước mắt trên tạch xuống bàn khi đã lăng dài trên má Linh....-

" Phong tiếp cận Nghi thật ra là có mục đích...."

Chết cứng với câu nói đó, người nó từ từ run bần bật lên.....-

" M.ụ.c đích..? "

" Vì trước kia tập đòan Key đã từng có dính líu đến cái chết của chủ tịch SPY, tức là cha Phong. Phong luôn cho rằng người gây ra không ai khác chính là Lưu Thế Khải , cha của Nghi đó..."- Lại thêm dòng nước mắt tuôn ra.

Như điến cả người, lúc này nó không tin vào tai mình nữa, mọi thứ dừơng như ù hết đi, tim đau thắc lại, nhưng gương mặt lại không hề có một giọt nước mắt. Vì giờ đây nó đã lạnh đi và vô hồn cả rồi....

Níu níu tay Nghi, Linh nói tiếp, ...-

" Xin Nghi đừng hận Phong, đúng là lúc đầu Phong chỉ vì mục đích là trả thù...nhưng thật chất Phong đã yêu Nghi rồi đấy, nên xin ...xin Nghi đừng hận Phong ...có đựơc không......."

Cả câu nói ấy, chĩ riêng hai chữ " Trả thù " là lọt vào tai nó, đôi mắt trở nên đỏ hoe...< Trả thù................là trả thù sao..............tất cả chỉ vì trả thù sao.........>

Cứ như người mất hồn, nó đứng phắc dậy, bước ra khỏi quán....mặc cho Linh níu gọi.......Nghi vừa đứng dậy, lấp tức Linh úp mặt xuống bàn khóc nửa nở...........

Sau khi nó đã ra khỏi đó thật sự, cô quẹt đi những dòng nước mắt, trên gương mặt lộ ra hẳng nụ cười nham hiểm....< Đồ ngu ! >

....................................

Cứ bước đi trên con đường mà nó chả biết mình đang đi đâu nữa, từng bứơc từng bước một, càng lúc gương mặt nó càng trở nên vô cảm hơn, ánh mắt không còn sáng như thuở nào nữa........nụ cười cũng tắt dần đi.............

< Thì ra tất cả cũng chỉ vì trò đùa sao.........mình chỉ là con mồi để rửa thù sao........>

.................................................................................

Quay trở lại Phong, hắn chạy khắp nơi để kiếm nó nhưng vẫn không thấy, gọi biết bao nhiêu cuộc gọi đều bị chuyển sang hộp thư thọai.

Công viên...............

Khu mua sắm..............

Rạp chiếu phim................

Cả bãi biển hắn cũng tìm rồi, không hề thấy bóng nó đâu.............

Khi từ biển trờ về, cũng là lúc trời đã sập tối.................

Chỉ còn một nơi là chưa kiếm, chính là nhà nó. Hắn nhanh chân tới nhà nó, lòng cứ như lửa đốt.....nhấn chuông.......

...............CẠCH.........................

Dì người làm từ phía trong ra mở cửa....-

" Cho hỏi Cậu tìm ai vậy....? "

Thở gấp vì đã chạy suốt buổi chiều....Phong cố lấy lại nhịp thờ ...rồi nói.....-

" Làm ơn cho hỏi, Nghi có ở nhà không ạ..."

" Cô chủ vẫn chưa về, mà cậu tên gì, để tôi nhắn lại giùm.c.........."

Chưa nghe dì người làm nói hết hắn đã nhanh chân, cuối chào rồi lại lao đi tìm tiếp...............

....................Mười lăm phút sau.................

........Cạch.............

Vừa thấy bóng ,...dì liền từ trong bếp chạy ra...-

" Cô chủ...lúc nãy có người tìm cô đấy ạ...."

Không màn đến lời nói đó, nó đi cứ như người mất hồn rồi lên lầu vậy, khiến cho dì người làm cũng cảm thấy lạ theo.

........Cạch..............

" Ông chủ về rồi ạ, chắc hôm nay ông lại vầt vả nữa rồi đây..."

Ông Khải cười hiền đáp lại...-

" Không sao, ..bọn trẻ về hết chưa dì...."

" Dạ chỉ có cô hai là mới vừa về thôi, còn cô cả thì vẫn chưa...."

" Cái con bé Tuyết này, chắc lại ham vui đâu đó nữa rồi..."

Dì cười nói.....-

" Tuổi trẻ thì phải vậy chứ , ông chù...."

Sau khi trò chuyện vài ba câu với dì người làm , ông Khải lê thân mệt mỏi, tiếng về phòng làm việc ...............

........Bịch..........

Ngã người xuống chiếc ghế, ông cố thở thật đều.....hôm nay cơn đau tim lại bộc phát, khiến ông yếu nay càng yếu hơn......

Nhưng thay vào đó ông lại nhận được tin vui từ phía SPY, họ đã chính thức hổ trợ Key, nhưng điều kịên hóan vốn lấy cổ phần đã được xóa bỏ. Đáng lẽ lần này SPY sẽ chiếm thêm 6% cổ phần nữa, nhưng không hiểu sao , họ lại tình nguyện hùng vốn vào thay vì bỏ tiền ra mua nó. SPY chỉ nhận đúng 7% ban đầu , không hơn không kém............

Đột nhiên ông cảm thấy, mình đã hơi quá, khi cho rằng Phong tiếp cận ông cũng chỉ vì muốn trả thù và nuốt trọn tập đòan KEY......

.........Cơn đau vẫn còn khiến ông mệt thì bỗng........................

.............Rầm....................

Chuyện gì đã xảy ra......................................

Chẳng lẽ Linh đã được tọai nguyện................

CHÁP 43

Thời Gian Đếm Ngược

( Phần 4 )

Đang ngon giấc trong đôi tay của Long, chợt tiếng phone réo riết, khiến cho Tuyết phải cựa quậy người đi mà mò ra cái vật chết tiệt đã phá hỏng giấc ngủ của cô lúc này............

Chợt, sự chuyển động của cô khiến Long cũng giật mình dậy theo......tay anh vẫn còn ôm lấy cái thân nhỏ nhắn của Tuýêt, thấy cô khẽ nhút nhít, cứ nghĩ lại định bỏ đi mà không nói lời nào , nên anh níu lại, dìm xuống giường, hôn vào cổ .

.. " Uhm....uhm...."- cơ thể lại nóng lên bởi bàn tay anh di chuyển trên khắp người cô. Nhưng Tuyết vẫn cố với tay lấy chiếc điện thọai, còn Long thì vẫn tiếp tục hành xử.....

Bật máy lên..........

" Dì gọi con có chuyện gì vậy...?"

" Cô chủ, chuyện lớn rồi..."

"....................."

" CÁI GÌ............"

Tiếng la bất ngờ của cô khiến Long giật cả người , gương mặt chợt nghiêm túc đi nói.....-

" Chuyện gì vậy..?"

..................................

.........................................................

Quay lại với Ngôi biệt thự cổng trắng..........

" Cô chủ, làm ơn...ngừng lại có đựơc không......."- Dì người làm run sợ đến xanh tái cả mặt ,..truớc những gì đang xảy ra.....

Càng lúc ông Khải càng mệt đi,....nhưng miệng vẫn cố nói.....-

" Con nghe ta nói đã........"

" TẠI SAO LẠI NHƯ VẬY..."

" Cái chết của chủ tịch SPY có phải là ba làm không"

" TẠI SAO NGƯỜI ĐÓ LÀ LÀ PA"

" TẠI SAO PA LẠI LÀ KẺ GIẾT NGƯỜI..."

........RẦM.........

" EM CÂM NGAY.."

Bật tung cánh cửa ra phòng làm việc của ông Khải, khuôn mặt đằng đằng sát khí của Tuyết, cô tiếng lại gần Nghi và..............

............CHÁT....................

Một bạc tay được gián thẳng vào khuôn mặt nó, đây cũng là lần đâu tiên Tuyết đánh đứa em gái mà mình thương yêu, bảo bọc nhất.

Kinh ngạc trứơc cái tác của chị, nhưng trong lòng nó lúc này không màn đến việc đó nữa, nó hét lên....-

" CHỊ THÌ BIẾT GÌ CHỨ, ......EM MẤT TẤT CẢ RỒI... TẤT CẢ........EM CHỈ LÀ CON MỒI, CON MỒI TRONG CUỘC CHƠI NÀY ĐẤY CHỊ BIẾT KHÔNG...... ......TẠI SAO LẠI NHƯ VẬY.....TẠI SAO CHỨ.....NẾU KHÔNG VÌ PA......"

Tuyết giận đến run người.....-

" KẺ NÀO ĐÃ NÓI THẾ, AI ĐÃ NÓI CHO EM BIẾT HẢ..."

Ôm gương mặt đã tấy đỏ lên vì cái tát quá mạnh, nó vẫn cố ..........-

" SAO...! Thì ra trong cái nhà này , người biết cuối cùng là em à"

" CHUYỆN ĐÓ KHÔNG HỀ LIÊN QUAN ĐẾN BA, EM NGHE CHO RÕ ĐÂY, TUYỆT ĐỐI KHÔNG...."

Ngay lúc này , thật sự nó không bít phải tin vào lời nói bên phía nào nữa, nước mắt bắt đầu trào ra, nó lao đi mất chỉ trong tích tách.......-

" EM KHÔNG MUỐN NGHE GÌ CẢ, KHÔNG KHÔNG TIN GÌ HẾT.."

Tuyết bất giác thấy cô em mình chạy, định đuổi theo thì bị đôi tay của Long ghì lại.........-

" Bình tĩnh, lúc này dù có nói gì đi nữa , Nghi cũng không nuốt trôi đâu..........mau đưa bác Khải nhập viện, hình như cơn đau lại tái phát rồi..."

Nghe thấy lời nói của Long, Tuyết mới giật mình, quay lại , lao đến người pa.....gương mặt phút chốc trở nên đầy hỏang sợ.....-

" PA, PA CỐ CHỊU ĐỰNG MỘT CHÚT, PA ĐỪNG NGẤT , ĐỪNG NGẤT PA ƠI....!"

Tuyết bang hòang khi thấy người ông Khải run lên bần bận vì cú giật của tim, nhanh như chớp Long nhấc cả người ông lên, đưa ra xe và chở đến bệnh viện....Tuyết cũng lật đật chạy theo sau với gương mặt bắt đầu ướt đi vì nước mắt.

...........................................................................................

.................Tại bệnh viện......

................Píp...........CẠCH..............

Vừa thấy bác sĩ bứơc ra, cô lập tức đứng dậy chạy đến níu lấy tay áo của ông bác sĩ đó......-

" SAO RỒI, BA TÔI KHÔNG SAO ĐÚNG KHÔNG BÁC SĨ...."

" Tạm thời ông đã qua được nguy hiểm , nhưng sức khỏe vẫn còn rất yếu, cần phải chuyển ngay vào phòng hồi sức đặc biệt. và lúc này đây, ông cần đựơc cách li riêng, tốt nhất mọi người nên đến thăm vào ngày mai, hôm nay thì không được...." -

Ông vừa nói dứt phía bên trong đã từ từ đẩy chiếc xe cán ra, nhìn thấy pa mình, Tuyết ùa nhanh lại, tay nắm chặt vào vai áo ông Khải..........-

" BA....BA...BA NHẤT ĐỊNH SẼ KHÔNG SAO, NHẤT ĐỊNH...NHẤT ĐỊNH....."

Càng lúc bóng ông Khải càng xa, theo buớc đó là bác sĩ và y tá......họ đưa ông đến phòng hồi sức....

Long cảm thấy tim như tan vỡ khi nhìn khuôn mặt đầm đìa nước mắt của cô, ôm chặt Tuyết vào mình, anh dỗ.....-

" Nhất định bác sẽ không sao, sẽ khỏe lại nhanh thôi, đừng khóc....ngoan nào...em đừng khóc nữa.....đừng như vậy....nín đi....."

Nức nở trong lòng ngực Long, Tuyết níu chặt lấy cánh tay anh, khiến cho nó rỉ máu vì vết bấu sâu từ móng tay của Tuyết.

Nhưng Long không hề tỏ ra đau đớn gì, với anh, nhìn thấy cô lúc này đây , tim anh còn đau hơn nữa...

Mặc dù bác sĩ đã dặn sáng mai mới đựơc phép vào thăm nhưng, một mật, Tuyết cũng không chịu về, cứ ngồi lì ra phìa trứơc phòng ấy. Cuối cùng Long đành ở lại, do khóc quá nhiều nên cô thiếp đi lúc nào không biết.

Khẽ vuốt lên đôi mắt đỏ mọng, sưng lên vì nước mắt, chợt anh cảm thấy mình thật vô dụng, chẳng làm được gì cho cô hết. Vòng tay qua vai, đẩy nhẹ đầu Tuyết tựa lên vai mình......

.........Một lúc sau.........Long nhất phone gọi..................

..........Tút..........Tút......tút........

" Alô, anh hai hả..? "- Phương vẫn như mọi hôm , ở trong căn phòng đó một mình, thế thì cũng đủ hiểu Tuấn vẫn chưa về rồi.

"............................."

Sau khi nghe Long nói xong, tim nhỏ đứng lại, tất tốc bay vào phòng thay đồ rồi chạy đi kiếm Nghi................

............Trong cái đêm tối thế này, rút cuộc nó có thể đi đâu ,....ở đâu......

Những nơi cần tìm, những nơi phải kiếm, Phương cũng đều đã ghé qua hết, nhưng vẫn không tài nào kiếm được nó. Chợt nhớ tới Phong, nhỏ liền nhấn phone lên gọi.........

Đằng kia đang đi, thì đằng nay cũng đang chạy, hắn vẫn không về nhà, cứ chạy khắp nơi tìm nó.

Tiếng điện thọai reo, cứ ngỡ là Nghi, hắn vội bắt.....-

" Nghi là em phải không....? "

" Phong, Nghi mất tích rồi, vì...........Phương đã kiếm hết những nơi nó thường tới , những vẫn không thấy đâu cả........"

Nghe như sét đánh vào tay........Thật chết mất, đầu hắn lúc này cứ như muốn nổ tung...........cúp điện thọai, Phong tiếp tục chạy và kiếm...............trong màu đen của màn đêm buôn xuống....

....Chạy mãi chạy mãi,....càng ngày hắn càng mất phương hướng, không biết phải đi đâu để tìm nó nữa.......chợt trong tim cứ như mách bảo hắn , nó đang..............

Ngay tất tốc, Phong quay lại nơi ấy.....................

............ÀO..........ÀO..............ÀO....................

Biển cứ thi nhau vỗ ầm ập vào, cái lạnh thấu sương bao quanh lấy mặt biển, một cô gái vẫn ngồi đó , trong đêm.

Không biết phải làm gì cả, chỉ ngước nhìn ra phía xa xa của hướng biển.......................................

........................

Chạy như muốn đứt cả hơi ra.................nhưng cuối cùng, cuối cùng hắn cũng đã tìm được nó.

Bước từng bước một lại phía người con gái đó, hằn ngồi xuống đối diện, hai tay dần dần vương ra, kéo người nó lại, ôm sát vào.............-

Chợt nó khóc ào lên, nói trong nước mắt........-

" Hãy nói em biết đây không phải là sự thật, hãy cho em biết tình yêu giữa chúng ta tồn tại không phải vì hận thù đi, ......bây giờ em phải làm thế nào đây, ....hãy nói cho em biết em phải làm gì bây giờ...hả anh......hơ...hức....hức.......hức............"

Tay chân, cơ thể nó, cứng đơ đi vì lạnh cóng, chẳng phải nó đã ngồi yên như vậy trong suốt 1 tiếng đồng hồ sao.

Dù cơ thể đã lạnh buốt đi, nhưng con tim nó vẫn không ngừng rỷ máu, không cách nào làm đóng băng những giọt máu đó lại.

Nó đau, Phong còn đau hơn, không lẽ đây là cái giá hắn phải trả sao.?

Tại sao mọi thứ không đổ lên người hắn, tại sao ông trời lại nhẫn tâm giáng mọi thứ lên người con gái này.................tai sao kẻ phải gánh lấy những thứ đó không phải là hắn chứ.

Nó vẫn cứ thế, khóc suốt trong vòng tay của Phong, cả hai không nói ra bất cứ câu gì nữa, chỉ biết ôm thật chặt lấy nhau thôi.

..................Tại một khu trọ gần với bãi biển ...............

Bây giờ nó mới cảm nhận được cái rét bên trong người mình.....Phong nâng chén trà ấm lên, giúp nó uống................

Suốt đêm hôm đó, hắn đã nói ra tất cả mọi chuyện, đúng vậy không sót một từ nào, tất cả. Nhưng điều mà hắn muốn nó phải khắc sâu trong tim, chính là tình cảm hắn đã dành cho nó, nếu mọi người nghĩ Nghi sẽ hận Phong, có đấy những không phải là tất cả..... vì giờ đây, mọi thứ dường như đã quá muộn, nó không tài nào quay đầu lại đựơc nữa, nó đã yêu người con trai này,....yêu sâu đậm mất rồi.

Phong cũng nói cho nó biết, ý định trả thù trong lòng hắn đã bị tình yêu của nó hủy đi lúc nào không hay biết.

Đêm nay không tài nào chợp mắt đựơc, nếu không có vòng đây của hắn bên cạnh.......

.......................................................................................................

Sáng hôm sau..........

Dần dần, nó cũng bắt đầu tỉnh giất, mở nhẹ đôi mắt lên, thì thấy thật ấm, vì nó đang được hắn ôm trọn vào người. Phong tựa lưng vào tường vì nơi đây không có nệm, nên hắn dùng thân mình không khác gì cái gối, để nó nằm trọn bên trong, tựa lên cánh tay hắn mà ngủ........

Khẽ đưa tay vuốt lên khuôn mặt đó, rồi nó lại tựa vào chốn cũ,.....Phong cũng chợt tĩnh giất......, hắn vòng tay sát lại, nhẹ nhàng nói........-

" Em khỏe hơn rồi chứ "

" Uhm"- tiếng nói phát ra từ miệng nó rất bé , lại thêm phần yếu ớt đi thấy rõ.

Một lúc sau............

Hắn tiếp tục nói.....-

" Anh muốn đưa em đến một nơi"

Ngồi hẳng dậy, nhìn vào mắt hắn, đôi mắt như muốn hỏi....là đi đâu....

........................................................................

Tại đồi MANTU.............

Bước chầm chậm..........., từ xa xa một bia đá dần dần hiện ra trước mắt cả hai....Hắn vẫn nắm chặc bàn tay nó mà tiếng về phía ngọn đồi xanh đó.......

Lúc bia đá đã hiện rõ ra trước mắt nó, thì bấy giờ nó mới thấy được dòng chữ --

[ Thiên Anh Võ ( 1956 - 1989 ) ]

Thóang bất ngờ vì giờ đây, nó không biết nguyên nhân gì mà Phong lại dẫn nó đến nơi này.

.....................................................

.........................

Chợt Phong quỳ xuống.........-

" Ba ...., thời khắc con đặc bước chân đến đây thì cũng là lúc giữa con và người con gái này không thể rời nhau được nữa....

.................................................

Con xin ba ,... hãy chấp nhận chuyện này.

..........................

Nếu một ngày nào đó người con gái này khóc vì con , thì con sẽ không thể tha thứ cho bản thân mình nữa....."

Từng lời nói của hắn.... đã khiến gương mặt Nghi dần rơi dòng nước mắt, trước mặt nó đây, hắn đang cầu xin sự tha thứ, hắn đang cần xin người cha đã khuất để được bên cạnh nó, hắn đang trúc bỏ cái danh của một người con chỉ để được nắm chặt lấy bàn tay này, của người đãng lẽ hắn nên căm mà thù hận.

.................................

" Nếu một ngày nào đó , người con gái này bị tổn thương vì sự ngu mụi của con, thì con sẽ trừng phạt chính bản thân mình.

...........................................................................

Trước mặt ba, trước mặt người con gái này, xin dùng cuộc đời của con như một cái kết cho mối thù đó.

Xin ba hãy tha thứ cho đứa con bất hiếu ,....... xin hãy chấp nhận cho chúng con...."

Đôi mắt hắn cũng bắt đầu đỏ hoe, sau khi nói ra những lời ấy, thật sự lúc này đây, Phong mới cảm thấy được, con người dã tâm, độc ác, mưu kế trong hắn đang dần được trúc bỏ, hắn không thể tiếp tục được nữa, hắn không còn sức mạnh để chiến đấu .

Giờ đây, lòng hắn chỉ muốn bảo vệ nó, chỉ muốn khiến nó cười thật nhiều, chỉ muốn tay trong tay ,cùng nhau bước tiếp quãng đường còn lại.....................

Phong xoay mặt sang, nhìn nó với đôi mắt đã nhào đi vì nứơc mắt, Nó cũng vậy, nhìn sâu vào mắt Phong..............

Đôi tay Phong đưa lên, áp vào mặt nó, gương mặt cố nén sự khổ đau của hắn, khiến con tim Nghi , chợt nhói lòng.......

Tay lau đi từng giọt, từng gịot nước mắt trên má Nghi......hắn như nghẹn ngào mà nói.....-

" Hãy tha thứ cho anh, tha thứ cho tất cả sự ngu ngốc của anh.......

...........Nghi....Anh yêu em"

Dần dần............,

Đôi tay ấy kéo nhẹ gương mặt nó lại, hắn hôn vào môi.....Nụ hôn như xóa đi những lỗi lầm hắn đã gây ra .......

......Vài phút sau........

" Đừng rời khỏi anh, xin em......"

........Không gian vốn đã rất lặng im rồi, nay còn tỉnh lặng hơn nữa...........cả hai trao nhau nụ hôn và cả dòng nước mắt.

Phong hành động như vậy, trứơc bia mộ ông Võ, .....cuối cùng hắn cũng chỉ muốn, ông thấy được....hắn đã không sai khi chọn con đường này......

..........................................................................................

..........................................................................................

Sai khi đã đưa ra được quyết định, nó và Phong, cùng nhau ra về, lần này cả hai không về khu nhà trọ nữa, mà bước thẳng đến bệnh viện, khi vừa đọc xong tin nhắn của Long.

Đã đến lúc nên đối mặt với sự thật.........

Cho dù có bị nhục mạ, chỉ trích, thậm chí là khinh rẽ đi nữa,.....nhất quyết hắn cũng không từ bỏ tình yêu này.......

Cho dù có phải quỳ đến hàng vạn giờ đi nữa, hắn cũng chấp nhận..........

.......................................................................

Tại bệnh viện ..........

..... "Ưhm hm.....ưhm..........", - Tuyết cựa quậy đầi, sau một giấc ngủ...........

Vừa thấy cô hé mi, Long liền nhanh chóng đở người Tuyết dậy.........-

" Dậy rồi sao...."

Mắt chỉ mới mở trong tích tác, Tuyết lại rối lên, nói trong cơn hỏang.......-

" BA SAO RỒI,.....BA ĐANG Ở ĐÂU......."

Thấy vậy, anh liền níu chặt người cô lại, cố làm cho chấn tĩnh.......-

" Họ đang kiểm tra, lát sẽ ta sẽ được vào thăm, bình tĩnh....em bình tĩnh lại đi........."

Sau một lúc, cúôi cùng Tuyết cũng không còn sốc nữa....chợt cô nhớ đến Nghi, lòng lại lo tóan lên........-

" Đúng rồi, Nghi đâu.....tại sao không thấy nó, vẫn chưa kiếm được sao....."

Hai tay ghì chặt cổ áo Long, đôi mắt trở nên ướn ướt đi...................

Thật sự, từ tối hôm qua đến giờ , Long vẫn chưa nghe được tin tức gì từ Phương, lại không thể bỏ kiếm khi Tuyết đang trong tình trạng hỏan lọan này.....nên anh cũng không biết phải trả lời như thế nào nữa.....

Đợi mãi mà vẫn không nghe được câu trả lời của Long, càng lúc tim cô càng nhói hơn................Trong lúc quá nóng giật, Tuyết đã lỡ tay đánh nó, đánh vào người em gái duy nhất của mình.

Người cô run bần bật, dơ bàn tay đã tát Nghi, Tuyết rơi nước mắt mà nói...-

" Làm sao đây, làm sao đây............"

Thây Tuyết cứ run mãi mà nhìn vào tay của mình, lòng anh đau đến thắc lại, kéo cô vào lòng, Long vuốt lên mái tóc đen, mềm đó.......-

" Nhất định Nghi sẽ về, mọi chuyện sẽ qua thôi, em đừng như vậy, anh lo lắm........."

......................................................

Bất giác cả hai nghe thấy tiếng....................-

" CHỊ HAI............."

Giật thót lên, Tuyết xoay đầu ra khỏi lòng anh, cứ như không tin vào mắt mình, không đang gọi cô là ai........Có phải em không............lao đi nước mắt trên gương mặt mình...................

Nó cũng vậy, vừa mới thấy Tuýêt, tự dưng lại trào ra.........cả hai chạy ùa về phía nhau, ôm thật chặt..........-

Gịong nức nở, cô nói.....-

" Chi xin lỗi, chị xin lỗi em......chị đã sai khi làm thế............."

" Là tại em cả.......chỉ vì không kiềm chế được, nên em đã nói những lời không nên nói.........đừng ghét em chi nhé.......đừng ghét em....hức......hức........"

Dỗ dành lấy nhau, hắn từ phía bên kia, bước lại, thóang thấy Long, và anh cũng vậy. Mặc dù không biết nhau, nhưng lúc này cả hai cũng đều có cùng một ý nghĩ trong đầu......có lẽ nên để cho hai người đó được ở riêng.

Thế là Phong và Long bước ra phía bên ngòai của bệnh viện..........

Đi từng bứơc, từng bứơc một trên bãi cỏ, trong phía sân của bệnh việc........Long bắt chuyện trước .....-

" Có phải cậu chính là con của Chủ Tịch SPY ?"

Dù hơi thoáng ngạc nhiên nhưng hiện tại, hắn không còn cảm thấy lo sợ vì phải che giấu thân phận nữa, nói một các rõ rang...-

" Đúng vậy."

Đúc hai tay vào túi quần, anh vẫn ung dung hỏi.....-

" Còn bây giờ....?"

Chợt Phong ngừng bước, xoay lại hướng Long....-

" Anh cũng nhìn ra được sao...?"

" Có lẽ "- nhìn hắn, anh mỉm cười...rồi nói tiếp....

" Mặc dù có người thắng và cũng có người thua trong tình trường, nhưng tôi không nghĩ Nghi chỉ là người thắng trong chuyện này,...."

Nghe thấy thế, chợt hắn cũng cười......-

" Khó tin lắm phải không, chính tôi cũng không ngờ kết quả lại như vậy....."

Rồi cả hai lại tiếp tục nâng bước chân.............

" Có phải người như tôi không hợp làm người không...? "- tuy hỏi , nhưng đôi mắt Phong vẫn hướng nhìn phía trước.

" Có thể là như vậy...nhưng bây giờ thì, cậu đang dần lấy lại được, cái gọi là con người đấy chứ "

Cười hờ với câu trả ấy, hắn hít một hơi thật sâu.............-

" Cũng đến lúc, nên trả lại những thứ vốn thuộc về đó, và phải bắt đầu chập nhận lấy sự tồn tại của nó thôi.."

Long ngừng bước lại, thấy thế hắn cũng xoay lại nhìn anh, chợt Long mỉm cười, một nụ cười tin tưởng.......-

" Nếu để tôi thấy con bé rơi nước mắt lần nữa thì cậu sẽ không yên với tôi đâu...."

Không nói gì, chỉ mỉm cười thay cho lời đáp.............Long đưa bàn tay ra...-

" Long"

" Phong"- hướng tay mình ra đóng nhận cái bắt tay ấy.

Dường như con tim hắn bắt đầu dần hé mở.........mở ra một con đường mới, một cuộc sống thật sự.

Cả hai trò chuyện được một lúc..................thì.......

Hình như nhớ ra gì đó, anh bất ngờ hỏi.....-

" Có một điều tôi cảm thấy hơi lạ, nếu không lầm , tôi nghĩ người đã nói ra chuyện ấy không phải là cậu, vậy thì kẻ đó là ai..?"

Bất giác, lúc này đây hắn mới để ý đến điều đó......đúng vậy, bí mật này hắn chưa bao giờ hắn tiết lộ cho ai rả, ngọai trừ Tuấn. Nhưng hắn không bao giờ nghi ngờ tên đó cả...............chẳng lẽ.........

Vừa dứt mồi suy nghĩ trong đầu, lập tức, Phong lập tất........-

" Anh giúp tôi nhắn lại giùm Nghi, tôi cần giải quyết một số việc....."

Chỉ sau câu nói đó, thì hắn đã chạy ào, đàng xa chỉ còn nghe tiếng vọng ......-

" Nếu có gì, thì cậu gọi cứ gọi cho anh......."

Long chỉ kịp thấy canh tay vẫy cao của hắn, rồi mất xác luôn. Anh quay trở vào trong bệnh viện......

Trùng hợp , vừa bước đến cổng, Phương từ đâu bay ra, níu canh tay anh lại, gương mặt lo sốt vó lên, đôi mắt ươn ướt đỏ đi rất nhiều....chắc có lẽ nhỏ cũng đã khóc suốt đêm qua.......-

" ANH HAI, BÁC KHẢI SAO RỒI, NGHI...CÒN NGHI NỮA....TÌm ĐƯỢC NGHI CHƯA, NÓ Ở ĐÂU RỒI....ANH NÓI CHO EM BIẾT ĐI..."

Thấy nhỏ cứ cuống cuồng lên, Long nhẹ nhàng xoa đầu Phương nói.....-

" Ngốc...! nín nào, Nghi đang bênh trong cùng Tuyết đấy......."

Anh vừa mới nói lên con số của phòng bệnh, thì nhỏ đã bay vèo mất tiêu.........Khi hòang hồn thì xung quanh chỉ còn gió với bụi ................

Đến lúc này, chợt Long mới nhận ra, là cô em gái mình không phải đi một mình, mà bên cạnh còn có thêm một chàng trai cao ráo nữa.

Thấy Long, Tuấn gật đầu chào một cách lịch sự.........

Mặc dù lòng bắt đầu nghi nghi nhưng anh cũng muốn xác định lại.......-

" Đừng nói ......cậu là......."

Chưa đề anh lấp bấp xong, Tuấn đã nối tiếp.....-

" Là một nữa ạ"

< Hả???? Một nữa....>

Hình như đôi lúc, những câu nói bất ngờ thường đẩy người ta vào thế ngu thì phải, chả hiểu sao lúc này, đầu Long nặng chịch, không tài nào hiểu được ý Tuấn.

Gặp tên này ăn nói cũng xổ sàng nữa....bồ thì bồ....không thì chồng là chồng....mắc cái giống gì " Một nữa", Long ngu đột xuất cũng dễ hiểu ha..!.

Gương mặt ngu bỏ xứ của Long , làm Tuấn phải cười Phì và.......-

" Anh hai, em là Tuấn , xin được chỉ giáo"- Cuối thấp đầu xuống, cứ như đang hành lễ với anh vậy.

Hồn đã bay về xác lại.....Long mới giật mình tỉnh giất.....trố con mắt ra mà nhìn tên này...........-

" Cả hai quen nhau từ lúc nào..."

" À, dạ............."

" Ở đâu ...?"

" À.........."

" Tại sao lại quen biết.....?"

" À.........."

" Có làm gì con bé chưa...?"

"........................"

Cứ như bị ma nhập, Long hỏi như điên, mỗi khi Tuấn định trả lời thì vừa mới " à" một cái là anh đã nhảy vô họng mà đốp tiếp....................

Liên tục bị tấn công, nãy giờ chưa kịp nhã pháo, đã bị Long dội nước cho tắt phụt.......

Nên tên này chỉ còn cách im luôn, cho Long tác một lượt hết nước đi , rồi mới trả lời.........-

" Xin anh hãy tin tưởng ở em, nhất định em sẽ đối xử tốt với Phương ạ."

< Cái gì..........đứa em khờ khạo của mình ...ax...x....cái tên này....dám cả gan dám cướp àh...> Thương em không đặc đúng chỗ rồi............nhưng quả thực, Tuấn nhìn không tệ chúc nào, ngược lại thì đúng hơn.

< Tuy nhiên, với cái vẻ đào hoa này, có nước con bé sẽ khổ dài dài cho coi.........Không được, phải sàn lọc kĩ đã...............>.

Dứt ý nghĩ, lập tức Long đưa cái phone ra.........-

" Làm thủ tục nhanh đi..."

Tới phiên tên àny dốc lại...-

" Hả....."

Thở dài một cái.....-

" Số điện thọai đấy...."

< Ồ, thì ra là vậy,.....>, Nhanh như cắt, Tuấn nhận lấy rồi lưu số mình vào.

Mặc dù ngay lúc này đây, Long rất muốn tiếp tục tra khảo, nhưng bây giờ không phải lúc, nên anh xoay người rùi nói với Tuấn luôn.....-

" Vào thôi..."

....................................................................................................

..............................

Quay trở lại với Phong, hắn cố nhất phone gọi Linh nhưng cô lại không nghe máy, chạy đến không ty cũng không gặp.

Sực nhớ đến nhà của Linh, nhưng từ đây đến đó nếu đi bộ thì ít nhất cũng gần 2 tiếng.

Nên hắn trở về nhà, lấy chìa khóa xe rồi phóng đi............

..............20 Phút sau.....................

.............Kính.............kong........kíng.........kong..............

Nhấn chuông rồi đợi........đợi rồi lại nhấn chuông...............

Gần 10 phút trôi qua mà vẫn không nghe thấy động tĩnh gì từ phía bên trong..........

Chờ lâu một hồi, Linh không hề xuất hiện....................

...............

Cuối cùng Phong quyết định quay về nhà, để xem kĩ lại hồ sơ của Linh, xem ngòai nơi này, cô còn địa chỉ khác không.............

...............................................................

............Cạch..............................

Mở cổng , tiếng xe vào nhà, sau đó, Phong đi đến cửa, thì chợt giật người nhận ra.......................

Phong đã thấy gì................?

Linh lúc này đang ở đâu..?

CHÁP 44

Thời Gian Đếm Ngược

( Phần 5 )

Không tài nào ngờ được, Linh đang ở đây, đang ngồi trên ghế salon nữa. Không thể được làm cách nào cô ta có thể vào đây.....-

Nghe tiếng bứơc chân, đóan được là ai, Linh lên tiếng.........-

" Anh về rồi àh.."

Bước lại phía đó, Phong lạnh lung nói....-

" Tại sao cô lại vào đây được..........còn nữa, có phải chính cô là người đã hẹn Nghi ra đúng không...? ."

Cười khỉnh , Linh ngước lên nhìn hắn, rồi nói.....-

" Lại là nó, anh không còn gì khác để nói với em sao..."

" Tôi đang hỏi, có phải cô đã làm thế không...?.."

Cái nóng giận trong lời nói của Phong làm Linh điên tiếc lên, chỉ vì nó mà hắn lại lớn tiếng với cô sao.............

" SAO LẠI ĐỐI XỬ VỚI EM NHƯ VẬY, TẠI SAO LÚC NÀO ANH CŨNG ĐỀU NGHĨ CHO NÓ......"

" Chẳng phải tôi đã nói rõ với cô rồi sao......."

" ANH YÊU CẢ NGƯỜI ĐỨA MÀ CHA NÓ GIẾT CHA ANH À,"

Nghe Linh nói về Nghi như thế, hắn chịu không nổi, lớn tiếng với cô.....-

" CÔ IM NGAY"

" Hờ..hờ..anh nạc tôi sao, ............."

Lau nước mắt trên mặt mình, Linh cố nói nhẹ lần nữa....-

" Em đến đây chỉ muốn anh một lần nữa hãy suy nghĩ lại, hãy trở lại một Anh Phong mà em đã từng biết......"

Gương mặt không hề chuyển sắc, hắn vẫn lạnh lùng nói.....-

" Chuyện cô gây ra cho Nghi, tôi không muốn bàn cãi nữa. Ngày mai cô không cần đến phải công ty ........"

" Anh yêu nó đến thế àh, anh đã yêu thật sự rồi sao........tất cả những gì em đã làm cho anh, tất cả, tất cả đều không có ý nghĩa gì đối với anh sao....?

Nhấn mạnh lại từng câu-

" Với cô, tôi không hề có chúc cảm giác nào, tình cảm không thể ép buộc!"

" Không sao, không cần anh phải yêu em, chỉ cần bên cạnh em là đủ rồi.."- bất ngờ ôm chầm lấy người Phong.

Dùng hết sức, hắn đẩy Linh ra lại, khiến cô mất đà ngã xuống sofa.....-

" Đừng tự hạ thấp giá trị của mình "

Chợt Linh cười lớn thật lớn, khiến hắn cũng thóang giật mình...........

" Thì ra, cuối cùng ..........vẫn không thay đổi ......được thôi.......nhất định....nhất định anh sẽ phải hối hận....."

Nói xong, với tay lấy chiếc vỏ sách, Linh đứng dậy, bỏ ra ngòai......

Phong cảm thấy trong người vẫn còn cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng trước hết phải xóa hết tư liệu trong máy tính đã, vì quyết định của hắn đã thay đổi nên, tất cả thông tin mật thu thập về nguồn vốn trục trặc của KEY......, vốn đó là những bằng chứng có thể giúp hắn nắm cán KEY một cách dễ dàng, nhưng bây giờ không cần thiết nữa rồi.

........................................................................................................

......................................................

Quay lại bệnh viện..............

Vừa thấy nó, Phương đã chạy ào tới, gương mặt vui, mừng đến ứa nước mắt ra....

Nó cũng vậy, đột nhiên sau đêm qua thôi, nó cứ ngỡ như đã không gặp nhỏ bạn một thời gian dài rối, nên cũng cạhy ào tới, dang hai tay ra..................cứ tưởng nhỏ sẽ ôm nó chứ ....AI DÈ...!........

..........Bốp.................

Phương phan nguyên cái túi trên tay mình vào đầu nó.

6 Con mắt kia và thêm 2 con mắt vừa lãnh đòn, trố lòi ra nhìn nhỏ......... Càng lúc nhỏ càng khóc dữ dội hơn. Khụy xuống, hai tay nắm chặt lấy cổ áo nó, kéo và lắc như điên vậy.....-

" CÁI CON QUỶ, MÀY ....MÀY.....RÚT CUỘC LÀ MÀY ĐÃ BIẾN ĐI ĐÂU HẢ.....CÓ BIẾT TAO LO THẾ NÀO KHÔNG......"

Mặc dù nó lãnh một cú đau điếng thật, nhưng lại lại không cảm nhận được như thế, vòng tay ra sau lưng nhỏ, ôm lại......nó cũng vừa mừng vừa đau mà nói....-

" Tao xin lỗi , mày đừng giận tao mà, tội tao lắm Phương ơi........tao biết tao sai rồi, mày đừng có như thế, tao sợ lắm......."

Nó rất vui vì gặp lại con bạn, nhưng càng sợ hơn với cái tính khủng long trong người nhỏ, vừa thú tội cũng vừa phòng thủ......vì nó có cảm giác, thế nào con Phương cũng tặng cho nó quả thứ hai......

Nhung nhỏ không nói lời nào cả, chỉ khóc mà ôm nó lại thôi...( hên ha...Nghi..!).

Ba người kia nhìn rồi cũng cười phì với cái tình trẻ con của hai đứa tụi nó.........

........................................................................

Lát sau bác sĩ vừa ra thì nó giật minh lên, cả Tuyết cũng vậy nữa.......ào ào bay tới mà hỏi...............

Ông bác sĩ mỉm cười một cai....tỏ ý bây giờ thì bọn nó có thể vô thăm được rồi.

.....Cạch.................

Đẩy nhẹ cửa vô, trước mắt nó, là người đàn ông mà nó kính trọng nhất, đang vẫn còn xanh xao, nằm im lì trên chiếc giường bệnh, những ống dây nhợ của bình nước biển, những máy trợ tim, những dây nối theo dõi nhịp tim nữa......sao trên người ông lại gắn nhiều thứ như thế............

Chợt nó bịch miệng mình lại, nước mắt chảy ra như suối..............Là do nó mà ra cả.....chính nó đã hại ông đến nổi phải nhập viện, người nó trở nên bủng rủng ra, bước chầm chậm đến phía người đàn ông đó.

Nghi ôm vào thân thể ông, mà gục đầu khóc, Cả Tuyết cũng vậy, nhưng là chị, có khóc cũng không thể khóc trứơc mặt nó được, tay không ngừng vỗ về lên cái lưng bé nhỏ đang run cầm cập của nó.......

" Papa......con không hỗng nữa, con không nói bậy nữa, papa đừng giận con, papa tỉnh lại đi...hức .....hức....hức....

Đừng đùa với con như thế mà, papa mở mắt nhìn con đi, con không chọc giận papa nữa......papa tĩnh dậy đi....dậy đi mà....hức...hức...."

Nó lắc nhẹ tay ông Khải, nhưng lại không hề thấy biểu hiện nào trên mặt ông cả, ông vẫn cứ nhắm nghiềng đôi mắt lại....

" Nghi, ngoan nào......ba đã qua cơn nguy hiểm rồi, vài ngày nữa ba sẽ tỉnh thôi, ngoan nào đừng khóc........."

Vuốt lên mái tóc mượt của nó, nhìn đứa em bé bỏng của mình mà lòng cô đau thắc lại.............nhìn người cha đang nằm trên chiếc giường đó, Tuyết càng xót hơn, tim cô đau lắm chứ, cả thở cô cũng không thở nổi nữa, nhưng tuyệt đối, trứơc khi ông Khải tỉnh lại, cô vẫn phải chứng tỏ mình mạnh mẻ, vì sao...........vì vẫn còn đứa em ngốc đang khóc của mình đây.

Phương cũng ào về phía ông, nhìn thấy ông như vậy, nhỏ cũng không cầm được nước mắt, cứ thế mà cả ba người níu tay ông, người kề bên chiếc giường ấy, người ra sức dỗ dành........................Long và Tuấn cũng buồn đến không biết phải nói như thế nào nữa. Chỉ lặng thinh đứng nhìn họ.............có lẽ cách tốt nhất cứ để cho các cô ấy khóc cho thỏa, cho nhẹ cái lòng...

Sau một lúc, Tuấn cũng đưa Phương về, nhưng trước đó đã được Long cho dính chưởng.........-

" Đi đường cũng ra đường chính mà đi, nếu vòng đường hẻm , là mềm xương đấy...."

Thiệt tình, Tuấn chịu thua cái ông anh quái quái của nhỏ, đổ cả mồ hôi hột khi nghe Long nói vậy..........Dùng dằn một hồi , cuối cùng anh cũng buôn tha cho tên này, và để Tuấn về với nhỏ.

Tạm thời Tuyết cũng đã lấy lại bình tỉnh, hơn nữa nên để hai chị em họ nói chuyện với nhau, vì lúc này đây anh biết rõ, sớm muộn gì cô cũng sẽ kể cho nó nghe sự thật.

Đúng vậy, thật ra Long cũng biết được chuỵện đó, vì mấy năm về trước, chính Tuyết, lúc đang ngẩn tò te với anh trên sân thượng của trường, cả hai uống gần chụp chai bia, nên , lúc vô thức cô đã kể ra cho Long biết mọi chuyện........ Chuyện đó cũng chẳng có gì nghiêm trọng hết, thật chất ông Khải không hề có lỗi gì, nhưng vào thời gian đó chính tờ báo đưa tin cái chết của ông Võ có liên quan đến ba của Tuyết, mặc dù đã được giải quyết rõ ràng , nhân dư luận vẫn tiếp tục đem ra bàn tán, vừa vào đến lớp cô lại bị những lời cay nghiệt, khinh khi. Nên hầu như , đã có khỏang ,một thời gian , đến lớp cô cũng không muốn vào, mà chụi lên cái sân thượng phía bên trường nam đó. Vì nơi ấy, vẫn có một người , luôn tin những gì cô nói. Một người có thể mang lại cảm giác bình yêu mỗi khi cô ngột thở trong đóng không khí kì thị này........

Bên cạnh, những chuyện đã xảy ra hôm qua lẫn hôm nay, bất giác Long mới nhớ tới mình đã trốn từ hôm qua đến giờ, thế nào chị quản lí cũng sẽ xé xát anh ra làm trăm mãnh, rồi cái công ty đó cũng sẽ hét ầm trời lên. Nuốt nước bọt với những chuyện sắp xảty ra với mình, Long chào Tuyết và nó, sau đó anh đi thẳng về Studio luôn.

Cầu cho anh không bị phanh thay, xẻ thịt......nam mô...nam mô.......!

.................................................................................................

Tại một nơi nào đó..........

" Như lời cô , chúng tôi đã cài số tài khỏang đó vày, bây giờ chỉ cần con Chíp nữa là xong , tất cả vật chứng đều đã được ghi lạnh trong hồ sơ lưu trữ...............

Đa số khỏang đó là số vốn của các cổ đông lơn....................."

" Vậy chỉ cần chờ con mồi bị tóm thôi sau..."

".........................."

" Thôi được , khi nào xong tôi sẽ chuyển con Chíp đó........."

"..................."

"............."

.....Cạch................

Trên gương mặt Linh xuất hiện nụ cười đầy man rợ.

...........................................................................................

Trải qua vài tiếng để thu gọn và xoa nhẫn tư liệu đó rút cuộc Phong cũng chấm dứt được trò chơi này. Chợt tiếng chuông đện thọai reo.........................

" Alô"

" Chủ tịch, tôi nhận được nguồn bào , phía bên sở điệu tra CCS đang tiếng hành điều tra vụ tham ô , thục két ngân sách torng Tập Đòan Key, và........................"

Nghe như tin giật cả người hắn vậy, bất giác Phong đập bàn đứng dậy............-

" Cái gì, tại sao lại có chuệyn đó được..."

" Theo như ý ngài , tôi đã gỡ hết thong tin trên mạng xuống, nhưng là vô tình phát hiện, đã có ai đó chuyển một số tài khỏang khủng lồ vào dữ liệu mật vụ của Chủ Tịch Lưu Thế Khải...hơn nữa không hề có dấu hiệu cậy mật mã, ..."

" Tìm ngay nguồn gửi số tiền đó vào ngay cho tôi."

Cúp máy, tất tốc, hắn với lấy chìa khóa xe và phóng vèo ngay đến sở làm việc.................

Vừa chạy mà hắn như lữa đốt, rút cuộc kẻ nào đã làm thế, làm sao hắn lại có thông tin mật về KEY được.

Hơn nữa lại có thể chuyển khỏang một cách dễ dàng,........nghĩ một hồi lâu....thật chất bây giờ Phong không thể biết kẻ đó là người nào , nhưng điều hắn có thể khẳng định người gây ra vu này chính là bọn Hacker.

Đúng vậy chỉ có chúng mới đủ sức mã hóa các phần thông tin bảo mật của các tập đòan mà thôi.

Tốc độ nhấn ga càng lúc càng nhanh, vì thời gian đã gần cạn, nếu không kịp thì trong tích tách KEY có thể bại sản bởi tội thâm nhập số tài khỏang của các cổ đông, nhưng điều có thể sẽ tệ hơn nữa, chính là pháp luật can thiệp vào.

............................................................................

Phóng như bay vào phòng làm việc của mình.............Phong lục tung hết căn phong lên để tìm sắp hồ sơ trong đó có ghi chép lại tổng khỏang nguồn thu của các cổ đông phía bên KEY.

Đích thực, bọn Hacker có thể dễ dàng thậm nhập , nhưng chắc chắn chúng không thể biết được số liệu này.....nhưng tai sao mọi chuyện lại trùng hợp như thế......................

...............................................................................

Bất giác, hắn nhớ đến lời nói của Linh

< Nhất định.....nhất định sẽ có ngày anh phải hối hận vì đã đối xử như thế với tôi >

............!

" ĐÚNG RỒI..! " , Ngòai hắn ra, thì người đã từng xem số hồ sơ này không ai khác chính là Hạ San Linh.

Đứng phắc dậy, Phong lao đến nhà Linh mà không hề suy tính gì trứơc cả............

.............................................................

Hiện giờ , Linh vẫn phải xử lí các canh cổng của thong tin bảo mật phía bên KEY, vô không khó, nhưng ra thì khá tốn thời gian.

Nếu khônglàm vậy, chắc chắn họ sẽ biết được có người đã xâm nhập vào. Nên Linh phải tạo lại tất cái trở về vẻ ban đầu.............Khi thực hiện điều đó xong, cũng chính là lúc con Chíp đó sẽ được gởi sang sở điều tra CCS.

Bỗng.............................

ẦM.......ẦM...........ẦM...................

Linh giật thót người lên vì tiếng đập cửa phía bên ngòai.........-

" Hạ San Linh, cô lập tức mở cửa ngay cho tôi............."

Biết chắc Linh có ở trong đó, hắn cố gắng tìm cách cậy mà mở cửa................

Linh vừa quay ra nhìn thấp thóang lại quay sang chiếc laptop....................

< Nhanh lên ....nhanh lên nào................>

Con số đóng cổng thông tin đang chạy ngay mứt 67%...............

.............................................................................

...................................................................................

......[ Closed ]

............Píp...........píp...........píp..............

Vừa dứt cổng, Linh giựt con USB ra, nhét vào túi quần mình, sau đó, nhút nguyên cái laptop vào thùng nước. định vòng ra canh cửa sau thì.............

............RẦM..................

Phong phá tung cái cửa, bước vào, Linh quay hóat lại nhìn , thì hắn đã ngay trước mắt cô. Biết có chạy cũng không thóat, đành......-

" Sao anh còn tới đây làm gì, tôi không có gì để nói ........."

Nắm chặt vào cánh tay của Linh , Phong gằng giọng hỏi.....-

" Có phải cô là người đã chuyển số tài khỏang đó vào thông tin mật của KEY không............"

Hất tay hắn ra, cô cười khỉnh.....-

" Nhảm nhí, bằng chứng nào anh cho đó là do tôi."

Nhìn sâu vào đôi mắt Linh, bắng ánh mắt, vô cùng lạnh lung, sắt thép, khiến cô cô phút chốc thấy lạnh cả sống người.......-

" Dừng lại được rồi đấy, đừng đi quá xa nữa..........cô đã mất kiểm soát rồi......"

" HA....HA.....HA......tôi thật không hiểu anh đang nói gì cả..."

Im một chút rồi Linh nói tiếp.........-

" Có lẽ, anh đã hơi phí sức rồi, tôi chẳng có gì để đưa cho anh hết...."

Dứt lời, Linh bỏ ra ngòai cửa, thì................

...........Bp....................

" Đưa điều kiện đi..?"

Bước chân chợt ngừng lại khi nghe Phong nói thế.........

" Sao? "

" Cô muốn gì...? "

Suy nghĩ một lát, Linh xoay lại nhìn Phong với nụ cười nham hiểm.....

" Không cần gì cả, tôi chính muốn thấy KEY phải sụp đổ, chẳng phải đó vốn là mong muốn của anh sao."

Càng lúc, hắn càng không thể hiểu nổi Linh nữa, một cô gái thong minh mà hắn từng biết, nay đã biến đổi nhanh đến không ngờ. Hình như........ tời nước này chỉ còn cách................

" Cô thích tôi đúng không.?"

Câu hỏi bất ngờ khiến Linh đứng tim lại, nhìn vào ánh mắt của Phong, mắt cô bắt đầu hơi đo đỏ...............

" Gì chứ, anh đang hoang tưởng àh..."

Nắm chặc hai tay Linh lại ghì chặt......Phong nói lại lần nữa........-

" Có phải không...hủm ?"-

Lời nói trở nên nhẹ nhàng.

Đột nhiên hơi ấm từ tay hắn khiến, Linh mất đi sự phòng vệ, không trả lời mà đôi mắt khép lại. Như đang chờ điều gì đó. Tay bên trái bắt đầu vịnh nhẹ vô eo Linh.......

Ngay tích tách, Phong rút nhanh cái sợi dây trong túi quần phía bên phải của cô........

Qủa thật không sai, từ lúc bước vào, chiếc laptop trong nước, thêm vào đó, nền nhà vẫn còn sợi dây kết nối. Nên chắc chắn, Linh đã dùng USB ( con chíp ) để thâu tóm dữ liệu.

Nhanh như cắt, hắn rút được nó ra từ trong túi quần của Linh, vì sợi dây mắc vào con chip đó....hắn có thể nhìn thấy nó một cách rõ ràng....

Khi giật mình mở mắt thì Phong đã lấy mất rồi, hắn bay một mạch ra ngòai đi mất..chỉ vỏn vẹn hai chữ.......-

" Chào cô"

Cơn điên tiết khi đuổi không kịp hắn, đôi mắt Linh như tóe lửa, máu đã sôi gần ngàn độ.........Đúng là ngu mụi mà........

< Anh dám gạt tôi sao...>

.............................................................................

Trong lúc này, tim Phong dường như nhịp đập đã ổn định, chạy giữa chừng, hắn ngờ đột ngột tại nơi nào đó.

......... Mọi chuyện đã kết thúc.

Chỉ cảm thấy, không bít Linh còn giở trò gì nữa không.

Đúng thật, ngay sau đó, cục sở điều tra CCS đã không còn động tĩnh gì cả, bởi vì Phong đã hủy con chip, và gởi bản tài liệu bị cướp của KEY, nên hiện tại, người họ điều tra không còn là Lưu Thế Khải, mà chính là kẻ đã cài và chuyển khỏang trong vụ này.

Sau khi Phong đã kịp ngăn đuợc âm mưu ấy của Linh, thì Phong quay lại bệnh viện với nó. Và cũng chính lúc ấy, nó đã mừng rơi nước mắt mà còn định kể lại mọi sự thật cho Phong. Nhưng đã bị Tuyết ngăn cản, vì khi cô nghe được mọi chuyện từ miệng nó, cô đã nghĩ, giờ đây mọi chuyện đã kết thúc, có lẽ ít ra hãy để những ấn tượng vốn có của hắn về cha mình. Trong chuyện này , không ai là nguời có lỗi cả, tất cả cũng chì vì quyền lực, tiền bạc mà gây nên. Dần dần nó cũng hiểu được ý của Tuyết. Nên bây giờ, với nó tuơng lại là tất cả. Hãy để cho quá khứ được ngủ sâu, thỏang lặng trong tiềm thức.

Hôm sau, ...........................

.....Đang định sang bệnh viện thăm bác Khải sẵn gặp nó và chị Tuyết thì...........

.......Píp...píp...........píp......

" Alô"

" Tôi là An Chi, tôi có chuyện muốn gặp cô"

................................

.................15 phút sau.........................

.........Cạch.................

" Cái này cài này là ý gì......"

Trứơc mặt Phương là một chiếc vali ngập tiến, từ trứơc đến giờ, chưa bao giờ nhỏ thấy được số tiền lớn như thế, kinh ngạc, ngước lên nhìn An Chi.....

" Tôi là người rất ghét nói vòng vo.....cầm lấy số tiền , ..đừng xuất hiện trứơc mặt Tuấn nữa.."

Đôi mắt Phương mở thật to, kinh hòang với những gì Chi đang nói, đôi tay nhỏ bắt đầu siết chặc lại.......

Chợt Chi nói tiếp...-

" Nếu không đủ tôi có thể cho cô gấp đôi chỗ này,"

Gương mặt tối sầm lại, tuy cuối, nhưng nhỏ vẫn........-

" Hình như cô đã hiểu lầm.......tôi không cần những thứ này, tôi yêu Tuấn chân thật"

Nghe nhỏ nói xong, đột nhiên Chi cười lớn.....-

" HA....HA,,,,HA,.......cô không thấy xấu hổ sao, hạng người thấp kém như cô, mà vẫn đủ tự tin để mở miệng nói yêu à, nực cười."

Con tim Phương đau nhói, khi nghe thấy thế, người bắt đầu giận run nhưng vẫn cố chịu đựng.......-

" Những lời nói của cô, không thể khiến tôi thay đổi , đừng nghĩ tôi là hạng người vì tiền. Tuyệt đối tôi không rời khỏi Tuấn đâu."

Nở nụ cười hiểm......vắt chéo chân lên........

" Nếu tôi đóan không lầm, Tuấn đang đối đầu với chính cha của mình vì cô phải không..."

Điếng người đi......

" Tôi còn biết , Tuấn đang cố phá nát cái tập đòan đó, nhưng cô nên biết, sở dĩ gần đây, Tuấn không hề nghe động tĩnh gì từ phía RASE, là do tôi đã cho người chặn đường trứơc rồi . Như ý muốn của Tuấn, họ đang sống dở chết dở vì đã tôi thâu lại gần ¾ số cổ phần . "

Nhìn gương mặt Phương, rồi Chi tiếp tục.....-

" Có bao giờ cô nghĩ, mình đủ sức giúp anh ấy không, có bao giờ Tuấn gặp khó khăn mà cô có thể giúp.......hay chỉ ngồi ở nhà chờ anh ấy mang tiền và thức ăn về........."

Càng lúc lời nói của Chi càng khiến người Phương trở nên nóng rực, tay nhỏ siết chặt đến nổi cả móng cũng đâm sâu vào thịt, mà ứa máu ra.

Không dừng lại, Chi đánh vào tim nhỏ lần nữa...........-

" Tôi không biết cô đã phát hiện hay chưa....ngay cả nơi cô đang ở, cũng là nơi thuộc về Tuấn đấy........Cô không thấy lạ với số tiền rệt mọt đó mà đủ chi cho cái nơi cao cấp ấy à............xem ra Tuấn đã bao cô từ A tới Z nhỉ.............."

Nhò bàn hòan khi biết được sự thật này............cái gì mọi thứ đều là do Tuấn sắp đặt trứơc rồi sao...............nhưng...

Cương quyết nhìn thẳng vào mắt Chi-

" Cho dù cô có nói thế nào đi chăng nữa, tôi cũng không rơi vào bẫy của cô đâu"

Dứt lời, nhỏ đứng dậy, đi khỏi chỗ đó.

.................................

" Hừm !...để xem cô còn lì đến mứt nào........!"

.........................................................................................................

Đi ngẩn ngơ trên đường, đầu nhỏ lúc này đầy ấy những câu mà Chi đã nói...........nhỏ không thể tin được, ....nhưng trong tim vẫn còn một chúc hi vọng.............

Lập tức Phương trở về nhà................

.......................................................................................................

Phong đang trên đường đến công ty thì............

..........Pip....píp..........píp.........

[ Chúng ta có thể gặp nhau một lần không.

Nếu anh đồng ý hãy đến............. ]

Đọc xong tin nhắn, suy nghĩ một hồi, không đến thì không tài nào biết được chuyện gì sẽ xảy ra nữa đây nên cuối cùng Phong vòng xe lại, phóng thẳng đến chỗ đó..

Nhưng thật chất, hắn không biết rằng đây là một cái bẫy....

Chạy gần đến ngọn đồi trên đèo thì thấy từ xa, không một ai đứng ngay phía đọan đất đá trống đó cả.

Ngừng lại, bước xuống xe, Phong tiếng về hướng đó.

Nhìn xung quanh, thấy chẳng một tiếng động ,

....XOạt......giật mình xoay người lại thì.....

Phập.......................

Chuyện gì đã xảy ra......................?

Không lẽ.............

CHÁP 45

Thời Gian Đếm Ngược

( Phần cuối )

Khi hòang hồn nhìn xuống, máu đã tràn ra lớp áo sơ mi trắng của Phong, một đám thanh niên từ đâu xuất hiện, cầm gậy và dao, xông vào hắn.

Bất ngờ né không kịp nên nhát dao bay thẳng vào vùng hông của Phong, tuy vết đâm không sâu nhưng máu lại cứ thay phiên mà ứa ra, đau điến cả người .-

" HA....HA....HA............ không phải là ý của tao đâu, nhưng cũng chỉ tại mày mích lòng Linh Hacker làm gì....."

" Mày làm tao hơi bất ngờ đấy, nó vốn hiền như cục bột vậy mà..."- Tên kia đệm

Phong gục xuống đất, mặt nhăn vì cảm giác đau đớn, máu vẫn không ngừng chảy.......

" Tiếp theo sẽ là con bồ mày..............."

" Khốn khiếp, bọn bây đừng hòng.."

Vừa nghe chúng nói thế, hắn liền gắn gượng đứng dậy , lao vào mà đánh .

Cả bọn năm thằng bắt đầu cầm hàng mà nhào vô chém. Tới tấp, Phong né được nhát thứ hai, dọng thẳng vô bụng thằng đó, ..........cứ thế mà dù đang bị thương nhưng vẫn hạ được ba tên.

Bất chợt tên phía sau đâm lén, làm Phong lãnh thêm nhát nữa ngay bụng, nhưng lúc đó hắn đang nghiêng người sang một bên, nên chỉ xứơc ngang bụng chứ không đâm thẳng vào..( đâm kiểu đó ngủm luôn rồi còn gì..)

Lần này, cơ thể không chịu nghe lời nữa, Phong gục hẳn xuống đầt .....hai tên còn vẫn cứ đạp liên hồi vào người Phong, khiến vết thương đang nặng nay càng tét ra thêm nữa.....

Một lát sau chúng bỏ đi..........

Biết thế nào nó cũng sẽ bị hại...< Linh.............cô ta điên rồi,,...thật sự cô ta không còn ý thức đựơc hành động của mình nữa...>

Ráng gượng, Phong cố nhít lại và vào trong xe......tay bắt đầu trở nên rung cầm cập vì máu đã ra quá nhiều. Giật giật bàn tay, hắn cố moi chiếc điện thọai trong túi mình......

....................................................

.........Tút.......tút..........tút..............................

" Alô "

" Tuấn , lập tức....lập tức đến bệnh viện tìm Nghi, đừng để cô ấy ra ngòai một mình....."

..Cạch.................

Nghe giọng nói đứt khỏang, Tuấn chợt thấy lo cho hắn, chưa kịp hỏi hắn đang ở đâu thì đã nghe tiếng cụp máy.

Nhanh như cắt, theo lời Phong, Tuấn chạy nhanh đến bệnh viện...........................

Vừa gọi xong cho Tuấn, ..................................

**************************

....Píp....píp........píp.............

...tzzzzzzzzz........tzzzz.........tzzzz..........

Đang ngồi cạnh papa thì chợt điện thọai nó run. Thấy là tên Phong, nó vội bật máy lên......

" Anh đang ở đâu vậy....."

Cố ép sát vết thương vào, nói một cách như không hề bị gì cả........

" Nghi, em ngoan, nghe anh nói, tuyệt đối đừng ra khỏi bệnh viện cho đến khi anh tới....."

Thấy hơi là lạ....-

" Nhưng....."

" Không nhưng gì hết, đừng đi đâu cả, ngoan...hãy nghe anh lần này.............."

Mặc dù nó rất thắc mắc , không hiểu vì sao, Phong nói vậy, nhưng cũng buôn miệng tiếng " Vâng"

Định cúp máy nhưng..............

" Nghi..!......"- hơi thở càng lúc càng yếu đi........

" Hủm..?"- Nó vẫn nói giọng vui vẻ, có chúc nũng nịu.

" Anh ..Yêu... Em "

Cười tít mắt trong hạnh phúc, nó đáp lại.........-

" Em cũng yêu anh rất nhiều........."

"...................."

Sau đó không nghe tiếng gì nữa, tưởng Phong đã cúp máy nên nó cũng cúp luôn.

Hắn tựa đầu lên phía trên vô lăng, càng ngày máu càng thấm , ướt luôn cả chiếc áo khóac bên ngòai............

Miệng vẫn không ngừng nói......... " Anh yêu em............yêu em........."

Đầu đau buốt, mắt hoa cả đi.........nhưng hắn vẫn cố gượng, tay bắt đầu buôn lỏng vết thương, đút chìa khóa xe và xoay đầu chạy về với nó...............

Tốc độ nhấn ga mỗi lúc một nhanh, hắn chỉ muốn thấy nó trong lúc àny............hắn muốn được tận mắt nhìn thấy người con gái đó...........

Ánh đèn từ phía xa ...xa ...nhóe lên,

.........Tittt.........títttttttttt...toooòaaaaaa.........tòaaaaaaaaaa.............

Tiếng còi xe tải bấm in ỏi phía đường ngược chiều bên kia, đối diện hắn, càng lúc mắt càng mờ đi...............tay không vẫn nữa.................

.............................kétttttttttt............................

..ẦM....M......M..................

Chiếc xe tải, tong thẳng vào nửa mé trái của xe hắn, khiến cho cả chiếc xe lệch chiều đi, bay thẳm xuống vực................

Gương mặt hỏang hốt, người lái chiếc xe tải đó lập tức ngừng lại, nhảy khỏi xe, chạy về hướng vực.........

................Nhìn xuống như không còn thấy gì.............chỉ bao quanh, đâu đâu cũng đều là sóng biển.............

.....................................................................................

Nó vừa cúp máy xong, thì chị Tuyết bườc vào......-

" Ai vậy."

Xoay người lại nói....-

" Là Phong chị ạ..!"

Cô không hỏi nữa chỉ mỉm cười, tay đang bưng thao nước ấm để lau tay cho ông Khải, chợt mới để í..........

" Thôi chết rồi............."

Giật mình , nó ngước lên nhìn Tuyết hỏi...-

" Gì vậy chị...?"

" Chị quên mất là phải thay lọai khăn khác, nghe người ta nói lau tay cho người bệnh bằng khăn dùng cho trẻ em sẽ khiến họ cảm thấy dễ chịu hơn là lọai khăn thường này."

Vừa nghe Tuyết nói xong, nó đứng phắc dậy, .......-

" Để em mua cho..."

Nhìn cô em bằng ánh mắt nghi ngồ,....-

" Em đi có được không đây....."

" Trời ạ, tiệm đó chỉ nằm đầu đường bệnh viện này thôi, em có phải trẻ lên ba đâu mà lạc....cái chị này..."

Thấy mặt nó bắt đầu nhăn như khỉ, Tuyết cười huề...-

" Thôi...thôi chị chỉ đùa có tí mà đã nhảy dựng lên......vậy em đi nhanh về nhanh nhá..."

Nói xong, thì nó đã phóng đi mất tiêu rồi. Quên luôn cả lời Phong vủa dặn.

Tung tăng từng bước từng bước một trên con đường....đang đi bỗng có linh cảm ai đó đang ở phía sau lưng, nó quay bất ngờ lại.......

< HỦM......hay là do mình tưởng tượng trời..>

Chẳng thấy gì cả, nó lại tiếp tục đi. .Được một lúc, cảm giác đó lại nổi lên, nhưng lần này có lẽ chắc cú, vì do vốn nó có võ nên tai rất thính, nghe tiếng động là biết liền. ....

Tất tôc né một bên xoay người nhanh lại, trời ạ..! trước mắt nó là năm thằng con trai.....

Nhìn từ đầu xuống chân, đủ để ngứa mắt.....-

" Tụi bây muốn gì...?"- vẫn giữ vẻ mặt bình thản, ngước cằm lên ......

" Hé....hé....hé....không ngờ lại xinh như thế, tiết quá đi, tao nhìn thôi cũng muốn táp thử rồi...."- Tên đi đầu, tiếng từ từ về phía nó, miệng cười nham nhở, tay đưa lên sờ sờ cằm.

" Hay chúng ta vui vẻ tí nhé, cô em....."- Tên thứ theo sau cũng dèm pha lời nói, mấy thằng kia cũng nhìn nó rồi cười.

" Biến khuất mắt, trước khi còn chưa muộn..."- Lời nói của nó có phần hăm he.

" AI...ya....vừa mới nói gì vậy...tụi bây nghe không,,...người đẹp vừa kêu tụi bây biến đấy, để mình tao chơi được rồi....."

Ax...x.....nghe mà muốn nổi điên, không...nó điên lên rồi ấy chứ, Nghi nhảy lên , dang thẳng chân đá vào mặt thằng vừa nói.............

............BỐP...............

"Á........"- bổ nhào xuống đất vì tấn công bất ngờ....

Không nhưng nhị gì nữa, cả bọn nhào vô đánh nó. Nghi vốn cũng có vừa đâu, tụi nó dọng bao nhiêu, nó né rồi trả bấy nhiêu.........

Dằn co một hồi, thằng phía sau lưng nó rút con dao đen ra, chớp mắt, nó né, nhưng lại đỡ bằng tay. Thử hỏi dao và thịt , thứ nào nặng đô hơn........

Thế là tay nó xước một đường, máu chảy...............

Đang đúng theo lời Phong, Tuấn lái xe tới bệnh viện, vừa gần đến đó thì đã thấy nó bị nguyên đám con trai bu vào mà dành nhau vặc xé.

Phóng vèo ra khỏi xe, tên này, nhanh chân chạy đến, đốp cho tụi kia vài phát......

Bất ngờ bị dính đòn từ phía sau, hai thằng bị Tuấn đạp mạnh vào đầu, đỗ nhào xuống mặt đất mà xụi lơ.

May mà Tuấn đến kịp, một lúc sau, cả bọn nằm liệt hết. Người đi đường chợt thấy cảnh đó, liền hét tóang lên, nhấn phone gọi cảnh sát.

30 Phút sau, cuối cùng chúng cũng bị tóm gọn........

................................................

Bây giờ , Tuấn cảm thấy lời nói lúc nãy của Phong, thật sự nghe rất yếu đâm ra lo, không biết hắn đang ở đâu nữa,.....nhưng khi nhìn tới Nghi, chợt thấy tay nó bị chảy máu.......-

" Này, tay Nghi ra máu nhiều quá, phải mau vào viện thôi,..."

Nó chẳng đóai hòai tới lời tên này, chỉ giật giật tay áo , bảo đừng nói cho Phong và Phương nghe, nó không muốn hắn và nhỏ phải lo lắng. Thật sự, nếu dấu chuyện nó bị thương, không cho hắn biết, khi phát hiện chắc Phong xé xác Tuấn ra mất......đắng đo một hồi. Cuối cùng Túân cũng gật đầu đồng ý, sau đó đưa nó quay trở lại bệnh viện.

Nó đã ghé qua phòng sơ cứu nhẹ bên tầng dưới, trước khi quay lại phòng ông Khải.

Tuấn được nó nhờ đi mua giúp cái khăn, nên chỉ đưa nó vào cửa viện thì tên này, vòng ra đi mất.

Khi vừa thấy nó trở về, Tuyết vừa lo vừa giận....-

" Trời ạ, đi cái kiểu gì mà hơn nữa tiếng đồng hồ......."

Đang định nói tiếng thì thấy Tuấn cũng xuất hiện phía sau nó, cô cũng mỉm cười rồi gật đầu chào nhẹ.

..............Sau một hồi ở lại đó với nó và Tuyết, một lúc sau, Tuấn chào rồi về trước.

Vừa chạy xe, thấp thóang tên này lại gọi vào số máy của hắn, Nhưng lại mất tính hiệu. Không tài nào liên lạc được.

....................***********

Đến tối, Tuyết bảo nó về trước, để cô ở lại vì mai nó còn phải đi học nữa. Sở dĩ cô không phát hiện vết thương của nó , do nó đã thay chiếc áo tay dài khác và diện cớ, lỡ tay làm rơi cốc nước lên người khi đang tiếp chuyện với Tuấn. Đổi lại được cô thưởng mấy cái cốc vô đầu vì tính tình hậu đậu.

Về đến nhà, dì người làm hỏi thăm ông Khải ráo riết, nó phải cố lắm mới trấn an được dì, ăn tối xong, nó lên phòng, lấy chiếc điện thọai ra, gọi hắn..................

Một cuộc...............

Hai cuộc....................

Ba cuộc................

...............................

Cứ thế mà tới cuộc thứ 7 vẫn chỉ nhận được câu không tính hiệu.

< Rút cuộc, anh đang ở đâu, sao lại không nghe máy........>

Lòng nó bỗng thấy sờ sợ trong người, tuy không biết chắc đó là gì, nhưng chả hiểu sao, nó cứ đứng ngồi không yên.

.................**************

Tại Khu chung cư..................

Từ lúc, gặp mặt Chi tới giờ, Phương như người mất hồn vậy, khuôn mặt vô cảm đi, ánh mắt cũng chẳng còn tươi sáng như ngày nào nữa.

Nghĩ mãi nhỏ cũng không dám tinh, chẳng lẽ tất cả những thứ này đều do Tuấn tạo nên sao. Trước giờ nhỏ cứ nghĩ, sau khi chuyển đến đây, thì đồng nghĩ với việc nhỏ đã sống tự lập.

Lòng luôn hi vọng, điều Chi nói đều là dối trá.nhưng nếu khÔng thử, thì làm sao biết được, nó có phải là sự thực không.

.......Cạch...............

Cánh cửa mở, Tuấn đã về rồi....Thấy tên này xuất hiện, chợt Phương chạy nhào ra ôm lấy người Tuấn.

Giật thót người vị hành động của nhỏ, nhưng thóang sau Tuấn cũng dần bình tĩnh lại. Nhìn Phương cười âu yếm, tay vuốt lên mái tóc nhỏ.......Nói dịu dàng..-

" Chà....! Hôm nay bà xã anh biết ra đón chồng bằng cách này nữa sao........"

Ngước lên nhìn tên này , nhỏ cũng mỉm cười lại, nhưng trong lòng thì không như vậy. hàng ngàn hàng vạn câu hỏi đang thi nhau đòi nhảy ra khỏi miệng nhỏ.

Như nghĩ ra được gì đó, nhẹ nhàng giúp Tuấn tháo áo ra, ......-

" Anh đi tắm đi, hôm nay chắc mệt lắm phải không..."

Lạ nhỉ,...! Hôm nay nhỏ mang lại cho tên này hết điều ngạc nhiên này tới điều ngạc nhiên khác.

Bất chợt Tuấn cuối người xuống, hôn vào mội Phương, tay cũng lòn sau eo nhỏ, lươn lướt, chạm vào làn da, níu nhẹ dây áo xuống. Thì thầm vào tai .........-

" Tắm chung nhé..!"

Miệng thì nói thế thôi, chứ không thèm chờ nhỏ trả lời , tên này đã nhanh tay kéo luôn chiếc áo mỏng manh xuống.

Tay chạm vào ngực Phương, đầu khum xuống hôn vào cổ nhỏ.

........................................................................................

...................................................................................................

Đã đến giờ đi ngủ............

Nằm trên thân tên này, nhỏ nghĩ không biết làm sao nữa, có nên làm vậy không.......

Vài phút say, cuối cũng Phương cũng quyết định........tay chạm vào vai Tuấn, lắc nhè nhẹ....

" Tuấn à...!"

Gói tay về phía đầu mình, sau khi đã kéo người nhỏ dậy tựa hẳn lên bộ ngực vạm vỡ ấy........vuốt ve tấm lưng trần trắng mịn.....Tuấn hỏi....-

" Hủm..?"

" Đúng là nơi này tuyệt thật, mọi thứ đều cứ như mơ ấy, sao lại trùng hợp vậy nhỉ, từ góc đến đầu đều y như sở thích của em, anh không thấy lạ sao...."

Thấy vui vì mình đã làm vừa lòng nhỏ, Tuấn cười ......-

" Ha....ha.....có lẽ ông chủ sớm đã đóan trước được, sẽ có người đẹp đến nên trưng bày sẵn đấy mà..."

< Giờ này mà anh còn đừa được, tên ngốc này...>

Câu trả lời của Tuấn khiến Phương thấy quạo quạo trong người, lòng nhỏ đang rối lên vì mọi thứ, vậy mà tên này lại cứ nhỡn như như không có gì.

" Nhưng em lại thấy kì kì, khu này tại sao chỉ mình anh và em, ngòai ra chẳng có ai thuê cả....."

Ô men...! Tuấn bắt đầu đỗ mồi hôi hột khi nghe Phương nói thế, chẳng biết ứng phó lại như thế nào nữa, chỉ còn cách xóa mất đi cuộc đối thọai này..........

Suy nghĩ dứt, hành động nối bước theo, Tuấn xoay ngừoi dìm Phương xuống lại, hôn mươn mướt lên khắp người nhỏ.......không ngừng cựa quậy....-

" Này,...em đang nói chuyện với anh mà....làm gì vậy....ưm...ưm...."

Dời lên quấn lấy môi nhỏ, Tuấn chỉ phát ra hai tiếng rồi tiếp tục khai hoang.........-

" Ngoan nào..!"

...........................................................

Càng lúc tiếng rên rỉ trong đêm thi nhau nổi dậy. Thế là không cạy đựơc gì từ miệng tên này rồi.

.................................................................................

Tại sân bay một nơi nào đó..

Chuyến bay đến Anh...đang chuẩn bị cất cánh............người ra đi đó là ai vậy........?

[ Mình đã xóa tất cả mọi thứ rồi.......]

*****************************************

Sáng hôm sau, mọi thứ vẫn như cũ, chỉ có một điều, chính là Phong không hề đến lớp.

Cả Tuấn cũng đã đi học, nhưng sao lại không thấy Phong, chẳng phải hai ngừơi này luôn luôn đi chung với nhau sao.

Nhìn nó mặt buồn hiu hắc, nằm dài lên cả mặt bàn, úp đầu xuống, không them nói gì cả, Phương thấy không yên trong lòng, nhỏ quay nhẹ nguời ra sau, tay kều tay Tuấn, rồi mắt lại đá lia chia về phía Nghi, như muốn hỏi tên này, chuyện gì ...sao Phong không đến.

Trứơc lúc sáng, Tuấn cũng đã gọi điện cho Phong lần nữa rồi, nhưng lại bảo mất tính hiệu, thật sự tên này cũng bó tay, ...........suy nghĩ một hồi, gọi điện cho người điều tra, và tìm hắn.

Vì tạm thời không có gì để xác định, nên Tuấn chỉ biết trả lời nhỏ bằng cái lăc đầu và cười thôi.

..................

Suốt tiết học, không khí trở nên vô cùng căng thẳng, phía bên nó thì một luốn gió lạnh thổi đi rồi thổi lại, bên Phương thì cũng chẳng khác gì nhau là mấy, torng đầu nhỏ tòan mây với khói.

Tuấn ngồi sau lưng, mặt cứ đăm chiêu suy nghĩ về những gì hắn đã nói hồi hôm qua.

Cứ thế mà ngộp ngạt suốt cả buổi, ..................mãi đến ra về, Tuấn hôn tạm biệt Phương, vì hôm nay tên này có buổi tiệc, ban đầu định dẫn nhỏ theo, nhưng thấy Phưong cứ ôm lỳ người nó, nên đành để hai đứa nó về cùng nhau vậy.

..................................................................

Bước tên con đường, mà mặt đứa nào cũng như đám ma, đen xì đen xiết.......bất ngờ nó đứng lại, mắt đỏ hoe, tay đưa lên dụi lấy.

Giật mình với biểu hiện của nó, nhỏ quay lại , nắm lấy tay nó, lo lắng mà hỏi.....-

" Sao vậy, sao mày lại khóc, nín đi, chắc Phong chỉ bận gì đó thôi, cũng như đôi lúc Tuấn hay nghĩ bất ngờ đó....mày đừng vậy mà. Không có gì đâu, đừng khóc nữa."

Sao tư nhiên nó trở nên yếu đối thế này, đúng rồi, chuyện này có phải lần đầu tiên đâu. Phong vẫn hay nghĩ bừa đấy thôi, nhưng không hiểu sao, tim nó từ hôm qua đến giờ cứ không ngừng đập mạnh. Một cảm giác sợ hãi cứ ùa ạt lấp chiếm lấy quanh người nó.

Cứ như đang mach bảo, hắn đã gặp chuyện gì rồi.

Nó ôm lấy con bạn mà khóc ra hêt cho thỏa cơn torng lòng, nặng đến nổi khiến nó không trụ được nữa. Biến thành một con bé mềm yếu đi.

............................................................

Sau khi đưa nó về tận nhà, Phương ở lại chơi với nó một thời gian. Nhỏ phải liên tục dỗ dành nó, mãi mới thôi không khóc nữa. Thấy Nghi ngủ say từ lúc nào không biết, nhìn con bạn mà nhỏ chỉ biết thở dài. Đứng dậy, nhẹ nhàng đóng cửa lại rồi về luôn.

Trời cũng dần tối, nhỏ đang đi trên đường thì bất ngờ...............

..........................Bập.....................

Có ai từ phía sau, đánh khẽ tay vào óc nhỏ, khiến Phương gục người ngất xuống.

Chúng khiêng nhỏ vào xe, rồi quay đầu chạy đi hướng khác

*********************

Khỏang 7 giờ tối.............................

" Ưm...........ưhm.."

Vừa chợt tỉnh đã thấy , phía sau cổ mỉnh đau buốt, khi mở toan mắt dậy thì nhỏ thấy mình đang nằm trong một căn phòng rộng...Rất rộng, và lộng lẫy.......

Hỏang hốt bởi nó quá rộng, nhưng lại không có một ánh đèn nào, nhỏ thấy sợ hãi trong người, đứng gượng dậy, hai tay đưa ra phía trước, mò mẩn khắp nơi.

...

.........................XỌAT.......XỌAT.............

Bất ngờ xoay người lại vì nhỏ nghe được tiếng kêu của tấm màn bị kéo.............

Mắt mở to kinh ngạc, trước mắt Phương đây là một buổi tiệc thành hòanh tráng, uy nga, ai nấy cũng đều trong những bộ đồ sang trọng, quý phái, những chiếc váy chấm kẽ, chiếc đầm von ôm.....Một thế giới hòan tòan khác.

Nhưng điều lạ hơn, chính là nhỏ không thể chạm tay ra được, Mọi vật, mọi cảnh ấy đều hiện ra sau lớp kính, lao người đến, nhỏ cố dung tay đấm mạnh vào, mà ra sức kêu gọi............

Không ai nghe thấy Phương cả, tấm kiếng dày đến độ, cả run nó còn không có thì lấy đâu ra tiếng của nhỏ.

............................

Nhìn dáo dát xung quanh, chợt con tim Phương đau như thắc lại khi thấy Túân xuất hiện nhưng lại đang bên cạnh cô nàng An Chi gì đó.

Tại sao tên đó lại đưa cánh tay ra cho Chi khóac vào.......họ trông rất thân mật.........lại còn đẹp đôi nữa.................

Người như mất dừng sức đi, Phương khụy thụp xuống bên trong lớp dày của mảnh kíếng.

*********

Trở lại bên ngòai.....

" Nào, chúng ta sang bên kia thôi, tôi có vài người cần giới thiệu với anh.."

Chi cứ thoăng thoắng kéo lấy tay Tuấn mà lôi đi, vì giữ phép lịch sự, hơn nữa cô lại là người mời nên anh không động thủ gì cả, chỉ cố tạo khỏang cách được bao nhiêu càng tốt thôi.

.........

" Cha..!"

" Oh..! con gái kưng, cuối cùng con cũng chịu xuất hiện rồi à,"- Một người đàn ông rất lịch lãm, nhìn sơ qua thôi cũng biết ông có thế lực cỡ nào....

" Chuyện đó để sau đi, con muốn giới thiệu với ba người này.."- Dứt lời, tay Chi còn siết chặt cánh tay Tuấn hơn nữa, lách người đẩy anh về phía người đàn ông đó.

" Cậu là....."

Vì lo chào hỏi, nên tên này quên cả cái tay kia luôn, Tuấn cuối đầu...giới thiệu mình với người đó....-

" Xin chào, tôi là Đại Anh Tuấn..rất vui được biết ông..."

Chợt Chi đá mắt với người đàn ông đó, nhìn vẻ mặt hớn hở của con gái mình, ông mỉm tười thương yêu.....như đã ngầm hiểu ý...-

" Thì ra, cậu là người đứng đầu Tập Đòan BLUS đây sao, đúng là tuổi trẻ tài cao mà, không ngờ chỉ với độ tuổi này, ....cậu làm tôi cảm thấy rất hiếu kì đấy...hà...hà...hà......"

Ông đưa tay ra , đòn nhận bàn tay Tuấn rồi cũng chào lại.........

" Ngài nâng cao tôi quá rồi, so với danh tiếng AMI thì Blus vẫn còn thua kém rất nhiều......"

Ngạc nhiên với câu nói của tên này,...ông bật cười lần nữa.......-

" HAa....ha....ha...đúng là không nhì lầm, tài giỏi nhưng lại rất khiêng nhường, tôi rất thìch người như cậu đấy, anh bạn trẻ ạ..."

................................................

Cuộc đối thọai giữa Tuấn và người đàn ông đó, càng lúc càng trở nên ăn ý hơn, đang nói giữa chừng. đột nhiên Chi lại kéo tay Tuấn đi mất mà chỉ kịp nói với người đàn ông đó một câu.........-

" Con dẫn Tuấn sang chỗ này, lát con gặp ba sau nhé...."

Không nói gì, ba Chi chỉ nhìn theo rồi thấp thóang nụ cười xuất hiện....-

" Xem ra cậu t rai trẻ đó lọt vào mắt tiểu thư nhà ông rồi..."- Người đàn ông bên cạnh ba Chi lên tiếng.....

" Ha...ha....ha....lúc đầu tôi cũng hơi ngạc nhiên, chưa bao giờ con bé chủ dộng mời ai vào những buổi tiệc này cả."- Tay nâng ly rượu, nhấp vào môi

" Hình như BLUS đã từng trong gian đọan rất khó khăn về vốn mặc, nhưng không lâu sau, nó lại phát triển một cách nhanh chóng mà không ai ngờ đuợc"

" Vậy sao..!"- Đôi mắt ba Chi hướng về phía Tuấn, ánh mắt có vẻ đầy thiện cảm, thấp thóang, ông cảm thấy Tuấn quả là một người không tệ, Rất hợp gu với ông.

...........Hết chỗ này đến chỗ khác. Chi giới thiệu không biết bao là doanh nâhn có itếng trong mọi lĩnh vực cho Tuấn.

Đúng là một nước đi mà bao nhiêu cơ hội mở rộng tầm nhìn mà, đúng như Chi đã nói vậy, việc này thật sự rất có ích cho mối quan hệt sau này của công ty. Một lúc sau, gặp được những người bạn của mình, bất ngờ Chi nhón chân lên hôn vào má Tuấn, cứ như thay cho lời chào, vì cô cũng có vài chuyện muốn nói với mấy đứa bạn đồng đẳng cấp, sẵn đó, ra kí hiệu như tên này cô đã chấm rồi thì đừng hòng gớ đến, cấm ai chạm vào. Và điều quan trọng hết nữa là vì có một người đang chứng kiến sự hiện diện củal cô với Tuấn.

Do bất ngờ tên này né không kịp, khi hòang hồn thì Chi đã đi khuất, lòng hơi cảm thấy không tự nhiên với thái độ lúc nãy của Chi, cô đã quá thân mật rồi. Khiến Tuấn chợt thấy phát bực. Vì hành động đó nếu không may, người ta hiểu lầm tên này với Chi, có nước nhỏ sẽ cạo đầu Tuấn ra mất.

Đang dự tiệc mà lòng chợt nhớ Phương, tự nhiên Tuấn mỉm cười một mình, vì do đang tưởng tượng vẻ mặt ghen tuông đo đỏ, má phồng lên, môi chu chúm chím yêu chết được ( ặc....)

Nhưng ai nào ngờ được, chỉ bởi lớp kiếng dày này mà mọi hành động của Tuấn và Chi lại mang một ý nghĩa khác đối với Phương.

Ngồi thụp xuống nền đất, phía bên trong, người nhỏ run cầm cập, gương mặt xinh chót đỏ không phải vì ngượng mà vì hai hàng nước mắt trào ra, tòan thân nóng rực, tim như vỡ nát.

Nhỏ lấy tay cố bịch miệng lại cho tiếng khóc không thốc ra, đôi mắt nhào đi, ướt tuôn vào mí mắt, cứ thế mà rơi từng giọt.....nóng hổi.

.........10 Phút sau, chợt cánh cửa không biết từ phía bên nào bật ra, nhỏ hỏang hốt quay người lại, thì Chi đã dần dần tiếng về phía sau lưng nhỏ, khụy người nhẹ xuống.

Hai tay áp vào má Phương, xoay gương mặt nhỏ hướng ra phía màng kiếng........giọng lạnh lùng vang lên...-

" Cô đã nhìn kỹ rồi chứ, đây mới là nơi Tuấn thuộc về, hãy nhìn thật rõ đi...........cô nghĩ mình xứng mà đứng bên cạnh anh ấy sao..........."

Lắc đầu, nước mắt không ngừng chảy......giọng nhỏ trông thật yếu ớt....-

" K.h.ôn...g. .kh...ô..n.g .l.à...m.. .ơn. d.ừn..g.. .lại....d.ừ..n.g lại...d.ừ.ng l.ại. .đi...."

Cố cuối gương mặt mình xuống để không còn thấy điều mình không múôn nữa.

An Chi lại tiếp tục, đẩy đầu nhỏ ngước lên......ghé sát vào tai nhỏ......nói.....-

" Chỗ đó không thuộc về cô.........đừng khiến cho bước tiếng của Tuấn vì cô mà đứng lại............"

" Nghe cho rõ đây Cô chỉ có lấy cái thân này, đến lúc chán, rồi Tuấn cũng sẽ vứt bỏ cô thôi , cô không khác gì là rác rưởi, đúng vậy là một đóng rác chắn ngang đường anh ấy , biết điều thì cô nên biến khỏi tầm nhìn của Tuấn đi........"

Như dao gấm sâu vào tim nhỏ vậy, đôi mắt mở to ra khi nghe đến hai từ " đóng rác". Đầu như muốn vỡ tung ra, càng lúc gương mặt càng ngập tràn nước mắt, cả sức nhỏ cũng không còn nữa, tòan thân run rẩy, nát con tim bởi từng lời nói của Chi.

Dứt câu, Chi đứng dậy, bước ra khỏi đó, và cửa cũng không cần đóng lại nữa, vì cô thừa biết................................................

Rồi Chi quay trở lại bên cạnh Tuấn nhưng lần này, Tuấn không đứng gần cô nữa, mà rang né sang chỗ khác tiếp chuyện, cùng lắm để Chi bước cạnh mình thôi, chứ khóac tay thì never.

Bàn tay run lập cập, chạm nhẹ vào lớp kính ấy, hình bóng của tên này, chỉ còn lại sau lớp vỏ.......nghẹn ngào, nhỏ nấc từng tiếng một........-

" X.i.n. l.ỗi.....e.m... xi.n. l.ỗi. a.n.h......em yêu anh rất nhiều, Tuấn ạ...e..m ..t.h.ậ.t ..l.ò.ng... y.ê.u a.nh.."

Sau khi , trao Tuấn ánh mắt cuối cùng, nhỏ đứng dậy, lao ra khỏi căn phòng đó, chạy mãi trong màn đêm ngập tràn đau đớn.

........................................

Đang ngồi thẩn thơ một mình trong phòng, hôm nay pa cũng đã tỉnh, nhưng bác sĩ dặn có lẽ ngày mai ông mới xuất viện được. Nên chị Tuyết đã ở lại cùng ông Khải, rối sáng mai sẽ đưa ông về..........

Chỉ có mỗi dì giúp việc là ở nhà với nó, buồn hiu.............nó chạy xuống tâm sự với dì.....................

............................Một Hồi sau...............

" Cô chủ thiệt tình, chắc có lẽ nhớ cậu ta quá nên nghĩ bậy thôi...."- cười thương , nhìn nó như con gái của mình, dì xoa lên mái tóc mềm ấy.

Cầm tựa xuống bàn, nó ngồi chẳng khác nào con mèo lười, mặt nhăn nhó mỗi khi nhớ về hắn...............

Phải, nó tâm sự hết mọi chuệyn cho dì giúp việc trong nhà, từ nhỏ mẹ đã mất sớm nên dì chẳng khác nào người ẹm thứ hai của nó, luôn yêu thương , chăm sóc , có khi còn dỗ ngọt mỗi khi nó bị ông Khải mắng.

.................................

Hai dì cháu đang ngồi trò chuyện thì......................

.....Píp.........Pip.........píp.......................

.........Pạch...........

" Alô"

" Xin cho hỏi đây có phải là số..............."

" Vâng đúng rồi, nhưng sao ........."- Chưa kịp nói thì....bên đầu dây kia đã lên tiếng tiếp.......................

"................................................."

" Cái.....g......."- Bất ngờ,đôi mắt trở nên kinh hòang ....... Nghi ngã quỵ xuống nền đất, khiến cho dì giúp việc hốt hỏang lên, cuốn cuống nâng người nó lên..........

" CÔ CHỦ..CÔ SAO VẬY.......TỈNH LẠI .....CÔ CHỦ....CÔ ĐỪNG LÀM TÔI SỢ MÀ..................TỈNH LẠI ........"

Lắc mạnh người nó, vẻ mặt trắng bệnh ra khi dì gọi mãi mà nó không hề cử động...........

Cũng chẵng ai biết được, nó đã nghe đựơc gì tứ cú điện thọai đó..........

.

.........................................

Rút cuộc.....trong màn đêm đó, người con gái ấy sẽ chạy về đâu.............................?

Với Người còn lại.........?...chuyện gì sẽ xảy ra với cuộc đời của hai đứa nó.............?

CHÁP 46

4 Năm Sau..!

" Ông ngọai, ông xem này, con có giỏi không, là con làm đấy......hi...hi....hi..."

Một cậu bé kháu khỉnh, tay cầm chiếc máy bay làm bằng giấy, chạy long tong về phía ông Khải..

Xoa đầu đứa trẻ đó, ông Khải cười yêu thương, nhất bỏng đứa bé lên, .-

" Ha...ha...ha...Nhất Long của ông giỏi thế này, ta cùng nhau bay lên trời nhé, con chịu không..."

Cái cảm giác hòa mình vào làn gió mát rượi, cậu bé cười thích thú hai tay đưa dang ra.......mắt nhắm lại....la....-

" HA...! Xem con bay này......"

Hai ông cháu cứ đùa nghịch với nhau phía sau vườn, mà không hề để ‎, nó đang ngồi ngay bật thềm ngòai của cánh cửa, tay chóng vào gối, tựa cằm. Nhìn hai người đó mà chỉ cười chào thua, rồi lắc đầu.....

Đang vui vẻ trên không trung bỗng, Nhất Long thấy nó, liền hét tóang lên....-

" Mẹ...mẹ.....con đang bay nè, mẹ thấy không....thích lắm đấy........mẹ ơi...."

Tay xèo rộng, phút chốc lại vẫy vẫy , ve ve về hướng nó. Nhất Long năm nay đã gần tròn 3 tuổi.

..............................................................................

Tại công ty KEY..

" Được rồi, lát nữa tôi sẽ gọi điện cho phía bên AI., còn cuộc họp, tạm thời hõan lại, hôm nay tôi bận rồi.."

" Vâng thưa Gíam đốc..!"

.................Cạch.....................

Vừa gạt máy xuống, Tuyết ngã người ra sau ghế, cô nhắm đôi mắt mệt mỏi lại vì đã ngồi ngay cái ghế này hàng tiếng đồng hồ rồi....

Hiện tại, ông Khải không còn quản lí KEY nữa, mà giao tất cả lại cho cô và nó. Mọi chuyện đã trôi qua một khỏang thời gian rồi nhưng không hiểu sao, mỗi khi chộp mắt và tỉnh dậy, cô cứ nghĩ nó chỉ vừa mới xảy ra với ngày hôm qua..............

.....Nghĩ mung lung....dần dần Tuyết chìm sâu vào giấc ngủ............

[ Tại bệnh viện......................

" Tạm thời mọi người đừng nói những chuyện có thể khiến bệnh nhân sốc, lúc này đây, tinh thần cô ấy không ổn định, huyết áp trong người lại rất thấp................"

Khi biết tin nó nhập viện, Tuyết chạy nhanh đến bệnh viện gần nhà, trước khi đi, thấy vẻ mặt cô hốt hỏang sau cú điện thọai, ông Khải có gặng hỏi chuyện gì ¿....nhưng cô chỉ cười rồi nói, không có gì cả, chỉ là chuyện ngòai thôi.

Tránh cho ông vừa lành lặng, Tuyết đã giấu, rồi sau đó âm thầm đến bệnh viện mà dì người làm đã nói..............

......................................................................................

Ánh mắt mơ màn, hé mở dậy, đầu Nghi lúc này đau buốt. Vừa tỉnh thì đột nhiên lời nói của người đàn ông giọng lạ ấy lại tái hiện vào đầu Nghi.....

< " Cô có phải là người thân của Thiên Anh Phong không, chúng tôi tìm thấy một chiếc áo khóac khi đang đánh tàu ra khơi, nhưng chẳng thấy người đâu cả, chỉ tìm được chiếc ví trong cái áo này thôi, mọi thứ đều ướt đẫm nhưng cũng may bên trong còn...... Sau khi gọi cảnh sát, họ phát hiện một chiếc xe đã đâm thẳng xuống vực đèo, nhưng khi kéo lên lại không có người trong đó.....tôi nghĩ người đó chắc ..............cô có thể đên đây ngay đựơc không,......"

Nghe chưa hết lời nói, nó đã gục người ngã xuống...............

Nước mắt lại tuôn trào ra.................nó không thể tin đựơc, đây không phải là sự thật.....các người gạt tôi....các người gạt tôi...................

.........................................

" Nghi..! anh yêu em .........................."

" Này ngốc, sao em cứ hay làm người khác phải lo lắng thế"

" Đừng chen, lạc là em tiêu đấy......."

" Anh yêu em rất nhiều ngốc ạ...."

" Sau này phải xưng là bà xã đấy, không thì anh.............."........ " Á....Á......tha cho em đi.....ha...ha....ha......."

" Có muốn làm anh thuộc về em không...................bảo anh mở miệng nào"......... " Đồ ranh mãnh....!"

" Này, này....dừng lại, em nghe anh nói đã......."......... " Mơ đi, anh dám chọc em nè........."

" Ngốc này, tại sao lại phải xem bộ phim nhàm chán này chứ...."...... " Hứ anh mới là đồ lạc hậu đấy..............."

" Sau này, dù có xảy ra chuyện gì, nhất định em phải tin anh, chỉ cần tin vào anh thôi......"

" Anh yêu em........."

" Đừng rời bỏ anh....xin em đấy Nghi...!" >

Hàng ngàn hàng vạn lời nói, hình ảnh, nụ cười, vẻ mặt giận, châu mày suy nghĩ, những cái nhìn ấm áp qua đôi mắt hắn......tất cả..........tất cả...............

Nó run bần bật người lên, cuối dài xuống mặt giường y tế, tay bấu chặt lấy nệm, khóc nức nỡ, gương mặt đỏ bừng lên , như muốn vỡ cả tim ra mà chết,...........nó không tin..........nó không chấp nhận.

Đứng phía ngòai, Tuyết bịch miệng mình lại, cô không dám tin được những gì đã xảy ra với nó. Từ lúc Nghi ngất đi, chính dì người làm đã cầm điện thọai , gọi lại vào số máy đó.

Dần dần sự việc cũng tới tai cô, nhìn nó khóc, đến khô người , cạn nước mắt. lòng Tu‎ýêt nhói đau lại.

Sau ngày hôm đó. Hai người đột nhiên mất tích, một người thì sống không khác gì như đã chết, ánh mắt vô hồn, gương mặt vô cảm, thậm chí cả một lời nó cũng không lên tiếng.

Ông Khải và Tuyết đã tìm đủ mọi cách để có thể khiến nó sống như một con người trở lại. Cứ thế mà ngày nào, dì đem cơm nó cũng đều không chạm lấy một muỗn. Chỉ ngồi im trong phòng, không bứơc ra khỏi cửa. Đôi mắt cứ dáng vào chiếc nhẫn trên tay.

Nhiều khi đột nhiên nó mất tích, cả nhà phải đau cả đầu lên mà tìm . Nơi nó có thể đi , có thể chờ Phong, chính là bãi biển.

Nó cứ ngồi mãi, cho đến khi nào hắn tìm đến thôi.

Nhưng lại không phải vậy, kiếm ra nó, Tuyết thương em, nhìn Nghi bằng ánh mắt đau khổ, dìu nó về. Cơm không đụng, ép lắm nó mới núôt mỗi chén cháo thôi

Mọi chuyện cứ như thế cho đến ba tháng sau.........

Hỏang hốt, khi mở cửa, thấy nó ngất trong phòng lúc nào không hay, đưa đến bệnh viện mới biết..........................-

" Tại sao mọi người không quan tâm đến cô ta, mang thai đã được hơn 10 tuần rồi, vậy mà liên tục bỏ bữa....cứ kéo dài như thế thì..................."

Cả ông Khải và Tuyết, hai người như chết đứng đi khi nghe bác sĩ nói vậy.

Biết đựơc mình đã mang thai, nó cũng không khác gì hai người kia, mà ngược lại cái sốc của nó còn hơn thế nữa.

Đưa tay sờ vào bụng mình, một sinh linh bé nhỏ đang ngự trong cái thân nó đây, giọt máu, thứ mà Phong đã để lại cho nó...................

Một tuần sau xuất viện, sự thay đổi của nó, khiến Tuyết có phần ngạc nhiên, Nghi đã bắt đầu chịu ăn trở lại, hơn nữa cũng bắt đầu tập cái mà người ta thường gọi là nụ cười.

Vì tận trong tim nó, < Chắc chắn Phong vẫn còn sống, con chúng ta đã cho em biết điều đó, nhất định anh sẽ quay trở về....Phong....em yêu anh....>

Ý chí đột nhiên trở nên rất mạnh, phải chăng, thiên thần đó đã mang đến cho nó, nguồn động lực để tiếp nối cuộc sống.

************

Không biết đó có phải là cái đêm định mệnh của mối duyên nợ dang nở không nữa, Đó là cái đêm đã cướp mất ánh sáng của đời Nghi, và cũng là đêm đã mang đi mất linh hồn Tuấn,....chỉ còn để lại dòng chữ.... "Xin lỗi anh ". ]

Quay trở lại hiện tại.......................

Nó đích thân đi chợ, vì mai là sinh nhật của Nhất Long rồi, phải chẳng biết từ lúc nào, ngòai đống giấy vụn của công ty, nó đã tập xuống bếp, hơn nữa bây giờ nó còn nấu rất ngon là đằng khác, Thật là cha nào con nấy, Nhất Long cứ i như Phong, lúc nào cũng mỳ ‎ không thì cũng là mỳ xào với bò......chợt nghĩ đến hắn, gương mặt nó thóang buồn lại.

Đúng vậy nó đã chờ Phong suốt 4 năm trời rồi, trên tay không hề buôn chiếc nhẫn xuống, có lẽ mãi đến suốt cuộc đời này, nó sẽ không bao giờ xóa nhào đi được hình bóng người con trai đó.

....................***********

Sau khi, đánh một giấc ngon lành, Tuyết lại quay đầu vòng vòng với xấp hồ sơ kinh khủng ấy. Nhược điểm duy nhất của cô là thiếu kiên nhẫn, Vì thế mà giờ đây trong lòng trở nên rất tất giận, không biết đến lúc nào mới thanh tóan xong cái đóng này nữa.

Khi biết tin Phương bỏ đi, Long đã ào tới tìm tên đó mà đánh một trận cho bầm dập, Tuấn không hề phản khán lại, vì giờ đấy tên này có khác gì phế nhân ...!, người đang sống, nhưng hồn lại mất rồi, làm sao nhỏ có thể đối xử với Tuấn như vậy. Chỉ vỏn vẹn ba từ ấy mà bỏ đi được sao. Thật không phục mà.

Có tìm , nhưng không tài nào kiếm ra nhỏ, cứ như Phương không còn tồn tại trên cõi đời này.

Đấy cũng là lần đầu tiên Long gục trong người Tuyết, cái đau khổ đó lấn sang cả người cô. Thật chất Tuyết cũng chịu đựng đau khổ rất nhiều, hết Nghi rồi là tới nhỏ, và giờ đây cả Long cũng buông xuôi. Tại sao mọi thứ tàn nhẫn nhất lại đến với những người mà cô yêu cô qu‎í.

Dần dần Long cũng trấn tỉnh lại được, nhưng cái cách mà anh chọn để đi tìm cô em gái cũng mình cũng đồng nghĩa với việc rời xa cô.

Vì Long đã quyết định kí hợp đồng bên công ty AS, ngòai việc làm model, anh sẽ phải đi khắp mọi nơi, tham gia nhiều sự kiện. Việc đó cũng mang lại cơ hội tìm Phương cao hơn.

Tuyết không tỏ vẻ níu kéo anh gì cả, cô chỉ đặc nhẹ tay lên mặt Long, nhìn anh cười ấp ám, cái nụ cười mà suốt những năm tháng qua, chưa qua giờ cô thực hiện .............-

" Hãy làm nhưng gì anh cho là đúng, đừng bao giờ bỏ cuộc, cũng đừng tuyệt vọng, nhất định anh sẽ tìm được Phương thôi"

Rồi bàn tay mỏng manh đó dời xuống con tim anh, cô nhẹ nhàng hôn vào đó............-

" Em sẽ không trói buộc con tim này , vì em biết nó vẫn luôn đập dù không có em bên cạnh."

Rơi giọt nước mắt xuống, Long ôm chặt lấy người Tuyết, người con gái không ai có thể thay thế trong tim anh được.

Không ai biết chắc giữa họ, liệu đây có phải là lời hứa không, hay là lời mà cô sẽ trả lại tự do cho Long mãi mãi..........................vẫn không một ai có thể hiểu được điều đó.

Lại một điều kì lạ hiện hữu giữ hai con người này, Họ sống vì những bí mật luôn được giấu kính.

...........................................................................

Mệt mỏi với nơi làm việc, vừa về đến nhà Tuyết đã thấy Nhất Long ùa ra mà ôm chặt lấy chân mình , cười hớn hở nói........-

" Mẹ Tuyết về rồi, ........Nhất Long nhớ mẹ Tuyết lắm..........hôm nay con rất ngoan đó......"

Cười với cái mặt sao mà dễ thương thế này, cô đưa tay xúông nựng vào má Nhất Long, hôn lên trán rồi nói.....-

" Ừ....ừ......Nhất Long nhà ta ngoan thế cơ à, đựơc rồi một lát nữa, mẹ Tuyết sẽ cùng con chơi điện tử,...chịu không............"

Nhảy tung té lên khi nghe đến hai từ " Điện tử", Nhất Long chạy quanh khắp nhà, hết nhảy lên sofá lại bay vèo xuống thảm, cứ như khỉ con nghịch ngợm ấy......

Nó từ phía trong bếp, bước ra, tay vẫn còn cầm cái đồ khuậy nồi trong bếp, thở dài nhìn Tu‎yết nói.....-

" Đấy đấy, chị còn chiều nó vậy hòai, thế nào cũng mắc bệnh ghiền game cho coi...."

Đưa tay tháo đôi giày ra, cô cười đểu khi nghe nó nói vậy,....-

" Chà, ở nhà làm nội trợ nhiều quá riết em già ra nhiều nhỉ..."

Nhá cái đồ khuậy lên....mặt nhăn, phồng má ra hù Tuyết....-

" Cái chị này, nếu không phải cái gì chị cũng dành làm thì em đâu có ngồi không ăn không như bây giờ.....còn bảo em già nữa....."

Ngồi thụp xuống ghế, thân mệt rã người, nhưng cũng không quên đốp lại......-

" Nhất Long còn nhỏ, tốt nhất em cứ ở nhà chăm sóc nó là được, mọi chuyện ở công ty tạm thời cũng không có gì quan trọng cả, rắc rối cũng không,.. nên em vào làm gì. Vướng tay chị thêm...."

Trời..! nó sôi máu khi nghe Tuyết nói vậy, liền buôn hết những thứ mà cô mới vừa gọi là nội trợ kia, nhào vô, cùi léc người Tuyết, thấy mẹ Nghi và cả me Tuyết cứ cười hí hửng. Nhất Long ham vui cũng bay vèo dô mà tham gia tích cực.

Cái nhà mới nãy còn im thinh thích , vậy mà giờ đây, ngập tràn tiếng la hét, tiếng cười giòng rụm của nó và cô, cả tiếng hi híc trong veo của Nhất Long nhà ta nữa đấy.

.......................................................................

Khi đã dỗ con ngủ, nó mệt ỏai cả người vì nguyên ngày này phải đi chợ, rồi mua đủ thứ để chuẫn bị cho lần sinh nhật thứ 3 của Nhất Long, mọi thứ trong nhà cũng tự tay nó dọn nó dẹp, vì dì giúp việc đã xin về quê thăm bà con trong vòng nữa tháng.

Sau tiếng cười đùa đó, nay khu bếp lẫn bên ngòai lại hiện lên vẻ cô đơn, hiu quạnh..

Tuyết định xuống bếp pha tách cà phê vì tối nay chắc cô lại phải thức tới sáng với mớ vụn cho cuộc họp ngày mai.

Chợt giật mình vì thấy nó ngồi im thinh thích ngay phía bàn ăn mà đèn lại không bật. Khiến chút nữa cô đứng tim vì chết...( có tật sợ ma....!)

Thở dài một cái, Tuyết nhè nhẹ đi đến bàn, ngồi xuống chiếc ghế ngay cạnh nó.

Đặc tay lên vai Nghi, khiến nó giật mình lên vì đang mãi ló gụp đầu suy nghĩ......-

" Là chị à..."

" Ừ, sao khuya rồi mà em còn ngồi đây...."

Tuy trong đêm tối nhưng ánh mắt buồn của nó vẫn không thóat khỏi tầm nhìn của cô, nó cũng chẳng thèm chi mà giấu nữa,.....không trả lời chỉ ngồi im lặng thôi......

........Vài phút sau....cô lên tiếng.............

" Lại nhớ đến Phong à................."

Không gian tĩnh lặng......

''Em đừng tự hành hạ bản thân mình có đựơc không,''

Chợt nó mở miệng trả lời Tuyết...-

'' Vậy theo chị ,....Em phải làm gì ? ''

'' Đừng sống như vậy nữa, em nên quên......''

Chưa để cô nói, nó đã chặn họng lại rồi.....-

'' Không bao giờ''

Tính nóng nảy trong Tuyết lại nổi dậy.....-

'' Không lẽ đêm nào cũng dùng thứ này mới ngủ được à, em gọi đây là cuộc sống sao, chị cũng đau khổ khi biết việc đó, nhưng ít ra nếu em đã chọn con đường đứng dậy, thì hãy ngừng ngay những hành động này đi.......''

Biết mình đã lỡ lời với nó, nhưng thật sự Tuyết cảm thấy cô không hề nói sai , nên cô cũng không mở miệng nói tiếng xin lỗi.

Đứng nhìn nó thêm một phút nào nữa, chắc cô điên lên mất......điên với cái nhìn cuộc đời của nó. Bật dậy, lấy tách ca fê rồi Tuyết đi thẳng trở lại phòng làm việc của mình.

Để lại trong bóng tối đó, một người con gái đang không còn biết mình nên sống như thế nào mới gọi là cuộc sống. Một hồi lâu sau, nó đứng dây, dới tay mở chiếc tủ kính để rựơu của ông Khải ra, cầm một chai ,sau đó, buớc ra phía ngòai, nơi mà nó đã từng ngồi chờ Phong , cái đêm hắn trao chiếc nhẫn..

................................Bên ngòai cánh cổng trắng............

Mọi thứ vẫn cứ như ngày nào, không hề thay đổi. Chỉ riêng một việc, không gian nơi này không còn hương thơm của Phong nữa. Cũng mất đi những nụ hôn mỗi khi về, những cái ôm sao thật ấm áp, những nụ cười, đôi tay, giọng điệu vang lên thật trầm.

Tất cả, đã mất đi mà không còn dù chỉ là một dấu tích.

Ngồi thụp xuống bên hông cánh cổng, tay cầm chai rượu theo........đôi mắt buồn hiu..........-

" Mặc dù là em kêu chị nói ra, nhưng mà em.....em vẫn tưởng rằng hôm nay chị sẽ nói với em những câu nói nghe được.............

Nghi à...! Em chẳng ngu mụi chút nào...! Mặt dù hiện giờ ...trước mắt của em, là một khỏang tối tâm..... Nhưng không lâu nữa nó sẽ được tốt trở lại......

Sau đó em cũng có thể tìm lại được tình yêu của mình, ....mặc dù đang gặp trở ngại, nhưng chưa phải thất bại, em hãy lên tinh thần.....

Chị cứ nói dối với em, ít ra em cũng cảm nhận an ủi được phần nào....."

Tự nói với bản thân, nó tự nghĩ tại sao Tuyết lại không nói được như vậy với nó. Cầm chai rượu lên, Nghi bắt đầu uống.

Đúng vậy, không biết từ lúc nào, giất ngủ của Nghi đã đi đôi cùng rượu. Không nghiệng, nhưng cũng không tài nào dứt được.

.........................................................................................

Ngay lúc này tại Anh........9 giờ sáng.....

" Gíam đốc, đây là bản tài liệu tôi đã sửa theo yêu cầu của ngài..."

" Được rồi cứ để đó, lát nữa tôi sẽ xem..."

" Vâng..."

Cúôi chào người con trai đó, anh nhân viên bước ra ngòai.......

.......Píp..............píp.........píp...........

..... Bpp.............

" Là mẹ à, giờ này không phải mẹ có hẹn với JEN bàn về chuyến du lịch sao..."

" Cái thằng con này, bộ trong mắt con, mẹ là một người chỉ biết tối ngày đi chơi thôi à..."

" Con không có ý đó"- giọng nói pha chút nụ cười.....

" Thật ra mẹ gọi con là muốn nhắc rằng, ngày mai con bay rồi, làm gì thì làm nhưng cũng phải nhớ ăn uống đúng bữa, ngủ đúng giờ, à còn nữa thỉnh thỏang cũng phải gọi điện cho mẹ đấy có biết không..."

Hắn cười thua với những lời nói của bà Châu, sao nghe cứ như đang dặng dò một đứa trẻ sắp đi học vậy.....-

" dẠ...dẠ...mẹ nói thì sao con dám cãi được, con sẽ làm đúng theo những gì mẹ đã dặn, thưa mẫu hậu của con ...!"

Bà Châu cũng cười phì với thái độ của hắn....-

" Thôi được rồi, mẹ phải đi du lịch đây, con cũng phải cố gắng làm việc đấy biết chưa."

" Vâng vâng.."- nói mà đầu cũng gật theo lia lịa.

.........Cạch........................

Kết thúc cuộc nói chuyện với bà Châu, Phong chuẩn bị sắp xếp lại những hồ sơ rồi cả tư liệu cho cuộc hợp tác vào nay mai. Phải, không biết thời gian liệu có đếm ngược nữa không, Ngày mai Phong sẽ bay trở về nơi đó..........nhưng lại mang trong người, một con người hòan tòan mới.

Đóng các xấp giấy lại, chợt lâu lâu, đầu hắn không hiểu vì sao đầu lại đau buốt lên.............

Nghe bà Châu kể lại, chính bà cũng gần như ngất xỉu khi nghe tin hắn được tìm thấy ở vịnh HOSAI...........

May thay, ngay tại đó, cũng chính là nơi tài xế cũng của ba Phong ở, .......Ban đầu hình vẻ mặt Phong, ông thấp rất giống người nào đó, cứ nghĩ mờ mợi cho đến khi thay đồ cho hắn. Tình cờ ông thấy trên người Phong, dưới cổ tay hắn có một cái bớt nhỏ, gần giống như hình vuông, y hệt như cái bớt có trên tay của cậu chủ Anh Phong.

Hắn bị thương rất nặng, nến không kịp truyền máu có lẽ sẽ nguy đến tính mạng.

Đưa Phong vào bệnh viện, tuy nơi này không đầy đủ tiện nghi như thành phố, nhưng rất may, lọai máu Phong cần lại không hề thiếu.........có thể nói rằng trong cái chết hắn vẫn còn tia hi vọng.

Sau khi, các bác sĩ đã giúp Phong sát trùng....khâu lại vết thương ở bụng. Ông tài xế của ba hắn, quay về định đem một ít đồ cá nhân cho hắn. Chợt thấy, áo quần lúc đầu của Phong mặc, đã lan đầy ra vết đỏ ra vì máu, ông đem giặc ......, .rơi chiếc điện thọai ra.......

Ồ....! Đó là lọai không vô nước cơ đấy, tò mò, ông nhấn vài nút xem có khởi động được không.

.........Tuy màn hình đã chuyển động nhưng so với vùng này thì không có lấy một hàng sóng nào cả. Ấn ấn vòng vo một khỏang thời giờ, ông ngạc nhiên khi nhìn thấy trong tập tin chứa ảnh, ngòai hình của một cô gái xinh đẹp ra, còn có cả tấm ảnh của ông Võ.

Tim như đứng lại.......

< Vậy là...vậy...là..........>

Đúng như ông đã hồ nghi, cậu trai trẻ này nhất định là con của chủ tịch quá cố Thiên Anh Võ.

Ngay tất tốc ông lục tung cả các phòng óc trong nhà mình để tìm ra cái thùng giấy nhỏ.

Bên trong có cất giữ vài thứ, khi ông còn là lái xe cho ông chủ mình..........

Mò tung một hồi, cuối cùng ông cũng kiếm được, nhanh tay thóang các nắps thùng giấy ra, .........tìm ............tìm .........tìm.......

< Đây rồi...!">

Chính là số điện thọai liên lạc với văn phòng BLUS............

...............................................

Gọi mãi nhưng vẫn không có ai nghe máy................

Thế là ông lại lục xem trong đó còn số điện thọai nào có thể liên lạc không..., lát sau, ông tìm được số của bà Châu, nhưng đã mấy năm trời rồi, chắc gì bà vẫn giữ..........Nghĩ hồi ông cũng nhất phone gọi thử

................................!

.................Số máy quý khách gọi không tồn tai............xin vui lo.........

Biết ngay mà, đột nhiên ông trợn mắt, rồi tự lấy tay gõ vào đầu mình.....cỐC......

< Trời ạ, sao mình ngu thế này..! điện thọai không gọi được nhưng chắc chắn phải có số chứ...>

Thông minh đã quay về với ông.,...lại mở máy Phong một lần nữa.tra mục danh bạ.thì nguyên cái chữ "MẸ" to đùng đã cho ông kết quả.....................

.............Tất nhiên khi nghe đựơc tin này, lập tất bà Châu bay từ ý sang đó để gặp hắn.

Nhìn thấy Phong mà lòng bà đau thắc lại,...tại sao lại thế này, rút cuộc chuyện gì đã xảy ra với hắn.........ai đã nhẫn tâm làm ra chuyện này chứ.......

Nứơc mắt bà rơi đến sưng cả đôi mắt..................

Một tuần sau Phong tỉnh dậy, mọi thứ mờ mợ trước mắt hắn, dần dần mới hiện rõ ra......

Hình bóng bà Châu là thứ đầu tiên ập vào mắt hắn, kinh ngạc nhìn lên.......giọng tuy yếu nhưng vẫng rõ....-

" Mẹ............"

Lạy cầu ông trời, thì ra hắn vẫn còn nhớ tới bà mẹ ham vui này, bà Châu cuối người xuống ôm chầm vào thân hắn, khóc ào lên....

Phong mỉm cười, dùng tay xoa lưng bà,dỗ dành không khác gì dỗ trẻ....

Lát sau, dần dầu đầu óc cũng bớt đau lại.........đưa tay sờ lên thì hắn thấy một mãnh vải bao quanh đầu mình, nghe bà Châu nói, hắn mới biết mình rơi xuống vực, nhưng hình như lại va phải đá ngầm, nên máu bầm trong đầu vẫn còn tích tụ, Tạm thời hắn sẽ quên đi một vài kí ức.

Cứ mỗi khi bà Châu mở miệng hỏi chuyện gì đã xảy ra với hắn, thì đầu Phong đau buốt lên, hỏang hốt, bà ôm con vào lòng, không muốn thấy hắn trong tình cảnh này nữa.

Nên bà quyết định, đưa Phong trở về Anh, những gì không nhớ, bà cũng không hối thúc Phong phải nhớ lại nữa. Bà múôn Phong hãy sống với hiện tại, và hãy quên những quá khứ đi.....quên luôn những chuyện hận thù.

Vì bà biết, hắn đã từng cố chấp khi cho rằng cái chết đó là sát hại, chỉ có hắn nghĩ như thế, thật ra bà Châu đã biết thật sự không liên quan gì ông Khải, nhưng giẫu có giải thích thế nào đi chăng nữa. Hắn cũng không nghe.

Có lẽ, quên đi cũng là một chuyện tốt. Bà Châu không hề hay biết, đã có một người con gái từng hiện diện trong tim trong trí Phong, và bà cũng không ngờ được những gì hắn và nó đã trải.....

...........................................................................

Sau công việc, Phong quay trở về nhà.......................................

Từ khi sau vụ tai nạn đó, đôi lúc hắn thấy đầu trống rỗng, đặc biệt khi đã chìm vào giấc ngủ, hình bóng của người con gái đó lại hiện lên.........làm hắn giật mình tỉnh dậy, xen lẫn vào đó là cơn đau buốt của cái đầu.

Chiếc điện thọai của Phong, vô tình không biết, bà Châu nghĩ, nếu đã quên thì thôi hãy cho nó trôi theo vậy.........Đâm ra sự tồn tại của những tấm ảnh trong đó bị xóa đi một cách vô tình vô thức.

...........................................................................

Ngày mai là Phong sẽ trở về......................................

Liệu nó và hắn có còn duyên nợ với nhau nữa không...................

Với trí óc của Phong lúc này, cho dù thấy nó chưa chắc hắn nhận ra được.....................

Chuyện gì sẽ lại mở ra giữa nó và hắn đây.?

Còn Phương lúc này, sau 4 năm cắch biệt, nhỏ đã ở đâu...........

CHÁP 47

Duyên Hay Nợ..!

Sau khi Phong mất tích tập đòan SPY cũng im vùi bên nơi nó ở. Nhưng mặt khác không ai biết rằng, SPY lại đang phát triển rất mạnh bên Anh, do hiện tại, nó không chạm tay vào đóng giấy nhựa đó. Nên không hề biết trình tự phát triển của các liên minh. Phải rồi cho tới bây giờ vị trí liên minh giữa KEY và SPY vẫn đuợc Tuyết giữa nguyên vẹn.

Vì đây là điều mà Nghi muốn, nên cô cũng không từ chối đựơc. Hơn nữa, cũng không ảnh hưởng gì.

Sau khi trở về với vị trí của mình, Phong đã xem lại các hồ sơ, và tình cơ thấy được bản hộp đồng của phia bên mình và SNO một tập đòan không mạnh nhưng khá vẫn, tiếp theo hồ sơ bên dưới là của KEY , nhưng trời xui đất khiến. Phong chỉ ngừng tại đó, không lật lên nữa, nên hòan tòan không biết gì về KEY.

Nhưng sau lại bị quăng vào thùng thủ, khi hình như nó vẫn còn hiệu lực. Hơn nữa lại không hề có cái đơn nào chứng minh hai bên đã ngưng thảo hiệp.

Đây cũng chính là nguyên nhân khiến Phong quay trở về để bàn thảo lại với bên SNO đấy.

****************************

Tại tập đòan BLUS.......................

" Nè, thấy gì chưa, hôm nay cô nàng chảnh chọe đó lạ tới..."-

Một nhân viên nữ nói với vẻ mặt không mấy là ưa cô nàng chảnh chọe đó.

" Bà làm ơn, người ta đẹp lại giỏi, hơn nữa hai tháng sau là đính hôn vốn giám đốc rồi, thôi mơ mộng đi...."- cô bên cạnh đốp chap lại.

" Gì chứ, bộ bà không thấy giám đốc luôn tỏ ra lạnh lùng với cô ta sao..."- Vẫn cuơng tới cùng.....

" Với ai chẳng vậy , có phải chỉ mình cô ta đâu.."- Bình thản nói.

Chợt...............

" Nhưng mà cũng đúng, hồi đó, giám đốc rất hay cười, đôi lúc lại còn trêu chọc nhân viên nữa, sao bây giờ thay đổi dữ vậy...."

" Bởi mới nói, cái cô nàng thấy ghét đó, chỉ được gia thế cao sang từ cha, chứ nếu đem ra so với tôi, thua xa lắc xa lơ đấy...."

Cô ngồi cạnh, đổ mồ hôi hột, khi thấy bà đồng nghiệp của mình tự tin phát ớn....-

" Xuống dùm cái đi bà nội...."

" Xí..."- hất hàm lên, sau đó quay trở lại công việc.

..................................

.......Cạch.................

" Anh chiều nay mình đi ăn tối với nhau nhé...."

Vừa đóng cửa phòng làm việc của tên này, Chi lập tức lao vào lòng, ôm trọn lấy người Tuấn...nũng nịu...

" Đây là công ty, chiều nay anh có hẹn với khách rồi"-

Hành động và gương mặt đã vô cảm rồi, vậy mà cả giọng nói còn vô cảm hơn. Lạnh như tuyết........Thấy Tuấn bất ngờ tháo tay mình ra cô nhăn mặt....

" Có sao đâu, chẵng phải hai tháng nữa là chúng mình cũng sẽ đính hôn sao..."

Với tay lấy số hồ sơ mở ra đọc, miệng nói...-

" Khi đó hẵn tính...."

Nhìn vẻ mặt lạnh lung của Tuấn, dù Chi có nũng nịu, ra vẻ dễ thương cỡ nào thì thái độ đó cũng không hề thay đổi, tức lên cô lấy chiếc túi sách, rồi bỏ ra khỏi phòng sau tiếng đập cửa mạnh.........

.......RẦM.........

Bước đi với vẻ mặt tức tối...

Cô nhân viên lúc nãy nhìn Chi cười khỉnh.....-

" Thấy chưa, tôi nói có sai đâu, chưa đầy 3 phút đã tự bước ra về...."

Thở dài với cái màn nhiều chiệu của đồng nghiệp mình.....-

" Bà cũng rãnh nhỉn, ngay cả chuyện này cũng ngồi mà tính với nham~...."

..........................................................

Quay trở lại bên trong. Tuấn ngữa người ra ghế, tay đưa lên che trán mình, suy nghĩ gì thì tác giả bó tay....không tài nào biết được.

Với cái thái độ đó đủ thấy Tuấn không hề ưa Chi, nhưng không hiểu tại sao lại đồng ý đính hôn vậy nhỉ, nếu nói về gia thế lại càng không.

Giữ IKEA và BLUS vẫn họat động một cách riêng lẽ, không hề hợp tác gì, ....còn nói về RASE sau khi phát hiện có sự nhún tay của Chi, lập tức Tuấn đã rút hết ra, không thèm ngó ngàng đến cái tập đòan đó nữa.

Nhỏ đã đi, tên này cũng thay đổi, mất người yêu lẫn người bạn. Tuấn galăng, vui vẻ, hay cười ngày nào nay đã chết. thay vào dó là vẻ mặt lạnh đến sát người, giọng điệu cũng vô cảm đi.

Dù đã có tìm nhỏ, nhưng kết quả lại là con số không, bao nhiêu đêm say mềm với rượu, mọi thứ trong phòng bị phá tan không mảnh giáp. Đập vỡ tức cả........

Nổi giận cũng nổi giận rồi.........

Khóc cũng đã khóc.................

Bây giờ có thể làm gì nữa............chỉ còn cách tự biến mình thành 1 con người khác .

...............................................................................................

Hôm nay, sau chuyến bay dài, cuối chùng Phong cũng đã đặc chân lên mãnh đất mang đầy mùi hương của hòai niệm.

Không hiểu sau hắn cảm thấy nơi đây rất là quen thuộc. Thật kì lạ nhưng lại không tài nào giải thích được.

*****************

.......Tút....Tút..........Tút.............................

.........Cạch.............

" Có chuỵên gì.."- Tuyết nhấn phone lên, tay vẫn không ngừng xóay vào những con số trên mặt bìa..

" Dạ thưa giám dốc, Cuộc hợp sắp bắt đầu rồi ạ..."

............Tịch............

Cây bút rơi khỏi tay cô, nghe mà cứ như sét đánh vào đầu ấy,

< Chẳng phải mới vừa họp xong sao, giờ lại hợp nữa....hợp gì mà hợp hòai vậy....cái công ty chết tiệt này, Tao ước gì gặm mày vô họng được.....tức quá......>

Bệnh lười lại tái phát, bó tay với bà này.

...................................................

Hôm nay cũng là sinh nhật của Nhất Long, nó đã chuẩn bị đẩy đủ hết mọi việc. Suốt ngày nay, ông Khải cũng chung tay góp sức, đó chính là dẫn Nhất Long đi vòng vòng ngòai đường, vì nếu để ở nhà, thì còn gì là bất ngờ nữa.

.....................................................

Tuyết nhùi đầu giải quyết xong hết đóng công việc, rồi phóng vèo bay về nhà.

Chạy thục mạng vô.........

......Bp...........Bp........Bp

...RẦM.........

Giật thót người vì cái chiêu mở cửa kinh khủng của cô, nó hét lên, quạo quọ....-

" Chị làm em xém tí là chết vì đứng tim đấy..."

Cười huề cộng giả điên....-

" Hê....hê...hê...cho chị xin lỗi, à mà ba và Nhất Long vẫn chưa về à...."

" Ừm, em dặn papa cỡ 6 giờ hãy ve, vì em vẫn chưa làm xong.."- miệng nói tay không ngừng cầm con dao cắt......

Bước gần tới sau lưng Nghi, Tuyết thọt tay bóc sợi mỳ nhìn thật hấp dẫn cho vào miệng mình.......-

" Chà,....càng ngày tay nghề càng cao nhỉ, .." Nói xong, liết mắt sang cái bàn.......há hốc mồn lên.....

" TRỜI...! Đừng nói với chị là mình em làm hết đấy nhà............"

Bà này hỏi sao quái thế, nó chu mỏ đốp lại.....-

" Chứ chẳng lẽ ma giúp em à..."

Nhìn nó cười một cái, , rồi cô cũng bắt tay vào trang trí căn phòng ...........

................Mọi việc đã chuẩn bị xong rồi.....................

..............................................

..........CẠCH...................

" Ông ngọai, sao lại phải bịch mắt con vậy, tối quá hà , Nhất Long hổng thích tối đâu...."

Ông Khải hai tay che mắt thằng bé lại, bước đi nhẹ nhàng theo phía sau,......-

" Có ông bên cạnh, con đừng sợ.......chỉ còn vài bứơc nữa là ok.."- Gìa mà nhí nhảnh ớn nhỉ..........

Nó dơ tay ra hiệu cho ông...................

................1..........

.................2.........

...............3...............

Buôn tay xuống.................

" TAA...A ...ĐAN...ĐAN....N..........."- Hai chị em đồng thành..........

" Á.........Á............."- Mắt to tròn mở ra hết sức, trứơc mặt Nhất Long là một chiếc bánh sinh nhật to ơi là to, xung quanh còn đặc khắp món quà nữa, chưa hết, trên bàn tòan là những món mà Nhất Long thích ăn........hét tóang lên, chạy ào tới..........

" MẸ NGHI LÀM CHO NHẤT LONG HẢ......."-

Ngó lên ngó xúông chiếc banh to đúng, bên trên là một con gấu bự thiệt bự làm bằng kem............đôi mắt như đầy sao, cứ xúyt xoa xúyt xoa nhìn chiếc banh.

Vừa dứt lại quay sang bên kia, ôm một con gấu thật bự, nhưng lần này không phải là gầu bằng kem, mà bằng long mềm mượt ấy chứ.

Gương mặt đo đỏ hồng hồng lên vì cười đến mỗi cả miệng.........hết quà của mẹ Nghi, lại có quà của mẹ Tuyết.

Cả ông ngọai cũng có quà cho Nhất Long nữa, đó là một chíêc máy bay bằng mô hình, hình thôi là đã thích.

Thấy con cứ chạy hết chỗ này tới chỗ khác, tay hết ôm gấu bông rồi lại quay sang mô hình, chợt nó tự hỏi.......-

< Em làm tốt lắm phải không anh...>

Mãi ngẩn ngơ nghĩ gì trong đầu mà khong biết Nhất Long đã chét banh kem lên mặt nó từ lúc nào.

Đột nhiên thấy ông Khải và Tuyết cứ ôm bụng cười, nó chả hiểu gì cả, vẻ mặt ngu khong đỡ chìa ra.....-

" Gì thế, sao lại nhìn con cười....!"

.................?

Bất giác tự hiểu, nó liền đưa tay sờ mặt thì ...

" ÔI TRỜI ƠI, SAO CON KHÔNG CHÉT LÊN MẶT MÀ LẠI CHÉT LÊN TÓC MẸ VẬY.........."

" HA.....HA....HA...." Tuyết cười rủ rượi mà dính đòn lúc nào cũng không biết, Nhất Long cũng tặng cho cô một cục lên đầu....( Thằng nhóc này , lựa chỗ chét cũng độc thiệt...)

" HA....HA....HA..." thấy Nghi cười mình, tự nhiên cái tay bất chợt đưa lên sờ thử...tá hỏa ra......

" Á.....Á....CÁI GÌ THẾ NÀY...."

Nhất Long cười khúc khích nói......-

" Con yêu cả hai mẹ Nghi và mẹ Tuyết luôn......"

Chứng kiến cảnh tượng chơi ngu, ông Khải thầm nghĩ < Số mình hên thiệt.......>

Nhưng chợt nghe Nhất Long nói thẾ, ông giả bộ giận.....-

" Chà, vậy là Nhất Long không yêu ông rồi...."

Cười toe tét lấy tay chỉ về hướng ông.....-

" Đâu cơ, ông ngọai là cục bự nhất đấy...."

" WHAT..!!!"

Nó cả Tuyết, hai người cười đến quẹo quai hàm khi nhìn vẻ ngồ không đỡ của papa, chợt những con mắt nhìn nhau rồi cười nham hiểm......

1............

2.......

3.......

SỐP LÁ CÀ

Nhào lên như cứơp giựt, tay ai cũng bóc một nắm banh kem ném vào người đối diện, mặc xác quen hay không quen trừ bản thân mình ra là cứ nhắm mà ném....

" Vui quá...cho Nhất Long tham gia với...."

" Nhất Long qua bên mẹ nè, ............."

" Gì chứ, bên mẹ Tuyết an tòan hơn............"

" Nè ......ông ngọai không đáng tin sao........"

Nghĩ sao ba người tranh nhau một thằng nhõ............

Nhìn qua nhìn lại rút cụôc..........thở dài một cai'...

" Nhất Long hiểu rồi........"

Vừa dứt câu, cậu bé bóc cả hai tay vào chiếc bánh, nệm cho mỗi người một quả.............

"Á.......Á........CON DÁM NÉM MẸ SAO......"- nó hét tóan lên khi người nhận chuởng đầu tiên là nó........

Tích tắc sau hai giây, Tuyết cũng lãnh trọn........

Ông Khải lần này khôn nhỉ, núp phía sau ghế so fa, nên không hề dính đạn.

Tự nhiên thấy sao im lặng quá, dần dần ông nhố cái đầu lên............

......BẸPPPPP...........

Cả ba cùng nhau ụp nguyên cái banh lên đầu ông Khải , Nhất Long không nói gì chỉ cười ha ha, còn nó và Tuyết.....-

" Ấy...! chơi vậy mới công bằng chứ papa..."

Núp chi để rồi lãnh trọn cả ổ................

Cứ thế mà căn nhà rộn nức lên tiếng cười lẫn tiếng rượt đuổi. Đồng thời một tính hiệu phải dọn nhà đến mòn lưng cũng bắt đầu nhấp nháy. Đúng vậy nhìn cái nhà không khác gì cái chuồng heo hết. Kem dính chền bệch trên nền, thảm cũng không tha.

.....................................................................................................

Sau một đêm cười đến không thể cười nổi vì phải thức mà dọn dẹp cho đến sa'ng mới xong, Tuýêt thì lại được ưu tiên vì mai còn phải đi làm, nên ko cần dọn mà bay thẳng cẳng vào phòng ngủ, tất nhiên sau khi đã tắm gọi.......ông Khải cũng dẫn Nhất Long đi tắm rửa, chỉ còn mỗi mình Nghi là cong lưng với đóng hỗn tạp này. Tuy mệt nhưng nó lại cảm thấy rất vui vì đã mang lại cho con một buổi sinh nhật như thế.

Chợt.......

Nền gạch uớt đi vì nứơc mắt cuả Nghi rơi xuống...............tay lau nhưng mặt lại khóc..........

Nó nói lên giọng nhỏ, nức nở...........-

" Hôm nay là sinh nhật lần thứ 3 của Nhất Long anh à.............con lại thêm một tuổi rồi,....nhưng sao anh vẫn chưa về..........sao anh không về với mẹ con em.......................hức.....hức,........hức................

Em phải làm thế nào đây............phải.... làm sao.....Phong...em ....sẽ.... chết vì.....nhớ ...anh.... mất...........em ...rất.....nhớ....anh....."

Trong đêm, người con gái vẫn rơi những giọt nước mắt, trong tim.....hơi thở trở nên đứt đọan.......sự chờ mong mòn mỏi, cái tình yêu mà Nghi trao Phong sao lại đau khổ như thế,.....sao lại nỡ hành hạ một trái tim chưa bao giờ ngừng rỉ máu......................sao đến bây giờ, bàn tay ấm áp ấy lại vẫn chưa xuất hiện.....để rồi xoa dịu cái đau, cái nhứt trong lòng...đó.......sao lại để người con gái này....đêm nào cũng mong cũng chờ đến khô cạn nước mắt đi.

.................................................................

Vẫn như mọi hôm ông Khải đưa Nhất Long đi nhà trẻ rồi lại về, nó thì cũng bắt đầu thấy chán khi phải ở nhà suốt thế này, quay về công ty lại bị bà chị xua đuổi như đuổi tà vậy.

Chợt nó nảy ra ý nghĩ < Không làm chỗ này thì mình đi chỗ khác >

Thế là nó sách chiếc túi đựng hồ sơ của mình, rồi cầm theo bản điều tra về một số công ty trong phạm vi thành phố........................................

..............Đi một hồi..chỗ này được, nhưng xa quá, nó lại không thích lái xe...........KHÔNG DUYỆT..!

..............Chỗ này.....! ừhmmmmmm......cũng không được, không xa nhà , nhưng lại xa trường của Nhất Long.....................như thế thì rất bất tiện trong việc đưa đón............ KHÔNG DUYỆT..!

Đi hết nơi này tới nơi khác, nó cứ lập đi lập lại hàng trăm lần chữ KHÔNG DUYỆT..!.

......Một lúc sao................

....< A..! chỗ này good đây, cách nhà không xa, lại nằm ngay đường chính dẫn đến trường Nhất Long..............OK lần này DUYỆT...........>

Ngườc lên nhìn công ty đó...Phìa ngòai treo tấm bảng........

[ Chi Nhánh B-SNO ]

Mỉm cười với chính mình , nó như ra hiệu chào tấm bảng................

" SNO ...! TAO TỚI ĐÂY.."

............................................................................................

Tại Chi Nhánh Chính của SNO.

" Ồ....Cậu làm tôi bất ngờ thật........"

" Chào ông, tôi là Thiên Anh Phong...."- hắn đưa tay ra bắt...

..................................

Sau màn chào hỏi, hai bên bắt đầu nói chuyện về hợp đồng.....

" Thật ra, đã một thời gian rồi, chợt một ngày phía bên cậu mất liên lạc với chúng tôi, nhưng số vốn thì vẫn còn, không bị rút."

" Vậy sao..."

" Trước đó chính cậu đã đề nghị ta nên mở rộng thị trường SNO bằng cách tạo thêm chi nhánh, chúng tôi cũng đã đồng ý, nhưng vì sự mất liên lạc nên tạm thời B-SNO chưa đựơc tổ chức hợp lí, nhân viên cũng đang trong thời kì tuyển dụng"

Hắn đăm chiêu suy nghĩ, rồi ........-

" Ngài nói, chính bên SPY đã chổ động huy vốn vào thành lập B-SNO sao..?"

"Đúng vậy , vì chúng tôi không đủ nguồn , nên SPY đã quyết định hợp tác, chính vì thế thật ra bên ngòai là danh nghĩa của chúng tôi, nhưng thật chất nó được xây từ vốn của cậu..."

" Thì ra là vậy...."

Thấy hắn cứ đắng đo suy nghĩ, giám đốc SNO cứ tưởng, Phong đang nghĩ vì sao mình bỏ vốn nhưng lại để họ đứng tên như vậy có lợi gì cho hắn ....thành ra ông lên tiếng....-

" Nếu cậu để tâm đến......"

" Không, tôi đến đây để tiếp tục khỏang hợp đồng giữ chúng ta, cứ xem B-SNO là sự hợp tac giữa chúng ta vậy.

Tôi sẽ giúp ngài kết cấu lại tổ chức đó, đổi lại, ngài có thể giảm 2% tỉ số nhập hàng bên Anh cho SPY không........."

" Ồ..! nều chỉ có thế thì không vấn đề gì cả, cám ơn cậu đã tiếp tục hợp tác cùng chúng tôi..."- ông mừng vì cái yêu cầu hắn đưa ra thật sự quá đơn giản, giảm 2% thị trường bên Anh thì, nó không quá khó với SNO. Vội đứng dậy chìa tay ra phía hắn.

" Tôi cũng rất vui vì lại tìm thêm một liên minh vẫn chắc...."- đón nhận lấy.

........................Ngưng một khỏang hắn nói tiếp.........

" Ngài có thể cho tôi xin tất cả danh sách nhân viên ứng cứ cho B-SNO đợt này không."

" Tất nhiên rồi, cậu chờ tôi một chút..."

..............................

.............

Sau buổi gặp mặt đó, thế là Phong đa có trong tay danh sách của nhân viên xin việc. Hắn nào biết, một trong những bìa vàng trong đó có tên của một cô gái mà hắn quen..........

Vậy là chỉ hai ngày nữa, Phong sẽ chuyển sang B-SNO, và chính thức quản lí công ty đó. Dù chỉ là một chi nhắn nhỏ, nhưng điều đó càng làm hắn thấy thú vị hơn, so với việc điền khiển một Tập Đòan đã vốn hùng mạnh thì thách thức lần này có lẽ hấp dẫn hơn cả tập đòan ấy chứ.

..............................................

Sau khi đã nộp đơn xin việc, điều nó làm bây giờ chỉ là ngồi đợi cuộc điện thọai trả lời từ phía B-SNO mà thôi.

Tại Một Vùng quê ....................

" Em đã suy nghĩ kỹ chưa,............."

" Phải chuyển đi thật sau..."- giọng nói có phần không muốn.....

" Ngốc này, thế em muốn một tài năng như Chấn Vũ lại vì em mà bị hao mòn tại nơi này à..."- Gịong lớn tiếng.

" Nhưng thật ra.........< em có nỗi khổ của mình anh à >" - nói một nữa, một nữa không muốn nói.

" Không nhưng nhị gì cả, ngay mai lập tức lên thành phố ngay, nếu không anh sẽ gói em vào thùng rồi gửi đi lên đó đấy.."- cười true đùa.

"............"

............

" Mẹ ơi... !...Mẹ ơi............ !."

Định nói gì tiếp thì đã bị tiếng kêu của Chấn Vũ cắt ngang, Phương xoay đầu về hướng thằng bé, tay vẫy gọi ....

Thằng bé đáng yêu cứ nô đùa trên cánh đồng xanh mươn mướt, trên tay là con diều gọng bằng tre thân bằng giấy, do chú Quân làm cho.

Nhỏ cứ mãi nhìn con cười mà quên mất lúc nãy mình định nói gì nữa.

Chợt Quân đưa tay xoa đầu nhỏ....-

" Đừng suy nghĩ nhiều nữa, điều đó là vì Chấn Vũ mà....."

Nhỏ quay đầu sang nhìn anh với ánh mắt vừa muốn đi, nhưng cũng vừa không dám...rồi lại chuyển sang nhìn Chấn Vũ. Phải, như lời cô giáo nói, nếu đựơc học trong một môi trường đầy đủ có lẽ tương lai tốt đẹp sẽ đến với đứa con bé bỏng của nhỏ nhiều hơn .

Chấn Vũ tuy chỉ mới 3 tuổi, nhưng lại có khiếu về kĩ năng vẽ, mặc dù tại đây vẫn có trường có lớp để học. Nhưng để trao dồi và có cơ hội dự thi các giải thưởng thì có lẽ phải chuyển lên thành phố mới được. Vì có khi nào họ tổ chức thi vẽ dưới một vùng quê xa xôi này đâu.

Chấn Vũ rất mê vẽ, ngày nào cũng cùng đám trẻ trong làng chạy ra cánh đồng, nơi đã thu họach, chỉ còn lại mặt đất hơi ẩm có thể vẽ lên đó một cách dễ dàng.

Ngòai việc sợ phải đối mặt với Tuấn, nhỏ còn e ngại về tiền bạc. Với tất cả những gì bây giờ nhỏ có, cùng lắm chỉ đủ trang trải , cầm cự chừng 3 tháng là cùng.

Như hiểu đựơc cái phiền về tiền bạc qua vẻ mặt nhỏ, Quân đưa tay vuốt mái tóc Phương, nói....-

" Em đừng lo, sau khi anh xong việc nơi này, rồi anh cũng sẽ lên trên đó với em."

Ngạc nhiên khi nghe Quân nói thế, nhỏ lập tức từ chối lại.....-

" Không, em sẽ tự tay mình nuôi nấng Chấn Vũ, em không muốn nhận sự giúp đỡ nào hết, anh đừng làm như vậy........."

.............CỐC...........

" Cái con bé là, cả lời anh hai cũng không nghe à...."

Ôm cái đầu đau điếng khi bị Quân cốc một cục , nhỏ nhăn mặt....-

" Nhưng......"

" Cứ như những gì anh đã nói, nhất định sau khi xong việc, anh cũng sẽ lên đó, lúc ấy em không được đuổi anh ra khỏi nhà đấy...."

Trợn mắt lên.......-

" Nè, em còn không biết có đủ tiền để thuê không , giờ thêm anh nũa, điên à..."

" Ax...x....chưa gì đã biến thành nô lệ của tiền rồi....sao cứ mở miệng là em cứ nhắc tiền tiền thế..."- Qụao quọ với Phương.

" Cuộc sống .........đó là thật tế với em .."- Thở dài một hơi, nhìn về phía xa xăm......

..............................................................................

Cuối cùng, không còn cách nào cả, Phương đành quay trở lại thành phố vì con vậy. Từ khi gặp lại Quân trong tình cảnh thảm thương nhất của mình, nhỏ đã được anh giúp đỡ rất nhiều. Quân thương Phương không khác gì em ruột, nhỏ cũng vậy. Đôi lúc nhớ Long mà lòng Phương đau thăc lại, nhỏ đã bỏ đi mà không them nói một lời, chắc Long buồn nhỏ lắm. Cả Nghi nữa, người bạn mà nhỏ quý, yêu mến nhất........

Với Tuấn, đêm nằm Phương cũng chìm trong nứơc mắt, cứ hễ nhỏ vừa ngủ, hình ảnh tên đó lại hiện ra, khiến Phương chòang tỉnh dậy, gương mặt bé bỏng của Chấn Vũ , sao lại giống Tuấn thế , ôm con mà ngủ khi tim đau , lòng nhói.......

Có lẽ ông trời còn thương lấy Phương, gặp lại Quân, người đã từng mang lại tiếng nói giọng cười cho nhỏ..........đúng vậy không ai khác, chính là Phùng Minh Quân.

..........................................................................

Sau một đêm trên chuyến xe lửa, nay bước chân nhỏ đã đặc lên mảnh đất ngập đầy kỉ niệm........

Vừa mới lên thành phố, lại vào cái thời gian tối nữa chứ, một tay bế Chấn Vũ, một tay cầm tờ địa chỉ Quân đưa, đó là một khu trọ bình dân, giá tương đối, lại là nơi khá an tòan. Gần dó cũng có công viên, khu chợ, và cả trường học nữa.

Vốn sinh ra trên thành phố này, nên việc kiếm địa chỉ không khó gì với Phương là mấy.

Thấm thóat sau nữa giờ đồng hồ, rút cuộc, nhỏ cũng đến được nơi.......

.............Kính kong..........kính.kong.....

........Cạch..............

Một bà lão , nhìn phúc hậu, ra mở cửa.....-

" Ai vậy, đã khuya thế này......"

" Dạ cho cháu xin lỗi, nhưng có phải ở đây cho thuê không bà.."

Nhìn Phương tay bồng con, vai kia lại mang cả chiếc túi to đùng. Bà lão vội giúp nhỏ xách đồ vào......-

" Trời, khổ thân, sao lại đi vào khuya thế này, người thằng bé lạnh hết cả lên rồi tội quá....."

Phương biết điều đó nên mới chạy hết sức có thể, ngay cả chiếc áo khóac của mình nhỏ cũng mặc cho Chấn Vũ, với cái áo thun phong phanh, gương mặt Phương chợt tái đi vì lạnh.

Bà lão là chủ của ba căn phòng trống ngang dãy nhà, cũng may vẫn còn dư một phòng trọ, nên tất tốc bà cho nhỏ vô thuê. Lại thương cảnh gái một con, bơ vơ vào đêm tối thế này. Bà ân cần giúp đỡ.............

Nhỏ chợt thấy mình may mắn vì gặp được chủ nhà tốt như thế này, nhưng không phải vì thế mà không trả đều đặng tiền nhà được.

Vừa cất đồ đạc , và bế Chấn Vũ lên giường nắm, lập tức Phương móc những tờ giấy nhăn nhui ra , duốt duốt cho thẳng rồi đem đưa cho bà lão.

Lúc đầu bà liên tục từ chối vì, bà muốn ở hết tháng hãy trả, nhưng tính nhỏ đâu phải ra đó.....nên thúc ép không ngừng, rồi bà cũng phải đành nhận lấy từ tay nhỏ.

Một phần vì Phương sợ, nếu gặp trắc trở đột ngột, cũng sẽ không phải lo vì chưa đóng tiền nhà, nên tốt nhất, đầu tháng là chuẩn.

....Sáng hôm sau, Nhỏ dẫn Chấn Vũ đến nhả trẻ nhập học, tuy học phí khá cao, nhưng nếu không để con ở đây thì không tài nào nhỏ yên tâm mà đi kiếm việc được. Bên cạnh đó, Chấn Vũ cũng sẽ vui hơn khi cò bạn cùng chơi. Một công đôi việc.

Thế là lại thêm tiền học phí rồi. Chưa có việc mà đã tiêu một khoảng không nhỏ. Khi vừa đưa Chấn Vũ vô trong lớp, gặp cô giáo, trao đổi vài thong tin, sau đó hôn tạm biệt con, nhỏ bắt đầu đi kiếm việc.

Vì giữa chừng bỏ đi nên cả bằng tốt nghiện nhỏ cũng không có, tuy Phương rất giỏi Anh, Tóan và Hóa nhưng lại không có gì làm chứng cả, vì thế nghề dạy thêm xem như đi đứt vậy...........

Đi một hồi.......chợt nhỏ nhìn thấy bên ngòai một công ty khá lớn, có đề tấm bản nhỏ bên góc trái là cần người quét dọn- làm vệ sinh, lương theo giờ, lại không hạn chế thời hạn. Có nghĩa nhỏ có thể lảm bao nhiêu giờ tùy theo ý cũng được, 'Nhưng ít nhất phải là 5 tiếng...........hơn nữa lại có canteen cho nhân viên, ồ vậy là bao ăn nữa đấy.......

Thế thì còn gì bằng......tất tốc Phương bước vào xin việc..........

Nơi Phưong xin vô làm là công ty của POP.

********************

Tại tập đòan BLUS..................

" Tôi nghĩ chúng ta nên mở rộng sự hợp tác không chỉ với nhữg tập đòan hung mạnh, mà hãy gắn kết cả với những công ty nhỏ nhưng vẫn chắc."

Một người lên tiếng trong cuộc họp........

" Tôi không tán thành ý kiến này, đúng thật đó cũng đựơc coi là sự đầu từ, nhưng lại hơi mạo hiểm , hơn nữa nếu gắn kết, đồng nghĩa chúng ta phải bỏ ra một số vốn để điều chỉnh hoặc nâng cấp công ty đó lên......"

" Nhưng tôi lại cho rằng ý kiến này khá sáng tạo, trước giờ chúng ta chỉ tập trung vào những nơi khá mạnh. Nhưng bên cạnh đó, các công ty con càng ngày càng phát triển, vì họ có xu hướng khá trẻ, những í kíên mới mẻ, đột phá cũng đi ra từ các công ty vừa thành lập ấy. Tôi nghĩ, chúng ta sẽ có thêm được những kinh nghiệm lẫn sang kiến mới khi hợp tác cùng họ đấy...."

"............."

"........................'"

Cuộc họp diễn ra rất sôi nổi, ai cũng đều nêu lên í kiến của riêng mình, Tuấn nảy giờ chăm chú ngồi nghe, thật sự vài người nói rất có lí, hiện tại rất nhiều công ty mới được thành lập. Đồng nghĩa họ đang xây dựng những bộ óc linh họat mới. chắc chắn rất co lợi khi ta hợp tác cùng.

Về vốn thì không thành vấn đề. Khó là khó ở chỗ phải chọn đúng mục tiêu để đầu tư cho đúng........để làm đựơc việc này. Người đó phải có tầm nhìn xa mới được.

Cuối cùng phiếu bỏ quyết định đồng ý cao hơn phía bên không là 2 phiếu, nên bây giờ Tuấn đang chuẩn bị xem xét các hồ sơ tài liệu về những công ty vừa thành lập đó.

Ngồi trong phòng làm việc, tay cứ lực hết xấp này đến xấp khác, mắt Tuấn cứ lướt qua giữa...........HUK......POP......TUE...............

Ba công ty này là có tiềm năng nhất, khổ nổi vì đây là chiến dịch vừa mới đề xuất , nên chỉ chọn đựơc một trong ba công ty mà thử nghiệm với việc đầu tư thôi..............

.................................

Nhìn tới nhìn lui...cuối cùng Tuấn chạm tay vào...............

Tuấn sẽ chọn nơi nào để hợp tác.............?

Còn Phong.....liệu khi xem qua hồ sơ các nhân viên ứng cử việc.....hắn có cảm gíac gì khi đọc tới phần của Nghi .......................?

Một lần nữa, liệu dòng đời có đưa hai người con trai này tìm lại đựơc hạnh phúc của chính mình không.......

CHÁP 48

Ngỡ..!

Đôi mắt cứ nhìn lần lượt từ phải đi qua..........rồi lại lùi dần theo hướng ban nãy.......

Tay tiếng gần đến TUE, nhất lên , chợt tự nhiên lại đặc xuống.........( Hú hồn...!)

Khoanh tay vào ngựời, chóng lên cầm...........chăm chú dựng dụng óc mình một lần nữa....(Lẹ đi bên phải ngòai cùng là POP đó...chờ gì nữa....!)

Rồi cái tay lại nhút nhích lần nữa.............cầm POP lên...( yeah...)......, dơ cao ngắm ngắm một hồi , ngựa....lại đặc xuống..( Sax....x....)

Tới lượt HUK, bất giác, cái đầu lại gật gật, ra vẻ hảo ý với cái tên khá đẹp này..........

Nhỏm người dậy, không dựa ghế nữa........đi vòng vòng quanh cái bàn làm việc của mình........

Hết cách, thật sự không biết phải chọn chỗ nào nữa. Để ông trời quýêt định vậy, Tuấn nhắm mắt lại , để sát ba cái bìa lại với nhanh.

Hít một hơi, dơ tay lên đập xuống.....................

.......BỘP....................

Mở mắt ra...........

................!!!

< Vậy là...............>

Nghĩ một hồi cuối cùng tay Tuấn từ từ chạm vào hồ sơ của công ty POP, rồi cầm lên....( Ặc ...! Có thế mà nãy giờ làm tác giả đau tim.....cái tên chết tiệt này...).

...........................................................

Thế là cái duyên hay cái nợ lại sắp tìm đến tên này rồi............và cũng bay đến bên nhỏ nữa.

***********************

Sau khi bước vào POP để xin việc, nhìn nhỏ mặt mài xinh, dáng chuẩn, không đến nổi yểu điệu như mấy vị tiểu như, bà quản lí nhân sự cuối cùng cũng đồng ý cho nhỏ thử việc. Mừng hết sức, Phương bay vèo, nhào vô ôm lấy bà quản lí đó.........-

" Thiệt sao....thiệt sao........cháu cám ơn dì......tốt quá......"

Bị ôm bất ngờ, giật mình bà mắng nhẹ nhỏ....-

" Nè ,...nè....nếu cô không làm được việc thì tôi vẫn sẽ sa thải ngay lập tức đấy..."

Buôn vòng tay mình ra, nhỏ chào nghiêm theo kiểu quân đội......-

" Vâng thưa sếp..!"

Tất tốc, vừa dứt hành động của mình, nhỏ phi nhanh đến nơi có dụng cụ dọn vệ sinh, vác lên trên tay mình một cây lau nhà, và cả cái xe chứa tùm lum thứ nữa......đẩy ngang qua bà quản lí đó....mặt cười tươi....-

" Cháu làm việc đây..."- dứt lời Phương tiếng vào khu hành lan, bắt đầu đeo găng tay rồi tập trung vào chùi rửa.

Thấy ở đâu tự nhiên xuất hiện ra một cô bé loi choi lóc chóc như thế, bà chỉ cười bù. Gương mặt nhỏ khiến bà cũng thấy dao dộng, nhưng đồng thời cũng thêm phần thương tiết.....

Sáng láng như thế này, nhìn không giống gì là người thất học cả, tại sao lại làm cái nghề này....... , nghĩ vẫn vơ một hồi, rồi bà cũng quay lại với đôi mắt của một người đầy kinh nghiệm, nghĩa là quan sát nhỏ đấy.

Dù đây là không phải là công việc đáng tự hào gì, nhưng với nhỏ lúc này chỉ cần kiếm được tiền thì có bị vắc kiệt sức đi nữa nhỏ vẫn chấp nhận.

Đúng vậy, tất cả đều là vì Chấn Vũ.

< Vì Chấn Vũ , nhất định mày phải kiên cường...cố lên Phương..?>

Tự tiếp nguồn động viên cho mình, sau đó nhỏ lại lau đầu vào công việc, hăng say với nó.

****************

Tại nhà riêng của Phong........

Bây giờ ngôi nhà không còn là ngôi nhà mà trước kia, Thiên Anh Phong của quá khứ từng sống nữa. Vì Phong đã chọn cho mình một nơi khác, thậm chí hắn còn không biết sự tồn tại của ngôi nhà đó nữa , đừng nói chi là mò về.

Nhưng lần này ngôi nhà Phong ở không còn to, rộng, đẹp thênh than nữa. Chỉ đơn giản là một căn hộ vừa tầm, lầu cũng không, nhưng thiết kế bên trong lại rất hòan mỹ, đơn sơ như không kém phần sang trọng.

Không gian bên trong nhìn rất rộng do cách bày trì đồ đạc trong này. Từ ngòai nhìn vào chắc hẳn không ai ngờ được. Kế bên cạnh, có một gara để chứa chiếc xe hơi màu đen bóng lóang của Phong.

..................................

Sau một ngày làm việc mệt mỏi, thì không gì là bằng một cái nóng giải tỏa mọi căng thẳng của nước nóng. Ngẩng mặt lên, làn nước ấm cứ thay phiên nhau tạc vào mặt hắn....rồi lao dần xuống cơ thể.

Đúng vậy, tận hưởng được lúc nào thì cứ mà tận hưởng, vì xong cái hưởng thụ này, hắn lại phải nhào đầu vô đóng hồ sơ nhân viên ứng cử đó.

....................................................

Bước ra với chíêc áo chòang bằng khăn lông khóac vô người, tay vẫn còn cầm cái khăn lau đi cái ướt, cái ẩm trên mớ tóc mượt của hắn.

Ngồi bịch xuống nệm sofa, Phong bắt đầu cầm lên sấp hồ sơ thứ nhất..........

Nhìn lướt sơ qua,..........

< Kinh nghiệm được 4 năm rồi sao....ừmmmmm........còn cái này........đã từng làm cho BBS à.........>

Bỏ xuống lại nâng cái khác tiếp........chăm chú đọc......những trình độ thì đều tương tự như nhau, cái hắn cảm thấy thú vị là khi đọc đến phần nguyên nhân vì sao lại muốn vào ..

....................

Nên hắn quyết định lật ngược các sấp hồ sơ lại, để mặt sau của nó hướng lên, có nghĩa hắn không nhìn sơ yếu lí lịch và trình độ học vấn cũng như kinh nghiệm làm việc nữa. Thay vào đó là đọc những dòng chữ do chính tay họ ghi, lí do xin việc.

.....................

" Tôi muốn tạo cho mình có cơ hội làm việc trong một môi trường mới...."

" Lí do tôi xin vào B-SNO là để tích lũy thêm kinh nghiệm..."

"Tôi cảm thấy rất tự tinh, và có thể khẳng định được mình sẽ làm tốt vị trí này..."

Nâng cốc nước lên, uống để lấy hơi, đọc bằng mắt tiếp., ...thế là bỏ xuống rồi lại cầm cái khác lên......

" Tôi cảm thấy đây là nơi khá lí tưởng để thử sức mình...."

" Nguyên nhân tôi muốn vào B-SNO làm là do tôi là người yêu thích công việc tính tóan, hơn nữa đánh máy cũng không phải là trở ngại với tôi. Riêng cá nhân, tôi tin chắc tôi sẽ hòan thành tốt những yêu cầu được đưa ra..."

" Tôi có những ý tưởng mới lạ, cải thiện bộ mặt công ty bằng cách tăng hiệu quả qua sử dụng kỹ năng giao tiếp của mình để tạo ấn tượng và sự tin tưởng với khách hàng"

" Tôi chưa có kinh nghiệm nhiều trong công việc nhưng với bằng marketing này của mình, tôi tin mình sẽ học hỏi một cách nhanh chóng".

...............

Đọc một hồi , cũng được vài người ân ý..................

Rồi cuối cùng , hắn cũng chạm đến hồ sơ...........

" Chán nội trợ (^-^)! ".

....???

ẶC...! con mắt Phong lòi ra khi đọc dòng chữ chỉ vỏn vẹn với 3 từ......à không lại còn vẽ thêm cái mặt cười nữa chứ......

Từ khi sinh ra tới giờ thì đây là lần đầu tiên hắn tận mắt thấy được cái cách xin việc kiểu này đấy.................

Cười trừ với cái kiểu trẻ con của hồ sơ đó, hắn đặc lại xuống bàn, tay cầm sấp hồ sơ khác, .....thì độc nhiên, trong đầu lại rất thắc mắc muốn biết người sở hữu 3 chữ này là ai.

Lập tất Phong cầm cái đó lên lại, lật ngược ra phía trước.

Mở tấm bìa vàng phía bên ngòai ra........

......................................

Điều đầu tiên ập vô mắt hắn chính là tấm ảnh của một cô gái, trông cứ như vẫn còn đi học, khuôn mặt dễ thương, từ đôi mắt đến mũi rồi xuống miệng, mặc dù không phải là sắc nước, nhưng không hiểu sao chúng mang lại cảm giác đáng yêu cho hắn.......

Đôi mắt to đen lay láy,,......mái tóc đậm chất màu đen, xoã dài hai bên vai, gờn gợn...................

Chả hiểu nổi mình nữa, phụ nữ đẹp......có phải lần đầu hắn được gặp đâu, phải nói là thường xuyên gặp ấy chứ, nhưng không hiểu sao, nhìn cô gái này .... hắn có một cảm giác kì lạ.....rất thích thú,...không dời mắt được.

Ngắm nó một hồi lâu, hắn bắt đầu lướt nhìn xuống những dòng chữ bên dưới.........

< Thành tích cũng khá đấy chứ.....................Hủm,,! Đã 21 rồi à, chẳng giống tí nào.....cứ như trẻ con...>

Ngay khoảng Kinh nghiệm làm việc:

" Đếm trên đầu ngón tay".

Lại một lần nữa hắn bị sock khi thấy nó viết như vậy, hết " Chán nội trợ" giờ lại thêm cái câu kì dị này..........quả thật nó chán sống với hắn rồi, ......... . Chợt lại ngước lên nhìn tấm ảnh đó lần nữa.

Càng lúc hắn càng cảm thấy thích nhìn nó nhiều hơn nữa, bất ngờ Phong đưa tay.... khẽ chạm vào tấm ảnh đó, lướt nhẹ theo gương mặt Nghi.

Thật là một cảm giác quen thuộc..!

Sao đó tự nhiên hắn càng bất ngờ hơn khi thấy dòng thông tin về nó.

Tốt nghiệp loại ưu, trong thời gian rất ngắn, nhưng sao trong học bạ lại mất đi một năm, sau đó mới trở lại học......

< Lạ nhỉ..! >

Đúng là trí tò mò của Phong lại bị khơi dậy...........đọc lướt qua.....giờ đây hắn mới để ‎ đến cái tên của cô gái này.............nãy toàn lo ngắm nàng không hèn chi.............

< Lưu Nhã Nghi.. !>

< Lưu Nhã Nghi sao.. !.......cái tên cũng nghe hay đấy chứ........>

Từ bức hình đến tính cách...... qua cái kiểu xin việc quái dị, rồi đến cái tên, Phong bị cuống hút một cách kì lạ.

Nhưng bây giờ đối với hắn đây không phải là tình yêu, hay cảm giác thương nhớ gì cả, chỉ đơn giản Lưu Nhã Nghi, ở cô gái này có cái gì đó khiến hắn không tài nào giải thích được.

Chợt Phong nhìn vào bức ảnh Nghi và mỉm cười..........

"Bạo miệng đấy, nhưng để xem cô làm được những gì, cô gắng chứng minh nhé....cô bé ....tôi không nhẹ tay đâu... !"

Dứt lời , Phong đặc hồ sơ nó sang một bên, nơi mà những người đã được chọn lọc cho qua sàn.

Nghĩa là NÓ ĐÃ CHÍNH THỨC ĐƯỢC NHẬN VÀO LÀM RỒI ĐẤY... !

.........................................................................................................

Sau khi đã quyết định chọn POP, Tuấn chuẩn bị mọi bản chi tiết vể khoảng điều kiện hợp tác và thông tin về công ty đó nữa, cho gọn hết vào cái bìa hồ sơ lớn, sau đó cho người chuẩn bĩ xe và đi đến POP.

...............................

Quay lại với nhỏ thôi, ngoài trời cũng đã gần chiều rồi, nhưng Phương vẫn không hề ngừng nghỉ, vẫn cố hết sức mình vào công việc, thấy con bé này cũng siêng năng đấy chứ.......chợt nụ hiền hiền trên gương mặt bà quản lí xuất hiện.............

Tiếng gần đến Phương, bà nói........-

" Cô có thể đến đây làm bắt đầu từ ngày mai, cả giờ hôm nay tôi cũng sẽ tính vào giờ chính cho cô, làm tốt lắm...."

Nghe bà quản lí nói vậy, nhỏ mừng rỡ, vui đến muốn nhảy tửng lên, thế là nhỏ được nhận rồi, sau đó bà bảo, hôm nay thử việc thế là đủ rồi nên cho nhỏ về sớm..........

Lại chạy nhào ôm bà một cái, nhỏ cuối đầu chào một cách lễ phép .......-

" Cám ơn dì nhiều lắm, cháu thật sự rất cần công việc này......cám ơn dì với tất cả lòng nhiệt tình đã giúp đỡ cháu..."

Đúng là con bé này dẻo miệng thiệt, nghe mà cũng chợt mát lòng, vỗ vào vai Phương,...gương mặt bà quản lí nữa cười nữa giả nghiêm...-

" Cái con bé này,...được rồi, về nghỉ sớm đi, mai nhớ phải quay lại làm đấy..."

" Vâng cháu biết rồi ạ, thưa dì cháu về ... !"

Chào thêm lần nữa, nhỏ dọn mọi đồ lau chùi ....cất vào chỗ cũ, rồi cả bao tay nữa, sau đó quay vào phòng giữ đồ của nhân viên, lấy chiếc túi của mình, rồi bước ra cửa về......

Đang đi chợt bà quản lí gọi lại, đưa cho nhỏ bộ đồng phục.....đón nhận từ tay bà, nhỏ cười tích mắt, cảm ơn liên tục, còn được thưởng cái cóc lên đầu vì cái tật hậu đậu, cả thứ cần thiết cho công việc cũng quên.

Cười hiền, Phương nhận lấy rồi bước ra về......................

...........Ào.............Ào.............Ào...............

« Chà ...sao lại mưa rồi... ! » -

Ngước đầu lên nhìn những giọt mưa rơi lất phất trên mặt đường, nhỏ moi trong túi ra chiếc ô màu xanh của mình ra................

.............................................................

............Vừa ngay lúc đó, một chiếc xe hơi chạy đến trước bật thềm bên dưới và ngừng lại, người tài xế nhanh chóng bước ra khỏi xe, tay bung chiếc ô đen to lớn...chạy vòng qua phía bên kia, mở cửa.......................

...................Tuấn bước ra.....................

...............Nhỏ bung dù.........................

Một màu xanh ,,,................

Một màu đen sẫm................................

Người đứng phía trên................

Người nhìn lên phía trước...........................

Cô gái cầm chiếc ô xanh bước ngang qua Tuấn, phía bên phải.........đi thật vội,..để kịp giờ rướt con nhỏ.

Cứ ngỡ họ sẽ thấy nhau, Chợt Tuấn cuối đầu xuống, cài chiếc nút áo khoác bên ngoài của mình,

............Khoảnh khắc Phương bước qua, đôi mắt nhỏ hướng về phía trước mà tiếng, tấm lưng đen qua lớp áo của người tài xế đã che lấp hình ảnh người con trai đó.

Người mà nhỏ đã yêu tha thiết và bây giờ vẫn vậy......................

Chiếc ô xanh, một màu xanh ấm trời, đã mang người nhỏ lướt ngang Tuấn, Người con gái đã khiến tên này giờ đây không còn là chính mình nữa.

Trái tim đã chết theo bóng nhỏ, yêu thương, linh hồn, cảm xúc, tất cả................tất cả đều được người con gái tên Phương ấy mang theo, người mà Tuấn có lẽ suốt cuộc đời này cũng không quên được.

Cơn mưa trớ trêu này, đã vô tình mang đến cơ hội cho cả hai , nhưng lại thoáng đi trong tích tách, chỉ còn để lại cảm giác nhớ nhung.................

Khi Phương vừa đi khuất bóng sau cánh cổng phía trước.

Chợt trong lòng không hiểu sau, Tuấn xoay người lại..............................chỉ vừa kịp thấy màu xanh của chiếc ô......nhưng........thấp thoáng lại biến mất di ......................

Trong chớp mắt.....................................................

Có lẽ do mình suy nghĩ quá nhiều, rồi Tuấn cũng xoay lưng lại.........bước vào trong.

Khoảnh khắc ấy...................liệu có còn lập lại nữa không, liệu họ có nắm bắt được, hay lại vô tình lướt qua nhau như một làn gió.

Sau một ngày phải ngồi , không lại đứng, cái lưng của nhỏ như muốn gãy làm hai, toàn thân tê chết đi được, mệt....đau ...nhưng gương mặt nhỏ lại không vậy, nụ cười tươi tắn, tay cầm chiếc ô, tay cầm chiếc túi giấy vàng sậm....bên trong là một cái bánh kem nho nhỏ , trên đường đến trường Chấn Vũ, Phương đã ghé lại tiệm bánh HASU để mua cho con một chiếc bánh, dù những loại bánh này không rẻ, nhưng với Phương, chỉ cần thấy nụ cười thiên thần đáng yêu trên gương mặt ChẤn Vũ hiện lên, nhỏ sẽ làm tất cả để khiến con luôn cười mỗi ngày.

Bước từng bước một đến trường ..............vừa nhấp nhô chiếc ô xanh..........

Thấy mẹ, Chấn Vũ mừng khôn siết, chạy ào ra dù bên ngoài trời đang lấm tấm những giọt mưa.........Gương mặt chợt mừng lên rồi lại trở nên mếu máo............-

" Mẹ......mẹ ơi...............Chấn Vũ nhớ mẹ lắm............hu...hu....hu....."

Hình ảnh con dang hai tay, chạy xòa vào lòng nhỏ, chợt tim Phương nhói lại............chuyển cái túi đó sang tay cầm dù, Phương ôm nhẹ Chấn Vũ vào lòng mà nghẹng ngào nói......

" Chấn Vũ ngoan của mẹ, mẹ cũng rất nhớ con................mẹ thương con nhiều lắm........"

Gương mặt chợt ướt đi vì giọt nước mắt...............phút chốt trong tim nhỏ , hình ảnh Tuấn lại hiện về, .............nhỏ không biết,

mình đang khóc cho cái gì nữa.

Là cuộc đời, l

là con tim .....

hay là do đứa con bé bỏng của mình............

Chợt thấy, tại sao mình lại tệ đến thế, ChấnVũ đã mất đi rất nhiền thứ....................một tình thương, một vòng tay ấm, một giọng cười, giọng nói......cái ôm ...cái hôn của một người cha.

Siết con vào lòng, Phương nất từng tiếng nhỏ, để Chấn Vũ không nghe thấy được.

Thầm cảm ơn ông trời đã mang cơn mưa đến......để dù nhỏ có rơi ....có khóc...thì con cũng không hay biết .

Nhanh tay kết thúc cái cảm giác đau khổ của mình, nhỏ cố lấy lại nụ cười, sau đó bế con vào ngay chỗ có thể trú mưa, nâng chiếc túi lên.....lung lay trước gương mặt hớn hở của thiên thần nhỏ...................

Nhìn cái hình chiếc bánh bên ngoài vỏ, Chấn Vũ, mắt tròn to, nay còn sáng long lanh hơn, chụp lấy từ tay mẹ mình, giọng non nớt vui réo rít............-

" HA.A..A...A.......Mẹ mua cho Chấn Vũ sao.........bánh gatô ....bánh gato......hoan hô mẹ.....mẹ là số một ....."

Cười nức lên từng tiếng, nhìn con vui đến mức đỏ cả mặt, nhỏ đưa tay xoa đầu con...... không tỏ ra điều gì, nhưng đôi mắt chợt buồn đi...-

< Chấn Vũ của mẹ........Bây giờ mẹ chỉ mua được cho con chiếc bánh này, dù nó không to không lớn như con từng ước....nhưng mẹ sẽ cô gắng...mẹ nhất định sẽ mua cho chiếc bánh lớn hơn.....nhất định....nhất định sẽ được........con hãy chờ mẹ nhé.......>

Ngồi nhìn con nhâm nhi với cái bánh, nụ cười mỉm hiện lên gương mặt nhỏ, thấp thoáng thấy mọi đứa trẻ đều tay trong tay với ba lẫn mẹ ra về..............Nhìn con, cảm giác đau lại quấn vào tấm thân mềm yếu của người con gái này......................

Ngoài trời vẫn mưa, không khí đã bắt đầu lạnh, nhanh chóng cởi chiếc áo khoác của mình ra, Phương choàng vô người Chấn Vũ...........

< Ăn kiểu gì thế này....dính cả vào miệng hết rồi...>

Cười phì với gương mặt mèo nhem của Chấn Vũ. Nhỏ dới tay sang , lau nhẹ trên mép môi con mình................

[ " Này ngốc...........em ăn mà dính cả lên môi kìa................."

Lau lau bằng cái lưỡi mình, chợt.....................

" Á.....anh làm cái gì vậy.....mọi người nhìn kìa........."

" Mặc họ"

Nụ hôn ấy lại được trao vào làn môi ấm áp.......................]

..................................................

Mãi mê ăn, đột nhiên Chấn Vũ ngước lên, thoáng là lạ hông hiểu vì sao...................

Nhón người trên ghế, với tay qua, lao đi cái ướt ướt trên gương mặt mẹ mình, giọng trong veo hỏi.......-

" Mẹ ơi...! Mưa rơi trên mặt rồi kìa...."

Giật mình vì hành động của con, nhỏ đã quay về với hiện tại......cười bù để trừ đi vẻ tò mò của Chấn Vũ..............-

" Ừ,,....mẹ giỏi chứ.....mẹ cũng làm mưa được như ông trời đấy...."

Mở tròn mắt ra....-

" Thật sao...! Mẹ con giỏi quá..........!"

..............................Cười hí hả lên.............hai mẹ con cùng nhau cười, cùng nhau đợi mưa tạnh.......cùng nhau chét kem lên mặt nữa.

Thấp thoáng đâu đó, ít ra cảm giác hạnh phúc của một mài ấm không hoàn chỉnh cũng hiện lên.

.................................................................................

Sau khi, đã bàn thảo xong với phía POP, Tuấn về lại căn nhà cuả mình, mặc dù tên này đã từng đập vỡ tất cả những đồ vật trong này, nhưng lại không tài nào vứt bỏ được nó, cái nơi mà đêm nào " Em cũng nào cạnh tôi, làn da....mái tóc...cả mùi hương của em.....tại sao lại đối xử với tôi như thế..........tại sao em lại rời bỏ tôi.........Trịnh Vỹ Phương..........em có thể cho tôi biết vì sao không..................."

Hôm nay cũng không ngoại lệ, chìm thân vào đóng rượu, Tuấn mới có thể ngã lưng xuống mà ngủ................

Đôi mắt nhắm đi, chợt hàng nước mắt rơi từ hai bên..............miệng không ngừng gọi tên nhỏ.........................cho đến khi nào không thể gọi nữa thì mới thôi..............

Ban ngày là con người lạnh lùng, đêm về lại đổi thành một người khác..............Không........phải nói vì rượu Tuấn mới không kiềm chế cảm xúc của mình được.

Con tim Tuấn tan vỡ, cứ ngỡ sẽ ngộp chết.........sẽ vĩnh viễn không còn đập lại được nữa.............

Hận đời, hận người con gái đó........tên này đã biến cuộc đời mình không khác gì món đồ chơi, mặc cho không có cảm xúc, mặc cho dù biết điều đó là ngu ngốc, là nông cạn.................Tuấn mặc tất cả.................

Và cứ thế càng lúc càng bước vào con đường sai lầm của mình.

...............................................

Tại ngôi biệt thự có cánh cổng trắng phía ngoài

...................

" hum.....hum......húm.....hum....hùm......."

Miệng không ngừng tạo ra những tiếng nhạc nghe thật ấm áp, tay xoa lên đầu con........như là điều hằng đêm Nghi vẫn thường làm , dỗ dành...ru Nhất Long ngủ...............

Gương mặt tròn, đôi má đo đỏ, nhẹ tay sờ lên từng chi tiết trên mặt con............nói ra giọng rất nhỏ...........

" Nhất Long có đôi mắt rất giống anh,........cả cái trán cũng vậy.............đôi chân mày hay châu lại lúc ngủ...........hàng mi cong dài..........chiếc mũi.......................cái miệng..........

Đều y hệt anh, Phong à....................... "

Vuốt lên lái tóc Nhất Long.........nó nhìn con chìm sâu vào giấc ngủ, gương mặt ngây thơ, đáng yêu này........

" Nhất Long rất ngoan, chưa bao giờ làm em buồn cả..........lại còn được cô giáo khen tặng bé ngoan nữa....... anh ..........."

Đột nhiên đôi mắt Nghi chợt đỏ, dòng nước mắt lại rơi ra................

[ " Mẹ ơi, ba là gì hả mẹ..........? tại sao mấy đứa bạn con mỗi lần về, đều gọi thế cả...chỉ có con là gọi ông ngọai hà.........."

Tim đau nhói, nhìn đôi mắt ngây thơ, câu hỏi thóat ra từ miệng Nhất Long nghe sao nhẹ nhàng thế, nhưng nó lại rất nặng trong tim Nghi. Biết trả lời với con sao đây............

Chính mẹ cũng không biết được khi nào ba con sẽ về, chính mẹ cũng ngày đêm mong chờ điều đó, chính mẹ cũng đã từ nghĩ sẽ có ngày con sẽ hỏi mẹ như vậy.......nhưng mẹ biết trả lời ra sao để con hiểu...........Nhất Long.......mẹ xin lỗi ......xin lỗi con.......]

Bàn tay vẫn mườn muợt trên mái tóc của con, nó chợt thấy lòng chặn lại...........nhìn con âu yếm........tự nói ..........-

" Nhất Long.....

Hôm nay mẹ lại nhớ đến ba con...........Con có biết điều này không.............

Trái tim của mẹ..........mẹ đang đau lắm........

Nhưng mà mẹ không hối hận chút nào.........mặc dù đau lắm, mẹ đau đến tức chết người.........nhưng mẹ không hối hận......

Tại vì mẹ đã yêu ba con...."

Nụ cười mỉm cũng thấm trọn gị mặn của giọt nước mắt trên gương mặt Nghi.........

Cuối nhẹ xuống , hôn vào trán con, đêm nay....có lẽ nó sẽ thức trọn để ngắm nhìn đứa con thơ của mình chìm vào giấc ngủ.

............................................

Màn đêm bao lấy cả bầu trời.....................tại một nơi nào đó, cả hai người con gái phải khóc vì thương con, thương cho cuộc đời của chính mình.................Một người con trai cả trong mơ vẫn gọi tên người nào đó.

Giất ngủ chợt thất tỉnh đi bởi hình ảnh đó lại hiện về..................

Đêm nay, không một ai ngủ được..............cho đến khi nào.......họ mới có thể yêu giấc đây, sự bướng bỉnh, sự tàn nhẫn, sự nhu nhược, sự vô tâm......tất cả.....tất cả.......vẫn cứ ôm chặt lấy những con người đó.

Cứ mãi lặng lẽ cướp đi niềm vui, rồi lại âm thầm mang cái ước, cái ẩm trên gương mặt mỗi ngừời..................vì sao lại nhẫn tâm đến thế.............

..........................................................................

Hôm nay Nhất Long được Nghi đưa đến trường, cái bàn tay sao lại nhỏ thế, khiến nó cảm thấy, nếu không nắm chặt, thì bất cứ lúc nào, bàn tay đó cũng có thể biến khỏi vòng tay của mình. Không khí thật mát lạnh, từng bứơc từng bứơc, nụ cười, cái đung đưa, cả hai mẹ con vẫn tung bước như ngày nào.............

Hôn vào trán con, đưa tay ve vẫy, rồi Nghi cũng quay về, cột chiếc tạp dề vô thân, vừa định săn tai áo lên........chợt

........Reng.......reng...........reng............

Nó vội vã chạy đến nhất phone lên......-

" Alô"

".........................."

" THẬT SAO...!"

Hai tay bịch lấy miệng mình, nó vui réo rít lên, cuối cùng nó cũng đựơc nhận vào B-SNO làm rồi, thế là từ nay không vần phải buồn, phải chán vì cứ ở nào suốt thế này nữa.

Tháo mọi thứ nội trợ trên người mình một cách nhanh không thể tả, bay vèo vào phòng, chải lại ámi tóc đen mượt, thay bồ đồ công sở mà tứ lâu nó đã thầm mong được mặc mà không có dịp.

Sau khi đả hòan chỉnh mọi mặt, với tay lấy chiếc giỏ sách của mình, nó tiếng thẳng đến nơi đang kêu goi tên nó.............

..........................................................

Cũng vào hôm nay, Phương chính thức làm việc tại POP, không khác gì ngày hôm qua, nhỏ đưa Chấn Vũ đến trường, sau đó đi thẳng tới POP luôn, ........

Vừa bước vào, nhỏ thấy bà quản lí, liền khum đầu cuối chào một cách lễ phép, sau đó chạy vào phòng, thay bộ đồ lao công ra,.............bới cao mái tóc mình lên, săng cả tay áo, đeo găng tay vào, hình vào chiếc gương xinh xinh của mình, mỉm cười một cái thật tươi...............-

" CỐ LÊN..."

Nguồn năng lượng cứ như bộc phát ra, nhỏ hôm nay rất hăng, nhanh nhẹn trong mọi việc, lau cả hàng lan, sau đó lại là từng khung tranh, đến những bình hoa, chiếc bàn làm việc của các nhân viên.............

Xịt....xịt...lau.....lau...........

***************

" Vậy sao, được rồi tôi sẽ đến......"

...........Cạch...........

.....Píp.....píp.....píp........

......Tút.....tút......tút...........

" Vâng thưa, giám đốc ..."

" Chuẩn bị xe cho tôi, năm phút sau tôi sẽ xuống."

" Vâng "

Thu xếp những thứ liên quan đến cơ cấu, và dữ liệu thong tin liên quan về POP, Tuấn hôm nay sẽ lại đến dó.........

..............................................

..............Chạy trong làn gió, cứ thay phiên nhau lướt qua mặt Tuấn.........

...........Kéttt.......................

Đến nơi, tên này bước xuống xe, tự động có người lại nhận chìa khóa và chạy xe vào trong bãi..........

Bước từng bước lên bật thềm.........

.............XXXX...........cẠCH.............

Cánh cửa kiến tự động kéo ra....................Tuấn tiếng vào.........

Đi đến thăng máy, ấn số, rồi đút tay vào túi quần..............

...........1

...........2.

........3......

.........(4)/....Boong..!

.......XOẠTTTTT...........

Đi vòng theo dãy hàng lan đó, để vào phòng họp của công ty, ................

Nhỏ từ phía đầu kia, cũng đang đi ngược về theo phía Tuấn..........

Cứ thế..cả hai càng lúc càng gần...................

..........Phương có chạm mặt Tuấn không, ..mọi chuyện sẽ như thế nào,.........

Còn Nghi, sau khi chính thức vào đó làm, liệu nó có sock khi biết giám đốc B-SNO là Phong không...................

CHÁP 49

Có Chết Anh Vẫn Sẽ Không Buôn Tay..!

Bước đi, tay cầm sấp hồ sơ, đưa lên nhìn lươn lướt,...............từ phía đối diện, Phương đang đẩy cái xe đựng dụng cụ lao chùi, nụ cười nở trên môi nhỏ, vì trong đầu lúc này chỉ nghĩ...........< Hôm nay nhất định phải làm tốt....cố lên...chỉ còn vài tiếng là được gặp Chấn Vũ rồi....>

Chợt ngước lên nhìn...........

...................Tuấn vẫn ung dung vừa bước vừa nhìn xuống cái vật trên tay mình........

Người nhỏ như đứng tim.........đôi mắt trở nên hỏang lọan, tòan thân không hề di chuyển được.......run....bần bật.........

< SA....SAO.......TUẤN...N...LẠI.....O..............>

Khóe mắt chợt ướt đi, sự sợ hãi trong lòng Phưong trổi dậy, tất tốc quay lưng lại, đẩy cái xe đó đi càng nhanh càng tốt...............

..........Xoạt.....xọat.................

Nhỏ vừa quẹo mất góc.....tên này ngước lên nhìn, tay vẫn vẫy vẫy cái hồ sơ đó, một tay cho vào túi quần.tiếng vào cánh cửa đang dần hiện gần trứơc mắt................

...........Cạch.........................

............Bpp...............Cạch...........

Tuấn đã vào trên trong, dần dần nhỏ mới ló đầu ra khỏi khóc tường phía sau........ngồi thụp người xuống, tay ôm chặc ngực lại.......con tim nhỏ đập mạnh đền nổi cứ ngỡ nó sẽ nhảy ào ra mất.......

Ý chí mạnh mẽ lúc nãy đâu, phút chốc bỗng mất đi,......tựa sát vào tường.........gương mặt thóang đỏ lên vì bao nhiêu máu chắc có lẽ đã dồn hết lên não nhỏ............

Mãi lo suy nghĩ vì sao tên này lại có mặt ở đây, mà khôg để í đến bà quản lí đang bước gần đến mình..........-

" Này, sao lại ngồi đây, không mau làm việc..?"

Giận bắn người bởi lời nói của bà, nhỏ ngước lên, hòan hồn trở lại, đưa tay quẹt đi giọt nước mắt sắp rơi xuống, đứng nhanh dậy, cuối đầu nhận lỗi.....-

" Xin...lỗi......xin lỗi...dì...cháu làm ngay....."

Vội vã chạm vào cái xe rồi đẩy đi, nhưng hình như tâm nhỏ không còn tại nơi này nữa...............

Thế là từ khi gặp Tuấn.....Phưong như người mất hồn, dù cho tay không ngừng lau, nhưng ánh mắt cứ như bị thôi miên vậy, vẻ mặt chợt khờ đi..............Đến nổi, xô nước để ngay giữa lối đi.........

Từ xa có hai cô nhân viên của công ty đi đến, mãi lo nói chuyện với nhau mà không để ý đến xô nước trước mặt.........

..........Bộp.............tạch.......z.z.z.z.................

Nước trào lên cả khắp lối đi..........hỏang hốt không biết mình vừa đá trúng cái gì.......nhìn xuống thì tá hỏa lên,..-

" Trời ơi ...! đôi giày mới mua của tôi.........."

Đầu vẫn chưa tỉnh, cứ vòng vòng hình ảnh ban nảy của tên đó, chợt nghe tiếng hét lên của cô nhân viên, nhỏ giật mình, xoay người ra..........

< THÔI TIÊU RỒI...>

Tất tốc, bay đến chỗ cô gái đó, khum đầu xuống xin lỗi........-

" Xin lỗi....thật tình xin lỗi cô......"

Sự tức giận trong lòng cô gái bị ướt đôi giày chưa hạ quả, nạt nhỏ lại......-

" CÔ LÀM VIỆC CÁI KIỂU GÌ VẬY HẢ, CÓ BIẾT NÓ ĐÁNG GIÁ BAO NHIÊU KHÔNG....."

Nhỏ cảm thấy sợ với cái tiếng la thất thanh này,................... Quê ư..?

Không , không phải vì chuyện đó, cái nhỏ lo là sẽ mất công việc này, vả lại đây quả thực là lỗi của nhỏ.....khụy gối, ngồi chỏm xuống trứơc mặt cô gái kia, rút chiếc khăn trong người mình ra, lau đi vết ướt và bẩn trên đôi giày đó..........

Hành động này càng khiến cô nàng kia phắp lối hơn, bất ngờ nhất chân lên một cái thật mạnh, làm nhỏ mất đã ngã ngửa ra phía sau, đỗ thẳng trên nền sàn ẩm ướt..........xong rồi, cả bộ quần áo trên người nhỏ ướt không khác gì chuột lột.........

Cô gái đi bên cạnh cô nhân viên vừa có hành động đáng khinh, dơ tay che miệng cười khúc khích....

Hứt tóc ra sau, liếc nhỏ một cái....-

" CHướng mắt, đi thôi........"

Sau khi đối xử với nhỏ như vậy, hai người đó bỏ đi, thấp thóang vẫn còn nghe tiếng **** rủ từ xa của cô gái đó........

Giờ đây, còn tâm trí đâu mà hờn với mát những hành động ban nãy, nhỏ chả thèm buồn mà nghĩ gì đến nó cả, ngồi dậy, ......., đúng thật, quần áo ướt cả rồi, lại còn bị bẩn nữa....tiếng gần đến cái xe, nhỏ cầm ra vài ba cái khăn to , và khô. Rồi lại khum xuống, lau đi từng vũng nước vương *** trên nền nhà..................

..Mất vài phút sau, cuối cùng Phương cũng dọn sạch chỗ đó, đưa tay quẹt những giọt mồ hôi trên trán mình, nhỏ thở phào nhẹ nhỏm vì cô gái đó không làm lớn chuyện.

Trong lòng còn thầm cảm ơn nữa chứ, cất gọn hết đồ đạc lại, đẩy cái xe đó về chỗ cũ,.......đi dọc theo hành lan với bộ dạng thảm không tả, mặt mài chốc lấm lem bởi bàn tay chạm trực tiếp xuống nền mà lau, sau đó lại vuốt đi cái mệt cái mỏi trên gương mặt mình, nên nhỏ đã vô tình để lại vết đen đen của bụi lên trên mặt,.......đi mà người cứ thẩn thờ ra..........đầu thì cứ cuối gầm xuống, đến nổi................

.........Bộp.......................

.........Bịch....................

CHợt tỉnh mộng, nhỏ thấy mình đã va phải ai đó, còn làm người ta rớt đồ nữa, lập tức chưa kịp nhìn người đó là ai, nhỏ khum người xuống, nhặt những cái bìa màu vàng đó lên.....vẻ mặt cũng nhăn tít lại.....

< Trời ạ...! Sao hôm nay mày xui dữ vậy....Phương,,.....hết đôi giày giờ lại đụng trúng người ta.....>

Vội vả nhặt hết lên, rối rít xin lỗi......-

" Xin lỗi,...xin lỗi tôi thật vô ý.....đây..cái này của...."

Tay nâng cả đóng bìa vàng đó, đầu ngước dậy................

............................!

Không tin vào mắt mình...........người.....người.....đứng trứơc mặt nhỏ đây.........

Đôi mắt kinh ngạc, đến hỏang rồi lại ươn ướt đi......

............................................................................

Từ lúc đụng phải người đối diện, Tuấn mới thôi nhìn cái diện thọai của mình, ngước xuống xem....mình va vào ai...............................

...........................!

Hơi thở , trái tim như ngừng đập lại, khi giờ đây, ập vào mắt Tuấn là nhỏ...............

..........Là nhỏ sao..............có phải là thật không........................

Cái cảm giác chết đứng này, khiến Tuấn không bật lên được tiếng nói của mình, chỉ trơ ra mà nhìn nhỏ........................

..........................

........................................

Cả hai bất động.......không một ai cất tiếng nói gì cả, chỉ nhìn nhau mà thôi...............

Chợt nhỏ lãng ánh mắt của Tuấn, quay đầu lại chạy thật nhanh.....nhanh nhất có thể.............

Bất giác khi Phương xoay người.bỏ đi............Tuấn mới hòan hồn......phóng theo sau......

...............Cộc...........cộc........cộc.....cộc..............

Nhỏ quẹo hết góc này,...............Tuấn cứ thế mà bám theo phía sau.............

.....................Khỏang cách cả hai càng lúc càng được rút gọn bởi đôi chân dài của tên này .................................

Giờ đây. Tuấn mới thốt ra đựơc lời...................

" TRỊNH VỸ PHƯƠNG................................."

" TRỊNH VỸ PHƯƠNG...............EM ĐỨNG LẠI .........."

Không để những câu đó lọt vào tai mình, nhỏ chỉ cắm đầu mà chạy........nhỏ không muốn đối diện với Tuấn........nhỏ không muốn.............

..................

.............Bp..................

Chụp kịp cổ tay nhỏ, Tuấn kéo mạnh lại, khiến nhỏ đang chạy, chợt bị giực ngược ra sau.............rồi cả tay kia cũng bị tên này giữ trong bàn tay rắn thép đó..............

............Thóat không được rồi...........lúc này người nhỏ nóng hừng hực, rối tung cả đầu , ngay cả ánh mắt Tuấn nhỏ cũng không nhìn, miệng cũng không mở, chỉ cuối đầu nhìn xuống đất thôi....

Không thể tin đựơc điều đang xảy ra với mình.................tên này không nằm mơ chứ. nhỏ đang ở trước mắt mình đây sao........rất................rất gần...........

Nhịp tim, hơi thở...cả cái cảm giác chạm vào làn da nhỏ....đang sống dậy trong cơ thể của Tuấn.

Thấy được vẻ hỏang lọan trong đôi mắt nhỏ, chợt tim Tuấn nhói lên........dù rất muốn ôm nhỏ vào trong vòng tay mình, dù rất muốn ngay tại đây, trao nhỏ những nụ hôn mãnh liệt, dù muốn được cảm nhận mùi hương trên cơ thể nhỏ,...............

Nhưng chợt hình ảnh, lần cuối cùng nhỏ trao mình....chỉ vỏn vẹn với ba từ,.........cứ thế mà bỏ ra đi...........không cho Tuấn lấy một hi vọng..................

*********

Lạnh lùng lên...tiếng......-

" Tại sao phải chạy trốn.........?.."

Không biết phải làm sao để đối diện với Tuấn,........thật chất nhỏ chỉ muốn xòa vào lòng tên này...nhưng những lời Chi đã từng nói lại hiện ra không đúng lúc......

[ " Đừng cản đường anh ấy.......cô chỉ là một đóng rác thôi....."]

Đau đến chết được, con tim tan nát bởi những lời đó........cố giựt mạnh tay mình ra khỏi cái hơi ấm từ bàn tay đó........

Cố nuốt đi những giọt nước mắt vào trong lòng, gương mặt phút chốc cũng thay đổi , vô cảm, lạnh lùng đến tàn nhẫn...đi.......-

" Ai...ai chạy trốn đâu......"

Tức lên với thái độ thờ ơ của nhỏ, Tuấn nổi giận.......-

" CÔ KHÔNG NGHE THẤY TÔI GỌI SAO....."

Tim muốn giật bắng ra vì tiếng nạc bất ngờ của Tuấn., ...điên lên....-

" KHÔNG NGHE...KHÔNG NGHE THẤY GÌ HẾT....." ( xài gậy ông đập lưng ông..!)

Cơn giận vẫn chưa hạ xuống, nhưng giọng điệu thì không còn ra vẻ nạc nộ nhỏ nữa....-

" Tại sao lại....cô ở đây làm gì..."

Bực mình với câu hỏi vớ vẩn của Tuấn, lần này lại tới phiên nhỏ lên cơn lại...........-

" CÒN LÀM GÌ NỮA....DIỂN NHIÊN LÀ LÀM VIỆC ..."

Đôi mắt Phương trở nên rất giận dữ..........bao nhiêu cái tức từ đủ thứ chuyện đã gặp chợt bùng nổ ra...........

Cái vẻ mặt khi giận cuả Phương, quả thật không hề thay đổi.......càng làm nó chỉ càng khiến nhỏ trở nên đáng yêu hơn..............

Phút chốc.....không kiềm chế được hành động của mình, Tuấn, đưa tay vịnh chặc đôi vai mỏng manh của nhỏ lại.....đẩy sát vào tường........nghiêng đầu xuống hôn thật bạo liệt....

Đôi môi ấy cứ ngỡ đã không còn bất kì cảm giác nào, chợt lại trở nên thật ấm áp, cứ quấy lấy làn môi nhỏ, hai tay Phương gồng thật mạnh, đẩy người Túân ra.......nhưng sự nhớ thương trong lòng Tuấn thật sự rất mãnh liệt, càng như thế, đôi tay Tuấn càng ôm chặc, đẩy sát người nhỏ vào hơn..........

Dùng lưỡi mình, tách môi nhỏ ra, trao những cảm giác bấy lâu bị chôn vùi,......lưỡi không ngừng va chạm vào bên trong nhỏ.........

Cứ thế mà Tuấn ôm Phương một cách nồng nàng, hôn Phương một cách mãnh liệt............

Đôi mắt nhỏ vẫn không nhắm.......mở to ra....................

CHợt....cứ mãi say với nụ hôn....Tuấn bất giác cảm nhận được vị mặt .......phút chốc buôn người nhỏ .........tim bỗng nhói khi thấy gương mặt Phương đầm đìa nước mắt........

< Chẳng lẽ em ghét tôi đến thế sao Phương.........chẳng lẽ một cơ hội cũng không còn sao...>

Nhỏ vẫn không ngừng khóc, gương mặt nhăn đi vì nước mắt cứ liên tục trào ra.......người trở nên run bần bật.......

Tuấn nói trong đau khổ........, nhưng lại che giấu đi bằng vẻ lạnh lùng của mình....-

" Xem ra cô không được vui khi gặp lại tôi có phải không....?"

Phương không trả lời chỉ đưa tay che mặt lại, rút người sát vào tường hơn..........

" Đã vậy............"- không nói thêm lời nào sau hai từ đó nữa, Tuấn xoay người bỏ đi......gương mặt chợt tái đi vì nước mắt, nhưng nhỏ không hề thấy được vì nó đã được giấu sau tấm lưng rồng rộng ấy.

< Đừng....đừng bỏ em....đừng.....em không muốn như thế....đừng bỏ em....>

Vì sao những lời nói ấy không tài nào thóat ra khỏi miệng nhỏ, chỉ biết ngồi thụp xuống mà nhìn người con trai đó bước đi.

Đôi vai run rẩy, bàn tay siết chặt lại, ép sát vào con tim......úp đầu xuống gối, nhỏ ôm sát gương mặt mình mà khóc.............

Sau khi đã đi dần, quẹo sang một dãy hành lan khác.......

.........RA'M.............

Tuấn đá mạnh vào cái máy bán nước ........đấm tay vào tường. Gân nổi hết cả lên, máu dồn nhanh lên não, cứ như tên này sắp nổi điên lên vậy. Mọi thứ trước mắt đếu muốn đập tung phá vỡ hết cũng chưa chắc gì hạ được thân nhiện trong người Tuấn lúc này.

Tựa đầu vào tường........rồi ngồi dần xuống chiếc ghế ngay hành lan. Đầu cuối xuống hai lòng bàn tay mình....................

Mọi thứ trở nên không kiểm sóat được.......................

...........................

...............

.....Nghĩ một hồi..........

< Không đựơc....nhất định tôi sẽ không để em rời tôi ...tuỵêt đối không...tôi không muốn mất em.......Phương.........>

Sự thức tỉnh trong người con trai này đột ngột sống dậy, nhào người, chạy nhanh về hướng ban nãy....thật nhanh...thật nhanh để kịp giữ nhỏ lại............

..........Hộc.....hộc..hộc..........

Mồ hôi đỗ đầy trên gương mặt Tuấn, chóng tay vào thành tường khu đó.........nhưng ......nhưng.............hình dáng nhỏ lại một lần nữa biến mất đi............

Hỏang loạn.........Tuấn chạy, tìm khắp cả cái công ty này. Chạy mãi chạy mãi mà vẫn không kiếm được nhỏ..............

Ào ra khỏi cửa công ty.............ngó đông ngó tây.........lao vào dòng người trên phố........

< Không...được nhất định không thể mất em.............>

Đầu như muốn nổ tung khi hình ảnh nhỏ chợt thóang ra nay lại biến mất..........điên mất thôi...............

........................................................

Từ đâu..............trên chuyến xe bích đó.............nhỏ buớc lên như người mất hồn............

" PHƯƠNG............"

Bất gíac xoay đầu lại, Tuấn đã từ lúc nào đuổi theo nhỏ............tất tốc Phương bước thật nhanh vào....................

.............Két..................

.....bp.......bpp..........bp................

Bánh xe bắt đầu chuyển động.......Tuấn vẫn chạy theo phía sau...........

" PHƯƠNG.........PHƯƠNG....EM ĐỪNG ĐI............."

Miệng không ngừng gọi tên nhỏ. Phương ngồi bên trong, gương mặt không ngừng rơi nứơc mắt, nhỏ muốn khóc thật to lên, muốc nức nở ra, nhưng đôi tay không ngừng bấu chặc vào thanh vịnh phía trên của xe buýt, gồng thật chặt lại, cố né những điều dó vào trong lòng.........

Càng lúc, chiếc xe đó càng nhanh......nhưng Tuấn vẫn không ngừng đuổi theo nhỏ...........Gương mặt đỏ ngất đi, vì bao nhiêu hơi, bao nhiêu sức, tên này đã dồn ra hết................

" Đừng...đừng..đừng .đi...i.."

Cuối cùng.....cuối cùng vẫn không đuổi kịp người con gái đó..............càng lúc càng xa.......mất dần đi chiếc bóng ấy........

....................................................................................

..............CẠCH...............

" Xin chào , tôi có thể giúp gì được cho cô.."

Nó nở nụ cười tươi, đọc tên mình lên...............sau khi kiểm tra, đúng là Lưu Nhã Nghi có cuộc phỏng vấn sơ vào hôm nay, cô tiếp tân đã hướng dẫn chỉ đường cho nó vào.

Gật đầu cảm ơn, Nghi hăng hái tay ôm chiếc túi, tung tăng bước vào lối cô gái kia mới chỉ.

Bước vào căn phòng, trước mặt nó đây là ba người đang trông rất nghiêm nghị, trên tay họ là những sấp giấy gì đó, một người chợt lên tiếng.......-

" Mời cô ngồi.."

Nó nhè nhẹ tiếng lại chiếc ghế phía trước mình, ngồi xuống............

Họ bắt đầu nói.....-

" Theo như quy định của công ty, cô đã được chính thức nhận vào làm, thật ra cuộc trò chuyện lần này cũng không có gì quan trọng cả, nên cô hãy thả lỏng ngừoi đừng hồi hợp."

Hình như câu nói của người đàn ông này không ăn khớp với khuôn mặt nó lúc này chúc nào.

Nở nụ cười toe tét, đưa đôi mắt tròn xoe ra nhìn họ, phút chốc đập đập hai tay vào đùi mình, bình thản nói....-

" Các vị cứ tự nhiên, không cần khách sáo, câu nào cũng đựơc cả........."

Đớ người với cái vẻ quá tự nhiên của Nghi, ba người đó sock mà không nói được tiếng nào....................

Ừm hừmmmmm, giọng lại, người ngồi giữa lên tiếng.........-

" Theo trong hồ sơ, cô đã đề..lí do cô xin vào đây là do....."

" Chán nội trợ.!"

CHưa đợi ông ta nói hết nó đã nhảy vào họng rồi........

Đúng là không xem ai ra gì mà, ông ta có phần nhăn mặt đi vì thái dộ vô tư đến vô số tội của nó.......gán nhịn,,,ông hỏi tiếp....-

" Còn về khỏang kinh nghiệm: thì cô viế....."

" Đếm trên đầu ngón tay ạ...."- đốp mỏ trên tập hai.

Người phụ nữ ngồi ngòai cùng, chợt thấy vẻ mặt ngố không tả của đồng nghiệp mình khi bị chơi tay trên, cô chợt che miệng cười tủm tỉm...........

Quê độ, ,guơng mặt thóang đỏ lên....nhưng chợt hình như nghĩa ra đựơc cái gì đó. Nụ cười nham hiểm hiện lên thấy rõ ra..............-

" Cô có thể cho biết tình hình hiện nay, và những kết họat, những bước đi của chi nhánh chính của SNO không, nếu đã vào được đây ít nhất những điều đó cô cũng biết sơ sơ nhỉ?"

< Ô MEN..! cha này làm khó mình đây...>

Nó cũng có thuộc lọai vừa gì đâu, mặc dù chữ bí hiện thù lù lên gương mặt nó, nhưng vẫn ngước thẳng đầu lên....hít một hơi rồi.......-

" Kết họach của SNO là kết họach bây giờ đang thực hiện đây, tình hình thì không xa, trứơc mặt đã hiện rõ, bước đi thì .uhm....m.....chỉ cần 25 phút là ta có thể đến đuợc chi nhánh chính thôi.... Phải không...hi...hi...hi..."

Gỉa bộ mặt ngu hết cỡ, sao mà nó trả lời huề vốn thế không biết,.............

Há hốc mồn ra, ông như muốn bật ngữa bởi nhưng câu trả lời đó của nó.......

< CÁI...I...GÌ GÌ.....MÀ 25 PHÚT...T...>

Nó lạc đề một cách thảm thương,.............

Cô đồng nghiệp ngồi im từ lúc nãy chợt nghe nó nói thế liền nhịn không nổi, bật cười ha hả lên, khiến cho sự tôn nghiêm của người đàn ông ngồi giữa , phút chốc bị bay thành mây khói....

....Cũng tại nơi đó.....tầng thứ 5..........

" HA.....HA.....HA............Cô bé này........"- Phong ôm bụng cười khi chứng kiến cảnh người đàn ông đó bị nó cho một dố rồi nính họng luôn.

Đúng vậy, hắn đang theo dõi cuộc nói chuyện giữa họ và nó, chỉ qua chiếc laptop trên bàn mình.

Chà, nhìn qua ảnh thì thật sự không thể tưởng tượng đựơc hết vẻ biểu cảm đáng yêu trên gương mặt Nghi. Dù đang bị dồn vào ngõ cục, nhưng nó vẫn gáng kiếm lỗ để thóat ra....

....................................................

Người đàng ông ngồi phía bên ngòai ngược với cô vừa cười kia, giọng cũng lạnh tanh, lên tiếng cứu thay cho đồng nghiệp mình.....-

" Hãy nói cho tôi nghe cô giỏi về mặt nào nhất........."

Nghiêm nghiêm cái đầu sang một bên, đây không phải câu hỏi khó, nhưng sao ông ta hỏi có vẻ chung chung quá...thật không biết nói cái nào trứơc nhỉ.....ngố mặt ra một hồi, nó cũng tươi tỉnh mà trả lời lại......-

" Tất nhiên là mua hàng trên mạng rồi."

Ba dấu hỏi to đùng, cô gái kia cũng không lọai trừ, thật sự họ không hiểu nó đang nói gì nữa.......-

" Hả?? mua hàng trên mạng..?"

Gật đồng chắc cú một cái, nó búng tay cái chóc, gương mặt dễ thương không tả hiện ra, đôi mắt như dáng đầy sao lên vậy..........

" Đúng vậy, mỗi khi có đợt mỹ phẫm hay quần áo vừa up lên thì tôi là người mua trước tiên đấy...............chưa kể muốn thành công ta phải may phục trứơc..."

" Ừ...ừ rồi sao nữa..."- chăm chú nghe...

" Sau đó phải tạo trước một tài khỏang riêng cho mình trên mạng.." Chăm chú nói tiếp....

" ừ...ừ..."- tập hai.

" Xong xui, chỉ cần nhấp vào kí hiệu vỏ sách, rồi chờ đến khi vừa hiện hàng mẩu lên, ngay sao đó 3 giây, lập tất phải nhấn vào sản phẩm đó, sau đó nối bước tiếp theo mà thanh tóan hàng qua mạng..."

" Vậy...vậy...sao....có cần phải là thành viên mới đựơc ưu tiên vào đó không..."- Vẫn chăm chú nghe và đặc câu hỏi...

" No...no...no.."- ngón tay cứ thế mà lắc theo tiếng "no" của nó....-

" Chỉ cần có tài khỏang bên Lady' shop, thì không cần phải đăng kí thành viên gì cả...."- Nháy mắt một cái nữa..( má ..ơi! chưa thấy ai đi phỏng vấn như nó...)

" Ừmm.mmmm hừm,......cô Kim , xin hãy tập trung vào công việc..."

Giật mình bởi lời nhắc nhỡ của người đàn ông ngồi giữa, .....cô ta mới hòan hồn.......TRời..! thì ra nãy giờ người ngồi nghe chăm chú là người phụ nữ ngồi ngòai bìa..

Phút chốc mặt nó cũng ngu ra vì hình như mình đi lạc đường thấy rõ.....gãi đầu cười trừ.

Bó tay với nó, trong ba ngừoi chỉ có cô Kim là nhìn nó tủm tỉm cười......còn hai người kia thì mặt mài như khỉ ăn phải ớt, nhăn lên nhăn xuống..........

" Vậy ngòai việc này cô còn giỏi về mặt nào, ý tôi là về chuyên môn của cô đấy..."

Để tránh bị nó chơi thêm vố nặng, lần này người đàn ông đó đã đưa ra câu hỏi khá rõ ràng.....gương mặt Nghi không hề biến sắc, miệng cứ liên tục nhe răng ra mà cừơi....-

" Nói chơi chớ....tôi biết chết liền..( Ặc..!) , phải làm thử mới biết giỏi về cái nào chớ...đúng không..!."- tay cũng vẫy vẫy theo nhịp điệu của giọng mình.

Té xỉu với câu tả lời của nó, hỡi trời, đây là trường hợp đặc biệt đấy.

Cả chuyên môn của mình cũng không xác định được.............lần này sơ tuyển nhân viên lại là do đích thân giám đốc chọn....nhưng sao lại lọc một con vịt bầu vào đám thiên nga này chứ........

Đổ mồ hôi hột khi phải phỏng vấn một đứa như nó............

.......................................

Phong trên kia cứ ôm bụng cười sặc sụa,trước những biểu hiện đáng yêu của nó, thật sự cả hắn cũng đầu hàng với cái cách ăn nói táo tợn này.

Giám đốc kiểu gì không biết, chỉ tòan lo ngắm người đẹp đùi thì run run , tay gõ nhịp nhịp lên bàn mà theo dõi cuộc đối thọai giữa họ và nó, trên bàn còn cả đóng công việc cũng không thèm rớ tới.........

.....................................

Thôi....thôi....ngưng tại đây là được, còn ở thêm trong phòng này một phút nào, chắc hai ông này tăng song máu mà chết mất, hai người đó vừa bước ra thì người phụ nữ đó cũng đi theo, tay vỗ nhẹ lên vai nó một cái, cũng nháy mắt tinh nghịch y như Nghi.....-

" Khi nào rãnh chỉ chị cách mua hàng kiểu đó nhé kưng...."

< Chà, vừa vô đả có người hợp gu rồi.....>

Vội vả cuối chào cô Kim, miệng không quên nở nụ cười xinh xắn của mình........-

" OK liền............."

..Khi họ đã bước ra khỏi đó, giờ đây chỉ còn nó trong căn phòng này, đáng lẽ nó cũng đi luôn rồi chứ để còn xem sơ qua bàn làm việc của mình, nhưng vì trong lòng vui quá, cắt họng được hai lão già đáng ghét, nhưng nếu hét tóang bên ngòai thì quê lắm, Nên nó nán lại một chúc, hai tay dơ cao lên, nhảy vòng vòng, miệng không ngừng ca khẩu hiểu quen thuộc của mình.......cứ thế mà thơ ngây, hồn nhiên như con khùng lại còn không biết hành động của mình đang bị một người nào đó theo dõi nữa chứ.

Đâu đó chợt nụ cười ấm áp hiện lên.

.............Sau khi đã thỏa mãn cơn điên, cuối cùng nó cũng chịu lếch cái thân ra, và đi theo hướng dẫn của nhân viên bên ngòai để làm quen vài đồng nghiệp, cả cái bàn làm việc của nó nữa chứ.

Chà, xem ra ngày đầu của Nghi khá suôn sẻ đấy chứ, tuy không gặp Phong, nhưng không có nghĩa hắn không gặp nó...........lại một cái nhìn thú vị ở Nghi khiến Phong phải để mắt đến. Đóng cái laptop mình lại, dần dần hắn cũng trở lại với công việc........-

" Cô bé ngốc.....ráng làm việc nhé..!" - tự nói với chính mình, Phong mỉm cười một cái, sau đó cũng nhất cây bút lên, dở sấp hồ sơ đầu tiên ra làm việc.

...............................................................................

Quay lại với Phương.......................

Thôi rồi có lẽ nhỏ sẽ không dám trở lại đó làm việc dù chỉ một lần nữa....., đành phải kiếm công việc khác vậy, nhưng trước đó, chắc nhỏ sẽ bị mắng thảm thương khi mở miệng xin nghỉ với bà quản lí quá. Người ta tốt, nhiện tình giúp mình, vậy mà......

Hơi...i...nghĩ thôi cũng thấy thảm rồi.........tạm thời dẹp nó sang một bên vậy, đi kiếm việc trước đã.................

Tuy đau khổ khi phải chạy trốn Tuấn, nhưng đôi lúc nhỏ lại thấy trong lòng có một niềm gì đó vui vui.......có lẽ.....sau bốn năm..........nhỏ lại đựơc thấy tên ấy rồi.......Tuấn chẳng thay đổi gì mấy ngòai cái vẻ đàn ông càng ngày càng đựơc thề hiện rõ hơn.

Phong độ vẫn như ngày nào, nhưng gương mặt hình như không còn niềm nở, như lúc trứơc nữa...( Tại ai đây....?).

Khóc cũng đã khóc đến mỏi mòn rồi.........tuy đau khổ,.....tuy biết mình hành động như vậy chắc chắn sẽ có lúc phải hối hận, nhưng ít ra , điều đó cũng chỉ vì Tuấn mà thôi.........Một đứa con gái ,.....cả học cũng chẳng đến nơi.......cả nhà cũng không dám về............trong tay chẳng có gì cả.....làm sao............làm sao nhỏ có đủ tự tin khi đứng cạnh Tuấn chứ.

Dù tên này đã từng bảo......... " Chỉ cần em luôn là chính em, với anh chỉ cần như thế là đủ..."

Nghe thật dễ, nhưng lại không như vậy...............càng yêu Tuấn bao nhiêu...nhỏ càng cảm thấy mình thật vô dụng.

< Bên cạnh anh, em chẳng thể làm gì ngòai chờ và đợi, bên cạnh anh, em chỉ có thể trao anh những lời hờn mát, bên cạnh anh...em cũng chỉ có thể ngồi nhìn khi anh gặp trắc trở...............vì sao em lại vô dụng như thế........ chấp nhận làm người tàn nhẫn.....chấp nhận cái danh phận này.......em........em....không còn đủ tự tin để tiếp tục yêu anh nữa Tuấn à..........cho dù không thể đón nhận người đàn ông khác...nhưng em....em vẫn sẽ không chọn con đường quay về với anh............em không muốn..không muốn trở thành vật cản trên con đường anh đi...........em yêu anh.....nhưng chỉ có thể yêu trong tim mà thôi..........hãy quên em đi........>

Bước đi mà lòng nặng trĩu, dù nhỏ biết suy nghĩ của mình thật ích kỷ......dù biết điều đó không công bằng với Chấn Vũ, nhưng...nhưng ai có thể hiểu đựơc, những gì nhỏ đã phải chịu đựng........đúng vậy....không...không một ai có thể hiểu được nhỏ.

Lau đi giọt nước mắt cuối cùng, hít một hơi thật sâu, từ bây giờ trở đi.......nhỏ sẽ chỉ sống vì con......phải........sẽ không bao giờ rơi nứơc mắt nữa. Nhỏ sẽ học cái mà người ta gọi là kiên cường.

Sau khi đã quyết định, cố dẹp đi bộ mặt đau khổ của mình, Phương lại nâng bứơc chân tiếp.........

< Phải kiếm việc thôi..! >

..........................................................

Đi quanh vòng trên phố một hồi, nhỏ tình cờ thấy được, phía bên ngòai một tiệm bán đồ nhấm.....có treo bản cần người phụ giúp, mừng rỡ....ông trời còn thương nhỏ đây.

Tất tốc Phương ghé vào đó xin việc.

Chỉ nhìn sơ thôi, bà chủ cũng đã ưng ý, và chấp nhận nhỏ, ....cúôi đầu, cảm ơn rối rít.......

Vậy là ngày mai, không cần phải đối diện với tình trạng thất nghiệp nữa.

**************************

Tại nhà của Tuấn...........

........Tút.........tút.....tút..............

............Cạch..................

" Sao rồi......"

".........................."

" Không tìm hiểu thêm đựơc gì sao.........."

"..............."

" Địa chỉ...?"

"...................."

" Được rồi, vậy đi.."

.....Cụp.....................

Chóng tay lên bàn........-

" Tuyệt đối , ...tuyệt đối tôi sẽ không bao giờ buôn em ra. Trịnh Vỹ Phương.!"

Ô hay..! không biết Tuấn đã có trong tay những gì về nhỏ...nhỉ......?

Còn Phong........cho đến khi nào giữa nó và hắn mới đụng độ đây...........?

CHÁP 50

Vòng Tròn..!

Sáng hôm sau...........

Mọi việc đều không thay đổi, trừ việc thay vì đi hướng này, nhỏ lại rẽ sang hướng khác...Gíup Chấn Vũ sửa soan, rồi đến trường...sau đó...Phương dạo bước trên con đường....tiếng dần đến cửa tiệm hôm qua.

..........Xọat.........

Vén tấm vải nhựa lên, nhỏ bước vào, gặp bà chủ , lại tươi cười, cuối chào lễ phép.....-

" Con đến rồi đây bà ơi..."

" Ừh.....hôm nay con cứ bắt đầu với công việc sau bếp nhé..."-

Tay cầm chiếc khăn lau lau, một bà lão cũng đã cao tuổi rồi, bước ra khỏi cánh cửa sau bếp, nhìn Phương cười hiền.

Đáp trả nụ cười ấy, Phương tiếng vào phía sau........rồi cũng dần bắt tay vào công việc...................

*************

Biết chắc nhỏ đã không còn làm tại POP nữa, nhưng Tuấn vẫn muốn chính mắt mình tìm đến một lần mới thôi.

Và cũng vì, hôm nay tên này lại có buổi họp với công ty này.

Ngồi trong đó mà lòng lại nghĩ về nhỏ.........trong suốt thời gian hợp, Tuấn chả thèm lên lấy một tiếng, cứ chóng cầm rồi đâm chiu suy nghĩ......

Dù rất muốn hỏi í kiến của tên này, nhưng với vẻ mặt bây giờ,. Cho tiền cũng chưa chắc có ai dám làm phiền Tuấn.

Cứ thế mà kéo dài suốt ba tiếng đồng hồ...........

Vừa dứt xong cụôc hợp, tất tốc, Tuấn đứng dậy....bước nhanh ra khỏi phòng đó......Bay vèo nhanh vào trong xe........nhấn ra chạy đến nơi................

....................

..........Két..................

Không đậu ngay trước cửa mà lại đậu ở trung tâm mua sắm gần đó, rồi Tuấn đi bộ, cái vẻ đẹp trai lạnh lùng của tên này, khiến cho đám con gái, cả những người phụ nữ, cũng phải xoay đầu lén nhìn..................

....1 Bước.................

....2 Bước...................

......3 Bước................

Càng lúc bước chân Tuấn càng gần tới cửa tiệm đó hơn.

Không vào, chỉ lặng lẽ đứng bên ngòai cửa sổ nhỏ phía bên tay phải mà nhìn nhỏ thôi.......

Thì ra cái mà Tuấn có được chính là nơi làm việc của nhỏ.

Với những thông tin khác thì không tài nào mò ra được.

Bởi Phương không hề có bất cứ thứ gì về giấy tờ thường trú hay địa chỉ gì cả.......Danh tính chỉ tồn tại mỗi một Trịnh Vỹ Phương của quá khứ, sau 4 năm cách biệt, tòan bộ thong tin ấy nay chẳng khác gì đồ bỏ.

Nhấp nhô phía ngòai, chợt Tuấn cũng thấy chiếc bóng nhỏ,

Lụm khụm trong này với đóng chén, Phương ngồi vật vả với cả thao to tướng......, cứ miệt mài rửa từng chén một, đôi lúc lại nhỏm thẳng người dậy, đưa tay lau cái ướt trên trán mình, rồi lại chốc lát ữơng thẳng người dậy..vì cái lưng mỏi chết đi được..........

Chắm chú vào công việc, nhỏ nào biết, bên ngòai có một người con trai, chợt đôi mắt đo đỏ lên vì chứng kiến cảnh này..........

< Chạy khỏi tôi, rồi em lại như thế này sao..........đồ ngốc này,.........thà em **** mắng hay đánh tôi cũng được, nhưng sao lại nở dùng cách này để hành hạ tôi...>

Đúng vậy, đứng trơ ra mà nhìn người con gái mình yêu thương phải vật vả lên xuống với công việc này, con tim Tuấn tan nát ........đôi tay siết chặt lại, ...........

Tay không ngừng họat động , phút chốc mồ hôi lại đổ tràn ra, nhỏ lại phải đưa tay lên mà lau lấy........cũng chính ngay lúc đó, Phương ngẩn đầu dậy cho cái cổ mình được thư giãn tí sau khi nãy giờ cứ cuối chùi lùi xuống.

Chợt nhỏ lại thấy hình ảnh Tuấn sau tấm kiến đó..........tim lại trở nêu ngừng đập........................

Nhưng.....!

Chẳng phải Phương đã quyết định sẽ không rơi nước mắt nữa sao, hít một hơi thật mạnh mẽ......đứng chỏm dậy, tháo đôi bao tay ra, xin phép bà chủ cho nhỏ ra ngòai một tí..........

Sau khi được bà đồng ý, Phương vén màn nhựa, bước ra phía ngòai.........

Bất ngờ với hành động của nhỏ, Tuấn không kịp phản ứng , đôi chân hình như bị ai đó dán chặc lại rồi, cả di chuyển cũng không được.

Gương mặt có vẻ hơi giận, nhỏ tiếng gần lại phía tên này, tay chóng vào hông....ngẩn đầu lên...nhìn Tuấn.

Tự nhiên cái họng bị ấp úng,,..........Tuấn cũng không biết cái miệng mình đang nói gì nữa...-

" Cô Trịnh Vỹ Phương có khỏe không...!"

Ặc...! tự mình bó chíu với câu mình vừa nói............chợt mặt Tuấn ngố ra vì đang thấy hơi gượng khi lại thốt ra câu nói quái đảng này.

Nhìn Tuấn một hồi, gương mặt lạnh lùng không thay đổi....-

" Anh có việc gì..? Tới đây làm gì ...? "

" Tôi chướng mắt đến vậy sao..." cảm giác đau...nhói chợt hiện lên , khi nghe những lời vô cảm của nhỏ....

" Anh tự hiểu...........anh đi về đi không có gì để nói nữa..."- Dứt câu nhỏ định xoay người vô lại thì, Bàn tay Tuấn chụp nhanh vào cổ tay nhỏ....

" Tôi thật sự muốn kiếm cho cô một việc làm.."

Đột nhiên nhỏ thấy tức lên khi nghe Tuấn nói vậy....-

" Tại sao anh múôn làm như vậy...."

" Vì tôi thấy cô sống một cuộc sống bây giờ , chắc khó chịu lắm..."

Ngước lên nhìn Tuấn với đôi mắt sắp hết kiên nhẫn...nhỏ hựt hơi, cười khỉnh một cái...-

" Tôi không cần"

Cái tính bướng bĩnh của Phương khiến tên này cũng đột ngột thấy nóng lên....-

" TÔI NÓI TÔI SẼ TÌM CHO CÔ "

" TÔI ĐÃ NÓI KHÔNG CẦN " - Đốp lại, bằng giọng tức giận không kém.

Tuấn thấy hết kiên nhẫn với nhỏ, tức muốn tràn máu họng ra, tại sao đâm đầu vào cái công việc này chứ...sao lại tự hành hạ bản thân mình như vậy...chẳng lẽ nhỏ muốn tên này phải điên lên vì chịu đựng cảnh tượng này sao.........cố thở để giữ bình tĩnh lại....còn khuôn mặt thì lại lộ rõ ra cơn giận trong người......nhưng hình như chịu hết nổi, Tuấn quát lên mà nạc nhỏ....-

" ĐÓ LÀ VÌ TỰ ÁI À.., SAO KHÔNG NGHĨ TỚI HÒAN CẢNH CỦA MÌNH ..."

Gương mặt lì lợm của Phương vẫn không thay đổi, nhìn thẳng vào mắt tên này rồi nói.....-

" ĐÚNG.." - với cái vẻ bất cần đời...

Tức đến phải thở ra một hơi thật mạnh, càng lúc màu đỏ trên gương mặt tên này càng hiện lên một cách nhanh chóng.........nhưng thừa biết nếu cứ tiếp tục như vậy thì càng làm mọi việc trở nên phứt tạp hơn.......

" Thôi đựơc, cô không muốn thì thôi.."

Chỉ đợi câu nói đó của Tuấn, lập tức, Phương hất tay mình khỏi bàn tay tên này, sau đó quay lưng bước vào làm việc tiếp với gương mặt vô cảm...( lì thì đúng hơn..!)

Chịu hết nổi, Tuấn quay lưng bỏ đi khi lòng như lữa đốt, chính tên này cũng không ngờ, thái độ của nhỏ lại thay đổi nhanh như vậy...........nhưng đừng tưởng, vì thế mà Tuấn bỏ cuộc.

Mơ đi..! Nhỏ đã lì, thì tên này còn chúa lì hơn nữa.

Nhanh chân đi thật vội, quay về khu đậu xe đó, rồi bỏ về công ty luôn.

**************************************

" Mai gặp nha Nghi, mình về trước đây...."

" Ờ...ừhm....mai gặp....về cẩn thật nhé...."-

Đang tập trung , dán mắt vào cái màn hình trứơc mặt mình, chợt nó giật mình vì tiếng nói của đồng nghiệp.

Nghe thây thế Nghi cũng đưa tay lên vẫy vẫy, nở nụ cười chào tạm biệt lại..........

Dần dần mọi người cũng lần lượt ra về, chả hiểu sao nó vẫn ngồi chình ịnh ngay cái ghế nhỉ...........

...Cạch....cạch....cạch....cạch.............

Tay không ngừng bấm bấm cái gì đó liên tục. Phút chốc nhất phone ra, ....

.......Píp......píp..........píp.......

.......Tút.......tút....tút.............

" Alô"

" Papa hả, hôm nay con sẽ rước Nhất Long , ...."

" Trời, sáng giờ papa tìm mãi mà cũng không thấy con, con đi đâu mà đến giờ vẫn chưa về vậy...?"

< CHết..! quên mất là mình còn chưa nói cho papa nghe........thôi để về rồi tính...>

" Ờ..dạ...con có một số việc phải làm, thôi lát con đưa Nhất Long về rồi nói sao nha papa...."

"........................."

" Bai bai papa"

.......Cạch............

Vừa cúp máy, nó liền thở ra mộ hơi dài, ôi trời, nếu nói ra chắc ông Khải sẽ bâm nó ra làm trăm khúc mất, nhưng quả thật do bà chị nhất quyết không cho nó vô làm mà, chăm sóc Nhất Long đúng là một lí do rất hợp lí, nhưng khi đưa con đến trường thì nó biết làm gì với cả ngày đây.

Hơi...i...tới đâu hay tới đó vậy.., bất giác Nghi đưa lên nhìn chiếc đồ hồ xinh xắn trên tay mình,....

< Hummmmm...còn hơn một tiếng nữa Nhất Long mới tan giờ...>

Đành nán lại một tí, dẫu sao công việc của nó vẫn chưa hòan tất.

Đúng thật là ăn hiếp ma mới mà, ngày đầu mà đã giao cho nó cả xấp hồ sơ để đánh máy rồi lưu trữ vào.

Cứ thế mà nó phải cong lưng ra ghế mà ngồi gõ gõ.............Thấm thóat vài phút, ngước lên, ôi mọi người về hết cả rồi.....................

Đúng thật bệnh lười từ Tuyết cũng vốn thấm trong máu nó nhỉ, gõ mãi mà chẳng thấy vơi bớt được bao nhiêu hồ sơ là mấy. Tuy việc này không khó, nhưng cứ nhìn chằm chằm vào máy tính làm sao nó chịu cho nổi.

Kết quả, Lưu Nhã Nghi nhà ta ngày đầu đi làm đã "ngủ gật".......

..........................................................

.......XỌAT...XỌAT.......

Sau khi xong mọi công việc, Phong thu sếp các thứ lại, gôm gọn vào góc bàn, .......vương vai một cái, rồi đứng dậy, lôi chiếc áo khóac ....bước ra khỏi phòng......

Không phải chỉ tại đây, mà bên Anh cũng vậy, thường thì hắn luôn là người về sau cùng, siên năng có khác, chân cứ ung dung mà bước đi, dọc theo hành lan, bước vào than máy, tay vác chíêc áo khóac trên lưng, tay cho vào túi quần........

......5

.......4

.......3.

.......2.

..........(1) KÍN......

Cả ngày nay hắn cũng mệt nhòai con mắt với đóng số liệu đó, đi ngang qua tầng dưới khu làm việc của nhân viên.

Vừa định nắm vành cửa kiến đẩy ra thì..........

..........Tịch.............

.........???

Nghe tiếng động lạ, thóang tò mò Phong tiếng theo hướng phát ra tiếng động đó.......Giờ này thì còn ai ở lại đâu....<Hủm...!>

Đi thẳng vào đó......Ôi trời..! thì ra không ai khác mà chính là người con gái có cái cách nói chuyện táo tợn đây mà........

Ngủ ngất đi, vô tình Nghi đã đẩy sát đóng hồ sơ lên, khiến cho cây bút nằm trên bàn bị rơi xuống..............

Một buớc....

Hai bước...

Càng lúc hắn càng gần nó, hết ảnh đến qua màn hình.

Đây là lần đầu tiên hắn tận mắt thấy gương mặt nó ở cự li gần như vậy..........

Đúng thật cứ như trẻ con, nước da hồng hồng trên đôi má, đôi mi dài cong cong lên, cả đôi môi thóang đo đỏ do lớp bóng của son nữa. Thật sự nó dễ thương , đáng yêu quá.

Nhưng ...sao lại gục ngay vào ngày đầu tiên rồi.....Cứ đứng đó mà nhìn nó mãi, chợt Phong cười phì vì nhớ đến nét mặt ban nãy khi trả lời những câu hỏi mà những người đó đưa ra.

Chẳng hiểu thế nào, bàn tay dần dần tiếng gần nó hơn, khẽ chạm vào mái tóc mềm mại đó, vén lên vành tai cho Nghi.

Hắn đâu hề hay biết , đôi mắt hắn nhìn nó lúc này rất ấm áp, bản thân lại cứ nghĩ, có lẽ do sự ngây thơ của nó thu hút thôi.

Bất chợt, Phong lại cười nham hiểm..............

.................BOON.....NN...

..............Xọat.....xọat..................

........Tịch.........................

< Ha.....ha....ha.....>- cố mà nín cười trong bụng. Vẻ mặt Phong chốc đỏ lên vì phải ôm bụng nhịn cười. Cuối sát hơn nữa, khỏang cách gương mặt Nghi hầu như chỉ còn cách mặt hắn là 2cm.

Nói nhỏ....( thì thầm đúng hơn)...-

" Ngủ ngon nhé cô bé.." ( Biết nó có con cách còn sốc nặng ha......cô bé cái nổi gì...!)

Định chòm dậy rồi ra về, nhưng không hiểu sao cảm giác này lạ quá.....tim hắn cứ đập mạnh liên hồi, người lại trở nên nóng thất thường.

Đôi mắt lướt vòng quanh gương mặt nó, rồi lại đáp tại đôi môi đỏ mộng đó..........Như không kiểm sóat được hành vi của mình.

Không biết từ lúc nào, Phong đã cuối xuống trao lên làn môi đó một nụ hôn nhẹ.......sau đó vài giậy, giật ngược lại ...tự chóang với thái độ của mình, đưa tay lên che gương mặt đã hiện rõ vẻ đỏ lòn lọn lên.....-

< Trời,.... sao mình lại......! >

Tất tốc, để sự ngượng ngùng đó hạ một cách nhanh chóng, Phong quay nhanh người rồi tiếng thẳng ra cửa.

Đâu đó, chợt có nụ cười của một người con gái hiện lên, có lẽ nó đang bay trong một giấc mơ rất đẹp.

....................................................

20 Phút sau...........................

...........Z.Zz........z......xọat ...xọat....BỤP..........

Giật mình ngồi chỏng dậy, khi tay nó buôn lõng chiếc điện thọai ra rồi rơi vèo xuống đất. Có nước này nó mới chịu tỉnh dậy, hình như nhớ ra gì đó, hối hả, nhặt điện thọai lên, bấm để xem giờ...............

[ 04 : 35 PM ]

" THÔI TIÊU RỒI......NHẤT LONG SẮP TAN GIỜ...Á....Á....NHANH...NHANH.....NHANH......."

Lời nói đi đôi với hành động, tất tốc nó vồ lấy mọi thứ trên bàn một cách điên cuồng, cho gọn hết vào chiếc túi mình, cuống cuống đứng dậy, chạy tung ra ngòai để đến trường Nhất Long, do cái tật không chịu lái xe, thành ra nó đành phải dùng marathon chân mà bay đến đó vậy.....................

Hấp tấp là bạn thân của hậu đậu....quả thật...nó quên cả xấp hồ sơ trên bàn làm việc cuả mình.

Ngày mai còn phải nộp lại, nhưng giờ lại chưa hòan tất. Hơn nữa còn không mang về nữa chứ..thế là sắp có kịch để xem đây.................

..................................................................................

Bay như tên phóng........ào ....ào....ào....đến trường Nhất Long,

..Hộc.....hộc....hộc............

Thở cứ như vừa bị ai bóp cổ, cũng hên, còn 5 phút nữa.....Nhất Long mới ra,....đứng ngòai cổng chờ con...........phút chốc chả hiểu sao, có vài người đi ngang qua lại nhìn nó một cách quái lại, sau đó thì che miệng cười......

< Bộ đẹp quá cũng mắc cười à..!> ( Sax...con này sao tự tin thấy ớn....)

Ban đầu nó không để ý làm chi, nhưng lúc bọn trẻ ùa ra cũng là lúc những phụ huynh đón con tới càng lúc càng đông hơn...........

Thấp thóang nó lại bắt gặp ánh mắt , nụ cười tủm tỉm của mọi người................đột nhiên nó gợn ,...lạnh tê cả sóng lưng.

< Chã....chã,....lẽ.......>

Hỏang hốt, nó cuối xuống xem mình có khéo dây khéo của váy chưa..........banh con mắt bự thiệt bự ra mà nhìn.........

< Hở..! đã khéo rồi mà...>

Lòng chợt nhẹ nhỏm khi đã kiểm tra lại, nhưng sao họ lại cứ nhìn nó mà cười thế, mấy người này thật quái dị mà........sự tức giận trong nó hình như định bộc phát thì..........

" MẸ...ƠI....MẸ....ƠI........."

Tiếng la lên tron veo của Nhất Long khiến nó hòan hồn, quên mất cả việc đãng lẽ mình phải nỗi giận........

Xoay lại nhìn con, nở nụ cười dễ thương, tay cũng xòe rộng ra..........cười tít mắt......-

" Nhất Long của mẹ.......đến đây nào......"

Vừa định chạy xoa vào lòng mẹ mình, chợt Nhất Long thắng gấp lại. Mắt cũng mở to trở nên kinh ngạc........

Thấy vẻ mặt con thật lạ, nó tiếng lại gần, ngồi chỏm xuống bằng với tầm nhìn của con, vòng tay sau người Nhất Long, dịu dàng hỏi....-

" HỞ...! Sao vậy, Nhất Long thấy mẹ đón mà không mừng à...."

Trẻ con ngây thơ đến thật thà ...có khác....-

" Mẹ.....mẹ....e...bị ông ngọai đánh hở..."

" HẢ?"

Mặt nó ngu ra khi nghe con hỏi vậy...< Cái gì bị đánh hồi nào.......?> cười với câu hỏi " dễ thương " của con. Nó xoa đầu Nhất Long...

" Làm gì có,....mẹ ngoan thế làm sao bị ông ngọai con đánh được..."

Chỉ tay theo đường vẽ trên gương mặt mẹ mình.....ngây thơ hỏi....

" Sao mắt mẹ đen thui à...?"

....???

Đớ người khi con nói vậy, tất tốc nó lôi cái kiến mini yêu thương của mình ra...........

........3 giây sau..............

" Á.....Á....................CÁI GÌ THẾ NÀY......"

Hét tóang lên, khiến cho Nhất Long chốc chốc cũng giật mình theo tiếng hét đó.

Trời ơi...! Trên gương mặt xinh xắn của nó, tên khốn khiếp nào dám vẽ bậy lên thế này......nguyên một vòng tròn màu đen được vẽ bằng bút lông ( Lọai chùi đựơc....nhưng phải dùng xà phòng....! ) ngay con mắt bên trái của Nghi.

< THẰNG NÀO....CON NÀO....DÁM LÀM THẾ VỚI BÀ.....( chồng bà đấy..!)...Chẳng ...chẳng lẽ...là một trong hai ông già đáng ghét đó...>

Sax...x....sao mặt đã ngu mà đầu óc nó còn ngu ác nữa. Ai mà rãnh bài cái trò này chi trời. Huống chi với độ tuổi đó, hai ông này chắc cũng có vấn đề mới làm vậy .....

......................

< Hèn...chi....hèn chi.....ai cũng nhìn mình cười...>

Khuôn mặt Nghi lúc này nhìn buồn cười không đỡ đuợc, dở khóc dở cười với cái việc quái đảng rơi trúng đầu mình.

Mặt nó như muốn mếu máo ra.

Thấy mẹ Nghi cứ cuống cuống lên, hết đỏ rồi xanh, xong xanh lại tím.......Nhất Long ngu ngơ nghiêng đầu hỏi....-

" Mẹ sao vậy........."

Vừa lo tránh né ánh mắt mọi người, vừa lấy chiếc túi lên mà che nữa bên mặt lại......quên mất rằng mình đang nói chuyện với con...-

" Ừ...ừ...lần này là chết chắc..."

Tuy không hiểu mấy mẹ Nghi đang nghĩ gì, nhưng nhìn nhìn cái hành động kì họăc của nó, Nhất Long....đột nhiện cười hí hửng...Xòa vào lòng nó.....thiên thần lên tiếng......-

" Nhất Long sẽ bảo vệ mẹ..."

Ôi nghe sao mà thấy thương quá, đúng là con ngoan của mẹ, bồng Nhất Long lên, bất ngờ tay Nhất Long đưa lên, úp vào con mắt bên trái của nó...., ngạc nhiên nó nói...-

" Con làm gì vậy....??"

Cười hí mắt....-

" Nhất Long bảo vệ mẹ mà...."

Dù thật sự nó đang rất là quê, và xấu hổ, nhưng cái cách bảo vệ đáng yêu của Nhất Long khiến nó phải cười phì ra, quên luôn cảm giác ngại ngùng đó. Cứ thế mà hai mẹ con tung tăng về, nó bước.

Nhất Long che mắt nó lại, nhìn cả hai tuế bà cố, thấp thóang Nhất Long xoay đầu tứ phía xem có ai nhìn mẹ mình không, lập tứ chuyển hướng che khúc đó lại......

....Ha...ha.....ha...bó tay với hai mẹ con nhà này.

....................................Bất chợt tiếng cười vang dội tỏa ra xung quanh hai chiếc bóng đó.

Tuy nhiên trong lòng nó lúc này cũng đang chù rủa cái tên chết tiệt dám làm vậy với mình.....

Thấp thóang...đâu đó......... "ẮT..XÌ......ắt....xì...." ( Tự hiểu bạn nhé...!)

*********************

Cũng tại một trường nào đó.............

" A..A......MẸ...MẸ.......!"

Suốt cả ngày vui chơi cùng bạn bè, tuy rất vui nhưng lại không hề bằng cảm giác đựơc mẹ ôm vào lòng, cứ thế Chấn Vũ vừa thấy nhỏ tiếng vào cổng liền chạy một mạch ra......

Thấy vẻ mặt hớn hởn của con, mọi mệt nhọc trong người nhỏ phút chốc bay mất đi hết.....nhất bỗng con lên, hôn cái chóc vào má Chấn Vũ, bế con về............

Thiên thần cười hí hả,,,kể mẹ nghe hôm nay đã thấy gì,....làm gì....còn blap blap mấy đồ chơi được chơi vào hôm nay nữa.

Chăm chú nghe con nói, nhỏ cũng cười theo mỗi khi con cười.

Hai mẹ con con cùng nhau đi trên đường về, chợt....Chấn Vũ lung lay cái tay của nhỏ......ngạc nhiên, nhỏ nghiêng đầu lên nhìn con ấu yếm hỏi....-

" Sao vậy, con trai của mẹ...."

Hai đầu ngón tay cứ chọt chọt vào nhau, Chấn Vũ nói.......-

" Chấn Vũ buồn tè mẹ ơi....!"

Ôi trời...! thì ra là vậy, hôn con một cái, cũng may đang đi ngay qua công viên , nên tại đây cũng có vệ sinh công cộng mà dùng.

Bồng con đến đó, nhỏ đặc nhẹ Chấn Vũ xuống, tay nắm lấy bàn tay nhỏ xinh..định đi vào thì bị níu lại....

XOay đầu về phía sau, thấy con cứ đứng lì ra, hông chịu nhất bước, nhỏ tò mò ngồi xuống hỏi...-

" Chấn Vũ của mẹ không phải đang buồn tè sao..."

Ngây thơ trả lời lại....-

" CHấn Vũ muốn đi một mình..."

" Sao vậy..?"- nhỏ mở to mắt ra khi nghe con nói vậy...

" Chú Quân bảo không đựơc để ai nhìn thấy cu tí của mình..."

TRỜI...! Ngã ngữa khi nghe con nói vậy,...< Cái anh Quân này....>

Bó tay, nhỏ đành cười phì ra....thấp thóang lại hỏi tiếp....-

" Nhưng con có biết tự đi một mình không..."

Gật đầu lia lịa, cười trừ một hơi, nhỏ cũng để CHấn Vũ bước vào phòng vệ sinh, còn mình thì đứng ngòai cánh cửa......

..............3 Phút sau..............

........ "Mẹ ơi..! Chấn Vũ tè xong ròi"

Nghe thấy thế, nhỏ liền lập tất đẩy nhẹ cửa ra dùm con, kéo chỉnh tề quần áo lại. Rồi cả hai lại tiếp tục lên đường về................

Đi được ra phía ngòai công viên một tí, chợt Chấn Vũ lại chỉ tay về phía cầu tuộc...miệng không ngừng hò reo, bắt nhỏ phải cho chơi bằng đựơc.

Chiều con yêu, vã lại giờ về thì cũng còn sớm...nên thay vì đi tiếp, Phương thả nhẹ Chấn Vũ xúông, nhìn con chạy tung tăng về hướng cầu tuộc.......

.......Giây phút yên bình này thật khiến nhỏ cảm thấy thỏai mái.......cảm giác nhớ nhung vẫn chưa tan, nhưng nhỏ tự chấn tĩnh bản thân mình, nhất định ....nhất định rồi nhỏ sẽ có thể thở đều và sống vui vẻ cùng con thôi.

***************************

Ngày hôm sau.........

Tại căn tiệm trên phố đó................

" ỪM...ưhm...ưhmm.....món này ngon .."

" Ừmmmmm...ngon ghê"

Tiếng khách ăn, tiếng những ông bạn già cùng nhau nhâm nhi cốc rượu......

Rồi cả tiếng những người đàn ông đứng tuổi, vừa bàn chuyện tuế lâm, vừa tay nâng chén rược, tay thì cầm đôi đũa....chạm từng miếng từng miếng thịt mà gấp lên...

Hôm nay tên lì lợm không kém này cũng đến nữa.

Vẫn ngay tại khung cửa sổ đó, Tuấn nhấp nhô cái đầu mình ngó vào bên trong.....

" BÀ CHỦ ƠI..."

"Rồi rồi có liền có liền..."

" Ahà...lần sau lại nhớ ghé.."

' CHO..THÊM..."

" Tới đây tới đây..."- tay cầm cái mâm bên trên là những bình rượu...mặc dù là khách quen, mà cũng phải vì quá quen nên đôi lúc thấy họ uống nhìêu, bà cũng khuyên lại...

" Đây đây....uống cũng từ từ thôi...uống nhiều quá có hại cho sức khỏe đấy..."

" Ha...ha...ha.....chúng tôi đến để ủng hộ mà..."

Cứ nhốn nháo lên, ngó qua ngó lại vẫn chưa thấy nhỏ.........định bỏ đi một vòng rồi quay lại....nhưng hình nhơ Phương đang ra thì phải.........

Tay bưng cái mâm, bên trên vẫn là rượu và đồ nhắm....

" Xin lỗi đã để mọi người chờ lâu.."- vui vẻ đặc xúông bàn, gương mặt tươi cười chào khách...

" Ờ..ờ...không sao không sao..."

" Nào dô dô thôi..."

" Rồi rồi uống đi ,...uống.......ngon quá..."

Mỉm cười hài lòng khi thấy gương mặt người nào cũng vui tươi, đúng là công việc này cũng không đến nổi tệ,

Xoay người bước vào bên trong để tiếp tục phụ bà chủ....đang đi ngang chợt bị một cánh tay nắm lại.....Nhỏ ngừng lại. Ngihêng đầu về phía mấy ông bạn già đó.....

< Ồ, là khách quen của bà chủ đây mà, hôm qua ghé, hôm nay cũng lại ghé ủng hộ...>....tuơi cười...

" Nè cô àh rót chô tôi một chén có được không....rót đi.."- Mặt mài đỏ lên vì rượu, tay nâng cái chén lên trước mặt nhỏ...

" Dạ được...he.....nè con rót......mà chú đừng uống nhiều quá,...chú uống sai rồi thì làm sao đi về được.."

Để chiều lòng người cao tuổi, nhỏ cũng vui vẻ, cầm chai rượu lên và rót vào...

" À...à..."- ông cười trừ.

Tuấn đứng bên ngòai, chợt từ lúc ông già đáng ghét ( trong mắt tên này nha...hổng phải tác giả..!) nắm lấy tay Phương, tự nhiên người Tuấn trở nên nóng,....lòng muốn tức điên lên được. Đúng vậy cơn ghen lại bắt đầu nổi lên trong người rồi.

...................

" Uh...m uhm...hà rượu ngon quá đi........nào cô cũng uống một chén cho tôi vui đi.."- Miệng nói, tay đã nhanh mà rót rượu vào cái chén bên kia.....nâng lên đưa về phía nhỏ....

" Không .. uống không uống đâu...chú..."- vừa cười vừa đưa tay lên quơ quơ từ chối..

" Nè đừng có ngại...mau ngồi xuống đây ..ngồi xuống đây..."

Đừng dậy khỏi vị trí của mình , ông lôi nhỏ ngồi vào cái ghế đó....nhỏ muốn dở khóc dở lên được......nhưng thôi, một chén cũng không chết gì, hơn nữa, họ cũng không phải là dạng người trêu ghẹo.

Vừa thấy nhỏ ngồi xuống ghế, máu trong đầu Tuấn lại nổi phòng phọc lên, tức đến vỡ não....

" Nào...nào.....cô phải uống với chúng tôi một chén,,,như vậy mới được.."

" Đúng đúng,...uống đi uống đi...."

Đành cười tươi rồi nuốt hết đóng nước cay cay nồng nồng đó vậy, mặc dù thật ra, nhỏ không hề biết uống thứ rượu này..............

Nhấp được một miếng, khi ông vui vẻ, định vỗ lấy vai của nhỏ ....bất chợt một bàn tay khác....lôi bật người nhỏ dậy....kéo ra....................

............................

....................?

Chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo đây, liệu người đó có phải lạ Tuấn không, .....rồi giữa hai người .......xung đột hay hòa bình..?

Còn Nghi, cho đến khi nào mới gặp được Phong nhỉ....cả cái trò quái ác đó nữa. ......nó có tìm ra hung thủ gây án không..?

CHÁP 51

Tổn Thương..!

Hết kiên nhẫn được với chính mình, nổi khùng lên, Tuấn phóng nhanh vào đám người chán sống dám chạm tay nhỏ.........Tất tốc, Tuấn nắm lấy cổ tay Phương lôi nhanh ra ngòai, ...trước những con mắt đầy kinh ngạc...................

Nhỏ cũng giật thót người lên vì hành động đó. Khi hòang hồn thì đã bị Tuân lôi ra ngòai lúc nào không hay................

" ANH LÀM CÁI GÌ VẬY...BUÔN TAY RA ...."

Mặc cho nhỏ có kêu la, Tuấn vẫn khưng khưng giữ chặt lấy....kéo đi ...cho đến khi tới góc sau hẻm của cửa tiệm mới thôi....

Buôn tay nhỏ ra....phút chốc, Phương nhăn mặt vì cái siết đó quá chặt làm tay nhỏ đau chết đi được....

.......Ph...t......

" Ah...."- ôm cái cổ tay tội nghiệp của mình, hướng đôi mắt hình viên đạn về phía Tuấn...

Điên tiết lên được, tên này gần như thở không nổi, máu dồn lên hết trên đỉnh đầu, giọng hiện rõ phần giận giữ......-

" CÔ ĐANG LÀM CÁI GÌ ......HẢ...

KHÔNG CẦN NGẠI NGÙNG, UỐNG RƯỢU TRƯỚC NHỮNG NGƯỜI ĐÀN ÔNG LẠ MẶT....

CÒN TƯƠI CƯỜI NÓI CHUYỆN VỚI NGƯỜI TA NỮA ....

RA THỂ THỐNG GÌ HẢ..?"-

Bất ngờ quát lên với nhỏ.

Nực cười một cái, nhỏ xoay mặt nghiêm lại....-

" NHỮNG NGƯỜI ĐÓ LÀ KHÁCH QUEN CỦA TIỆM, TÔI UỐNG THÌ CÓ GÌ LÀ SAI CHỨ..."

Càng lúc càng điên tiết lên với cái kiểu lì lợm không giới hạn của nhỏ..., nhìn Tuấn một lúc, nhỏ nói tiếp...-

" Anh muốn cái gì đây...hả..? chỗ này là chỗ tôi làm việc.... anh kho......"

" ĐỪNG CÓ LÀM NỮA........XIN NGHĨ VIỆC MAU ...

Sao cô cứ làm người ta lo lắng cho cô...

CHỈ VÌ LO CHO CÔ MÀ TÔI MỆT TỚI CỠ NÀO...? CÔ CÓ BIẾT KHÔNG....

CHỈ VÌ CÔ MÀ TÔI KHÔNG THỂ THỞ ĐỰƠC....."-

Cắt ngang lời nói của nhỏ, đầu Tuấn giờ đây khói bóc lên nhìn sợ phát khiếp.

Phương im thinh thích đi khi bị Tuấn nạc ngang một cách bất ngờ, chỉ đưa con mắt lì ra mà nhìn Tuấn.........ngừng một chút..tên này lại nói

tiếp....-

" Ở TRƯỚC MẶT TÔI , CÔ LẠI KIÊU NGẠO.....

HÃY NHÌN CÔ BÂY GIỜ KÌA...ĐANG LÀM GÌ..HẢ.."

Cơn thịnh nộ cứ tăng vùn vụt..., nhìn tên này bằng đôi mắt nữa vô cảm, nữa rung động....lát sau...-

" Tôi..tôi còn phải kiếm sống...< tôi còn con nhỏ >, đâu có giống như anh, có thể kén này nọ"- Nói một nữa, một nữa nén trong lòng...

" Hơ..."- Thở ra một cái.....vì tức đấy....

" Thế thì....."

NhỎ đốp lại...-

" ANH LÀM ƠN THÔI CÁI TRÒ NÀY ĐI, TÔI CÓ NÓI SẼ QUAY VỀ VỚI ANH SAO...... ?

Anh nghĩ tôi tự ái phải không....

.Tại sao lại kiếm tới chỗ này...

Anh thiệt là quá đáng.......anh."

Không đôi co với Phương, Tuấn đúc hai tay vào túi quần, lên tiếng...-

" Ngày mai hãy ngừng làm việc ngay chỗ này, tôi đã sắp xếp cho cô một công việc ở BLUS.."

" Không đi, tại sao tôi phải đến đó..?" - bướng lại

" Không nguyên nhân, tuyệt đối cô không được làm tại đây nữa"- Cương quyết liệt...

Tới lượt nhỏ tràn sôi máu họng ra,......nhịn hết nổi....hét lên....-

" DẸP ĐI.......ANH NGHĨ TÔI LÀ CÁI GÌ HẢ,...

MUỐN ĐẶC ĐÂU ...MUỐN BẢO GÌ CŨNG ĐƯỢC ÀH..........

BIẾN KHÚẤT MẮT TÔI NGAY..

BIẾNNNN.N........"

Đi kèm hành động, nhỏ đá một cái trời long đất lở vào chân Tuấn , rồi bỏ đi khi trong lòng tức đến chết....

< Đồ độc đóan.....! >- Vâng .....đá không đủ , nhỏ còn rủa trong lòng nữa chứ....

Ôi má ơi..! bị gián cho một đòn bất ngờ, mặt Tuấn chợt tím đi vì , nhỏ ra tay không hề thương tiết.......đau điến lên được......Phương cứ như gió ấy, chớp mắt đã biến đi mất tiêu, chỉ còn một mình tên này ở lại, khum...mà không .........khụy xuống chứ, cà nhắc cà nhắc với cái chân này.

Tính chơi đòn lì lợm bậc hai với nhỏ, nhưng chưa gì đã bị trọng thương, thật sự rất đau....bầm tím luôn cả ngay khúc giữa xương ......vừa định lếch lại đó LẦN NỮA........

............Píp............pìp...........píp.............

Móc chiếc điện thọai từ túi ra,............

" CHUYỆN GÌ ?"- giận cái chém thớt, giọng nói của Tuấn khiến cô thư kí đầu dây bên kia cũng thóang sợ....

" Thưa Gíam đốc, xin về ngay ạ, cô Chi đang...................."

" Đựợc rồi."

Cụp máy, xem như hôm nay chỉ đấu khẩu với nhỏ được nhiêu đó thôi, thật ra, Tuấn cũng sớm biết thế nào Chi cũng sẽ tìm đến công ty mà làm lọan. Vì hôm qua , chính tên này đã hẹn cuộc hẹn trực tiếp với cha của cô ta mà khứơc từ hôn ước.

Mặc dù rất thương con, nhưng ông cũng là người hiểu lí lẽ, vì thật chất, khi ông đưa ra ý kiến đính hôn cho cả hai, thì Tuấn vẫn chưa hòan tòan trả lời, chỉ có Chi là rêu rao khắp nơi rằng tên này đã đống ý.

Lúc ấy ...Người Tuấn đã vô cảm đi, nên ngay cả hành động đó của cô , tên này cũng không màng tới, muốn làm gì thì làm. Từ đầu đến cuối, Tuấn chưa hề lên tiếng trong vụ việc này, đâm ra cha Chi cũng có chúc ngỡ ngàng khi nghe quyết định của Tuấn, mặc khác trong tâm ông lại rất mong con gái mình thanh đôi với Tuấn, vì ông rất ưng cái tính thông minh , nhạy bén của tên này.

Suy nghĩ một hồi, cuối cùng ông cũng chấp nhận, nói đúng hơn ông không có sự lựa chọn.

Không yêu mà cưới, như thế thì thà ông không đồng ý cái hôn ước này. Vì hạnh phúc của Chi là tất cả với ông.

Sau khi gặp lại nhỏ, sau khi quyết định sẽ không từ bỏ, sau khi thề có chết cũng vẫn bám cho bằng được người con gái tên Trịnh Vỹ Phương.....

Có lẽ tâm hồn của Đại Anh Tuấn đã dần ấm trở lại.......

..........................................................

Lê từng bước từng bứơc về hướng đậu xe.............

Để xem giữa Phương và Tuấn ai lì hơn nhá...!

******************

Tại công ty....B-SNO

........Bộp..................

" CHẲNG PHẢI HÔM QUA TÔI ĐÃ NÓI NHẤT ĐỊNH PHẢI HÒAN TẤT VÀO

HÔM NAY SAO,....CHỈ LÀ LƯU TRỮ TẬP TIN VÀO MÁY MÀ CÔ CŨNG KHÔNG ĐƯỢC À.......BLAP......BLAP...BLAP....."-

Tiếng nạc nộ của cấp trên nó, vang lên mà muốn banh cả căn phòng của ổng , mặc dù nó muốn rống đầu lên cãi lại, nhưng thật sự đúng là nó đã không hòan tất theo yêu cầu. Cắn môi ,bấu móng gán mà nuốt mà tiêu những lời của người đàn ông đó. Ô ...không phải ai xa,..mà chính là người hôm qua bị nó chặn họng đấy, người đàn ông ngồi chính giữa. Xui cho số Nghi lại thuộc vào cấp dưới bên khu vực ổng, nên chắc ngày tháng đau khổ của nó còn dài dài.....

Phía ngòai văn phòng đó, ai ai cũng thấy run dùm nó, tiếng la thất thanh của ông ta thật sự rất kinh khủng, kinh khủng không phải vì khiến nó sợ mà là vì màn nhĩ của nó đang trong tình trạng thời kì cuối, có thể lủng bất cứ lúc nào.

Miệng không ngừng thuyết giáo nó, chợt..........

.......Reng.....reng.......reng.....

Liếc xéo Nghi một cái, rồi ông ta mới ngưng mỏ mình lại mà nhất máy lên nghe...-

" Alô"

"................"

" Vâng ...vâng tôi hiểu rồi ạ..."

Nét mặt đầy sát khí, chợt chỉ trong tích tắc thay đổi đi, chuyển sang vẻ cười khờ theo kiểu nịnh bợ, nó nhìn ông ta mà thấy ghét, chỉ muốn nhào vô dọng cho một cái để hả giận...( Sax...con này..!).

Sau khi kết thúc cuộc nói chuyện với người đầu dây bên kia, ánh mắt nhìn nó vẫn không thay đổi, tuy giọng đã có phần dịu xúông.

" Hồ sơ của cô sẽ được chuyển sang khu Design, còn chuyện hôm nay, xem như lần đầu, tôi không truy cứu , không còn gì nữa cô ra ngòai làm việc đi, đi theo sự hướng dẫn của nhân viên bên đó........"

Mặt nó ngố ra....cái gì tại sao nó lại bị điều đi chỗ khác chứ......mà khu Design là cái khỉ gì vậy trời....

Đầu Nghi mọc đầy sao lẫn dấu chấm hỏi, nhưng bứơc chân vẫn cứ thế mà đi, vì nếu cho chọn lựa thì nó thà lếch sang tổ khác còn hơn ở chung

chuồng với lảo già chết tiệt này.

Nhân lúc ông ta cuối đầu xuống xem hồ sơ, nó lè lưỡi một cái rồi bay vèo ra ngoài, ....bê trên tay chiếc thù đựng đồ đạc của mình.....vẫy vẫy cái khăn tiễn biệt những người đồng nghiệp thân yêu vừa mới quen biết chưa đầy 24 tiếng, và cả cái bàn yêu dấu của nó nữa.

Đi theo sự chỉ dẫn của cô tiếp tân, nó chợt cũng cảm thấy sảng khóai khi lại được chuyển sang chỗ khác, nhỡ đâu lại gặp được người hợp gu như cô Kim chang han...?

Mừng thầm trong ngừoi, cứ cười tủm tỉm mà đi theo phía sao người nhân viên đó.

................Một hồi sau.......lầu 4......

" Đây là khu Design, cô chỉ cần đi thẳng vào trong sau đó quẹo phải, với căn phòng đầu ...đó là nơi của trưởng phòng Lâm đấy...."

Gật đầu cảm ơn sự nhiệt tình của cô gái đó, nó tung tăng ôm cái thùng mà bước theo hướng vừa được chỉ......

...........Cộc.......Cộc.......cộc..........

" Mời vào"

>...CẠCH..............

Nhấp nhô cái đầu vô, trứơc mặt nó là một người đàn ông khỏang 30, trông rất lịch thiệp, nở nụ cười hiền khờ của mình.....nó chào người

đàn ông đó.....-

" Xin chào, tôi là.................."

" Là Lưu Nhã Nghi đúng không, tôi vừa nhận được hồ sơ của cô, ngồi đi.."

Người đàn ông đó tiếp lời của nó, chẳng tỏ vẻ khó chịu gì cả, cũng nở nụ cười dễ gần với Nghi.

Thật sự người này cũng hơi bị hút hồn khi dở hồ sơ nó ra, nay còn được gặp tận mặt, cái nét ngây thơ, xinh xắn của nó khiến trưởng phòng Lâm chợt cũng động lòng.

" Bắt đầu từ hôm nay, cô sẽ tham gia vào kế họach thành lập sáng kiến cho các mẫu sản phẩm, cô có í kiến gì không..."

< Chà, có nghĩa là không cần viết hay gõ gõ gì cả, chỉ cần ngồi yên, dùng óc mà nghĩ thôi sao.........hơn nữa mình cũng kết ngành này...thế

thì còn gì bằng>

Chấm dứt ý nghĩ, nó cười toe tét ra....giọng hớn hở lên....-

" TẤT NHIÊN LÀ KHÔNG CÓ VẤN ĐỀ GÌ...TÔI RẤT SẴN LÒNG VỚI NÓ"

Đúng thật, tính cách rất dễ cuốn người đối diện, chỉ cần thấy nụ cười đáng yêu, thì ít nhất cũng run rinh tim rồi.

Nhưng chỉ trong phút chốc thôi, VÌ trưởng phòng Lâm cũng là người đã có vợ, nên điều kiển cảm xúc mình không khó là mấy.

Nhìn nó mỉm cười một cái, xong lại giao cho nó những thong tin về sản phẩm lần này......

Chăm chú nghe theo những chỉ dẫn nhiệt tình......đầu nó gật lia lịa mỗi khi trưởng phòng Lâm hỏi... "Cô hiểu rồi chứ..?"

Một lúc sau....khi đã hòan tất mọi việc hướng dẫn.....nó định ra bước ra khỏi phòng thì chợt, trưởng phòng Lâm nhớ ra gì đó.....-

" Tôi quên mất, lần này dòng sản phẩm rất đựơc giám đốc để ý đến, nên cô sẽ làm việc cùng với giám đốc đấy, hãy cố mà lập công, vì chưa ai mới vào mà có cơ hội cùng làm việc với giám đốc đâu..."

Động viên nó, và cũng mừng thầm cho nó, vì quả thật.....với trình độ đếm trên đầu ngón tay mà nó đã khai trong hồ sơ thì việc được làm chung với giám đốc ...có lẽ....thuộc vào trường hợp hiếm có đấy.

Dù vẫn không hiểu rõ ý của trưởng phòng Lâm , nhưng Nghi cũng cuối đầu chào rồi bước ra ngòai.

Sau khi sắp xếp hết đồ đạc vào vị trí mới của mình, nó bắt đầu ngồi suy nghĩ ý tưởng, lật sơ ...xem qua những thông tin......

< Dòng sản phẩm lần này là cách bày trí nội thất à >

Ưhm...đúng là cũng khá thú vị thật, với đôi mắt chuyên gia lưa các mỹ phẫm lẫn trang phục, nó nghĩ có lẽ khả năng phối hợp nội thất của nó cũng không đến nổi tệ.

Nhanh chóng truy cập thông tin, tìm thêm vài ý tưởng mới lại..........hình như nó rất hợp với công việc này đấy, say sưa , đút đầu vào mà làm quên cả giờ ăn trưa đã đến.

Khi vừa hòan tất xong những ý tưởng của mình, nó xem đến mặt cuối của bìa thong tin....thì thấy đựơc dòng chữ......đó là nơi mà giám đốc đang làm việc.

Theo như trưởng phòng Lâm đã nói , thì nó phải đưa đóng ý tưởng này cho giám đốc xem qua, sau đó còn phải cùng nhau đi xuống sưởng để tận mắt xem những mẫu đó mới có thể biết làm sao để phói hợp chung chứ.

Bước chân ra ngòai phía khu tiếp tân, hỏi cô nhân viên, .......một lát sau, nó cũng biết đường.

Chân bước vào thăng máy....tay ấn nút số 5.

Giờ chỉ còn đợi cái than máy đóng cửa và lên thôi...........

.........4

..........(5)...KÍN.............

.........XỌAT.................

Cửa mở Nghi bước ra ngòai........

Đi dọc qua lối mà cô nhân viên đã hướng dẫn..........

< A..H ! là phòng này rồi....>

.............Cộc.......cộc.........cộc.................

" Vào đi"

Do cánh cửa nên tiếng nói ấy không làm nó nhận ra đó là giọng hắn. Tay dặn nắm cửa đẩy vô..........tay ôm sấp thông tin mà nó đã kiếm được, và những sáng tạo riêng của mình.

Gương mặt tươi tắn, nụ cười dễ thương ngày nào, nó phấn khởi bước vô. Phong nãy giờ cứ cuối đầu dán mắt vào tai liệu trên mặt bàn......

Hít một hơi thật sâu, giờ đây nó đã đứng trứơc mặt hắn, hai tay chìa ra, giọng vui vẻ...định nói thì....

Phong ngước đầu lên, tay tháo cặp kính không độ xuống, nhìn nó với ánh mắt " Hoan nghênh".......-

" Cô đến rồi sao..."

...................BỊCH............

Đôi mắt nó mở to ra, tòan thân cứng như đá, phút chốc , mặt Nghi trở nên rất kinh hòang.......đôi mắt không chớp lấy một cái mà cứ dán sát vào gương mặt Phong.........

Cứ thế mà nó nhìn hắn suốt 5 phút mà không hề nói gì cả, đôi mắt chợt đỏ ửng, nóng cả lên, đôi chân mày, càng lúc càng châu lại, đôi mắt thấm thóat nhoà đi,.............

Gịot nước mắt rơi xuống, lăn dài trên gương mặt Nghi.

Cứ ngỡ, nó sẽ bất ngờ khi biết sẽ được làm việc với giám đốc chứ, thái độ của Nghi khiến Phong khá sock, tại sao lại khóc.....khi đây là lần đầu gặp mặt chứ....

< Chã lẽ nhan sắc mình đáng sợ vậy sao > ( Sax....x...mất trí nhớ mà còn mắc bệnh hoang tưởng trầm trọng.) ( Lúc này còn giỡn đựơc, tác giả thật đáng trách mà...!)

Thấy nó cứ đứng như thế hòai, nước mắt lại không ngừng rơi.

Không hiểu nổi, sao thấy những hàng nứơc mắt rơi từ gương mặt Nghi , Phong chợt thấy trong tim tự nhiên nhói lại, lúc không hiểu đây là cảm giác gì, nhưng tai sao nó lại khóc chứ.

Bất giác Phong đứng dậy khỏi ghế, vòng ra chiếc bàn làm việc của mình, đi về hướng nó. Đứng đối diện Nghi, đôi tay không nghe lời chủ, nói đúng hơn là hành động tự phát, nhè nhẹ đưa lên, áp sát vào gương mặt nó, lau đi những dòng nước mắt ấy........giọng ân cần....-

" Cô bé ngốc, không cần phải mừng đến phát khóc đâu..."

Ôi ...má ơi..! chả lẽ nảy giờ hắn nghĩ nó khóc vì quá xúc động khi đựơc nhìn thấy hắn sao trời.

Nó vẫn không nói lời nào, vẫn cứ hướng đôi mắt đỏ nhòe đó ra mà nhìn Phong.

Bỗng, bàn tay nó từ từ đưa lên, chạm nhẹ vào gương mặt hắn...giọng nói yếu ớt....-

" L.à...an.h...l.à.. a.n..h....s.a..o..o....."

Chỉ kịp nói thế thôi, vâng chỉ đúng vỏn vẹn 5 từ nó đã ngất ...ngã vào lòng hắn.

Giật mình khi tự dưng Nghi, ngất xỉu, hỏan hồn, Phong lắc nhẹ vai nó.....gương mặt cũng không khỏi kinh ngạc....-

" Này.....sao lại ngất chứ....cô bé này....."

..............10 Phút sau.........

Hết cách, nó vẫn cứ thế mà không mở mắt dậy, ngất thật rồi...( Sax...chả lẽ xạo..). Phong đành bế Nghi lên , bồng vào cánh cửa phía sau phòng làm việc của mình vậy.

Gian phòng làm việc của Phong, được chính hắn cho người xây thêm một khỏang bên trong, tại đó, có cả giường , tủ lạnh...và mọi thứ linh tinh cứ như khách sạn mini của hắn ấy.

Đặc nhẹ người nó xuống giường, chính hắn cũng bó tay..........nhưng khi nó ngất đi chợt hắn cảm thấy hỏang lọan lên, lòng lo đến phát sốt.

Ban đầu định đưa nó vào viện, nhưng thóang sau cảm nhận đựơc hơi thở đều đặng và nhịp tim, hắn mới biết đựơc, nó đã từ xỉu mà biến thành ngủ mất luôn rồi.

Ngồi trên giừơng, nhìn gương mặt ngây thơ của nó khi ngủ, hắn chợt cảm thấy sao cảm giác này lại quen thuộc đến thế. Cứ như chuyện này đã từng xảy ra vậy.............

Đột nhiên..........

" Ph.o.ng........ph.o.ng.......đ.ừ.n.g ...đ.ừ.ng. b.ỏ ..e.m....anh...đ.ừn.g ..b..ỏ .em...."

Hai khóe mắt Nghi, lại một lần nữa trào nứơc mắt ra, miệng không ngừng gọi tên hắn.....đôi má đỏ ửng vì máu dồn lên não.....

Khi nghe nó nói vậy, hắn cảm thấy vô cung ngạc nhiên....tại sao nó lại biết tên hắn....nhưng có thật đó là tên hắn không, hay chỉ tình cờ

nhầm lẫn........

Bởi vì nó đã bao giờ gặp hắn đâu, làm sao biết đựơc chứ.

Suy nghĩ một hồi, bỗng dưng, đầu Phong đau buốt, hắn cuối đầu xúông, hai tay đưa lên ôm chặt lại.........cái cảm giác đáng ghét đó lại vây lấy người hắn.

Cái cảm gíac mà đêm nào cũng khiến hắn phải chòang tỉnh trong giấc ngủ, hình bóng người con gái đó......rút cuộc, đã có chuyện gì xảy ra với hắn....rút cuộc....cái kí ức mà hắn đã mất đi là thế nào.........

.........Mãi một lúc sau, cơn đau mới dần dần dịu xuống, rồi Phong lại ngước lên, xoay về hướng người con gái đó, nhìn nó với đôi mắt hoan man, mọi sự việc đều không xác định được.

Chợt Nghi lại bất gíac gọi cái tên ấy ......

Tay khẽ chạm vào má Nghi, hắn vuốt nhẹ trên làn da mịn đó.........hơi thở trở nên ngộp ngạc....hình như hắn sắp...................

......Chợt.............

..........Píp........píp...........píp...........

Tiếng reo của điện thọai vang lên, làm Phong tỉnh giấc khỏi hành động vừa rồi của mình, bật máy...-

" Alô"

" Thưa Gíam đốc, bên đối tác đã đến rồi ạ..."

" Tôi biết rồi"

Đóng máy lại, kéo chăn đắp lên người nó, thóang nhìn Nghi vài phút, với tay lấy cái áo khóac, Phong đứng dậy bước đi..........................trong long có một điều gì dó rất khó diễn tả, nhưng hiện tại hắn có một cuộc hợp rất quan trong....

Phút chốc, không hiểu nổi chính mình, hắn lại thầm mong, nóvẫn sẽ ở đây cho đến khi hắn quay lại.............................

*****************************************

Không biết Tuấn đã về rồi giải quyết như thế nào với Chi, thật sự tác giả bó tay. Vì bây giờ chỉ thấy tên lì như trâu này lai lòng vòng ngay trước cửa tiệm, nơi nhỏ đang đâm đầu vào mà làm hăng say.

...Chợt bà chủ nhờ Phương xách bao rác ra bỏ dùm, nhỏ vui vẻ nhận lời, lập tất đứng dậy, tháo đôi gan tay ấm đẫm kia, rồi cầm lấy từ tay bà, đí ra bên hông cửa tiệm...

Chớp thấy Phương rẽ sang ngõ khác để ra ngòai, Tuấn nhanh chân , mai phục ngay lối ra đó.

..........XỌAT.............

Mới vừa vén màn lên thôi thì đã thấy cái mặt lì lợm của tên này xúât hiện chình ình ra, Nhỏ như muốn điên lên được.............trong khi nhỏ đang cố hết sức để quên thì tên này ngày nào cũng thù lù trứơc mặt, làm con tim nhỏ đã biết bao nhiêu lần dao động lại.

Lơ Tuấn đi, tiếng đến cái thùng rác to nằm ngay đối diện mình, thả bao rác vào đó, rồi xoay lưng bứơc vào lại......

Chưa kịp nhất chân đến cửa, tay đã bị Tuấn nắm chặt lại........-

" Tôi có chuyện nhất định muốn nói với cô"

Ngước lên nhìn vẻ mặt của Tuấn, phút chốc nhỏ mềm long đi...............

...........................................

...........Phía sau hẻm..................

" Có chuyện gì ?"- gương mặt vốn đầy cảm xúc nhưng bị nhỏ dấu đi một cách nhanh gọn.

" Là việc...là việc tôi đã làm gì Khiến cho cô cảm thấy không có đựơc tư nhiên và thỏai mái"

Cười trừ một cái, nhìn thẳng vào mắt Tuấn....Phương nói...-

" Không có đựơc tự nhiên và nhàm chán tôi đều chịu đựơc, nhưng mà..."

" Nhưng mà cái gì.."- lòng như lửa đốt lên khi thật chất tên này không biết nhỏ sẽ nói ra cái gì nữa...

" Tự cho mình là đúng, không xem người khác ra gì cả, thích đâu thì đặc đó , và còn ích kỷ.....Nói tóm lại anh là một người chỉ thích điềukhiển người khác theo ý mình..."- rủa một tràn vô mặt Tuấn, vì trong lòng nhỏ còn tức với cái kiểu nói chuyện của tên này lúc sáng.

Nói xong Phương xoay lưng định bỏ đi......

" ĐỨNG LẠI...."

Liếc Tuấn một cái, nhỏ vẫn quay đầu mà bước đi, máu dồn lên tới não, tên này thật sự đã tức điên lên được....lập tức đuổi theo Phương.....

........Xọat.....xọat....xọat.........

" CÔ THIỆT TƯỞNG MÌNH HAY LẮM HẢ..."

Bứơc chân Phương ngừng lại khi nghe Tuấn nói vậy....

" TẠI SAO TÔI PHẢI ĐEO ĐUỔI CÔ......

BÂY GIỜ ĐEO ĐUỔI CÔ ....

......LÀ MỘT VIỆC KHÓ KHĂN ĐẾN NHƯ VẬY ÀH..."

Xoay người lại , cả hai cách nhau khỏang một mét, nhỏ nhìn vào mắt Tuấn.....ánh mắt như rất tất giận, nhưng không thèm chấp với Tuấn, nhỏ lại quay người bỏ đi.......

Nổi điên lên với sự thờ ơ, lạnh lùng của nhỏ, Tuấn tức đến vỡ não ra, tay đưa lên kéo lỏng chiếc cà vạt trên cổ mình xuống.......vì giờ đây nhiện độ trong người tên này...có thể đem ra so với nủi lữa rồi đấy....-

" CÔ VÀ TÔI ĐÂU PHẢI LÀ LẦN ĐẦU TIÊN......."

Lần này thật sự là nhịn không nổi nữa, những câu nói từ nãy giờ của Tuấn khiến con tim nhỏ đau đến muốn vụn vỡ ra......, đối diện với Tuấn....giọng lạnh lùng.....-

" Anh Nói Gì...?"

Bất giác TuẤn chết đứng đi vì phát hiện mình đã lỡ lời với nhỏ, đúng vậy câu nói ấy thật sự đã gây tổn thương cho Phương....nên miệng không tài nào mở ra được.......

....Nhìn Tuấn một hồi, đôi mắt nhỏ bắt đầu đỏ lên, vai run run.....giọng đầy tưn tức mà nói....-

" "Đâu phải lần đâu tiên?"...cô giả bộ ngây thơ có phải không ?

Hồi đó lấy được cô một cách dễ dàng...bây giờ còn làm như mình cao quý lắm....có phải Vậy không..?"

Thật sự Tuấn không biết phải nói như thế nào nữa, tay chân tê cứng cả đi, chỉ đứng trơ ra mà nhìn nhỏ.....

Giờ đây, tên này có thể thấy rõ đựơc đôi mắt của Phương đã chuyển sang đỏ...dần dần ươn ướt đi...-

" Anh ăn nói rất thẳng...( nãy giờ tòan nhỏ nói mà..?)...Qúa khứ........ quá khứ của những ngày đó....tôi còn tưởng anh là người được lắm....

Anh không hiểu gì cả.....có lẽ từ đó tới giờ, anh không bao

giờ nghĩ tới những việc mà anh đã gây ra cho tôi...."- Nước mắt lăng dài trên má Phương.

Tim Tuấn như tan vỡ, thật chất tên này không cố ý làm tổn thương nhỏ. Đôi tay siết chặt lại......chốc lát, đôi mắt Tuấn cũng đỏ dần đi...

Vẫn không hề lảng tránh, nhỏ vẫn nhìn thẳng vào người Tuấn, cố gồng người mà nói......-

" Anh chính là lọai người như vậy.....không hề mở rộng đầu óc....có biết không...."

Đến nứơc này cứ tưởng Tuấn sẽ xin lỗi chứ, nhưng ai ngờ tên này lại cương quyết liệt...-

" Còn cô thì sao,...TỐI HÔM ĐÓ CÔ ĐÃ LÀM NHỮNG GÌ.......ĐỂ LẠI CHO

TÔI BA CHỮ ĐÓ RỒI BỎ ĐI......CÔ NGHĨ MÌNH ĐÚNG SAO... ...CÔ NGHĨ TÔI LÀ MỘT THẰNG KHỜ, MUỐN QUEN THÌ QUEN MUỐN VẤT BỎ THÌ VẤT BỎ ÀH..."

Xả một tràn vô người nhỏ, gương mặt Phương giờ tái đỏ đi, vì nước mắt không ngừng chảy........nhỏ thở không nổi nữa rồi, càng lúc hơi thở càng trở nên nặng nề hơn, đau đến tất ngực.............nếu cứ tiếp tục thế này, chắc nhỏ sẽ chết vì không thở đựơc mất, bỏ mặt Tuấn lại đó, Phương bước đi, quay trở lại vào tiệm như người vô hồn.....

Khi Phương vừa đi mất bóng ngay khúc quẹo, Tuấn vẫn cứ trơ người ra mà đứng đó, tên này cũng chẳng khác gì nhỏ, tim đập nhanh đến nổi bất cứ lúc nào nó cũng có thể vỡ ra đựơc.

Không khí nơi đây có thiếu gì đâu, mà sao nhìn Tuấn cứ như sắp tắc thở vậy, trong lòng nổi điên lên với tình trạng bây giờ giữa nhỏ và mình.........

Tiếng đến bức tường, Tuấn đấm mạnh vào đó cho hả giận, nhưng cơn nóng trong người không hề giảm.....đấm đến nổi tay rỉ cả máu ra mà vẻ mặt đỏ ấy cũng không hề dịu xuống .............

.......................................................

..................Lái trên chiếc xe, chân không ngừng nhấn ga liên tục..........Ánh mắt nhìn về phía trứơc, nhưng đầu lại đi nghĩ về nhỏ......................

Tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này.......phút chốc tên này thấy hối hận vì đã nói ra câu nói ấy.

Khi gặp mặt Phương xuất hiện giọt nứơc mắt, tim như thắc lại, đau nhói lên.......

************

Sau trận chiến võ mồn với Tuấn, và sau khi kết thúc công việc, nhỏ lên cái thân xác với gương mặt buồn man mát đến trường Chấn Vũ..........

.....Vẫn như ngày nào, CHấn Vũ chờ mẹ đến đón, nhưng sao hôm nay, đợi mãi mà vẫn không thấy gì cả, ....gương mặt thiên thần ụ xúông, buồn đi

Chợt...............

" CHẤN VŨ...."

Bất giác khi nghe tiếng gọi, Chấn Vũ ngẩn cái đầu lên vì từ nãy giờ tòan nhìn xúông đất....

Đôi mắt đột nhiên trở nên sáng ra, khuôn mặt mừng rở , rồi chạy nào về phía người vừa lên tiếng.............

.....................................................

Nhỏ định đi đón con thì nhận đựơc tin nhắn của anh Quân, đọc xong nhỏ về thẳng nhà trọ .............

Tiếng gần đến đầu hẻm nhà......

Vừa thấy anh thôi, chợt những buồn bực trong lòng nhỏ, trào ra một lúc.

Nhỏ cũng giật mình, nhưng khi hòang hồn thì đã thấy, Chấn Vũ đang được bồng bế trên tay anh Quân. Đọc những dòng chữ trong tin nhắn thì không cảm thấy gì .....nhưng

Khi vừa tận mắt thấy Quân nhỏ liền........

Cả hai chú cháu kinh ngạc khi thấy Phương đứng ngay tại đó , đối diện họ không xa lắm mà khóc ào lên.

Mỉm cười một cái, Quân bế Chấn Vũ tiếng lại gần nhỏ, một tay đưa lên xoa vào cái đầu...giọng nói trầm ấm.....-

" Ngốc này, lại xảy ra chuyện gì nữa rồi sao..................."

Tất tốc Phương úp sát đầu mình vào vai bên phải của Quân mà khóc nức nở lên....từ nãy đến giờ, rất muốn khóc rồi, nhưng cố dồn nén đi........khi Quân vừa xuất hiện, đột nhiên nhỏ không chịu nổi nữa.......................bùng nổ cả ra.

.......Hình ảnh Một đứa bé, một người con trai......" Mẹ ?"..........rồi

cả cái vòng tay đang dỗ dành sau lưng nhỏ nữa..........

Tất cả chợt hiện ra trong mắt..............................

..................................

Chuyện gì đã xảy ra...................không lẽ đã có người nhìn thấy đựơc cảnh đó........

Còn Nghi, ....liệu khi Phong trở về B-SNO có còn thấy nó nữa không.

Sau khi tận mắt thấy đựơc Phong, nó đã trở nên như thế

nào..........

CHÁP 52

Không Từ Bỏ.!

Chạy được nữa đường, ..................

< Không đựơc, nhất định phải nói rõ mọi chuyện >-

Chấm dứt í nghĩ, lập tức Tuấn quay đầu xe lại , chạy về hướng cửa tiệm đó..............

Vừa đến thì đã thấy nhỏ, bứơc ra khỏi tiệm, bên vai còn mang chiếc túi.......đóan chắc nhỏ sẽ về nhà.

CHợt không hiểu sao, tên này không xuống xe, mà cứ bò chầm chậm theo từng bứơc chân của nhỏ.

Nhìn Phương đi một cách vô hồn trên còn đường với gương mặt tái đi, lòng Tuấn đau đến chết được, đôi tay siết chặt vào vô lăng......chỉ muốn bay ào ra ôm lấy nhỏ. Nhưng vì muốn biết nhỏ ở nơi nào, nên đã âm thầm tiếng theo phía sau.

...............................................................

Bứơc đi thật nặng nề, đầu Phương vẫn cứ vang mãi những lời nói lúc nãy của Tuấn, chúng như những con dao đâm vào tim nhỏ, mệt mỏi.....mệt đến nổi bây giờ nhỏ không còn sức để rơi nứơc mắt nữa. Cứ như nhỏ có thể ngất đi bất cứ lúc nào vậy............

......Đèn đỏ phía xa xa, mà nhỏ vẫn cứ bước...............

.............TIN....TIN....TIN

Chân vừa đặc xuống đường, chợt Phương giật thót tim khi nghe tiếng còi của xe tóat ra. Hòang hồn nhỏ mới ngứơc lên nhìn, .......thì ra vẫn còn là màu đỏ sao...?

Cứ thế mà nhỏ đã dừng lại, đứng trơ ra ngay giữa góc đường. Khuôn mặt xinh đẹp, vâng vẫn đẹp như ngày nào, nhưng sao lại trông mệt mỏi thế, vẻ hồn nhiên, tươi tắn từ lâu đã không còn hiện hữu trên gương mặt này nữa, cuộc trời ......những đau khổ mà nhỏ phải trải qua....

Tất cả.....tất cả dường như đã cứơp đi mất nụ cười hạnh phúc trong tim nhỏ.

Cái ngày Phương sanh Chấn Vũ....đó là một ngày hạnh phúc, và cũng là ngày đau khổ nhất đời Phương, lúc đau đớn nhất....lúc cần vòng tay ấm áp đó....lúc nhỏ nghĩ cứ như có thể chết đi trong khi sanh vậy..........cảm giác tủi thân, cô đơn bao quanh lấy người con gái này...............................Người con trai đó không hề xuất hiện.

Người ta nói, phụ nữ khi sanh, chắc chắn không thể tránh đựơc việc phải khóc vì đau đớn....Nhưng với nhỏ, trong những giọt nứơc mắt này, nó còn mang một ý nghĩa khác.

Vì thương con, vì đây là điều cuối cùng nhỏ có đựơc từ Tuấn, nên nhất định nhỏ phải kiên trì, phải bảo vệ sinh linh bé bỏng này.

Cắn ra, đối đầu với cơn đau, nước mắt không ngừng chảy, trán vã đầy mồ hôi cả ra........đôi mắt đỏ hoe lên, ...nhỏ đã phải dồn hết sức mình chỉ để sự tồn tại của Chấn Vũ đựơc an tòan.

Vì sao Phương gọi con là Chấn Vũ......." Vì đó là cái tên anh đã đặc cho con, vì đó là điều anh phải thức đêm để nghĩ,....vì đó là tình yêu em dành cho anh......vì em yêu anh....anh có biết không Tuấn..?"

Đêm nào nhỏ cũng phải ôm con, nước mắt lại rơi ra khi nghĩ về Tuấn........không một ngày nào Phương có thể nhẹ nhàng mà thở mà yên trong giất ngủ............

Tiếng theo sau nhỏ, Phương nào biết, gương mặt tên này giờ đây cũng thấm đỏ vì nước mắt, Tuấn đau khi thấy, người con gái mình yêu...đang đứng trứơc mình đây, nhưng sao lại không tài nào giữ nổi. Vì sao lại vô tình khiến nhỏ tổn thương, .....vì đây là lần đầu tiên Tuấn biết .....yêu là thế nào.

Đúng vậy, đã có người con gái nào có thể khiến tên này phải chết lên ngã xuống đâu...

" Vì sao chỉ mình em, vì sao chỉ riêng em lại có thể khiến tôi không sống nổi.....

Vì sao em lại chạy khỏi tôi, vì sao em lại muốn buôn vòng tay này................."

Hướng theo bóng Phương..............khỏang cách cả hai chỉ trong tầm nhìn của nhau, nhưng sao cứ ngỡ họ không cùng con đường này vậy.

Phương bứơc.....

Tuấn theo sau...........

Cứ thế mà không biết lúc nào, một người sẽ ngừng lại để nắm bàn tay kia............

]Không biết lúc nào một người bứơc lên để giữ đôi tay ấy lại..................

Lòng tự trọng.....lòng tự ti......người cương quyết....người bướng bỉnh............

Cho đến khi nào cả hai mới chịu vất bỏ cái "tôi" ....cho đến khi nào mới chịu ngừng đi những hành động ngu ngốc này...........

]**************

]Đi đựơc một lúc, chợt nhỏ quẹo vào khu phố nhỏ, Tuấn liền ngừng xe lại, bước ra và tiếng thầm lặng theo sau..................................

" Mẹ ơi.....mẹ ơi............"

Mãi lo cắm đầu đi, nghe tiếng con, nhỏ giật mình tỉnh dậy...................

Thì trước mắt Phương giờ đây, là hình bóng người anh.......một người anh đã che chở cho nhỏ những lúc cô đơn, tuyệt vọng nhất....., phút chốc, những điều nén trong lòng....bỗng trào ra.................

]Đúng vậy, lúc này đây nhỏ rất cần một bờ vai để tựa, để trúc ra những nỗi lòng, để cố lấy lại hơi thở cho riêng mình..............

Vừa thấy Quân.........cũng như hình bóng Long vậy, mỗi khi nhỏ buồn ...đều chạy về phía bàn tay ấm đó mà tựa mà thổn thất ra...............

Thấp thóang hình ảnh người anh trỗi dậy trong Phương, vỡ bờ , nhỏ không còn biết làm gì cả, chỉ đứng đó mà khóc như một đứa trẻ thôi.

Thấy cô em lâu ngày không gặp, sao lại mính ướt nữa rồi, nở nụ cười ấm áp, tay bế Chấn Vũ, chân bứơc về hướng Phương....anh nhẹ nhàng , ân cần đặc tay lên mái tóc .....khẽ vuốt với tấm lòng đầy yêu thương..........-

" Bé ngốc..! sao lại khóc thế này.......lại có chuyện gì nữa rồi phải không...."

Câu nói đó khiến nhỏ không trụ đựơc nữa, ngã đầu vào vai Quân mà khóc nức nở lên.

Thua với cái vụ nứơc mắt này, Quân cười hiền, tay vỗ lên lưng nhỏ, một lúc sau.....anh dìu Phương vào..............

..............................................................

Người như chết cứng đi trứơc những gì đang xảy ra trứơc mắt mình.............

Tòan thân Tuấn tê liện, đôi mắt đo đỏ lên, người chết lặng đi............

]Càng lúc, bứơc chân đó càng lùi , nụ cười trớ trêu hiện lên gương mặt Tuấn, thì ra......thì ra......em đã yêu người khác rồi sao..............thì ra tôi chỉ là một thằng ngu...........ngu đến mất đi níu kéo người con gái đang yên vui trong hạnh phúc của mình.........................Thì ra....tất cả......tất cả...đều là sự thật..................

Tuấn không múôn đứng đây thêm một lúc nào nữa.........

Tuấn không muốn chứng kiến người con gái đó trong vòng tay của kẻ không phải là mình................

Bước chân lùi dần đi....................đôi tay đã trở nên mệt mỏi.....mệt đến mức, không còn đủ sức níu cánh tay đó nữa................... [

****************************************

Sau khi kết thúc cuộc hợp, không hiểu nổi vì sao trong tim lại lo lắng đến thế, Phong giờ giây chỉ muốn phóng thật nhanh ...về với con bé ngốc đó.

Tất tốc bay vào xe.......chạy một mạch từ SPY về B-SNO.

...........Cộc..........cộc............cộc..............cộc..........

Tiếng bứơc chân vội vã, hắn lao như tên.............

Hộc......hộc......hộc............

Thở muốn đức hơi vì chạy quá nhanh....giờ đây.....giờ đây Phong đã đứng trứơc cánh cửa rồi.........chỉ còn bật nhẹ thôi....đáp án sẽ có ngay.

Đột nhiên cảm thấy hồi hợp vô cùng,...............tay chạm vào.........

.............Cạch............................

Đẩy nhẹ vô, bỗng tim Phong đập nhịp nhàng trở lại, nhẹ nhõm cả ra,....khi trứơc mặt hắn lúc này đây................

]Nó vẫn nằm yêu như thế mà chìm sâu vào giấc ngủ.........

Dần dần tiếng gần nó, mặc dù không hiểu rõ đây là cảm giác gì, nhưng lại không tài nào rời mắt được.

Cứ thế mà Phong nhìn nó thật lâu.......lâu đến mức, bây giờ có lẽ hình ảnh của nó đã in sâu vào tim Phong.

Chợt Nghi cựa quậy người...............dấu hiệu thông báo nó sắp tỉnh đây, .....đột nhiên sự tò mò lại nổi lên trong đầu hắn, quả thật Phong rất muốn biết vì sao khi không nó lại ngất đi khi nhìn thấy hắn.

]...Đôi mắt mơ màng dần hé mở....

Ập vào mắt Nghi, vẫn là hình bóng của hắn, bất gíac nó mở to mắt dậy.............Hòan cảnh lại tái hiện y như lúc đầu.

Chẳng thể thốt lên đựơc câu nào, chỉ nhìn Phong bằng ánh mắt ngỡ ngàng, kinh ngạc lẫn đau khổ.

Vì cuối cùng hắn cũng đã xuất hiện, cuối cùng Phong cũng đã ngồi trước mặt nó đây.......

Chợt dòng suy nghĩ của Nghi bị cắt ngang bởi Phong lên tiếng.....tay khẽ chạm vào má nó.....giọng trầm hỏi....-

Cô không sao chứ......có thấy không khỏe chỗ nào không......?"

Đầu nó giờ đây lại hiện thêm một dấu hỏi, bàng hòan khi nghe Phong nói vậy.............

< Anh .....anh không nhận ra em sao.....anh không nhớ em sao Phong........? >

Đôi mắt to tròn, thấm thóat ươn ướt lên, điều này càng khiến Phong cảm thấy kì lạ, tại sao từ lúc cô gái này gặp mình, những biểu hiện như vậy không trừng diễn ra vậy....

Lập lại lần nữa......-

" Tôi hỏi cô có sao không đấy.......sao cô không trả lời....."

Nhìn thẳng vào mắt Phong, tuy bàn tay , đôi vai đã bắt đầu run bần bật......-

" Anh tên gì..?"

]< Qúai nhỉ....cả tên giám đốc mà cũng không biết à...!>

Mặt Phong ngố ra khi nghe nó hỏi vậy, nhưng lát sau hắn cũng trả lời lại....-

" Tôi là Thiên Anh Phong.."

Cảm giác chết đứng lại một lần nữa trở về với nó.......-

]" Anh có phải là chủ tịch SPY không..."

Lần này lại tới lượt hắn tỏ ra kinh ngạc khi tại sao nó lại biết danh tính của hắn , trong khi hắn chỉ mới về đây chưa đầy một tuần.........-

]" Sao cô lại biết...?.....tôi..."

]" TÊN KHỐN, ANH ĐÃ TRỐN ĐI ĐÂU HẢ, RÚT CUỘC ANH ĐÃ Ở ĐÂU....ANH CÓ BIẾT TÔI ĐÃ ĐIÊN LÊN VÌ ANH ĐỘT NHIÊN MẤT TÍCH KHÔNG......

ANH CÓ BIẾT VÌ ANH MÀ CON TIM TÔI TAN NÁT KHÔNG....ĐỒ TỒI ....TẠI SAO LẠI BỎ TÔI....TẠI SAO ANH TÀN NHẪN THẾ............HỨC.....hức.....hức....hức.........Sao anh lại đối xử với em như thế.....tại sao chứ......anh có biết em nhớ anh đến mức nào không.....đồ tồi....đồ tồi....."

Bất chợt Phong chưa kịp nói thêm tiếng nào thì đã bị Nghi ngồi thẳng dậy, dìm xuống giường, xả cho một trận sau đó lại gục đầu vào ngực Phong, ngồi thẳng cả lên người hắn, khom xuống mà khóc nức nở lên............

Chóang với những gì đang diễn ra, thật sự hắn không hiểu nó đang nói gì nữa.....cái gì là bỏ với rơi....rồi còn mất tích......TRỜI Ạ...! Có ai giúp hắn nhận ra đựơc chuyện gì đây không.

Hai tay vịnh vào đôi vai đang run của nó, cố đẩy lên nhưng không tài nào làm đựơc, vì giờ đây, sức đâu nữa khi nó đang ngồi hẳn lên người hắn chứ, hơn nữa lại đang mặc chiếc váy ngắn thế này.....

Phong đầu hàng tòan tập.

Cho nên hắn đành nằm im trên giừơng, tay cũng đưa lên lưng nó vỗ vỗ....còn Nghi thì cứ thế mà khóc ào ra, nứơc mắt thấm thóat làm ướt cả lớp áo khóac ngòai của Phong.

................Một tiếng sau..........( Con này dư nứơc mắt ghê nhỉ...?)

Dần dần tiếng khóc cũng lặng dần, chỉ còn nghe tiếng thúc thích nho nhỏ của nó thôi.

Lúc này đây Phong mới dùng hết sức của mình ngồi dậy, nâng theo người nó lên luôn.

Tình trạng vẫn như cũ, nó vẫn cứ ngồi trên hắn, chỉ khác là không ngồi trên người nữa chỉ trên đùi Phong thôi..( Ặc...!)

Hai tay cứ đưa lên dụi lấy đôi mắt đỏ hoe của mình, cứ nức nở nức nở lên từng tiếng nhỏ, tuy không hiểu nó đang làm cái gì với hắn nữa.

Nhưng sao trông nó dễ thương như con mèo vậy, khẽ đưa tay chạm vào mái tóc đen , mượt của Nghi, vuốt nhẹ nhàng theo đường gợn xuống....ánh mắt trông thật ấm áp....-

" Khóc xong rồi ...đúng không.....giờ thì có thể cho tôi biết nguyên nhân rồi chứ........."

Ặc....! nãy giờ nó cứ nghĩ hắn vì múôn trêu nó, nên giả điên, nhưng không ngờ lại như vậy....banh bự con mắt mình lên nhìn Phong, tay tay vịnh vào vai hắn, lắc như chưa từng được lắc vậy.....-

" TỈNH...LẠI..TỈNH....LẠI....ANH KHÔNG NHỚ RA EM SAO, PHONG..! ĐÙA THẾ EM KHÔNG THÍCH CHÚT NÀO. EM KHÔNG ĐÙA VỚI ANH ĐÂU...ĐỪNG CÓ GIỠN NHƯ VẬY..."

Thôi rồi, cứ để nó lắc như thế chắc hắn chết mất.....chỉ còn cách chụp hai tay nó lại, đưa vào giữa, đối diện ngực mình, nhìn thẳng vào mắt Nghi.......-

" Tôi thật sự không hiểu cô đang nói gì cả......."

Tá hỏa lên khi nghe Phong nói thế...........nó chợt im luôn , mắt cứ dán vào mặt hắn mà không biết phải nói gì nữa.

Một lúc sau......thấy Nghi đã bất động, không khác gì tượng đá....định mở miệng nói.....Cô đã nhầm người rồi thì chợt...........

Phong lại nhớ đến....Đúng rồi không phải bà Châu đã từng nói, hắn gặp tai nạn và mất kí ức sao.........

Bất giác, Phong buôn tay Nghi ra, nâng cầm nó lên, vì giờ đây , tự nhiên nó lại cuối đầu xúông vì, không tin đựơc những gì đang xảy ra với mình....Phong ngồi trứơc mặt nó đây....nhưng lại bảo không quen nó......

Nhìn thật kĩ vào Nghi, giọng có phần đa nghi hỏi...........-

" Này cô bé...( Sax...lớn hơn một tuổi mà dám...!). có thật chúng ta quen nhau không..."

Cái mặt ngu không đỡ của Nghi, ngứơc lên nhìn Phong, cảm giác đau khổ khi hắn không nhận ra nó........ngay cả nó hắn còn không nhớ được, nếu nó nói Nhất Long là con của hắn, chắc Phong ném nó vào nhà thương điên mất.

Khóc cũng đã khóc đã rồi...............giờ chỉ còn.......-

" Anh không nhớ em thật sao...?"

Đôi mắt ươn ướt nhìn Phong, như đang chờ một câu trả lời kì diệu nào đó.

Mặt vẫn không thay đổi cảm xúc....nhưng Phong thở dài một cái rồi nói.....-

" Vậy là có đúng không....?.Tạm thời tôi không thể nhớ ra cô, vì tôi đã mất một phần kí ức sao tai nạn... tôi..."

" CÁI GÌ, ANH GẶP TAI NẠN SAO,......CHỖ NÀO ...CHỖ NÃO...ĐẬP PHẢI CHỖ NÀO..." - chặng họng tập hai.

Hơn nữa lần cũng vậy, lời nói đi đôi với hành động........tay nó cứ đè đầu Phong ra mà mò mà tìm xem vết thương mà ở đâu.

Điên tiết lên vì hành động quái đảng, lẫn lời nói khó hiểu của nó. Phong nổi khùng lên.....-

" NÀY, CÔ CÓ THÔI KHÔNG HẢ, ĐẦU TÔI CÓ PHẢI LÀ THỐ CƠM ĐÂU MÀ CÔ ĐÈ RA MOI VỚI MÓC...."

Chụp đôi tay nó lại, người hắn trở nên nóng hừng hực nhưng chỉ vài giây sau, đột nhiên Phong lại bật cười lên..........

" HA........HA........HA........"- Vì vẻ mặt hỏang hốt của Nghi khi bị hắn bất ngờ nạc nhìn dễ thương quá...đôi mắt căng tròn ra.....( Sax....mất trí nhớ bộ có ảnh hưởng tới tính cách hả trời..?)

Nó cứ đớ người ra trứơc những biểu hiện lạ lùng của Phong....chợt hắn thôi cười, khuôn mặt nghiêm túc lại....nhín nó .....-

" Được rồi, xem như chúng ta có quen nhau, tạm thời là vậy đi....nếu cô còn hành động như vậy nữa, tôi không biết mình sẽ làm gì đâu..."

Khờ mặt ra hỏi...-

" Hành động?"

Nghiêng nghiêng cái đầu.....hắn gật một cái sau đó đôi mắt dời đi, thôi không nhìn mặt nó nữa, mà di chuyển xuống dưới.....

Nó cũng cứ thế mà lần theo đường đi của mắt hắn............

..........Chớp....chớp.....chớp.............

" Á............Á............Á..................."

Bất giác khi thấy Phong cứ nhìn chằm chằm, nó ngước xuống..........ÔI....Má ơi..! chiếc váy bị tốc lên từ lúc nào, làm Phong có thể thấy chiếc quần trong của nó một cách dễ dàng..................

BỐP..................

Tất tốc, Nghi ngồi dậy khỏi người hắn, lấy tay báph một cái trời giáng vào đầu Phong, khiến cho hắn bất ngờ không kịp phản ứng, ngã RẦM luôn xúông giường......

Dủi dủi cái váy xúông, nó chạy một mạch ra khỏi căn phòng ngượng ngùng đó. Để là một chàng trai tội nghiệng nằm nguyên con trên nền, với cái tay ôm đầu mình lại......

Lau đi như tên lửa, bay vèo vào phòng vệ sinh.........đóng Ầm cửa lại, nó bắt đầu ngồi chỏm xúông khóc....................

Con tim nó tan nát khi nghe hắn nói " Tôi không biết cô...?", chẳng phải nó đã cố gắng tự nhủ lòng, chắc chắn Phong sẽ quay trở về....nhưng....nhưng sao lại thành ra thế này.........

Một tiếng vẫn không thấm gì với nó, Nghi lại tiếp tục úp mặt vào tay mà khóc..........Vai run bần bật lên, hơi thở trở nên một cách nặng nề.

.....................................................................................

Cứ thề mà Nghi ở lì trong phòng vệ sinh gần 30 phút , chợt nó ngẩn đầu lên, tay quẹt đi dòng nước mắt...........Ý chí mạnh mẽ đã quay về với người con gái này............

Đứng bật dậy...............RẦM................

Cách mở cửa trời đánh của chị em nhà nó nổi lên.............đôi mắt đầy nghị lực.........

< Thiên Anh Phong, nhất định....nhất định em sẽ khiến anh phải nhớ ra em....nhất định....phải đựơc...vì.....vì....Nhất Long của chúng ta....>

Đột nhiên đôi mắt nó lại buồn khi nghĩ đến con, không sao, nó rất mạnh mẽ mà......rồi sẽ có ngày nó cũng có thể làm hắn trở về bên nó, và về cả bên cạnh Nhất Long nữa.

..............................................................................

Chà,....để xem....Nhã Nghi nhà ta sẽ làm gì để kí ức quay về với Phong nhé..!

***************************

................XỎANG.........XÒANG..........Bpp..............RẦM........

Cảnh tượng bây giờ không tin được, lại một lần nữa, mọi thứ trong phòng bị Tuấn ném, đập, quăng một cách không thương tiết.

Người nồng nặc mùi rượu, ánh mắt trông rất giận giữ và cũng tràn ngập đau khổ........

Sau khi đã ném hết tất cả những thừ đến không còn gì để ném nữa, Tuấn ngồi bịch xuống nền đất, tay với lấy chai rượu trên sàn, nâng lên, uống cứ như đang uống nước vậy............

Chợt nước mắt bắt đầu rơi ra, ngã ngữa đầu lên phía thành giường........lầu đầu tiên.........giọt nứơc mắt khóc vì phụ nữ phải rơi từ người con trai này...........

Cứ ngỡ, lần này có thể mang nhỏ trở lại, nhưng sao lại như thế này....tại sao lại để bản thân mình biến thành trò đùa cho người khác.

Khóc vì cuộc đời thật trớ trêu, khóc vì con tim giờ đây vỡ thành mãnh vụn.......khóc vì những hình ảnh tàn nhẫn đó xảy ra với mình............

..........Pípp..............píp...........píp...............

Điện thọai chợt run, tiếng nhạc vang lên trong căn phòng băng giá........

Màn hình hiện lên chữ "Chi", ....không màn tới, cứ thế mà đến cuộc thứ 5....Tuấn đã thẳng tay vun chiếc điện thọai vào tường...thật mạnh.

Làm cho nó vỡ ra làm đôi, mảnh kiến rải đầy sàn................

......................................................................

Anh Quân chỉ đùa với nhỏ, thật ra, vừa lên thành phố anh cũng đã tìm đựơc cho mình căn phòng trọ rồi. Nhưng vì nhớ Chấn Vũ, sẳn ghé xem nhỏ thế nào, nên anh mới tới.

Ở chơi đựơc một lúc, chào hoỉ cả bà chủ tốt bụng...rồi anh chào tạm biệt nhỏ và Chấn Vũ......ra về...

......................................

Màn đêm dừng buôn xuống, Phương dỗ con, hát những bài có thể đem con vào giấc ngủ.

Nhìn gương mặt thiên thần, long nhỏ cũng cảm thấy trở nên nhẹ nhàng hơn.......Kéo chăn lên, đắp vào người Chấn Vũ. Sau đó, nhỏ nhè nhẹ bước ra ngòai...........

Chỉ mặc phong phanh với chiếc áo thun, làn da Phương thóat lạnh đi, nhưng nào bằng con tim nhỏ lúc này. Dù có lạnh có rét...con tim nhỏ còn buốt hơn.

Dọc theo bức tường bên ngòai, Phương đi thẩn thơ, ít ra không khí lúc này cũng dễ chịu, dễ làm cho người nhỏ thấy thóang hơn.......từng bứơc từng bước..................đi mãi được một hồi ............

Dần dần ngứơc đôi mắt lên, CHỢT.....

Phương nhưng chết cứng lại, đôi mắt trở nên kinh hòang khi thấy..........

Phương đã thấy gì..................

Mọi chuyện rồi sẽ tiếp điễn ra sao..................?

CHÁP 53

Thất Tỉnh..!

Gương mặt Phương trở nên hỏang hốt khi thấy Tuấn đang ngồi thụp trên mặt đất, thân lẫn mặt đều tòan máu không, quần áo lấm lem.........tay lại còn có vết tét vì do tên này đã đấm mạnh vào tường.

Bàng hòan khi thấy Tuấn như vậy, tất tốc nhỏ chạy đến bên mà quên mất vì sao Tuấn lại đến khu phố nhỏ này, cũng là nơi Phương đang ở,.................

Nứơc mắt rơi trên gương mặt Phương, đôi tay run run chạm nhẹ vào người Tuấn, tiếng khóc nhỏ, nhưng lại nức nở lên......-

" Sa.o.. l.ại th.ế .nà.y, a.nh .đa.ng..... làm g.ì v.ậy......t.ên. ng.ốc.....sa.o. an..h .l.ạ.i th.àn.h ra t.hế .n.ày....."

............................................

*********************

Người đã say khứơc đi, nhưng trong đầu hình ảnh nhỏ lại vẫn cứ hiện ra.............

" Phương ...phương....."

Cứ thế mà dù chân đã đi không nổi nhưng Tuấn vẫn gán đến đó, trên đựờng chạy đã bao nhiêu lần bị người ta mắn vì cả đèn chưa chuyển sang xanh, tên này đã lao đầu đi.................

Dừng xe, đi say sỉn theo con đường vào khu nhỏ ở, lại chạm phải tụi giang hồ, ấy thế Tuấn còn kiếm chuyện, để rồi bị tụi nó hội đồng cho.

Kết quả là giờ đây, thân tòan thương tích, máu cứ thay nhau mà chảy ra.

................................................................................

Run sợ, tim Phương như nát ra khi thấy Tuấn như thế này........

< Em rời anh, em rời anh cũng chỉ vì muốn anh sống tốt hơn,,,,tại sao tại sao anh lại như thế....tại sao chứ....>

Nước mắt không ngừng chảy trên gương mặt đo đõ của Phương...khẽ chạm nhẹ lên đôi má bị đánh bầm đi của Tuấn.

Lòng Phương đau đến muốn chết đi được.........................

Bất giác cảm nhận được hơi ấm từ đôi tay............Tuấn dần ngứơc đầu lên......hé mở hàng mi dài đó.............

Giọng đầy mùi rượu tỏa ra....hai tay đưa lên, kéo lấy người nhỏ vào thân mình.....nói với giọng như một đứa trẻ.........-

" Đừng đi......đừng bỏ anh....xin em...xin em......anh không thể mất em...đừng bỏ anh..........đừng bỏ anh....."

Càng lúc tiếng nói ấy càng thấm nhòa nứơc mắt đi........Tuấn siết chặt đôi tay mình lại, Cuối cùng vẫn phải đầu hàng với chính mình, cúôi cùng vẫn không từ bỏ đựơc....cuối cùng vẫn phải chạy đi tìm tình yêu của nhỏ.

Phương khóc nức lên, ôm chầm lấy người Tuấn, mọi ý chí đếu bị tên này phá vỡ đi.....mọi nổ lực để cố quên đều trong một giây phút mà mất đi tất cả.

...................................................

Cứ thế cả hai áp sát vào nhau, không gian lành lạnh cũng lùi đi, nhường lại cho hai người này những cảm giác nhớ nhung từng bị che giấu đi một cách tàn nhẫn.

Những dòng nứơc mắt.....những hơi thở...những vòng tay.....những điều mà cả Tuấn và Phương từng phải nén chịu, nay òa ra một lúc.

...............................................................

Một lúc sau..........

Giờ đây nhỏ mới bất giác rằng, tại sao Tuấn lại biết chỗ này.........

Nhưng hiện nay, nếu không rửa vết thương, chúng sẽ nhiễm trùng mất, nhưng nếu đưa Tuấn về, vậy Chấn Vũ............chuyện về Chấn Vũ sẽ thế nào đây.

Đầu nhỏ rối tung lên, không biết phải làm thế nào,......nghĩ tới nghĩ lui................lát sau, nhìn Tuấn....

< Không được, để như thế này anh ấy sẽ chịu không nổi>

Cắn môi làm liều, Phương xốc tay Tuấn qua vai mình, nâng lên..........đỡ về....quả thật. Tại sao tên này nặng thế không biết, cái thân bé nhỏ của Phương mà phải vát một cái xác khổng lồ.

Nhỏ như muốn tắc thở khi vừa lê cái xác đó về trứơc cổng nhà.

Bà chủ trọ bước ra mở cửa.

Gương mặt cũng hỏang hốt lên khi thấy nhỏ đang đỡ một thanh niên nào đó, nhưng người tòan những vết thương, cả áo cũng lấm lem vết đỏ.

Vội vàng, bà mở cửa ra, giúp nhỏ đỡ Tuấn vào trong. Đặc người Tuấn nằm xuống nền đất đã đựơc trải nệm. Phương dùng chiếc khăn lông nhỏ, nhún vào chậu nứơc ấm, lau đi cái dơ trên vết thương, cố...cố làm thật nhẹ để Tuấn không cảm nhận được sự đau rát.

Nhìn Tuấn thế này, nhỏ cảm thấy thật đau khổ, Tuấn đau nhỏ còn xót hơn.....dù đã chìm trong tình trạng mê man nhưng phút chốc, miệng lại gọi tên người con gái này.

Chợt giờ Phương mới thấy , mình thật ngu ngốc, mình thật ít kỉ....tại sao lại chối bỏ người đàn ông này, tại sao lại cố tình đẩy Tuấn ra...tại sao lại nhẫn tâm lạnh lùng khi Tuấn đã hết sức níu kéo nhỏ.

..TẠCH..................

Gịot nước mắt rơi trên khuôn mặt Tuấn, ........" Em xin lỗi.....em xin lỗi.....anh..."

Tiếng nói nghẹn ngào........cởi từng chiếc nút trên người đầy vết thương kia, lau tòan thân, để Tuấn cảm thấy thỏai mái. Sau đó Phương lại mượn tạm chiếc áo của lối xóm, mặc vào cho Tuấn...................

<Chỉ cạnh anh đây......>......nhỏ chợt xoay qua nhìn đứa con bé bỏng đang ngủ của mình.

Đây là lần đầu tiêng tên này và Chấn Vũ đều một lúc hiện ra trứơc mặt nhỏ, giờ đây Phương càng thấy, Chấn Vũ cứ như giọt nứơc sau của Tuấn........lòng trở nên thấy ấm ...không hiểu vì sao, chỉ đơn giản nhỏ cảm nhận được như thế thôi.

Có lẽ suốt đêm nay, giất ngủ của Phương lại một lần nữa mất đi............vì nhỏ cứ ngồi mãi thế mà ngắm hai cha con nhà này...................Thấp thóang, lại thấy nụ cười mỉm lên.

...................................................................................

Sáng hôm sau........................................

" Ưm......ưhm.........."

Vừa cựa quậy người đã thấy đầu đau buốt, hơn nữa tòan thân cũng vậy, nhứt và ran rát cả người.

Vài phút sau, Tuấn mới tỉnh hẳn, từ từ nhỏm người lên , gương mặt chợt nhăn lại khi cái buốt trên lưng tỏa ra,.....rồi còn lại ngạc nhiên hơn khi thấy mình đang ở trong một căn phòng nhỏ.

Lại chẳng thấy một bóng người nào, lắc lắc cái đầu, Tuấn cố nhớ xem tối qua mình đã làm gì.....................

Đúng làm có uống say...sau đó.....sau đó......hình như lại lên xe để đến một nới nào.............................bất gíac cái tên Trịnh Vỹ Phưong hiện lên trên đầu tên này.

< Đúng rồi.........cảm giác tối qua.......>

Nhớ lại cái ấm áp, cái mùi hương quen thụôc trên người nhỏ, hòang hồn, Tuấn định phóng ra tìm, vì nghĩ, chẳng lẽ nhỏ lại bỏ đi nữa sao...............

Chưa kịp dở mền thì..............

.............Cạch...............

" CẬU TỈNH RỒI À................đây ăn chén cháo này đi, nó sẽ giúp cậu thấy khá hơn......."

Giật mình khi từ đâu một bà lão xuất hiện, dần dần Tuấn cũng nhận ra đựơc vấn đền.....định mở miệng.........

Nhìn thấy gương mặt đầy lo lắng đó, chắc hẳn đang thắc mắc ., bà cười hiền rồi nói luôn.....-

" Cô Phương đã đi từ sớm rồi, cổ còn nhờ tôi đưa lại cho cậu vật này...."-

Vừa dứt lời bà lôi trong túi mình ra một mảnh giấy nhỏ, được gấp lại làm tư...đưa cho Tuấn.

Chợt tên này lại có cảm giác sợ.....sợ cái hình ảnh lần cuối cùng nhỏ ra đi...cũng chỉ để lại mẩu giấy nhỏ. Chạm vào mảnh giấy mà tay cũng run theo, mồ hôi cũng rơi xuống.

Hành động của tên này , cả vẻ mặt nữa, làm cho bà cũng cười phì ra, nhẹ nhàng đứng dậy, bước ra khỏi phòng, đóng cửa lại.

Mắt cứ dán vào mảnh giấy mà tay thì hổng dám mở, nữa vừa lật ra, thì nửa kia lại nhanh tay gấy vào. Cứ thế mà gần một tiếng sau Tuấn mới lấy hết dũng khí để banh tờ giấy đó ra mà đọc....( Sax....x !).

" Anh dậy rồi có phải không, quần áo em cũng đã giặc, và ủi sẵn cho anh rồi, chúng nằm bên tay trái cảu góc phòng đấy.

Em còn vài việc phải làm, nên không thể chở anh dậy được, dù không quen nhưng cũng gán nuốt chén cháo vào bụng......

Đừng lo , em sẽ không đột nhiên mà mất tích đâu."

Dứt hết dòng chữ, càng lúc con tim tên này càng đập nhịp nhàng trở lại, hú hồn, cứ tưởng nhỏ lại bỏ đi nữa chứ, nếu thế chắc chỉ còn cách tự cắn móng tay mà tự tử quá..( Ặc...!...).

Nhìn lướt quanh một lượt căn phòng, một không gian tuy không rộng, nhưng cũng không đến nỗi chật hẹp, thấp thóang Tuấn thấy những chiếc túi đựng đầy quần áo của Phương.

Bất giác lại giật mình khi thấy trong đó có cả những vật dụng, quần áo, vào những đồ linh tinh cho trẻ con nữa.

Giờ đây, Tuấn mới sực nhớ, hôm qua.....đúng vậy....hôm qua hình ảnh người đàn ông và đứa trẻ...........

Tính tò mò trổi dậy, cái thân không chịu ngồi yên dù người đầy thương tích, bò bò...một hồi Tuấn chạm tay vào chiếc túi đó.

Tay cầm vào chiếc áo nhỏ, nâng cao lên trứơc mặt mình, ôi trời....sao lại nhỏ đến thế này nhỉ....ngương mặt chợt ngố ra của Tuấn khi cứ dán mắt nhìn chằm chằm vào chiếc áo thun đáng yêu ấy.

Chưa thỏa mản, lại cuối đầu xuống, hai tay tiếp tục tấn công vào cái túi nho nhỏ tội nghiệp đó.

Lần này Tuấn lại moi ra được một cuốn album không to lắm....tay bắt đầu lật tấm bìa dày phía bên ngòai ra.

Tim chợt đứng lại, hơi thở trở nên đứt đọan khi ập vào mắt tên này là hình ảnh nhỏ đang ôm lấy một đứa trẻ.....đứa trẻ rất nhỏ, nhìn chỉ cỡ vừa một tuổi thôi, không ngừng, tay lại lật tiếp tờ thứ hai................thứ ba.......thứ tư......cứ thế mà hình ảnh đứa bé đó càng lúc càng hiện ra nhiều hơn, chạy dọc theo năm tháng.....Tuấn có thể thấy rõ được khi xem tấm áp chót....trên tay cầm chiếc bánh kem nhỏ, với gương mặt thiên thần đó, không hiểu sao Tuấn lại có cảm giác gì đó rất khó diễn tả,, khi thấy nụ cười thơ ngây của đứa trẻ này.

Bên cạnh là nhỏ, vòng tay ôm chặt lấy đứa bé đó, nụ cười tươi, những cái hôn , cái ôm, những cái cười híp mắt của hai người, chợt làm cho lòng Tuấn có chút gì đó ghen tị.

Hiện nay, đầu tên này ngập đầy dấu hỏi, mơ hồ, rối tung cả lên.

Vì Tuấn nửa nghi nửa ngờ.....không lẽ đứa bé này là........nhưng nếu phải thì rút cuộc............còn cái tên hôm qua là ai..........?

Đầu như muốn banh chành ra vì không ai giải đáp câu hỏi cho tên này, mà càng lúc những câu hỏi đó càng mọc đầy ra hơn, nhưng đột nhiên Tuấn lại thích cứ nhìn mãi những bức ảnh như thế.

Vì Tuấn muốn biết những năm tháng cả hai rời xa nhau, nhỏ đã sống như thế nào, đôi lúc lòng Tuấn xót đi khi thấy Phương gầy đi thấy rõ, gương mặt lúc hồng hào, lúc lại tái đi vì cái mệt cái mỏi..................

Mãi cứ cầm những bức ảnh trên tay, chợt...........

Nhớ đến hôm nay có một cuộc họp khá quan trọng..........nhưng không hiểu sao, suy nghĩ một hồi Tuấn quyết định chuồn luôn,. Vì tối qua trong phút tức gậin tên này đã lỡ tay ném thẳng chiếc phone vào tường, thành ra giờ đây lấy gì mà gọi về công ty nữa....( Cho chừa..)

Ngồi tựa lưng vào góc tường một hồi lâu, trong đầu tự dưng nghĩ ra cái gì đó, lập tất Tấun đứng dậy, cầm lấy bộ quần áo của mình, bất giác đưa lên áp vào má mình.

Vì lòng chợt ấm lên khi biết rằng chiếc áo này đựơc chính đôi tay nhỏ giặc cho.

Xong xuôi mọi thứ, nhanh tay nhét cái gì đó vào túi quần...?, bứơc ra khỏi căn phòng đó, cuối đầu chào bà một cái....và ......, tên này ra khoỉ khu phố này..............đi đến một nơi.............

.....................................................................................................

**************************

" Cố lên, mày sẽ làm đựơc thôi"- tự trấn tĩnh bản thân, hít một hơi thật sâu, Nghi mạnh tay tung cánh cửa đó...........

Đang lo lao đầu vào đóng hồ sơ, chợt Phong giật cả mình lên khi nghe tiếng cánh cửa phòng làm việc cảu mình bị đối xử một cách tàn nhẫn.

Ngước đầu lên thì ...Ôi chao..! chẳng phải là cô bé đã cho mình đo ván trên nền đất hôm qua sao.

Lập tức Phong buôn cây viết trên tay mình, chóng lên cầm nhìn thẳng vào gương mặt nhỏ qua đôi kính không độ đó.

Tự dưng bị hắn nhìn bằng ánh mắt như muốn thôi miên vậy, người nó trở nên cứng đi và tê liệt. Tiếng gần Phong, nó đập mạnh đóng tài liệu hôm qua vừa nghĩ ra đựơc.

Ánh mắt đầy nhiệt huyết hiện lên......-

" Gíam Đốc"

" Gì.?"- đáp lại...

" Tôi đến đây để......"

" Hủm....?"- chăm chú nghe...và con mắt vẫn không thôi ngừng nhìn vào nó.

" ĐÂY Ạ..."

Cuối đầu ..tay đẩy đóng giấy đó hướng về phía Phong.

Thóang ngạc nhiên, nhưng lúc sao hắn cuối cùng cũng chịu dời mắt, nhìn xuống cái vật đang ngự trên mặt bàn, tay chạm vào kéo gần đến tấm nhìn của mình....lật lật ......dở dở.......

Lúc sao.....

" Là ý tưởng của cô ?"

Không trả lời nó chỉ nhìn Phong , đầu gật gật.......

.........Bộp..............

Đậy tay lên đóng giấy đó, bất ngờ Phong đứng dậy, với tay lấy chiếc áo khóac sau ghế, rồi phóng ra, tay cũng sẵn tiện đốp lấy bàn tay Nghi...........kéo đi chỉ vỏn vẹn một câu nói.............-

" Khảo sát thôi..!"

Đớ mặt ra khi thấy hành động của Phong, khi hòang hồn thì đã bị hắn lôi vào than máy rồi..................................

**** Trở lại đêm qua...........

" Cả ngày hôm nay em làm gì vậy, sao lại về trễ thế, hôm qua cũng vậy, ...."- Tay cầm chiếc nĩa, không ngừng gấp thức ăn, miệng cũng không ngừng nhai nhưng hành động nói lại đi kèm.......

Bưng dĩa đồ ăn ra cho Nhất Long, cả ông Khải nữa..........trong đầu nó vẫn chưa yên định lại, vì mọi việc đều ào đến một cách bất ngờ......

Suy nghĩ một hồi, nó cảm thấy,......< Không đựơc, tốt nhất là không thể nói ra, trong lúc này...Phong vẫn chưa nhớ ra mình, nếu nói ra chỉ sợ......................>

Đắng đo một hồi, cuối cùng nó đành nuốt luôn vào bụng, chỉ ba hoa với Tuyết và ông Khải là mình đi dạo ngòai trời cho giải stress.

Ấy, đơn giản một câu, nên chẳng ai có cơ hội mà moi mà móc từ miệng Nghi.

Nhìn Nhất Long cậm cụi úp đầu xúông nuốt lia chia những sợi mì. Nhìn con bằng ánh mắt âu yếm.......rồi lòng lại thấy đau đau khi nhớ về Phong.

Nhất định nó sẽ mang hắn quay về bên cạnh nó, dù cho Phong đã không còn nhớ gì về kí ức giữa cả hai .

Quay trở về hiện tại.

Giờ đây Nghi đang bị Phong lôi đi vòng vòng ở khắp các khu bày bán nội thức. Vừa đi, tay không ngừng chỉ vào những vật dụng ấy, rồi xoay đầu bảo nó phải ghi chép lại...

Đôi lúc ánh mắt cứ mãi lo nhìn Phong mà không biết từ lúc nào bị hắn kí cái cóc lên đầu...

"Tập trung vào công việc, nhìn như thế mòn vẻ đẹp của tôi đấy..."

< Sax......x.....cái tên chết tiệt này...>

Xoa xoa cái đầu tội nghiệp của mình, nhưng chợt lòng nó lại cảm thấy vui vui vì những hành động này.. hắn cũng đã từng làm thế.

Phải nếu nói về ăn cóc thì không biết Nghi đã đốp bao nhiêu lần từ Phong rồi. Mung lung một hồi nó cũng tập trung vào công việc trở lại.......

......Cả hai đi một hồi, thóang thấy nó mệt rả chân, hơi thở cũng trở nên gấp gáp, cười hiền một cái Phong dẫn nó vào quán nước để nghỉ ...............

Ngồi thụp xúông chiếc ghế êm mịm, mà Nghi thầm mừng...vui cho cái lưng lẫn đôi chân đáng thương của mình, sau khi gọi nứơc..................

Phong lại nhìn nó bằng ánh mắt tò mò.....-

" Chúng ta quen nhau đựơc bao lâu rồi..?"

Giật mình với câu hỏi của Phong, đôi mắt nó mở to, đầy vẻ ngạc nhiên ra mà nhìn hắn......ấp úng trả lời....-

" Ừm...m...thì cũng được vài tháng..."

" Ít vậy sao,..?"-

Phong nghiêng đầu nhìn, chỉ trong vòng vài tháng à, nhưng sao thái độ ngày hôm qua của nó, làm hắn cứ tưởng đã gần được vài năm ấy chứ.

Chưa thỏa, Phong hỏi tiếp....-

" Tôi chủ động hay cô..?"

Cứng họng lại, mặt nó ngu ra thấy rõ khi nghe Phong hỏi thế, Trời ạ..! biết trả lời thế nào đây....nuốt một hơi hết li nước cam......-

" Anh đấy."

" Sao..! không ngờ con mắt tôi lại có vấn đề..."

Người trở nên nóng khi hắn trả lời như vậy, gương mặt nó thóang đỏ lên vì tức, châu châu chân mài lại, phụn phịu mặt ra. Đột nhiên không hiểu sao nó lại muốn đứng dậy, ghị cái đầu Phong, đập xuống bàn cho bỏ ghét...( Ặc..! con này...)

Nghi nào biết, miệng nói thế, nhưng lòng Phong lại nghĩ khác đi.....vì thật chất Phong rất thích cái vẻ trẻ con thế này cuả nó, sở dỉ làm thế cũng chỉ muốn đựơc thấy gương mặt đáng yêu của nó khi tức giận thôi.

Ngưng một lúc Phong lại bắt chuyện....-

" Chúng ta đã ngủ với nhau chưa?"- vẻ mặt tĩnh bơ khi nói về chuyện đó.

................PHỤPPPP.................

Đang nuốc cốc nước lộc sau khi đã húp hết đóng ứơc cam, con mắt Nghi trợn lên, phun vèo ra hết vào mặt Phong.....

............Ăc.......sặc......sặc...c...................

Sặc sụa, nứơc nghẹn ngay giữa cổ, mặt tái đi khi xém chết vì không thở ra đựơc. Còn Phong, hắn mới bị sock, khi không lại hứng cả lít nước vào mặt mình......ngừơi trở nên bất động....

Hành động của cả hai khiến cho ai ai trong quán này cũng phải dừng cuộc đối thọai mà quay đầu nhìn cảnh tượng đó.

Phong nổi quạo......-

" CÔ LÀM CÁI GÌ VẬY...SAO LẠI PHUN VÀO MẶT TÔI....?"

GiẬt thót tim khi hắn nạc bất ngờ, nhưng nó là vua bứơng bỉnh mà, lập tất ngưỡng đầu lên mà cãi lại......-

" NẾU ANH KHÔNG NÓI NĂNG NHƯ THẾ, THÌ LÀM SAO TÔI SẶC ĐỰƠC......"

" CHUYỆN ĐÓ THÌ CÓ GÌ NGẠI, NGỦ THÌ NÓI CÓ KHÔNG THÌ NÓI KHÔNG.."

Chưa hả giận, hắn cũng đốp lại nó, nhưng lại bằng câu nói quá lộ liễu. Làm mặt nó đã đỏ nay còn đỏ hơn. Xấu hổ đến không có lỗ mà chui.

"CHẾT ĐI..!"

Giận điên người lên, nó đẩy mạnh cái bàn về phía hắn, khiến cho cả cái bàn thục mạnh vào người Phong. Đứng dậy, lôi chiếc túi rồi bỏ đi.............

Mặt Phong nhăn như khỉ ăn phải ớt, tay ôm cái bụng của mình, Trời ạ..! đau chết đi đựơc, sao nó lại mạnh tay đến thế...............

Nén ná một hồi, hắn cũng chạy theo ra ngòai mà tìm nó........

Bứơc đi với đóng lửa trong người mình, nó điên lên khi nghe cái khiểu nói năng đáng ghét của hắn, bất chợt bàn tay từ phía sau chụp nhanh cổ tay nó lại...............

Giật mình xoay về phía sau thì thấy Phong thở như chưa từng đựơc thở, chợt lòng nó cảm thấy vui vui khi thấy hắn như vậy.........nhớ đến cái bàn, đột nhiên nó thấy mình hơi quá tay với Phong...định mở miệng hỏi có sao không thì...............

Một tay vẫn còn nắm chặt cổ tay Nghi, nhưng một tay khác lại đưa lên trước mặt nó......vì chạy quá nhanh, nên giọng nói cũng hụt hơi đi.....-

" Đưa....đưa....mau......."

Mặt ngu ra hỏi...-

" Đưa cái gì..?"

Dứt hơi thở cuối cùng, Phong cũng buôn tay nó ra, đứng thẳng người lên, nhe răng, khoe nụ cười đểu vẫn đểu như ngày nào của mình....-

" Còn gì nữa, tiền ly nước cam của cô đấy, tôi đã nói là trả cho cô à?."

Nghe như sét đánh vào tai, người nó run lên....không phải vì đau lòng....mà run vì quá tức......-

" A.n.h...a...n..h....an.h..."

Tay siết chặc lại để kiềm chết cơn giận, và kiềm chế trứơc nụ cười đáng ghét của Phong, tất tốc, chịu hết nổi nó phan nguyên chiếc túi của mình vào đầu hắn......Rút kinh nghiệm, Phong chớp nhanh như gió thụp đầu xuống mà né đi cái cách giết người bất ngờ của nó.

Người lại đứng thẳng dậy, giọng nói có phần nghiêm chỉnh đi.....-

" NÀY CÔ KIA, TÔI TRẢ LƯƠNG LÀ ĐỂ CÔ SÚÔT NGÀY ĐÁNH TÔI ĐẤY HẢ, ĐỪNG QUÊN TÔI LÀ SẾP TRÊN ĐẤY...."

.........BỐP...............................

" THẾ THÌ SAO..."

Lời nói đi đôi hành động, phan không được thì dọng thẳng vào bụng hắn là xong. Đúng vậy, nó đã không thương lấy dù chỉ một phút mà đã thẳng tay dọng vào người Phong một cú trời gián.................

Vừa dứt, nó xoay người bỏ đi, nhưng lần này không còn gọi là đi nữa, mà là chạy đấy....vì nếu lúc này còn đứng đây thêm phút nào nữa, chắc sẽ gây ra án mạng mất.

Bỏ mặt Phong, nó lau chạy thẳng về công ty mà không thèm xoay đầu lại xem hắn có sao không. ( Dám mới sợ...!).

Đúng là chậm một giây thì mất mạng như chơi, tựa người vào cột đá gần trạm xe buýt, mặt Phong lộ hẳn vẻ đau sau khi lãnh một đòn của nó, đau thì đau nhưng chỉ một thóang sau , gương mặt hắn lại xuất hiện nụ cười.....-

" Cũng Vui Đấy"

Trời ạ..! không biết rút cuộc, hai tên ngốc này đang làm gì nữa........ Mặc dù vẻ lạnh lùng bên ngòai của Phong không hề thay đổi. Nhưng không hiểu sao, mỗi khi đối mặt với nó thì vẻ lạnh lùng ấy không tài nào thực hiện đựơc. Hơn nữa cứ chạm mặt, hắn lại nổi cơn thích chọc ghẹo nó hơn. ( Bó tay ..!).

*********************

Tức đến vỡ não, người bóc đầy khói lên, hầm hực ngồi vào bàn làm việc cuả mình, moi hết đóng tài liệu ra, nó đâm đầu vào làm...vì nếu không tìm cái gì có thể khiến nó quên cái mặt đáng nguyền rủ của hắn, chắc nó sẽ nhập viện vì điên mất.

Không tin vào mắt mình được, sao Phong lại thay đổi như vậy nhỉ..............mặc dù trứơc kia đôi lúc hắn cũng chăm chọc nó kiểu đó, nhưng cái cách ăn nói trời đánh này thật là......chịu không nổi mà................

*************************

Sau khi đưa Chấn Vũ đến trường, tất nhiên nơi nhỏ đến chỉ còn là cái tiệm đó chứ còn nơi nào nữa. Đúng vậy, hôm nay Phương vẫn đi làm như thường, chỉ có điều, trong lòng chưa mấy là yên tâm. Nhỏ hòai nghi, có lẽ Tuấn đã biết sự tồn tại của Chấn Vũ, nhưng nếu nghĩ đó là con thì hẳn là chưa. Rồi nhỏ sẽ giải thích như thế nào đây............Trời ạ...! Sao mọi chuyện rối tung lên cả....điên mất thôi..............

Sau đêm qua, không hiểu sao giờ đây năng lượng trong người nhỏ nổi lên một cách nhanh kinh khủng. Vừa vui lại vừa lo thom thóp torng long vì hòan tòan không thể xác định được.

< Liệu sự lựa chọn này đó đúng không..>

Mệt mỏi khi phải tìm ra đáp án trong lòng mình, suốt đêm qua nhỏ không hề chộp mắt.

Cúôi cùng, Phương đành liều mạng......quyết định không chay trốn Tuấn nữa. Nhưng chỉ có thế thôi, còn việc quay lại thì nhỏ chưa nghĩ đến. Hiện tại cả việc của Chấn Vũ, nhỏ còn đang điên lên không biết phải đối mặt như thế nào, chứ nói chi là chuyện tình cảm riêng của bản thân.

Nghĩ không bằng thực tế, thôi thì tới đâu hay tới đó. Bên cạnh, giờ đây, vì đã trở về thành phố, thỉnh thỏang Phương cũng gán tìm kiếm tin tức của anh Long, nhưng mò đến studio thì mới biết anh đã kí hợp đồng với AS và hiện tại, nếu muốn xác định vị trí của Long, quả thật điều đó không dễ dàng với nhỏ tí nào. Nhớ anh nhớ cả gia đình, nhưng nhỏ vẫn chưa đủ tự tin để quay về khi chưa sẵn sang gì cả. Nay lại thêm cái tên rắc rồi này, tại sao nhỏ không tài nào dứt ra khỏi Tuấn chứ....tại sao lại bị dao động một cách dễ dàng như vậy........Hài....i.....

Đúng vậy, cứ thế mà em Phương nhà ta vừa làm vừa thở dài suốt cả ngày đấy.....

.............................................................................

Dù là đứng từ khỏang cách xa nên Tuấn không nhìn rỏ đựơc gương mặt của đứa trẻ đó. Nhưng sau nhưng tấm ảnh đó , Tuấn đã có thể nhớ rõ được khuôn mặt thiên thần ấy, thóang thóang, tên này lại hi vọng đó là.......của mình. Nhưng cứ hễ nhớ đến thằng đã vỗ vỗ lưng nhỏ, lòng Tuấn lại nổi cơn ghen lên......tức trào máu họng...( Sax...x...gia trưởng có khác nhỉ...!).

Ấy...ấy......nên bây giờ, cảnh tượng lúc này đây.......Tuấn không đến làm phiền nhỏ nữa, mà lại thay đồi đối tượng.......hai tay đúc vào túi quần......đi tới đi lui trứơc cổng trường của Chấn Vũ.......

Có ai mà tin được khả năng chịu đựng của Tuấn cũng hay nhỉ, những 2 tiếng để đi vòng vòng ngòai phố, chuẩn bị tinh thần để đối diện với thiên thần nhỏ, tức cười mà, cái mặt ngố ngố pha lẫn hồi hợp của Tuấn nhìn sao tuế chết đựơc, cộng thêm nay nay lại cứ long tong trứơc trường Chấn Vũ 3 tiếng. Không biết mỏi chân hả trời...............

................Reng ............reng................reng........................

Giật thót tim lên khi tiếng chuông reo lên, vừa chốp mắt, tất tốc, Tuấn đã thấy lũ trẻ chạy ào ra, Nhìn tới nhìn lui, cái đầu cứ nhấp nhô lên.........< A..! >

ChẤn Vũ từ bên trong bước ra, nhưng không chạy ào như mấy đứa trẻ khác mà ngoan ngõan ngồi ngay phía thề chờ mẹ tới........

Hôm nay, ngày đẹp trời nhỉ, cô lại cho ra sớm 10 pút nữa, chơi cả ngày cùng bạn, vui biết là bao.....hai tay chóng vào hai má, miệng cứ tủm tỉm cười vì nhớ đến bài hát hôm nay cô dạy,..chốc chốc lại hát nho nhỏ lên............

Bước gần lại đứa trẻ đó, Tuấn ngồi thụp xúông trứơc mặt Chấn Vũ..........

Thấy đột nhiên có chiếc bóng tiếng về phía mình, ChẤn Vũ ngước đầu lên, mở to đôi mắt tròn xoe mà nhìn......lễ phép......cuối nhẹ đầu xuống.....

" Chào chú.."

Tuấn không nói gì cả, cứ nhìn chầm chầm vào mặt Chấn Vũ thôi, một thóang lâu sau thấy người này không trả lời lại, Chấn Vũ lại gật đầu chào tiếp.....-

" Con chào chú..."

Bất giác, tên này tỉnh mộng, tay đưa nhẹ lên , sờ vào má Chấn Vũ vừa định nói......-

" Con tên............."

"....Chú Quân..!"

Trời ơi...! Thôi tiêu ròi,.....không biết cái gì sẽ xảy ra nhỉ......................

Còn Phong,............với cái tính chọc ghẹo bất chợt ổi lên trong người, tiếp theo hắn sẽ làm gì đây.

Hai đứa nó, liệu có bị hứng những quả tạ từ trên trời rơi xúông không.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro