Christmas in Jeju

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Mặt trời bắt đầu lặn khi Jeong Hyeok lái xe ra khỏi đường chính. "Em biết điều anh thích nhất khi đi nghỉ ở đảo Jeju vào giữa mùa đông không?" anh ấy hỏi.

"Anh thích gì?" Se Ri hỏi.

"Anh thích sự yên tĩnh của Jeju vào mùa đông. Không ai có thể nghĩ em đi chơi ở bãi biển cả ngày hoặc dự một bữa tiệc lớn nào đó vào ban đêm. Và Jeju ấm hơn Seoul nhiều."

"Đó là những gì anh thích?" Se Ri hỏi, giọng hoài nghi.

"Đúng." anh trả lời dứt khoát với rất nhiều nhiệt tình.

"Anh, Ri Jeong Hyeok..." cô nhắc lại. "Thích đi nghỉ và chỉ ở nhà và hoàn toàn không làm một cái gì?"

"Chà, không hoàn toàn là không làm gì." anh trả lời, môi cong lên thành một nụ cười ranh mãnh.

Anh nhận thấy Se Ri liếc qua vai để chắc chắn rằng Eun Jung vẫn đang ngủ. Anh biết là cô sẽ kiểm tra con và anh đã kiểm tra rồi. "Anh thực sự đang có một suy nghĩ đen tối đúng không?"

"Anh đã trải qua sáu tháng không có nó, em yêu. Sau đó, khi cuối cùng em chịu thua và ngủ với anh, anh hầu như không gặp em kể từ đó, với số giờ làm thêm mà anh đã phải làm việc cả tuần để có thể nghỉ khoảng thời gian này . Vì vậy, đúng rồi, anh dự định sẽ quan hệ tình dục thật nhiều trong kỳ nghỉ này. Anh hy vọng em sẽ không mua quà cho anh vì tất cả những gì anh muốn trong dịp Giáng sinh là thật nhiều và thật nhiều tình dục. Anh xác nhận chút, chúng ta sẽ ở trong ngôi nhà bên cạnh ông bà của em, phải không?"

"Vâng" Se Ri cười. "Nhưng chúng ta sẽ ở chung nhà cùng với ba mẹ em."

"Hoàn hảo!" anh gật đầu, bật đèn nháy. "Anh đã tìm được người trông con rồi."

"Chúng ta không được bán con cho ông bà ngoại chỉ để có thể dành cả tuần nhốt mình trong phòng để quan hệ tình dục."

"Chắc chắn, đó là những gì em nói. Nhưng bây giờ một lần nữa anh có thể tiếp cận với tất cả khả năng thuyết phục của mình, anh khá chắc chắn rằng mình có thể đưa ra một trường hợp thuyết phục."

Mắt anh nhìn ra đường, tìm chỗ rẽ nên không thấy phản ứng của cô. Nhưng anh tưởng tượng nó liên quan đến một cái liếc khá ấn tượng. "Em gần như quên mất anh tự mãn như thế nào về tình dục. Em không bỏ lỡ phần đó chứ."

Jeong Hyeok khịt mũi. "Em đã bỏ lỡ chính xác anh tự mãn như thế nào về tình dục."

Se Ri thua cuộc khi giả vờ thấy anh phiền phức và cười khúc khích. "Ừ, anh có lý đấy."

"Một điểm anh sẽ sẵn lòng giới thiệu trực tiếp với em ngay khi chúng ta về phòng."

"Anh thật lố bịch." cô miễn cưỡng trách mắng. "Bây giờ anh rẽ phải đi, chúng ta tới rồi." Cô chỉ vào ngôi nhà ngay bên phải họ. Anh lái xe vào đường lái xe.

Anh vừa mới đỗ xe thì cửa trước của ngôi nhà bật mở và bà Han Jeong Yeon chạy ra.

"Cảm ơn chúa, các con đã ở đây!" Cánh tay bà ôm xung quanh con gái mình. "Ba con và mẹ đã dành cả tuần trên hòn đảo này. Quá là chán."

"Được rồi mẹ, trước hết," Se Ri nghẹn ngào, cố gắng thoát khỏi cái ôm chặt của mẹ. "Chưa được một tuần. Mới năm ngày thôi."

"Năm ngày rưỡi," bà Han Jeong Yeon sửa lại. "Nhưng có ai cần đếm chứ?"

"Rõ ràng là mẹ vừa mới đếm." Se Ri cười. "Nhưng không có sự phán xét ở đây."

Bà Han Jeon Yeon thả con gái ra. "Sao con đến đây lâu vậy? Đã hơn 5 giờ rồi."

"Ôi chúa ơi, đã bao lâu rồi mẹ không đi du lịch với em bé, Eomma? Con cứ quên đồ đạc hoài." Se Ri báo tin cho mẹ. "Appa!" cô nói thêm, chào ba cô đã đến tham gia cùng họ.

Ông Yoon Jeung Pyeong ôm con gái thật chặt. "Jeong Hyeok-ah." ông nói thêm sau khi thả Se Ri ra. "Để ta giúp con việc đó," ông gật đầu với đống hành lý, chộp lấy một chiếc túi vải thô và vác nó lên vai.

"Cảm ơn ba." Jeong Hyeok đáp, nhấc chiếc vali thứ hai ra khỏi cốp xe.

"Ta cũng có thể giúp," Bà Han Jeong Yeon nói, mở cửa sau xe. "Ta sẽ bế cháu gái yêu thích của ta!"

Jeong Hyeok khẽ cười khúc khích và dựa vào người mẹ của con gái của mình. "Thấy chưa, tính năng giữ trẻ tích hợp." anh nhắc lại.

"Hai đứa đang nói gì?" Bà Han Jeong Yeon hỏi, nhìn lên khi cô ấy mở phần ghế ngồi trên ghế ô tô và đưa Eun Jung ra khỏi chiếc SUV.

"Không có gì Eomma." Se Ri nói, ném cho Jeong Hyeok một cái nhìn khó chịu.

Bà Han Jeong Yeon chế giễu. "Làm ơn, ta biết là hai đứa nói bậy khi ta không nghe thấy nó."

"Jagiya!" Ông Yoon Jeung Pyeong mắng khi họ dẫn đường đến nhà của họ.

"Ôi làm ơn đi, hai đứa có với nhau một đứa con. Anh nghĩ Eun Jung chui ra từ một đồng cải bắp sao?"

"Điều đó không có nghĩa là chúng ta cần phải nói về nó." Yoon Jeung Pyeong càu nhàu.

Bà Han Jeong Yeon trợn mắt nhìn chồng. "Tốt thôi, chúng ta sẽ không nói về điều đó, nhưng anh có thể muốn sắp xếp chúng trong một căn phòng không chung bức tường với phòng của chúng ta." Bà gật đầu đi lên cầu thang, ra hiệu rằng chồng bà nên chỉ phòng cho con gái và con rể. Bà quay lại với Se Ri và Jeong Hyeok. "Bữa tối diễn ra lúc 6h30 nên hai đứa có hơn một tiếng đồng hồ để ổn định và chuẩn bị sẵn sàng. Ta có thể trông chừng Eun Jung cho đến lúc đó."

Jeong Hyeok nhìn Se Ri một cái, nhướng mày ra vẻ âm thầm nói rằng ba mẹ cô sẵn sàng với việc trông Eun Jung.

"Con cảm ơn ba mẹ!" Se Ri nói, phớt lờ anh.

Ông Yoon Jeung Pyeong chỉnh lại chiếc túi trên vai và bắt đầu đi lên cầu thang. Ông dẫn hai người xuống hành lang, mở một cánh cửa bên trái họ. "Phòng tắm ở phía bên kia hành lang," ông càu nhàu, chỉ ngón tay cái về phía sau. Không có phòng tắm riêng, Jeong Hyeok lưu ý. Điều đó sẽ làm cho những thứ bẩn thỉu trong phòng tắm trở nên khó khăn hơn một chút, nhưng anh chắc chắn rằng họ sẽ xoay xở được.

Jeong Hyeok đi ngang qua bố Se Ri vào phòng ngủ, kéo vali theo sau. Anh bật ra một tiếng cười mỉa mai khi bước vào phòng, lắc đầu trước cảnh tượng trước mắt.

"Có vấn đề gì không?" Ông Yoon Jeung Pyeong hỏi, lông mày nhướn lên.

"Không. Không sao ạ." Đôi môi của Jeong Hyeok mím lại để ngăn chặn bất kỳ tiếng cười nào nữa. Anh nhìn Se Ri đang lắc đầu với nụ cười thích thú trên môi. "Cảm ơn, Appa," cô nói. "Con nghĩ rằng chúng con đã có đầy đủ rồi."

Khi ba cô quay người đi ra khỏi phòng và đi xuống cầu thang, Jeong Hyeok đóng cửa lại sau lưng ông.

"Hình như mọi chuyện không như anh dự đoán." Jeong Hyeok ngay lập tức thông báo cho Se Ri.

Cô cười phá lên, đánh rơi chiếc túi tã đang cầm trên chiếc ghế cạnh cửa sổ đối diện với hông nhà. "Nó có thể tệ hơn, đó có thể là giường tầng, và ít nhất nó không chung bức tường với bố mẹ em."

"Anh đã không ngủ trên giường một kể từ khi... Anh chưa bao giờ ngủ trên giường một." Jeong Hyeok đã đi vòng quanh chiếc giường đầu tiên trong số hai chiếc giường một để anh có thể di chuyển tủ đầu giường.

"Chắc chắn là anh đã ngủ trên giường một nhiều lần rồi. Anh nhớ đi. Kí túc xá của em."

"Ừ. Và chúng ta đã ngủ bao nhiêu lần?"

"Ôi làm ơn, đừng có giả vờ như chỉ có anh mới ngủ được chứ," cô cười khúc khích, kéo khóa chiếc vali của mình và bắt đầu dỡ hành lý. Jeong Hyeok đặt tủ đầu giường xuống cạnh tủ quần áo.

"Ừ, chúng ta không còn 20 nữa. Anh cần chỗ để làm việc tốt nhất. Nào, giúp anh đẩy những chiếc giường này lại với nhau để chúng ta có thể làm một hiệp nhanh trước bữa tối."

"Một hiệp nhanh trước bữa tối ở nhà ông bà em là công việc tốt nhất của anh sao?" cô trêu chọc.

"Được rồi, có thể không phải là tốt nhất của anh nhưng anh có thể làm cho nó khá hài lòng," anh hổn hển khi cố gắng thu hẹp khoảng cách giữa các giường.

Se Ri ngừng dỡ hành lý và bước đến chỗ bạn trai mình, đưa tay luồn qua tóc anh. Cô cúi xuống để đặt một nụ hôn mạnh mẽ lên môi anh. "Chúng ta có cả tuần, Oppa" cô hứa với anh. "Chúng ta sẽ ổn định, chúng ta sẽ ráp hai chiếc giường với nhau, chúng ta sẽ đi ăn tối và sau đó tối nay khi Eun Jung đã ngủ, anh có thể có tất cả thời gian và không gian mà anh cần để cho em thấy khả năng của anh."

.....................................

Bàn tay của Jeong Hyeok vuốt ve lên xuống cánh tay trần của Se Ri khi cô ôm lấy anh, cơ thể đẫm mồ hôi của cô áp sát vào anh, đầu cô tựa vào khuỷu tay anh. Chắc chắn, cả hai chiếc giường đẩy nhau là một điều hơi khó xử. Thành thật mà nói, lúc đầu anh ấy đã hơi lo lắng rằng những chiếc giường sẽ trượt ra và anh ấy và Se Ri sẽ rơi ngay qua khe đó. Nhưng may mắn thay, khung giường được làm bằng gỗ đặc và đủ nặng để chịu được các hoạt động... của họ. Và bây giờ, với việc Se Ri gần như nằm trên người anh ấy, về cơ bản họ chỉ sử dụng một trong hai tấm đệm.

Mới chỉ một tuần kể từ lần cuối cùng họ ngủ chung giường-- đó cũng là lần đầu tiên họ ngủ chung giường sau hơn một năm và lần đầu tiên anh ngủ chung giường với bất kỳ ai trong sáu tháng. Anh đã quen với việc ngủ một mình. Ngay cả khi ở bên Hye Jin, cả hai cũng đi làm việc đủ nơi nên anh thường ngủ một mình. Tuy nhiên, bằng cách nào đó, chiếc giường của anh ấy đã cảm thấy vô cùng cô đơn trong tuần qua. Lại nằm đây với Se Ri, anh cảm thấy một cảm giác bình yên mà anh không nhận ra mình đã đánh mất. Anh biết anh đã trêu chọc cô về tất cả những lần làm tình mà anh muốn có trong suốt tuần ở bên nhau, và anh sẽ nói dối nếu nói rằng anh không háo hức tham gia thêm nhiều hoạt động mà họ vừa kết thúc.

Nhưng chỉ cần dành cả tuần này bên nhau như một cặp đôi thực sự, một gia đình-- ý nghĩ không phải rời xa hai mẹ con vào cuối đêm, ý nghĩ được gặp mẹ con Eun Jung mọi lúc-- đó là điều anh ấy được mong chờ nhất.

"Anh yêu em." anh thì thầm. Anh cảm nhận được sự lên xuống của ngực Se Ri áp vào mình. Cô ngẩng đầu lên nhìn anh.

"Anh yêu?"

"Vâng tình yêu của anh?"

"Em đang nghĩ về việc chúng ta... là tình nhân."

Jeong Hyeok dịch chuyển để anh có thể nhìn thấy cô, cảm nhận được cuộc trò chuyện này sẽ nghiêm túc hơn là một câu nói đùa vui vẻ. Anh gạt tóc khỏi mặt cô. "Còn bây giờ thì sao?" anh hỏi, tay anh vuốt dọc theo người cô.

"Chỉ là lâu như vậy, em sợ. Sợ làm một cô tiểu thư gặp nạn. Sợ để mình... được cứu. Em không muốn là cô gái đó. Người cần một chàng hoàng tử đến cứu cô ấy. . Và đôi khi anh cảm thấy mình giống như một hoàng tử đến nỗi điều đó khiến em sợ hãi. Mọi thứ luôn đến với anh thật dễ dàng và ở bên anh khiến mọi thứ trở nên dễ dàng với em và điều đó... Em cảm thấy như đang lừa dối bằng cách nào đó."

"Se Ri..."

"Đừng." cô đưa một ngón tay lên môi anh. "Hãy để em hoàn thành."

Anh gật đầu.

"Em biết mọi thứ không phải lúc nào cũng đến dễ dàng với anh. Em biết rằng có những điều trong cuộc sống mà anh phải vật lộn với. Em biết rằng có những lúc mọi thứ xung quanh anh sụp đổ, em biết điều đó. Em chỉ có thể quên đi điều đó đôi khi, đặc biệt là khi cuộc sống của em sụp đổ và anh đã cứu em. Và vấn đề là... bây giờ em nghĩ thỉnh thoảng để anh cứu em cũng không sao. Bởi vì em biết sẽ có lúc anh là người cần được cứu . Và khi điều đó xảy ra, em sẽ ở đó."

Anh mỉm cười với cô, trái tim anh đập rộn ràng trong lồng ngực khi cô thừa nhận. "Đúng vậy, rất nhiều lúc, anh cần em đưa đôi bàn tay ra nắm lấy anh."

Cô nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, mí mắt cô mở ra, nhìn thẳng vào anh. "Em và con muốn chuyển đến ở với anh," cô thở ra.

Anh chớp mắt hoài nghi, lồng ngực thắt lại vì sốc. "Em..." anh nuốt xuống cục nghẹn trong cổ họng. "Em muốn chuyển đến sống cùng anh?"

"Nếu anh muốn có em ... và tất nhiên là Eun Jung," cô trả lời một cách lo lắng.

"Em muốn chuyển đến sống cùng anh?" anh hỏi lại. Anh thậm chí còn không chắc tại sao đó lại là những từ duy nhất anh có thể phát ra từ miệng mình.

Anh cảm thấy Se Ri bắt đầu vặn vẹo một cách khó chịu, "Ý em là, nếu anh cảm thấy quá sớm. Em hiểu..."

Anh cần phải nói điều gì đó. Một cái gì đó không chỉ lặp lại lời nói của cô ấy với cô ấy trong sự hoài nghi choáng váng. Cô ấy bắt đầu lùi lại và đưa tay ra để ngăn cô ấy lại. "Anh đồng ý!"

"Anh đồng ý?"

"Đúng! Anh đồng ý." Anh gật đầu, cố gắng kiểm soát cảm xúc dâng trào dường như đã ảnh hưởng đến khả năng nói của anh. Anh chồm tới hôn cô say đắm. "Một trăm lần đồng ý." anh thì thầm lại. Anh có thể chìm vào giấc ngủ với cô như thế này mỗi đêm. Thức dậy cùng cô ấy mỗi sáng. Cùng nhau xem vô số chương trình tội phạm và cố gắng tìm ra ai đã làm gì. Và họ có thể làm tất cả chuyện đen tối khi con gái họ đang ngủ trong phòng của con ngay cuối hành lang. Anh đồng ý. Đó là câu trả lời duy nhất.

Cô mỉm cười nhẹ nhõm, để cơ thể cô thư giãn trở lại tấm nệm khi cô rúc vào bên anh. "Chỉ cần hứa với em một điều," cô nói.

"Gì cơ? Một tủ vô tận đầy cà phê? Rạp chiếu phim cá nhân của em? Nói cho anh biết."

Se Ri bật cười. "Ý em là, em sẽ không nói không với bất kỳ thứ gì trong số đó."

"Bất cứ thứ gì em muốn, em yêu."

"Chỉ cần hứa với em, chúng ta sẽ có cả một sân đầy bồ công anh."

"Bồ công anh?" anh ấy hỏi,

"Vâng. Chúng rất đẹp và có màu vàng. Nhìn thấy chúng khiến em cảm thấy mình như một đứa trẻ. Và anh không thể hình dung Eun Jung khi là một đứa trẻ chập chững biết đi, con sẽ chập chững bước qua sân cỏ đầy bồ công anh và thổi bay những bông hoa nhỏ trong không khí sao?"

Jeong Hyeok có thể tưởng tượng ra điều đó và anh cười rạng rỡ trước hình ảnh hiện lên trong tâm trí mình. "Phải. Và chúng tốt để dụ ong tới."

"Chính xác."

"Anh sẽ làm cho em và con một vườn đầy bồ công anh."

..............................

"Con có chắc là con không muốn thay đồ cho Eun Jung trước?" Han Jeong Yeon băn khoăn hỏi.

"Không cần đâu mẹ." Se Ri khăng khăng. "Chiếc váy này thật hoàn hảo." Eun Jung trông rất dễ thương trong bộ đồ hàng hiệu mà bà ngoại của con đã đặt dưới gốc cây thông cho con sáng hôm Giáng Sinh. Phần trên là nhung đen, chiếc váy đỏ kẻ sọc màu đỏ bồng bềnh trên một lớp vải làm nếp gấp màu xanh lá cây, và một chiếc nơ lụa màu đỏ tô điểm cho eo. Một chiếc nơ phù hợp được đặt trên đỉnh đầu của Eun Jung.

"Không lâu đâu. Mẹ sợ Eun Jung sẽ bị khó chịu." Han Jeong Yeong ngắt lời, nhận ra khung cảnh có thể rất lộn xộn trước mặt Eun Jung.

"Chúng con sẽ chụp lại để lưu giữ kỉ niệm cho Eun Jung, con bé cần phải trông đẹp nhất", Jeong Hyeok nói với bà ngoại của con gái mình. "Chiếc váy sẽ ổn thôi, Eun Jung cũng đang mặc một cái yếm."

"Phải, và cái yếm đó mới đáng yêu làm sao," Han Jeong Yeon đảo mắt, giọng đầy mỉa mai.

"Có vấn đề gì với cái yếm vậy?" Se Ri giả ngu hỏi. "Đó chỉ là sự thật."

"Thật quá đáng với cháu gái của ta." Bà Han Jeong Yeon nhấn mạnh, đưa tay về phía em bé trên ghế cao.

Se Ri nhìn con gái trong 'Go Jesus! It's Your Birthday' yếm và cười khúc khích. "Thật dễ thương," cô nhấn mạnh.

Bà Han Jeong Yeon hậm hực. "Nó không phù hợp với chiếc váy," cô lập luận.

"Jagiya..." Ông Yoon Jeung Pyeong xen vào bằng giọng quyến rũ nhất của mình. "Có chuyện gì nghiêm trọng vậy? Eun Jung trông thật đáng yêu. Và đây là một khoảnh khắc trọng đại. Khi con bé trưởng thành và hẹn hò, chúng ta có thể lôi những bức ảnh trẻ con này ra để làm con bé xấu hổ trước mặt bạn trai, chúng ta có thể nói 'chiếc váy đó' là một món quà từ Halmeoni của con bé. Em sẽ không bao giờ bị lãng quên."

Điều này dường như làm dịu bà ấy một chút. "Thật sao? Vậy thì tốt thôi," bà hài lòng. "Nhưng nếu con bé dính đầy khoai lang vào..."

"Người giặt khô sẽ lấy nó ra," ông trấn an vợ. "Bây giờ hãy thư giãn và tận hưởng sự dễ thương của cháu gái em đón Giáng sinh với cả nhà ta lần đầu tiên."

Se Ri đổ một ít sữa mẹ đã vắt vào bát đầy khoai lang nghiền và trộn cùng với một chiếc thìa nhựa theo chủ đề Elsa. Cô ấy nhìn vào cái bát, rồi nhìn lên Jeong Hyeok, rồi đến Eun Jung, rồi cô ấy đẩy cái bát qua khay trên ghế. "Anh làm đi." cô thúc giục Jeong Hyeok, gật đầu với anh.

"Thật sự?" anh ngạc nhiên hỏi. "Anh hả?" Anh cho rằng chỉ Se Ri sẽ có vinh dự được cho con ăn dặm lần đầu tiên.

"Vâng" cô gật đầu. "Cho đến nay em đã nhận được hầu hết những cái đầu tiên của con rồi." cô thừa nhận có phần không thoải mái. "Phần này phải là của anh."

Đúng là cô đã chứng kiến ​​nhiều lần đầu tiên của Eun Jung hơn anh. Anh ấy muốn ở đó vì tất cả những điều đó, nhưng đó là bản chất của quyền nuôi con chung và lịch trình làm việc của anh ấy. Nhưng anh cũng biết cô đang nghĩ về một số lần đầu tiên khác mà anh đã bỏ lỡ không phải do lỗi của anh-- lần siêu âm đầu tiên của cô, cú đạp đầu tiên của con, những khoảnh khắc đầu tiên của con trên thế giới này.

Anh với tay qua chiếc ghế cao để nắm lấy tay cô, siết nhẹ để trấn an. "Em chắc chắn?" anh ấy hỏi.

"Nếu một trong hai đứa không ngừng nhìn nhau bằng ánh mắt thảm hại và cầm lấy cái muỗng đáng yêu đó, ta sẽ làm điều đó." Ông Yoon Jeung Pyeong trả lời một cách kịch tính.

Bà Han Jeong Yeon trợn mắt nhìn chồng. "Con làm đi, Jeong Hyeok-ah." bà với Se Ri và Jeong Hyeok.

"Được rồi," Jeong Hyeok nói, tập trung sức lực vào nhiệm vụ quan trọng trước mắt. "Em đã sẵn sàng cho việc này chưa?" anh hỏi Se Ri, xúc một muỗng nhỏ cái chất sệt sệt màu cam. "Con nghĩ sao, Eun Jung-ah?" Anh quay sang con gái mình. "Con đã sẵn sàng để thử một cái gì đó siêu ngon chưa?" anh ấy bắt đầu đưa chiếc thìa theo hình zic zac về phía miệng con gái, làm chậm nó lại khi nó đến gần mặt của con. Eun Jung đưa tay ra và nhiệt tình chộp lấy chiếc thìa bằng nắm tay mũm mĩm của mình.

"Con thích nó hả, Eun Jung của mẹ?" Se Ri hỏi, hào hứng nghiêng người khi con gái của họ đang ngắm nghía món cháo có màu sắc rực rỡ. Rõ ràng Eun Jung đã quyết định là không thích, một lúc sau con kéo cái đồ ăn xuống rồi buông nó ra, ném khoai lang khắp người mẹ của con. Đứa bé cười khúc khích khi Se Ri lau thức ăn trên mặt.

"Eun Jung-ah! Con đang nghiêm túc chứ?" Cô nói, vẫn đang lau thức ăn. "Đây là lỗi của anh." Cô thông báo cho ba của đứa bé với giọng điệu không mấy vui vẻ.

"Em là người đã tin tưởng giao chiếc muỗng cho anh. Tất cả là tại em chứ."

Eun Jung lúc này đang bị thu hút bởi chất màu cam đã mang lại cho con niềm vui như vậy, với tay lấy cái bát, nhúng những ngón tay lộn xộn vào thứ sền sền màu cam và đưa nó lên mặt, cho cả nắm tay vào miệng. Con bé lại khúc khích cười, có vẻ như đang thưởng thức hương vị của nó, và với lấy cái bát một lần nữa.

"Eun Jung ah" Jeong Hyeok nói, chộp lấy cái bát và kéo nó ra khỏi đứa bé trước khi cô ấy làm một mớ hỗn độn thậm chí còn lớn hơn. "Đó không phải là cách chúng ta ăn, con gái của ba."

"Anh đưa cho em cái bát đó," Se Ri nói, với lấy bát khoai lang. "Em sẽ lấy lại quyền kiểm soát. Đây là lần cuối cùng em để anh phụ trách mọi thứ."

"Dù em nói gì đi nữa, em yêu. Anh luôn nghe lời em." anh cười toe toét với cô. "Phải không hả, con gái của ba?"

...........................

Jeong Hyeok thậm chí còn không chắc về mục đích của những tác phẩm được trưng bày. Một nửa cái gọi là cây thông này thậm chí không phải là cây. Nhưng lễ hội cây là một trong số ít hoạt động nên làm ở Jeju vào giữa mùa đông. Đồ trang trí Giáng sinh và đồ trang sức có màu sắc rực rỡ khiến Eun Jung vui vẻ và hy vọng rằng con có thể ngủ khi quay trở về nhà.

Họ chuyển từ một cái cây sang một con gấu bông khổng lồ. Đôi mắt của Eun Jung sáng lên khi con vươn nắm tay mũm mĩm của mình ra để chộp lấy con thú nhồi bông. Ngay khi Se Ri nhận ra chuyện gì đang xảy ra, cô ấy đã lùi lại một bước. Những ngón tay nhỏ nhắn của Eun Jung chỉ vừa đủ sượt qua một trong những móng vuốt của con gấu.

"Có lẽ chúng ta nên cho con một món đồ để giữ." Se Ri gợi ý.

"Mmm hmm," Jeong Hyeok gật đầu. "Ý kiến ​​hay đấy. Và ai sẽ cúi xuống sau mỗi năm giây để nhặt nó lên khi con làm rơi nó?"

"Anh thực sự cảm thấy tinh thần Giáng sinh ngày hôm nay, phải không?" Se Ri trêu chọc. anh ấy biết mình đang trở nên cáu kỉnh nhưng anh ấy không thể giúp được.

"Anh xin lỗi," anh giải thích. "Anh đoán là anh không muốn về nhà. Anh không muốn biết rằng tối mai anh lại phải ngủ một mình."

"Jeong Hyeok Oppa." cô dịu dàng nói, đưa tay lên vuốt má anh. "Sớm thôi," Anh đã khá quen với việc lúc nào cũng ở bên cô và Eun Jung. Trở về căn hộ một mình không còn hấp dẫn anh nữa. Và việc anh ấy phải đi công tác ngay sau năm mới cũng chẳng ích gì.

"Em đã nói với ba mẹ chưa?" anh ấy hỏi. Họ đã giữ bí mật về việc chuyển đến ở cùng nhau trong vài ngày nay. Một phần trong anh biết thời gian là tất cả, nhưng một phần trong anh muốn hét lên điều đó với cả thế giới.

Se Ri lắc đầu. "Tôi nghĩ tốt nhất nên nói cho ba mẹ ở nhà," cô nói với anh. "Có thể là khi anh ở trên một đất nước khác. Em sẽ nói với ba mẹ sau."

Anh biết ba mẹ cô có lẽ sẽ không vui mừng về tin tức này. Những ngày này, ba mẹ của Jeong Hyeok và Se Ri đang ở một nơi tốt. Ý tưởng về việc Se Ri sẽ chuyển đến ở cùng anh, chia sẻ một căn hộ, một chiếc giường, một cuộc sống mà không cần phải kết hôn chính thức... đó có lẽ không phải là điều họ muốn cho con gái mình. Nhưng họ sẽ phải giải quyết nó vì đây là điều Se Ri muốn và điều cô ấy yêu cầu. Đó là tất cả những gì quan trọng với Jeong Hyeok.

"Vậy em sẽ nói với ba mẹ khi anh ở London chứ?"

"Nói với ai điều gì khi Jeong Hyeok ở London?" Se Ri giật nảy mình khi nghe thấy giọng nói đó. Jeong Hyeok quay lại đối mặt với ba của Se Ri. Quá nhiều cho kế hoạch.

"Ồ... chà... Chỉ là... chà... Jeong Hyeok sắp có một con mèo."

Ông Yoon Jeung Pyeong nhíu mày bối rối. "Cái gì?"

"Một con mèo," Se Ri thận trọng nhắc lại. "Cho Eun Jung. Nó tốt cho hệ thống miễn dịch của con bé."

"Eun Jung đã có Yorkie."

"Vâng." Se Ri gật đầu với một chút nhiệt tình quá mức. "Nhưng mèo tốt hơn chó. Ý con là về mặt y học. Không phải Yorkie không tuyệt vời. Bởi vì thằng bé đúng như vậy. Và Eun Jung yêu thằng bé. Nhưng..."

"Tại sao con lại kỳ lạ vậy?"

"À?" Se Ri hỏi, giả vờ ngây thơ... thật tệ.

"Em yêu." Jeong Hyeok bật cười. "Anh nghĩ đã đến lúc rồi."

Se Ri thở dài, dường như có thể nói rằng anh ấy đã đúng và không còn lý do gì để giữ bí mật cho cô ấy nữa. Đôi vai cô gục xuống trong thất bại và đôi mắt cô liếc nhìn ba mình.

"Con sẽ chuyển đến sống với anh Jeong Hyeok," cô thừa nhận, nắm lấy tay Jeong Hyeok và đan những ngón tay của cô vào tay anh.

Tư thế của ông Yoon Jeung Pyeong cứng lại một cách tinh tế, mắt anh mở to hơn bình thường một chút. "Ồ."

"Con xin lỗi," Se Ri nói. "Đây không phải là cách con muốn ba biết về điều này."

Ông gật đầu với con gái mình. "Khi nào?"

"Ngay khi con trở về từ London." Jeong Hyeok bước vào cuộc trò chuyện.

Ông lạnh lùng nhìn anh, rồi quay lại với con gái mình. "Vào căn hộ của Jeong Hyeok?" ông ấy hỏi.

"Tạm thời," Se Ri khẳng định. "Chúng con sẽ mua một ngôi nhà khi anh ấy bán ngôi nhà này vào mùa hè. Chúng con muốn Eun Jung có một cái sân để chơi khi con bé lớn hơn."

"Bây giờ con bé đã có một cái sân."

"Bà à, con thực sự xin lỗi. Ba biết con biết ơn biết bao nhiêu về mọi thứ mà ba và mẹ đã làm cho con và Eun Jung. Và ba vẫn sẽ gặp chúng con mọi lúc. Ba sẽ khó để con và Eun Jung ra đi. Nhưng con hứa con sẽ đưa Eun Jung trở về nhà thăm ba mẹ thường xuyên."

Ông im lặng một lúc, mắt đảo qua đảo lại giữa hai người, các cơ hàm của ông siết chặt lại. "Anh họ của con sẽ đến ăn tối. Hai đứa sẵn sàng đi."

"Appa." Se Ri nài nỉ. "Chúng ta có thể nói về điều này khi quay trở lại Seoul?"

Ông ấy đã nhún vai. "Có gì để nói chứ? Con đã trưởng thành và rõ ràng đã quyết định. Ý kiến ​​của ta giờ đây không thành vấn đề."

"Appa!" Se Ri nói thêm một lần nữa khi ba cô quay lưng bước đi. Jeong Hyeok biết ba cô đang cáu kỉnh, nhưng ông không sai. Họ đã quyết định.

"Này, em yêu." anh nói, kéo nhẹ bàn tay đang ở trong tay anh và kéo cô vào lòng anh, con gái của họ rúc chặt vào giữa ba mẹ. Anh với bàn tay còn lại của mình lên để nâng niu má cô. "Ba sẽ hiểu thôi em." anh đảm bảo với cô. "Ba sẽ buồn. Em sẽ không hình dung ra được? Hai người yêu thích của ba trong vũ trụ đang chuẩn bị rời khỏi ngôi nhà của ba. Nhưng ba yêu em và ông ấy muốn em hạnh phúc. Ông ấy chỉ cần một chút thời gian để thích nghi với việc đó."

"Có lẽ chúng ta có thể mua một khu đất lớn và ba mẹ em thể chuyển biệt thự của ba mẹ qua khu đất nhà mình." Se Ri nói đùa. Ít nhất anh hy vọng đó là một trò đùa.

"Anh sẽ làm mọi thứ em muốn, em yêu," Jeong Hyeok cười phá lên. "Hay là chúng ta làm một phòng thật lớn dành cho khách để ba mẹ có thể qua đó lúc nào họ muốn?"

"Được thôi," cô càu nhàu, lùi ra và bắt đầu đi về phía ngôi nhà, kéo anh theo cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro