Family dinner

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Ngôi nhà thời thơ ấu của anh ngày càng trở nên ít đáng sợ hơn trong bốn tháng qua. Ngày trước nó không hề ấm cúng và Jeong Hyeok vẫn thà dành cả buổi chiều bị buộc phải xem những bộ phim liên tiếp của Nicholas Sparks hơn là đi chơi với ba mẹ mình. Nhưng mẹ anh thực sự có vẻ yêu cháu gái của mình.  Và với tất cả những gì bà đã làm với Eun Jung, Jeong Hyeok gần như mềm lòng nhiều phần.

Vì vậy, vâng, Chủ nhật ở nhà bố mẹ anh ấy không thực sự vui vẻ, nhưng họ có thể chịu đựng được.

Nhưng tối nay thì khác.  Bởi vì đó là ban đêm và anh không ở một mình.  "Em không sao chứ?"  anh hỏi, nắm lấy tay Se Ri để trấn an.  Cô gật đầu đồng ý, nhưng anh không tin vì trông cô như sắp nôn.

"Nếu em cần nôn, em nên làm điều đó đằng sau bụi cây kia." Jeong Hyeok chỉ tay về phía sau anh.  "Đó là cây lâu năm, người làm vườn sẽ không cần cắt tỉa nó trong nhiều tháng."

"Anh này."

"Anh xin lỗi vì em đã bị cuốn vào chuyện này." anh xin lỗi. 

"Không." cô lắc đầu.  "Không sao đâu. Chúng ta đã đồng ý làm việc này cùng nhau. Đây là thỏa thuận-- hôm nay là ngày thứ 100 của Eun Jung và ba của anh đã trở về từ London. Bên cạnh đó, họ là gia đình của anh và cũng là gia đình Eun Jung. Chúng ta phải đầu đầu xây dựng những cây cầu nối tình cảm của con và gia đình nội ngoại."

"Nếu anh không biết em— và ba mẹ anh, anh thực sự có thể tin điều đó," Jeong Hyeok cười.

"Sao cũng được." Se Ri thở dài, "Chúng ta vào càng sớm càng tốt. Chúng ta có thể rời đi sớm hơn, phải không?" Jeong Hyeok nhấn chuông cửa.

"Đúng vậy. Chúng ta hãy kết thúc chuyện này đi."

Cô nắm chặt tay anh hơn khi họ đi theo người giúp việc qua tiền sảnh lớn.  Jeong Hyeok nhớ lại lần cuối cùng anh đưa Se Ri đến ngôi nhà này.  Nó chắc chắn đã không kết thúc tốt đẹp.

"Này." anh dừng cuộc diễu hành của họ trong phòng.  Người giúp việc đang hướng dẫn họ dừng lại cách đó vài bước chân, nhìn xung quanh một cách khó chịu, không biết phải làm gì.  Jeong Hyeok liếc nhìn cô.  "Chúng tôi chỉ cần một phút thôi. Chúng tôi có thể vào phòng khách khi xong việc."

Người giúp việc gật đầu và đi vào trong nhà trước.  Jeong Hyeok xoay Se Ri đối mặt với mình, giành lấy ghế xe của con từ tay cô và đặt Eun Jung xuống sàn một lúc.  Dù cô đã khăng khăng rằng cô không sao với chuyện này, nhưng anh biết cô đang sợ điều đó.  Vì lý do chính đáng, không phải gia đình anh ấy luôn là kiểu người chào đón, và với Se Ri, sau màn cầu hôn, chia tay, mối tình hai năm và Eun Jung, anh ấy không biết chuyện gì sẽ xảy ra.

Anh đan một tay vào tay cô và đưa tay kia lên ôm mặt cô.  "Em yêu, nhìn anh này. Em là mẹ của cháu họ. Em là một phần của gia đình này dù họ có thích hay không."

Se Ri khẽ cười khúc khích.  "Và dù em có thích hay không." cô thừa nhận.

"Này," anh phản đối, không thực sự bị xúc phạm.

"Em thật hạnh phúc khi anh là gia đình của em." cô đảm bảo với anh. "Và nếu điều đó có nghĩa là họ cũng vậy, thì đó chỉ là cái giá mà em sẵn sàng trả."

"Em hãy nhớ rằng." anh vuốt ngón tay cái lên gò má cô.  "Anh và Eun Jung sẽ luôn bên cạnh em. Nếu họ vượt quá giới hạn, chúng ta sẽ rời khỏi đây."

"Tại sao anh lại tốt với em như vậy?"  cô hỏi.

Jeong Hyeok nhún vai.  "Đó không phải vì kỹ năng nấu ăn của em, anh có thể hứa với em điều đó."

Se Ri cười khúc khích.  "Này, em có thể làm ramyeon rất ngon." 

"Ramyeon ăn liền ngon nhất mà anh từng có," anh đồng ý với một nụ cười.

Se Ri thở dài, vai rũ xuống khi chuẩn bị nghiêm túc trở lại.  "Em chỉ muốn tối nay diễn ra tốt đẹp. Em có thể đối phó với việc họ không thích em, sau mọi chuyện đã xảy ra, em đã chấp nhận điều đó nhưng..."

"Nhưng cái gì?"  anh hỏi, đầu nghiêng sang một bên, mắt nheo lại tò mò.

"Nhưng" cô dừng lại.  "Em chỉ... em muốn Eun Jung có một mối quan hệ đàng hoàng với ông bà của nội của con." Cô nhìn xuống con gái của họ.

Anh đã biết ngay từ đầu rằng đêm nay sẽ khó khăn với cô, nhưng giờ đây anh nhận ra rằng cô thực sự cần phải có bao nhiêu sức mạnh mới có thể xuất hiện ở đây.  Trái tim anh thắt lại trong sự cảm kích. Cuối cùng anh cũng cảm thấy những bức tường của cô sụp đổ trong những tháng qua và viên gạch này biến thành cát bụi.  Hy vọng mà anh đã đặt vào cô, vào họ, khi anh đồng ý cố gắng thực hiện công việc này, không phải là vô ích.

"Em yêu, đợi đã--" Jeong Hyeok nói, đưa cho cô một chiếc hộp.

"Nghiêm túc? Bây giờ?"  Se Ri khéo léo mở lớp giấy gói, để lộ một chiếc hộp màu xanh vỏ trứng bên trong.

"Em cứ mở nó ra," anh nói với cô.  Cô nhấc nắp hộp ra và tìm thấy một sợi dây chuyền bạc tinh xảo với mặt dây chuyền hình trái tim được trang trí bằng đá Alexandrite.

Cô kinh ngạc nhìn chằm chằm, mân mê ngón tay cái món đồ trang sức trước khi cuối cùng nhặt nó lên để mở mề đay.  Một bên là ảnh của Eun Jung, khuôn mặt mũm mĩm và đỏ bừng, mặc một chiếc váy tutu màu vàng và trắng với một bông hoa lớn màu vàng trên đầu.  Mặt còn lại được khắc dòng chữ "Amor Vincit Omnia".

"Em và Eun Jung," Jeong Hyeok nói.  "Em và con là niềm hạnh phúc của cuộc đời anh. Và bất cứ nơi nào cuộc hành trình này đưa chúng ta đến. Anh đã sẵn sàng cho bất cứ điều gì."

Cô ngước lên nhìn anh, vẻ mặt khó hiểu.  Cô không nói, chỉ nhìn chằm chằm.  Vô số cảm xúc lướt qua mặt cô quá nhanh để anh có thể nhận ra bất kỳ cảm xúc nào trong số đó.  Tim anh bắt đầu đập nhanh hơn một chút.

"Thật đẹp." cuối cùng cô nói.

Anh nghiêng người về phía trước, tựa trán lên trán cô.

Anh nghiêng người về phía trước, tựa trán lên trán cô.  "Cảm ơn em." anh đáp.  Cả hai cùng mỉm cười và ngả người vào nhau, áp môi anh vào môi cô một cách say đắm.

"Ugh." một giọng nói bị đẩy lùi cắt ngang họ.  "Em đã trễ bữa tối mà em mời chị đến đấy."

Jeong Hyeok cười khúc khích khi rời khỏi môi Se Ri.  "Mười phút... Chỉ mười phút thôi."  Anh nói như thể nó là đủ giải thích.

"Eonni," anh nghe thấy Se Ri ríu rít khi mặt cô đỏ bừng.

"Em lấy một phòng nhé? Có khoảng tám mươi phòng trong ngôi nhà này."  Young Ae la mắng và Jeong Hyeok chỉ nhún vai với cô.

"Chú Jeong Hyeok!"  Sự hiện diện của đứa trẻ chín tuổi đang chạy về phía anh đã ngăn Jeong Hyeok thốt ra câu trả lời cụt lủn như muốn thoát ra khỏi môi trước lời chào của chị gái mình.

"Jun Woo ah." Anh gặp cháu trai của mình với một nụ cười, ôm anh thật chặt.  Anh cho rằng chỉ có tối đa một hoặc hai năm trước khi Jun Woo trở nên quá ngầu để ôm.  "Lâu rồi không gặp con."Đã quá lâu và cậu bé vẫn chưa được gặp trực tiếp người em gái họ của mình, mặc dù cậu đã giới thiệu trực tiếp với cậu bé.

"Họ biến con thành người tấn công trong đội bóng vợt của con. Và vào Chủ nhật, con đã ghi được bốn bàn thắng!"  Jun Woo nói, nhìn lên chú của mình với sự phấn khích.

"Chà," Jeong Hyeok trả lời.  "Thật tuyệt vời! Chú rất muốn được thấy điều đó."

"Appa đã xem video rồi Jun Woo." Jeong Hyeok gật đầu với anh rể đang im lặng đứng cạnh Young Ae.  "Anh có thể gửi nó cho em. Thỉnh thoảng em nên đến xem một trận đấu."

Jeong Hyeok mỉm cười với Jun Woo.  "Mẹ của con sẽ đưa cho chú lịch trình. Chú sẽ xem những gì chú có thể làm."  Anh nói với đứa trẻ.  Anh không muốn làm cháu thất vọng, nhưng anh không chắc khi nào mình có thời gian.  "Bây giờ, tại sao con không đến gặp cô Se Ri và em họ của con, Eun Jung."  Jeong Hyeok liếc nhìn Se Ri, hy vọng rằng việc gọi cô ấy là cô không khiến cô ấy quá sợ hãi.  Cô ấy đang mỉm cười với Jun Woo và đôi mắt trông có vẻ thoải mái.

"Chào con, Jun Woo," cô ấy chào với một nụ cười ấm áp.  "Rất vui được gặp con. Cô đã nghe rất nhiều về con."

Jun Woo ngượng ngùng cứng người lại, một vệt ửng hồng nhẹ trên má.  Cậu bé ngả vai ra sau và đưa tay chào Se Ri.  "Con rất vui khi được gặp cô. Con đã rất muốn đọc sách của cô nhưng eomma nói con cần lớn thêm vài tuổi mới có thể đọc được." Jun Woo nói, cố tỏ ra bóng bẩy.  Đôi môi anh ta cong lên thành một thứ gì đó giống như một nụ cười nhếch mép tán tỉnh.  Jeong Hyeok không biết nên cười hay nên khóc.

"Cảm ơn con. Cô sẽ tặng con sách kèm chữ kí sau khi mẹ con cho phép đọc, được không?" Se Ri mỉm cười với anh.  Mặt Jun Woo càng đỏ hơn.

"Này, Jun Woo." Jeong Hyeok ngắt lời.  "Cô Se Ri của con có chồng rồi. Nhưng con biết phụ nữ thích gì không? Sao con không đến chào em gái Eun Jung?"  Jeong Hyeok ngước nhìn chị gái và anh rể của mình.  Young Ae mím môi cố nén tiếng cười trong khi chồng cô chỉ lắc đầu thích thú.

Nụ cười tự mãn của Jun Woo biến thành một cái bĩu môi. Con rụt tay lại khỏi Se Ri, khoanh tay trước ngực vì xấu hổ.  Jeong Hyeok cười khúc khích, cúi xuống ghế ngồi ô tô của em bé.

"Ta không biết là dạo này chúng ta đã chiêu đãi khách ở tiền sảnh. Và ta đang đợi ở phòng khách."  Jeong Hyeok dừng lại khi nghe thấy giọng nói của mẹ mình.  Anh nhìn lên và thấy bà đang đứng cạnh cánh cửa kiểu Pháp dẫn đến phần còn lại của ngôi nhà, mắt bà nhìn chằm chằm vào đám đông ở lối vào.

"Con xin lỗi." Jeong Hyeok xin lỗi.

"Không sao đâu." Kim Yun Hui ngọt ngào nói.

"Abeoji đâu mẹ?"  Young Ae hỏi.

"Ba của con có bao giờ đúng giờ không?" Bà Kim Yun Hui trả lời.  Jeong Hyeok lắc đầu.  Ri Chung Ryeol đã đảm bảo với Jeong Hyeok rằng anh ấy sẽ kết thúc công việc và sẽ đến đúng giờ ăn tối.  Không phải Jeong Hyeok đã tin anh.  Anh ấy có 35 năm kinh nghiệm để cho anh ấy biết rằng mẹ anh ấy đã đúng--ba của anh, ông Ri Chung Ryeol không bao giờ đến đúng giờ trong các sự kiện gia đình.

"Nào," Jeong Hyeok nói, đặt một tay lên vai Jun Woo.  "Tại sao chúng ta không sang phòng khác và sẽ ngồi xuống. Chú sẽ để con bế em bé."  Jun Woo gật đầu đồng ý khi họ bước vào phòng khách.

"Mẹ có thể lấy cho con đồ uống gì không?" bà Kim Yun Hui đề nghị khi mọi người chuẩn bị ngồi xuống ghế sofa.  "Se Ri thì sao?"  cô ấy hỏi.  "Ôi trời," Kim Yun Hui giơ tay ra hiệu và xúc động ôm Se Ri vào lòng.

"Ồ..." Se Ri thì thầm khi cô đầu hàng trong vòng tay của Kim Yun Hui.

Qua vai Kim Yun Hui, Se Ri nhìn anh đầy bối rối, kinh hoàng và bất lực.  Thật không may, tất cả những gì Jeong Hyeok có thể làm là nhún vai và đưa cho bà một cái nhìn thông cảm.

"Xin chào...bác Kim..." Se Ri nói, giọng cô ấy nghe như thể cô ấy đang diễn đạt các từ đó như một câu hỏi.  Rõ ràng, cô không mong đợi điều này.  "Cảm ơn bác rất nhiều vì đã mời con tới đây."

"Se Ri-ya," Kim Yun Hui nói, thả Se Ri ra khỏi vòng tay của bà.  "Con là mẹ của Eun Jung. Bây giờ chúng ta là một gia đình."

Những từ đó vang vọng trong đầu Se Ri, "Bác Kim..."

"Hãy gọi ta là Eomonim từ bây giờ. Vậy, ta có thể lấy cho con thứ gì nào?"

"Không sao đâu ạ." Se Ri nhẹ nhàng đáp.  "Con không uống được, lát nữa con phải cho Eun Jung bú."  Kim Yun Hui gật đầu với Eun Jung mà Jeong Hyeok vẫn đang ngồi trên ghế ngồi của con.

"À đúng rồi. Con muốn uống gì Young Ae?"

"Vâng, để con tự lấy." Young Ae đáp, bước qua xe đồ uống.  "Ngồi xuống thôi cả nhà."  Cô bắt đầu rót đồ uống.

Jeong Hyeok đặt ghế ô tô xuống và mở khóa cho Eun Jung.  "Jun Woo, con ra ngồi đây đi." ông gật đầu ra hiệu cho cháu trai ngồi xuống ghế sofa. Cậu bé ngồi trên chiếc ghế dài ở giữa-- ngay bên cạnh Se Ri.  "E hèm, đó là chỗ của chú." Jeong Hyeok lườm yêu cháu mình, chỉ về phía bên trái của anh.

"Con chỉ nghĩ rằng Eun Jung sẽ cảm thấy thoải mái hơn khi ngồi cạnh mẹ của em ấy." Jun Woo giải thích một cách trôi chảy.

"Con ngồi bên đó đi." Jeong Hyeok hướng dẫn với vẻ thích thú.  Jun Woo miễn cưỡng ngồi qua bên cạnh.  "Bây giờ con cần đỡ đầu của em." Jeong Hyeok nói khi bế con gái vào lòng Jun Woo.  Anh đưa một tay ra đỡ đầu đứa bé.  "Một tay con đỡ lấy đầu em, tay kia thì đỡ dưới mông của em." Jeong Hyeok đồng ý khi anh buông tay khỏi Eun Jung, từ từ rút tay ra để chắc chắn rằng Jun Woo đã ôm chặt lấy Eun Jung.

Eun Jung bật ra tiếng khóc nhỏ khi mất đi vòng tay của ba mình.  Khuôn mặt Jun Woo trở nên hoảng hốt.  "Không sao đâu,con đang bế em rồi. Em sẽ quen thôi." Jeong Hyeok trấn an cháu mình.  "Con rung em nhẹ nhẹ đi."

Jun Woo lắc lư em gái đang khóc ré lên.  Jeong Hyeok cảm thấy ngực mình thắt lại vì sợ hãi.  Anh có thể nhìn thấy khuôn mặt của Se Ri qua khóe mắt và ngay lập tức anh biết tim cô đang đập nhanh không kém.  "Con rung em nhẹ hơn một chút." Jeong Hyeok hướng dẫn, cố gắng kìm nén ý muốn kéo con gái mình trở lại nơi an toàn.

Jun Woo làm theo chỉ dẫn, điều chỉnh chuyển động của mình để khuỷu tay đang đỡ đầu Eun Jung di chuyển nhẹ nhàng lên xuống.  Tiếng khóc của Eun Jung nhỏ dần. Jeong Hyeok thở phào nhẹ nhõm và ngồi xuống cạnh cháu trai để có thể tiếp tục theo dõi tình hình.

Young Ae đến, đưa cho Jeong Hyeok và chồng cô ấy hai cốc scotch, sau đó quay trở lại xe đồ uống để lấy một ly club soda cho Se Ri trước khi rót hai ly rượu.  Cô đưa một chiếc cho mẹ của họ và mang chiếc còn lại đến chỗ của cô bên cạnh chồng.

"Vậy, Se Ri, đã lâu quá rồi. Con bây giờ thế nào?" bà Kim Yun Hui hỏi.

"Con vẫn ổn, chỉ là đang quen với cuộc sống làm mẹ thôi." Se Ri lịch sự trả lời.  "Và Jeong Hyeok đã là một người ba tuyệt vời của Eun Jung."

"Jung Hyeok thực sự là một người ba tốt." Kim Yun Hui đồng ý.  "Ta biết hồi đó mọi thứ giữa chúng ta không được tốt lắm nhưng ta rất vui vì hai con đã quyết định thử. Con biết đấy..."

"Con biết. Con sẽ cố gắng vì Eun Jung." Se Ri gật đầu.

"Jeong Hyeok thật là một đứa bé vui vẻ khi còn nhỏ." bà Kim Yun Hui nói, nhìn cháu gái của mình.

"Vâng, Eun Jung đã nhận được điều đó từ từ ba của con bé."  Se Ri mỉm cười.

"Jung Hyeok là một cậu bé tinh nghịch. Thằng bé rất tò mò, dễ bị kích động và tràn đầy năng lượng. Jung Hyeok đã khiến chúng ta phát điên."bà Kim Yun Hui cười.  "Se Ri, ta thực sự không mong đợi sẽ nghe thấy tiếng cười của thằng bé một lần nữa. Ta không thể nhớ rằng Jeong Hyeok đã tìm ra lý do để cười xung quanh ta trong vài năm qua... có thể lâu hơn nữa. Và điều tồi tệ nhất là ta đã không thực sự nghĩ về điều đó cho đến khi con quay lại. Jung Hyeok đã cười rất nhiều từ lúc có con và Eun Jung trong cuộc đời thằng bé."

"Eomonim... Con xin lỗi--"

"Con và Eun Jung đưaJung Hyeok trở về," cô nắm lấy tay Se Ri.  "Ta phải cảm ơn con rất nhiều."

Jeong Hyeok lặng lẽ nhìn họ trong khi đảm bảo rằng cháu trai mình không đánh rơi con gái mình xuống sàn.  Anh thở dài.  Có lẽ bữa tối gia đình này rốt cuộc không phải là một ý kiến ​​tồi.

.......................

"Vậy" ông Ri Chung Ryeol bùng nổ khi bước vào phòng muộn hai mươi phút.  Ít nhất thì ông cũng đã làm được trước khi họ ngồi xuống bàn ăn.  "Đứa cháu gái mà ta đã nghe kể rất nhiều từ mọi người đang ở đâu rồi?"

Jeong Hyeok cố không đảo mắt.  Cháu gái của ông đã được 100 ngày tuổi và ông vẫn chưa được gặp con bé.  Jeong Hyeok biết ba mình cần dành nhiều thời gian hơn ở London vì Jeong Hyeok đã trở lại Seoul, tuy nhiên, người đàn ông này có chuyên cơ riêng, lẽ ra ông có thể sắp xếp thời gian để gặp gỡ và chào hỏi vào lúc nào đó.

"Chúng con vừa cho con bé ngủ. Bây giờ đang là giấc xế của con bé." Jeong Hyeok thông báo với ba mình.

"Được, đánh thức con bé dậy, ta muốn gặp con bé."

"Nếu ba đến đúng giờ như anh đã nói," Jeong Hyeok vặn lại, "Con bé đã thức để gặp ba rồi, Abeoji."

"Eun Jung sẽ ngủ dậy khi bữa tối kết thúc." Se Ri chen vào. "Vậy thì Abeonim có thể gặp được con bé." cô nắm lấy tay Jeong Hyeok và siết chặt.  Giờ đến lượt cô trở thành chỗ dựa tinh thần của anh.  Ai mà biết được các lãnh chúa độc ác đã tích trữ loại công cụ tấn công thụ động nào.

"Yoon Se Ri," Ri Chung Ryeol nhận ra cô với một nụ cười vui vẻ.  "Thật tốt khi gặp con. Con thế nào?"

"Con vẫn ổn." cô trả lời.

"Thật tốt khi được nghe." Ri Chung Ryeol chuyển sự chú ý sang phía bên kia của chiếc ghế dài.  "Vậy cháu trai của ông thế nào rồi?"

"Con khoẻ." Jun Woo nói.  "Con đã ghi bốn bàn trong trận đấu bóng vợt của mình tuần trước và con đã giúp chú Jeong Hyeok bế em bé."

"Jun Woo bế em rất giỏi." Se Ri thừa nhận.  "Một cách tự nhiên."  Jun Woo cười rạng rỡ tự hào trước lời khen của cô.

"Xuất sắc," Ri Chung Ryeol đáp.  "Phụ nữ yêu một người đàn ông tốt với em bé."

"Đó không phải là động lực duy nhất của con để giúp đỡ," Young Ae nói thêm. Có vẻ mệt mỏi với việc con trai cô bị tấn công bởi những thông điệp nam tính độc hại.  Jeong Hyeok gần như cảm thấy hơi hối hận vì đã đưa ra tuyên bố tương tự trước đó-- ngay cả khi đó là sự thật.

"Bữa tối đã sẵn sàng," Jeong Hyeok nhìn lên và thấy người giúp việc đang đứng ở ngưỡng cửa vào phòng ăn. Cả gia đình đứng dậy và đi đến chỗ ngồi của họ tại bàn ăn trang trọng được bày biện xa hoa.

Jun Woo lao tới, kéo ra chiếc ghế cao gần bằng người.  "Cô Se Ri ngồi đây ạ." Jun woo chỉ vào chỗ ngồi.  Jeong Hyeok đảo mắt và cố không cười.

"Cảm ơn cháu, Jun Woo." Se Ri đáp khi cô ngồi xuống, nụ cười quyến rũ nở trên môi.

"Ồ, con trai của con là một quý ông." bà Kim Yun Hui nói với Young Ae.

"Chắc chắn rồi," Young Ae cười khúc khích.  "Đó là cách cư xử đặc biệt tốt của thằng bé tại nơi làm việc."

"Vậy, Se Ri," Ri Chung Ryeol nói khi họ đã ổn định chỗ ngồi. "Gần đây con đang làm gì vậy?"

Anh ghét các loại hạt trong món salad. Nghiêm túc mà nói, chuyện gì đã xảy ra với bánh mì nướng vậy?  ngày thứ 100 của em bé? Tại sao lại có salad ở đây?" Jeong Hyeok rít lên. Ba của anh cực kỳ sắc sảo khi muốn chọc tức ai đó, nhưng lại rất tệ trong khoản tử tế.  Ri Chung Ryeol có lẽ đã nghĩ rằng anh ấy đang thực sự thiết lập một số cuộc trò chuyện tán gẫu thân thiện.

"Con vẫn đang viết."  Se Ri nói, xoay ngón tay cái trên đùi.  Jeong Hyeok đặt một tay lên đầu gối cô và bóp nhẹ.  "Con đã viết một tác phẩm mà con đã bán cho HuffPost nhưng chính xác là con không có nhiều thời gian để viết như trước."

"Tốt, tốt. Vậy là tốt rồi."  Ri Chung Ryeol gật đầu, cắn một miếng salad.

"Cô ấy đang khiêm tốn," Jeong Hyeok lên tiếng.  "Cô ấy thực sự đang viết một cuốn sách."

"Một quyển sách?"  Ri Chung Ryeol hỏi, giọng đầy ấn tượng.  "Nó nói về cái gì vậy?"

"Đó là hồi ký."

"Hồi ký?"  Điều này dường như thu hút sự chú ý của mọi người.  "Thật sự?"

"À, vâng," Se Ri thú nhận.  "Đó là về con, ba mẹ con, và ừm..." cô nhỏ dần.

"Và Eun Jung," Jeong Hyeok thừa nhận thay cô.  Cô không có gì phải xấu hổ.  Cô không cần sự chấp thuận của gia đình anh để viết về cuộc sống của chính mình, ngay cả khi nó bao gồm anh và con gái của họ.

"Ta thích nó," Ri Chung Ryeol đáp.

Se Ri tròn mắt ngạc nhiên.  "Abeonim thích?"

"Chắc chắn rồi. Điều này có vẻ phù hợp với con. Con kể chuyện rất tuyệt. Văn xuôi của con mạnh mẽ nhưng nó có một khía cạnh kỳ quặc. Con có giọng nói của một người kể chuyện. Thêm vào một câu chuyện hay và con'  chắc chắn đã có cho mình một cái gì đó."

Se Ri chớp mắt, rõ ràng là bị sốc không nói nên lời trước lời khen ngợi của Ri Chung Ryeol.

"Và con sẽ xuất bản cuốn sách này?" bà Kim Yun Hui hỏi.

"Đó là kế hoạch của con." Se Ri thừa nhận.

"Công khai? Như vậy được không?"  Kim Yun Hui cẩn thận hỏi.

Ý tưởng cả thế giới đọc một cuốn sách về việc con trai bà có một mối tình dẫn đến đứa con ngoài giá thú có lẽ đủ khiến đầu Kim Yun Hui nổ tung.  Nhưng Jeong Hyeok không quan tâm.  Anh yêu Se Ri, và anh yêu câu chuyện của Se Ri.  Và trong khi các chi tiết về quan niệm của Eun Jung ít lý tưởng hơn, anh ấy yêu Eun Jung.  Và không phải cả thế giới không biết về sự không chung thủy của anh ta.

"Con đã có một nhà xuất bản chưa?"  Ri Chung Ryeol hỏi.

"Chưa ạ. Con mới bắt đầu gửi vài bức thư đầu tiên cho vài nhà xuất bản."

"Con biết đấy," ba của anh nói, nhìn chằm chằm vào Se Ri, "chúng ta cũng xuất bản sách."

Jeong Hyeok kìm lại tiếng rên rỉ mà anh cảm thấy như đang trào ra khỏi lồng ngực.  Anh thực sự ước gì ba mình đã không đến đó.  Lẽ ra ba anh phải biết rõ hơn thế.  Se Ri ghét gia đình điều khiển cô và những đặc ân.

"Xin lỗi, ý của Abeonim là gì?"  Đôi mắt Se Ri mở to vì sốc.

"Nếu con cần một nhà xuất bản--"

"Chờ đã," Kim Yun Hui xen vào.

"Cái gì?"  Ri Chung Ryeol nhìn xuống cuối bàn nhìn vợ mình.  "Em muốn Se Ri xuất bản nó ở một nơi khác?"

"Không phải chuyện đó-- nếu như.."

"Làm ơn đi," Ri Chung Ryeol ú ớ.  "Mọi người đã biết chuyện gia đình của chúng ta rồi. Cũng có thể cho nó một nét nhân văn."

"Thế đủ rồi."  Jeong Hyeok xông vào. Bạn gái của anh ấy chỉ ngồi đó, nhìn chằm chằm một cách trống rỗng.  "Se Ri đang viết một cuốn sách. Se Ri đang xuất bản cuốn sách này và Se Ri sẽ đưa ra bất kỳ và tất cả các quyết định sáng tạo về cuốn sách này, bao gồm cả người xuất bản nó."  Jeong Hyeok nhìn chằm chằm một cách cụ thể, cố gắng ngầm truyền đạt rằng bỏ chủ đề này bây giờ là vì lợi ích tốt nhất của anh ấy.

Ri Chung Ryeol nhún vai.  "Đó chỉ là một lời đề nghị của ba." anh nói, giả vờ thờ ơ, mặc dù Jeong Hyeok có thể nói rằng anh vẫn còn tò mò.

........................

Tiếng ồn ào của Eun Jung lắng xuống khi nhịp điệu đều đặn của chiếc xe ru cô vào giấc ngủ.

"Vậy," Jeong Hyeok bắt đầu khi lái xe vào đường cao tốc.  "Ai đó có khá nhiều người hâm mộ." anh liếc nhìn Se Ri với nụ cười nhếch mép trêu chọc.

Se Ri cười khúc khích, lắc đầu. "Thằng bé rất ngọt ngào." cô bảo vệ.

"Chắc chắn," Jeong Hyeok trả lời.  "Tuyệt vời. Đó cũng là những gì mọi người nói về anh ở độ tuổi đó."

"Anh không ghen tị với đứa cháu trai chín tuổi của mình đấy chứ?"  cô trêu chọc.

"Anh chỉ không nghĩ rằng em nên khen thằng bé nhiều như vậy." Jeong Hyeok tinh nghịch mắng mỏ.

"Em không có." Se Ri phản đối, khoanh tay trước ngực.

"Ồ, Jun Woo-ya, cảm ơn vì đã kéo ghế của cô ra," anh ấy nói với giọng the thé, giả vờ ngất đi như Scarlett O'Hara.

"Anh là một người như vậy hả?" cô thông báo với anh bằng cái lườm lạnh lùng.

"Anh đang đùa thôi." anh mỉm cười.

Ngay sau khi bữa tối kết thúc, Eun Jung thức dậy như đã hứa, và ông nội đến gặp con.  Ông nội thực sự có vẻ khá say mê cô bé mặc dù thực tế là ông đã tỏ ra rất ít quan tâm đến cuộc sống của Eun Jung trong suốt 100 ngày tồn tại của con.  Có điều gì đó kỳ diệu khi được tận mắt nhìn thấy một em bé dễ thương.  Rõ ràng, nó đủ để làm nổi bật khía cạnh nhẹ nhàng hơn của ông nội Ri Chung Ryeol.  Ông nội biến thành một đống bột nhão, ông bị nghiện trước sự chứng kiến ​​​​của cháu gái mình.

Anh quan sát qua khóe mắt khi Se Ri ngả đầu mệt mỏi của cô trên tựa đầu của ghế.

"Em yêu?"  anh thận trọng bắt đầu.

"Hửm?"  cô lầm bầm.

"Về ba của anh," anh vẫn dán mắt vào con đường phía trước.  Trời đang mưa phùn và những ánh đèn đường lấp lánh trên vỉa hè ướt đẫm nước mưa.

"Ba thì sao?"

"Về những gì ông ấy đã nói trước đó..."

"Ba đã nói rất nhiều điều, Jeong Hyeok. Một số trong số đó thậm chí còn rất tốt."  Cô trao cho anh một nụ cười ngái ngủ.

"Phần đó về cuốn sách của em, về việc xuất bản nó..."

Se Ri bật cười khúc khích.  "Anh có thể tin được không?"  cô ấy hỏi.  "Ý em là ... nó đến từ đâu?"

"Nó đến từ một người đàn ông biết viết tốt khi ông ấy nhìn thấy nó."

"Ba không nhìn thấy nó," cô nhắc nhở anh.

"Ba đã xem những thứ khác mà em đã viết. Và anh đã thấy nó."

Se Ri cựa mình trên ghế và anh có thể cảm nhận được ánh mắt của cô ấy nhàm chán vào anh ta.  "Anh đang nói cái gì?"

"Anh đang nói rằng em muốn anh để J-One xuất bản sách."

Se Ri bật cười.  "Thật lố bịch. Đó thậm chí không phải là những gì anh làm."

Jeong Hyeok nhún vai.  "Chúng tôi đã mở rộng bộ phận văn học của mình. Tin tức không còn mang lại nhiều lợi nhuận như trước. Mọi người nhận được ba bài báo miễn phí mỗi ngày."

" Mọi người nhận được ba bài báo miễn phí mỗi tháng và sau đó họ đi nghe podcast," anh ấy nói với đài phát thanh trên xe hơi. "Thực ra anh đã nghĩ đến việc sản xuất.  Nhưng dẫu sao, đó không phải là một bước nhảy vọt từ hồi ký chính trị sang hồi ký cá nhân, nhất là khi người đó là một nhà báo.  Thành thật mà nói, nó sẽ là một cuốn sách hay để bắt đầu quá trình chuyển đổi sang một phạm vi rộng lớn hơn của các câu chuyện."

"Jeong Hyeok," cô lắc đầu.  "Không. Em biết anh đang làm gì."

"Em biết?"

"Anh lại muốn cứu em, nhưng em không cần, cuốn sách này em có thể tự mình tìm nhà xuất bản."

"Ồ, anh biết em có thể," anh đảm bảo với cô.  "Và thẳng thắn, nó làm anh bực mình một chút mà em không nghĩ rằng anh có niềm tin vào em nhiều hơn thế."

"Anh yêu, ý em không phải thế. Anh biết em tin anh."

"Tốt. Vậy thì ít nhất hãy nói với anh rằng em sẽ xem xét nó."

Cô ấy thở dài. "Em biết bạn tin tưởng em, nhưng vẫn có cảm giác như em chỉ được xuất bản vì mối liên hệ của em với anh chứ không phải vì em kiếm được nó."

Jeong Hyeok nghiến răng.  "Vì vậy, em sẽ để cho một tờ báo độc lập nhỏ xuất bản nó?"

"Đó là những gì họ làm. Để có cơ hội cho các nhà văn mới."

"Em yêu, em không phải là nhà văn mới, em đã được xuất bản hàng trăm lần."

"Nhưng với vai trò là một nhà báo.Em chỉ xuất bản 5 lần với tư cách một nhà văn."

Jeong Hyeok thở dài, bật đèn nháy và hướng chiếc xe đến đoạn đường ra sắp tới.

"Anh đang làm gì thế?"  cô hỏi khi anh đi ra khỏi đường cao tốc và tấp vào bãi đậu xe của một trạm xăng."Xe vẫn còn xăng mà anh." cô chỉ ra.

"Yoon Se Ri," anh nói, đỗ xe và quay người đối diện với cô.

"Cái gì? Có chuyện gì vậy, Jeong Hyeok?"  cô hỏi, bối rối trước mức độ nghiêm trọng trong hành động của anh.

"Điều này quan trọng với anh" anh nói với cô.

"Nhưng tại sao?"

"Em có thực sự phải hỏi anh điều đó không?"

"Em đã làm."

Anh hít một hơi thật sâu, để nó thoát ra như một tiếng thở dài.  "Anh thích cách em viết cuốn sách này. Anh thích cách em kể câu chuyện của mình. Anh ủng hộ em 100%. Nhưng câu chuyện của em cũng là câu chuyện của chúng ta. Đó là câu chuyện của con gái chúng ta. Anh không muốn điều đó xảy ra trong một số  tay của nhà xuất bản ngẫu nhiên. Không phải khi nó có thể ở gần nhà."

"Ôi trời, em không nghĩ là..." cô lắc đầu, không nói nên lời.

"Anh biết. Nhưng giờ thì em biết anh cảm thấy thế nào rồi đấy."

"Vâng." Cô gật gật đầu, dừng một chút.  "Được rồi."

"Được rồi?"  anh ấy hỏi.  Nó có thực sự dễ dàng như vậy không?  Anh đã mong đợi cô ấy sẽ chiến đấu nhiều hơn.  Đặc biệt là khi ba của anh muốn điều khiển vào mọi thứ.

"Vâng," cô gật đầu.  "Ý em là, em nghĩ có lẽ em nên thông qua một người đại diện, để mọi thứ trở nên chuyên nghiệp. Nhưng anh nói đúng. Đây cũng là câu chuyện của Eun Jung. ANh xứng đáng là một phần trong đó."

Anh kinh ngạc nhìn cô chằm chằm.  "Cái gì?"  cô ấy hỏi.

"Không có gì, em chỉ... nghĩ rằng cô Park sẽ tự hào biết bao về chúng ta vì đã xử lý cuộc trò chuyện đó theo cách người lớn như vậy."

"Chà," cô cười khúc khích, "chúng ta sẽ phải nói với cô ấy."

"Và nếu em từng thắc mắc liệu anh có thật tâm với những gì anh nói về việc đó là một quyết định kinh doanh đúng đắn hay không, thì hãy nhớ rằng ba của anh đã đưa ra ý kiến ​​này trước. Ông ấy sẽ không ký hợp đồng mua sách với anh nếu anh không xứng đáng."

Se Ri nhún vai.  "Anh nói đúng." cô đồng ý.

Jeong Hyeok mỉm cười, nghiêng người về phía trước và luồn những ngón tay vào tóc cô, kéo đầu cô về phía anh để anh có thể đặt lên môi cô một nụ hôn nồng cháy.  "Anh yêu em," anh nói khi cuối cùng cũng lùi lại.

"Em cũng yêu anh," cô thì thầm đáp lại, mắt cô nhìn chằm chằm vào anh, đồng tử giãn ra.  Lồng ngực anh phập phồng khó thở.  Cô cắn môi và anh cảm thấy máu đang rời khỏi não và đi đến những nơi khác ít thích hợp hơn.  Chúa ơi, họ có một đứa trẻ trong xe.

"Chúng ta nên đi thôi," anh nói, giọng trầm và khàn.

"Vâng." cô gật đầu.

Anh nghiêng người cho một nụ hôn khác rồi lùi lại, nhắm mắt lại và hít một hơi thật đều.  Anh lại mở mi mắt ra, một lần nữa tập trung vào con đường.  Anh cho xe nổ máy, và quay trở lại đường cao tốc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro