Aomine Daiki

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*[ Tôi ] trong truyện chính là bạn.
______________________________

" Này cậu chỉ cho tôi bài này, tôi không hiểu lắm." Cậu đứng trước mặt tôi ra lệnh. Cái gì thế này đây là dáng vẻ của một người đang nhờ vả đó hả.

" Ờm... được cậu ngồi xuống đợi tớ một chút." Tôi có hơi hoảng loạn vì trông cậu ta đáng sợ vãi. Cái thân hình to lớn đó đối với tôi giống như những người khổng lồ vậy. Tôi nhanh chóng lấy lại phong độ vì cậu ta tuy hơi giang hồ nhưng cậu ta đẹp trai và cao lớn mà, đó chính là gu của tôi đó hehe.

Tôi có cảm giác cậu ta cứ nhìn chằm chằm tôi chứ không phải là bài tập đang giải nhưng tôi không dám hỏi vì sợ cậu ta cho tôi một vả thì tôi thăng thiên mất thôi. Tôi giảng cách làm cho cậu, chỉ là một bài toán đơn giản ngay cả tôi còn giải được nữa nói chi là cậu. Nhưng bằng một cách thần kì nào đó cậu vẫn nói không hiểu và tôi đã chỉ cho cậu hết giờ giải lao.

"Ngày mai lại nhờ cậu chỉ tiếp." Cậu ta cầm lấy vở mệt mỏi đứng dậy bước về chỗ của cậu ta.

"Ừm... Hở?!" Cái gì cơ ngày mai đâu có toán ??? Một dàn chấm hỏi lướt nhẹ qua đầu tôi? Không lẽ tôi đã làm gì sai với cậu ta sao ???

Đúng như cậu nói thật, đều đặn mỗi ngày cậu ta đều đến nhờ chỉ bài trong những giờ giải lao, giờ ăn trưa cũng xách đồ ăn đến ăn chung với tôi. Càng ngày càng nhiều tin đồn lan ra giữa tôi và cậu làm tôi rất khó xử.

"Tại sao cậu cứ kè kè bên tớ thế? Cậu có thấy vậy không? Hay là do tớ ảo tưởng nhỉ?" Tôi ngồi ăn bữa trưa của mình trên sân thượng và tất nhiên không thể nào thiếu tên đầu xanh này được rồi.

"Đồ ngốc này! Còn không hiểu hay sao? Hay là đợi tôi nói thẳng cho cậu hiểu?" Cậu dùng tay gõ vào trán tôi một cái rồi chống cằm nhìn tôi. Khoé miệng cậu khẽ nhếch lên trông ranh ma quá đi mất.

"Hiểu cái gì cơ chứ? Cậu mới là đồ ngốc....Khụ" Tôi bỗng hiểu ra một chút, ngại ngùng quay đi vừa múc thật nhiều muỗng cơm vào miệng và bị sặc.

"Coi ai nói kìa, đến đây tôi vuốt lưng cho đỡ." Cậu đặt hộp cơm xuống tay khẽ vuốt lưng tôi một cách nhẹ nhàng. Tay cậu chạm vào lưng tôi làm tôi càng đỏ mặt hơn. Tôi đứng phắt dậy dọn hộp cơm của mình rồi chạy xuống lớp học. Tên này làm cái gì vậy chứ aaaaaa.

Từ đó khi gặp cậu tôi ngại hơn hẳn. Vì vậy tôi thường hay tránh mặt cậu. Lúc giải lao tôi lấy cớ đi vệ sinh rồi trốn trong đó tới khi hết giờ. Giờ ăn trưa thì cũng trốn vào cái bụi nào đó để cậu ta không tìm ra. Lúc ra về thì chen theo đoàn người, an toàn thoát khỏi ánh mắt của cậu. Nói chung là như thế cũng được gần một tuần rồi.

Dạo này cậu ta không còn để mắt đến tôi vì trong giờ học không còn nhìn chòng chọc vào tôi nữa. Thế cũng tốt vì tôi cũng chưa biết phải làm gì đây. Vì tôi chưa quen ai bao giờ nên nếu quen cậu thì chính là tình đầu rồi. Tôi chưa có kinh nghiệm gì cũng chưa xác định rõ tình cảm của mình nên tôi không muốn cậu đau đớn đâu nên tốt nhất là cứ lẳng lặng như vậy thôi.

"Chị ơi sắp Noel rồi giúp em viết thư cho ông già Noel đi." Em gái đang học tiểu học của tôi kéo tay tôi, đòi tôi ngồi xuống cùng em ấy để viết thư cho ông già Noel. Trời! Thời buổi nào còn tin ba cái này hả em gái của tôi ơi.

"Ông già Noel không có thật, em biết mà?" Tôi bật cười nhìn em ấy.

"Không. Ông ấy có thật. Bạn nam em thích, cậu ấy nói như vậy." Em gái tôi phồng má giận dỗi.

"Cái gì cơ? Chỉ vì bạn nam mà em thích nói thế nên em tin liền đó hả?"

"Là có thật đó. Chịu viết thư với em bỏ vào một chiếc tất treo trên cửa nhà, ông già Noel sẽ đến đọc thư và ban tặng cho mình thứ mình đã ước. Chị viết với em đi. Đi mà chị." Em gái tôi đưa đôi mắt long lanh nhìn tôi. Tôi chợt thở dài chiều theo nó vậy.

Cầm tờ giấy tôi chẳng biết viết gì, ngó qua em gái của tôi đang viết cặm cụi nắm nót từng chữ cho đẹp. Thôi thì tôi cũng viết thử vậy?

Ông già Noel ơi, xin hãy ban cho con một người bạn trai đẹp trai, cao to và biết chơi bóng rổ.

Vừa viết xong tôi đọc lại, ôi thật trẻ con quá đi, nhưng cũng vui. Đẹp trai cao to và chơi bóng rổ à ? Cũng hay đó nhưng mà nghe cứ giống ai ấy nhỉ?

Là cậu.

Thì ra hình mẫu của tôi chính là cậu chứ còn gì nữa ? Người tôi thích cũng là cậu chứ còn gì nữa? Vậy tại sao tôi lại lẩn tránh cơ chứ? Tại sao bay giờ tôi mới nhận ra cơ chứ?

"Chị ước có bạn trai chơi bóng rổ đó hả?" Tiếng em gái tôi làm tắt dòng suy nghĩ trong đầu của tôi.

"Ừm ừm phải, còn em viết gì thế?" Tôi lảng tránh dòm qua tờ giấy viết quá trời quá đất của em gái tôi.

"Em ước có thật nhiều bánh kẹo, bài kiểm tra nào cũng được điểm tuyệt đối và lớn thật nhanh." Em gái tôi vừa nhìn tờ giấy vừa đọc to rõ cho tôi nghe.

" Chúng ta cùng nhau bỏ vào tất rồi treo trước cửa nhà nha chị." Em gái tôi chạy đến tủ vớ và lấy ra hai chiếc một của tôi một của em ấy rồi bỏ tờ giấy của tôi và em ấy vào tất của mỗi đứa.

Hai chiếc tất được treo ngay ngắn trước cửa nhà. Tất cả đều do em ấy trang trí còn cẩn thận viết tên mỗi người lên mỗi chiếc tất để ông già Noel không bị nhầm.

Ăn xong bữa tối cả nhà tôi đang xem tivi ngoài phòng khách thì tiếng chuông cửa vang lên. Tôi lết xác ra ngoài mở cửa.

"Chào cậu." Tôi vừa mở của đã bị giật mình là cậu mà sao trễ rồi lại còn đến đây thế?

"Cậu... cậu đến đây làm gì????" Tôi lắp bắp nhìn cậu tay chỉ trỏ tứ tung. Hình như cậu mới đi tập bóng rổ về vì mồ hôi nhễ nhại trên trán cậu và tay cậu đang cầm một trái bóng rổ.

"Đến thực hiện ước mơ của cậu." Bỗng cậu ôm chầm lấy tôi.

"Ơ ơ thế này... ơ là sao????" Ngàn dấu chấm hỏi khẽ vụt qua làm tôi quên mất người đang ôm chặt cứng lấy mình không buông.

"Ơ chị, ông già Noel đã thực hiện ước mơ của chị rồi kìa." Em gái tôi lú đầu ra mừng rỡ đáp. Ước mơ gì cơ??? Tôi mới nhớ ra tờ giấy tôi đã để trong tất trước cửa nhà.

Tôi đẩy cậu ra trước ánh mắt của em gái tôi, cậu cau mày nhìn thấy em gái đang đứng xem chúng tôi nãy giờ nên cậu đành thả tôi ra nhưng tay cậu cứ nắm lấy tay tôi nhất quyết không chịu buông.

"Cậu làm gì thế hả em gái tớ nhìn kìa." Tôi ghé vào tai cậu nhỏ giọng nói.

"Đồng ý làm người yêu của tôi thì tôi sẽ buông ra." Cậu cũng ghé vào tai tôi nhỏ giọng trả lời. Nghe tới đây mặt tôi chợt đỏ lựng lên.

"Cậu lưu manh." Tôi cúi đầu che đi khuôn mặt mình.

" Lưu manh mà có được cậu thì tôi chấp nhận làm lưu manh." Lại một câu đầy ám muội khác làm tôi càng đỏ mặt hơn. Aaaa cái tên vô sỉ này.

"Hai anh chị làm gì thế?" Một câu hỏi đầy trong sáng của em gái tôi làm tôi chợt bừng tỉnh

"Mau trả lời, đồng ý làm người yêu tôi đi." Cậu lại ghé vào tai tôi nói nhỏ, làm tôi như kẹt ở giữa vậy.

" Được được tớ đồng ý, vì vậy mau thả tớ ra em gái tớ đang nhìn." Tôi gật đầu như cái máy, cậu bật cười thả tay tôi ra cúi xuống nhìn em gái tôi.

" Nè bé con, hôm nay ông già Noel cho chị gái em quà trước, ngày mai sẽ tới lượt em, có được không?" Cậu vỗ đầu em gái tôi.

"Dạ được ạ." Em gái tôi ngoan ngoãn gật đầu.

"Vậy em ngoan vào trong nhà với bố mẹ, anh dẫn chị gái em ra ngoài mua bánh kẹo về cho em nhé ?"

"Dạ vâng em cảm ơn anh ạ" Em gái tôi vui mừng, cúi đầu với cậu rồi chạy vào trong nhà. Để lại tôi và tên vô sỉ này.

"Ông già Noel này sẽ tặng quà cho cậu ngay đây." Cậu cười ranh mãnh nắm lấy tay tôi rồi thơm nhẹ vào má tôi.

" Cậu cậu cậu.... aaaaa" Tôi dùng tay che lấy miệng cậu để ngừng cậu hôn tôi nhưng không thể nào ngừng được. Cậu đảo lưỡi trong lòng bàn tay tôi làm tôi giật mình rút tay ra.

"Cậu là của tôi rồi mà ngại ngùng cái gì chứ?"

"Nhưng mà... nhưng mà tớ chưa quen." Tôi dùng tay che khuôn mặt đỏ của mình.

"Nhanh sẽ quen thôi, cứ luyện tập từ từ cho cậu quen." Cậu cười gỡ tay tôi ra rồi hôn nhẹ vào môi tôi.

Sau đó chúng tôi chính thức hẹn hò. Cảm ơn ông già Noel đã ban cho tôi một anh người yêu đúng gu nhưng mà có phần hơi lưu manh này. Tình đầu này của tôi cũng là tình cuối vì người tôi kết hôn cũng chính là cậu. Làm sao mà tôi thoát cho được.

_____________________________

Cảm ơn mọi người đã đọc.

Husbando nào tiếp theo sẽ lên sàn đâyy mọi người cùng đón chờ nhaaaa :3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#husbando