Chap 11 : Tâm Tư

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Buổi tối hôm đó, sau bữa cơm đến phiên tôi rửa chén nên một mình tôi vật lộn với đống chén bát bên bồn rửa... trong khi mọi người đang ở phòng khách xem tivi, trò chuyện vui vẻ... Hôm nay đúng thật là... hai chị ấy phải tốn tiền, tốn sức với mình quá nhiều. Số tiền họ bỏ ra cho mình, mình phải trả ngay vào tháng lương đầu tiên nếu sau này mình tìm được việc làm... Nhất định vậy!

   - Ủa, hôm nay đến phiên em rửa chén sao Phong?

  Quay lại nhìn ghì thấy chị Thi đang từ cầu thang bước xuống. Tôi cười nói:

   - Vâng... mà cũng rửa nhanh thôi chị...

  Chị Thi mỉm cười bước lại gần tôi, đứng cạnh tôi chị nói:

   - Để chị giúp em rửa chén... hai người rửa sẽ nhanh hơn...

   - Vậy thì... cảm ơn chị...

  Tôi rửa xà bông đưa qua chị rửa lại nước, dù mùi hương chanh của nước rửa chén nồng nặc nhưng tôi vẫn ngửi được mùi dầu thơm nhè nhẹ của chị tôi thấy thoải mái nhưng hơi hồi hộp khi chị đứng quá gần tôi như thế...

   - Yến Phong...

  Tôi thoáng lúng túng khi nghe chị gọi:

   - Dạ...

  Mắt vẫn chăm chú vào cái đĩa trên tay, chị Thi nói có vẻ như buồn buồn:

   - Lúc nào em nói chuyện với chị cũng khách sao vậy?

  Tôi ngưng tay quay lại nhìn chị im lặng. Chị cũng nhìn tôi mà nói tiếp:

   - Em, Mỹ, bé Út đã thân nhau rồi... chỉ có chị là không...

  Tôi lúng túng không biết trả lời sao đành nói đại:

- Tại vì... chị lớn hơn em...

Chị nhìn tôi nói:

- Mỹ cũng lớn hơn em mà... hay là vì... chị không phải chị em ruột...

Nghe vậy tôi hết hồn lắc đầu lia lịa:

- Không phải... không phải...

Rồi giọng tôi nhỏ dần, mắt nhìn vào đống chén nói:

- ...không phải nguyên nhân đó đâu!

Nguyên nhân chính là... đối với tôi... chị Thi là một người đặc biệt. Tôi không trốn tránh bản thân mình nữa... tôi hiểu mình đã để đi lạc lối quá xa, không thể níu kéo lại được... nhưng tôi không dám để chị biết tôi không giống những đứa con gái khác...

- Chị có cảm giác như mình là người ngoài vậy!

Nhìn nụ cười buồn của chị, tôi cảm thấy như bị lây luôn nỗi buồn đó. Tôi phải làm cái gì đó cho chị vui lên...

- Vậy chị muốn em đối cử với chị như thế nào?

Chị lúng túng nói:

- Chị... chị muốn em đối xử giống như mọi người thôi.

Tôi nở nụ cười gian, tay vặn vòn nước:

- Vậy giống chị Ba có được không?

Chị Thi mở mắt to ngạc nhiên:

- Là sao? Em...

- Hy vọng chị không giận...

- Hả?? ...

Tôi bật cười lớn bắn nước vào người chị khiến chị giật mình hoảng hốt nhảy tránh ra xa. Khi định thần lại thì chị thấy tôi đứng cười ngặc nghẹo, tức khí chị cũng bước tới mở vòi nước bắn lại tôi... thế là cả hai cùng bật cười thích thú trước trò chơi trẻ con này, sàn nhà gần bồn bị chúng tôi làm lai láng nước. Bé Út cầm cái ly đi vào thấy, nhăn mặt nói:

- Trời ạ... hai người rửa chén hay đại chiến vậy hả? Em lại phải lau dọn sao?

Chị Thi cười đến nỗi chảy nước mắt, chị quay lại nhìn bé Út nói:

- Em lên học bài đi... ở đây chị dọn dẹp cho... yên tâm!

Bé Út vừa mở tủ lạnh rót nước vừa cằn nhằm:

- Hai người như con nít không bằng... hazzz

Tôi và chị nhìn nhau rồi cùng bật cười. Vậy là khoảnh cách bấy lâu nay của chúng tôi đã tiến thêm được một bước rồi, tuy ít nhưng tôi cảm thấy mãn nguyện...

Từ phòng khách chị Mỹ đưa mắt nhìn chúng tôi mà trong chúng tôi không ai biết... ánh mắt đó là gì...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bachhop