Chap 30 : MiLu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày chủ nhật, trời nắng đẹp nên tôi phụ chị Thi phơi đồ trên ban công tầng hai. Từ khi xảy ra những việc ngoài ý muốn, tôi và chị Thi không còn tự nhiên như lúc ban đầu nữa... mặc dù tôi cố gắng kéo gần khoảng cách nhưng chị vẫn ngượng ngùng, xa cách. Tuy là ở chung một nhà với nhau nhưng bước tiến của chị Thi càng lúc càng xa với mình. Tôi chỉ mới là học sinh chưa sẵn sàng bước vào đời còn chị Hai có tương lai trở thành tiểu thuyết gia từ quyển đầu tay...

- Lúc này em siêng ghê luôn. Tối nào cũng học đến khuya cả!

Tôi lắc đầu cười:

- Chỉ để giết thời gian thôi, có nhét được chứ nào đâu... À không phải chị đang viết một bộ mới sao?

Chị Thi vừa mắc áo vừa cười gượng nói:

- Không được. Đã bị loại rồi, không dễ chút nào!

- Vậy quyển đầu tay thì thế nào. Chừng nào xuất bản?

Chị cười vui nói:

- Cuối tháng này!

Bầu không khí im lặng vây lấy bọn tôi. Một lát sau, tôi mới lên tiếng hỏi:

- Chị đã trở thành tiểu thuyết gia rồi ha!

Chị Thi lắc đầu:

- Đâu dễ thế, chỉ mới bắt đầu thôi mà!

Ngưng tay phơi đồ tôi chống hai tay lên ban công nhìn lên bầu trời xanh, mát rượi làn gió hiu hiu nói:

- Em cảm thấy... chị càng lúc càng bỏ xa em rồi! Một học sinh và một tiểu thuyết gia đầy triển vọng...

Nói xong, tôi thấy mình kỳ cục nên vội nói:

- Em chỉ đùa thôi nha...

- Sẽ không thể như thế... chị vẫn là chị. Không bao giờ thay đổi cả...

Nghe chị nói tôi sựng người quay lại nhìn chị. Tôi ngỡ ngàng không hiểu chị muốn nói gì.

Chị Thi phơi cái áo cuối cùng lên giá rồi cười hiền hoà, giọng có hơi buồn:

- Rõ ràng là... cự ly gần thế này... Thôi, xong rồi, chúng ta xuống nhà thôi!

Chị Thi nói xong bước vào trong. Nhìn theo chị một cách ngớ ngẩn, chị nói vậy tức là sao? Lời nói của chị như pha chút luyến tiếc lẫn oán trách... Thật khó hiểu!

Đến giờ cơm trưa, hôm nay chỉ có ba người ở nhà. Ba mẹ về quê ăn đám cưới, chị Mỹ thì đi chơi với bạn bè tối mới về... đồ ăn đã dọn ra chuẩn bị ăn cơm thì bé Út hốt hoảng từ bên ngoài hét lớn:

- Chị Hai, chị Tư... ra đây mau! Con Milu bị gì rồi...

Nghe giọng con bé hoảng sợ, tôi và chị Thi nhìn nhau rồi chạy ra ngoài thì thấy con Milu nằm vật vã, bên cạnh là một bãi chất bẩn và sau đuôi nó là một bãi phân có máu... không biết nó bị gì mà vừa ói vừa đi tiêu ra máu. Nó làm bọn tôi phải hoảng hốt, khẩn trương...

Ngồi xuống nâng đầu nó lên xem xét, tôi mím môi nói:

- Nghêm trọng đây!

Lần trước nó ói ra nước vàng, ánh mắt Milu nhìn tôi mệt mỏi chân trước nó khều lấy tay tôi như đang cầu cứu...

Bé Út run rẩy nói:

- Nó sẽ không chết chứ?

Chị Thi cau mày nói:

- Đồ ngốc! Sao có thể chết được chứ. Chúng ta đưa nó đến thú bác y ngay Phong à...

Tôi quay lại nhìn chị nói:

- Không được. Tình trạng nó thế này, không đưa đi được. Chị đi kêu bác sĩ thú y ở gần đến nhanh đi... bé Út đem giẻ lau đến đây, giấy báo càng nhiều càng tốt. Phải lót giấy báo cho nó... Nhanh lên!

Bé Út lập tức chạy nhanh đi lấy, chị Thi thì dẫn xe đi kêu bác sĩ... tôi thì cố sức dịch chuyển nhẹ nhàng nó sang nơi khác...

Một lát sau khoảng chừng 15 phút thì bác sĩ đến, sau khi khám rồi chích thuốc. Milu đã ngủ vẻ mặt đỡ hơn không còn khó chịu, đau đớn nữa. Vị bác sĩ thú y gật đầu hài lòng nhìn nó rồi quay lại nhìn chúng tôi nói:

- Nó bị như vậy là do trúng thực thường bị vào mùa nắng nóng... À, nó mấy tuổi rồi?

Tôi thở phào nhẹ nhõm rồi nhìn bác sĩ nói:

- Nó hơn 12 tuổi rồi thưa bác sĩ!

- Đã già lắm rồi so với con người cũng khoảng 70 tuổi chắc phải tốn một thời gian để hồi sức! Chích một mũi thuốc... xem ra nó ổn rồi! Nếu nó có triệu chứng gì khác thì báo cho tôi biết...

- Cảm ơn bác sĩ!

Chị Thi liền tính tiền cho bác sĩ xong thì tiễn vị bác sĩ ra về. Còn tôi thì ngồi vuốt ve nó, giọng an ủi nói:

- Khó chịu lắm đúng không? Không sao đâu! Sẽ chóng khỏi thôi! Mày làm bọn tao một phen hú vía... tưởng rằng mày cũng ra đi rồi...

Nói đến đây, tôi không kiềm chế được cơn xúc động, nước mắt trào ra. Nhìn nó lúc này tôi chợt nhớ đến... ông Ngoại đã qua đời... mẹ cũng bỏ tôi mà đi...

" Yến Phong, giờ thì em đã là một học sinh cấp ba rồi... lại không có người thân nào khác, như thế sẽ khó chịu đựng lắm! Hãy bình tĩnh nghe tôi nói... mẹ của em bị khối u ác tính, nặng lắm... " Những lời thông báo tàn nhẫn đó của vị bác sĩ mà mẹ thường khám cứ văng vẳng bên tai tôi. Nó như lời phán xét của tử thần đến sau sự mất mát quá lớn mà một thời gian dài tôi không muốn chấp nhận... mẹ chỉ mới 40 tuổi thôi...

Tôi bật thốt nên lời, ngồi bó gối bên Milu giọng nghẹn ngào đứt đoạn:

- Trời ơi... thật không dám nghĩ... tại sao lại bỏ con... mẹ ơi!

Bé Út đứng lặng nhìn tôi, nó bàng hoàng không thốt nên lời. Nước mắt nó chảy dài hai bên má bầu bĩnh... chị Thi đứng kế bên vỗ nhẹ lên vai nó trấn an, chị nhìn tôi mà nước mắt chảy dòng. Nhìn đôi vai tôi khẽ run, dáng ngồi bó gối của tôi lúc này thật cô đơn, thui thủi... chị muốn đến bên tôi ôm tôi vào lòng an ủi. Nhưng... chị không làm thế, chị muốn tôi ngồi đó một mình vì chị tôn trọng khoảnh khắc riêng tư của tôi nên chị lặng lẽ dẫn bé Út ra sau...

Đợi bé Út ngồi vào bàn, chị nhìn nó cười buồn:

- Cơm nguội rồi, em ăn trước đi!

Nó nhìn chị buồn bã nói:

- Mẹ chị Tư chết vì bị ung thư phải không chị Hai?

Chị Thi thở dài buồn bã gật đầu.

- Mỗi khi em nghĩ tới con Milu nó chết... em không biết phải làm sao nữa. Nếu ba mẹ đều qua đời thì em chắc...

Chị Thi khẽ cốc nên chán nó ý trách con bé nói bậy, rồi chị ôm nó vào lòng nhẹ an ủi khi thấy nó bắt đầu rơi nước mắt.

Bé Út ôm chặt chị Thi mếu máo:

- Mẹ của chị Tư... mất rồi...

Được một lúc nó bình tĩnh lại và bắt đầu ăn cơm thì chị đứng dậy đi ra với tôi. Ngồi gặm nhấm nỗi buồn một lúc, tôi chợt ngẩng đầu lên nhìn... chị Thi mỉm cười dịu dàng nói:

- Milu sao rồi?

Tôi lau nước mắt cười nói:

- Ổn rồi. Xem ra thì bao tử và hơi thở cũng đỡ rồi! Út đâu chị?

Ngồi xuống kế tôi, chị vuốt ve con Milu nói:

- Nó đang ăn cơm. Milu ngủ rồi, chúng ta ăn cơm thôi...

- Chị chưa ăn sao?

Chị mỉm cười lắc đầu nói:

- Có em ở đây... thật là tốt. Nếu chỉ có chị và bé Út thì không biết phải làm sao cho đúng...

Rồi chị dựa đầu lên vai tôi thì thầm:

- Cảm ơn em... Yến Phong!

Tôi sững người im lặng. Sự dịu dàng ân cần chu đáo của chị đối với tôi lúc này... thật thiêng liêng và quý giá vô cùng. Tôi im lặng không nhúc nhích và chị cũng bất động... cả hai đều không muốn làm bất cứ điều gì đánh mất phải khắc hiếm hoi này...

Bé Út nở nụ cười vui nhìn bọn tôi... vẫn tự nhiên như xưa! Nếu không gây kịch tính chắc sẽ hết vui rồi! Nhưng tha cho hai người lúc này đó... coi như mình không thấy. Rồi nó tủm tỉm quay lưng bỏ đi nhẹ nhàng không gây tiếng động để không ảnh hưởng phút giây tuyệt vời của cả hai chúng tôi ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bachhop