Chap 39 : Nó Là Con Tôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tối hôm đó, cả nhà ăn cơm... không khí không còn ồn ào, vui vẻ như trước nữa. Ba tôi ăn rất ít không nói gì chỉ im lặng đứng dậy đi về phòng phòng, thường thì ba ăn cơm xong là ra phòng khách xem tivi nhưng hôm nay ...

Nhìn dáng ba chậm rãi đi lên lầu, mẹ Phương trầm ngâm suy nghĩ một lúc rồi quay lại nhìn bọn tôi... chính xác là tôi và chị Thi đang căng thẳng thận chuẩn bị tinh thần chờ phán xét.

Đắn đo một lúc tôi mạnh dạn lên tiếng:

- Mẹ à!

- Mẹ...

Không ngờ cùng lên tiếng với tôi nói là chị Thi, cả hai chúng tôi nhìn nhau buồn vui lẫn lộn đan xen đó có sự cảm thông của hai tâm hồn.

Nhìn hai bọn tôi chị Mỹ mĩm môi nhìn mẹ Phương nói:

- Mẹ à, sự việc của chị Hai và Phong...

- Con đừng nói nữa, mẹ hiểu mà! Thật ra thì... ba mẹ cũng thấy ngỡ ngàng, bất ngờ quá đỗi. Vì mẹ là nhà văn suy nghĩ thoáng hơn người khác có thể hiểu và thông cảm cho cả hai con... còn ba các con... ông ấy...

Nói đến đó, mẹ Phương thở dài nặng trĩu. Tiếng thở dài ấy khiến bọn tôi áy náy, khó chịu và đau lòng... những gì bọn tôi gây ra đang làm cho ba mẹ buồn lòng, mặc dù mẹ Phương nói vậy nhưng mẹ đã cân nhắc kĩ lưỡng giữa tình thân và việc luân thường, mẹ Phương đã chọn tình thân nên đã thông cảm và chấp nhận chúng tôi...

Còn ba, chắc ông đã thất vọng với tôi nhiều lắm. Ông đã hy vọng ở tôi rất nhiều... vậy mà tôi đã khiến ba buồn đến như vậy, lần đầu tiên tôi thấy ông có biểu hiện lặng lẽ đến thế... Ba ơi! Con xin lỗi ba...

Không khí vẫn chìm trong lặng lẽ, buồn bã thì có tiếng chuông cửa vang lên. Mọi người đều thắc mắc không biết giờ này còn ai đến... bé Út đứng dậy ra mở cửa...

Không đợi lâu thì bé Út đi vào cùng một người đàn ông có vẻ mặt hầm hầm. Để ông ta ngồi ở phòng khách đợi, bé Út chạy vào thông báo, vẻ mặt nó rất khẩn trương:

- Mẹ ơi, bác Đình đến ạ!

Nghe bé Út nói mà chị Thi cảm thấy run sợ, tôi cảm nhận được vì chị đang nắm chặt cánh tay tôi. Bác Đình là ba ruột chị Thi, có lần tôi và Nhật Khang đã hiểu lầm bác ấy...

Chị Mỹ nhìn chị Thi vỗ nhẹ nên vai trấn an:

- Chắc không có gì đâu chị Hai. Hai người chị quen nhau thôi mà, đâu phải ngày mai là kết hôn đâu!

Mẹ Phương cau mày khó chịu đi nhanh ra phòng khách, bé Út nhìn ba chị nó hỏi:

- Có cần gọi ba xuống không? Em thấy bác Đình có vẻ nóng nảy lắm đó.

Chị Mỹ mím môi suy nghĩ rồi gật đầu:

- Em lên gọi ba đi. Chị pha trà đem lên phòng khách!

Rồi chị Mỹ nhìn tôi và chị Thi nói:

- Có lẽ hai người không trốn được đâu, thay vì như vậy theo em nghĩ chị và Phong ra ngoài đối mặt với bác ấy thì hơn. Có mẹ và ba chắc bác ấy không nổi nóng mà làm gì hai người đâu.

Tôi và chị Thi nhìn nhau rồi cùng gật đầu quyết định đối mặt với tất cả khó khăn trước mắt. Hai chúng tôi cùng chị Mỹ đang bưng trà nước nên tiếp khách...

Chị Mỹ vừa đặt khay trà xuống bàn thì bác Đình cáu gắt nói:

- Tối rồi, còn trà nước gì nữa! Vào vấn đề chính đi. Tôi tuyệt đối không để chuyện này xảy ra...

Rồi ông nhìn tôi quát:

- Lúc đầu, khi tôi nghe nói đón nó về là đã có linh cảm không hay...

Chị Thi khó chịu lên tiếng:

- Ba ơi... Yến Phong không phải như ba nghĩ đâu!

Bác Đình hất mặt nhìn tôi từ đầu đến chân tức giận khinh miệt nói:

- Loại người trai không ra trai, gái không ra gái mà coi được à. Bệnh hoạn như mày mà dám đụng đến con gái tao... Hừ! Ba của mình là ai cũng không biết thì làm sao trở thành trụ cột cho người khác được...

Lời nói đầy chất giọng xúc phạm của bác đã khiến không chỉ riêng tôi là người bị sỉ vả mà tất cả mọi người có mặt đều không nhịn được cơn thịnh nộ, chưa kịp phát tác thì...

- Chát !

Người ra tay cho bác Đình một tác tay lẩy lửa không thèm lên tiếng báo trước một lời lại là mẹ Phương. Bác ôm lấy mặt sững sờ nhìn mẹ Phương.

- Cô làm gì thế mụ điên?

- Anh chớ có quá đáng thế! Nhà này không phải chợ trời cho thứ người như vô văn hoá như anh vào đây sủa bậy.

Những gì xảy ra trước mắt khiến những người tiểu bối như bọn tôi đều phải ra trố mắt nhìn, mọi cảm xúc vui, buồn, yêu, hận đều có... chỉ không biết phát tác làm sao thôi...

- Anh Đình. Tối thế này mà anh cũng cất công tới đây, chứng tỏ anh rất yêu thương con Thi.

Thấy mặt ba, mọi người đều nhìn ba đăm đăm... lúc đi ngang bọn tôi, ba tôi đưa mắt nhìn rồi đi lại ngồi đối diện bác Đình đang hằn hộc buông từng tiếng mỉa mai:

- Thật quý hoá lắm giờ mới thấy mặt anh đó, anh Phong. Anh biết dạy con quá nên nó thành như vậy.

Nghe những lời xúc phạm quá đáng của bác đối với ba, tôi tức giận lên tiếng:

- Việc này ba con không...

- Việc người lớn, con không có quyền lên tiếng.

- Nhưng...

Ba tôi cau mày nhìn tôi không hài lòng, thấy vậy tôi đành im lặng cúi đầu. Chị Thi và chị Mỹ đứng hai bên tôi đều vỗ nhẹ lên tay tôi như an ủi...

Ba không chút tức giận bởi lời nói xiên nói xỏ của bác Đình, ông vẫn tồn tồn nói:

- Đúng là lúc trước, con Phong không biết ba mình là ai. Luôn cả tôi cũng chưa hoàn thành tốt vai trò người cha! Nhưng không vì thế mà nó không biết thế nào là tình cảm, vụ này lúc đầu biết tôi cũng có sốc thật, rối rắm vì tụi nó rất nhiều. Tụi nó đều là những đứa con mà tôi yêu thương. Cũng như anh, tôi không muốn con Thi sống với con Phong, dư luận xã hội không buông tha cho tụi nó...

Hít sâu một hơi dài, ba nói tiếp:

- Chúng ta là cha là mẹ dù muốn dù không cũng không thể bỏ rơi hoặc hùa theo xã hội tẩy chay hay bỏ rơi con mình vì tự tôn, sĩ diện... Lúc sinh ra nhiều đứa con tật nguyền, ghê tởm có cha mẹ nào đành bỏ rơi đứa con dứt ruột đẻ ra. Huống chi giờ hai đứa lại là người bình thường có chăng chỉ khác tình cảm giới tính mà thôi. Anh nói con Phong là bệnh hoạn nhưng nó có lây nhiễm cho ai đâu, vả lại bây giờ con Thi đã chọn nó rồi.

Ba nhìn tôi, ba cười hiền rồi nhìn thẳng vào mặt bác Đình có phần nguội bớt cơn nóng giận khi nãy. Ba cương quyết nói:

- Yến Phong là con tôi. Nó luôn là đứa con của tôi dù bất cứ hoàn cảnh nào và cũng là người con gái anh đã chọn! Cho nên mong anh hãy rộng lòng tha thứ cho tụi nó, dù có thế nào bọn nó vẫn là con chúng ta...

Nghe ba nói, chị em tôi đã bật khóc... khóc vì vui, khóc vì tự hào về người cha trước mặt mình. Mẹ Phương mỉm cười nắm chặt tay ba xúc động, yêu thương...

Có vẻ bị thuyết phục nhưng bác Đình vẫn nói cứng:

- Chẳng qua nó sống trong ao nước đục mà không tìm được người đàng hoàng, tốt đẹp thôi!

Mẹ Phương nổi cáu gằn giọng nói:

- Theo tôi thì dù là ai anh cũng chẳng tán thành.

Bác Đình tức giận quát:

- Dù thế nào thì tôi cũng đem con Thi đi.

Quay nhìn chị Thi, bác Đình hét lớn:

- Vào thu dọn đồ đạc về nhà ba. Nhanh lên!

Tôi hốt hoảng nắm chặt tay chị Thi. Chúng tôi mới bắt đầu thôi mà không lẽ chia cắt nhanh vậy sao? Chị Thi lắc đầu ôm chặt cánh tay tôi, chị lắc mạnh đầu phản đối mãnh liệt:

- Không, con không đi đâu cả. Đây là nhà con, con thương ba vì ba là ba của con nhưng... nếu chọn ba hay Yến Phong thì... con sẽ không do dự là chọn Yến Phong...

- Mày...

Bác Đình tức giận cùng cực đứng nhanh dậy định nhào tới đánh chị thì tôi hốt hoảng đẩy chị ra đằng sau lưng mình. Chị Mỹ và bé Út khẩn trương kéo chị ra xa...

Ba tôi không nhịn được xáp nhanh đến cản giữa tôi, bác Đình gằn giọng:

- Tôi đã nói hết lời rồi. Xin anh hãy tỏ ra mình là người lớn rộng lượng bỏ qua cho tụi nó.

Bắc Đình nhìn lần lượt mọi người xung quanh, ông tức giận đến đỏ mặt rồi gầm lên:

- Được rồi. Tuỳ mày... tao sẽ không lo chuyện bao đồng nữa. Sau này thì đừng tìm tao nữa!

Nói rồi bác Đình tức giận bỏ đi nhanh ra ngoài. Mẹ Phương nhìn ba tôi thở phào nhẹ nhõm rồi đi theo ra ngoài mở cửa cổng, lúc tiễn bác Đình ra về thì mẹ Phương nói:

- Anh nói vậy là muốn cắt đứt mối quan hệ sao? Hãy chấp nhận sự thật đi, đừng miễn cưỡng nữa! Anh phản đối thế nào cũng vô dụng, còn đổ thêm dầu vào lửa...

Bác Đình giận dữ rồ máy, nghiến răng nói:

- Tôi không cần cô dạy đời. Việc tôi làm tôi tự biết...

Ngập ngừng một lúc thì bác Đình nói thêm:

- Con Thi có... gia đình tốt lắm. Trăm sự nhờ mọi người ở đây giúp nó...

Nhìn vẻ mặt ngượng ngùng của ông, Mẹ Phương nhếch môi cười chế giễu hỏi:

- Anh nói gì? Tôi không nghe rõ...

- Cô không nghe thì thôi.

Buông một câu cộc lốc bác Đình rồ máy chạy vụt đi. Mẹ Phương cười lắc đầu nhìn theo lẩm bẩm nói:

- Chỉ giỏi sĩ diện... nhưng là một người cha tốt!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bachhop