Chap 43 : Tạm Biệt Milu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Từ sau tết Tây, chị Mỹ đi về bất thường theo bé Út nói thì có một cô gái hay gọi đến hỏi chị Mỹ. Nếu là lúc trước thì ba tôi không để ý làm gì nhưng từ sau khi xảy ra việc của tôi ba không còn dám lơ là mà quan tâm hơn... cả nam lẫn nữ ba đều để ý khắt khe, biết cô gái thường hay lui tới với chị Mỹ là con gái của vợ trước mình - tất là em gái chị Mỹ thì ba không để tâm nữa, ngược lại còn thấy vui vì ba nghĩ chị Mỹ đã bỏ qua lỗi lầm của mẹ mình.

   Đang ngồi rửa xe ở ngoài sân thì thấy bé Út ngồi rảnh rang vừa ăn bánh vừa coi truyện con cười hắc hắc... nhìn con Milu luôn ngủ ly bì dưới chân nó, tôi cau mày đứng lại nhìn bé Út nói :

   - Chị thấy em rảnh quá đó. Em lến dắt Milu ra sau tắm cho nó đi!

   Nó chả thèm liếc nhìn tôi một cái, mắt nó vẫn chăm chú vào quyển truyện tranh nói :

   - Em không rảnh! Với lại nó đâu có dơ.

   - Nó hôi như vậy mà không dơ sao. Lúc đầu em đem nó về có nói thế nào hả? Ai đã bảo là chăm sóc nó hả? Cuối cùng thì cũng do ba chăn sóc cả!

   Bé Út bỏ cuốn truyện xuống nhìn tôi quàu quạu :

   - Em vẫn luôn cho nó ăn mà!

   Vừa lúc đó chị Mỹ từ trong nhà đi ra ngồi kế bé Út, tay bốc lấy bánh snack ăn :

   - Cho nó ăn, ở nhà ai cho chẳng được. Milu già lắm rồi, em nên dành thời gian chăm sóc nó đi! Dạo này nó hơi kỳ lạ chỉ đi đi lại lại trong nhà không ra ngoài mặc dù để cổng mở...

   Nghe chị nói tôi dừng tay nhìn cả hai nói :

   - Ba cũng có nhắc đến chuyện đó! Nếu có người dắt thì nó miễn cưỡng đi theo nhưng chỉ đi vòng vòng quanh chân mình thôi.

   Bước lại ngồi xuống cạnh Milu, tôi sẽ vuốt đầu nó rồi nâng đầu nó nên vạch miệng rồi xem mắt sờ mũi nó... vậy mà nó vẫn lờ đờ lim dim ngủ. Tôi thở dài lắc đầu nói :

   - Nếu em không lầm thì đây là chiêu chứng chó dại. Mắt nó còn bị đục tinh thể, nó quá già rồi...

   Nghe tôi nhắc đến từ " chó dại " chị Mỹ lẫn bé Út đều sững sốt.

   - Có dại sao?

   Tôi gật đầu buồn buồn nói :

   - Em chỉ phỏng đoán thế thôi vì em có đọc qua nhiều sách y có cả sách về thú y...

   Bé Út lo lắng hỏi :

   - Chị không hù em chứ?

   - Chị không hù em đâu nên đưa nó đi bác sĩ thú y hay hơn!

   Ngay buổi sáng hôm ấy, tôi và ba đem nó đi thú y. Đúng như tôi đoán, bác sĩ khám cho nó cũng nói nó bị triệu chứng chó dại có thể bị mù dần vì mắt có hiện tượng kéo mây. Nó đã quá già nên cho nó ăn ít và vận động nhiều để có tinh thần tốt hơn nhưng Milu chỉ ngủ suốt thôi.

   Là bác sĩ tương lai, tôi không biết mình phải đối mặt với chuyện ra sao? Dù là chó hay người đều là một sinh mạng. Chó bị bệnh dại, có người nhẫn tâm đem đi giết hay vưt bỏ như một tgứ phế thải... phủi tay để khỏi mang gánh nặng. Đối với một người khi bị bệnh nan y thì chỉ đợi cái chết đến dần mòn, gặm nhấm nỗi sợ hãi còn con vật thì không thế... nó bình thản sống cho đến hết đời...

   - Lúc này nó yếu lắm rồi. Bây giờ triệu chứng dại chưa nặng, mình chả biết làm gì... Sức khỏe của nó hơi có khả quan. Bạn yên tâm!

   - Thì ra trốn ở đây tám hả?

   - Hết hồn!

   Đang ngồi nấu cháo điện thoại ở lang cang tầng một, bé Út giật mình khi thấy tôi lù lù xuất hiện sau lưng. Nó nhăn mặt quay chỗ khác nói tiếp điện thoại.

   - Xin lỗi Nguyên, không có gì. Thư vừa thấy quái vật ấy mà!

   - Cái gì? Quái vật hả?

   - Hết hồn!

   Tôi trợn mắt nhìn nó cảnh cáo, nó le lưỡi chọc quê tôi rồi phải tay xua tôi đi chỗ khác như đuổi ruồi. Nổi cáu bởi thái độ láo lếu của nó, tôi mạnh nên đầu nó có một cái rõ đau rồi quay lưng bỏ đi mặc cho nó xuýt xoa kêu đau sau lưng.

   Vừa bước xuống lầu, tôi nhìn chị Thi lắc đàu nói :

   - Nó bận tám điện thoại rồi. Để em đi mua cho!

   Chị Thi vừa nêm đồ ăn vừa nói :

   - Thôi, khỏi đi. Chqwsc đủ dùng mà, bột ngọt dùng nhiều cũng không tốt!

   Tôi kéo ghế ngồi xuống nói :

   - Chị Ba lại ra ngoài nữa à?

   - Ừ, dạo này hay vậy lắm.

   - Tuần sau chị ấy vào công ty của ba. Không biết làn được không đây!

   Chị Thi gấp miếng cải xào đưa tôi cười nói :

   - Em thử giùm chị xem, vừa ăn không? Lúc nãy chị uống cafe nên không thử được.

   Không khách sáo tôi há miệng cho chị đút luôn, chị bật cười khi thấy tôi nheo mắt ra vẻ nhiw đang thưởng thức chuẩn bị đưa ra đáp án quan trọng.

   - Ok. Bx mình làm gì cũng ngon!

   Chị Thi nở nụ cười tươi có chút ngượng ngùng lườm tôi định trách thì bé Út lao nhanh từ lầu xuống, nó vừa chạy xuống vừa reo lên :

   - Nghe me nói nè! Bạn của em sẽ cho tấm ảnh Milu lúc nhỏ đấy cho nên em phải qua nhà nó ngay bây giờ...

   Chị Thi hơi đỏ mặt vì tưởng nó nghe lời nói của tôi lúc nãy nhưng thấy nó không để ý nên thở phào nhẹ nhõm nhìn nó hỏi :

   - Cơm sắp xong rồi em không ăn rồi đi!

   - Thôi,chút nữa em về ăn. Em đã hẹn noa rồi!

   Nói xong nó phóng thẳng ra ngoài, bé Út đi rồi nhà giờ chỉ còn tôi và chị Thi. Một khoảng không gian riêng tư hiếm có giữa hai chúng tôi, chị Thi t quay sang làm bếp thì tôi đứng dậy bạo gan ôm chầm lấy chị từ phía sau. Chị giật mình ngượng ngùng nói :

   - Kìa Phong! Mọi người thấy thì sao?

   Tôi nói nhỏ vào tai chị nhẹ như thổi :

   - Có ai ở nhà đâu. Bé Út đi rồi mà! Em chỉ... như thế này thôi...

   Chị mỉm cười nhẹ khẽ dựa vào người tôi thì thầm :

   - Nếu thế này thôi thì...

   Không để chị nói gì thêm tôi vội hôn nhanh lên môi chị khi thấy chị quay đầu lại nói. Sững người nhìn tôi một thoáng rồi chị bật cười thúc nhẹ vào bụng tôi trách yêu :

   - Ăn gian quá đó.

   Tôi nở nụ cười gian tấn công tới luôn, hai đôi môi tự tìm đến nhau vòng tay đôi khẽ ôm siết eo chị. Nụ hôn sâu lắng và nồng nàn khiến cả hai quên hết tất cả mọi thứ xung quanh mình... Lúc cả hai rời môi mà dư vị vẫn còn phảng phất trên môi tôi, mỉm cười hạnh phúc chị dựa đầu vào vai tôi im lặng lắng nghe đôi tim hoà nhịp...

   - Bực mình thiệt! Có vậy mà cũng quên...

   Nghe tiếng bé Út từ ngoài vọng vào chị Thi hốt hoảng đẩy mạnh tôi ra suýt va vào cái bàn sau lưng nhưng thay vào đó thì... cái tay tội nghiệp của tôi lãnh đạn vì chống lại. Thấy tôi nhăn mặt ôm cánh tay đau, chị Thi càng lo hơn vội xem tôi thế nào.

   - Có sao không Phong? Chị xin lỗi!

   Cùng lúc đó bé Út đi vào nhìn, kẻ thì nhăn nhó người thì lo lắng sốt vó, nó ngạc nhiên hỏi :

   - Ủa, chuyện gì vậy?

   Chị Thi ngượng đỏ mặt tránh nhìn noai nói :

   - À,... không. Phong bị va phải cái bàn...

   Nó đưa mắt nhìn hai chúng tôi nghi ngờ nói :

   - Bất cẩn va phải cadi bàn hả chị Tư?

   Rồi nó cười cười cúi người nhìn tôi nói :

   - Đau không chị Tư? Í, môi đỏ chóy kìa!

   Có tật giật mình cả tôi lẫn chị Thi hốt hoảng che biết miệng mình lại. Nó biết trêu được cả hai chúng tôi nên cười khoái chí trêu già :

   - Nè, hai người làm gì mà môi đỏ vậy hả? Lần sau kín đáo chút nha!

   Nó vừa cười lớn vừa chạy nhanh lên lầu, giận quá hóa giận tôi hét nói theo :

   - Út! Nói bậy bạ gì hả?

   Còn chị Thi thì cúi đàu khẽ gõ trán lẩm bẩm :

   - Sao lần nào cũng bị trúng kế thế trời?

    Tôi nhìn chị Thi cười trừ,đúng là lần nào bọn tôi cũng bị con nhỏ này năm cán cả. Tiểu yêu quái ranh ma này chỉ có mình chị Mỹ là trị được nó...

    Trong suốt ngày hôm đó, Milu đã... ngủ... một giấc nhẹ nhàng, không mộng mị. Nó đã đi rồi! Không một ai chú ý tới giống như là đang ngủ... nó chết thanh thản không đau đớn như căn bệnh nó đang mang...

   Ba và tôi đem nó đi thiêu và chôn cho cốt ở ngôi chùa gần nhà. Milu to lớn mạnh khỏe giờ đây lại biến nhỏ gọnl lỏn trong một cái hũ sành thế này. Nó ra đi thanh thản như thế nhất định là không đau khổ gì cả... Dù vậy cũng khiến mọi người trong nhà không khỏi đau buồn nhất là bé Út, nó khóc suốt...khóc đến khi mệt, mệt rồi ngủ. Tỉng dậy thì nó cứ ôm vòng cổ Milu ngồi khóc...

   - Dù bị bệnh dại thì sao... chỉ cần sống thì được rồi!

   - Út... vào nhà ăn cơm thôi em! Đừng buồn nữa. Milu ra đi em ái vì chứng bệnh đã mang... nhưng biết đâu đó là điều tốt chó nó.

   Bé Út nhìn tôi hỏi :

   - Thật không chị? Chắc nó chết chết lúc em đi ra , thế mà em chả hay biết gì cả! Xin lỗi... xin lỗi. Phải chi tao thương mày nhiều hơn luôn quan tâm tới mày.

   Vỗ nhẹ đầu nó, tôi cười buồn :

   - Lúc mất đi thì mình mới trân trọng nó. Nếu em không mang về thì nó thế nào? Có thể là chó hoang rồi bị xe bắt chó bắt tay bị bọn chuyên bán thịt chó bắt... Chúng ta đã làm những gì chúng ta cố hết sức cho Milu. Em đừng buồn nữa!

   Lúc 14 tuổi 3 tháng, Milu đã qua đời... nhà tôi đã thật sự mất một thành viên đáng yêu mãi mãi...

   

__________________

Hết part I

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bachhop