1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Ngày tôi nhận được giấy thông báo từ bệnh viện, bố mẹ của Kim Junkyu đã bảo anh ấy đi xem mắt.

1.

Lúc đi ra khỏi bệnh viện, tôi ngồi trên ghế dài trước cửa bệnh viện cả buổi chiều, cho đến khi ánh hoàng hôn tối tăm, người đi đường tản hết, tôi mới đứng lên.

Ngồi lâu quá, chân hơi tê, lúc cất bước đầu gối bủn rủn suýt ngã xuống. Trên mặt đất có hòn đá, đập vào gân cốt đau vô cùng, tờ giấy xét nghiệm trong tay bị rơi trước mặt tôi, mấy chữ màu đen nổi bật đập vào tầm mắt, lòng tôi chợt nặng trĩu.

Tôi sắp chết rồi.

Thật sự sắp chết rồi.

Loại mà thần Ise Jingu cũng không cứu được.

Mà lúc này, người yêu của tôi đã lâu lắm rồi chưa liên lạc với tôi.

Tôi chật vật bò dậy, đứng tại chỗ, trên đường thỉnh thoảng có người đi đường đi qua, còn có bệnh nhân cần được cấp cứu từ trên xe cứu thương xuống, trông họ rất đau đớn, thậm chí đau đớn hơn cả tôi. Một thứ nỗi đau thân xác, máu được hiến liên tục chảy ra từ miệng vết thương, thấm ướt ga giường màu trắng. Mà bệnh của tôi, không chỉ là đau đớn về thể xác, còn có nỗi đau Kim Junkyu mang đến cho tôi.

Về đến nhà vẫn là căn phòng tối om, hệt như lúc tôi rời đi vào buổi sáng, Kim Junkyu lại không về.

Từ ngày anh đi lưu diễn đến hôm nay đã hơn hai tuần, Kim Junkyu không gọi cho tôi lấy một cuộc điện thoại, tôi gọi cũng bị tắt máy.

Ngu ngốc đến mấy có lẽ cũng phải dần nhận ra, cuộc tình này xem như đã hết hy vọng.

Di động rung mạnh một tiếng trong túi, ánh sáng chiếu ra từ vải vóc, tôi lấy di động ra, nhìn thấy một tin nhắn mới gửi.

Tờ đơn xét nghiệm trong tay bị tôi nắm chặt, cục giấy cứng màu trắng cấn tay, trong lòng bàn tay tôi rất đau, có lẽ đã chảy máu.

Ánh mắt bỗng trở nên mơ hồ, màn hình di động ướt át, đầu ngón tay chạm vào chất lỏng nóng hổi, bất chợt hồi lâu, tôi mới phát hiện, là tôi khóc.

Lau sạch màn hình, hình ảnh trên di động một lần nữa hiện lên trước mắt.

Nét mặt tươi cười của người con trai trên màn hình tôi không thể quen thuộc hơn được, gương mặt kia cả ngày lẫn đêm xuất hiện trong giấc mơ của tôi, có khi ở ngay trước mặt tôi, có khi lại cách tôi rất xa.

Đó là gương mặt của Kim Junkyu.

Trước mặt anh ấy là một cô gái mặt chiếc váy mỏng trắng, trên gương mặt to chừng bàn tay mang theo nụ cười, có thể từ trong ánh mắt nhìn ra cô yêu thích Junkyu đến mức nào.

Bên dưới tấm ảnh này, có một câu.

"Kyu không nên sống vất vưởng với cậu, hôm nay nó đã hứa đi xem mắt, tôi nghĩ chắc cậu hiểu nó có nghĩa là gì, cho nên, chúng tôi cảm thấy, cậu nên nhượng bộ."

2.

Ngày tôi được bệnh viện gọi đến để chia buồn báo tin rằng bệnh nhân nên sớm chuẩn bị tinh thần, Kim Junkyu đã hứa với bố mẹ rằng sẽ đi xem mắt.

Anh ấy thực sự xứng đôi với cô gái kia, trai tài gái sắc, quả thực tôi không nên ngăn cản con đường tương lai của anh ấy, anh ấy có tương lai tốt đẹp, không giống tôi, không lâu sau đó đã phải đăng xuất khỏi thế giới.

Nhưng ai lại cam lòng chứ? Tôi và Kim Junkyu quen nhau mười năm, ở bên nhau 6 năm, lần đầu tiên Junkyu gặp chuyện buồn đến mức đi nốc rượu mạnh, là tôi ở bên cạnh tâm sự an ủi chăm sóc anh, khi sự nghiệp của anh chạm đáy vực thẳm, là tôi dồn hết mọi thứ mình có để giúp anh vực dậy, nửa đêm Kyu bị sốt là tôi đội mưa đến nhà anh mua thuốc và nấu canh gừng cho anh, nhưng kết quả là gì, dựa vào đâu ngăn cấm tôi?

Tôi không cam lòng, tuyệt đối không cam lòng.

Nhưng mà, tôi còn cách nào đâu?

Tôi không có cách nào cả.

Nằm trên giường lạnh lẽo, trên giường rộng thế này nằm thêm người nữa cũng dư xài, nhưng 10 năm ở bên Junkyu, chỉ có lúc lên giường anh mới nằm ở đây, hoặc là khi mệt nhọc ở đây nghỉ một lát, sau khi tỉnh lại sẽ lập tức đến phòng studio.

Tôi biết tại sao.

Bởi vì từ khi Kim Junkyu ở bên tôi, tôi đã biết, anh không yêu tôi, bằng lòng ở bên tôi, cũng vì áy náy với tôi? Bởi vì tôi nói với anh, em thích anh lâu như vậy, anh cũng nên thử với em chứ?

Chúng tôi đã thử 6 năm, đến bây giờ tôi cũng không đoán được trái tim Kim Junkyu, nhưng tấm ảnh hôm nay đã đánh một đòn mạnh, khiến tôi hiểu, Kim Junkyu vẫn luôn đặt mình ngoài thế giới của tôi.

Nói cách khác, nếu như tôi chết, có lẽ Kyu cũng không đau buồn, có lẽ anh cảm thấy được giải thoát. Rồi Junkyu sẽ kết hôn sinh con với cô gái anh ấy thích, làm bạn mãi đến già.

Trong dạ dày có cảm giác buồn nôn, giống như bị côn trùng sống cắn xé, máu thịt đều đang đau, nhịp tim tăng tốc rất nhanh.

"Thịch thịch thịch..."

Tôi hơi khó thở.

Nỗi đau trong lòng gần như muốn nuốt chửng lấy, trước mắt tối tăm, tôi choáng đầu hoa mắt, một mùi máu tanh xộc ra, ga giường bị tôi túm nhăn, tôi co ngón tay, chợt nghe thấy tiếng mở cửa phòng.

Mang theo mùi say rượu, tôi nhìn thấy Kim Junkyu.

Trong nháy mắt, tầm nhìn trở nên rõ ràng.

Tôi biết, chỉ Kim Junkyu mới có thể cứu tôi.

Tôi ngã ngửa trên giường, Kim Junkyu cởi khuy áo, tôi không đếm xỉa đến mùi nước hoa nữ xa lạ trên người anh, hỏi, "Anh đi làm về rồi?"

Kim Junkyu mang theo hơi lạnh khắp người, trên người anh rất lạnh, lúc ôm tôi, tôi cũng cảm thấy lạnh lẽo.

Anh hôn môi tôi, chuyển mùi rượu nhàn nhạt vào trong miệng tôi.

Kyu "Ừ" một tiếng không rõ, ôm chặt tôi, nói, "Mashi, anh mệt quá."

Tôi ôm lấy anh, ngửi mùi hương trong mái tóc anh, đáp, "Kyu, em cũng mệt."

Tôi cảm giác được rằng bản thân có lẽ đã đi đến giới hạn. Tôi không cố chịu đựng thêm được nữa.

Tôi đang chết dần.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro