13.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Won Dae Hyun làm sao lại sẽ không nhìn ra cậu đang nói dối, nhưng lần này hắn không có ý định bỏ qua cho cậu như vậy. 

Bảy năm trước cậu cũng từng nói dối với hắn một lần, nhưng khi đó hắn cũng không hề để ý, thế là mới bỏ lỡ cơ hội tốt nhất để cứu cậu, để cho cậu bị tên cầm thú kia làm hại lâu như vậy, nhưng lúc này đây. Cậu tốt nhất cái gì cũng đừng mong lừa gạt hắn, tính tình của hắn tuy ôn hòa, nhưng tuyệt đối không dễ dàng để người khác qua mặt được. 

Trên thực tế, ở thương trường hắn hộ mưa gọi gió, làm sao có thể là một người ôn nhu dịu dàng như vậy? Đó chẳng qua chỉ là vẻ bề ngoài, là mặt nạ hắn dung để che giấu nguy hiểm của mình mà thôi, cũng chỉ có cậu mới tin tưởng hắn dịu dàng nho nhã, lịch sự như vẻ bề ngoài đó. 

"Kookie." 

Hắn hơi có vẻ cường ngạnh nâng cằm cậu lên, cưỡng bách cậu nhìn thẳng vào mắt của mình, thanh âm trầm thấp nhưng tuyệt đối không cho phép cậu cự tuyệt. 

"Anh không hy vọng em lừa anh." 

Bi kịch của bảy năm trước hắn tuyệt đối sẽ không để cho nó tái diễn lần nữa, người kia đã chết ở trong tù rồi, nhưng đâu có nghĩa là sẽ không xuất hiện thêm người thứ hai như hắn! Không thể bảo vệ tốt cậu, vẫn là ác mộng lớn nhất làm hắn luôn tỉnh mộng vào nửa đêm. 

Jeon Jungkook né tránh tay của hắn, mắt khép hờ không nhìn hắn. 

" Em không có lừa anh, thật sự là không có chuyện gì. Em khóc là bởi vì... Bởi vì hôm nay ngày đầu tiên đi làm, ai cũng không biết, hoàn cảnh lại quá xa lạ, hơn nữa bọn học sinh lại không chú ý nghe giảng bài, cho nên mới..." 

Cậu rất hiểu rõ hắn, nên cứ ấp a ấp úng nức nức nở nở mà nói như vậy, so với nói láo mặt không đỏ hơi thở không gấp, càng có thể lấy được tin tưởng của hắn hơn. Tròng mắt đen sắc bén quét qua, không có phát hiện điều gì khác thường, mặc dù trong lòng còn có chút nghi ngờ, nhưng hắn cũng không nguyện ép cậu, thế là đưa tay vỗ vỗ đầu của cậu: 

"Ngốc à, cũng không phải là lần đầu tiên đổi công tác, nếu em thật sự sợ như vậy, hay là đến Won thị làm việc đi, anh đi đâu thì em theo đó, có được hay không?" 

"Không cần." 

Jeon Jungkook liên tục lắc đầu, khóe mắt chợt nhìn thấy tờ giấy lúc trước bị cậu vo thành một cục ném xuống đất, nhất thời, khuôn mặt nhỏ nhắn liếc một nửa, ngộ nhỡ bị Dae Hyun thấy được... Thế là cậu lập tức bắt đầu hạ lệnh đuổi khách: 

"Được rồi, được rồi, Hyun à, em không sao rồi, công việc của anh cũng mệt mỏi, hay là về nhà nghỉ ngơi trước đi." 

Vừa nói còn vừa đưa tay đẩy hắn, ý bảo hắn mau mau rời đi. Won Dae Hyun không có cách, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu vẫn còn ướt nước mắt, bất đắc dĩ lắc đầu một cái, thuận theo bị cậu đẩy ra ngoài, dù sao cũng không phải lần đầu tiên bị đuổi, hắn sớm đã thành thói quen. 

Cố nén thân thể chua xót đau đớn, Jeon Jungkook phí sức muốn từ trên giường bò dậy, lại bị Won Dae Hyun vươn tay nhấn về lại trên giường, sau đó tròng mắt đen tràn đầy không đồng ý nhìn cậu: 

"Em nằm đó đi, anh đi làm cái gì cho em ăn đã." 

Nói xong, cũng không quản cậu có đồng ý hay không, xoay người rời đi. Thật vất vả đem vị tôn đại thần Won Dae Hyun này mời ra cửa, Jeon Jungkook vẫn còn sợ hãi vỗ ngực tựa tại trên ván cửa thở hổn hển, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy kinh sợ quá độ đỏ ửng, khiến cho gò má của cậu vốn là có vẻ tái nhợt tiều tụy them chút khí sắc. 

Thật là nguy hiểm, ngộ nhỡ bị Dae Hyun phát hiện tờ giấy đáng ghét đó... Jeon Jungkook nghĩ cũng không dám nghĩ kế tiếp sẽ xảy ra những chuyện gì. Cậu chỉ không tham gia thương trường, cũng không hẳn cái gì cậu cũng không hiểu. Lấy thế lực của Dae Hyun, muốn hủy diệt một người, thật sự là quá dễ dàng. 

Nhiều năm như vậy, người hắn duy nhất thật lòng mà đợi, cũng chỉ có một mình cậu thôi, cậu thậm chí cũng đều không rõ tại sao giữa bọn họ lại biến thành tình cảnh như hôm nay. Cực kỳ lâu trước kia, bọn họ, không phải như thế... 

Jeon Jungkook thu hồi mê ly tinh thần, lửng thững đi vào phòng ngủ, đôi mắt to nghiêng mắt nhìn chung quanh, nhặt cục giấy trên đất lên, suy nghĩ lại, cũng không có vứt bỏ, ngược lại là tỉ mỉ mở ra, dùng bàn tay đè cho bằng, sau đó nhét xuống dưới nệm. Cậu lắc lắc đôi tay ngồi ở bên mép giường, sau khi thần kinh cực độ căng thẳng được thả lỏng thì những cơn đau mỏi lại xuất hiện. Đôi tay nhỏ bé chống eo ếch, Jeon Jungkook mím môi, nhìn xem thời gian đã bốn giờ sáng, buồn ngủ biến mất, cậu quyết định tắm một cái trước sau đó thay quần áo đi ra ngoài chạy bộ sáng sớm. Như bà lão bị trật khớp eo khập khễnh đi về phía phòng tắm, thuận tay đem quần áo đặt bên cạnh bồn, Jeon Jungkook mở vòi hoa sen, lúc này mới cởi ra áo ngủ buộc chặt trên người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro