17.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Jeon Jungkook mềm mại tựa như nước bám vào trong ngực người đàn ông, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch, chỉ có thể thốt lên những tiếng rên rỉ động tình làm người ta như tê dại. Thân thể mềm mại vô cùng nhạy cảm của cậu làm sao chống lại trêu đùa thô lỗ và dịu dàng như vậy, cậu động tình vô cùng mau, chỉ một lát sau, hương vị ngọt ngào liền róc rách chảy ra ngoài, quần thể thao màu trắng đã ngà ngà biến sắc. Đem ngón tay rút ra, người đàn ông cực kỳ vô sỉ đưa đến trước mũi, nhắm hai mắt say mê ngửi một cái, sau đó lấy vẻ mặt si mê nói với cậu: 

"Thật ngọt." 

Gã đàn ông trời đánh này! Hai gò má trắng như tuyết nhất thời trở nên đỏ tươi một mảnh, Jeon Jungkook khó chịu quay mặt đi, trong lòng thầm mắng hắn là đồ không biết xấu hổ

Hắn cười khe khẽ, há mồm ra ngậm đầu ngón tay của mình, đôi mắt hổ phách chặt chẽ nhìn chằm chằm Jeon Jungkook, cực kỳ mập mờ liếm mút sạch sẽ ngón tay giữa có dính chất mật ngọt ngào. Sau đó cọ đến bên vành tai nhỏ của cậu đã đỏ như tôm luộc, tràn đầy ý vị trêu đùa nói: 

"Bảo bối của anh, nhìn nè." 

Đưa ngón tay vươn ra lắc lắc. 

"Em đã ướt mất rồi rồi." 

Jeon Jungkook càng thêm khó chịu. Thân thể mềm mại mảnh mai của cậu run run, ở trong lòng hắn, bất an nức nở cái loại nức nở nghẹn ngào nũng nịu đó, gần như không thể nghe thấy được, nhưng lại đem trong lòng người đàn ông giống như có gì đó gãi gãi vào đầu quả tim của hắn, làm cho hắn càng muốn khi dễ cậu, làm tất cả chuyện xấu đối với cậu. Biết mặt cậu da mỏng, xấu hổ, cho nên cũng không dám trêu cậu quá mức, người đàn ông gần như trấn an hôn một cái lên cánh môi Jeon Jungkook, bàn tay cầm vòng eo mảnh khảnh của cậu, chậm rãi đặt cậu ngã lên trên mặt thảm mềm mại.

Biết không thể giãy thoát khỏi hắn, cho nên Jeon Jungkook cũng không giãy giụa hoặc là phản kháng Dù sao cuối cùng hắn cũng sẽ thực hiện được, thay vì bị hắn bị đoạt lấy tôn nghiêm cũng thất bại thảm hại, chẳng bằng trực tiếp liền làm thỏa mãn ý tứ của hắn. Nhu thuận nằm ở trên mặt thảm, thảm rất dầy, cũng sẽ không hề khiến cậu không thoải mái. Mở mắt, đập vào mắt chính là gương mặt thô ráp mà cậu đã từng nhìn suốt cả một năm, tuyệt đối không thể xưng là tuấn mỹ, lại hết sức quyến rũ, góc cạnh rõ ràng, vô cùng cương nghị. Trong đôi mắt đen như mực kia tựa hồ như thiếu chút gì, rồi lại tựa hồ nhiều thêm gì đó, tại thời khắc ý loạn tình mê như vậy, cậu chỉ có thể mở to đôi mắt mù sương nhìn hắn, chờ đợi hắn đoạt lấy sắp tới.

Bàn tay ấm áp dọc theo dung nhan tinh xảo của cậu chậm rãi khám phá, người đàn ông chậm rãi cúi đầu xuống, nhẹ nhàng hôn lên cánh môi của cậu, dần di chuyên đến bên cánh tai cậu, nhỏ giọng nói: 

"Thỏ trắng... Thỏ Trắng của anh, gọi tên anh, có được không?" 

Giọng nói hơi nhỏ có chút man rợ giống là sợ hù dọa cậu, thậm chí mang theo chút cầu khẩn cầu. Hắn đang ở trước mặt cậu, cho tới bây giờ đều là mang dáng vẻ không hề tự ái, dáng vẻ si mê cuồng dại yêu cậu, yêu đến điên cuồng, dáng vẻ tà ác hèn mọn đối với cậu, dùng hết toàn bộ thủ đoạn,làm đủ dáng vẻ lãnh khốc, nhốt cậu, đoạt lấy cậu bằng mọi giá..... Tất cả những gì của hắn từ trước đến này khi ở trước mặt của cậu hắn hoàn toàn không hề che giấu chút nào, cảm xúc khuôn mặt biểu cảm hắn đều thành thật với cậu, hắn cũng chỉ cho mỗi mình cậu nhìn, đôi khi hắn hận sao không thể moi cả trái tim của hắn ra, dùng hai tay hiến tặng cho cậu, chỉ là cậu cho tới bây giờ đều không cần hắn.

Jeon Jungkook kinh ngạc mà nhìn đôi mắt đen của người đàn ông đó có nét khổ sở thoáng qua, môi hồng khẽ nhếch, rung động hai cái, cuối cùng một chữ cũng không nói. Hắn cuối ngừoi xuống ôm choàng lấy cậu, đem khuôn mặt vùi vào tóc cậu, nhẹ nhàng hỏi: 

"Tiểu tâm can của anh, em có còn nhớ anh tên là gì không, nhớ không em? Còn nhớ không em?"

 Đôi mắt lung linh chớp chớp, trên hàng mi thật dày còn treo giọt nước mắt long lanh, Jeon Jungkook mang theo nghẹn ngào"Ừ" một tiếng. 

"Vậy gọi anh một lần có được không, chỉ một lần thôi, có được hay không?" 

Thanh âm của người đàn ông lại mang đầy vẻ cầu khẩn như vậy, giống như là một đứa bé bị cha mẹ vứt bỏ ở trong biển người, biết rõ cha mẹ không thể nào trở lại tìm mình, nhưng vẫn còn ngồi đó mà ôm hy vọng.

Cánh môi Jeon Jungkook run rẩy, trong lòng đột nhiên thoáng đau nhói, quỷ thần xui khiến, cậu cà lăm, kêu một tiếng gần như là không nghe được: 

"Kim... Kim TaeHyung..." 

Đôi mắt hổ phách của người đàn ông sáng lên, chợt ôm sát cậu vào lòng. Tròng mắt đen lóe ra thứ gì đó giống như ngấn lệ, nhưng cũng không nói gì thêm nữa, chỉ là đôi môi nóng bỏng của hắn bắt đầu gặm cắn khắp nơi, dịu dàng và cuồng dã, giống như là muốn đem Jeon Jungkook nuốt luôn vào trong bụng.

____________

Dạo này tui hơi bận xí nên để mấy bà đợi lâu rồi. Xin lỗi nhiều ạ.

Nếu chap này đc nhiều bình chọn chiều mai tui sẽ up 2 chap, nên mọi người nhớ bình chọn nha.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro