36.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Kim Taehyung xoay mình sa sầm mặt, ngũ quan khí phách ở dưới ánh đèn chiếu xuống càng thêm có vẻ vô cùng hung ác, ai bảo trời sanh hẳn có gương mặt hung dữ, trẻ con vừa nhìn thấy đã sợ tới mức oa oa khóc lớn.

"Không phiền chút nào." 

Hiện tại, bạn thỏ thật thiếu chút nữa sẽ bật khóc, cậu nắm bàn tay của Jeon Jungkook mềm mại năn nỉ: 

"Thật không cần, tôi mệt quá, anh cho tôi về nhà nghỉ ngơi được không, ngày mai tôi còn có tiết phải dạy, tôi không muốn đến trễ." 

Môi mỏng mấp máy, Kim Taehyung nhìn Jeon Jungkook một lúc lâu, một hồi lâu mới như đinh chém sắt nói ra hai từ tràn đầy khí phách: 

"KHÔNG ĐƯỢC!" 

Khẽ cắn răng.

"Nhưng quần áo của tôi đều để trong nhà, sao có thể trực tiếp đi đến nhà của anh được chứ?" 

Chỉ cần vào được nhà mình, hắn cũng đừng mong sẽ bắt được cậu, sau đó cậu tuyệt đối lập tức, lập tức gọi điện thoại cho công ty chuyển nhà!

Đến gần bạn Taehyung nào đó, thật sự là quá nguy hiểm! 

"Cái đó không cần lo lắng." 

Hắn rút ra cánh tay bị cậu nắm, đưa tay đem bàn tay cậu đặt vào trái tim mình, quẹt thẻ, đặt cậu vào trong nhà. 

"Chỗ anh có." 

Hắn đã sớm chuẩn bị mọi thứ cho cậu, qua nhiều năm như vậy, mỗi khi thấy quần áo thích hợp với cậu hắn liền đem nó mua lại, ảo tưởng đến một ngày cậu ở bên cạnh hắn, cậu mặc cho hắn xem, hiện tại cuối cùng cũng có thể như nguyện! Jeon Jungkook kinh ngạc há cái miệng nhỏ nhắn, nửa ngày cũng không có lấy lại tinh thần, thật lâu mới ấp úng nói: 

"Nhưng, mà cuối cùng tôi phải về nhà nha!"

Đem cậu dắt tới phòng khách, ấn hai vai mỏng manh để cho cậu ngồi xong, Kim Taehyung nhanh chóng đến phòng bếp bưng một ly sữa nóng ra ngoài, nhét vào trong tay cậu, rồi mới lên tiếng: 

"Em không cần trở về nữa sau này cứ ở đây với anh, anh muốn anh và em sống chung một chỗ." 

Vĩnh viễn ở chung một chỗ. Môi hồng run rẩy, Jeon Jungkook không tự chủ nắm chặt ly sữa tươi trong lòng bàn tay, chất lỏng ấm áp cũng tràn ra chút ít, vẩy vào trên mu bàn tay như ngọc của cậu, làm Kim Taehyung sợ tới mức vội vàng chạy tới rút giấy ra lau lau sạch sẽ, sau đó không vui nhìn chằm chằm cậu: 

"Em không thể cẩn thận một chút sao!" 

Nếu như không phải là hắn sớm đem sữa tươi để ở nhiệt độ bình thường, chắc chắn đã phỏng tay cậu rồi! Con thỏ này, luôn không biết cách chăm sóc mình, thật hoài nghi bảy năm qua cậu làm sao sống được nhỉ?

Jeon Jungkook cảm thấy ly sữa tươi nhẹ nhàng trong tay lúc này nặng không khác gì núi Thái Sơn, đôi mắt lung linh luống cuống chớp chớp, một hồi lâu mới ấp úng nói: 

"Cái này không được."

Dae Hyun sẽ thường đến thăm cậu, ngộ nhỡ hai người này gặp mặt, cậu quả thật không dám tưởng tượng sẽ xảy ra chuyện gì! 

"Tại sao không được?" 

Kim Taehyung hung thần ác sát hỏi ngược lại, gương mặt bất mãn. 

"Em cảm thấy uất ức em sao?" 

Mấy giây sau, sắc mặt của hắn thay đổi, dần dần bất ổn, được rồi, chính xác là uất ức rồi. Nhẹ nhàng thở dài một hơi, mắt Jeon Jungkook hơi ướt át, đập vào mắt cậu là trên gương mặt bạn Taehyung lại có một tia uất ức cùng bất đắc dĩ tựa như đứa bé, đáng thương giống như là bị cướp đi món đồ chơi mà nó yêu quý. Cậu không tự chủ được vươn tay, một hồi lâu sau vẫn là chán nản buông xuống.

Không thể thương hắn, không nên cho hắn hy vọng thì sẽ tốt cho hắn. Nhưng năng lực kháng đả kích của bạn Taehyung cũng không phải một sớm một chiều luyện ra được, chỉ trong mấy giây thoáng qua, hắn lại mạnh mẽ như ngày thường, vươn tay đem Jeon Jungkook kéo vào trong ngực, cẩn thận không để cho sữa tươi vẫy ra, sau đó ở trên trán cậu dùng sức hôn một cái: 

" Em yên tâm đi, anh sẽ không để cho em chịu khổ, càng sẽ không khi dễ em nữa!" 

Lời thề son sắt bảo đảm, đáng tiếc cậu một chữ cũng không tin, nhất chính là câu không khi dễ em nữa. 

" Anh..." 

Cậu há hốc mồm, cuối cùng cũng là không thốt được chữ nào. Kim Taehyung lại ở trên trán cậu hôn xuống một cái, sau đó lấy tốc độ ánh sáng vọt vào phòng bếp, ngay sau đó thanh âm "Lách ca lách cách" liền nối liền không dứt truyền tới.

Jeon Jungkook nhìn cửa trước một chút, cũng không còn giữ ý niệm thừa dịp này rời đi. Bạn gấu nào đó xem như rất sơ ý lơ là, trên thực tế chỗ có anh ta chỗ đó vô cùng đáng sợ, nếu như cậu không có đoán sai, cửa kia nhất định là khóa trái. 

Giờ khắc này, ngay cả chính cậu cũng không hiểu tâm tư của mình rồi. Cậu muốn rời đi, muốn không gặp lại Kim Taehyung, muốn an toàn giữ cuộc sống bình thản của mình, cậu đã không thể chịu nổi dù một ít gió thổi cỏ lay, một chút xíu nho nhỏ đả kích cũng có thể làm cho cậu tan thành mây khói. Kim Taehyung trở lại, cho dù hắn không nói, cậu cũng có thể nhìn ra một vài chuyện. Hắn không hề toát ra khí chất thô lỗ giống như năm đó, không còn là gã mãng phu cơ bắp, không còn vẻ nghèo khổ, hắn trở nên trầm ổn thành thục, trong lời nói có ý khác, thậm chí quần áo và phương tiện đi lại cũng là nhãn hiệu nổi tiếng nhất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro