love w concerto

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kỳ 1 : Thật là những đứa kỳ lạ

1.Cô bé con đa nghi và chiếc lá màu xanh:

Cô bé con bồn chồn nhìn quanh quất , vẻ mặt căng thẳng và lo lắng. Trường tiểu học vắng tanh. Không còn nữa những ô tô xe máy, những vị phụ huynh chờ ngóng con, những tiếng trẻ con cười đùa. Bác bảo vệ khoá cổng. Con bé bắt đầu thấy sợ. Ý nghĩ về những điều xấu xa nhất có thể xảy ra bắt đầu lũ lượt xuất hiện trong đầu nó "Không còn ai xung quanh, chết rồi nhỡ mẹ mìn xuất hiện bây giờ thì làm sao". Nó ngồi phịch xuống chiếc ghế đá dưới một bụi trúc đào, tay nắm chặt "bùa hộ mệnh"của mình. " Sắp rồi, sắp rồi, chắc một chút nữa thôi", nó tự trấn an mình , nhưng hình như nó đã chuẩn bị khóc đến nơi .

-Sao muộn thế rồi mà em vẫn chưa về ? Bố mẹ em chưa đến à ?

Giật nảy cả mình, con bé ngẩng đầu lên.Một thằng bé lạ hoắc đang nói chuyện với nó, thái độ có-vẻ- hoàn-toàn-nghiêm-túc.

-Mẹ em dặn không nói chuyện với người lạ.- con bé bình thản trả lời (thật trái ngược với tâm trạng nó cách đây 1 phút), lại cúi đầu.

-Em học lớp 1B đúng không ?

-Anh biết em à ?- nó ngạc nhiên lắm, tự nhiên thấy mừng kinh khủng nhưng vẫn không ngẩng đầu lên.

-Anh là sao đỏ lớp em mà, em ngồi ngay gần cửa nên anh nhớ mặt.

"Ồ thế là không phải người lạ rồi. Trông anh này cũng không phải là người xấu" Trong phút chốc con bé quên biến những sợ hãi, nói một mạch như sợ ai cướp lời :

-Ôi,muộn quá rồi mà không thấy mẹ em đâu. Em rất rất lo, mà nãy giờ, con bé tự nhiên nhỏ giọng, thì thào- hình như em đã nhìn thấy một số người rất giống mẹ mìn rồi.

Thằng bé cố nín cười :

Ra là thế. Chắc mẹ em có việc bận rồi. Nhưng mà em cũng không nên ra đây ngồi, vào phòng bảo vệ ý, ở đây nhỡ đấy là mẹ mìn thật bắt đi thì làm sao.

-Nhưng em sợ bác bảo vệ........

"Một cô bé con đa nghi nhất trên đời"- thằng bé nghĩ thầm

-Đúng là trẻ con , lại là con gái, cái gì cũng sợ

-Anh là người lớn chắc ??

-Ồ, tất nhiên chưa lớn ,nhưng sắp rồi, anh đã học lớp 3 rồi nhé, đã là Đội viên rồi.

-Khăn đỏ anh đâu ?

-À anh để ở nhà. Nhà anh ngay gần đây, anh về nhà rồi cất cặp sách thay quần áo rồi qua đây đá bóng với mấy thằng bạn.

-Nhà gần thích thật.- con bé thở dài.

-Ơ, ừ., cũng tiện, sáng được ngủ nhiều hơn các bạn một chút. Thôi anh sẽ ngồi đây với em cho đến lúc mẹ em đến nhé. Không thể để một em bé ngồi một mình thế này.

Cô bé con cười, đưa tay lau ngay hai giọt nước.

-Em vừa khóc đấy à. Khóc nhè giống các em mẫu giáo lắm.

-Không phải đâu ạ, mắt em nó chảy mồ hôi đấy.

Con bé thấy yên tâm, không còn lo lắng như lúc nãy. Con người ta lúc nào cũng sợ cô đơn, sợ bị bỏ rơi lại một mình. Nhưng khi có một người bên cạnh, thì tất cả lại là chuyện khác.

Mặt trời đã gần lặn hẳn, trời nhá nhem. Vẫn không thấy mẹ con bé đâu cả.Thói sợ hãi đa nghi cố hữu lại trở về với con bé. Nó băn khoăn về việc có thể mẹ nó đã hết yêu nó và muốn bỏ nó lại đây mãi mãi. Từ nãy giờ những ý kiến của con bé con khiến thằng nhóc phải nhịn cười mấy lần, nhưng nó không làm thế :

-Có vẻ em xem phim quá nhiều hay sao ý nhỉ ? Bố mẹ nào cũng yêu con mình hết, với lại chả có lí do gì bố mẹ em lại muốn bỏ cô con gái đặc biệt như thế này ở đây đâu.

-Đặc biệt ấy ạ ?

-Uh, đặc biệt - « đặc biệt đa nghi » -thằng nhóc nghĩ -«và rất đáng yêu »

Con bé thấy vui, có người từng bảo nó dễ thương, mẹ hay gọi nó là cún con của mẹ, nhưng chưa ai bảo nó đặc biệt cả. Nó thích, cười híp mắt. Thằng bé lấy từ túi quần ra một vật gi đó. Một miếng pha lê có chiếc lá xanh ở bên trong.

-Sáng nay anh chơi bài Magic với thằng bạn được cái này. Cho em đấy.

-Đẹp quá !!! Đây là lá gì đấy ạ ?

-Hình như là cỏ bốn lá thì phải. Anh đọc một truyện thấy nói ai tìm được cỏ bốn lá sẽ rất may mắn, vì cỏ bốn lá rất đặc biệt và khó tìm.

Con bé cầm miếng pha lê trong veo nhìn say sưa. Chợt nhớ ra điều gì, nó đưa cho thằng bé thứ nó vẫn cầm nãy giờ.

-Tặng lại anh này.

-Cái gì đây?

-Chiếc giày của Anna.

-Anna?

-Búp bê của em đấy. Bố em đi Nga về mua cho em. Nó có đôi giày đẹp lắm, nhưng không hiểu sao tự nhiên mất một chiếc. Em đi đâu cũng cầm theo chiếc giày này.

-Thế sao lại cho anh làm gì ?

-Vì anh tặng em cỏ bốn lá. Anh cất đi, không được làm mất đâu nhé.

Thằng nhóc cầm chiếc giày búp bê nhỏ tí, bỏ vào túi. Đột nhiên có tiếng động cơ xe máy. Con bé quay ngoắt lại.

-Mẹ, mẹ, con ở đây !!!

-Ly ! Mẹ xin lỗi ! Hôm nay bố đón con nhưng bố lại phải đi công tác đột xuất, mẹ không kịp sắp xếp.

-Không sao đâu mẹ ạ, con ngồi chơi với anh......

Nó nhận ra mình còn chưa biết tên thằng nhóc, nhưng quay lại thì thằng nhóc đã chạy đi mất rồi, chỉ còn thấp thoáng bóng chiếc áo xanh. Tay vẫn nắm chặt miếng pha lê, nó leo lên xe mẹ, vẫn ngoái về phía sau.

-Ồ, thì ra đây là mối tình đầu của mày đấy hả, khiếp lãng mạn thế mà giờ mới kể. Rồi sau sao nữa ?- Vy hỏi dồn.

Ly vẫn chống cằm trên chiếc gối ôm. Đã mười bảy tuổi đầu mà hai đứa vẫn giữ thói quen đến nhà nhau ngủ vào cuối tuần từ hồi bé tí. Bọn nó vừa xem xong một bộ phim Hàn quốc lãng mạn, cao hứng Ly kểcho Vy nghe "chuyện tình" thời cấp 1 của nó.

-Chả sao cả. Sau đó trường tao nghỉ Tết. Như đã định từ trước, bố xin cho tao về một trường tiểu học gần nhà. Hôm ấy là ngày cuối cùng tao học ở trường cũ. Vì thế dĩ nhiên tao chưa hề gặp lại anhấy, đến tên cũng không biết. Đấy là lần đầu tiên và cuối cùng tao nói chuyện và nhận quà từ người lạ. Hết chuyện.

-Ối sao lãng xẹt thế hở Ly ? Haizz tao đã nghĩ nó có thể có một kết thúc có hậu, như cái phim mình vừa xem ấy.

-Mơ mộng vừa thôi cô- Ly cười- Lúc đấy tao mới học lớp 1 thì biết cái gì hở ? Mà mày lại hâm rồi đấy, nên nhớ là truyện cổ tích, truyện tranh với phim Hàn rất rất ít khi xuất hiện trên đời nhá.

-Rất rất ít nhưng không phải là không thể xảy ra , chỉ cần có 1% cơ hội thôi .Mà tao không tranh cãi với mày nữa, ngủ đi, 2h sáng rồi.

Vy với tay tắt đèn. Căn phòng bỗng chốc tối om. Ly nhìn những ngôi sao dạ quang sáng xanh Vy đính lên trần nhà, nghĩ ngợi vẩn vơ. Ừ, tất cả chỉ là một kỉ niệm đẹp thôi. Nó cười mủm mỉm, tay vẫn đặt trên chiếc mặt dây chuyền pha lê trên cổ rồi chìm vào giấc ngủ sâu.

2. Thật-là-những-đứa-kì-lạ :

Hội trại. Cả trường nhốn nháo nhộn nhạo đầy nhóc học sinh cùng bóng bay băng rôn đủ màu . Trại lớp Ly gần ngay sân khấu lớn ." thiên thời địa lợi, chỉ cần bọn mày bán cho tử tế là được, nhất định lớp mình sẽ lãi đủ để ăn bỏng ngô cả tháng", sếp trưởng đã khẳng định chắc nịch như thế. Chính vì thế mà hôm nay Ly với Vy mới có mặt ở đây, tay bưng những khay đầy cốc và ống hút.

-Tao muốn sang bàn kia bán móc chìa khoá với poster cơ mày ơi.- Ly than thở, tay nó đã bắt đầu mỏi nhừ

-Thôi, mày đi tao bán với ai. Mà ai bảo mày nghĩ ra cái trò bán trà sữa mặc đồ hầu bàn như cosplay để bọn nó bắt mình làm hả ?

-Thì tao nhớ đến hai bộ mình may thi cosplay đợt trước nên định tận dụng cho bắt khách.....

-Thế thì chấp nhận đi em ơi. Mấy bộ này có ai mặc vừa ngoài tao với mày. Thôi, mày làm cố vấn cho bọn nó là được rồi. Với lại mày còn phải quảng cáo cho tiệm hồng trà của chị mày nữa cơ mà. Tập trung đi, có khách kia kìa.

Ly tiu nghỉu. Uh, còn tập card kia nữa cơ mà. Chị gái nó mới mở tiệm hồng trà với trà sữa, tài trợ cho lớp nó với điều kiện" đưa card này cho tất cả các khách hàng, không được bỏ sót một ai,nhớ chưa Ly? ". Cái điệp khúc ấy ám Ly suốt cả ngày , thế mà cũng có lúc nó quên để cho Vy phải nhắc thế này." Trời ạ, đã nóng thì chớ lại còn váy với vóc vướng víu quá", Ly cằn nhằn trong bụng, nhưng miệng vẫn cốcười rõ tươi. Chưa đến buổi trưa mà trời đã nóng hầm hập, bọn học sinh xí xớn đi xem các gian hàng, cười đùa hò hét nhiều giờ đều khát khô cả cổ, hầu như ai đi qua cũng dừng lại ở trại lớp 11A9, vừa uống trà vừa ngắm nghía mấy chồng poster móc khoá .

Quay đi quay lại đã hơn 12h. Khách hàng lác đác, phải đầu giờ chiều và tối mới đông đúc lại. Chỉ còn thành viên các lớp trực ở các trại, tự tổ chức giao lưu với nhau. Ly mệt nhoài ngồi vắt vẻo trên chiếc ghếdựa, mắt lơ đãng nhìn các bạn đang hát say sưa trên sân khấu tự do mới hình thành, nhìn tụi con gái lớp khác xúm vào góc sân có hai chàng hot boy đội bóng rổ đang hướng dẫn ném bóng. Không mấy quan tâm, nó nhét headphone vào tai rồi lôi ra mấy quyển truyện mới thuê tranh thủ đọc. Mặt trời lên đến đỉnh, nắng vàng rực, gay gắt chiếu xiên qua tấm bạt xanh....

Chợt có ai đó vỗ vào vai nó. " Xời ơi, đang đến đoạn gay cấn lại đứt quãng " Ly làu bàu, miễn cưỡng đặt quyển truyện xuống.

-Anh dùng trà ạ ?

-Không - một gã con trai chắc hơn Ly một hai tuổi đang đứng trước mặt nó, nhìn nó chằm chằm.

"Hình như là một đứa dở hơi"- Ly ngán ngẩm nhưng vẫn cố tỏ vẻ lịch sự- Thế có chuyện gì không ?

Tên con trai vẫn đứng yên, mắt không hề đổi hướng.

" Trời ơi sao tự nhiên lại có đứa rỗi hơi thế nhỉ?"-Ly đã bắt đầu thấy bực mình- Này anh gì ơi- nó hét thật to .

Tên con trai vẫn không thay đổi thái độ. Hắn chỉ nhẹ nhàng đặt trước mặt Ly sợi dây lấp lánh miếng pha lê có chiếc lá xanh, mắt nhìn thẳng xoáy sâu, thì thầm " Của bạn" rồi quay đầu đi thẳng.

Ly giật mình nhìn xuống cổ, không biết sợi dây rơi lúc nào, chắc là lúc đông khách đã tuột ra mà nó không để ý. Nó đứng trân trân nhìn theo tên con

trai, không thốt lên một lời.

-Oà - Vy ở đâu chạy vào, hù Ly khiến nó lại một lần nữa giật mình- ngắm anh nào mà say sưa thế mày?

-àm gì có anh nào, chỉ có khách thôi, mày lại làm mất của tao 5 phút tuổi thọ. Làm bạn thân mày tao đến nước chết sớm mất - Ly nói nhanh, vơ vội lấy quyển truyện giả vờ đọc, cố để con bạn không nhận ra sự lúng túng. Vy không hỏi nữa, nhưng nó nhìn con bạn thân đầy ẩn ý, tủm tỉm cười.

-Ờ, hôm nay không rõ là ngày gì mà toàn khách không đâu ,vào mà chẳng mua gì mày nhỉ? Thật là những-đứa- kì -lạ - Vy cố nói thêm trước khi chạy ra chỗ sân bóng rổ, bỏ lại Ly với cuốn truyện tranh đã được lật đến trang cuối mà nó dám chắc con bạn thân chưa đọc được chữ nào.

3. Khủng bố tinh thần:

Sáng chủ nhật, trời u ám với những đám mây xám xịt nặng trĩu nuớc. " Thời tiết gì mà lúc nắng lúc mưa, mệt thật"- Ly ngán ngẩm nhìn ra ngoài, rũ tung chiếc áo mưa trước khi tròng vào người, trèo lên chiếc cào cào bạc phóng thật nhanh đến tiệm hồng trà của bà chị. Nó làm thêm ở đấy các buổi chiều và cuối tuần, vừa giúp chị vừa kiếm thêm chút tiền để thoả mãn tình yêu vô tận của nó với truyện tranh và phim ảnh.

Quán sáng sớm vắng tanh, mưa bắt đầu rơi, lộp độp lộp độp trên mái hiên. Đã quét dọn xong cửa hàng, Ly đứng dựa vào cửa kính nhìn mưa lắc rắc, nhìn những chiếc dù và áo mưa loè loẹt lấp ló dưới mưa .

" Sunday morning rain is falling..." Giọng hát của Adam Levine vẫn nhẹ nhàng da diết.........

Vào giờ này, trời lại mưa thế chắc còn lâu nữa khách mới đến. Ly nhẹ nhàng lại gần chiếc dương cầm mà nó vừa lau đến đen bóng. Những phím đàn đen và trắng, đen và trắng mát lạnh dưới tay nó. Hàng ngày có cho tiền nó cũng không bao giờ mó vào cái đàn, phần vì nó chơi đàn không giỏi, phần vì quán lúc nào cũng có người. Đã chơi chán lại còn chơi trước mặt khách , chỉ nghĩ đến cái cảnh ấy cũng đủ làm nó rùng mình.

-Ngày nào tao cũng phải lau mày mỏi nhừ cả tay, chả lẽ nghịch mày một tí cũng không được chắc ?

Ly thích thú ngồi xuống, dạo một bản nhạc đơn giản mà tụi trẻ con mới học dùng để luyện ngón. Để đàn tử tế thì nó chỉ biết một bài, A Lover's Concerto, công sức cái Vy dạy nó trong suốt 2 tuần và nó tựthấy thế là quá đủ cho cái tài năng âm nhạc " trời phú" của nó.

"Leng keng, leng keng" , chiếc chuông nhỏ treo trước cửa vang lên lảnh lót. Đã có khách vào quán rồi. Hình như mưa cũng đã ngừng. " Haizz, vậy mà đã gần 10h rồi"- Ly nhanh nhẹn cầm menu đưa đến bàn cho khách. Hai chị con gái, chắc là sinh viên, nói cười rôm rả ,và một tên con trai hình như đi một mình. Ly đứng bên cạnh chờ khách chọn đồ uống, lơ đãng nhìn những giọt nước chầm chậm chảy thành dòng nhạt nhoà trên cửa kính.

-Cho tôi 1 tách Darjeeling.

Tiếng nói rành rọt của người khách cắt ngang dòng suy nghĩ của Ly.

-Vâng- Ly ghi tên đồ uống rồi cầm lại quyển menu từ tay khách.

Một luồng khí bất ngờ từ phổi trào lên chặn đứng cổ họng Ly. Nó đứng đơ ra như bị phù phép, mắt dính vào tên con trai đang ngẩng đầu lên nhìn nó với ánh mắt không-hề-có-vẻ-gì-là-ngạc-nhiên. Đôi mắt xoáy sâu. Đôi mắt của người đã đưa cho Ly sợi dây chuyền hôm ở hội trại. Định thần lại, Ly lúng túng quay lại quầy bar, lẩm bẩm "chỉ là tình cờ thôi, chỉ là tình cờ thôi".....

Khách vào đông dần, chị của Ly cùng một số phục vụ bàn khác cũng đã đến. Ly nhờ một chị khác phục vụ khu bàn của nó - nơi có tên con trai kia đang ngồi chình ình . Phần còn lại của buổi sáng Ly bận mờ mắt, chạy đi chạy lại như con thoi, nhưng nó vẫn có cảm giác lạnh lạnh sống lưng, cảm giác khi bị ai đó nhìn. Mấy lần nó quay ngoắt lại về phía ấy, nhưng chỉ thấy tên đó đang lướt web." Chắc là mình tưởng tượng, nhưng mà hắn làm cái gì ở đây một mình suốt 2 tiếng với 3 tách trà nhỉ ? " Ly băn khoăn , rồi nó lại bị cuốn vào guồng. Có một bàn gọi thanh toán.

Buổi tối.

pink_mitten : mày có chắc nó nhìn mày không ?

old_blue_jean: tao thề. Hôm đầu thì không rõ, nhưng mà các hôm sau có mấy lần tao soi được

pink_mitten: suốt 5 ngày à ?

old_blue_jean: uh

pink_mitten: hôm nào cũng thế à ?

old_blue_jean: trừ chủ nhật là buổi sáng.còn các hôm sau ngày nào cũng từ 3h chiều đến 5h chiều

pink_mitten: lạ đây

old_blue_jean: tao thấy sợ

pink_mitten: sợ cái gì, mày có chắc là mày chưa gặp nó bao giờ không

old_blue_jean: thật. Hôm ở trại là lần đầu tiên.

pink_mitten: ồ

old_blue_jean: ồ cái gì mà ồ, tao có cảm tưởng như tao đang bị khủng bố tinh thần í T_T

pink_mitten: làm gì đến nỗi, cứ như tao chả có bác nào để í :-"

old_blue_jean: mày ạ

pink_mitten: sao

old_blue_jean: tự nhiên tao nhớ đến con hổ

pink_mitten: hổ nào

old_blue_jean: con hổ trong Công tử nghèo, trót tè vào mặt 1 lão, thế là lão í ngày nào cũng mặc áo mưa ra nhìn uy hiếp tinh thần khiến con hổ sợ mà chết í T_T

pink_mitten: liên tưởng phong phú

old_blue_jean: tao nói thật í

pink_mitten: thôi được rồi, chiều mai lão gia sẽ tới thăm mày làm phụ mày 1 chiều

old_blue_jean : úi, thật à

pink_mitten : uh, chiều mai chờ tao nhá.

Kì 2: Nguyên X - Anh chàng "cold boy"

4. Phát hiện :

Hành lang màu xám dài và sâu hun hút. Ly dựa người vào ghế, tò mò quan sát xung quanh. Nó ngồi ngay cạnh cái bình cứu hoả và đã bắt đầu lẩm nhẩm nhưng thông số in trên thân bình. Những người ngồi xung quanh nó có vẻ vô cùng căng thẳng. Một chị tóc dài uốn lọn hơi hoe hoe vàng, tay cầm 1 từ giấy nhỏ , chốc chốc lại lật ra ngó, sự lo lắng bộc lộ rõ trong ánh mắt. Một anh khác đeo kính cận dày cộp, đi đi lại lại trước mặt Ly khiến nó sốt ruột theo. Nó là người nhỏ tuổi nhất ở đây. Vậy mà nó chẳng thấy chút gì là sợ hãi, chỉ thấy tim đập nhanh hơn một chút.

Có người gọi tên nó. "Vậy là đã đến lượt mình rồi "- Ly hít thật sâu rồi bước theo người đàn ông dẫn đường "Cố lên Ly, chỉ còn vòng này nữa thôi. Mày đã làm tốt lắm rồi,chỉ cần cố một chút thôi. Cố lên nhé mày yêu của tao"- lời của Vy dặn với theo lúc trước tự nhiên xuất hiện khiến Ly thấy yên tâm, tim nó đã trở lại tốc độ đập bình thường. Cánh cửa nặng nề khép lại sau lưng nó......

-Sao, phỏng vấn thế nào mày? - Vy đứng chờ Ly trước cổng toà nhà, thấy Ly mừng như bắt được vàng - Mấy ông bà ấy có hỏi gì khó không?

-Cũng bình thường. 2 ông 1 bà, khá là dễ chịu. Toàn những câu tao đã chuẩn bị.

-Thế là tốt rồi, chỉ còn chờ ăn khao mày thôi nhá. Thôi đi ăn kem rồi về quán, tao tò mò về cái lão kia quá.

-Uh - Ly cười rồi leo lên xe, ôm lấy bạn, đầu óc vẫn vẩn vơ nghĩ về mấy câu hỏi của bà giám khảo người Singapore, nhưng những câu hỏi của Vy và cốc kem chocolate lại kéo nó về thực tại.

Hai đứa về quán thì đã 2h chiều. Chị Ly có việc cần phải đi, thấy 2 cô em vui ra mặt, nhanh chóng giao lại nhiệm vụ cho bọn nó. Như bình thường thì sẽ có vài tiếng cằn nhằn, nhưng mà hôm nay cả Ly và Vy đều khá hào hứng, vì Ly vừa phỏng vấn khá tốt và Vy thì đã có mục tiêu mới cho buổi chiều hôm nay.

Mới phục vụ được vài bàn Ly đã thấy bóng dáng lão con trai ngoài cửa. Nó ngó nhìn đồng hồ, chuẩn thật, đúng 3h chiều, 1 tiếng trôi đi nhanh quá. Nó lại quầy bar, thấy Vy đang tỉ mẩn lau từng chiếc tách với một chiếc khăn bông trắng.

-Kìa - Ly huých khuỷu tay

-Hở?

-Đó

-Đó gì?

-Thì đó đó

-À..... - Vy thích thú cười hí hí - Rồi chị ngồi đây để tôi ra cho - giọng nói của nó cho thấy nó hứng thú lắm.

Vy xí xọn cầm quyển menu đi về phía tên con trai. Ly ngồi lại, dè dặt ngó theo nhỏ bạn và cả tên kia. Nó thấy nét mặt của hắn hơi ngạc nhiên khi hôm nay có một cô nhóc khác phục vụ , lại nhìn hắn chằm chằm nữa. Vy đã quay lại, nhung trái với dự đoán của Ly, con bạn im bặt không nói gì.

-Đấy mày thấy chưa?

-........

-Sao mày không nói gì thế? - Ly sốt ruột hỏi bạn.

-........

-Này Vy !! - Ly lắc lắc cánh tay cô bạn

-Ôi.....

-Sao đấy?

-Anh Nguyên , anh Nguyên X.....

-Hả ? Nguyên nào? X nào? Mày lảm nhảm cái gì đấy ????

Vy như bừng tỉnh, nó bắt đầu bắn tía lia :

-Mày không biết anh Nguyên thật à?

-Không, hình như lần đầu tao nghe thấy cái tên này

-Trời ơi con ngố này. Để tao nói cho mà nghe. Anh ấy từng là cựu học sinh trường mình, đẹp zai học siêu đỉnh nên mới được gắn cho cái đuôi X và... từng là lí do khiến tao sống chết thi vào cái trường này....

-Sao chưa thấy mày nói bao giờ?

-Hix, ai lại đi nói cái này ra, ngại chết. Tao đã đi tuyên bố là trên đời này tao không có bị đổ gục trước bất cứ thằng nào trước năm tao 20 tuổi.....

Ly phì cười trước sự lúng túng của con bạn. Vy lại tiếp :

-Nhưng sao lạ thế nhỉ?

-Lạ gì?

-Theo như tao biết thì anh í đang du học ở Sing....

-Có gì, bây giờ đang kì nghỉ, hội bạn mình đi du học vừa mới về đấy thôi

-Ờ ờ..... với lại còn điều này nữa.....

-Điều gì?

-Uhm...... anh ấy nổi tiếng là cold boy, không bao giờ thèm đoái hoài đến đứa con gái nào đâu, dù có một đống đuôi bám theo.... Thế mà lại ngồi đây khủng bố tinh thần mày....

Về điều này thì Ly chịu. Vy nhìn nó tò mò đầy ẩn ý. Có cái gì lạ lùng thu hút ở Ly mà nó chưa nhận ra nhỉ?

-Có lẽ trông tao giống kẻ thù truyền kiếp của hắn, và hắn đến nhìn tìm điểm yếu của tao để trả thù - sau một hồi im lặng thì Ly đành thốt lên điều ấy.

Trên mặt sàn xuất hiện hàng trăm mảnh sứ vụn bắn tứ tung. Mọi người tò mò ngó vào. Vy vừa ôm lấy Ly vừa cố nhịn trận cười, sự quá khích của nó vừa mới đem lại kết quả là một chiếc tách rơi.

5. A Lover's Concerto :

Bẵng đi đã hơn một tuần. Dần dần Ly đã quen với sự có mặt của vị khách lạ lùng, và chiều nào nó cũng cố tình để trống một chỗ góc quán cạnh cửa sổ có những chậu đỗ quyên. Nó thấy hắn cũng chả có ý định gì khác, nên mặc kệ, coi như là quán có thêm một khách quen. Ngày ngày nó đưa menu, lấy cho hắn trà Darjeeling trong một chiếc tách màu xanh lá cây, rồi quay lại đưa hoá đơn, không nói một câu nào, mặt cũng chả thể hiện thái độ gì. Tên kia vẫn chỉ nhìn nó với đôi mắt đen lạnh xoáy sâu.

......

Một buổi chiều. Uh thì là một buổi chiều bình thường như bao nhiêu buổi chiều khác. Chỉ khác là nó có trời xanh trong và nắng vàng dịu, gió thổi nhẹ nhàng và hàng me trước quán lá nhỏ li ti rơi như mưa. Ly đứng ngó qua những ô kính, nó thèm được đi chơi vào buổi chiều như thế. Nó muốn đi xem phim. Tờ rơi quảng cáo về bộ phim kinh dị mới nhất nát nhàu trong tay nó. Nó đã chờ phim này chiếu ở Việt Nam từ hàng tháng nay, thế mà đến đúng ngày cái Vy lại tót đi chơi núi với anh trai nó và chị của Ly (anh chị của hai đứa đang trong quá trình tìm hiểu ). Đểu quá, để bạn ở lại thế này đây. Những buổi chiều mùa hè quyến rũ Ly một cách lạ kì, nó chỉ muốn bỏ lại tất cả để ra ngoài kia với nắng và gió và lá me rơi... Nhưng nó chả muốn đi đâu một mình....

........

Chiều tà. Hôm nay nó đóng cửa hàng sớm, nó muốn tạt qua hàng đĩa mua luôn phim về ngồi xem một mình. Hàng đĩa quen thuộc hiện ngay trước mắt nó. Nó dựng xe bước vào , cầm lấy cái đĩa nhưng vẫn tần ngần ngó qua các bộ phim khác.

-Nếu tôi là cô, thì tôi sẽ không xem phim này đâu. Tôi sẽ mua phim này. - tên con trai lạ lùng đột ngột xuất hiện ngay cạnh nó, với tay lấy một bộ phim ở trên giá cao-nơi Ly thường không để ý. Đúng là bộ phim mà hắn cầm được giới thiệu là rất hay

-Nhưng tôi muốn xem phim này.

-Nếu tôi là cô tôi sẽ vẫn chọn phim này - hắn cầm cái đĩa vừa chọn, cười bí hiểm. Nụ cười lạnh tanh nhưng cuốn hút. « Chẳng trách các em mê thế » - Ly thầm nghĩ- « mình thì thấy như một đứa dở hơi thích đi hù người khác ». Nó hỏi vặn:

-Tại sao? tôi muốn xem phim nào thì tuỳ tôi chứ. Tôi sẽ lấy phim này.

-Cô sẽ không lấy đâu, vì cô sẽ xem nó ngay lúc này, à không chắc khoảng nửa tiếng nữa. Với tôi.

Ly há hốc mồm, nó không hiểu tên dở hơi kia đang lảm nhảm những cái gì.

-Anh có bị ấm đầu không đấy?

-Không, hoàn toàn bình thường

-Không, không bình thường tí nào đâu. Anh bị làm sao rồi?

-Có gì bất thường thì chỉ có lời mời của tôi thôi, chứ tôi thì bình thường lắm.

« Người bình thường ai như thế T_T » Ly thủng thẳng:

-Tôi không đi với người lạ.

-Ồ, không đến mức ghê gớm vậy đâu. Tôi đang muốn đi đâu đó, và cô thì..... có vẻ rất muốn xem phim. Coi như là chúng ta tình cờ đi đến cùng một nơi, và tình cờ mua vé cạnh nhau thôi. Tôi sẽ đi đằng sau cô 2m và tôi hứa không nói gì trong suốt bộ phim. Coi như là-hai-người-lạ.

Ly nhún vai. Nó không nói gì, quay lưng lại đi ra cửa. Nụ cười bí hiểm lạnh lùng, Nguyên bước theo sau. Chiếc đĩa phim kinh dị nằm ngay ngắn trên giá, có một chỗ trống khác trên ngăn cao nhất.

Rạp chiếu phim lúc chạng vạng. Không phải cuối tuần nên không đông nghẹt như mọi ngày. Ly sung sướng muốn nhìn thấy thần tượng của nó giết quỷ trên màn ảnh rộng. Nhưng nó cũng không quên rằng đi tò tò sau nó còn một "con quỷ " khác. "Ồ, thôi coi như không quen. Tập trung chuyên môn thôi" - Ly tự nhủ.

Ly và Nguyên ngồi cạnh nhau, và đúng là không khác gì hai người -hoàn-toàn-không-biết-nhau. Bộ phim kinh dị khá nhiều cảnh giật gân ghê rợn. Với 'thâm niên' xem nên Ly chẳng thấy sợ, mục đích chính của nó là được say sưa ngắm nhìn "người hùng" của đời nó. Thậm chí có một số cảnh máu me, lác đác có tiếng thốt lên nho nhỏ đầy sợ hãi vang lên trong rạp thì Ly cũng chỉ cười nhếch mép. Xem phim kinh dị cách tốt nhất để hết sợ là tự làm cho nó trở nên nực cười. Có tiếng gì đó, bất giác Ly quay sang nhìn người ngồi bên cạnh. Tên con trai kì cục ấy cũng đang cố nén tiếng cười trong cổ họng.

-Cô về bây giờ à? - Nguyên hỏi khi hai người lấy xe ra khỏi bãi. Bộ phim cuối cùng cũng kết thúc.

-Có lẽ chưa. Mới hơn 7h thôi.

-Học sinh mà 7h còn đi chơi ngoài đường không về?

-Kệ tôi .

-Thế giờ cô đi đâu ?

-Có lẽ về tiệm trà. Tự nhiên tôi muốn uống trà.

-Cô không phiền nếu mời tôi 1 tách trà chứ?

Ly không nói gì, lẳng lặng dắt xe. Nguyên cũng im lặng đi sau. Cứ như vậy trên suốt con đường dài vi vu những cơn gió mùa hè.

..........

Ly đẩy mạnh cửa kéo sắt, với tay bật công tắc đèn. Những ngọn đèn ở góc tường thường vốn chỉ để trang trí, giờ đây toả ánh sáng vàng dịu ấm áp. Quán trà vào buổi tối không khí thật lạ lùng, tĩnh lặng và yên bình.

-Lại Darjeeling chứ ?

-Uhm thôi, cho tôi Ceylon đi .

Hai tách trà hương thơm dìu dịu. Ly lơ đãng nhìn những làn khỏi mỏng nhẹ như sương cuộn lên từ miệng tách, băn khoăn sau khi tan vào không khí chúng sẽ đi đâu. Quán vắng teo chỉ có hai người.

-Cô cứ im lặng như thế à ?- Nguyên lên tiếng,phá vỡ sự im lặng kéo dài suốt 10 phút.

-Thế anh bảo tôi phải nói cái gì ?

-Sao cô không về nhà ?

-Thường thì giờ này tôi đi học thêm, nhưng hôm nay được nghỉ. Tôi chưa nói với mẹ , mà cũng chưa muốn về nhà nên tôi đến đây.

-Uhm....

-Thế còn anh ?

-Tôi ?

-Anh đấy, tôi có nhiều cái cần phải hỏi anh lắm.

-Cứ hỏi nếu cô muốn.

-Tại sao anh xưng hô với tôi là tôi và cô ?

-Tôi thích thế, cô không thích à ?

-Không, chỉ lạ thôi. Có mấy gã khác khi nói chuyện toàn gọi tôi là em, tôi rất ghét như thế

-Vậy thì tốt. Cô lạ thật đấy. Mà tôi cũng thường không thích thay đổi cách xưng hô. Hơn nữa tôi không gọi con gái ít tuổi hơn là em đâu.

-Hay nhỉ , mà tại sao anh biết quán tôi mà đến ?

Nguyên không trả lời, rút ra cái card mà Ly nhớ là nó đã phát không sót một ai hôm ở hội trại.

-Cô tiếp thị cũng tốt đấy chứ.

-Anh biết tôi muốn xem phim đó thật à ?

-Tôi thấy 1 tờ rơi khá nhàu nát ở trên bàn, và tôi thấy cô đang cầm đĩa phim ấy ở hàng đĩa. Hỏi vậy cũng hỏi.

-Sao hôm nào anh cũng đến đây, cũng ngồi ở đó và nhìn tôi ?

-Cái này cô nên tự tìm lấy câu trả lời.

-Hả?

-Cô hỏi quá nhiều đấy, giờ thì tôi nhờ cô một việc được không?

-Hả ?

-Sao cô hả lắm thế ? Tôi nhờ cô một việc được không?- đột nhiên Nguyên hỏi dồn.

-Còn tuỳ là việc gì đã- Ly dè dặt, tránh không nhìn vào đôi mắt đen sâu.

-Uhm. Cô chơi đàn đi....

-Tôi?

-Uh. Chả phải hôm trước cô chơi say sưa lắm hay sao? Cô chơi 1 bài đi , uống trà nghe nhạc tuyệt lắm.

-Anh nhìn thấy tôi chơi à?

-Ờ, không chỉ tôi mà còn 2 cô gái khác

-Tôi chơi ngu lắm, mà chỉ biết đàn mỗi một bài thôi - Ly ngập ngừng

-Không sao không sao,1 bài là được rồi. Tôi chỉ cần một bài thôi.

-Là anh yêu cầu đấy nhớ. Coi như cảm ơn anh hôm nay đi xem phim cùng tôi.

Ly ngồi xuống trước cây đàn. Nó yêu cái cảm giác mát lạnh mà những phím đàn truyền vào ngón tay. A Lover's Concerto, bản nhạc mà nó đã chơi không biết bao nhiêu lần , vậy mà lần này nó ngắc ngứ mãi các nốt nhạc mới trở về với nó. Giai điệu buồn và du dương, nhẹ nhàng thả theo cơn gió vừa lùa vào từ cánh cửa khẽ mở......

How

gentle is the rain

That falling softly on the meadow

Birds

high up on the trees

Senerade the cloud

With the melodies.........

Ly có cảm giác từng câu hát của Kelly Chen như đang vang lên bên trong nó. Nó không hiểu, không hiểu vì sao nó yêu bản nhạc này đến thế. Và lần đầu tiên nó chơi piano cho một người lạ nghe. Lướt ngón tay trên những phím đen và trắng, nhưng đột nhiên Ly dừng lại. Một cơn gió ở đâu thổi qua khiến nó thấy rùng cả mình. Quay ngoắt đầu lại, nó thấy cánh cửa mở toang, và lại một cơn gió nữa, tràn vào mang theo cả vài chiếc lá ngoài kia, thổi tung tóc Ly. Nó thấy hơi hụt hẫng và ngạc nhiên. Nguyên đã không còn ở đấy nữa, chỉ còn mình nó trong quán trà bên cạnh cây đàn piano, và gió thì luồn vào mọi ngóc ngách trong căn phòng vốn rất ấm cúng.

Ly nhận thấy có một tờ giấy được chặn dưới lẵng hoa trên bàn. Nó khẽ khàng cầm lên, tờ giấy gập làm đôi và có một mùi thơm dìu dịu:

" Thật ra cô đàn hay hơn cô vẫn tưởng đấy. Cảm ơn về ngày hôm nay. Hãy tự tìm lấy câu trả lời cho câu hỏi của cô nhé. Gluck "

"Cảm ơn cái con khỉ" - Ly làu bàu - "đúng là đồ kì cục, đòi nghe cho bằng được rồi biến lúc nào không biết. Rõ là mất lịch sự. Tôi cũng chả thèm quan tâm đâu mà tìm chả không tìm" - Ly hét lên rồi ném luôn tờ giấy vào cái hộp đựng báo- "đúng là một ngày không ra đâu vào đâu, mai anh mà đến tôi sút luôn ra khỏi cửa, nhớ đấy".

Kì 3: Tìm kiếm ở Singapore, dù chỉ là 1%

6. Gặp lại :

Hình như sợ bị Ly " sút" ra khỏi cửa, cả ngày hôm sau và hôm sau nữa Nguyên không đến tiệm hồng trà. Ly vừa vui vừa thấy có gì đấy thiếu thiếu. Vy nhìn nó , lại cười cái điệu " tao-biết-hết-rồi-nhá" muôn thuở của nó.

-Chà chà, đã nhớ rồi đấy à

-Hở, nhớ ai ?

-Lại còn ai vào đây

-Mày thôi đi nhớ. Không vì cái thói ham vui của mày thì tao chết không đi với nó.

-Ghê gớm nha, không cảm ơn thì thôi lại còn trách. Thần tượng 1 thời của tao đấy. Chắc là tuyệt lắm nhở

-Tuyệt, uh, tuyệt lắm, tuyệt kinh khủng luôn . Tao không hiểu mày ăn nhầm cái gì mà thần tượng được cái đồ dở hơi đấy.

-Có lẽ....

-Lẽ gì...

-Có lẽ anh ấy chỉ dở hơi với một mình mày thôi... Thật là lãng mạn, anh đến và đi, bất ngờ như một cơn gió....

Ly ngán ngẩm nhỉn con bạn đang mơ màng chớp chớp đôi mắt. Có khách gọi trà Darjeeling, Ly cầm chiếc tách màu xanh ngọc, hững hờ nhìn về phía chiếc ghế trong cùng cạnh cửa sổ với những chậu đỗ quyên giờ đã nở hoa rực rỡ, lẩm bẩm " đồ kì cục".

.......

Trung tâm luyện thi 4h30 chiều. Học sinh ca trước tan học ùa ra, học sinh ca sau chen chúc lố nhố ở cửa chờ vào học. Bở hơi tai Ly mới thoát khỏi cái mớ hỗn độn đấy. Nó rảo bước ra bến xe bus. Xe đạp của nó sáng nay tự dưng dở chứng phải để ngoài hàng sửa, báo hại nó hôm nay lúc đi học phải nhờ chị chở đi, lúc về tự đi bus. Nó lục túi lấy sẵn tiền lẻ trong lúc chờ xe.

" Ôi thôi chết , quên ví ở nhà mất rồi "- Ly cuống quít lật từng ngăn xem còn sót đồng xu nào không, nhưng nó cũng thừa hiểu với cái tính có đồng nào nướng hết vào truyện với phim của nó, làm gì có chuyện có tiền trong túi mà nó không biết. Ly thở dài. Vy lúc này đang ở một lớp học thêm khác, chị nó thì bận, không xu dính túi , thế này chỉ còn nước đi bộ về nhà. Ly thất thểu đi trên đường, mặt méo xẹo. Đường không quá xa, vỉa hè lại rộng và nhiều cây nên đi được một lúc, Ly thấy cảm giác vừa đi vừa thong dong ngắm phố ngắm phường cũng khá thú vị. " Mình đúng là một đứa tưng tửng" - Ly cười thầm.

Đi được 20 phút chân Ly đã mỏi nhừ, cũng vừa lúc nó đi đến hồ Hoàn Kiếm. Chiều mùa hạ gió thổi lồng lộng, Ly ngồi phịch xuống một chiếc ghế đá, thở hổn hển. Còn hơn 1km nữa là về đến nhà. Ly ngó đồng hồ, kim ngắn mới chỉ tới số 5, nó quyết định ngồi ở đây nghỉ một lúc, mát thế cơ mà, có mấy khi mà nó đi bộ về nhà, rồi ngồi nghỉ ven bờ hồ thế này.

Chợt Ly nhận thấy ở ghế đá đối diện nó có một bé gái nhỏ xíu ngồi một mình. Nó nhìn chăm chú, hình như cô bé con đang khóc thì phải. Bất giác Ly thấy có một cảm giác lạ lùng xuất hiện trong nó. Chẳng phải nó đấy sao, đúng, chính là nó hồi lớp 1 chứ đâu phải ai khác. Cũng một mình trên chiếc ghế đá và mắt thì "chảy mồ hôi". Và rồi nó sẽ cứ ngồi mãi như thế, cho đến lúc.....

- Sao muộn thế rồi mà em vẫn chưa về ? Bố mẹ em chưa đến à ?

Ly giật thót mình.Những âm thanh lùng bùng trong tai nó. Lần này thì không cần tưởng tượng gì hết nữa, mọi thứ như cuốn băng quay chậm hiển hiện trước mắt nó, với nó cách đây 10 năm là nhân vật chính, và nó của hiện tại là người thứ ba chứng kiến. Và cũng có cả một người thứ hai......

- Ôi, muộn quá rồi mà không thấy mẹ em đâu. Em rất rất lo, mà nãy giờ- cô bé con thì thào- hình như em đã nhìn thấy một số người rất giống mẹ mìn rồi.

-Ra là thế. Chắc mẹ em có việc bận rồi. Nhưng mà em cũng không nên ra đây ngồi, vào phòng bảo vệ ý, ở đây nhỡ đấy là mẹ mìn thật bắt đi thì làm sao.

-Nhưng em sợ bác bảo vệ........

"Giống hệt , tại sao lại giống như thế chứ" - Ly không thể tin vào tai mình nữa. Từng từ từng từ vang lên lặp lại trong đầu nó. Người thứ hai, người thứ hai đâu rồi ?

Không có một cậu bé con mặc áo xanh nào cả. Trước mặt nó chỉ có một người, 1 tên con trai cao ngồng đang cúi xuống hỏi cô nhóc. Nguyên. Lần này thì Ly có cảm giác đến lượt mình bị đánh lừa bởi chính đôi mắt của mình. 'Trời ơi, mình làm sao thế này, tai mình mắt mình có vấn đề hay sao thế ? Chả lẽ mới đi bộ một lúc mà đã thành thế này?"

Ly ngồi đờ ra một lúc, hồn vía nó như bay biến đi đâu. Nó không nhận ra cha cô nhóc đã tới và cô nhóc đã đi về từ lúc nào. Chỉ còn lại nó ngồi ở ghế đá. Nhưng không một mình. Bên cạnh nó là Nguyên.

-Sao thế ? Bất ngờ lắm đúng không ?

-.........

-Em nhận ra rồi chứ ?

-Anh không gọi em là cô nữa à ?- Ly nói, mắt chùng xuống nhìn bâng quơ.

-Em cũng có xưng là tôi nữa đâu ... - Nguyên cười.

-Anh công nhận giỏi dụ trẻ con thật đấy.

-Cũng không hẳn, hôm nay mới là lần thứ hai thôi.

-Sao anh không nói ra ngay từ đầu ?

-Tự mình nhận ra thì hay hơn chứ nhỉ ? - Nguyên nhún vai- anh nói ra thì còn gì thú vị, mà chắc gì em tin.

-Anh nhận ra từ lúc nào ?

-Uhm, từ buổi sáng hôm hội trại. Anh với bạn có mua hồng trà lúc buổi sáng, nhưng chắc em không để ý. Nhìn thấy miếng pha lê trên sợi dây là anh nhận ra ngay.

-Anh đúng là đồ kì cục.

-Hả ?

-Chả lẽ trên đời không còn gì để nhớ hay sao mà lại đi nhớ cái mặt dây chuyền ?

-Khi mà em cho đi một thứ, để rồi sáng hôm sau bạn em năn nỉ em trả lại vì nó không biết đấy là quà bố nó mua từ nước ngoài về tặng chị gái nó, rồi nó dỗi em suốt 1 tuần vì bị bố mắng và bắt anh phải mua đền cho nó 3 bộ bài Magic , thì em có quên được không ?

Ly bật cười. Không ngờ cái miếng pha lê mà nó coi gần như không có giá trị gì về mặt vật chất lại có « nguồn gốc « như thế.

-Hơn nữa..... - Nguyên lại nói tiếp

-Huh ?

-Em cũng đâu-có-quên phải không ? - Nguyên hỏi, nhấn mạnh từng từ và nhìn thẳng vào mắt Ly. Lần này thì nó không tránh được đôi mắt đen xoáy sâu ấy nữa, mặt nó chắc đang đỏ như tôm luộc.

Nguyên nhận ra sự lúng túng của Ly. Hắn lại cười (sao hôm nay cười nhiều thế T_T), dúi vào tay Ly một cái hộp nhỏ bọc giấy đỏ nơ tím. Lại một lần nữa Ly ngạc nhiên, không hiểu còn có gì không thể xảy ra trong ngày hôm nay. Nhưng Ly không hỏi hắn vì sao hắn biết màu nó thích, ngày hôm nay nó đã hỏi quá nhiều.

-Để ngày mai hãy mở ra nhé. Còn giờ lên xe đi anh đưa về. Đi giày búp bê mà đi bộ xa gớm.

.....................

Lại một buổi sáng chủ nhật ở tiệm hồng trà, còn khá sớm và mưa cũng đang rơi. Quán vắng teo chỉ có hai cô nhóc đang chụm đầu lại thì thầm :

-Thế là anh ấy đèo mày về à ? - Vy tò mò

-Uh

-Có nói gì nữa không ?

-Không.

-Thật là hai đứa hâm.

-Uh,công nhận là hâm

-Mày chưa mở quà à ?

-Chưa, anh ấy bảo sáng nay mà.

-Ồ, thế còn chờ gì nữa, sáng banh ra rồi còn gì.

-Uhm. Nhưng tao vẫn thấy có một cái gì đó...

-Lạ phải không ? Tao đã bảo với mày chưa nhỉ , tất cả đều có thể xảy ra với chỉ 1% cơ hội. Mà thôi, không dấm dớ nữa, mở ra đi.

Ly không nói gì, nó nhẹ nhàng tháo chiếc nơ giấy màu đỏ rồi lần lượt đến từng lớp giấy. Giữa chiếc hộp nhỏ chứa đầy vụn giấy là một đôi giày nhỏ xíu và một chiếc thiệp.

-Anh này ngớ hay sao lại tặng mày giầy búp bê thế này.

Vy chẳng hiểu, uhm,đương nhiên rồi. Nó đã bao giờ được nhìn thấy chiếc giầy của con búp bê mà Vy rất yêu đâu. Nhưng tại sao lại là hai chiếc thế này...

"Nhớ giữ đôi giày cho cẩn thận, đừng làm mất hay đem cho ai khác nữa nhé, lúc mua nó anh bị cười vào mũi là con trai mà lại chơi búp bê đấy ".

Ly vừa đọc tấm thiệp vừa cười nhưng hình như có cả tấn bụi chuẩn bị bay vào mắt nó cũng nên.

-Ối, thôi chết rồi - đang ngó nghiêng mân mê hai chiếc giày,chợt Vy hét toáng lên.

-Hả , sao đấy ?- Ly hốt hoảng

-Ly à....

-Huh ?

-Tao biết lỗi tao rồi,giờ tao mới nhớ ra....

-Nhớ ra cái gì ?

-Anh Nguyên bay sang Sing sáng nay rồi, tối qua tao hỏi thằng bạn mới biết...

Ly sững lại, nhưng trái với dự đoán của Vy , Ly tỏ ra rất bình tĩnh. Nó chỉ im lặng, tủm tỉm cười rút từ trong túi xách ra một tờ giấy, đưa cho con bạn thân.

-Ớ,con hâm, sao bây giờ mới nói, trời ơi !!!

-Uh, tao vừa nhận e-mail sáng nay thôi, mới in ra đấy. Sau bố mẹ tao mới có mày biết thôi nhá

Nếu ai đi qua tiệm hồng trà lúc này thì sẽ thấy lạ lùng lắm. Trong quán chỉ có hai con bé vừa ôm nhau cười nói vừa nhảy tưng tưng như uống nhầm thuốc. Ly đã làm được, đã làm được, cuối cùng thì suất học bổng ấy đã thuộc về nó.

Giờ thì Ly đã tin, tin lắm, tất cả đều có thể xảy ra, chỉ cần có 1 %, mà không, chỉ 0.001% cơ hội thôi .Và nó cười rạng rỡ, Singapore nhỏ hơn Hà Nội nhiều lắm, lần này thì không còn có chuyện 10 năm nữa đâu nhé.

Ngoài kia mưa cũng vừa tạnh, lấp loé vài tia nắng xuyên qua lớp mây xám xịt u ám....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro