Love you until the end yunjae chap 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 16

- Ư….ư..ư~~_Nó mệt mỏi mở mắt

Cả người nó dường như không còn chút sức lực nào cả, đầu thì nặng trịch……vết thương ở vai lại cứ nhói đau liên hồi.

Khó chịu quá!

CẠCH!

Cửa phòng bật mở , nó nheo mắt nhìn ra ….không hiểu kẻ nào dám vào đây nhỉ?

- Tỉnh rồi hả?_Kibum vui mừng khi thấy nó đã tỉnh , anh nhanh nhẹn bê tô cháo đặt lên bàn và ngồi xuống bên giường, đặt tay lên trán nó. Kibum mỉm cười khi thấy nó có vẻ đã hạ sốt.

- Cậu làm tôi lo quá đấy, nằm mê mệt suốt từ sáng đến giờ.

- Anh……sao……sao lại…??_Nó ngạc nhiên khi thấy anh.

- À, tại sao tôi ở đây ý hả?_Kibum lại gần và đỡ nó dậy - Hồi nãy, khi tới đây cậu ra mở cửa. Cửa vừa mở thì cậu đột nhiên ngã xuống làm tôi cuống cả lên.

Nó im lặng không nói gì. Có lẽ cơn sốt đã làm cho đầu óc nó không được tỉnh táo….nhưng với kĩ năng cơ bản của một sát thủ thì…sự đề phòng là không thể thiếu.

Changmin cẩn thận quan sát Kibum, đề phòng những hành động bất thường có thể có. Dù giờ khá mệt nhưng……con người trước mặt chưa thể khiến nó tin tưởng chỉ với….hai lần gặp.

- Vậy hôm nay anh đến có chuyện gì?_Nó hỏi.

- Hả?_Kibum tròn mắt nhìn nó ,vẻ khá bất ngờ. Nó quắc mắt nhìn anh.

- Trả lời đi và….đừng có nhìn nữa!

- À….ờ….tôi…_Kibum có vẻ lúng túng…..-Tôi……hôm nay….tôi đến vì chuyện lần trước.

- Lần trước?

- Thì lần trước cậu giúp tôi.

- Không phải đã trả rồi sao_Nó liếc nhìn vết thương trên vai.

- Ừ…thì…lần trước tôi nói …..tôi sẽ chữa cho cậu vết thương trên vai khỏi mà, vết thương chưa khỏi thì tôi vẫn chưa trả xong ơn._Anh gật đầu chắc nịch.

“Có nói vậy sao…??”

Nó khẽ liếc anh, con người này thật kì lạ. Anh ta có vẻ ngu ngơ nhưng……..đôi khi lại rất “hiểu biết”.

Kì quặc!

Nhưng ….thật lạ!

Nó không hề cảm thấy khó chịu bởi cái sự kì quặc đó. Ngược lại còn cảm thấy…..rất ấm áp.

Nó nhớ đến những lần bị ốm trước. Jae hyung luôn ở bên chăm sóc nó, nấu cháo cho nó ăn, mua thuốc cho nó uống……..mang cho nó cảm giác hạnh phúc và ấm áp của một gia đình.

Nhưng…….

………….giờ đây chuyện đó không còn nữa.

Jae hyung của nó…….giờ đây chỉ đắm chìm trong cuộc “báo ơn” …..vô nghĩa.

Vô nghĩa ư?

Đúng……..vì ba viên thạch đó……..đâu là gì đối với hắn.

Tại sao ….hyung lại cứ luôn cố chấp không nhận ra?

Tại sao…….lại cứ phải làm những việc…….vô ích như vậy?

Nó không hiểu……….và có lẽ mãi mãi không thể hiểu………Những gì Jae hyung đang làm!

Bởi ………tất cả những gì hyung nó làm …….. đều vì một chữ Tình mà thôi.

Thấy nó im lặng không nói gì, anh chăm chú quan sát những biểu hiên trên khuôn mặt nó.

“Cậu ấy…dễ thương thật! Con trai mà xinh quá nhỉ?

Ốm mà nhìn cũng đáng yêu thế!”

- À….._Chợt nhớ ra điều gì đó, Kibum hớn hở nhìn nó - Cậu đói rồi phải không, tôi có nấu cháo đó!

Nói đoạn, Kibum đứng dậy định ra bàn bê bát cháo lại nhưng……BỤP!

- Này……này….anh kia._Nó trợn mắt khi thấy “cái bao” rụng xuống giường.

“Không phải chứ, đừng nói là lại ngủ à nha!”

Nó khó nhọc lết lại cuối giường, nơi “cái bao” vừa hạ cánh.

- Này, anh…………_Nó lật người Kibum lại ….nhưng…-…z…zz…z..z..!!

“Gì vậy trời?”

Anh ta …….ngủ thật rồi.

Từ sáng đến giờ ,mải chăm sóc nó anh đã ăn uống gì đâu ( sáng ăn rồi nhưng….. haishhhh!! *lắc đầu*………dạ dày không đáy mà )…..nên cái thói quen kì lạ đó lại……….phát tác mất rồi.

- Giờ mà không cho anh ta ăn thì đảm bảo có đến sáng mai cũng không tỉnh lại._Nó nhăn nhó nhìn anh.

- Yah! Dậy đi………tôi đang ốm mà……..này…..anh kia_Nó lay lay “cái bao”.

“Mình đang ốm mà……..Trời ơi, giờ thì ai mới là người ốm đây..~~”

Nó thầm than khổ rồi cố lết cả thân người xuống gường và…..mò đến cái tủ lạnh.

…………….

Biệt thự Ryuzan:

- Hizaki ,chuyện đó thế nào rồi?

Kamijo vừa bình thản nhấp trà vừa hỏi. Tác phong của anh là vậy, chẳng bao giờ vội vàng, dù trong bất cứ hoàn cảnh nào.

- Xong rồi!_Hizaki vẫn mải mê ngắm mái tóc vàng của mình trong gương.

- Không ai biết chứ?

Cạch!

Hizaki bỏ chiếc gương xuống, rồi bước đến bên Kamijo, quỳ xuống bên cạnh mà vòng tay qua cổ anh, nũng nịu:

- Không tin tôi sao?

- Cậu nói thử xem?_Kamijo nhếch miệng.

- Đáng ghét!_Hizaki phụng phịu quay mặt đi.

Kamijo không nói gì ,chỉ khẽ mỉm cười .Cái tính trẻ con của Hizaki anh đã quá quen rồi.Nhưng nói đến người có thể chịu đựng được cái tính nhõng nhẽo và hay làm nũng này thì chỉ có…….

Xạch!

Một thanh niên trẻ ăn vận một bộ đồ màu đen kiểu dáng một công tử, với áo vét đen khoác ngoài áo sơ mi trắng kèm theo một chiếc nơ nhỏ trên cổ, bước vào.

- Ông chủ!_Cậu thanh niên đó cúi chào Kamijo. Anh cũng mỉm cười, nhẹ gật đầu đáp lại:

- Về rồi hả?

- Teruuuu~~_Hizaki chạy lại ôm chầm lấy Teru.

- Hizaki sama!_Teru dịu dàng đỡ lấy hông Hizaki. Hizaki nũng nịu dụi má mình vào cổ Teru.

- Ta nhớ ngươi lắm đó!

- Uhm ! Tôi cũng rất nhớ sama.

- Được rồi, Hizaki để Teru báo cáo đi._Kamijo hắng giọng.

- Hứ!

Hizaki phụng phịu rời Teru trở về chỗ ngồi. Trông thấy vậy, Teru mỉm cười tiến đến và ngồi xuống chiếc đệm bên cạnh anh. Rồi cậu nghiêm túc trở lại, bắt đầu báo cáo:

- Kẻ cầm thạch còn lại đã trở về Hàn rồi.

- Trở về rồi sao?

- Đúng, mới hôm qua.

Kamijo trầm ngâm suy nghĩ. Kẻ cầm thạch cuối cùng là Lee Soo Man, cũng là kẻ mà 10 năm trước đã gây ra cái chết tàn nhẫn cho cha mẹ của Jae Joong.

Hắn là một tên cáo già…..lần này sẽ khó mà có thể lấy dễ dàng được.

- Hizaki! _Kamijo liếc mắt sang “tiểu thư” tóc vàng.

- Huh?_Hizaki lơ đãng quay lại, rời mắt khỏi chiếc gương trên tay.

- Tình hình sức khỏe của Jae Jae sao rồi?

- Uhm ! Yếu hơn rồi, hiện tại cơ thể em ấy có thể bất động bất kì lúc nào _Hizaki hạ giọng .

- Thật là…._Kamijo lắc đầu.

- Jae Jae…..sẽ không dừng lại…….cho đến khi đạt được mục đích, chuyện này chúng ta hiểu rõ hơn ai hết mà_Hizaki khẽ mỉm cười. Kamijo thở dài.

- Phải, nó thật cứng đầu và bướng bỉnh

- Vì vậy, chuyện chúng ta có thể làm……chỉ có thể là như vậy thôi. Những chuyện còn lại……

-……………đành tùy ý trời vậy!

………………..

Junsu hớt hải chạy theo cái dáng người thanh mảnh phía trước.

-Jae hyung!

~Junsu?

Cậu dừng lại, chờ Junsu đến gần.

-Jae hyung!_Junsu ôm chầm lấy cậu mà mếu máo …….-Hyung, sao dạo này Su không gặp được hyung? Có biết Su nhớ hyung lắm không?

~Su ngoan , hyung xin lỗi!_Cậu cười nhẹ ,xoa đầu Junsu.

-Dạo này hyung đi đâu thế? Gặp hyung thật khó!

~Hyung có chuyện cần giải quyết, nhưng không phải dạo này hyung thấy em hay đi với Yoochun đó sao?

-Hả? …..Đâu…đâu có!_Junsu đỏ mặt.

~Nhóc con không giấu hyung được đâu!_Cậu cốc nhẹ lên trán Junsu.

-Em…..Chunnie……chỉ….chỉ là…._Junsu ấp úng, bối rối.

~Junsu!_Cậu khẽ gọi.

-Dạ?

~So với trước đây………_Cậu nhìn thẳng vào đôi mắt to tròn đen láy của Junsu… ~….thì bây giờ có hạnh phúc không?

-Em….!_Junsu cúi mặt xuống, ngập ngừng.

~Huh?

-Em…..thích …..thích Chunnie!_Junsu xấu hổ nói.

“Vậy là tốt rồi!”

~Cuộc sống mới này có tốt không?

-Jae hyung….cảm ơn hyung!_Junsu ôm chầm lấy cậu - Cảm ơn…..vì đã cho em một cuộc sống mới…….vì đã để em được gặp người đó!

Cậu cũng nhẹ nhàng ôm lấy Junsu.

~Lời cảm ơn tốt nhất là em phải sống thật hạnh phúc đó, hiểu không nhóc?

Hai người đang đứng ôm nhau chợt……”Su yêu à……Chunnie gọi nè…..Su yêu à…”

Junsu đỏ mặt khi chuông điện thoại kêu.Ôi lẽ ra không nên nghe lời con chuột ngốc đó mà để cái thứ chuông kì cục này. Junsu rời cậu, mặt đỏ bừng khi mở máy

-A…alo?

(……..)

-Biết rồi, đợi chút!

(……..)

Cạch!

-Jae hyung!

~Được rồi ,đi đi!_Cậu mỉm cười nhìn nó.

-Nhưng….._Junsu hơi chần chừ….- Mai em lại đến tìm hyung nhé, em có rất nhiều chuyện muốn nói.

~Được rồi, mau đi đi. Đừng để Chunnie của em đợi!_Cậu trêu Junsu.

-Không phải Chunnie của em!_Junsu đỏ mặt nói lớn.

~Biết rồi.

-Vậy mai em sẽ đến tìm hyung_Junsu vẫy tay chào và chạy về hướng ngược lại….-NHỚ ĐẤY NHÉ!

Jae Joong đứng nhìn theo cái dáng chạy đáng yêu của nó. Đôi mắt nâu chợt chùng xuống khác hẳn khi nãy.

“Như vậy là được rồi, thấy em hạnh phúc là ta yên tâm rồi.

Cảm ơn ta ư?

Không cần đâu!

Nếu nhận lời cảm ơn của em……..thì……lời cảm ơn với người đó……..Ta phải làm thế nào đây?”

Trên thế gian này………không có gì là tuyệt đối.

Tất cả đều chỉ là tương đối.

Hạnh phúc cũng vậy!

Chỉ là……….tương đối!

Không thể kéo dài mãi mãi!

………………………..

Tập đoàn bất động sản SM:

Phòng chủ tịch:

-Thế nào rồi?_Lão ngồi vắt chân chéo trên sa lông, miệng phì phèo một điếu xì gà.

-Dạ ,tôi đã điều tra được một số thông tin về kẻ lại mặt đó._Tae goon báo cáo với lão.

-Nói đi!_Lão hất hàm.

-Dạ! Kẻ lạ mặt đó nghe nói là một sát thủ khá nguy hiểm. Hắn đã hạ Thanh Hổ và Bạch Hổ….không những vậy ….có tin đồn hắn cũng chính là người đã…..đâm trọng thương Huyết sát thủ của Hắc long Châu Á.

-Ghê ghớm vậy sao?_Lão nhếch miệng cười khẩy.

-Ông chủ người định thế nào?

Ánh mắt lão chợt ánh lên những tia gian tà xảo trá.

-Ta đoán 80% là Hồng thạch và Lục thạch đang nằm trong tay kẻ đó……cà có lẽ hắn cũng đang muốn ……tìm nốt viên thạch cuối cùng!

-Vậy, ngài định?_Tae goon vẫn chưa hiểu ý lão.

-Kẻ đó muốn lấy……thì sao……..chúng ta lại không để hắn lấy nhỉ?

Một nụ cười hiểm độc hiện trên khóe môi lão.

-Chẳng lẽ……ngài định…?

-Tae goon………muốn bắt hổ………thì phải dụ cho hổ vào chuồng chứ…….đúng không? HAHAHAHAHA_Lão ngửa cổ cười vang.

Một kế hoạch đen tối và bẩn thỉu đã được vạch ra.

…………………..

Chung cư Rainy Blue

Changmin ngồi trên bục cửa sổ, hướng mắt tới khoảng không vô tận trước mặt. Nó đang suy nghĩ về kết cục của kế hoạch tìm kiếm Tam tử thạch.

Nếu tìm được đủ ba viên thạch thì sẽ ra sao?

Jae hyung có cảm thấy thanh thản không?

Liệu lần này có thể thuận lợi như hai lần trước?

Giờ nó và Jae hyung đang bị bang phái của Thanh hổ và Bạch hổ truy lùng. Liệu có thể mãi chạy trốn?

Và cuộc sống của Jae hyung sẽ ra sao khi tìm đủ thạch?

Những câu hỏi này…….người có thể trả lời chỉ có duy nhất một mà thôi. Nhưng nó sao dám hỏi cơ chứ……nó không muốn làm Jae hyung của nó đau lòng.

Hyung ấy………đã quá đáng thương rồi!

Chuyện này rút cục ……..phải làm sao đây?

Đang trầm ngâm suy nghĩ bỗng…………điện thoại của nó rung.

Cầm điện thoại lên……và nó “ngỡ ngàng” khi nhìn thấy cái tên hiện trên màn hình : “Bác sĩ thiên tài”

“Cái gì thế này………..bác sĩ thiên tài??”

Bíp!

Nó bật máy và đưa lên tai nghe:

- Alo?

(- Xin chào , tôi đây!) *vui mừng*

- Ai?

(- Gì chứ, không nhận ra giọng tôi sao?) *thất vọng*

- Không nói tôi cúp máy!_Nó lạnh lùng đáp trả.

(- Khoan…..khoan…..Tôi đây mà, Kibum đây mà!)

- Kibum…?_Mắt nó chợt sáng lên….thì ra…..là kẻ kì quặc…….-Anh…..ma ngủ?

(- Không……không ,tôi là Kim Kibum, không phải ma ngủ. )

- Có gì không?

(- À, cũng không có gì . Chỉ muốn hỏi cậu đã khỏe chưa mà thôi!)

- Không sao ,tôi khỏe rồi! Mà sao có số của tôi?

(- À…….cái đó…..lần trước trong lúc cậu ốm……tôi đã lưu số của mình vào….Xin lỗi, tôi không cố ý đâu, chỉ là……) *lúng túng*

- Thôi bỏ đi!

“Kì quặc!……dù sao số điện thoại này cũng không quan trọng.”

Là một sát thủ nên………không thể chỉ có một chiếc điện thoại.

(- Cậu khỏe thật rồi chứ? Còn sốt không? )

- Không , không sốt nữa!

Đã từ lâu………..

(- Ăn uống có đầy đủ không? Đừng ăn đồ hộp nữa…..không tốt đâu.)

…………..nó chưa có cảm giác ……….

- Biết rồi!

(- Khi nào rảnh tôi qua khám lại cho cậu nhé.)

………..ấm áp như vậy!

- Không cần đâu!

Cảm giác được ………một người…………..

(- Sao lại không? Tôi còn mang cho cậu thêm ít kháng sinh nữa mà.)

…………..quan tâm và………..chăm sóc.

- Được rồi….tôi tự mua được mà!

(- Không được, cậu biết dùng loại nào chứ. Không được dùng linh tinh đâu.)

Cũng giống cảm giác ấm áp………mà Jae hyung đã mang đến cho nó nhưng………

- Không cần quan tâm như thế. Tôi với anh đâu là gì.

(……..)

- Cúp máy rồi hả?

(- Chưa.)

- Sao thế? Vừa nãy tôi nói gì sai sao?_Nó khẽ nhếch miệng cười.

(- Không ….chỉ là……..tôi cũng không biết tại sao nữa.)

- Chuyện gì?

(- Chuyện tôi ……quan tâm tới cậu ý mà. Cái đó …..tôi cũng không hiểu. Nhưng chỉ biết rằng……tôi luôn rất lo lắng…….mỗi khi không ở bên cạnh cậu…..)

- ……..*im lặng*

(- Tôi……à…..tôi nói linh tinh ấy mà…..đừng để ý. Đừng giận nhé..) *cuống cuồng*

- Uhm ! *mỉm cười*

(- Vậy …nghỉ ngơi đi. Tôi sẽ gọi lại………không phiền chứ ..??)

- Không sao.

(- Tạm biệt)

Cạch!

……….cảm giác này……..thực sự rất khác.

Sự ấm áp trong tim…………Một thứ cảm xúc kì lạ……….mà nó chưa hề trải qua.

Cảm giác này phải gọi là gì nhỉ?

Thật sự……….rất kì lạ!

Nó khẽ mỉm cười và chợt……nó nhớ lại lời Jae hyung đã từng nói…

~Trên thế gian này………..luôn có thứ làm chúng ta vương vấn………không thể từ bỏ.!

-Vương vấn?

~Ừ…..một thứ……vô cùng quan trọng……..mà ta không bao giờ muốn từ bỏ……Chỉ có điều….!!

-Chỉ có điều gì ạ??

~Không…..không có gì!

- Không biết………chỉ có điều gì nhỉ?

Nó dựa cằm lên hai đầu gối, suy nghĩ.

Chỉ có điều………..đôi khi……chúng ta…….buộc phải từ bỏ…

….dù vương vấn……còn quá nhiều!

End chap 16

cre: 360kpop

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro