màu xám

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chật vật đứng lên phủi quần áo, chân vẫn còn xót sau đợt ngã vừa rồi, tôi thấy như đang bỏng rát, máu trào ra thấm đẫm một mảng quần. Lay hi vọng thầm mong nó còn sống, kéo tay lên cảm thấy rất nặng nề. Uể oải dựa vào nơi đất mẹ, muốn ai đó xoa dịu con tim này. Ngẫm nghĩ về nhiều điều rồi lại cảm thấy kì quái, đây đâu phải lúc cơ chứ?Mày điên rồi, luẩn quẩn bên tai những tiếng côn trùng rồi lại nhiều thứ khác, ước rằng tất cả ngừng lại, lồng ngực tôi như thắt lại đau đớn. Nhìn đôi tay đã bầy nhầy bùn đất, tiếc nuối hạ xuống dừng lại suy nghĩ kinh khủng.

 Những thứ tối tăm tượng trưng cho sự giả dối lừa gạt và chậm rãi ăn mòn vào tâm trí.Tay cào vào phần đất bên cạnh tôi chẳng tài nào làm được gì, cứ ngỡ là đôi chân này đã biến mất, tê liệt hoàn toàn. Hỡi ôi chúa? Tôi phải làm gì đây? Liệu kết thúc ở đâu? Thời gian cứ trôi đi một cách lãng phí, miệng vết thương cứ lên mủ, ôi thúi hoắc! Vậy là nó hết đường chạy à? Những thứ an ủi chữa lành đã qua, chẳng còn chút gì để rửa sạch hay khâu lại, cứ thế từng chút một thối rữa không cứu vãn nổi.

Nhiều người đi qua và để lại những hạnh phúc cũ, chẳng ai dừng lại cả, có những người đã đi trao tôi tình yêu đáng trân trọng, có người cho tôi cay đắng, đau xót không phai nổi trong tâm trí suốt một thời gian dài thật dài. Tất cả đều rất đau nhưng tôi biết sẽ chẳng gì là mãi mãi, chỉ có dài ngắn thôi.

Xiềng xích thì cũng sẽ mòn rồi vụn vỡ, đôi chân cũng dần được chữa lành. Cảm giác chấp chới về hi vọng, nó đứng không vững, thật khó để nó có thể kéo tôi lên lúc này nhưng chẳng sao cả, thời gian và sự chờ đợi sẽ đem đến kết quả.

Sẹo rồi cũng mờ vết thương vẫn còn đó nhưng đó là thứ để ta học cách đứng lên và yêu thương hết thảy hơn nhứng gì ta yêu, ta đợi...

Miệng hố cứ như sâu thêm, chẳng còn gì để mất cả, lâu quá lâu quá sao tôi chờ nổi đây?  Sao có thể? Tôi nào phải con rối? Mong muốn mãnh liệt, muốn vùng vẫy, muốn đứng dưới ánh nắng, cảm nhận cái bỏng rát của nắng trời trước đây dòng máu đỏ tươi như đang sôi trào mãnh liệt. Với lấy hi vọng toàn một màu xám, tôi đứng dậy, dứt bỏ xiềng xích treo khỏi cổ lại nghe thấy tiếng thét gào trong lòng cùng nỗi nghiện ngập trong bể tình dường như là sợ hãi cầu xin ở lại. Hỡi ôi đáng thương thật đáng thương nhưng làm ơn đi, tình yêu vốn đã vỡ liệu mày đủ kiên nhẫn lần hai?

Tôi nhìn lại nơi đó, cái hố ấy... 

xinh đẹp

 xinh đẹp

 xinh đẹp 

cám dỗ quá nhìn xem

 nhìn xem quay lại đi xin mày xin mày

Tôi nhìn nó tưởng chừng bị thôn miên rồi cũng không dừng nữa, tôi đi rồi lại đi, rồi đợi chờ đợi chờ mãi khi đi lên phía trước, tìm cách để hạnh phúc.

Ngày mai rồi ngày mai sẽ có gì?

 có gì?

 có gì? Hỡi những sự sống đang chờ đợi để lụi tàn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro