19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô gái nhỏ mặc trang phục lộng lẫy, vạt váy voan phá cách đong đưa theo động tác của cô , trong không khí chập chờn ra đường cong ưu mỹ, trên làn váy có những đốm sáng lộng lẫy chớp động.

Giống như công chúa điện hạ bước ra từ truyện tranh, nhất cử nhất động đều có vầng hào quang, khiến người ta không khỏi dán mắt vào.

Thẩm Tần Xuyên nheo đôi mắt thâm thúy .

Đã gần ba tháng kể từ lần cuối gặp cô...

Sau một thời gian không gặp, anh có chút không nhận ra.

" Vị hôn thê cũ này của cậu thật sự xinh đẹp, cậu không có chút nào động tâm nào sao?" Người bạn kia ở bên cạnh châm ngòi thổi gió.

Ánh mắt Thẩm Tần Xuyên di động theo người bên kia , trên mặt nhưng cái gì cũng nhìn không ra.

"Cậu không để tâm, vậy ta tới."

"A."

Thẩm Tần Xuyên cười khẩy, quay người rời đi.

Người bạn kia:"??"

A là có ý gì?

Thẩm Tần Xuyên cùng một người nói  chuyện xong, ánh mắt đảo một vòng trong phòng, nhưng không tìm được cái thân ảnh kia, làm hắn theo bản năng nhíu mày.

Hắn tìm cô làm gì?

Thẩm Tần Xuyên lắc đầu, đem lực chú ý dời đi chỗ khác.

Vài phút sau, Thẩm Tần Xuyên liếc nhìn thấy Linh Quỳnh đang đứng cùng bạn của mình.

Hắn hành động nhanh hơn não, trực tiếp đi đến bên cạnh hai người, ánh mắt lạnh lẽo, khí thế dọa người.

Hai người kia đồng thời nhìn về phía hắn.

Trong ánh mắt người bạn kia đầy vẻ hóng hớt, mà Linh Quỳnh thì tò mò khó hiểu, biểu hiện còn đặc biệt dịu dàng ngoan ngoãn nhu thuận

Thẩm Tần Xuyên đáy lòng bốc lên suy nghĩ không hề nhã nhặn 'Cô ngoan ngoãn cái rắm' .

Thẩm Tần Xuyên cũng không biết tại sao mình lại đi tới đây.

Lúc này không có đường lui, chỉ có thể cắn răng nói: "Tô Miểu Miểu, ta có chuyện muốn nói với cô."

"Thẩm tổng ." Linh Quỳnh ngoan ngoãn kêu một tiếng:"Chúng ta không có gì để nói a."

Nam chính bị làm sao vậy?

Cách xa cô ra một chút không được sao!?

Thẩm Tần Xuyên: "Ta có chuyện muốn nói với cô" Nói xong, anh ta liếc nhìn người bạn gương mặt hóng hớt của mình, giả vờ không hiểu.

Ánh mắt Thẩm Tần Xuyên lạnh lẽo thêm mấy phần, người bạn kia lúc này mới một mặt thất vọng rời đi.

Trước khi đi, anh ta vẫn không quên thổi một nụ hôn gió cho Linh Quỳnh:  "Em gái , lát nữa chúng ta nói chuyện sau."

Linh Quỳnh cười cong mặt mũi, nhưng không có gì đáp lại.

Nụ cười kia vô cùng chói mắt, Thẩm Tần Xuyên có chút....

Hắn cũng không biết tâm tình mình bị làm sao , có chút bực bội.

Thẩm Tần Xuyên cố nén bực bội : "Cô không quay về Tô gia?"

Cô gái lui về sau một bước, cảnh giác nói :  "Thẩm tổng, nếu anh chỉ đơn thuần muốn quan tâm sinh hoạt cá nhân của ta thì không cần, chúng ta bây giờ không có một chút quan hệ nào, không mượn anh quan tâm ta!"

Thẩm Tần Xuyên: "......"

Cô gái lại nói: " Thẩm tổng ,ta đã nói với anh rồi, từ nay về sau chúng ta đường ai nấy đi, không liên quan gì đến nhau nữa."

Anh cứ quanh quẩn trước mặt ta thế này, có biết là ta đang tự lực tự kiềm chế không?

Đây chính là một gia tài di động a....

Sắc mặt Thẩm Tần Xuyên đen thêm vài phần, "Ta muốn giao dịch."

"Giao dịch?"

Linh Quỳnh nhìn anh ta từ trên xuống dưới, ánh mắt đó khiến Thẩm Tần Xuyên cảm thấy khó chịu.

Cô làm gì?

Định giá thịt heo à?

Một giây sau, cô gaia cười hỏi: "Thẩm tổng muốn giao dịch gì?"

" Bà nội rất thích cô."

Linh Quỳnh trên mặt đầy dấu hỏi, "Cho nên?"

Thẩm Tần Xuyên: "Ta cần cô giúp ta ổn định tâm tình của bà nội."

Linh Quỳnh: "Thẩm tổng, không bằng anh nói thẳng ra đi ?"

Mi tâm Thẩm Tần Xuyên cuồng loạn , hít thở sâu một hơi : "Giả làm người yêu giả với ta, đúng giờ đi thăm bà nội."

Linh Quỳnh chớp chớp mắt: "Không phải anh rất chán ghét đính hôn với ta sao, hiện tại có ý tứ gì? Anh thật sự sẽ không..."

Thẩm Tần Xuyên đánh gãy lời cô: " Ta chỉ là vì bà nội , cô đừng nghĩ quá nhiều."

Thân thể bà nội Thẩm có chút không tốt, hơn nữa bởi vì chuyện của hắn và cô, khiến cho hắn mỗi lần đi thăm, bà nội Thẩm đều rất tức giận.

Bà nội Thẩm vốn dĩ thương yêu nhất đứa cháu trai là hắn đây, Thẩm Tần Xuyên cảm thấy mình...... Có chút ủy khuất .

"Chỉ là giả vờ mà thôi." Thẩm Tần Xuyên lạnh lùng liếc nhìn Linh Quỳnh, "Sẽ trả tiền cho cô."

Biểu tình kia, tựa như là nói 'Cô yên tâm, bản tổng giám đốc chướng mắt cô , chỉ bằng cô không đáng để bản tổng giám đốc thích' .

Linh Quỳnh trừng mắt nhìn, tức giận nói: "Ta không phải loại người như vậy."

Thẩm Tần Xuyên vừa có tiền vừa cổ quyền :"Bao nhiêu tiền, cô nói đi."

Linh Quỳnh lâm vào trầm tư.

...... Suy xét tính khả năng của việc mình một chân đạp hai thuyền.

"Thẩm tổng......"

Có người gọi Thẩm Tần Xuyên, hắn trừng linh quỳnh nói: "Cô cân nhắc thật tốt  đi."

......

Thẩm Tần Xuyên bên này vừa đi, Bạch Diệp Vi liền đạp đôi giày cao ngút trời của mình đến, vênh váo hung hăng đứng trước mặt cô.

Linh Quỳnh là có chút sợ ...... Sợ Bạch Diệp Vi muốn cô trả tiền.

"Tô Miểu Miểu ,cô ở nơi này làm gì?" Bạch Diệp Vi đại khái không nhìn thấy vừa rồi cô và Thẩm Tần Xuyên đứng nói chuyện với nhau.

Linh Quỳnh rất khó hiểu: "Vì sao ta không thể ở chỗ này?"

Bạch Diệp Vi khóe miệng mang theo tia châm chọc: " Ta chỉ là tò mò cô vào bằng cách nào thôi , Tô gia hiện tại cũng mặc kệ cô, cô lẻn vào đúng không?"

Kể từ khi cô tự ý hủy bỏ hôn ước, rời khỏi Tô gia rất lâu cũng chưa thấy Tô gia đi tìm cô lần nào , như thể họ muốn để cho cô tự sinh tự diệt.

Linh Quỳnh âm thầm trợn mắt trừng một cái, trên mặt vẫn mang theo nụ cười lễ độ hỏi một câu không liên quan nhưng lại cực kỳ chí mạng : " Bạch tiểu thư đến đây là vì theo đuổi Thẩm Tần Xuyên sao?"

Bạch Diệp Vi: "....."

Trong khoảng thời gian này, cô hoàn toàn không thể gặp được Thẩm Tần Xuyên!

Theo đuổi cái con khỉ.

Hôm nay vất vả mãi mới thăm dò được Thẩm Tần Xuyên sẽ đến ở đây.

Cô vừa tới, chưa kịp trông thấy Thẩm Tần Xuyên, liền trông thấy người phụ nữ này.

"Có thời gian quản việc của ta, không bằng theo đuổi bạn trai đi a." Linh Quỳnh mỉm cười, "Nếu không thì cô lại cho ta 100 vạn, ta giúp cô?" Nam chính xào đi xào lại, vẫn là có thể lại kiếm chút tiền .

Nói đến 100 vạn, Bạch Diệp Vi biến sắc.

Lúc đó làm sao cô ấy biết được rằng người phụ nữ này sẽ thực sự làm chứ .

Kết quả cô gái này không chỉ muốn của cô, còn chạy tới hỏi Thẩm phu nhân thêm 100 vạn.

Thao tác này Bạch Diệp Vi chưa từng gặp qua .

Cô bây giờ còn dám nhắc......

Bạch Diệp Vy hơi kìm nén cơn giận của mình, và nở một nụ cười trang nghiêm: "Tô Miểu Miểu, để xem cô có thể đắc ý được bao lâu."

Linh Quỳnh từ trong thâm tâm nói ra cam đoan :"Ta tận lực đắc ý đến khi Bạch tiểu thư gả vào Thẩm gia."

Linh Quỳnh thản nhiên rời đi , để lại Bạch Diệp Vi tức đến nghiến răng.

......

Linh Quỳnh tìm một cái chỗ ngồi xuống, nhắn tin cho Lục Văn Từ .

[ Miểu miểu vô hạn: Anh nói xem ta làm một người dùng sắc lừa tiền có được hay không?]

[ Lục Văn Từ:??]

Linh Quỳnh đột nhiên gửi một câu như vậy, Lục Văn Từ chả hiểu gì cả.

Dùng sắc lừa tiền?

[ Miêu Miêu vô hạn : Vị hôn phu cũ của ta muốn ta giả làm người yêu với anh ta , để trấn an bà nội của anh ta, sau đó cho ta một khoản tiền. ]

[ Miểu Miểu vô hạn: Anh nói xem , não anh ta  có phải hỏng rồi không? Lúc trước khi đính hôn với ta thì một mực phủi sạch quan hệ, bây giờ lại vội vàng đưa tới cửa. ]

[ Lục Văn Từ:......]

[ Miêu Miêu vô hạn : Ta cảm thấy có thể, lấy được tiền liền chạy. ]

Lừa tiền từ NPC, ta là chuyên nghiệp!

[ Lục Văn Từ:......]

Lục Văn Từ đại khái cảm thấy mình không có cách nào để bày tỏ suy nghĩ của mình về vấn đề này, không dám nói loạn.

Sau đó tin nhắn từ Linh Quỳnh cứ đến không ngừng.

Lục Văn Từ chỉ chọn  một số câu mà anh có thể trả lời để trả lời.

[Miêu Miêu vô hạn: Lát nữa tới đón ta. ] Linh Quỳnh ba ba ba nói xong, ném ra câu này.

[ Lục Văn Từ: Ta phải cùng anh Trần họp, không có thời gian.]

Bên kia không có đáp lại.

Lục Văn Từ đợi vài phút, điện thoại cầm lấy lại thả xuống.

Trần Phương nhìn ra hắn có chút không thích hợp : "Cậu làm sao vậy?"

"Không có việc gì." Lục Văn Từ đặt điện thoại xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro