28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thẩm Tần Xuyên nheo nheo mắt : "Nghe nói cô muốn cạnh tranh hạng mục dự án Bạch Vân?"

Linh Quỳnh gật đầu với cái đầu nhỏ:" Ừm, đúng vậy"

Thẩm Tần Xuyên: " Cô cảm thấy cô có thể thắng ta?"

Cha cô còn biết bản thân không có khả năng cạnh tranh với Thẩm gia, cô lấy đâu ra tự tin như vậy?

Linh Quỳnh bất đắc dĩ khoát khoát tay : "Ta chỉ muốn kế thừa sản nghiệp, đành phải hoàn thành nhiệm vụ ba giao cho ta, ta không có cách nào aa."

Vẻ mặt cô đầy biểu cảm 'Ta không muốn, nhưng ta cũng rất bất lực'.

Thẩm Tần Xuyên:"..."

Thẩm Tần Xuyên:"Hy vọng đến lúc đó cô đừng có khóc."

Thẩm Tần Xuyên xong câu đó, lướt qua cô đi vào bên trong.

Linh Quỳnh ở phía sau trợn mắt trừng một cái, còn không biết ai mới là người phải khóc đâu.

Hứ!

Quả nhiên NPC vẫn được ưu ái người chơi!

Nếu như xoát độ hảo cảm của bà nội Thẩm nhiều một chút, nói không chừng còn có thể gϊếŧ chết nam chính, kế thừa ngôi vị hoàng đế luôn.

Linh Quỳnh vui vẻ mơ mộng giữa ban ngày, mở ra chạy chậm xe rời đi.

Ngay sau khi cô đi không bao lâu, bên ngoài đã có người treo một tấm biển mới.

Viết:

Tô Miểu Miểu và chó không được vào.

Nếu Linh Quỳnh nhìn thấy nó, cô chỉ có thể sẽ trợn tròn mắt.

Tô Miểu Miểu liên quan gì đến ta-Linh Quỳnh a!

. . .

Trong thành phố vừa mưa xong, đường phố ẩm ướt, người đi lại thưa thớt, xe cộ qua lại lăn lộn trên vũng nước bên đường.

Bạch Diệp Vi mặc một bộ đồ tinh tế cùng hương thơm thoang thoảng, đẩy cửa lớn quán cà phê đi vào.

Cô dùng ngón tay kéo chiếc kính râm xuống, lướt đến người mình đang tìm, dùng đầu ngón tay đẩy chiếc kính râm ra, ngẩng đầu và ưỡn ngực, kiêu hãnh bước tới.

Khí thế ngời ngời!

"Tìm ta làm gì?"

Cô gái đối diện cười chào hỏi: "Bạch tiểu thư, ngồi xuống nói chuyện đi."

Bạch Diệp Vy nhìn xung quanh xoay mông một cái ngồi xuống, không tháo kính râm ra đem khí thế toàn bộ triển khai.

"Xin chào, quý khách cần gì ạ?" Người phục vụ đi tới hỏi.

"Không cần" Bạch Diệp Vi trực tiếp từ chối, sau khi người phục vụ rời đi, cô nhìn người đối diện:"Cô  kêu ta tới đây làm gì, mau nói đi."

"Bạch tiểu thư, ta tới giúp cô, cô làm gì mà hung hăng như thế ?"

"..." Giúp ta tiêu tiền?

Cô mà tơi tìm mình chắc chắn không có chuyện tốt.

Bạch Diệp Vi bây giờ cũng hiểu một điều, cô ấy thực sự không thích Thẩm Tần Xuyên.

Không có chuyện này, Bạch Diệp Vi lại không có ghét cô như trước đây nữa.

Nhưng cũng không thích cô cho lắm, ngẫm lại 100 vạn kia. . . Vẫn cảm thấy cô rất đáng ghét.

"Cô thực sự muốn gì?"

"Không phải cô muốn đuổi theo Thẩm Tần Xuyên sao?" Linh Quỳnh ôm mặt cô:"Ta giúp cô."

"Cô giúp ta?"

"Đúng vậy a."Đôi mắt đen nhánh của cô gái nhỏ tràn đầy chân thành :" Ta theo đuổi người rất có kinh nghiệm, yên tâm, ta tuyệt đối chuyên nghiệp."

"...."

Tại sao cô lại cảm thấy khó tin như vậy?

......

Hạng mục Bạch Vân là hạng mục rất lớn, người có chút thực lực đều muốn lấy được miếng bánh thơm ngon này.

Vạn nhất phía trên mắt mù thì sao?

Tất cả mọi người đều cho rằng lần này kẻ thù lớn nhất chính là Thẩm Tần Xuyên, nhưng mà ai biết đoàn đội của Thẩm Tần Xuyên đến rồi , cũng không thấy bóng dáng của Thẩm Tần Xuyên đâu.

Kẻ thù lớn nhất hóa ra lại là Tô gia ,trước đó đã ra hiệu 'muốn bỏ cuộc', điều này khiến một nhóm người tức giận.

Lúc trước đã nói muốn ra khỏi, nên khi Tô gia đến bọn hắn cũng tưởng rằng chẳng qua chỉ để tượng trưng thôi

Ai mà người ta có chuẩn bị mà đến.

Thẩm Tần Xuyên không có ở đó, mặc dù không có Thẩm gia quậy phá, nhưng lúc Linh Quỳnh xuất chiêu xong,bọn họ không biết quyết định như sao.

Mãi cho đến khi kết thúc, Thẩm Tần Xuyên mới chạy tới.

Linh Quỳnh mang theo đoàn đội, cười cười nói nói đi ra, vừa vặn cùng đụng trúng.

Thẩm Tần Xuyên sắc mặt tái xanh, nhìn lại có chút chật vật, lúc này híp mắt nhìn nàng, tất cả đều là ánh mắt nguy hiểm.

Người đối diện một chút cũng không sợ hãi, cười chào hỏi: "Thẩm tổng, thật xin lỗi, xem ra ta phải về nhà kế thừa sản nghiệp rồi."

"Tô Miểu Miểu! !"

"Gì?"

"CÔ giỏi lắm!" Lúc trước hắn còn không hiểu nữ nhân này đột nhiên chạy đi gặp bà nội để làm gì, thì ra là dùng tình cảm đối phó hắn.

"Ta cũng cảm thấy ta rất lợi hại, dù sao ta cũng vì hạng mục mà bỏ ra nhiều thời gian như vậy, nếu không có hồi báo thì thật là tàn nhẫn với ta."

Thẩm Tần Xuyên nghiến răng, "... Cô biết ta không phải nói về chuyện này."

"Vậy Thẩm tổng nói cái gì?" Linh Quỳnh vẻ mặt ngây thơ cùng khó hiểu khiến cho người ta không thể hoài nghi.

Thẩm Tần Xuyên nhất thời có chút nghi ngờ,  chẳng lẽ là mình nghĩ sai, chỉ là trùng hợp......

Thế nhưng là làm sao trùng hợp như vậy?

Thẩm Tần Xuyên sau đó nghe người ta nói tình hình lúc đó.

So với cách làm việc lúc trước cửa Tô gia hoàn toàn không giống, rõ ràng người ta lúc ấy nghe cô nói xong, đã hướng về phía cô rồi.

Coi như lúc ấy hắn ở đây, cũng không nhất định có thể lấy được dự án này.

Thẩm Tần Xuyên càng hoài nghi mình bị cầm chân, thật ra chỉ là trùng hợp.

Đã nắm chắc trong tay, cô không cần thiết vẽ vời thêm chuyện. . .

Linh Quỳnh đúng thật không làm gì cả, cô chỉ bán một số điểm yếu của Thẩm Tần Xuyên và cho Bạch Diệp Vy một số lời khuyên mà thôi.

Do đó mới khiến cho hôm nay Thẩm Tần Xuyên hơi chậm trễ một chút.

Cái não của Bạch Diệp Vi chỉ yêu đương, bị Linh Quỳnh vừa tẩy não xong, đầy trong đầu đều đã là Thẩm Tần Xuyên.

Cô thật sự không muốn gài bẫy Thẩm Tần Xuyên lâu, cô chỉ khiến anh đến muộn một lúc mà thôi.

Cô rất tự tin vào khả năng của mình, cô không sợ Thẩm Tần Xuyên chút nào.

Chẳng qua là muốn nhân cơ hội kiếm chút tiền, tiện thể làm loạn tâm lý của hắn mà thôi.

Không nghĩ tới Bạch Diệp Vi còn rất lợi hại, kéo tới khi kết thúc mới cho hắn xuất hiện.

. . .

Linh Quỳnh giành được hạng mục, cha Tô cả người mông lung.

Ông lúc đó chỉ nghĩ là chính cô làm ra chuyện mất mặt, nên để cô đi đối mặt Thẩm Tần Xuyên, để cho hắn dạy cho cô một bài học nhớ đời mà thôi.

Ai biết rằng cô thực sự có thể đem Thẩm Tần Xuyên đè xuống, cho mình đi lên.

Cha Tô phát hiện mình đối với đứa con gái thứ hai này hiểu quá ít. . .

Cha Tô để cho người khác tiếp quản hạng mục, Linh Quỳnh không cảm thấy bất mãn, chỉ là lao vào văn phòng cha Tô một chút.

"Làm sao? Mất hứng?"

"Cái gì?"

"Ta để cho người khác tiếp nhận hạng mục, có phải con bất mãn hay không?"

"Ta không có bất mãn a." Linh Quỳnh Quỳnh ngoan ngoãn hỏi: "Cha xem, nhiệm vụ của ta đã hoàn thành, khi nào thì có thể kế thừa sản nghiệp?"

"...."

Cha Tô chính là cố ý, muốn nhìn một chút phản ứng của cô.

Kết quả điều cô quan tâm hoàn toàn không phải là hạng mục, mà là vị trí người thừa kế.

Toàn bộ công ty là của cô, thì là một hạng mục có là gì.

Nghĩ đến còn rất tốt.

Cha Tô vẫn tỏ vẻ không hài lòng, nhưng vẫn sắp xếp một công việc khác cho Linh Quỳnh.

Linh Quỳnh ở công ty đã gây được tiếng vang nhỏ, trong tay cô có tiền tiêu vặt, khi mình vui vẻ xong, chỗ còn lại mới lấy ra rút thẻ.

Chẳng qua tỉ lệ rớt cảm động. . .

Cô rút được một chương trình tạp kỹ.

Nuôi con thật là khó a.

Lục Văn Từ bên này vừa hoàn thành công việc của đoàn làm phim, chưa kịp nghỉ ngơi, lại bị Trần Phương  đóng gói nhét vào một chương trình tạp kỹ.

Chờ anh quay xong hai tập, đã là hơn nửa tháng sau, cuối cùng anh cũng có vài ngày để nghỉ ngơi.

Anh từ sân bay đi ra , tránh đám đông và đợi trợ lý đến đón.

"Nhóc con, làm gì vậy?"

Lục Văn Từ bị vỗ vai, anh theo bản năng quay đầu lại, không có ai ở đó, anh quay đầu nhìn sang bên kia.

Cô gái nhỏ khoác vai anh, nghiêng đầu nhìn anh, nụ cười như gió xuân lướt qua mặt, gợn sóng lăn tăn trong lòng hồ.

"Sao cô lại ở đây?" Lục Văn Từ trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, anh căn bản không chú ý tới Linh Quỳnh đang nói cái gì.

"Đón anh a."

Lục Văn Từ khó hiểu : "Làm sao cô biết hôm nay tôi về?"

Linh Quỳnh ngữ khí rất tự nhiên: "Trần Phương nói hôm nay anh về."

Lục Văn Từ: ". . ."

Anh Trần tại sao phải nói với cô về lịch trình của mình.

Có phải anh là hiểu lầm cái gì rồi không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro