30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hương rượu nhẹ xen lẫn mùi mộc hương nào đó, đã thoang thoảng mang theo giấc mơ của Linh Quỳnh bay đi.

Khi mở mắt ra, cô thấy người nằm bên cạnh mình.

Lục Văn Từ chống cằm, chăm chú nhìn cô, trên mặt không có biểu tình gì, có chút lạnh lùng.

Linh Quỳnh do dự, kéo chăn, khẩn trương nuốt nước miếng :" cái kia...... Chuyện tối ngày hôm qua, ta có thể giải thích."

Lục Văn Từ đè chăn lại: "Em cứ kéo chăn như vậy, anh không che được nữa đâu."

"......"Linh Quỳnh lúng túng buông tay ra, lùi về phía bên cạnh.

Xong rồi !...

"Anh tự nguyện." Lục Văn Từ nhẹ giọng nói: "Anh không có say."

Linh Quỳnh:"...."

........

8 tiếng trước.

Linh Quỳnh đem người nhét vào trong chăn ,đơn giản chăm sóc anh một chút, tạm thời hào phóng đem giường tặng cho anh, ra bên ngoài ngủ.

Ai biết, một lúc sau, Lục Văn Từ đột nhiên xuất hiện ở cửa, quần áo xộc xệch và đứng đó với đôi chân trần.

Anh không nói gì, không làm gì, chỉ nhìn cô.

Linh Quỳnh không hiểu anh muốn làm gì, bất quá dáng vẻ Lục Văn Từ lúc đó rất mê người.

Cô không nhịn được......liếc nhìn thêm vài lần.

Sau khi thưởng thức một phen , đẩy anh trở lại phòng  với tâm tình của một người cha già.

Cô thề, cô thực sự không có tâm tư nào khác.

.....

Trở lại hiện tại.

"Cảm ơn em trong khoảng thời gian này giúp đỡ anh." Lục Văn Từ nghiêng đầu nhìn cô.

Linh Quỳnh: "a...... Ân."Ai mà không thích cái đẹp chứ.

Linh Quỳnh tự tay sờ sờ quần áo, muốn mặc lại.

Luôn cảm thấy không khí này không đúng lắm.

Lục Văn Từ không ngăn cản cô, nhìn cô mặc quần áo vào rồi chuồn ra ngoài như một tên trộm.

Chờ Lục Văn Từ ra ngoài, Linh Quỳnh chuẩn bị xong bữa sáng và đang ngồi trên bàn ăn, ôm khuôn mặt nhỏ ngẩn ngơ.

Nhìn qua có chút lo lắng.

"Về sau khi nào em muốn đều có thể nói với anh, anh sẽ tận lực thỏa mãn em."

"Không phải, anh có ý gì?" Nói cứ như cô đang ở quán bar chơi gái vậy?

Lục Văn Từ bưng cháo trong bát sứ màu trắng, hơi nóng bốc lên che khuất dáng vẻ của anh: "Em không cần xấu hổ, anh sẽ không hỏi em bất cứ điều gì."

Hắn biết hoàn cảnh của mình, cùng Tô gia môn không đăng hộ hối, cho nên cũng không dám kỳ vọng điều gì.

Ý của Lục Văn Từ chỉ là muốn làm đối tác hỗ trợ lẫn nhau.

Hắn không có bất kỳ ý kiến gì, rất vui lòng.

Linh Quỳnh: "......"

Cô cũng chưa nói cái gì a.

Làm sao hắn lại nói như vậy?

Lục Văn Từ cảm thấy Linh Quỳnh phá lệ trầm mặc, trước đây cô nói rất nhiều, nhưng mà hôm nay còn không nói được vài câu.

Ăn sáng xong, Lục Văn Từ đem chén bát dọn dẹp sạch sẽ.

Lúc đi ra, hắn nhìn Linh Quỳnh, rất nghiêm túc nói: "Khi nào em cảm thấy chán anh, nói một câu với anh là được, anh sẽ tự mình rời đi."

Lục Văn Từ nói xong cũng vào phòng.

Trong đầu Linh Quỳnh nhảy ra một dấu chấm hỏi cực lớn.

Không phải.

Nàng sao có thể chán ghét hắn chứ?

Còn có thể đi đâu tìm tiểu khả ái như vậy!

Cô chỉ đang nghĩ với tình hình phát triển hiện tại của hai người thì vẫn chưa nên yêu đương, cuối cùng có thể coi là HE không?

Hình như cũng có người cưới trước yêu sau......

Vậy cô hẳn là cũng có thể a!

Linh Quỳnh nghĩ chuyện tối ngày hôm qua, kéo bảng hướng dẫn ra liếc nhìn, tấm ' mười ba giờ đêm ' kia đã thay đổi.

Giao diện có chút giống phong cách của khách sạn trước đó, nhưng tổng thể có vẻ lớn hơn.

Linh Quỳnh xấu hổ đóng cuốn sách ảnh lại, tim cô đập không ngừng, cô vẫy bàn tay nhỏ bé của mình để quạt gió.

Một lát sau, cô lại mở ra.

Đóng lại.

Mở ra.

Đóng lại.

Mở ra.

Lặp đi lặp lại nhiều lần, Linh Quỳnh cảm thấy mình có tiểu khả ái như vậy, chính là một niềm hạnh phúc.

Linh Quỳnh bụm mặt, tâm tình dâng trào, pháo hoa ở trong đầu bắn ra không ngừng.

Lục Văn Từ đi ra nhìn thấy cô gái nhỏ hai tay bụm mặt, giống như muốn vùi vào trong đầu gối, bả vai còn bất chợt co rúm lại.

Trái tim Lục Văn Từ đột nhiên bị thắt chặt, tối hôm qua là hắn quá ích kỷ rồi sao?

"Em... Em không sao chứ." Lục Văn Từ thanh âm có chút run rẩy, vừa sợ hãi vừa khẩn trương.

Anh đưa tay ra, nhưng không dám chạm vào cô, vì vậy lại từ từ thu lại, đứng thẳng người.

Linh Quỳnh ngẩng đầu lên và bắt gặp ánh mắt của anh.

Lục Văn Từ không nhìn thấy nỗi buồn trên khuôn mặt cô, chỉ có đôi mắt sáng và nụ cười rạng rỡ.

Cô tự tay kéo vạt áo hắn lại , thanh âm mềm nhũn: "Tối hôm qua anh hôn em không có kỹ thuật gì, em còn chưa cảm nhận được gì khi hôn, anh qua đây để em cảm nhận lại chút."

Lục Văn Từ: "!!"

Lục Văn Từ: "???"

Lục Văn Từ không thể từ chối giọng điệu gần như quyến rũ đó, cô nói gì cũng muốn đồng ý.

Cô muốn cái gì đều cho.bỏ

Muốn cái mạng này anh cũng cho.......

"Anh diễn hôn bao giờ chưa?"

"Chưa từng."

"Thảo nào."..

"...."

Lục Văn Từ cảm thấy rằng cô đang ghét mình.

"Em không tức giận sao!?"

"Tại sao em phải tức giận?" Linh Quỳnh ngồi ở trên người Lục Văn Từ, ôm lấy cổ hắn, chỉ huy hắn: "Ôm em vào trong."

Lục Văn Từ đem người ôm vào phòng ngủ.

Linh Quỳnh lại chỉ huy hắn lấy quần áo.

"Anh còn tưởng em tức giận." Lục Văn Từ lấy bộ quần áo cô muốn đưa ra.

Khi anh vừa bước ra và nhìn thấy cảnh đó, trái tim anh gần như ngừng đập.

Linh Quỳnh khẽ hừ một tiếng: "Không ai có thể ép buộc em làm chuyện em không muốn."

Lục Văn Từ cẩn thận suy nghĩ về điều đó, đêm qua cô thực sự không từ chối mình.

Linh Quỳnh đổi một bộ quần áo, lôi kéo Lục Văn Từ đi ra ngoài, lúc xuống lầu, lại bắt Lục Văn Từ cõng cô xuống.

Lục Văn Từ ngồi xổm người xuống, để cho cô trèo lên.

Cô gái nhỏ ôm cổ hắn, thổi thổi vào tai hắn.

"Đừng lộn xộn." Tai Lục Văn Từ phiếm hồng, quay đầu nhìn cô.

Nào ngờ cô gái nhỏ đột nhiên kéo khẩu trang của anh ra, hôn lên môi anh một cái: "Chúng ta yêu đương đi."

Giọng nói của cô gái lọt vào tai, trong trẻo lanh lảnh, cuộn trào tận đáy lòng, khơi dậy từng tầng gợn sóng.

Hắn dừng tại chỗ hồi lâu, quay đầu lại tiếp tục đi xuống, "Anh không phù hợp."

"Ai nói?"

"......"

Hắn tự biết.

Vị hôn phu cũ của cô là thân phận gì? Người như vậy mới xứng đôi với cô ..

"Anh thực sự không phù hợp." Lục Văn Từ nói: "Chúng ta cứ như vậy ở chung không phải rất tốt sao?"

Hắn không muốn thực sự lún quá sâu vào mối quan hệ này, cuối cùng vẫn không thay đổi được kết cục của cả hai.

Linh Quỳnh đột nhiên kéo lan can bên cạnh, Lục Văn Từ bị ép dừng lại.

Linh Quỳnh: "Hôm nay nếu anh không đồng ý, chúng ta đành ở đây đến khi anh đồng ý."

Lục Văn từ: "......"

Cũng quá ngây thơ rồi.

"Em buông ra trước đi."

Linh Quỳnh: "Anh đồng ý em mới buông ra, nếu không... Anh chặt tay em đi!."

Lục Văn Từ:"..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro