36 Tu dưỡng chim hoàng yến

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Chim hoàng yến: Ý đại khái na ná Sugar baby. Dành cho bạn nào không biết Sugar baby là gì thì đó là những cô gái xinh đẹp được bao nuôi, sẽ làm mọi thứ người kia cần, đáp ứng cả thể xác lẫn tinh thần. Người kia chỉ cần cho tiền là đủ.

"Là nơi này sao?"

"Chắc vậy......"

"Nhìn giống nhà hoang như vậy......"

"Kệ đi, chuyện đó không quan trọng lắm đâu."

Trong cuộc trò chuyện giữa hai người, Linh Quỳnh đứng giữa bị người đàn ông  kéo qua một cách thô lỗ.

"Mày ở yên đây nghe chưa? Người đàn ông tỏ vẻ hung dữ: "Còn dám chạy trốn thì cứ đợi đó mà chuẩn bị quan tài cho bố mày đi."

Nam nhân lốp bốp nói một đống, phần lớn là đe dọa.

Nói xong, đẩy cô vào trong, lớn tiếng mắng: "Mau vào đi."

Xuyên qua cánh cổng sắt chằng chịt dây leo, Lăng Quỳnh nhìn thấy cỏ dại trong sân gần như ngập cả đường đi, hoang vắng như nhà ma không người ở, tràn đầy u ám.

Làm gì có ai sống ở nơi như thế này?

Còn vì sao cô  lại ở đây?

Ôi.

Đây là một câu chuyện dài.

Vốn cho rằng khi kết thúc nhiệm vụ, sẽ trực tiếp thoát khỏi trò chơi, hoặc có khu vực trung gian để nghỉ ngơi.

Kết quả......

Không có!

Cô tỉnh lại đã ở trong phó bản mới.

Vinh Diệu vẫn còn nói rất lí kiểu——

【 Tình yêu, tỷ không có nói là muốn ra khỏi trò chơi nghỉ ngơi, vậy là ngầm thừa nhận là tỷ muốn tiếp tục trò chơi a.】

【 Nếu tỷ cần nghỉ ngơi, tỷ phải nói từ lúc kết thúc phó bản trước đó chứ.】

Linh Quỳnh bùng nổ tại chỗ, đem Vinh Diệu cùng người sáng lập trò chơi chửi đến máu chó đầy mặt.

Mắng xong cũng chỉ có thể tạm thời tiếp nhận.

Dù sao tới cũng tới rồi......

"Phó bản trước kia sẽ như thế nào?"

【 Tình yêu, khi tỷ thoát khỏi trò chơi là trạng thái gì, trò chơi sẽ ngưng lại ở trạng thái đó.】

"Lưu trữ ?"

【Có thể hiểu như vậy. 】

Thao tác trò chơi rất bình thường, Linh Quỳnh có thể tiếp nhận, chỉ là người trong game.....

Nghĩ lại vẫn thấy tiếc.

【Tình yêu, tỷ phải tích cực lên , tỷ sẽ gặp được người tốt hơn.】

Linh Quỳnh nghiêm túc gật đầu: "Ngươi nói không sai."

......
Linh Quỳnh mới vừa vào phó bản liền tham gia tang lễ của nữ chính .

Vâng đúng vậy.

Cô lại tham gia tang lễ của nữ chính.

Người khác là đạp mây bảy màu sống lại, nhưng cô lại không giống, cô trời sinh đạp lên linh bài nữ chính đi lên.

Nguyên chủ cùng nữ chính là bạn học kiêm bạn cùng phòng, bất quá so với nữ chính tỏa sáng rực rỡ thì nguyên chủ có chút trong suốt, không ai để ý.

Nam chính cùng nữ chính cũng là bạn học, hai người đã yêu đương một đoạn thời gian, bất quá hai người này suốt ngày cãi nhau ầm ĩ, chia tay không đến 10 lần cũng có 8 lần.

Lần này, nữ chính đột nhiên triệt để 'chia tay' với nam chính,nam chính sụp đổ.

Bản thân nguyên chủ và nam chính cũng không có quan hệ gì nhiều, cùng lắm là quen biết nhau thôi.

Mà trong khoảng thời gian nữ chính qua đời này, nam chính thất hồn lạc phách, mất hồn mất vía, cùng nguyên chủ gặp qua mấy lần.

Nguyên chủ vì 'tình cảm bạn học' và việc nữ chính ở ký túc xá đối xử với mình rất tốt nên nguyên chủ mấy lần an ủi nam chính.

Nhưng mà ai biết, nam chính không biết sợi gân nào không đúng, đột nhiên bắt đầu theo đuổi nàng.

Nguyên chủ lúc trước là không thích nam chính .

Về sau khi cô thích nam chính, lại phát hiện hết thảy chỉ là âm mưu.

Nam chính nghi ngờ rằng cái chết của nữ chính có liên quan đến cô , nói rằng đó là do cô nói điều gì đó khiến nữ chính tự sát.

Vì vậy, làm tất cả những điều đó, chỉ để trả thù cô.

Nguyên chủ cũng rất: "???" Mắc mớ gì đến cô?

Nguyên chủ chết rất thảm, dù sao đã thích nam chính, nam chính ngược lại không chỉ muốn hành hạ thể xác mà còn ngược đãi cả tinh thần của cô.

Như thế này có thể sống tốt sao?

Linh Quỳnh: "......"

Tác giả offline làm cho kịch bản đều trở nên không có lôgic đến thế sao?

Về phần tại sao cô lại ở đây vào lúc này..

Cô hiện tại tên Diệp Khinh Đường, có người cha nghiện cờ bạc, ở bên ngoài nợ không ít tiền.

Hôm nay tan học, bị bọn đại ca xã hội đen trói lại, tiếp đó liền bị bắt đến ở đây.

Bảo cái gì mà cô phải thay cha trả tiền.

Linh Quỳnh rất muốn trốn.

Cha Diệp Khinh Đường nợ tiền, cùng với cô -Linh Quỳnh có liên quan gì a?

Thế nhưng là Vinh Diệu đột nhiên xuất hiện, nói mục tiêu công lược đã chọn xong, ở ngay chỗ cô sắp bị bắt đến đó.

Tiếp đó cô cũng chỉ có thể ủy khuất một chút, bị trói tới đây.

Nói trắng ra, chính là bị bán.

Linh Quỳnh thử đẩy cửa sắt ra dưới cái nhìn chăm chú của 2 tên kia.

Cửa sắt không có vết rỉ, cũng không khóa, đẩy xong liền mở ra.

Tiếng kẽo kẹt, trong sân cỏ dại mọc um tùm, tăng thêm một chút cảm giác quỷ dị.

Linh Quỳnh giẫm lên cỏ dại đi vào trong, hai người đàn ông bên ngoài cũng không vào theo, đoán chừng là muốn xem cô đi vào có vấn đề không.

Đi qua khoảng sân rộng lớn có một ngôi biệt thự, cũng bị dây leo quấn quanh, nếu như không phải hoàn cảnh không đúng, kỳ thực là mỹ cảnh hiếm gặp.nếu không phải hoàn cảnh không thích hợp, kỳ thật cũng khá tốt.

Cửa chính biệt thự khép hờ, một luồng khí lạnh từ khe hở phả ra.

Linh Quỳnh: "......"

Mẹ!

Sẽ không phải là nhà ma thật đấy chứ?

Người mà cô muốn tìm không phải là ma hay quỷ đấy chứ?

Có chút sợ...... hay là chạy đi a.

.....

Không thể chạy được.

Trốn được mùng một, tránh không khỏi mười lăm.

Mục tiêu công lược chỉ có một, cô lại không đổi .

Linh Quỳnh thở dài, cam chịu số phận, đẩy cửa bước vào.

Trong biệt thự tối đen như mực, tất cả cửa sổ đều treo màn cửa vừa dầy vừa nặng, một tia sáng cũng không chiếu vào được.

Linh Quỳnh ôm cánh tay, đảo mắt và nhìn xung quanh.

Cô dạo qua dưới lầu một vòng, nhưng không thấy bóng ma nào.

Tầng trên cũng giống như tầng dưới, được treo những tấm rèm nặng nề,  tạo nên không gian có phần hắc ám, âm trầm.

Linh Quỳnh ở trên hành lang, vén rèm lên và nhìn ra bên ngoài

"Cô tên Diệp Khinh Đường phải không?"

Đột nhiên vang lên âm thanh, dọa Linh Quỳnh nhảy dựng lên một cái.

Ba chữ Diệp Khinh Đường bay vòng vòng trên đỉnh đầu, rồi đập vào đầu cô.

Coi chính là Diệp Khinh Đường, Diệp Khinh Đường chính là cô.

Linh Quỳnh quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh.

Một người phụ nữ mặc váy đen đứng ở cuối hành lang, xuất hiện vô thanh vô tức, quỷ dị giống như biệt thự này vậy.

Quá dọa người.

Linh Quỳnh che ngực, cảnh giác hỏi: "Bà là?"

Người phụ nữ mặc váy đen hoàn toàn không trả lời, sải bước đi tới phía cô trực tiếp cầm tấm rèm mà Linh Quỳnh mở ra kéo xuống, sau đó nhìn cô một cái.

Người phụ nữ mặc váy đen có khuôn mặt xảo quyệt và xấu xa, rũ xuống và vô cảm, rất giống mụ phù thủy độc ác trong phim truyền hình

Thanh âm mụ phù thủy cứng ngắc, "Đi theo ta."

Linh Quỳnh: "..."

Luôn cảm thấy như mình đụng phải ma quỷ gì đó rồi a.

Hù chết baba!
......

Mụ phù thủy đưa Linh Quỳnh vào một căn phòng, phong cách giống hệt bên ngoài, tối tăm và u uất.

Mụ phù thủy giống như cô giáo chủ nhiệm nghiêm khắc, đầu tiên là nhìn cô từ đầu đến chân, sau đó bắt đầu nói những điều cần chú ý.

"Nhiệm vụ của cô là đi theo thiếu gia, thiếu gia có bất kỳ nhu cầu gì cô đều phải thỏa mãn, bao gồm thân thể của cô."

Linh Quỳnh con mắt chớp chớp, không nói gì.

Quả nhiên là cô bị bán a!

Mụ phù thủy tiếp tục nói: "Thiếu gia ghét ánh sáng, cho nên không thể mở rèm, cũng không thể ồn ào, thiếu gia cần yên tĩnh, không thể..."

Có quá nhiều việc không thể làm, Linh Quỳnh ngoan ngoãn giơ tay: "Có thể cho ta một cuốn sổ tay được không? Quy tắc nhiều quá."

Cái này không được phép, cái kia không được phép.

Thiếu gia nhà các người là thứ đồ chơi gì?

Sắc mặt phù thủy càng khó coi hơn, "Ta chỉ nói một lần, không nhớ được đó là chuyện của cô."

"Ồ"

Linh Quỳnh lấy ra điện thoại di động, mở ra ghi âm, làm một động tác mời: "Bà nói đi."

Mụ phù thủy:"...."

Mụ phù thủy lườm cô một cách dữ dội,  tiếp tục nói một tràng nhanh chóng.

Nói xong, bà lại tiếp :"Tịch thu điện thoại."

"Hả?" Cô gái vô tội chớp chớp mắt:
" Đây là điện thoại của ta."

"Vì sao cô lại đến đây?" Mụ phù thủy cười lạnh: "Cô không có quyền lựa chọn, đưa đây."

Linh Quỳnh gãi cằm, suy nghĩ vài giây rồi đưa điện thoại ra.

"Từ nay về sau cô sẽ sống ở đây, hôm nay không có việc gì cần cô phải làm, không có việc gì thì đừng ra khỏi phòng."

Nói xong, mụ phù thủy bỏ đi, đóng cửa lại 'rầm' một tiếng.

Linh Quỳnh sau đó thong dong lấy từ trong túi ra một chiếc điện thoại khác.

Thời đại này ai mà không có hai cái điện thoại!

......

Linh Quỳnh tìm được công tắc đèn bên trong phòng, thế nhưng mà nhấn nửa ngày, độ sáng như cũ.

Đại khái chính độ sáng khoảng 5W, rất tối.

Tong phòng còn tuyệt hơn ở ngoài , bốn phía đều là tường, căn bản không có cửa sổ.

"......"

May mắn thay, ngoại trừ đèn tối mù và không có cửa sổ ra, mọi thứ còn lại đều tốt.

Luôn cảm thấy rằng bản thân đã bước vào một phó bản kỳ lạ

Nhập gia tùy tục.....

Ngủ trước một giấc a.

Vạn nhất một hồi nữa phải đánh quái thì dở.

Linh Quỳnh ngủ đến 11h khuya , cô sờ sờ cái bụng đang cồn cào của mình, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi nhăn lại.

"Không có cơm tối sao...."

Này là quá đáng lắm rồi nha!

Linh Quỳnh mở cửa ra ngoài, hành lang ngoài cửa tối om không một ánh đèn, cô lấy điện thoại ra chiếu sáng.

Hành lang của căn biệt thự này cực dài, lại còn thiết kế cực nhiều lối rẽ.

Linh Quỳnh đi nửa ngày, cảm giác đại khái là...... Lạc đường.

Tên ngu xuẩn nào đã thiết kế ra vậy.

Linh Quỳnh một bên mắng, một bên tìm đường.

Tại lúc Linh Quỳnh sắp chống đỡ không nổi, muốn đi chết để qua ải thì nhìn thấy phía trước là một người với dòng chữ lớn trên đỉnh đầu—— Thẩm Hàn Đăng.

Linh Quỳnh: "......"

Tốt, đây chính là mục tiêu công lược mà cô muốn tìm.

Người đứng ở đó mặc bộ đồ ngủ màu trắng, dùng chân trần giẫm lên thảm, hướng về phía tấm rèm, lẳng lặng đứng ở đó, không biết đang nhìn cái gì.

Nếu không phải trên đầu ba chữ vàng óng ánh , thực sự có chút đáng sợ.

Không khác gì nửa đêm thức dậy và đụng phải một bóng ma mặc đồ trắng ngoài hành lang.

Linh Quỳnh nhìn tới nhìn lui, và cẩn thận di chuyển qua.

Khi khoảng cách rút ngắn, Linh Quỳnh cũng thấy rõ tướng mạo Thẩm Hàn Đăng.

Đó là một khuôn mặt xen lẫn thiếu niên và thanh niên, có cả sự trưởng thành của thanh niên và sự trẻ con của thiếu niên.

Linh Quỳnh nuốt nước bọt, và đôi mắt cô bắt đầu tỏa sáng.

"Ta là người mới tới." Lăng Quỳnh rất ngoan ngoãn giới thiệu: "L... Diệp Khinh Đường."

Thẩm Hàn Đăng trầm mặc không nói, ánh mắt tối như mực, thâm trầm không thấy đáy.

Linh Quỳnh: "..."

Thẩm Hàn Đăng: "..."

Bầu không khí có chút lúng túng.

Dòng chữ trên đỉnh đầu Thẩm Hàn Đăng nhạt dần, trước sau chỉ có mười mấy giây, liền hoàn toàn biến mất hẳn.

Xung quanh đột nhiên chìm vào bóng tối, Linh Quỳnh không còn cách nào khác đành phải mở màn hình điện thoại lên.

Người vừa đứng trước mặt cô bây giờ cách cô vài mét.

"???"

Đây là quỷ a?

Linh Quỳnh suy nghĩ một chút, theo sau:"Anh biết xuống lầu đi đường nào không?"

Thẩm Hàn Đăng vẫn không có phản ứng, tiếp tục đi lên phía trước.

"......"

Câm điếc?

Không đúng...... Mụ phù thủy kia không nói thiếu gia nhà bà bị câm điếc a.

Thẩm Hàn Đăng ngoặt hai ngã rẽ, đột nhiên giơ ngón tay chỉ một phương hướng.

Linh Quỳnh đi theo nhìn sang, Thẩm Hàn Đăng xoay người rời đi.

Linh Quỳnh kéo lại hắn, nhỏ giọng nói: "Nơi này rất kỳ quái, anh cùng ta đi xuống đi."

Thẩm Hàn Đăng bị Linh Quỳnh kéo cổ tay, hắn có phản ứng rất lớn, hất cô ra, "Đừng đụng vào ta!"

Giọng nói Thẩm Hàn Đăng rất êm tai, nhưng chính là có chút hung dữ.

Không phải câm điếc nha......

"Thực xin lỗi, ta có chút sợ hãi, không biết anh có thói quen này." Linh Quỳnh thanh âm mềm nhũn, thành khẩn xin lỗi.

Thẩm Hàn Đăng xoa xoa cổ tay, không nói nữa.

"Ta hôm nay mới tới, nơi này không quen thuộc, đói bụng quá, anh  thật sự không thể dẫn ta xuống sao?"

Ánh sáng từ màn hình điện thoại di động tỏa ra yếu ớt, vẫn có thể chiếu rõ ánh mắt chờ mong cùng mềm mại của cô gái nhỏ.

Ở trong hoàn cảnh như vậy, liền lộ ra đặc biệt đáng thương.

Thẩm Hàn Đăng xoa xoa cổ tay và nhìn cô chằm chằm gần một lúc.

Sau đó  nhấc chân và đi về hướng anh vừa nãy chỉ.

Linh Quỳnh khóe miệng cong lên, lập tức đi theo.

......
Thẩm Hàn Đăng mang theo Lăng Quỳnh đi phòng bếp, hắn đứng ở cửa phòng bếp, sau khi Linh Quỳnh đi vào, khóe môi hơi hơi mở ra.

"Cô sẽ không tìm thấy gì để ăn ."

Linh Quỳnh: "A?"

Thẩm Hàn Đăng cúi đầu, không ngừng xoa xoa cổ tay, không giải thích câu nói kia là có ý gì.

Linh Quỳnh gãi đầu và tiếp tục tìm kiếm trong nhà bếp.

Trong phòng bếp không có bất kỳ thực phẩm chín nào.

Nhưng mà tìm được một chút nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh.

Cô cầm nguyên liệu nấu ăn, quay đầu lại khoe khoang với Thẩm Hàn Đăng , "Đây không phải đồ ăn sao?"

Thẩm Hàn Đăng: "Còn sống ."

Linh Quỳnh: "Nấu chín không phải được rồi sao?"

"......"

Con mắt Linh Quỳnh đảo mấy vòng, "Anh sẽ không nấu đúng chứ?"

Thẩm Hàn Đăng quay đầu đi.

"Không sao, anh là thiếu gia, anh không cần tự mình làm." Linh Quỳnh rất thân thiết an ủi :" Nhớ lại năm đó ta cũng từng sống thời cơm áo đưa tận tay, cơm đưa miệng ăn, aizz..."

Cô gái nhỏ thở dài một hơi.

Thẩm Hàn Đăng không biết là có nghe thấy cô nói thầm không, hay là nghe thấy mà không muốn đáp lại

Linh Quỳnh muốn bật đèn, kết quả theo nửa ngày không có phản ứng.

"......"

Đây là cái chỗ quỷ quái gì!

Ngay cả một cái đèn cũng không thể sáng!

"Anh giúp ta cầm điện thoại chiếu sáng đi." Linh Quỳnh đem chủ ý đánh lên người Thẩm thiếu gia .

Thẩm thiếu gia dựa vào cửa phòng bếp, nghe thấy Linh Quỳnh nhờ vả, cũng không có phản ứng gì.

"......"

Quên đi.

Người ta là thiếu gia cơ mà.

Ba ba tự mình giải quyết!

Linh Quỳnh tìm nơi đặt điện thoại, mãi mà không tìm được chỗ thích hợp, bên cạnh tự dưng chìa ra một cánh tay.

Linh Quỳnh theo cánh tay nhìn về phía chủ nhân của nó.

Thẩm thiếu gia lạnh như băng nhìn nàng, cũng không nói chuyện.

Khóe môi Linh Quỳnh hơi cong, đưa điện thoại di động vào tay hắn, rất chú ý không có đụng vào hắn.

"Anh đúng là một người tốt."

Thẩm thiếu gia lùi lại hai bước, hướng nguồn sáng của điện thoại di động về phía bàn nấu ăn, dời ánh mắt đi chỗ khác nhìn.

......

Linh Quỳnh sắt bò bít tết cùng cá tuyết rồi bỏ chiên, đựng vừa vặn vào hai cái đĩa.

Mặc dù không đẹp đẽ, ngon mắt như ngoài tiệm, nhưng ngửi cũng rất thơm.

"Ăn không?" Linh Quỳnh đưa dao nĩa cho Thẩm Hàn Đăng .

Thẩm Hàn Đăng không nhận, ánh mắt dán chặt vào đĩa.

"Yên tâm, tuyệt đối ăn ngon." Linh Quỳnh chào hàng chính mình, tự tin có thừa: "Mặc dù bề ngoài không phải rất đẹp, nhưng hương vị tuyệt đối phải đặt tới trình độ chuyên nghiệp."

Thẩm Hàn Đăng lắc đầu.

......

Thẩm Hàn Đăng không muốn ăn, Linh Quỳnh không thể làm gì khác đành tự mình giải quyết, dù sao cô cũng chưa ăn bữa tối.

Ăn khuya hay ăn tối đều như nhau cả.

Linh Quỳnh ngồi ở bàn ăn bên ngoài để ăn, Thẩm Hàn Đăng lúc đầu là đứng, sau đó có lẽ do đứng mệt nên ngồi đối diện Linh Quỳnh.

Thẩm Hàn Đăng ban đầu không nhìn cô, nhưng sau đó ánh mắt anh rơi vào cô..

Linh Quỳnh liếc hắn một cái, Thẩm Hàn Đăng lập tức dời ánh mắt.

Linh Quỳnh tiếp tục ăn, Trầm Hàn Đăng lại đưa mắt nhìn.

Linh Quỳnh lại liếc hắn, hắn lại cấp tốc dời ánh mắt đi.

Lặp đi lặp lại mấy lần, Linh Quỳnh đẩy đĩa còn chưa ăn qua bên đối diện, nhỏ giọng nói: "Ta ăn không nổi nữa, giúp ta ăn đi, lãng phí thật đáng tiếc."

Thẩm Hàn Đăng mím môi dưới, có chút dè dặt: "Ừ."

Thẩm Hàn Đăng ăn rất tao nhã, mỗi miếng thịt bò được cắt đều có kích thước như nhau.

Không hổ là thiếu gia.

Linh Quỳnh ăn xong miếng cuối cùng trong đĩa, ôm khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn người đối diện.

Thẩm Hàn Đăng đại khái là đã quen bị người khác nhìn chăm chú, ánh mắt của Linh Quỳnh cũng không có ảnh hưởng gì đến anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro