38

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thay vì nói Thầm Hàn Đăng là ở chỗ này, không bằng phải nói là bị giam lỏng ở đây.

Khó trách nửa đêm chỉ ăn bữa ăn khuya, còn phải trốn đi.

Chậc chậc

Tháng ngày trải qua......

【 Tình yêu, rút thẻ không? 】

【 Đảm bảo không lừa đảo,  không bị thiệt thòi, nếu may mắn có thể rút một tương lai tươi sáng cho mục tiêu công lược a.】

Cô mới chỉ cảm thán một chút thôi mà sơ hở cái lại lừa gạt nạp tiền, đánh bom tẩy não

Linh Quỳnh: "......"

Cút!

Trên người cô không có tiền, rút cái con khỉ gì!

Cái tên cha nghiện cờ bạc kia, đã sớm ép sạch tiền trên người nguyên chủ.

Linh Quỳnh đem lập Vinh Diệu nhấn trở về, sờ lên cằm suy tư.

Khó trách cô cảm thấy mụ phù thủy kia kỳ kỳ quái quái .

Căn bản tới không phải vì chăm sóc thiếu gia, mà tới hành hạ hắn, thật ác độc.

Linh Quỳnh dựa vào cửa lắng nghe động tĩnh bên ngoài, xác định không có âm thanh, cô mới mở cửa, vội vàng chạy vào phòng Thẩm Hàn Đăng.

Mặt đất lộn xộn trước đây giờ đã được dọn dẹp sạch sẽ, thậm chí thảm trải sàn cũng được thay mới.

Lăng lực làm việc của mụ phù thủy cũng khá cao.

Thẩm Hàn Đăng vẫn nằm trên giường, chỉ lộ ra cái đầu.

Linh Quỳnh đi qua, ngồi xuống bên cạnh giường, mềm mại gọi hắn: "Thiếu gia."

Thẩm Hàn Đăng nắm lấy chăn, soạt một cái che đầu lại.

Linh Quỳnh giật giật chăn: "Thiếu gia , ta muốn hỏi anh một chuyện."

Thẩm Hàn Đăng từ trong chăn thò tay ra, chỉ vào cửa, ra hiệu cho cô ra khỏi đây.

Linh Quỳnh hai tay nắm lấy tay hắn: "Thiếu gia,anh nghe ta nói đi "

Thẩm Hàn Đăng cọ quậy một chút , ngồi dậy hất tay cô ra, trừng mắt nhìn.

Linh  Quỳnh vẫn ngồi ở bên giường, hơi ngẩng đầu nhìn hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn ngây thơ ngây dại.

Ngực Thẩm Hàn Đăng phập phồng vài cái, ngón tay xoa xoa nơi Linh Quỳnh vừa chạm vào.

Hắn nhìn chằm chằm cô gái nhỏ,  âm trầm lại hung dữ mở miệng: "Không có ta cho phép, không ai được đụng vào ta!"

"Lúc trước anh không phải......"

Thẩm Hàn Đăng trừng cô.

Linh Quỳnh thức thời im lặng.

Người ta là đại thiếu gia.

Hắn có thể đụng người khác, nhưng mà người khác không thể đụng vào hắn.

Dở hơi!

Ta hiểu!

Thẩm Hàn Đăng ngồi dựa vào bên giường, liếc mắt nhìn cô một cái, không kiên nhẫn nói: "Nói."

"Ai tới mua tôi, là anh, hay là mụ phù thủy bên ngoài kia?"

Thẩm Hàn Đăng chỉ chú ý ba chữ cuối cùng, "Mụ phù thủy?"

"A, là nữ quản gia kia." Linh Quỳnh ngoẹo đầu: "Anh không cảm thấy bà ta rất giống mụ phù thủy sao?"

"......"

Thẩm Hàn Đăng suy nghĩ kỹ một chút, hình như là rất giống .

"Đừng để ý cái này, trả lời vấn đề của ta đi."

"..." Thẩm Hàn Đăng nhìn chằm chằm cô vài giây, cuối cùng thốt ra một chữ, "Ta."

Cách đây ít lâu, anh biết mẹ kế muốn tìm cho mình một người phụ nữ nên đã ngỏ lời trước.

Các tài liệu được gửi đến , anh ta chỉ có thể chọn từ đó.

Mặc dù những người này có thể cũng được sắp xếp từ trước, nhưng mà nhiều người như vậy, bọn họ không có khả năng biết hắn chọn trúng ai, chuẩn bị chắc chắn chuẩn bị không chu toàn bằng người trực tiếp sắp xếp tới.

Cho nên hắn trong một đống tư liệu chọn trúng người trước mặt này.

"Vậy ta giá bao nhiêu tiền?"

Thẩm Hàn Đăng vốn tưởng rằng cô định hỏi chuyện khác, ai ngờ cô lại hỏi cái này.

Anh ấy giơ tay ra một cách trống rỗng và làm một con năm.

"50 vạn?" Nguyên chủ giá rẻ như vậy sao?

"Năm trăm."

Linh Quỳnh hai mắt hơi sáng lên, nàng cọ cọ trên người hắn, "Ai trả?"

Thẩm Hàn Đăng thân là người thừa kế, cho dù là bị biến tướng giam lỏng, cũng có thể muốn bao nhiêu tiền tùy thích.

Hơn nữa việc này là hắn nói ra trước.

Cho nên tiền là từ phía hắn bỏ ra.

"Ta."

Con mắt cô gái sáng lên, "Anh đưa tiền cho những người kia sao?"

Thẩm Hàn Đăng chỉ về khoảng cách, ý tứ rõ ràng, đừng lại gần.

Lạnh lùng phun ra hai chữ, "Không có."

Linh Quỳnh ngoan ngoãn ngồi xuống, "Vậy đưa tiền cho ta đi."

Thẩm Hàn Đăng: "......"

Thẩm Hàn Đăng: "Vì sao?"

Linh Quỳnh cong khóe môi, cười khả ái, "Anh mua ta, tiền này căn bản là của ta a."

Thẩm Hàn Đăng: "Cô cầm số tiền này, cha cô coi như xong."

Linh Quỳnh bĩu môi, "Nào có cha ruột bán con gái, ta bây giờ chính mình cũng lo chưa xong, còn suy nghĩ đến ông ta làm gì."

Thẩm Hàn Đăng: "......"

Linh Quỳnh bẻ ngón tay, giảng đạo lý cho Thẩm Hàn Đăng.

"Tôi là thật đáng thương biết bao, cha không chịu trách nhiệm, bán ta gán nợ. Chẳng lẽ ta nên ngoan ngoãn nghe theo sắp xếp của ông ta sao? Thứ ta muốn lấy chính là tiền đổi bằng mồ hôi nước mắt của ta, vì cái gì không thể."

Thẩm Hàn Đăng nghe cô gái nhỏ nói bíp bíp không ngừng, đau đầu cực kỳ, giơ tay hô ngừng.

Hắn từ trong tủ đầu giường lấy ra một tấm thẻ: " Cô cầm số tiền này, sau này cô sẽ không còn được tự do nữa."

Linh Quỳnh vui rạo rực nhận lấy, cũng không biết có nghe nói kia của hắn hay không, há miệng nói: "Anh đúng là một người tốt."

Thẩm Hàn Đăng: "......"

Người tốt?

Linh Quỳnh cầm được thẻ, cả người đều huênh hoang hẳn lên, cũng không thèm để ý Thẩm Hàn Đăng, trực tiếp chuồn đi.

Thẩm Hàn Đăng: "......"

......

Cơm trưa ăn dưới lầu, thân phận Linh Quỳnh dù sao cũng không phải là người hầu, cho nên có thể ăn chung cùng Thẩm Hàn Đăng.

Thẩm Hàn Đăng vẫn mặc một thân quần áo ngủ màu trắng kia, chầm chạp xuống lầu.

"Anh nhanh lên, ta rất đói." Linh Quỳnh thúc giục hắn.

"Không được vô lễ!" Mụ phù thủy quát lớn một tiếng.

"Ta cùng thiếu gia đang nói chuyện ,bà có tư cách chen miệng vào sao?" Linh Quỳnh quay đầu nhìn bà ta, "Thiếu gia còn không nói ta đây này"

"......"

Thẩm Hàn Đăng thật sự không nói gì, đi tới trước bàn bình thường ngồi xuống.

Mụ phù thủy cúi mặt xuống và bắt đầu dọn các món ăn.

Màn cửa bốn phía kéo đến cực kì kín đáo, chỉ có đèn trên đỉnh đầu, vẫn là loại tia sáng âm u kia.

Thần sắc Thẩm Hàn Đăng mệt mỏi ngồi ở đối diện, cái nĩa đưa qua đưa lại trên dĩa thức ăn, ý tứ chính là không ăn.

Linh Quỳnh mặc dù cảm thấy mụ phù thủy này có chút đáng ghét, tuy nhiên tay nghề vẫn rất tốt.

Cô ăn vài miếng, đột nhiên hỏi bà ta, "Có nến không?"

Mụ phù thủy đứng ở phía sau, "Cái gì?"

"Nến"

"Diệp tiểu thư, cô muốn làm gì?

"Ta muốn nến"

Mụ phù thủy vẫn cần phải hỏi cho ra, "Diệp tiểu thư muốn nến làm gì?"

Linh Quỳnh bị hỏi thấy phiền, phồng má: "Ta ăn được có không?"

"Lấy cho cô ấy." Thẩm Hàn Đăng lên tiếng.

"......"

Mụ phù thủy nhìn cô một hồi, sau đó đi tìm nến mang tới.

Linh Quỳnh lấy cái chân nến to to từ hướng khác tới, đốt tất cả ngọn nến lên.

Xung quanh lập tức sáng lên rất nhiều.

Linh Quỳnh đem giá nến đặt ở giữa bàn, ngoan ngoãn nói: "Ta không thích bóng tối , anh không để ý chứ."

Ánh nến màu vàng ấm áp nhảy múa trong con ngươi của Thẩm Hàn Đặng, anh vẫn không nói chuyện, yên lặng nhìn những ánh nến nhảy múa đó.

Cô gái đối diện tuy là đang hỏi thăm, nhưng cô căn bản không có ý nghe nếu như hắn không thích liền không làm như vậy nữa.

Thẩm Hàn Đăng không ăn nổi hai miếng, ngồi đối diện chia những thứ trên đĩa thành những miếng rất nhỏ.

Linh Quỳnh ăn xong nhìn về phía hắn, Thẩm Hàn Đăng cũng vừa mới đặt dao nĩa trong tay xuống.

Thức ăn trên đĩa được sắp xếp thành hình đầu lâu.

Anh đặt dao nĩa xuống, đứng dậy đi lên lầu.

Linh Quỳnh ngay lập tức muốn đi theo, nhưng mụ phù thủy đã tóm cô lại.

"Diệp tiểu thư, ta có lời muốn nói với cô."

"Thiếu gia!!" Linh Quỳnh lúc này kêu lên.

Thẩm Hàn Đăng dừng bước, quay đầu nhìn cô.

Linh Quỳnh mỉm cười với mụ phù thủy, tách khỏi tay bà ta và vội vàng chạy tới.

"...."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro