(9) , Ta , Linh Quỳnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người trong cuộc lúc này đang chuẩn bị cất  200 vạn kia đi , vui vẻ chuẩn bị đi ra ngoài.

Tiền kiếm được từ NPC phải sử dụng mới có thể đảm bảo an toàn

Nhưng mà Lục Văn Từ nghĩ mãi mà không ra : "Vì sao ta cũng phải đi?"

"Đương nhiên, vì nơi này ta không quen thuộc." Linh Quỳnh ngẩng đầu : " Anh có xe không ?"

"......"

Lục Văn Từ lắc đầu.

Hắn sống ở nơi như này , lấy đâu ra tiền mà mua xe?.

Linh Quỳnh thở dài, quá thảm , xe cũng không có, nhớ ngày lúc cô ra ngoài, trước sau đều đông nghịt người.

......

Lục Văn Từ cảm thấy cô không phải đối với nơi này không quen mà là cô đang thiếu một công cụ bằng người để xách đồ.

Lục Văn Từ theo Linh Quỳnh đi mua sắm, lĩnh hội được sự tiêu tiền nhanh để mức nào của cô , với 200 vạn trong tay, chẳng mấy mà hết.

Lục Văn Từ đóng vai trò là công cụ xách đồ, anh đi qua trung tâm cũng chẳng ai biết anh ấy cả.

Bất quá gương mặt kia dễ nhìn, vẫn có người đi qua nhìn, không ít người còn nghĩ tiến lên bắt chuyện.

Nhưng khi nhìn thấy bên anh có cô gái nhỏ bên cạnh, tất cả đều chùn bước.

Chờ đến khi trở lại chỗ ở của hắn, Linh Quỳnh toàn thân cao thấp rực rỡ , còn có một chiếc xe.

Linh Quỳnh vặn chìa khóa xe, ngâm nga một giai điệu không rõ lời đi đến trước mặt anh.

Lục Văn Từ  mở cửa, nhịn không được hỏi: " Cô không trở về nhà sao?"

Linh Quỳnh ôm ngực tỏ vẻ sợ hãi : "Anh muốn ta về nhà để bị đánh chết sao ?"

"Ta ..... không phải ...... Vậy cô tính ở chỗ nào?"

"Nhà anh a." Dù sao anh cũng là mục tiêu công lược mà.  Ta còn muốn cùng anh yêu đương a, không ở nhà anh thì ở chỗ nào.

Cô gaia nhỏ nói với lí lẽ quá hùng hồn , Lục Văn Từ vậy mà không biết nên phản bác thế nào.

Một lúc sau, Lục Văn Từ mới lấy lại được giọng nói, rất không chắc chắn hỏi: "Cô ở nhà ta?"

Linh Quỳnh tiếp tục ôm ngực, vẻ mặt đau khổ phóng đại: "Ta bỏ nhà ra đi, vô gia cư, anh nhất định phải cho ta ở nhờ "

Giọng nói của cô gái mềm mại, nhưng giọng điệu không phải là đang thương lượng

" Chỗ này... Ta ....."Lục Văn Từ chỉ vào gian phòng đơn sơ : " Chỗ này có mỗi một phòng, làm sao cho cô ở được"

Cô gái nhỏ mặt mũi khẽ cong : " Ta không ngại để anh ngủ ghế sô pha a"

"......"

Đây là nhà ta, cảm ơn !

"Ta tốn rất nhiều công sức mới có thể đưa anh ra khỏi khách sạn, hơn nữa đã đắc tội với Vương tổng vì anh . Bây giờ ta là người vô gia cư, thậm chí còn không mang theo chứng minh thư. Giờ ra ngoài, ta chỉ có thể sống chui dưới gầm cầu thôi . Anh  cho ta vào ở đi được không? Anh không thể vong ơn phụ nghĩa như thế aa"

Lục Văn Từ: "......"

Một mình mang theo 2 tờ chi phiếu 200 vạn , làm sao có thể ở gầm cầu được.

Coi như cô vừa rồi tiêu hết rất nhiều, nhưng trong người cũng còn thừa lại không thiếu.

Nói dối còn không nhìn lại bản thân như nào a.

Bản thân Lục Văn Từ không phải người có máu lạnh, cho dù biết Linh Quỳnh không có khả năng lưu lạc đầu đường, nhưng cô ấy đã nói thế, lại còn có ân tình cô cứu hân , hắn làm sao có thể cự tuyệt được

"Được .... được rồi."

Linh Quỳnh lập tức nở nụ cười, "Ngươi thật tốt."

Lục Văn Từ: "......"

.....

Lục Văn Từ vốn cho rằng thêm một người, sẽ tạo cho hắn một chút phiền toái.

Nhưng ngoài việc phòng ngủ được vào, thì hắn không cảm thấy gì.

Cô gái nhỏ như một con mèo , thường thường đều rất im lặng.

Linh Quỳnh trốn tránh sự tìm kiếm khắp nơi của hai nhà Tô - Thẩm .

Vương tổng bên kia đại khái là từ chị Mai mà biết đoạn video cũng như thân phận của nàng, tạm thời không có tìm phiền phức, chị Mai cũng không thấy xuất hiện.

Lục Văn Từ bây giờ không có công việc gì, nên phải bản thân đi tìm cơ hội, sau hai ngày này vận khí không tệ, Lục Văn Từ nhận được một vai.

"Ta phải ra ngoài quay phim."

Lục Văn Từ qua nói với Linh Quỳnh một tiếng.

Linh Quỳnh mặc một chiếc váy ngủ màu trắng, mái tóc mềm mại xõa ra sau đầu, vài sợi uốn lượn trước người.

Cô ngậm một mảnh bánh mì đi ra, nghe thấy lời này, cầm xuống bánh mì, thuận miệng hỏi một câu: "Diễn cái gì? Nam chính?"

"....."

Cô ấy đánh giá cao mình quá rồi.

"Không phải."

"Nam thứ?"

Lục Văn Từ lắc đầu.
"Nam ba? Nam ba cũng không phải ?" Linh Quỳnh kêu một tiếng : "Đạo diễn là heo sao? Người như ngươi đều không cần? Để bên trong làm bình hoa cũng có người nhìn a."

Lục Văn Từ: "......"

Hắn không biết cô đang khen mình hay đang mắng mình.

"Ta đi trước."

Lục Văn Từ Đi ra ngoài, Linh Quỳnh ngồi ở trên ghế sô pha gặm xong một mảnh bánh mì.

【 Rút thẻ có thể giúp mục tiêu công lược nhận được nhân vật tốt a ~】 Vinh Diệu lại ngoi lên lừa tiền.

Linh Quỳnh lại lấy ra một mảnh bánh mì, như hamster gặm gặm .

Vinh Diệu kiên trì nỗ lực, 【 Ting ting thật sự rút thẻ có thể giải quyết những chuyện này . 】

【 Đảm bảo không phải lừa đảo a, rút không hề thiệt thòi. 】

Linh Quỳnh ha ha một tiếng, có quỷ mới tin !

Nhất định phải khống chế tay của mình, không thể bơm tiền vào đó!

Nghĩ nghĩ đến đồ giám, Linh Quỳnh tâm tư khẽ động, lại mở ra đồ giám liếc mắt nhìn.

Mặt tấm thẻ 2618 vậy mà thay đổi.

Không còn là hình ảnh dãy hành lang kia nữa .

Mà là ảnh Lục Văn Từ nằm ở trên chiếc giường lớn trắng như tuyết, đôi chân thon dài hơi cong lên, vạt áo xộc xệch, vạt áo hơi vén lên, lộ ra một vòng eo, ngón tay mảnh khảnh đặt trên thắt lưng , tay còn lại giơ cao đưa lên đỉnh đầu.

Con ngươi của thiếu niên khép hờ, ánh mắt mê mang, phảng phất có thể dụ người.

Hình ảnh kia so làm cho cô trở lên  kích động......

" Wo X " ( ~ ĐM )

Đây là thần tiên ở đâu ra vậy ... muốn nuôi......
【 Ting ting, muốn rút thẻ không ?】

Linh Quỳnh hít sâu một hơi, "Những tấm thẻ này đều sẽ thay đổi sao?"

【 Đúng vậy a , mở khóa thẻ bài, đều có thể mở ra mặt sau a . 】 Vinh Diệu ngữ khí ngượng ngùng , 【 Rất kích thích đó , Tiểu tỷ tỷ không muốn thể nghiệm một chút sao? 】

Linh Quỳnh: "......" Hmmm!

Lúc này nội tâm  Linh Quỳnh có  tiểu Hắc và tiểu Bạch đánh nhau chí chóe.

Linh· đen· quỳnh: Đẹp mắt như vậy ! Tiểu khả ái ! Đương nhiên phải nuôi !! Rút!

Linh· trắng· quỳnh: Rút cái gì rút, đây đều là bẫy , cô thanh tỉnh một chút đi .

Linh· đen· quỳnh: Cái trò chơi này chủ yêu là nuôi dưỡng Tiểu khả ái, đây là cách chơi bình thường .

Linh· trắng· quỳnh: Cô đừng nghe nó nói mò, cô nhất định phải kiên trì lập trường, tuyệt không được bỏ một phân tiền!

Hai bên cãi nhau càng ầm ĩ càng kịch liệt, Linh Quỳnh hất tay lê đầu, liền...... rút x10 xem sao ..

Cô vẫn còn hơn 80 vạn trong tay, và giảm giá 50% cho x10 có vẻ rất rẻ.

Linh Quỳnh nghĩ không sao đâu...

Liền mở ra trang chủ, dựa theo hướng dẫn của Vinh Diệu,  nạp tiền, click rút thẻ.

Hai phút sau.

Linh Quỳnh lạnh lùng đóng lại trang chủ, nằm lại trên ghế sô pha.

X10 liên tiếp , mà cô  không đạt được gì,  không có gì cả.

Cô đúng là heo!!

......

Linh Quỳnh nằm một lúc, thực sự buồn chán, quyết định đi gặp mục tiêu công lược.

Linh Quỳnh hỏi địa chỉ từ Lục Văn Từ, lái xe đến đó.

Đoàn làm phim không thể tùy tiện vào, Linh Quỳnh ở bên ngoài đi dạo 2 vòng, biến mất một hồi, trở về thì trong tay có một đống thẻ công tác , thừa dịp nhiều người liền chui vào.

......

Cái này đoàn làm phim naym về chiến tranh tình báo .

Lúc này đang quay phân cảnh nam chính, nam chính bị phát hiện, chạy thoát khỏi đuổi giết, chạy vào trong rạp hát

Trên sân khấu, có người đang hát hí khúc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro