LQDT 1.12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gương mặt quen thuộc đó không phải ai khác, là người cùng Hoàng Bắc Thiên về Đồng Thành- Hữu Hi

Hữu Hi nhìn bông hoa hồng mình đã tạo thành công, không nhịn được trầm tư một thoáng. Thật sự không thể ngờ tới, một con người sống ở thế kỷ 21, đối với công việc này chỉ là nghiệp dư nhưng quay về đây lại là thứ giúp nàng mưu sinh. Mặc dù không dư, nhưng ít ra có thể tự lo cho cuộc sống bản thân. Nàng thích một cuộc sống như thế.

Thời gian qua đi rất nhanh, nàng theo Hoàng Bắc Thiên đến Đồng Thành đã hơn hai tháng. ;úc đầu nàng không đồng ý cùng Hoàng Bắc Thiên về Vương phủ, vì nàng cũng có tự tôn và kiêu ngạo của bản thân. Có thể nàng không còn chỗ đểở, có thể thân phận nàng thấp kém, nhưng nàng muốn mình kiên cường, không phụ thuộc vào người khác.

Hoàng Bắc Thiên cũng hiểu nàng, hắn không miễn cưỡng nàng về Bắc Vương phủ, vì Hoàng Bắc Thiên biết rõ, nếu đem Hữu Hi về, hắn lấy thân phận gì cho nàng?

Hữu Hi cùng Hoàng Bắc Thiên về Bắc Vương phủ, chắc chắn có nhiều người nghĩ Hữu Hi là phụ nữ của Hoàng Bắc Thiên, như thế chẳng khác gì nói nàng là thiếp.

Mặc dù Hoàng Bắc Thiên yêu Hữu Hi, muốn cấp cho nàng mọi thứ, nhưng nói thẳng ra bọn họ đã là gì của nhau đâu chứ. Nàng là Hữu Hi, đã có nam nhân mình yêu, một người muốn trở về quê hương tìm lại tình yêu cho bản thân. Hắn vì nàng mà hi sinh bản thân sao…

Chính vì thế, chỉ để Hoàng Bắc Thiên trợ giúp tìm một phòng thuê, giúp nàng mở một hoa phường nhỏ mà thôi. Hữu Hi biết mình nợ Hoàng Bắc Thiên rất nhiều, nàng cũng không cách nào trả lại hết chỉ biết cố gắng thôi…

Nàng từ từ thích ứng với cuộc sống ở đây, vượt qua những đêm cô đơn cùng sợ hãi. Đến đây, Hữu Hi cũng gặp được muội muội Hoàng Bắc Thiên, người mà nàng thiếu chút nữa làm cho liên lụy gã cho lão hoàng đế. Hoàng Bắc Song là một cô gái thẳng thắng, dường như rất quý nàng nên luôn đi ra vào tìm nàng chơi đùa, quấn quít lấy giỏ hoa.

Sau khi sắp xếp xong mọi việc, Hữu Hi đến gặp mặt mẫu thân Hoàng Bắc Thiên. Bà ấy rất nghiêm khắc, có vẻ không thích nàng nên chỉ hàn huyên vài câu cho có phép, không nóng không lạnh. Hữu Hi cũng biết phụ thân Hoàng Bắc Thiên mất sớm, một mình mẫu thân nuôi hắn lớn lên.

Nàng đến đây hơn hai tháng, thu hoạch lớn nhất là gặp được nhiều bằng hữu mới, tự mình mở cửa hàng bán, nghĩ đến đó Hữu Hi không nhịn được cười khúc khích.

Tóm lại cuộc sống hiện giờ rất tốt.

“An cô nương!”- Bên ngoài cửa truyền đến một giọng nói, cắt đứt suy nghĩ của Hữu Hi, đôi mắt nhìn về phía người khách cười hỏi.: “u công tử, người lại tới mua hoa sao?”

Ta mua hoa cho cô nương, cô nương không vui sao”- Lưu công tử cau mày, nói nhỏ một tiếng.

Hữu Hi cười khẽ đứng dậy: “Ta nào dám, chỉ là trong vòng một tháng người đã mua 28 lần rồi, ta muốn cản cũng khọng được, ta chỉ là lo lắng thôi nếu có chỗ nào không phải thì tha thứ cho ta, ta chỉ là lo lắng cho người thôi?”

Lưu công tử xúc động nói: “Ai biết phụ nữ kia xảy ra chuyện gì, hoa cũng đã mua mà không chịu tha thứ cho ta

Hữu Hi bật cười: “Ta nghĩ chắc cũng có tiến triển nếu không bao nhiêu công sức khổ cực của ta bị dẫm nát dưới chân rồi sao

Này, cô nương đang chê cười ta phải không, ta đang sầu gần chết”- Lưu Công Tử tỏ vè mệt mỏi.

Ai bảo người đi kỹ viện, nếu là ta ta cũng không đồng ý tha thứ”- Hữu Hi vừa nói vừa lấy từ trong giỏ ra mười một đóa hồng.

Thôi, đành chịu. Hắc Hắc”- Lưu công tử chột dạ, cầm lấy hoa từ tay Hữu Hi. “Nó có ý nghĩa gì không?”

Mười một đóa tượng trưng cho người công tử yêu nhất là nàng, công tử chỉ có mình nàng”- Ngoài cửa truyền tới một giọng nói nghịch ngợm, thay Hữu Hi trả lời.

Một thân ảnh nhỏ nhắn xinh xắn, cùng một dáng người cao lớn đi vào. Hữu Hi mỉm cười, không phải ai khác là Hoàng Bắc Thiên và em gái hắn- Hoàng Bắc Song.

Hữu Hi tỷ”- Bắc Song tiến vào Điềm Điềm hô to một tiếng, sau đó nhìn Lưu công tử: “Lưu ca ca, ta nói ngươi cũng tệ quá đi, sắp đến lễ mừng năm mới mà vẫn chưa làm cho Văn Thúy tỷ tha thứcho người, ta đây chẳng thèm cứu ngươi, kỹ viện tốt như thế sao? Ta sẽ thay mặt toàn bộ nữ nhân khinh bỉ ngươi?”

Lưu Tuấn cau mày: “Được, nữ nhân các người chỉ biết đào bới ta, nam nhân nào chưa từng đi kỹ viện chứ, kể cả ca ca vĩ đại của ngươi, cũng từng đi kỹ viện

Sắc mặt Hoàng Bắc Thiên trầm xuống, mắt nheo lại, tay nắm thành quyền. Hữu Hi không nhịn được lén nhìn Hoàng Bắc Thiên, cảm giác có gì đó là lạ.

Ca ca của ta không có giống người đâu, đừng có đành đồng”- Vô Song hung hăng nói, nháy mắt với Lưu Tuấn, bảo hắn đừng nói nữa.

Lưu Tuấn không hề nhìn thấy, bộ dạng ảo não lại xuất hiện: “Nếu ta nhớ không lầm, năm mười sáu tuổi, ngươi và ta cùng đi tới kỹ viện phải không Hoàng Bắc Thiên?”

Hữu Hi cúi đầu cười thầm, sửa lại đóa hoa. Chân Lưu Tuấn hung hăng bị giẫm lên, hắn hú lên một tiếng, không sợ chết nói tiếp: “Thật đúng là không có ai tin ta cả, ta nói Bắc Vương tôn kính của chúng muốn giữ thân trong sạch cho An công nương sao?”

Lời nói của Lưu Tuấn có chút chế nhạo, vẻ mặt chẳm chú quan sát sắc mặt không tự nhiên của Hoàng Bắc Thiên, Hoàng Bắc Song cũng cau mày.

Này không được ăn nói lung tung, nếu không ta sẽ kêu Văn Thúy tỷ bỏ ngươi yêu người khác đó”- Hoàng Bắc Thiên nhìn lưu Tuấn hồ ngôn loạn ngự, sợ gây họa liền uy hiếp.

Nếu không có việc gì ngươi có thể đi!! Đừng để Hoàng Bắc Song phải tống ngươi ra khỏi đây”- Hoàng Bắc Thiên âm trầm nói.

Lưu Tuấn cười hắc hắc: “Được, ta đi, ta đi, Bắc Song, ta nói ngươi nghe, ca ca của ngươi muốn cùng An công nương nói chuyện riêng, ngươi lại đi theo phá rối, chẳng bằng đi theo tìm Văn Thúy, giúp ta nói chuyện với nàng

Này, ngươi còn ăn nói lung tung ….”- Hữu Hi liếc mắt nhìn Lưu Tuấn, con dao trong tay đưa lên xẹt qua cổ Lưu Tuấn.

Đôi mắt Bắc Song chuyển động: “Ta không đi, ta phải giúp Hữu Hi tỷ làm hoa”- Vừa nói vừa đẩy Hoàng Bắc Thiên:  “Ca ca, không phải người nói có việc sao, mau đi đi, lát hồi qua lại tìm muội

Hoàng Bắc Thiên nhíu mắt: “uh, nhưng đừng có nghịch ngợm”- Dặn dò Hoàng Bắc Song xong, Hoàng Bắc Thiên xoay người rời đi.

Hoàng Bắc Song nói: ‘Gì nghịch ngợm chứ, ta đâu còn là tiểu hài tử.”

Hữu Hi rất thích tính các ngay thẳng của Hoàng Bắc Thiên, cũng vui khi tìm được bằng hữu mới, giống như Lưu Tuấn mà nói, dù không đành hoàng, nhưng cũng chẳng xấu xa gì.

Hoàng Bắc Song cùng Hữu Hi vừa nói chuyện chiếm vừa làm hoa, đôi lúc một vài người mua hoa cũng ngồi xuống bắt chuyện giúp đỡ nàng làm, thoáng chốc đã xế chiều.

Hoàng Bắc Song nhìn Hữu Hi mải mê làm hoa, do dự một chút mở miệng hỏi: “Hữu Hi tỷ, kỳ thật tỷ đầu cần phải vất vả như vậy, trời lạnh thế, còn phải gấp gáp làm hoa, tỷ có biết ca ca ta rất đau lòng không, tỷ theo ta về Bắc Vương phủ đi? Ta rất cần một bằng hữu

Hữu Hi mỉm cười, tay không hề ngừng lại: “Như thế này là được rồi, ta thích cuộc sống bây giờ, mỗi ngày có khách tới mua hoa cũng cảm thấy vui

Hoàng Bắc Song có chút bất đắc dĩ, đành phải buông tha, ghé vào giỏ hoa của Hữu Hi thần bí nói: “Hữu Hi tỷ, ca ca ta đối với tỷ chân tình, chẳng lẽ tỷ không thích ca ca của ta sao

Hữu Hi chần chừ một lúc rồi lắc đầu, nàng vẫn không ngẩng đầu lên, bàn tay nhỏ bé liên tục làm, bề ngoài thì bình tĩnh bên trong lòng rối loạn.

Hoàng Bắc Song suy nghĩ hồi lâu, cúi đầu nói: “Oh, ta biết rồi, nhất định tỷ đã có người mình yêu, cả phải hay không?

Hoàng Bắc Song chỉ mới mười ba tuổi nói chuyện dĩ nhiên mang theo dáng vẻ của một đứa con nít, Hữu Hi nhéo gương mặt nhỏ nhắn của nàng: “Ngươi thật là tò mò, sao hôm nay lại nhiều vấn đề như vậy”. Sau đó Hữu Hi im lặng không đáp

Ah, xem ra thật là như thế rồi, ca ca ta thật đánh thương, chỉ có thể từ xa nhìn Hữu Hi tỷ, lại không có cách nào có được”- Giọng nói Hoàng Bắc Song mang theo thất vọng cùng thương tâm.

Trái tim Hữu Hi cũng giật mình, Hoàng Bắc Thiên mặc dù không nói gì, nhưng mọi hành động của hắn đều hướng về nàng, nói lên tất cả, nàng là người hắn hích. Hơn nữa, yêu lại càng không để ý mọi thứ xung quanh. Nhưng nàng đã có người yêu, làm sao yêu nam nhân khác, bông hoa trong tay bị trật đi.

Hoàng Bắc Thiên đứng ngoài cửa thật lâu, lặng lẽ nghe bên trong nói chuyện, hắn nghe rất rõ, trong lòng rất đau nhưng chỉ nuốt vao, cúi đầu, từ từ nhắm mắt, trấn tĩnh trái tim, mới tiến vào trong.

Bắc Song phải về thôi”- Đôi mắt đen của Hoàng Bắc Thiên sâu lắng nhìn Hữu Hi, mang theo thần sắc nan giải.

Vâng”- Hoàng Bắc Song lên tiếng, đứng dậy, nhìn Hữu Hi: “Muội về đây

Hữu HI nhìn Hoàng Bắc Thiên không nói gì.

Hoàng Bắc Thiên cùng Hoàng Bắc Song rời khỏi cửa.

Hữu Hi ngồi xuống, lòng bấn loạn.

Sắc trời vãn tối, Hữu Hi đóng cửa. Sau khi ăn xong bữa tối, liền bắt đầu thêu hoa, nếu không sẽ thấy rất nhàm chán. Nhưng những lời Bắc Song nói luôn quanh quẩn trong đầu nàng.

Hữu Hi tỷ, ca ca ta đối với tỷ chân tình, chẳng lẽ tỷ không thích ca ca của ta sao

Bình tĩnh, bình tĩnh, Hữu Hi tự nói với bản thân, sau đó tiếp tục làm, nhìn những đóa hoa xinh đẹp dần dần được tạo thành hình, nàng mỗi lúc một chuyên chú. Nhưng đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa.

Đã trễ thế này, còn ai tới, nói thật, ban đêm có người gõ cửa nàng rất sợ hãi.

Hữu Hi từ phòng nghỉ đi ra. Tới trước cửa, thấp giọng hói: “Ai vậy?”

Là ta!!”- Ngoài cửa truyền đến một giọng nói có chút chua chát.

Là Hoàng Bắc Thiên!!

Hữu Hi vội vàng mở cửa, còn chưa thấy rõ người trước mắt, thì nàng đã bị ôm vào lòng. Trên người Hoàng Bắc Thiên mang theo mùi rượu, đầu vùi vào cổ nàng, hai tay gắt gao ôm lấy nàng, cảm giác dường như rất đau khổ.

Ngôn ngữ của hắn không rõ ràng khẽ nói: “Hữu Hi, người không yêu ta sao? Thật sự yêu ta khó vậy sao?”

Hữu Hi, gả cho ta… làm tân nương của ta, hãy làm tân nương của ta”- Tay Hoàng Bắc Thiên càng siết chặt lấy Hữu Hi khiến nàng dựa sát vào người hắn.

Tay chân Hữu Hi càng lúc càng lạnh, đầu óc bị làm cho rối loạn, hắn nói cái gì, hắn muốn nàng làm tân nương của hắn sao? Không!! Trái tim bối rối, có cảm giác rất kì lạ, cho tới bây giờ nàng chưa bao giờ thấy hắn say, cũng chưa nghe hắn nói yêu nàng, nhưng hắn lại nói muốn nàng làm tân nương. Chuyện này xảy ra quá đột ngột khiến nàng bần thần.

Hữu Hi bình tĩnh lại, hạ giọng nói: “Chờ ngươi tỉnh táo lại, chúng ta sẽ nói chuyện được không?

Ta không say!!”- Hoàng Bắc Thiên vừa mới nói xong, người liền ngã xuống đất.

Hắn say!! Nàng chăm sóc hắn một đêm. Suốt tối hôm đó, hắn nói mớ, câu nói chẳng rõ ràng nhưng lại quấy nhiễu trái tim Hữu Hi, làm nàng không biết làm sao đối diện.

Trời còn chưa sáng, Hoàng Bắc Thiên trong cơn say tỉnh lại, xoa xoa đầu, thấy Hữu Hi ngủ trên mép giường.

Hắn sao lại ở đây? Hoàng Bắc Thiên xoay người xuống giường, ôm lấy Hữu Hi đặt lên giường. Động tác rất nhỏ nhưng khiến nàng thức giấc.

Ngươi khỏe chưa?”- Hữu Hi ngồi nhìn gương mặt Hoàng Bắc Thiên không chút khởi, sắc lo lắng hỏi.

Tối qua.. hắn uống rượu… Hoàng Bắc Thiên nhắm mắt lại: “Ta không sao, xin lỗi, tối qua ta uống hơi nhiều

Tối qua Hoàng Bắc Thiên nói rất nhiều, Hữu HI không nhịn được hỏi: “Xảy ra chuyện gì sao?”

Hoàng Bắc Thiên hồi tưởng lại, hắn cảm giác rất đau đầu: “Ta tối qua có nói gì không?”

Nghĩ tới những điều Hoàng Bắc Thiên nói đêm qua, Hữu Hi lắc đầu: “Không, không nói gì cả

Không nói gì là được rồi. “Ta đi”- Hoàng Bắc Thiên xoay người sang chỗ khác rời đi. Đôi mắt đen sáng rực trước kia nay lờ mờ không ánh sáng.

Hữu HI muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng cũng im lặng không mở miệng, mặc cho dáng vẻ đau khổ của Hoàng Bắc Thiên biến mất trước mắt nàng. Một số việc đến qua nhanh, một việc qua bất ngờ với nàng.

Mấy ngày sau, Hoàng Bắc Thiên vẫn không tới gặp nàng, Hữu Hi không biết hắn có xảy ra chuyện gì không, nàng bắt đầu lo lắng. Một ngày bận rộn trôi qua, Hữu Hi đang chuẩn bị đóng cửa thì người của Bắc Vương phủ tới muốn nàng tới đó một chuyến.

Hữu Hi hỏi có phải Hoàng Bắc Thiên xảy ra chuyện không, người đó nói là lệnh của lão phu nhân, hỏi chuyện gì thì người đó cũng không biết. Hữu Hi đóng cửa lại, đi tới Bắc Vương phủ.

Vừa tới nơi, Hữu Hi trực tiếp được đưa vào chủ lâu, mẫu thân của Hoàng Bắc Thiên đoan chính ngồi trên ghế..

Lão phu nhân cát tường!”- Hữu Hi lễ phép cúi chào. Mẫu thân Hoàng Bắc Thiên gật đầu nói: “Ngồi đi

Hữu Hi nói lời cảm ơn, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh: “Không biết lão phu nhân tìm ta có chuyện gì?

Nha hoàn dâng trà lên, lão phu nhân ra hiệu nha hoàn lui xuống. Hữu Hi biết lão phu nhân có chuyện muốn nói với nàng, nhưng không biết là chuyện gì mà phải dè chứng như vậy.

Ngươi tới đồng thành cũng đã hơn ba tháng rồi

“Dạ phải”- Hữu Hi đáp.

Lão phu nhân nói xong, liếc mắt nhìn Hữu Hi: “Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi rồi?

Ta sao lại hỏi tuồi? Nhưng nàng vẫn trả lời: “Mười bảy tuổi

Mười bảy. Lúc ta bằng tuổi ngươi đã thành gia lập thất”- Lão phu nhân nhấp một ngụm trà thơm. “Nhà ta chỉ có mình Hoàng Bắc Thiên là đứa con nói dõi duy nhất. Bây giờ, Hoàng Bắc Thiên cũng đã 23 lại chưa thành thân, đó là việc làm ta đau đầu nhất

Hữu Hi trầm mặc, trái tim lại bắt đầu đập mạnh, loạn lên.

Mấy tháng qua, ta cũng nhận thấy ngươi là người tối, Hoàng Bắc Thiên cũng thích ngươi, ta cũng thấy rõ điều đó. Hắn vì ngươi mà không chịu thành thân, một lòng một dạ chung thủy, ngươi vẫn không chịu gật đầu, nhưng vậy cũng chẳng còn cách gì. Nhưng chẳng lẽ ngươi muốn dòng hạ tuyệt hậu sao? Nếu ngươi cảm nhận được chân tình của Hoàng Bắc Thiên, thì hãy dọn vào phủ coi như đáp lại tâm ý của hắn. Như thế cũng giúp hắn sớm ngày thành thân, kép dài hương khóc. Ta cũng không muốn vì vị trí vương phi của Bắc Vương mà lo lắng

Vậy là đã rõ, Hoàng Bắc Thiên uống rượu đêm hôm trước là vì phu nhân muốn nàng lấy vợ. Mà hắn lại muốn lấy nàng- An Hữu Hi, nên đêm qua hắn muốn nàng gả hắn. Hắn biết rõ bản thân nàng không chấp nhận, nên mới đau khổ như vậy.

Hoàng Bắc Thiên là đứa con duy nhất trong nhà, phải kéo dài hương khói, nhưng sự tồn tại của nàng, làm cho Hoàng Bắc Thiên nhất quyết không lấy vợ. Lão phu nhân gọi nàng tới, là muốn nàng thúc giục Hoàng Bắc Thiên lấy vợ. Thử hỏi, ở thời phong kiến thế này, nàng là tàn hoa bại liễu, không cách nào sinh con, thì có tư cách làm thê tử Hoàng Bắc Thiên sao, đừng nói đến việc nối dõi tông đường. Hơn nửa, nàng cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ lấy Hoàng Bắc Thiên, mặc dù mỗi lần nghĩ tới ân tình của hắn, lòng nàng không hiểu sao lại đau như muốn xe nát ra. Nhưng dù là vậy nàng cũng chưa từng có ý định gả cho Hoàng Bắc Thiên.

Lão phu nhân!”- Hữu Hi kích động đứng lên, giữ bản thân khỏi xúc động, mở miệng nói: “Lời lão phu nhân nói Hữu Hi đã rõ, ta chưa từng bao giờ muốn, cũng chưa bao giờ nghĩ tới mình sẽ được gả vào vương phủ, nếu không có việc gì, ta cáo từ trước.”

Hữu Hi xoay người, nhưng lại nhìn thấy một người đứng ngay trước sảnh vẻ mặt đau khổ, hồn phiêu phách lạc.

Hoàng Bắc Thiên!!!”- Hữu Hi thì thào nói, nhưng cảm giác được ngực nhức nhói.

Nàng không muốn làm tổn thương hắn, nhưng mọi lời nàng nói hắn đều nghe thấy. Nàng đả thương hắn, cũng tự đả thương chính mình.

Nàng đối với hắn, không phải vô cảm, dù là báo ân, chỉ cần Hoàng Bắc Thiên mở miệng, nàng cũng nguyện ý suốt đời ở bên cạnh hắn, chăm sóc hắn. Nhưng chuyện gả cho hắn… nàng không thể

Hai người đứng đối mặt với nhau, ai cũng không dám mở miệng, mẫu thân của Hoàng Bắc Thiên đứng dậy đi vào nội thất.

Hoàng Bắc Thiên đột nhiên bật cười. Hữu Hi là lần đầu tiên thấy hắn cười, Tốt, cười là tốt, nhưng lại rất đau. Hắn đi lại tới gần nàng, ôm nàng vào lòng, vỗ về nàng, lạnh lùng nói: “Không liên quan, không liên quan tới ngươi”

Giọng nói bình tĩnh, vô cảm, nhưng Hữu Hi cảm nhận rất rõ cõi lòng hắn đang tan nát.

Hoàng Bắc Thiên xin lỗi!”- Giọng nói Hữu Hi nghẹn lại, cảm giác thật đau lòng.

Không sao cả, đồ ngốc

Hoàng Bắc Thiên ta kể cho ngươi nghe chuyện trước đây của ta được không?”- Nàng muốn nỏi cho Hoàng Bắc Thiên mọi chuyện về mình, mặc dù nghe rất hoang tưởng nhưng nàng chỉ muốn nói cho hắn nghe.

Chuyện xưa rất dài, nàng từ thế kỉ 21 cùng Nhất Thần là tri kỷ, sau đó vô tình tới thời cổ đại này. Chuyện còn rất dài, nhưng Hoàng Bắc Thiên vẫn ôm nàng, chuyện chưa kể xong, nhưng Hoàng Bắc Thiên ôm mỗi lúc một chặt. Quả thật ly kì, khiến người khác giật mình, quả thực không thể ngờ được Hữu Hi lại đến từ tương lại, Hoàng Bắc Thiên từ từ nghiền ngẫm những lời Hữu Hi kể.

Cuối cùng tới một lúc nào đó, nàng cũng phải trở về thế giới thuộc về nàng. Hắn ngay cả việc nhìn nàng từ xa, trông nhà cho nàng cũng không có cơ hội. Hắn tin Hữu Hi càng tin tưởng thì càng sợ hãi. Sợ sẽ mất đi Hữu Hi, sợ sẽ không nhìn thấy nàng nữa…

Nhưng ở đó, nàng có người mình yêu, trở về nàng sẽ hạnh phúc hắn đáng ra nên vui mới phải. Nhưng bên trong trái tim lại khóc, đau khổ, hắn không thể tỏ ra bàn quang được. Hắn vẫn ích kỷ mong Hữu Hi sẽ yêu hắn, sẽở lại. Hắn không nói gì cả, chỉ đẩy nhẹ Hữu Hi, rồi hôn lên trán nàng.

Trở về nghỉ ngơi đi, đừng để trong lòng, ta biết phải làm thếnào rồi

Hữu Hi nhìn vào mắt Hoàng Bắc Thiên, nàng muốn nhận ra gì đó nhưng hắn che đậy rất tốt. Hắn tựa hồ đã hiểu rõ mọi chuyện nên không còn đau khổ nữa.

Hữu Hi trở về căn phòng nhỏ quen thuộc, trái tim te dại đi, nhìn căn phòng đầy hoa, nhưng lại buồn bã thất sắc.

Hoàng Bắc Thiên đã nói hắn muốn nàng gả cho hắn, tại sao hắn chỉ muốn mọi điều đó. Nàng lại không nhận ra trái tim mình.

Nằm trên giường, không biết bao lâu, Hữu Hi mơ mơ màng màng thiếp đi. Trong mộng nhìn thấy mặt Nhất Thần và Hoàng Bắc Thiên, sua đó còn nhìn thấy Hoàng Bắc Thiên đau khổ làm nàng cũng đau khổ theo, không cách nào thở được,

Thân thể tựa hồ bị thứ gì đó ép xuống, chặt, làm nàng không thở nổi. Trong đêm tối nàng nhìn thấy đôi mắt đỏ ngàu.

Ah”- Hữu Hi vừa tính la lên thì liền bị nhét vào miệng thứ gì đó, làm nàng không cách nào mở miệng

Hữu Hi hoảng sợ mở to mắt, nhìn người trong bóng tối. Ánh mắt quen thuộc, mùi quen thuộc, nồng đậm sự hận thù làm nàng không nhịn được sợ hãi run rẩy.

Muốn đứng dậy nhưng lại phát hiện bản thân, hai tay đã bị trói vào cột giường, Hữu Hi chỉ có thể phát ra tiếng ô ô nhỏ.

Một đôi bàn tay thô ráp vuốt ve mặt nàng, xuống phái dưới, lướt qua cổ, chạm vào quần áo, dùng lực kéo mạnh để lộ ra mảnh phong doanh.

“Lâu rồi không gặp, dạ thiếp của ta”- Giọng nói lạnh lẽo giống như ma chú nguyền rủa, làm cho trái tim Hữu Hi đóng băng rơi vào địa ngục…

Mới xa cách có mấy tháng, hắn đã tới. Hắn vẫn nhất quyết không buông tha nàng, rốt cuộc muốn thế nào đây, muốn thế nào mới để cho nàng sống cuộc sống mình muốn.

Ban đêm dù không có ánh nến, nàng vẫn có thể nhìn ra mặt hắn, cặp mắt tràn ngập thú tính . Trong không khí phảng phất tiếng cười âm trầm pha lẫn chút mệt mỏi của hắn. Cho dù là mệt, hắn cũng gắt gao ôm lấy nàng, áp mặt hắn vào da thịt, dây trói trên tay thít chặt khiến nàng đau đớn.

Nàng giãy giụa, hắn cũng không để ý, vì càng giãy cổ tay sẽ còn đau. Hắn dùng tay xe rách quần của nàng, dùng sức tách hai chân thon dài mảnh khảnh rồi gác lên trên vai hắn, một tay giữ lấy cổ chân nàng đang đá loạn xạ. Hắn nhanh  chóng cởi bỏ hạ y của mình, dù không nhìn thấy, hắn vẫn có thể dễ dàng tìm ra nơi mềm mại của nàng. Lăng Khiếu Dương vội vã nhắm thẳng ngay vào, khát vọng bao lâu nay được giải phóng.

Cảm giác siết chặt bên trong, làm cho hắn tìm lại được cảm giác thoải mái trước đây, không chịu rời khỏi mà càng tiến sâu quá. Hắn quá lớn, quá cứng, dục vọng quá mức mãnh liệt, vội vàng đưa vào trong khiến Hữu Hi chỉ cảm thấy đau đớn, nàng không hiểu sao mình lại nảy sinh cảm giác sợ hãi.

Có thể vì lần hư thai trước, nàng rất e ngại chuyện này, vẫn cảm thấy thân thể mình rất yếu ớt dù đại phu đã nói thân thể đã khỏi hẳn. Nhưng nàng vẫn cảm giác hạ thân rất đau, đại phu nói là do tâm lý sinh ra, ngay cả nguyệt sự tới cũng làm nàng sợ hãi, huống chi Lăng Khiếu Dương thô lỗ tiến vào, làm cho bụng nàng như bị xé ra.

Lăng Khiếu Dương vừa di chuyển hai lần đã khiến Hữu Hi đau đến không chịu được, không biết là vị sợ hãi hay vì đau thật sự, Hữu Hi cuối cùng cũng ngất đi không hay biết gì. Trong bóng đêm, dễ dàng nhìn thấy gương mặt trắng bệch của Hữu Hi mang theo sợ hãi.

Âm thanh cuồng dã biến mất, trong phòng cực kỳ an tĩnh.

Trời đã sáng, hoa phường mọi khi đều mở rất sớm, hôm nay lại yên tĩnh, cửa đóng chặt, ngoài cửa lại thấy chốt khóa, chẳng lẽ chủ nhân của hoa phường không ở đây?

Hữu Hi từ từ tỉnh lại, trong phòng sáng rực mông lung, đầu óc một  khắc cũng không quên sự xuất hiện của Lăng Khiếu Dương. Thân thể của hắn như mãnh thú chiếm lấy Hữu Hi. Nàng ngồi dậy nhìn quan phòng chỉ thấy những đóa hoa xinh đẹp.

Chẳng lẽ là mơ sao.

Hữu Hi cúi đầu, chứng kiến cả người quang lỏa, rải rách khắp nơi là dấu hôn, cổ tay bị buộc chặt tối hôm qua ứ đọng máu. Trái tim Hữu Hi cực kỳ hoảng loạn, không phải mơ, hắn đã tới rồi, lại còn thiếu chút nữa là đã hại chết nàng, cảm giác đau đớn lúc đó giờ phút này vẫn hiện lên rõ ràng.

Hữu Hi ôm đầu, đau khổ chìm trong im lặng, vội vàng mặc quần áo, vừa xuống giường đã thấy trên quần dính máu. Hắn làm nàng bị thương! Nam nhân khốn khiếp, Hữu Hi không nhịn được mắn hắn, nhưng hạ thể không hề đau như tưởng tượng ngược lại còn có cảm giác lành lạnh. Hay là do nàng cắn môi hắn, làm hắn chảy máu… Hữu Hi tự hỏi bản thân mấy lần, rồi suy nghĩ không biết Lăng Khiếu Dương tới đây làm gì.

Đang trong tình thế hỗn loạn, bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa dồn dập kèm theo  giọng nói lo lắng của Hoàng Bắc Thiên.

Hữu Hi hoảng hốt, hướng ra gian phòng phía ngoài, vừa mới bước qua cửa, Hữu Hi đã nhìn thấy bóng người đang mở cửa.

Nàng tưởng hắn đã đi, nhưng không ngờ, hắn vẫn còn…

Cửa mở ra, Hoàng Bắc Thiên nhìn thấy ánh mắt của Hữu Hi lạnh lẽo nhìn về một hướng. Lăng Khiếu Dương đứng yên một chỗ, dù không nói nhưng cũng đủ tuyên bố đêm qua hắn đã ở đây.

Giờ phút này, Hoàng Bắc Thiên nhìn thấy Lăng Khiếu Dương trên mặt hiện lên sự tức giận, đau lòng cùng lo lắng.

Bắc Vương đến đây có chuyện gì?”- Kẻ mở miệng trước lại là Lăng Khiếu Dương.

Hắn tưởng hắn là ai chứ? Chủ nhân nơi này sao? Hữu Hi chán nản, trong lòng bối rối bất an, đi tới cửa, tức giật nhìn Lăng Khiếu Dương. “Ngươi cho rằng ngươi là ai chứ? nơi này là hoa phường của ta? Mời ngươi đi ra ngoài!!

Hoàng Bắc Thiên nhìn thấy Hữu Hi khó khăn nói, nhìn thấy nàng tức giận đến run rẩy cảm giác rất lo lắng. Hắn đi tới bên cạnh Hữu Hi, không chút do dự nắm lấy bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo của Hữu Hi, khiêu khích nhìn Lăng Khiếu Dương: “i này hình như không phải là nơi Vương Gia nên tới!”

Lăng Khiếu Dương cười lạnh: “Chẳng lẽ bổn vương đi đâu còn đợi ngươi ân chuẩn sao?

Hoàng Bắc Thiên tức giận nói: “Nếu như Vương gia không chê có thể đến phủ của thần, mặc dù nó tuy kém xa Vương phủ, nhưng cũng là chỗ tốt để vương gia dừng chân, ắt hẳn sẽn hẳn phường hoa nhỏ bé này

Lăng Khiếu Dương tỏ vẻ tốt lành, không hề tức giận, nhàn nhã nói: “Bổn Vương cảm thấy rất tốt, nơi này rất tốt, Bắc Vương đối với bổn vương hình như có thành kiến, không biết Bắc Vương cùng với nữ nhân bán hoa có quan hệ thế nào?

Hoàng Bắc Thiên liếc mắt qua Hữu Hi, cuối cùng ngẩng đầu nhìn Lăng Khiếu Dương, gằn từng chữ một: “Thần mặc kệ, chỉ là Hữu Hi hiện giờ là vị hôn thê của thần, xin Vương gia tự trọng.

Đôi mắt đen của Lăng Khiếu Dương trầm xuống, nhìn gương mặt trắng bệch của Hữu Hi, đôi mắt bất an, hắn ột cách lạnh lẽo. Vị hôn thê, được lắm, rất có bản lãnh mới mấy tháng không gặp, từ một tiểu thiếp đã trở thành vị hôn thể của người khác, tốt lắm.

Vương gia xin mời”- Hoàng Bắc Thiên không chút khách khí hạ lệnh trục khách.

Lăng Khiếu Dương cao thâm khó lường cười nhẹ, có ý định rời đi, nhưng vừa đi nửa bước, đã quay lại trêu chọc nói: “Vị hôn thê của ngươi đêm qua hầu hạ bổn vương rất vui vẻ, mùi vị của nàng không tệ

Hữu Hi tức giận vung tay, muốn tát Lăng Khiếu Dương một cái, nhưng bị hắn chụp được.

Hữu Hi hung hăng chửi Lăng Khiếu Dương: “Lăng Khiếu Dương, ngươi quả thật là làm cho người khác phỉ nhổ.

Còn sống  thì ta sẽ còn đến tìm ngươi”- Lăng Khiếu Dương lạnh lùng nói, bỏ tay Hữu Hi xuống, nhanh chóng rời đi. Thân ảnh đầy vẻ kiêu ngạo khiến người ta cực kì chán ghét

Hoàng Bắc Thiên đấm tay xuống đất, phẫn nộ không thôi, không hề nghĩ tới chuyện Lăng Khiếu Dương tìm ra Hữu Hi, lòng cực kì đau khổ. Gương mặt vô cảm mang theo chút đau lòng, đôi mắt đen nhìn Hữu Hi: “Ngươi vẫn còn muốn ở đây sao?”

Hữu Hi uể oải, đau khổ thầm nói: “Ta còn biết đi đâu. Hắn chắc chắn sẽ có cách khiến ta quay về? Trừ phi ta chết đi.”

Hoàng Bắc Thiên trầm xuống, mặt đầy lửa giận, túm lấy tay Hữu Hi: “Theo ta về phủ, không thể tiếp tục thế này được

Hữu Hi lắc đầu không chịu đi, lo lắng nhưng vẫn nói: “Không, Hoàng Bắc Thiên, ta không đi, ta nghĩ lão phu nhân cũng đã biết Vương gia tới. Hơn nữa hắn đã xuất hiện ở đây, nếu ta qua phủ ngươi ở chắc chắn sẽ gây ra không ít rắc rối, Lăng Khiếu Dương còn chuyện gì không dám làm chứ, ta không đi

Hoàng Bắc Thiên mất tỉnh táo quát: “Sao lại khó khăn như thê!! Chẳng lẽ ngươi bảo ta trơ mắt để hắn hạ nhục ngươi sao”

Ta không sao, thật sự không sao

Ngươi phải nghe ta, theo ta đi!”- Hoàng Bắc Thiên không lôi thôi nữa kéo Hữu Hi đi khỏi hoa phường, sao đó khóa lại.

Hữu Hi bị lôi kéo đến Bắc Vương phủ, cuộc sống bình thường cuối cùng cũng không kéo dài được lâu, niềm vui sướng nhỏ nhoi cũng chấm dứt. Hoàng Bắc Thiên mang Hữu Hi vào phủ thì nhìn thấy trong sảnh có rất nhiều người.

“Bắc Thiên còn không mau tham kiến Vương gia

Lão phu nhân nói một câu quả thật là làm cho Hoàng Bắc Thiên phát điên. Lăng Khiếu Dương dám tới nhà hắn, Hoàng Bắc Thiên giữ chặt lấy Hữu Hi một khắc cũng không buông ra.

Hữu Hi theo sau, cố gắng gỡ tay Hoàng Bắc Thiên ra nhưng hắn vẫn không buông tay.

Trong phòng có vài phụ nữ đứng tuổi cùng những trưởng giả già nua, Lăng Khiếu Dương ngồi ở chính giữa, vui vẻ cười đùa.

Mẫu thân Hoàng Bắc Thiên nhìn thấy Hữu Hi, trong mắt có chút tức giận mở miệng nói: “Bắc Thiên, con trở về rất đúng lúc, Vương gia có việc đến Đồng Thành. Hai quả núi bao lấy thành có rất nhiều quặng sắt, con nên giúp đỡ Vương gia một tay

Hài nhi đã rõ”- Hoàng Bắc Thiên lạnh lùng trả lời.

Lăng Khiếu Dương nhìn thoáng qua sắc mặt tái nhợt của Hữu Hi, khéo môi cong lên cười: “Dạ Hủy sao ngươi lại tới đây, Bổn Vương nói, đi ra làm việc lập tức trở về? Nhanh như vậy ngươi đã không chờ nổi rồi sao?”

 “Vương gia biết nàng sao”- Một trưởng giả khẽ hỏi

Lăng Khiếu Dương cung kính điềm đạm đáp: “Sao lại chỉ quen biết, nàng vốn là sủng thiếp của bổn vương, mấy ngày nay còn muốn đa tạ Bắc Vương huynh đã chiếu cố nàng”- Rõ ràng câu nói bị lượt bớt rất nhiều, nhưng cũng đủ khiến mọi người hiễu rõ.

Hoàng Bắc Thiên cau mày, lòng bị lửa giận thiêu đốt, hắn là vương gia sao lại cố bức người như vậy.

Vương gia nói thế sai rồi, Hữu Hi là thê tử tương lai của ta, chiếu cố nàng là lẽ đương nhiên

Không được vô lễ”- Lão phu nhân quát lạnh một tiếng. “Bắc Thiên không hiểu biết nên đã mạo phạm mong vương gia không chấp nhất

A? Nàng là thê tử tương lai của ngươi sao?”- Lăng Khiếu Dương cười lạnh, hỏi ngược lại lão phu nhân. “Việc này phu nhân có biết không?”

Lão phu nhân do dự, đang tính trả lời. Hữu Hi hung hăng nhìn Lăng Khiếu Dương, cao giọng nói: “Ta có biết Vương gia sao? Nhưng ta có cảm giác là chưa từng gặp qua đừng nói gì đến chuyện là sủng thiếp, xin hỏi Vương gia có bằng chứng gì nói ta là thiếp của ngài

Lăng Khiếu Dương không giận cũng không cười, cảm giác khó chịu dâng lên, đưng dậy, đi tới bên cạnh Hữu Hi, giọng nói khàn khàn: “Không thừa nhận cũng không sao, bổn vương còn rất nhiều thời gian

Sau đó hắn quay lại nhìn mọi người: “Quấy rầy đã lâu, bổn vương cao từ, hy vọng mọi người sớm phối hợp với bản việc hoàn thành công việc hoàng thượng giao

Cung tiễn Vương gia”- Mọi người đứng dậy đưa tiễn, Lăng Khiếu Dương cũng không hề quay đầu lại cứ như thế rời đi.

Vương gia rời đi, mấy người phụ nữ cùng trưởng giả cũng giải tán.

Hoàng Bắc Thiên tính kéo Hữu Hi đi kiếm Bắc Song thì nghe lão phu nhân nghiêm khắc trách mắng: “Bắc Thiên quỳ xuống!

Mẫu thân”- Hoàng Bắc Thiên nhìn mẫu thân vẻ mặt xanh mét.

Quỳ xuống”- Lão phu nhân đập tay xuống bàn, tức giận đứng lên, Hoàng Bắc Thiên cua mày quỳ xuống.

Vương gia là kẻ bề trên, chúng ta là thần, có thần tử nào lại dám cùng Vương gia tranh cãi, ngươi muốn cả gia tộc bại hoại trong tay ngươi sao, vì một người phụ nữ, ngươi không muốn có thê tử, quên đi lễ nghĩa của thần tử….dám lớn tiếng nói nàng là vị hôn thê của ngươi, ta là mẹ ngươi có đồng ý qua sao? Ngươi tự kiểm điểm lại mình đi, một phụ nữ thân phận thấp hèn như vậy có tư cách làm thê tử của ngươi sao

Hoàng Bắc Thiên đứng dậy, lớn tiếng quát: “Mẫu thân, đừng nói nữa, Hữu Hi không phải loại người như thế, nàng rất tốt, đáng được mọi người quý trọng, mẫu thân không biết gì cả

Câm miệng!”- Lão phu nhân gầm lên. “Thân là phụ nữ cũng nên biết liêm sỉ, tự biết thân phận của mình, muốn làm thiếu phu nhân của Bắc Vương phủ sao, chờ ta chết đi

“Đủ rồi”- Hữu Hi căn môi, nuốt ngược nước mắt, đau lòng sắp ngất đi. Thở nào, nàng không cần để ý đến người khác nói, nhưng mẫu thân của Hoàng Bắc Thiên nói như vậy làm nàng thật sự đau lòng, cảm giác thật nhục nhã, nàng không cách nào trốn tránh liền gạt tay Hoàng Bắc Thiên ra, nhưng  Hoàng Bắc Thiên lại giữ lại.

Hữu Hi

Buông ra để cho ta đi”- Hữu Hi rốt cuộc cũng thoát khỏi tay Hoàng Bắc Thiên, xoay người chạy ra ngoài.

Hữu Hi!”- Hoàng Bắc Thiên đau khổ la lên, muốn đuổi theo, nhưng lão phu nhân lại nói: “Nếu ngươi dám đuổi theo thì đừng nhận ta làm mẹ

Mẫu thân, từ khi nào người trở nên khó khăn như vậy, trái tim lại sắt đá đến vậy. Hữu Hi đã nhận đủ mọi đau khổ, nàng nhẫn nhịn chịu đựng, không phải để thỏa ý nguyện của nàng, nhưng mẫu thân, người lại dùng lời nói tàn nhẫn đả thương nàng, ngay cả chút tự trọng duy nhất cũng không cho Hữu Hi, mẫu thân chẳng phải người rất khoan dung sao? Tại sao duy chỉ đối với người hài nhi yêu lại đối xử như vậy

Hoàng Bắc Thiên lần đầu tiên nói nhiều như vậy, ở nhà hắn khiến cho người ta cảm giác rất lạnh lẽo, trầm mặc ít nói, lúc này nói nhiều như vậy để chỉ trích mẫu thân mình.

“Bắc Thiên., chẳng lẽ ngươi chưa bao giờ nghĩ, gánh nặng gia tộc ở trên vai, ngươi chọc giận Vương gia, có biết sẽ gánh hậu quả gì không?”

Nếu Hữu Hi không hạnh phúc, con nguyện cùng nàng gánh chịu đau khổ”- Hoàng Bắc Thiên nói xong xoay người đuổi theo Hữu Hi.

Nhìn theo bóng lưng Hoàng Bắc Thiên rời đi, lão phu nhân vội vã thở dài, nghiệt chướng, đúng là nghiệt chướng mà…

Hữu Hi vừa chạy khỏi Bắc Vương phủ mặt đã rơi đầy lệ, những lời lão phu nhân nói đã đâm thẳng vào trái tim nàng.

Trở lại hoa phường, Hữu Hi khóa cửa lại, ngồi trên giường, khóc thất thanh, căn bản nàng vẫn muốn bảo vệ sự tôn nghiêm của mình, không muốn người nhà Hoàng Bắc Thiên coi thường nàng. Những lời lão phu nhân nói, so với người ngoài đã tác động đến nàng rất lớn. Nàng không biết tại sao lão phu nhân lại phản ứng kịch liệt như vậy.

Hữu Hi, mở cửa!”- Bên ngoài truyền đến giọng nói của Hoàng Bắc Thiên.

Hữu Hi bịt tai lại, gải vờ như không nghe thấy, cuộn chân lại, yên lặng mà khóc, không dám đối mặt với Hoàng Bắc Thiên. Dần dần bên ngoài cửa cũng không còn âm thanh, tất cả đều an tĩnh trở lại, đầu óc Hữu Hi trống rỗng, không cách nào suy nghị, chỉ ngơ ngác ngồi yên như kẻ ngốc.

Trời đã tối đen nàng cũng không biết, cả ngày không ăn cơm cũng không thấy đói, không cách nào làm cho bản thân tỉnh táo lại. Sau một hồi trầm tĩnh, trái tim Hữu Hi cuối cùng cũng lắng xuống, trong phòng giờ đã tối như mực. Ngoài cửa có tiếng bước chân lo lắng đi qua đi lại.

Hữu Hi chậm rãi đi ra ngoài hoa phường, tới trước cửa, tay mở ra, một trận gió lạnh ùa vào mang theo những bông tuyết.

Tuyết rơi rồi!!

Là tuyết!!!

Một luồng khí lạnh như băng từ cơ thể của hắn bao lấy nàng,đôi môi lạnh giá hôn lên môi nàng mang theo cả nước mắt, hắn thì thầm nói: “Hữu Hi, đừng rời xa ta”

Hắn vốn là kẻ lạnh lùng, môi cũng lạnh giá, đầu lưỡi của hắn xông vào miệng nàng mang chút hương ý nhẹ nhẹ. Hắn cướp đi hơi thở của nàng, làm cho nàng chỉ có thể nhắm mắt buông xuôi, trong lòng mang theo sự chua xót.

Hoàng Bắc Thiên thở dồn dập, môi rời khỏi đôi môi cánh hoa của nàng, sau đó hôn lên mặt, lông mi, hôn lên hai mắt. Lòng ngực rộng rãi gắt gao ôm lấy nàng, Hữu Hi lần đầu tiên hiểu ra được, thiêu thân bay vào lửa hoàn toàn không có cảm giác.

Hoàng Bắc Thiên cọ xát đầu vào trán nàng: “Ngươi sẽ không lặng lẽ bỏ đi đúng không!”

Sẽ không!

Ôm nhau một lát, hai người dần dần bình tĩnh lại, Hữu Hi dựa vào người Hoàng Bắc Thiên, nghe thấy tiếng trống ngực của hắn, cảm nhận được hắn đang ấm dần lên.

Hoàng Bắc Thiên do dự một lát, sau đó mới mở miêng: “Hữu Hi…

Uh..”- Hữu Hi cúi đầu, trả lời

Chúng ta… chúng ta…”- Bình thường hắn lúc nào nói chuyện cũng lãnh đạm, không chút e ngại, bây giờ lại nói chuyện cà lăm như vậy.

Chuyện gì?”- Hữu Hi rầu rĩ hỏi.

Hoàng Bắc Thiên đẩy Hữu HI ra, nhìn đôi mắt vẫn còn đọng nước nói: “Chúng ta hẹn hò đi?”

Hẹn hò?”- Hữu Hi kinh ngạc, từ này là nàng chỉ cho Hoàng Bắc Thiên

Nhìn vẻ mặt nghi ngờ của Hữu Hi, Hoàng Bắc Thiên vội vàng giải thích: “Hay giống như ngươi nói làm bạn gái ta đi”- Hoàng Bắc Thiên bối rối giải thích, cảm giác khẩn trương giống như là đang cầu hôn.

Hắn muốn làm bạn trai của nàng? Muốn cùng nàng hẹn hò.?

Hoàng Bắc Thiên… ta

Chẳng lẽ ngay cả làm bạn trai cũng không thể sao?”- Hoàng Bắc Thiên biết, hòan cảnh hiện tại không thề mong muốn gì nhiều hơn, mẫu thân hắn chắc chắn sẽ không đồng ý để Hữu Hi gả vào Bắc Vương phủ

Trong khi đó Hữu Hi lại quá kiêu ngạo, nhất quyết không chấp nhận lấy hắn, quan trọng hơn cả là trái tim Hữu Hi vốn không thuộc về hắn.

Hữu Hi không biết trả lời ra sao, thật lâu sau cũng không nói, Hoàng Bắc Thiên thất vọng thở dài, ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn trên mặt Hữu Hi:  “Ngủ đi, ta sẽ bên ngòai canh cho ngươi

Hữu Hi cầm tay Hoàng Bắc Thiên, mỉm cười nói: “Chúng ta đi xem tuyết đi

Ở trên nóc nhà, hai người ngồi gần nhau, trên người khoác chiếc chăn bông thật dày, nhìn bông hao tuyết bay tán loạn, hung cảnh hết sức lãnh mạn, Mặt đất đã khoác lên mình bộ quần áo màu trắng, giống như cô dâu mặc váy cưới rất xinh đẹp và thanh khiết.

Hai người không phải vợ chồng, cũng không phải người yêu, nhưng lại cùng nhau làm chuyện rất lãng mạn. Giờ phút này, Hữu Hi quên mất chuyện cũ, quên cả những đau khổ trong lòng, không thèm nghĩ đến việc Lăng Khiếu Dương đã ngược đãi cơ thể nàng. Trong tim chỉ muốn đem hình Hoàng Bắc Thiên khắc sâu. Một nam nhân chung thủy, một người nam nhân tốt.

Cũng chẳng phải không đoán trước, đến ngày thứ hai thì Hữu Hi bị cảm, ngay cả cơ thể cường tráng của Hoàng Bắc Thiên trong đêm đứng cũng bị đông thành đá.

Kỳ thật đêm hôm đó, Hoàng Bắc Thiên lo lắng quả không sai, Hữu Hi đúng là có ý định rời bỏ Hoàng Bắc Thiên, một mình phiêu bạt chạy trốn khỏi Lăng Khiếu Dương, mặc dù có thể nàng sẽ rất mau chóng bị bắt lại, nhưng ít nhất bây giờ bỏ đi, nàng sẽ không phải xấu hổ, cũng không liên lụy Hoàng Bắc Thiên.

Nhưng, màn đêm chưa buông xuống thì Hoàng Bắc Thiên đã xuất hiện. Bên ngoài tuyết rơi nhiều như vậy, không nói gì cả, nhưng trong lòng lại sợ hãi nàng sẽ bỏ đi, sợ Lăng Khiếu Dương sẽ làm tổn thương nàng.

Lúc hắn ôm nàng, nói đừng rời đi, nàng không chút do dự nói sẽ không. Nghĩ một đường, nói một nẽo, hay thạt sự là nàng không thể bỏ đi, nàng luyến tiếc sao?

Mua hoa

Giọng nói ngoài cửa cắt đứt suy nghĩ của Hữu Hi, nàng ngẩn đầu nhìn thấy dáng người cao to của Hoàng Bắc Thiên đứngở đó, ngón tay chạm nhẹ vào những bông hoa hồng màu đỏ.

Hữu Hi đứng dậy, vui vẻ nói: “Vị công tử này, không biết muốn mua hoa gì, tặng cho ai?”

Hoàng Bắc Thiên chỉ vào bông hoa đó, nghiêm trang nói: “Ta muốn mua nó

Hữu Hi nhíu mày, nghiêng đầu liếc mắt nhìn Hoàng Bắc Thiên: “Nó không phải đồ để bán”

Tay Hoàng Bắc Thiên cầm lấy nó, móc ra ngân lượng: “Ta muốn mua, ngươi phải bán cho ta

Có cần phải bá đạo như vậy không, là thật hay giỡn vậy”- Nàng từng bán cho Hoàng Bắc Thiên rất nhiều hoa, nhưng riêng hoa hồng thì chưa lần nào hết. Hoàng Bắc Thiên từng cười nhạo Lưu Tuấn đường đường là một nam nhân lại đi mua hoa. Lưu Tuấn lúc đó ủy mỵ nói: “Hoàng Bắc Thiên, ngươi có phụ nữ tặng hoa rồi cần gì phải đi mua

Có đôi khi, nàng cảm thấy Hoàng Bắc Thiên và Lưu Tuấn vốn là đôi oan gia.

Hoàng Bắc Thiên cau mày, đặt ngân lượng vào tay Hữu Hi: “Ta không phải là người hay nói giỡn, ta muốn mua nó để tặng cho người trong lòng”- Hoàng Bắc Thiên nói xong xoay người rời đi.

Cứ như vậy mà đi sao?

Nhìn theo thân ảnh Hoàng Bắc Thiên, Hữu Hi thừ người ra, người trong lòng? Nhanh như vậy hắn đã có người khác rồi sao? Ngay cả việc hắn khinh thường nhất là nam nhân đi mua, hắn cũng chịu làm.

Hữu Hi thầm suy nghĩ, xoay người đi vềphía bàn, vừa mới di chuyển trước mắt đã xuất hiện bó hồng màu đỏ, sau đó một gương mặt tuấn tú lộ ra.

Làm gì vậy?”- Hữu Hi cau mày, nhìn những đóa hồng cùng gương mặt tuấn tú của Hoàng Bắc Thiên.

Tặng ngươi”- Hoàng Bắc Thiên đứng thẳng dậy, từ trên cao nhìn xuống, tay cầm hoa đặt trước mặt nàng, có chút không tự nhiên. Hắn vì nàng mà làm mọi việc ngay cả việc bản thân mình khinh thường nhất.

Tặng cho người trong lòng ngươi đi, ta nào dám nhận”- Hữu Hi đẩy tay Hoàng Bắc Thiên sang một bên, đi về phía trước nhưng bị Hoàng Bắc Thiên ngăn lại.

Ngươi là người trong lòng ta”- Hoàng Bắc Thiên nói giọng lạnh như băng, đem hoa đặt vào lòng Hữu Hi.

Hữu Hi cầm hoa, trả lại cho Hoàng Bắc Thiên: “Được rồi, ngươi đừng làm phiền ta nữa, ta bận lắm”- Sau đó, thuận tay cầm hoa ở trên bàn

Hắn nghiêm túc, nàng không phải nói, người ở thời hiện đại rất hay làm vậy sao, nhưng sao nàng lại tưởng hắn nói đùa. Gương mặt Hoàng Bắc Thiên dần dần đóng băng, không hề lên tiếng, tức giận thất vọng bỏ đi.

Lúc này, ngoài cửa truyền đến giọng nói bực tức của Thiếu Cửu: “Gia, người đi đâu vậy, nghe nói Xuân Mãn Lầu vừa  xuất hiện tiểu mỹ nhân tuyệt sắc, hay ta đi xem một tí đi”- Hắn cố ý để Hữu Hi nghe thấy

Hữu Hi  không nghe thấy Hoàng Bắc Thiên trả lời, cũng không nghe thấy giọng nói của Thiếu Cửu nữa, chắc là đã đi xa rồi.

Hữu Hi tỷ”- Hữu Hi vừa xoay người thì nghe giọng Hoàng Bắc Song, thì ra nàng ấy đã đứng sẵn ở cửa.

Bắc Song”- Hữu Hi mỉm cười, “Mấy hôm nay có chuyện gì mà không thấy tới

Ta à, nghe Lưu Tuấn ca nói xong, nên không dám đến quấy rầy ca ca cùng tỷ nói chuyện với nhau”- Bắc Song cười hì hì.

u Tuấn nói hưu nói vượn, ngươi cũng bị hắn làm cho hóa điên rồi”- hữu Hi lắc đầu cười khẽ.

Bắc Song nhíu mày, đi tới bên cạnh Hữu Hi: “Hữu Hi tỷ, người đối với ca không phải cũng cảm giác sao, tại sao không tiếp nhận ca ca?”

Nàng đối với Hoàng Bắc Thiên có cảm giác ư? Cho dù có tỉnh táo suy nghĩ cũng không có đáp án.

Có biết bao nhiêu người mê ca ca, nhưng ánh mắt của tỷ nhìn ca ca có chút không giống với…

“Quỷ nha đầu, lại ánh mắt gì đây

Bắc Song nháy mắt nhìn Hữu Hi, tinh nghịch nói: “Quên đi, không nói nữa, nhưng Hữu Hi tỷ, ca ca vừa rồi hình như rất tức giận, tỷ mau đi xin lỗi ca ca đi

Hữu Hi không chút nghĩ ngợi nói: “Bắc Thiên không nhỏ nhen vậy đâu!

“Hữu Hi tỷ người bắt đầu bao che cho ca ca rồi”- Bắc Song không nhịn được bật cười. “Nhưng hôm nay là sinh nhật ca ca, tỷ có đi không

Sinh nhật Hoàng Bắc Thiên? Hắn không hề nói với nàng, xem ra là tức giận thật rồi. Hữu Hi nhìn Bắc Song với ánh mắt nghi vấn.

Đúng vậy, là sinh nhật lần thứ 24, buổi tối, gia đình ta tổ chức ở khách điếm, chỉ mời mấy vị bằng hữu quen biết, không có trưởng bối, Hữu Hi tỷ có muốn đi không?”

Được, ta sẽ đi”- Hữu Hi áy náy, nàng không biết hôm nay sinh nhật Hoàng Bắc Thiên.

Hoàng Bắc Song vỗ trán nói to: “Được rồi, sinh nhật thì phải tặng quà, Hữu Hi tỷ người cùng ta đi lựa quà nha

Hữu Hi gật đầu, mang theo chút tiền, cùng Hoàng Bắc Song ra ngoài, hai người chọn lựa rất lâu mới tìm được món như ý.

Sắc trời sớm đã tối, Bắc Song trở về phủ  trước, buổi tối mới hội ngộ tãi Vọng Giang lầu, còn Hữu Hi thì về hoa phường

Lúc đi rõ ràng nàng đã khóa cửa, nhưng khi về lại không thấy chốt khóa.. Trong lòng Hữu Hi có chút nghi hoặc, cảm giác sẽ xảy ra điều không tốt. Hữu Hi do dự đẩy cửa vào, quả nhiên không ngoài dự đoán chính là Lăng Khiếu Dương

Hắn quả thật rất có tố chất của một kẻ trộm.

Hắn nhìn nàng cười, để lộ ra hàm răng trắng, làm cho Hữu Hi ớn lạnh: “Ngươi tới đây làm gì

Hắn nhìn nàng cười, để lộ ra hàm răng trắng, làm cho Hữu Hi ớn lạnh: “Ngươi tới đây làm gì

Lăng Khiếu Dương bật cười, đứng dậy, đi tới trước cửa, ánh mắt vốn lạnh như băng nay còn mang theo tia châm chọc.

Hắn từng bước lại gần, áp lực phủ lên không khí xung quanh Hữu Hi, làm nàng không nhịn được lui về sau, muốn thoát đi, hơn nữa chân nàng cũng tự chủ động bước rất chậm

Sao lại sợ ta như vậy?- Lăng Khiếu Dương cười lạnh, nắm lấy cánh tay Hữu Hi, kéo nàng từ ngoài cửa vào.

Những người đi đường dùng ánh mắt quái dị nhìn Hữu Hi và Lăng Khiếu Dương, cuối cùng bị ánh mắt đỏ ngàu của Lăng Khiếu Dương làm cho sợ hãi mà vội vã bỏ đi.

Sắc mặt Hữu Hi trắng bệch, cánh tay bị Lăng Khiếu Dương nắm chặt rất đau, không chịu được phải cau mày, dùng ánh mắt chán ghét nhìn Lăng Khiếu Dương, ánh mắt đó khiến Lăng Khiếu Dương tức giận, cười lạnh nói: “Đừng sợ, bổn vương chỉ tới đây thăm ngươi, ngươi là phụ nữ bên cạnh bổn vương, quan tâm một chút, lỡ có chuyện không hay xảy ra chắc ta sẽ rất đau khổ

Hữu Hi dùng sức giãy giụa: “Ta dù xảy ra chuyện gì cũng không liên quan đến ngươi, mời ngươi đi cho

Sao lại không liên quan”- Lăng Khiếu Dương khoái chí đi tới trước mặt Hữu Hi, giữ lấy tay nàng: “Ngươi là thiếp của bổn vương, bổn vương sao lại không quan tâm, lỡ như ngươi xảy ra chuyện, chẳng lẽ bổn vương mang thi thể của ngươi về sao”.

Tay hắn dùng lực lớn như vậy, hành vi vẫn thô bạo như trước, đôi mắt vẫn giữ nguyên màu đỏ, giống như trước đây, đôi mắt của ác ma.

Hữu Hi giãy giụa, cau mày hét lên: “Khốn khiếp, buông tay!”

Lăng Khiếu Dương cau mày, tay nắm lấy thắt lưng Hữu Hi, dùng sức kéo lại, khiến Hữu Hi ngã vào lòng hắn, bị giữ chặt, Lăng Khiếu Dương cúi đầu không hề để ý ánh mắt của người đi đường, chuẩn xác hôn lên môi Hữu Hi, khiến nàng đành nuốt tiếng la vào trong.

Một kẻ dùng nụ hôn để trừng phạt thì không mang theo bất cứ sự dịu dàng nào, ngược lại chạm vào nhau liền thấy đau đớn. Hữu Hi đá hắn, lại bị haic hân hắn kẹp chặt, tay bị trói, cả người bị hắn giữ lại từ đằng sau.

Ta sẽ không ngại dùng cách này để khiến ngươi im miệng”- hắn đắc ý thả môi nàng ra, nhíu mày, tàn khốc bá đạo nói: “Tâm tình bổn vương hôm nay rất tốt, đi, bồi bổn vương uống rượu.”

Ai hầu hắn uống rượu chứ, Hữu Hi thất kinh giãy giụa: “Không, đừng,  buông ta ra, buông ta ra

“Không uống rượu, được, chúng ta cùng làm chuyện bổn vương thích, vý dụ nhưở trên giường..”- Lời nói của hắn vô cùng ám muội, mang theo sự uy hiếp, không do dự kéo Hữu Hi ra ngoài.

Cánh tay hắn đặt trên thắt lưng nàng, dùng tay kẹp chặt đầu nàng, hắn lâu lâu lại cúi đầu liếc nhìn nàng một cái mang theo sự uy hiếp. Bàn tay to lớn giữ lấy cằm nàng, chỉ cần nàng kêu lên hắn không ngại ngần mà hôn nàng.

Hữu Hi thừa nhận, nàng không dám gọi, cũng không dám hô, càng không muốn để cho người trên phố nhìn thấy nàng bị Lăng Khiếu Dương hôn. Hai người đi đến trước tửu lầu ba tầng, nhìn lên tấm biển đề Vọng Giang lâu. Hoàng Bắc Thiên tổ chức tiệc sinh nhật ở đây. Lăng Khiếu Dương rốt cuộc có ý định gì đây!!

Căn phòng nhỏở trên, Lăng Khiếu Dương dìu Hữu Hi ngồi xuống, cậy sức mạnh của mình làm cho Hữu Hi không cách nào nhúc nhích. Hữu Hi nhìn thấy trên bàn có rất nhiều thức ăn và rượu đã từng ăn qua, trong phòng còn có hai người phụ nữ mặc quần áo nửa kín nửa hở.

Hữu Hi nhìn thẳng Lăng Khiếu Dương: “Ngươi muốn như thế nào đây?”

Rất đơn giản, uống rượu đi!”

Lăng Khiếu Dương cười đen tối, hai người phụ nữ cũng đi tới bên cạnh Lăng Khiếu Dương rót rượu cho hắn.

Lăng Khiếu Dương đặt ly rượu bên môi Hữu Hi nói: “Uống!”

Hữu Hi vừa để lên môi, đã cau mày, không biết Lăng Khiếu Dương lại phát khùng gì nữa đây, dùng cách mới mẻ này để hành hạ nàng sao?

Thật là mất hứng”- Lăng Khiếu Dương tự uống hết, sau đó giữ lấy mặt Hữu Hi buộc nàng mở miệng ra, sua đó rượu từ miệng hắn chảy vào trong miệng nàng.

Thật độc ác, Hữu Hi cảm thấy vừa buồn nôn vừa cay. Hữu Hi giãy giụa muốn nôn ra, nhưng lại bị Lăng Khiếu Dương cầm lấy bầy rượu đổ vào.

Ngươi bị thần kinh sao, buông ta ra”- Hữu Hi ho sặc sụa, giãy giụa, tức giận mắng Lăng Khiếu Dương. Hắn đem nàng đẩy nằm lên chiếc bàn trống.

Sao, hầu hạ bổn vương uống rượu lại là sỉ nhục ngươi sao, người khác muốn có cơ hội, bổn vương còn không cho

Người đó chắc cũng không bình thường”- Dạ dày Hữu Hi bắt đầu nóng rực, mặt cũng nóng. “Buông ta ra, khốn khiếp

Lăng Khiếu Dương cười lạnh, nhìn hai người phụ nữ hỏi: “Nói. Các ngươi có muốn cùng bổn vương uống rượu không?”

Một người phụ nữ e lệ nói: “Cùng Vương gia uống rượu là đại vinh hạnh, cầu còn không được nữa là

Nữ tử khác không cam lòng nói : “Phải đó, có thể cùng vương gia uống rượu nói chuyện, là phúc đức ngàn năm mới có một lần, vị tỷ tỷ này, khiến Vương gia không vui rồi”

Lăng Khiếu Dương cười ha hả, không phải cười vui vẻ mà mang theo sự đau khổ, hắn đem bầu rượu đặt vào miệng Hữu Hi, lạnh lùng nói: “Ngươi nói xem, ngươi có phải không biết tốt xấu không?”

Lăng Khiếu Dương vừa nói thân thể vừa tới gần Hữu Hi, hắn ép chặt nàng xuống, tay giữlấy cằm nàng buộc nàng hé miệng ra, đưa tay dốc rượu vào miệng Hữu Hi…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro