Cuối cùng thì

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Markky,anh đến rồi đây"
Lặng lẽ đặt bó hoa lên mặt mộ,lòng anh đau như cắt.
"Chết tiệt,anh lại khóc rồi em à..."
×××
Giữa vùng thảo nguyên xanh đẹp với gió thổi liu riu,tiếng chim hót trong lành,những bông hoa đua nhau khoe sắc thì ở một nơi đặc biệt nhất,mộ của cậu được đặt trang trọng ở đó.
Phải,cậu đã mất rồi...
Mọi chuyện sẽ chẳng có gì nghiêm trọng nếu như cậu không cãi nhau với anh về chuyện đứa con trong bụng.
Cậu bực mình đi ra khỏi nhà,để lại anh với cơn hậm hực khó có thể xuôi.
Và chuyện không hay đã xảy ra
Chiếc xe tải đi ngược chiều đã đưa cậu và đứa con trong bụng ra đi mãi mãi.
Lúc anh biết được sự việc thì đã quá muộn rồi
...
"Là lỗi của anh,do anh quá cố chấp,luôn tìm cách làm tổn thương em,để em phải buồn"
"Chính anh đã làm hại em và con,thực sự...anh là kẻ không đáng sống"
"Markky à,giá như anh có thể thay em nằm ở dưới này thì tốt"
"Anh chán sống lắm rồi...không có em ở bên...mỗi ngày trôi qua đều là ngày tồi tệ"
" Nhưng anh có một cách..giúp cho mình có thể đoàn tụ với em rồi"
Anh móc trong túi ra một chai rượu nặng,nhẹ nhàng nốc uống như kẻ nghiện nặng.
Chỉ cần được bên em,anh có thể làm bất cứ điều gì,kể cả phá hủy cơ thể của mình...
....
Do không chịu được rượu nặng nên chẳng mấy chốc,anh đã có dấu hiệu say rượu.
Mọi thứ trong cơ thể...cứ theo men rượu mà được đưa ra ngoài hết...chẳng mấy chốc đã không còn thứ gì cả.
"Hộc...hộc...khó thở quá"
"Anh cô đơn quá...Markky à"
Từng bước chân nặng nề đi ra khỏi khu vệ sinh,anh lại càng thấy đau đớn hơn thế rất nhiều
"Anh chỉ muốn chúng ta mãi bên nhau thôi mà...tại sao ông trời lại không cho anh đi theo em chứ?"
"Nhất định anh sẽ không bỏ rơi em đâu"
Anh gục xuống bãi cỏ xanh ngát,nước mắt không ngừng rơi ra...
"Nhất định...sẽ không rời xa mà"
....
"Anh Kim,em cấm anh không được uống rượu nặng,tại sao anh không chịu nghe lời em vậy?"
"Em có quyền gì để cấm anh?"
"Em là vợ anh,không lẽ anh coi em là osin trong nhà hả?"
"Em dám nói như thế sao?"
Trong cơn say,anh đã đập nát chai rượu,khiến những mảnh thủy tinh văng lên và cứa thẳng vào mặt cậu.
Cậu vừa khóc vừa dọn đống thủy tinh vỡ vụn.Đây không còn là người mà cậu yêu thương và trân trọng nữa...
"Anh ghét em rồi sao...anh Kim..."
Anh không trả lời,chỉ lặng lẽ rời đi mà chẳng nói một lời nào.
....
Lúc tỉnh lại,anh đã thấy mình đang ở trong viện
Bên cạnh anh...là người bạn thân của mình
"Đã bảo đừng uống rượu nặng mà,không nghe giờ lại khổ ra"
Hóa ra đó chỉ là giấc mơ mà thôi
Chả rõ từ lúc nào,nước mắt anh lại rơi ra...
"Anh chỉ muốn bù đắp lỗi lầm cho em thôi mà.Hãy cho anh cơ hội sửa sai đi"
....
"Xin lỗi anh,em không còn cơ hội dành cho anh đâu"
(Markky)
.....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro