LT Q13C37C40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 37

Nằm trên giường nhưng Triệu Quốc Đống mãi không ngủ được. 

Từ Thu Nhạn nằm xuống sát bên Triệu Quốc Đống. Cô biết chuyện hôm nay có lẽ là rất quan trọng khiến hắn không thể yên tâm mà ngủ. Điều này làm cô có chút hối hận không nên nói ra, nhưng nếu thật sự làm nỡ chuyện quan trọng của hắn thì cô sẽ hối hận cả đời.

Qua Tĩnh nếu thật sự rời khỏi An Nguyên, như vậy Triệu Quốc Đống biết mình cần nắm chặt thời gian mà hành động. Việc Tằng Lệnh Thuần vào thường vụ nhất định phải giải quyết trước khi Qua Tĩnh đi. 

Trước Đại hội Đảng 16 toàn quốc nhất định sẽ có một cơn sóng điều chỉnh lớn, bao gồm cả Thái Chánh Dương thì cũng có một nhóm cán bộ lớn sẽ điều chỉnh khỏi vị trí. Qua Tĩnh nếu đi thì chắc sẽ vào đợt đó.

Nói cách khác hắn còn nửa năm. Trong nửa năm ấy hắn ít nhất phải ổn định bộ máy Thị ủy theo ý đồ của mình, đây là trụ cột quan trọng nhất để sau này hắn tiến hành công việc.

Lục Kiếm Dân và mình chưa bao giờ hòa hợp, Chung Dược Quân cũng là ẩn số, Triệu Quốc Đống không thể không chuẩn bị trước. Hắn không hy vọng vì mình quá tự tin nên đi vào vết xe đổ ở Hoài Khánh. Như vậy hắn tuyệt đối phải nắm Thị ủy trong tay.

Theo suy nghĩ của Triệu Quốc Đống, sau khi Tằng Lệnh Thuần đi thì chức Bí thư Quận ủy Tây Giang hắn sẽ phải nghĩ cách đưa vào Thường vụ thị ủy. Đương nhiên điều kiện chính là Bí thư Quận ủy Tây Giang phải là người hắn tin được.

Ngoài ra cũng cần phải lập tức nắm chức Trưởng ban Tuyên giáo, như vậy hắn cần nhanh chóng điều Mao Bình đi. Nếu như không thể thực hiện trong nửa năm này, như vậy sau đó dễ bị Tỉnh ủy có ý kiến.

Nếu có thể để Bí thư Quận ủy Tây Giang vào Thường vụ thị ủy, sau đó nắm được vị trí Trưởng ban Tuyên giáo, Triệu Quốc Đống cũng không sợ ai khiêu chiến quyền lực của mình trong Thị ủy.

Triệu Quốc Đống không muốn đối đầu với ai nhưng hắn không thể không đề phòng.

Một bên tính toán, Triệu Quốc Đống cũng suy nghĩ thật nhanh các vị thường vụ.

Vưu Liên Hương về cơ bản đứng về phía hắn, có lẽ có sự khác nhau trong vài vấn đề nhỏ. Nhưng Triệu Quốc Đống tin ở vấn đề lớn thì Vưu Liên Hương sẽ tuyệt đối kiên định đứng về phía mình, hơn nữa Triệu Quốc Đống có thể tự tin đảm bảo đối phương đứng cạnh mình.

Lam Quang? Sau khi hắn đến Ninh Lăng, hai người hình như chưa chính thức ngồi xuống nói chuyện. Đây là sai lầm của hắn, sau khi Đại hội Đảng kết thúc hắn quyết định dành thời gian nói chuyện xem có thể tìm được tiếng nói chung hay không?

Tiêu Phượng Minh rõ ràng có hiện tượng dựa vào hắn, mà người này cũng có chút năng lực. 

Triệu Quốc Đống và Lưu Như Hoài vẫn giữ liên lạc, mặc dù không thân thiết như các cấp dưới cũ ở Hoa Lâm, Tây Giang. Nhưng Lưu Như Hoài vẫn có lấy thân phận bạn học mà gọi điện nói chuyện vớ hắn. Lúc hắn làm việc ở trên bộ thì Lưu Như Hoài cũng đã tới một lần.

Toàn Lực Trí là người khó khống chế hoặc là nói muốn ảnh hưởng được là không dễ dàng. Đối phương có thể rất dễ dàng khiến Hoàng Lăng bị bắt, đây chính là lá bài tẩy của Ủy ban kỷ luật tỉnh đặt tại Ninh Lăng. Ngoài việc y mang theo một cán bộ từ Thanh tra tỉnh xuống làm Phó chủ nhiệm ra, trong Ủy ban kỷ luật còn có nhiều cán bộ y chọn từ các quận, huyện lên, hoặc lấy từ bên cơ quan công an và Viện kiểm sát. 

Điều này có nghĩa đối phương không cam lòng ngồi trên vị trí này, muốn đạt được thành tích. Triệu Quốc Đống tin con cái lớn Hoàng Lăng đủ để đối phương lên chức thành Phó bí thư Thị ủy.

Xem ra mình còn cần tìm cơ hội trao đổi với đối phương. Triệu Quốc Đống cũng không cho rằng Ủy ban kỷ luật phát huy hết tác dụng sẽ ảnh hưởng gì tới mình. Ngược lại Ủy ban kỷ luật sẽ là thanh đao để Thị ủy diệt trừ ung nhọt trong cơ thể, đương nhiên điều này cần khống chế trong phạm vi nhất định.

Nếu một Bí thư Thị ủy không có sức ảnh hưởng gì với Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật đó chính là thất bại. Hoàng Lăng tưởng y có thể khống chế toàn cực nên không thèm để ý tới Toàn Lực Trí, cuối cùng bị đâm sau lưng.

Triệu Quốc Đống chưa từng coi thường ai, nhất là người giấu quá sâu như Toàn Lực Trí. Nhưng hắn không coi đối phương là kẻ địch hay đối thủ. Hiểu đối phương, ảnh hưởng đến đối phương rồi nắm giữ y, đây là kế sách của hắn.

Toàn Lực Trí này hình như có quan hệ mật thiết với Cao Dương, đây cũng là một thứ có thể lợi dụng.

Cao Dương làm Viện trưởng Viện kiểm sát Ninh Lăng trong thời gian khá lâu. Khi hắn đi đối phương đã làm Viện trưởng, bây giờ vẫn không thay đổi. 

Còn hai người Lý Đại Phú cùng Lý Nguyên Khánh. Lý Đại Phú thì chưa rõ, trước đây trong công việc hai bên không tiếp xúc nhiều, lần này hắn về Ninh Lăng coi như chính thức gặp và nói chuyện vài lần. Hắn cảm thấy cũng được nhưng mới chỉ trong công việc mà thôi, còn nói chuyện ngoài lề thì có lẽ vẫn hơi sớm.

Lý Nguyên Khánh là tư lênh Quân khu, đây là người ít tham gia việc trong thị xã. Khi không ảnh hưởng đến lợi ích cá nhân thì Triệu Quốc Đống tin đối phương sẽ hiểu rõ cục diện, không gây phiền toái cho hắn.

………

Có lẽ đêm qua thấy tâm trạng Triệu Quốc Đống không ổn nên Từ Thu Nhạn chỉ lặng lẽ dựa sát vào hắn mà ngủ, ngủ rất ngon. Tiếng hít thở của cô thậm chí thành khúc thôi miên của Triệu Quốc Đống, làm cho hắn không đành lòng đánh thức cô, mà muốn ôm cô ngủ.

Có lẽ do tư thế ngủ không quá chuẩn nên khiến chiếc váy ngủ của cô vén lên lộ ra hơn nửa bờ mông.

Chiếc quần lót màu lam khó có thể che khe ranh kia, cũng không phải là do quần lót quá nhỏ mà do bộ mông của cô quá to. Do Từ Thu Nhạn tập luyện nhiều nên cặp mông khá vểnh, hơn nữa chị em Từ Thu Nhạn rất trắng. Một xanh một trắng làm người ta không nhịn được thò tay vào sờ.

Mình không phải thánh sao có thể nhịn.

Từ Thu Nhạn giật mình tỉnh giấc, bàn tay quen thuộc đang đặt trên mông cô làm cô khẽ mím môi nhịn rên để mặc hắn muốn làm gì thì làm.

….

Sau khi cuộc ân ái Từ Thu Nhạn thích nhất dựa đầu vào lòng hắn, nghe tiếng tim hắn đập, cảm nhận hơi nóng từ hắn truyền sang. Lúc này làm Từ Thu Nhạn cảm thấy yên bình nhất.

Triệu Quốc Đống ôm chặt mỹ nhân vào lòng. Có đôi khi hắn cũng nghĩ sao mình lại thành kẻ như vậy. Người khác có lẽ nói đây là hoang dâm nhưng hắn có suy nghĩ của mình. Hai chị em Từ Thu Nhạn gặp nhiều trắc trở trong cuộc sống, hắn tại sao không thể mang lại bình yên cho các cô.

Chỉ đơn giản như vậy thôi, về phần khác hắn không muốn suy nghĩ nhiều.

Nếu có một ngày các cô rời khỏi hắn, như vậy các cô đã tìm được cuộc sống thích hợp hơn với mình. Hắn có lẽ cũng nuối tiếc, buồn bã nhưng hắn sẽ chúc các cô hạnh phúc vì đây là duyên phận.

Mỗi người có cuộc sống của riêng mình, xã hội là đa nguyên hóa, con người theo đuổi cuộc sống tốt đẹp hơn. Anh không thể nói anh bây giờ không phù hợp trào lưu hoặc là bị người khác lên án là anh sai hoàn toàn.

Chương 38

Triệu Quốc Đống từ chối khéo việc Bối Thiết Lâm bố trí đài truyền hình tỉnh phỏng vấn cho mình. 

Bây giờ không phải lúc tạo thế, đến lúc cần lên hắn tuyệt đối không từ chối.

Hắn vừa lên chức mà đã được vào ban Ủy viên Đảng ủy tỉnh, chẳng qua đây là điều mà vị Bí thư Thị ủy nào cũng được tham gia, không phải Triệu Quốc Đống có bản lĩnh gì hơn người.

Đại hội Đảng tỉnh lần 9 cứ thế kết thúc, Triệu Quốc Đống cảm thấy mình có nhiều thu hoạch từ Đại hội Đảng lần này.

Đầu tiên là quan hệ giữa hắn và Tiêu Phượng Minh đã được kéo gần. Ở tình huống cả hai bên đều cố gắng nên miễn cưỡng hòa hợp. Tiêu Phượng Minh là Trưởng ban tổ chức cán bộ có hắn ủng hộ thì sẽ thuận lợi, mà mình có Tiêu Phượng Minh ủng hộ sẽ như hổ thêm cánh.

Đương nhiên không có Tiêu Phượng Minh thì Triệu Quốc Đống vẫn khống chế được cục diện, nhưng nếu không làm khống chế được Tiêu Phượng Minh thì hắn sẽ nghĩ cách đổi người.

Đồng thời hắn đã tiến hành với tất cả các vị đại biểu Ninh Lăng tham gia Đại hội Đảng lần này, nghe suy nghĩ thật của bọn họ, đồng thời cũng miêu tả về Ninh Lăng mới mà hắn muốn xây dựng với bọn họ. Rất nhiều đại biểu lần đầu gặp Triệu Quốc Đống, Triệu Quốc Đống cũng cố gắng ghi nhớ mặt mũi bọn họ để khi gặp nói ra được tên ngay, đây là sự tôn trọng của cả đôi bên.

Phải nói đây là cơ hội quá tốt cho hắn khi vừa lên nhận chức đã được gặp các vị đại biểu Đảng viên xuất sắc, tránh cho việc hắn phải đến từng quận, huyện để khảo sát, để gặp bọn họ.

Sau Đại hội Đảng lần này, tỉnh An Nguyên sẽ gặp biến động lớn về nhân sự, rất nhiều tin đã lộ ra. Bối Thiết Lâm muốn đến Thông Thành làm Bí thư Thị ủy, Trang Quyền đến Tân Châu làm Bí thư Thị ủy. Hai người quen trở thành hàng xóm của hắn, coi như là duyên phận.

Bối Thiết Lâm cùng Trang Quyền đều đã mời hắn uống rượu, Triệu Quốc Đống cũng lập tức đáp ứng. Dù sao hắn còn nợ Bối Thiết Lâm vì đối phương đã giúp Trình Nhược Lâm và La Băng rất nhiều. Bối Thiết Lâm cũng chiếu cố nhiều đến hai cô khiến nhiều người tưởng La Băng và Bối Thiết Lâm có quan hệ mờ ám.

Việc Tương Uẩn Hoa làm Chủ tịch Mặt trận tổ quốc coi như được xác định. Tôn Nghĩa Phu không được vị trí này nhưng vì bồi thường y được làm một chức khác ở trên tỉnh, hơn nữa sau hai hội nghị tỉnh sang năm y sẽ được tuyển làm Phó chủ tịch Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân tỉnh, coi như là bù đắp.

Mai Triệu Quốc Đống vẫn ở lại An Đô tham gia cuộc họp lần thứ nhất Đại hội Đảng khóa 9 để thông qua đề cử và bầu cử Phó bí thư, Bí thư, các Ủy viên Ủy ban kỷ luật, sau đó nghe Bí thư tỉnh ủy mới nhận chức phát biểu.

Lúc này tình hình là rất rõ ràng. Tần Hạo Nghiên, Yến Nhiên Thiên, Miêu Chấn Trung vẫn như cũ làm Phó bí thư Tỉnh ủy. Phó chủ tịch tỉnh Tề Hoa muốn vào thường ủy có lẽ thay thế công việc mà Nhâm Vi Phong phụ trách trước đó. Còn Phó bí thư Đảng ủy Đại học An Nguyên Dương Kính Quang sẽ vào thường vụ, có lẽ thay Hồ Liêm để nhận chức Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy.

Triệu Quốc Đống nghe nói Dương Kính Quang từng có quan hệ mật thiết với Ứng Đông Lưu khi Ứng Đông Lưu làm Phó bộ trưởng bộ giáo dục, có lẽ lần này Dương Kính Quang vào Thường vụ tỉnh ủy chính là có liên quan đến Ứng Đông Lưu.

Tất cả đều trong dự định và chỉ có một chút bất ngờ nhỏ. Triệu Quốc Đống nhận được tin tức thì biết Trần Anh Lộc vốn nghĩ rằng có thể thay Hoàng Lăng mà vào thường vụ, bản thân Trần Anh Lộc cũng cố gắng hoạt động. Nhưng bây giờ xem ra đã có biến hoá, Tề Hoa vào thường vụ coi như thay vị trí đã định cho Hoàng Lăng. Còn Hồ Liêm lui lại do Dương Kính Quang thay thế. Có lẽ kết quả tốt nhất của Trần Anh Lộc là làm Phó chủ tịch không phải Thường vụ tỉnh ủy.

Người tính không bằng trời tính, thường một việc vốn nghĩ không quan hệ với mình lại ảnh hưởng lớn đến mình. Trần Anh Lộc cố gắng công tác ở Hoài Khánh nhưng lại không thể vào Thường vụ tỉnh ủy.

Tin Qua Tĩnh sẽ đi cũng đã truyền ra ở trên tỉnh. Nhưng sau khi Qua Tĩnh được xác định làm Thường vụ tỉnh ủy khóa mới khiến tin này dần biến mất. Điều này cũng có nghĩa Qua Tĩnh tiếp tục làm ở chức Trưởng ban tổ chức cán bộ. Chẳng qua Triệu Quốc Đống không dám xác định Qua Tĩnh có đi hay không. 

Nghĩ đến đây, Triệu Quốc Đống liền có quyết định một khi trên tỉnh phê cho Tằng Lệnh Thuần vào thường vụ, hắn sẽ lập tức điều chỉnh Bí thư Quận ủy Tây Giang, ngoài ra cũng phải làm Mao Bình ngoan ngoãn giao chức Trưởng ban Tuyên giáo ra.

Do tình hình cấp bách nên hắn mới làm như vậy. Nếu Qua Tĩnh đi, Triệu Quốc Đống không biết ai sẽ làm Trưởng ban tổ chức cán bộ, nếu gặp người cản trở, gây hấn với hắn như Yến Nhiên Thiên thì việc xác định bộ máy Thị ủy Ninh Lăng theo ý đồ của hắn sẽ không thể thực hiện nổi.

Lúc này Đàm Lập Phong và Trần Anh Lộc đang sóng vai nhau đi ra vừa vặn thấy Triệu Quốc Đống lên taxi.

- Bí thư xem kìa, Bí thư Triệu bây giờ có vẻ rất nhàn.

Đàm Lập Phong cười nói.

- Đúng thế, đúng là không ngờ Quốc Đống lại về tỉnh An Nguyên chúng ta nhanh đến vậy. Điều này sợ là mọi người đều không ngờ đến. 

Trần Anh Lộc nói với giọng có chút nuối tiếc.

Lúc Đàm Lập Phong còn làm Phó bí thư Thị ủy đã phối hợp tốt với hắn, mà cộng tác với Triệu Quốc Đống thì Trần Anh Lộc luôn không yên tâm. Nhưng Triệu Quốc Đống đi, Đàm Lập Phong tới làm Thị trưởng, Trần Anh Lộc lại thấy Đàm Lập Phong không thích hợp với chức Thị trưởng.

So sánh với Triệu Quốc Đống, Đàm Lập Phong làm việc rất có trật tự, quy củ, rõ ràng. Nhưng Trần Anh Lộc lại thấy đối phương thiếu một sự mãnh liệt trong công việc. Đàm Lập Phong vững chắc thì thừa nhưng sự đổi mới lại thiếu, tầm nhìn còn kém so với Triệu Quốc Đống. Điều này có lẽ do Đàm Lập Phong đã làm ở bên công tác tổ chức quá lâu.

Đàm Lập Phong trước đây đã từng làm Trưởng ban tổ chức cán bộ, Phó thị trưởng thường trực rồi mới sang làm Phó bí thư Thị ủy, hơn nữa lúc ở huyện làm chủ yếu bên Đảng ủy, ít dính dáng tới công việc bên chính quyền. Điều này có thể là nguyên nhân khiến tác phong làm việc của Đàm Lập Phong vững chắc, cẩn thận.

Có lẽ Đàm Lập Phong thích hợp làm Bí thư Thị ủy hơn?

Đối với một vị Bí thư Thị ủy thì có trật tự là ưu thế nhưng như vậy sẽ thành tầm thường hóa. Trong thời đại đầy cơ hội và biến động này, anh muốn vượt qua các nơi khác trong tỉnh thì sự vững vàng chưa đủ.

- Bí thư, Bí thư Triệu về Ninh Lăng làm Bí thư Thị ủy coi như cầu được ước thấy. Bí thư Triệu công tác ở Ninh Lăng nhiều năm nên chắc rất có tình cảm với nơi này. Nếu không y cũng không bỏ chức Cục trưởng cục Quy hoạch và phát triển Bộ năng lượng mà về vùng đất xa xôi Ninh Lăng làm gì.

Đàm Lập Phong nói.

Đàm Lập Phong cười thầm trong lòng. Khi hai bên cạnh tranh làm Thị trưởng, Triệu Quốc Đống thắng một lần nhưng mình cũng không bại. Chức Phó trưởng ban thư ký Tỉnh ủy là bàn đạp để mình thành Bí thư Thị ủy. Bây giờ mình thành công đẩy Triệu Quốc Đống đi coi như hòa.

Mà mình sau khi làm Thị trưởng Hoài Khánh mới biết Triệu Quốc Đống này đã tạo trụ cột ở Hoài Khánh chắc chắn đến như thế nào. Chỉ riêng Khu Khai Phát trong một năm đã có nhiều công ty hàng đầu trong lĩnh vực điện tử thông tin tiến vào, quy mô đều lớn. Khi các công ty này xây dựng xong nhà máy thì kinh tế Hoài Khánh sẽ phát triển cực nhanh.

Khi nói chuyện với Đàm Lập Phong, Trần Anh Lộc cũng nói thẳng Triệu Quốc Đống mặc dù ở Hoài Khánh không lâu nhưng đã có quyết định rất quan trọng đến sự thay đổi cơ cấu kinh tế của Hoài Khánh, nhất là việc quyết đoán xác định ngành điện tử thông tin làm sản nghiệp trụ cột của Hoài Khánh. Đàm Lập Phong cũng phải công nhận điều này.

Bây giờ Đàm Lập Phong cho rằng mình và Triệu Quốc Đống không xuất phát cùng vạch. Mình mặc dù là Thị trưởng nhưng sang năm Trần Anh Lộc sẽ lên làm Phó chủ tịch tỉnh, mình coi như được xác định làm Bí thư Thị ủy. Triệu Quốc Đống là Bí thư Thị ủy Ninh Lăng thì sao chứ?

Điều kiện Ninh Lăng không thể so sánh với Hoài Khánh, dù là trụ cột sản xuất công nghiệp hay tiềm lực nông nghiệp, vị trí địa lý và quy hoạch đô thị đều không bằng Hoài Khánh. Bây giờ Hoài Khánh đang nhìn vào vị trí thứ hai toàn tỉnh sau An Đô, còn Ninh Lăng thì sao?

Đàm Lập Phong nghĩ vậy không khỏi nở nụ cười đầy khinh bỉ.

Chương 39

Triệu Quốc Đống tất nhiên không biết mình lên xe bị người khác thấy.

Hắn không mang xe về An Đô, lần này hắn để Bành Trường Quý nghỉ. Hắn cũng có thể một mình đi đâu đó bắt xe là xong. 

Xe taxi đưa hắn đến Quán phong tình Senna ở quảng trường La Mã, đây là một quán đồ tây khá ngon miệng.

Ăn cơm xong, Triệu Quốc Đống mới đưa một chiếc hộp trong tay cho Hàn Đông:

- Sinh nhật vui vẻ.

- Em còn tưởng anh quên sinh nhật em chứ?

Mặt Hàn Đông đỏ lên, làn da cô trắng nõn như ngọc bây giờ thêm sắc đổ càng thêm bắt mắt.

Hàn Đông cũng không mở xem quà là gì mà nhét vào túi của mình. Quà gì không quan trọng, chỉ cần hắn nhớ sinh nhật của cô là đủ rồi.

- Sao có thể chứ? Anh có thể quên sinh nhật của mình nhưng không thể quên Tiểu Đông.

Triệu Quốc Đống cười ha hả nói.

- 30 rồi, thời gian trôi quá nhanh.

Hàn Đông có chút xúc động khuấy cốc café nhưng ánh mắt lại nhìn về phía xa xăm.

Triệu Quốc Đống khẽ run lên. Hàn Đông bây giờ còn kiêu kỳ hơn xưa, cô nổi tiếng là đóa hoa hồng băng giá ở Ban Tuyên giáo An Đô. Mặc dù có rất nhiều người thèm muốn đóa hoa này nhưng ai cũng biết cô Trưởng phòng này có trái tim băng giá.

Từng có một thanh niên xuất sắc ở Ủy ban nhân dân thành phố An Đô theo đuổi nhưng liên tục bị từ chối mà vẫn không bỏ qua. Điều này làm Hàn Đông tức giận nên mắng cho tên này một trận ngay cửa, cuối cùng tên thanh niên đó không dám bước vào Ban Tuyên giáo nửa bước.

- Tiểu Đông, anh nghĩ mười năm sau chúng ta nếu có thể ngồi cùng nhau như thế này thì em cũng không thay đổi là bao.

Triệu Quốc Đống cũng không biết an ủi Hàn Đông như thế nào. Nhưng hắn biết mình dù nói dối thì cô cũng rất thích nghe.

- Ồ, tại sao?

Hàn Đông rất ngạc nhiên nói.

- Bởi vì theo anh thấy em là cô gái dậy thì sớm nhưng tuổi dậy thì qua mà em vẫn không biến hoá mấy. Có thể chính em không thấy chứ thực ra em không khác mấy so với 10 năm trước. Ngoài cách ăn mặc và tâm lý, giọng điệu, hành vi ra thì khuôn mặt em vẫ thế.

Triệu Quốc Đống cố bịa.

- Vậy anh thích em bây giờ hay trước kia hơn?

Hàn Đông nghiêng đầu tinh nghịch nói.

- Ừ, nếu như Tiểu Đông không phải là cán bộ nhà nước mà là nhân viên công ty thì anh thích em mặc trẻ trung hơn. Dù sao tuổi trẻ làm người ta vui sướng. Nhưng em là cán bộ nhà nước nên giở tay nhấc chân đều có dáng của lãnh đạo, giữ hình tượng bây giờ mới là chính xác nhất.

Triệu Quốc Đống phát hiện mình đúng là thiên tài có thể trả lời dễ dàng vấn đề khó khăn đến vậy.

- Quốc Đống, anh sau khi làm Bí thư nên ăn nói cũng giỏi hơn. Trước đây anh chỉ nói lý ở công việc, nhưng bây giờ đối mặt với phụ nữ cũng nói giỏi đến thế. Không biết có phải là do kết quả thực chiến sau thời gian dài không?

Tâm trạng Hàn Đông tốt hơn chút, đôi môi đỏ mọng khẽ nhấp cốc café.

Triệu Quốc Đống bất đắc dĩ cười khổ một tiếng. Trước mặt Hàn Đông, hắn thật sự không muốn nói gì nhiều, hai người cách một tấm giấy mỏng, không ai muốn nói thẳng ra. Triệu Quốc Đống từng vài lần muốn khuyên cô nhưng cảm thấy khó có thể mở miệng nói. Mà Hàn Đông có vẻ cũng không muốn chấp nhận quan điểm của hắn.

- Nhược Đồng nhà anh vẫn ổn chứ?

- Còn có thể không sao? Cô ấy ở Kazakhstan, thời gian về nước không nhiều. Anh cũng bận việc nên một tuần chỉ gọi điện một hai lần. 

Triệu Quốc Đống đây là nói thật. Đợt tết vốn đã tạo chút cảm giác nhưng do xa cách lâu nên dần nhạt đi. Bảo sao người ta nói thời gian và không gian là kẻ địch lớn nhất của tình cảm. Triệu Quốc Đống cũng không biết khi Lưu Nhược Đồng về nước thì hai người còn có được cảm giác như trước không?

Hàn Đông khẽ thở dài một tiếng. Cô thật sự không thể hiểu suy nghĩ của hắn. Hắn không chọn cô mà chọn một người phụ nữ làm hắn thấy xa lạ. Hàn Đông không tin mình kém cô gái kia, ngoài gia thế tốt hơn chút thì sao? Triệu Quốc Đống không phải là người dựa vào phụ nữ mà lên, nếu thật thì cô đã không coi trọng hắn.

Người đàn ông nếu không muốn tiến bộ cô sẽ không thèm, dù anh theo đuổi gì anh cũng cần có mục tiêu phấn đấu. Biểu hiện của Triệu Quốc Đống ở Bộ năng lượng, Hàn Đông cũng thông qua con đường của mình mà biết. Biểu hiện của hắn làm cô thấy mình càng thêm si mê hắn, điều này làm cô kinh sợ và lại thấy có chút ngọt ngào.

Cô ở bên nhìn hắn trưởng thành, hy vọng hắn có thể nhìn tới mình, không biết đây có phải một loại hạnh phúc không?

Triệu Quốc Đống có chút mất tự nhiên khi Hàn Đông nhìn như vậy, nhưng hắn rất nhanh khôi phục bình thường.

Có duyên không phận, đây là đánh giá của Triệu Quốc Đống về tình cảm của hắn và Hàn Đông. Hắn tự nhận mình làm không sai, có lẽ đây không phải biện pháp tốt nhất nhưng hắn chưa tìm ra cách nào tốt hơn.

Nghiêm Lập Dân có chút ngẩn ra nhìn đôi nam nữ bên kia.

Y thật không ngờ Triệu Quốc Đống lại dám to gan như vậy. Có vợ rồi mà còn dám dụ dỗ cháu gái Hàn Độ. Y có thể nhìn ra sự thân thiết của đôi bên.

Vợ Triệu Quốc Đống thì Nghiêm Lập Dân đã nghe nói là con của gia tộc cách mạng. Chẳng qua sau cải cách đời hai của Lưu gia đã giảm sức ảnh hưởng đi trong Quân đội.

Nhưng mấy năm qua Lưu gia có vài người bắt đầu lộ rõ bản lĩnh, Nghiêm Lập Dân mặc dù không rõ tình hình thực tế nhưng y biết Lưu Thác bây giờ làm Phó bí thư Tỉnh ủy kiêm Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật tỉnh Liêu từ Ban Tổ chức cán bộ Trung ương đi ra.

- Lập Dân, anh nhìn gì đó, chưa thấy người trẻ tuổi yêu nhau sao?

Người phụ nữ ngồi bên cạnh nhíu mày nói.

- Không có gì, Tiếu Mi, em không thấy người đàn ông kia hơi quen sao?

Nghiêm Lập Dân cười cười rồi nói.

- Ồ?

Người phụ nữ nhướng mày nhìn sang nhưng không nhận ra.

- Ai thế?

- Bí thư thị ủy trẻ tuổi nhất của tỉnh An Nguyên.

Nghiêm Lập Dân nói.

- Triệu Quốc Đống?

Người phụ nữ nhướng mày nói:

- Cô gái kia chắc không phải vợ hắn chứ?

- Đương nhiên không phải, đó là Phó Trưởng phòng văn nghệ Ban Tuyên giáo Thành phố An Đô, là đóa hoa hồng băng giá, không ít người muốn hái nhưng bị gai đâm vào tay. 

Nghiêm Lập Dân cẩn thận quan sát đôi nam nữ kia, mình lúc trước phán đoán có thành kiến thì phải. Hàn Đông hình như có ý với Triệu Quốc Đống, điều này không giấu được mặt y. nhưng Triệu Quốc Đống lại rất bình tĩnh, giống như đối với bạn bè vậy. Điều này làm y không rõ quan hệ của đôi bên.

- Không phải chứ, Triệu Quốc Đống dám to gan như vậy sao?

Người phụ nữ cũng cẩn thận quan sát. Khả năng quan sát của chị ta không kém gì chồng vì đều là người từ cảnh sát hình sự đi ra.

- Ừ, không giống quan hệ kia. Em nói rồi mà, Triệu Quốc Đống đâu dám to gan như vậy, đây là nơi khá nổi tiếng ở An Đô, hắn không sợ người quen thấy sao?

- Ừ, nhưng anh có thể khẳng định Hàn Đông kia nhất định có ý với Triệu Quốc Đống.

Nghiêm Lập Dân cười nói:

- Hàn Đông là cháu gái Trưởng ban Tuyên giáo Tỉnh ủy -Hàn Độ.

- Ồ, lợi hại. Điểm này Triệu Quốc Đống có thể nói mạnh hơn anh.

Người phụ nữ cũng nở nụ cười.

- Già rồi sao theo kịp thời đại. Ở thời này mọi thứ tồn tại là có lý của nó. Không từ thủ đoạn để tiến lên mà, phải không Tiếu Mi

Chương 40

Triệu Quốc Đống có chút kinh ngạc khi gặp hai vợ chồng Nghiêm Lập Dân ở đây. Nhà hàng này đáng lẽ vợ chồng không thích mới đúng, không ngờ vợ chồng nhiều năm mà vẫn có hứng thú đến vậy. Chẳng qua Triệu Quốc Đống chỉ có chút kinh ngạc trong nháy mắt rồi lập tức khôi phục bình thường. 

Triệu Quốc Đống bây giờ đã có thể luyện đến mức mặt không chút thay đổi nếu có bị bắt gian tại giường, càng không cần phải nói hôm nay hắn chỉ đi ăn cơm, uống café với Hàn Đông.

- Bí thư Lập Dân, Thư tỷ, thật trùng hợp.

- Bí thư Nghiêm.

Từ cách gọi của Triệu Quốc Đống có thể nhận ra sự khác biệt thân phận giữa hai bên.

Triệu Quốc Đống bây giờ đã là Bí thư Thị ủy một thị xã. Mặc dù Nghiêm Lập Dân cũng là Phó bí thư Thị ủy An Đô, cũng là cán bộ cấp giám đốc sở nhưng so sánh với một Bí thư Thị ủy nắm giữ một nơi thì dù thành phố anh ở có địa vị tốt đến mấy cũng là khác nhau. Bởi vì Triệu Quốc Đống có thể đưa ra quyết định ảnh hưởng đến mấy triệu dân, đây là điều Phó bí thư như Nghiêm Lập Dân không thể so sánh.

- Quốc Đống, Tiểu Hàn, đúng là trùng hợp.

Nghiêm Lập Dân cũng cười cười một tiếng. Trước mặt Triệu Quốc Đống, y không thể nào thua về khí thế. Đấu hay cạnh tranh đều còn lâu mới kết thúc, thậm chí có thể nói mới là bắt đầu.

- Quốc Đống, đã lâu không gặp, không tới gặp Thư tỷ là sao. Có phải là lên làm Bí thư Thị ủy nên quên tôi?

Thư Tiếu Mi khẽ cười nói.

Triệu Quốc Đống cũng không lạ gì người phụ nữ này.

Làm một người phụ nữ mà Thư Tiếu Mi có thể leo lên chức phó tổng đội trưởng tổng đội cảnh sát hình sự Sở công an, ngoài có chồng làm to thì chị ta cũng có một chút năng lực nghiệp vụ. Nghe nói chị ta giỏi thẩm vấn nạn nhân, có sức quan sát nhạy bén.

- Chị nói gì vậy, tôi đâu dám so sánh với Bí thư Lập Dân. Tôi ở nơi xa xôi, lên tỉnh cũng mất gần năm tiếng, lần này về tham gia Đại hội Đảng tôi cũng dự định tới thăm Thư tỷ. Thư tỷ lên chức phó tổng đội trưởng cũng nên mời khách mà. 

Triệu Quốc Đống cười ha hả nói.

Thư Tiếu Mi và Nghiêm Lập Dân cùng được bổ nhiệm đợt này, đây cũng là lý do mà Nghiêm Lập Dân rời khỏi đội ngũ công an. Dù sao Thư Tiếu Mi cũng lên làm cán bộ cấp chính huyện, hai vợ chồng ở cùng một đơn vị có vẻ không thích hợp.

- Ồ, chút chuyện nhỏ này mà cần mời khách, vậy cậu thì sao?

Thư Tiếu Mi nhìn Triệu Quốc Đống rồi nói.

- Ha ha, tôi mời khách cũng được nhưng mà phải ở Ninh Lăng. Thư tỷ nếu như có hứng thú tới Ninh Lăng thì tôi có thể mời bất cứ lúc nào.

Triệu Quốc Đống nhẹ nhàng phản công.

- Được, hôm nào tôi tới Ninh Lăng sẽ bảo lão Mã mang tôi đến gặp vị hoàng đế ở Ninh Lăng mới được.

Thư Tiếu Mi này ăn nói không thua kém gì nam giới, Triệu Quốc Đống có ấn tượng về chị ta nhiều hơn cả Nghiêm Lập Dân.

- Tiểu Hàn, cô và Quốc Đống quen từ trước sao?

Nghiêm Lập Dân nói sang việc khác.

- Ừ, tôi và Quốc Đống quen được 10 năm rồi.

Hàn Đông cười hì hì nói:

- Lúc ấy Quốc Đống còn làm cảnh sát nhỏ nhưng rất kiêu căng, không giống với những người khác. Tôi có ấn tượng tốt với cảnh sát là do biểu hiện của anh ta.

- Ồ.

Nghiêm Lập Dân cũng có chút kinh ngạc, y không biết hai người này quen nhau được chục năm rồi. 10 năm trước Triệu Quốc Đống bao tuổi, sợ mới tốt nghiệp trường cảnh sát.

- Không ngờ hai người lại có quan hệ lâu như vậy.

- Ha ha, Bí thư Lập Dân, thời này có rất nhiều chuyện không nghĩ ra mà. Giống như tôi thật không ngờ anh lại một lần nữa ra khỏi đội ngũ công an.

Triệu Quốc Đống cười cười đâm một câu.

Nghiêm Lập Dân gật đầu không nói tiếp nhưng ánh mắt trở nên sắc bén hơn. Y bắt tay Triệu Quốc Đống rồi vẫy tay chào Hàn Đông. Nhưng thật ra Thư Tiếu Mi lại thân thiết nói chuyện vài câu với Hàn Đông rồi mới xoay người rời đi.

Đây giống như một viên đá ném xuống biển tạo thành vệt nước rồi nhanh chóng mất đi. Bốn người gặp nhau rất bình thường, lễ phép chào tạm biệt rồi chia tay. Triệu Quốc Đống lên xe của Hàn Đông, còn Nghiêm Lập Dân lại vào xe của vợ chạy về hai hướng khác nhau.

Triệu Quốc Đống rất có hứng thú xem bản quy hoạch đô thị của Ninh Lăng trong hai ngày. Đúng là thú vị, Triệu Quốc Đống thật không ngờ chuyện khó đầu tiên mà mình phải giải quyết là phương án quy hoạch đô thị. Nó giống như việc lớn đầu tiên hắn làm khi bắt đầu với cương vị Thị trưởng Hoài Khánh.

Chung Dược Quân là cảm thấy mình vì nguyên nhân tình cảm nên đứng bên y, hay cảm thấy mình có thể hiểu được phương án này?

Triệu Quốc Đống không tin Chung Dược Quân ngây thơ cho rằng hắn làm lớn ở Hoài Khánh, như vậy ở Ninh Lăng sẽ ủng hộ y. Vậy nói cách khác Chung Dược Quân tin có thể thuyết phục mình?

Nghe nói phương án này Chung Dược Quân vừa đưa ra đã bị Vưu Liên Hương và một loạt người kiên quyết phản đối. Ngoài Trúc Văn Khôi ủng hộ ra thì Chung Dược Quân không còn ai ủng hộ. Bên Thị ủy thì Chung Dược Quân cũng là người cô độc. Cả Lục Kiếm Dân và Tiêu Phượng Minh đều không ủng hộ quy hoạch này của y.

Lý do Vưu Liên Hương phản đối chính là phương án này nghiêm trọng thoát khỏi thực tế Ninh Lăng. Bây giờ Khu Khai Phát và khu Hà Nam cùng với khu Lâm Cảng của Tây Giang còn rất nhiều đất thừa, vậy mà Chung Dược Quân lại muốn nhìn về phía Đông Giang, đây là xốc nổi.

Tài chính khó khăn cũng là một vấn đề. So sánh với Hoài Khánh, thu tài chính của Ninh Lăng thấp hơn nhiều. Cả Ninh Lăng chỉ có Tây Giang, Hoa Lâm và Khu Khai Phát là thu nhập từ thuế cao, đây cũng là nguyên nhân mà trước đây Hoàng Lăng dốc sức phát triển Khu Khai Phát, đồng thời cũng muốn nhận khu Lâm Cảng cùng khu Hà Nam của Tây Giang vào thị xã.

Phải nói ý tưởng của Chung Dược Quân là đi trước thời gian. Diện tích khu Hà Nam cùng khu Lâm Cảng thực ra không lớn. Đây đang là động cơ phát triển kinh tế của Tây Giang, thị xã đề nghị sát nhập hai nơi này vào Khu Khai Phát đã bị Tây Giang kiên quyết phản đối.

Tằng Lệnh Thuần mặc dù là người khá ôn hòa nhưng ở vấn đề này đã tỏ thái độ rất kiên quyết. Cán bộ Tây Giang cũng rất đoàn kết ở việc này, ngay cả Tông Kiến cũng phản đối thẳng việc thị xã muốn hái đào. Bởi vì xây dựng cầu qua sông Tú Hà trước đây thị xã không bỏ vốn, sau đó quận thông qua đủ con đường gom góp tài chính, thị xã mới miễn cưỡng trợ cấp một chút. Bây giờ thị xã muốn nhận hết đương nhiên sẽ bị Tây Giang phản đối.

Mà khu Hà Nam cùng Khu công nghiệp Lâm Cảng không thể thu về thị xã sẽ khiến quy hoạch sông Tú Hà cùng Ô Giang của thị xã gặp ảnh hưởng. Mặc dù thị xã có thể lấy danh nghĩa thống nhất quy hoạch mà thu về, nhưng dù sao quận cũng có Đảng ủy, chính quyền, tranh giành lợi ích quá mạnh cũng không hay.

Vì thế Chung Dược Quân liền nhảy ra khỏi lối suy nghĩ phát triển nội thành về tây nam mà nhìn sang phía đông Ô Giang, phía nam quốc lộ 915 là Đông Giang.

Nhưng điều này mang lại một vấn đề đó chính là phương tiện trụ cột ở Đông Giang gần như trống rỗng, nếu muốn phát triển nội thành về phái đông thì sẽ phải đầu tư xây dựng cơ sở vật chất rất lớn. Đây là một trong các nguyên nhân mà Vưu Liên Hương kiên quyết phản đối.

Nơi đặt trụ sở Quận ủy, Ủy ban quận Đông Giang chỉ có thể coi là một thị trấn bình thường. Cả Đông Giang gần như không có công ty nào ra hồn. Trụ cột công nghiệp và thu tài chính đều yếu kém, vì thế khi Ninh Lăng phân hai quận Tây Giang và Đông Giang, gần như không cán bộ nào muốn sang Đông Giang.

Vì thế cuối cùng thị xã phải đưa ra quy định bắt buộc phải giải quyết. Hơn nữa còn có quy định chỉ cần hai vợ chồng cùng công tác ở Đông Giang thì đều được vào biên chế. 

Đông Giang hầu hết là một khu vực sản xuất nông nghiệp. Nó so với Tây Giang gần như là hai thế giới. Khi GDP của Tây Giang năm 2001 đã đột phá 2,8 tỷ, thu nhập bình quân của dân chúng là hơn hai ngàn tệ, Đông Giang vẫn tranh thủ phấn đấu mục tiêu GDP 900 triệu, cuối cùng chỉ đạt 880 triệu, không bằng 1/3 của đối phương. Mà thu nhập bình quân của Đông Giang cũng mới là 1730 tệ.

Chung Dược Quân đưa ra ý tưởng phát triển về phía đông chính là lợi dụng phát triển đô thị để thúc đẩy kinh tế Đông Giang tiến lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro