CHAP 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Prem à còn một tiếng nữa là phải đi AoNang Beach rồi giờ em còn muốn đi đâu nữa, Boun thấy Prem có vẽ mệt mõi khiệt sức. Nhưng vẫn cố gắng xuống giừng, vội vàng đến nổi không kiệp tắm mà đã mặc quần áo vào, anh nhịn không được liền hỏi một câu.
Chết tiệt! "Prem nhìn đồng hồ rồi mắng". Nếu không phải lúc nảy con cầm thù như anh phát xuân thì bây giờ em đã chuyển tiền xong rồi.
Không phải là chuyển tiền cho cha em sao. Ngày mai kêu Ohm giúp em chuyển là được rồi. Hình như cuối tuần trước em mới về nhà thì phải. Sao không để lại một ít tiền để giờ phải đi chuyển, đúng là phiền phức.
Cuối tuần trước? Tháng trước chi quá nhiều tiền. Cuồi tuần về nhà trong tay chỉ còn dư vài đồng mà thôi, đương nhiên phải chờ đến tuần nầy lảnh lương rồi mời chuyển được chứ. Còn nữa anh đừng để cho Ohm giúp em làm chuyện riêng hoài, anh ta là trợ lý riêng của anh chứ không phải của em. Em chỉ là một quản lý nhỏ làm trong bộ phận kế hoạch thôi, đâu thể nào hở một chút là kêu người ta giúp đở.
Haha... Vậy anh kêu cậu ta làm là được chứ gì "amh vừa nói vừa đi lai ôm cậu". Anh sẽ nói là anh chuyển tiền cho cha vợ của anh. Boun nhìn vào hình ảnh Prem đã ăn mặc chỉnh tề được phản chiếu trong gương, Prem đeo một sợi dây nịch cá sấu mà anh tặng vào sinh nhật năm ngoái. Prem không đáp lại lời nói nữa kiến nghị nữa trêu chọc của anh. Prem khoác lên người chiếc áo khoác màu trắng, rồi xoay lưng lại hôn anh một cái. Em tới bưu điện một chút, mao lắm sẽ về thôi, nhiều lắm là 30 phút.
Prem à "Prem mở cửa vừa định đi thì đã bị Boun gọi lại". Đêm qua anh nằm mơ thấy ắc mộng, anh mơ thấy thuyền của chúng ta đi ra biển và bị chiềm, nhưng mà trên thuyền chỉ có một cái phao cứu sinh mà thôi, lúc đó anh vô cùng lo lắng. Em nói xem, nếu là em thì em sẽ làm gì.
Haha...! Thì đưa cái phao cứu sinh cho cái thứ ngốc nghếc không biết bơi như anh chứ sao. Nhớ năm xưa em là quán quân bơi lội của trường đó, nếu xuống nước mà còn cần dùng phao cứu sinh thì đúng là quá mất mặc rồi.'' Prem lập tức trả lời không cần suy nghĩ''.
Ngày đó Earth cũng nói như vậy, nhưng mà nó đã gạt anh, nó chết rồi.
''Prem nhìn vào mắt của Boun mà nói''. Em sẽ không gạt anh đâu. Boun mỉm cười để lộ ra hàm răng đều đặng, trắng bống.
Két một tiếng cửa đã được đống lại, nhưng chưa đầy một giây sao đó đã được mở ra. Anh đó không được nghĩ lung tung nữa, những điều mà chúng ta nằm mơ, điều nghược lại với sự thật còn nữa anh không được hút thuốc nghe chưa Prem trịnh trọng cảnh báo. Cậu biết mỗi lần Boun nhớ đến Earth thì anh sẽ không ngừng hút thuốc. Lần nầy cửa phòng thật sự đống lại, khóa chặc một nỗi cô đơn trong phòng.
Boun chăm điếu thuốc, trong làng khói mịt mờ anh khẽ nheo mắt. Khoảng 20 phút sao cái di động ở đầu giường của Boun đột nhiên reo lên.
Anh Boun 15 phút trước Prem đã tới nhà hàng SuShi Seki ở BangKok, câu ấy đi gặp thượng cắp của mình là đôi trưởng Kao, đồ cũng đã được cậu ấy giao cho người đó luôn rồi.
Ha...! ''Boun cười lạnh một tiếng''. Gặp nhau ở trong nhà hành sao, vậy mà bọn họ cũng nghĩ ra được, sao đó cậu ta còn làm gì. Sao khi rời khỏi đó thì cậu ta còn gọi một cuộc điện thoại nhưng mà gọi đi đâu thì em không biết ngoài ra thì cậu ta không làm gì nữa, chắc cậu ta sắp về rồi đó.
Còn nữa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro