CHƯƠNG 61: ÁC MA TRỪNG PHẠT.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  Trong đầu Lâm Nhược Kỳ như có đoàn xe lửa đang chạy, suy nghĩ lộn xộn, trong miệng vẫn không nhàn rỗi, đột nhiên bị Tiểu Ngôn kéo đi về phía Cơ Liệt Thần như vậy, lập tức hoảng hốt.

Mắt thấy Lâm Nhược Kỳ bị Tiểu Ngôn lôi đi tới, Cơ Liệt Thần kiêu ngạo, đáy mắt thoáng qua một tia đùa cợt, đang định chế nhạo cô một chút nhưng sau lưng vang lên một giọng nói tà mị, hài hước.

"Thần, tại sao một mình vậy? Nghe nói chị dâu nhỏ còn chưa tròn hai mươi tuổi, xinh đẹp lắm. Nói mau, cô ấy ở đâu? Đừng che giấu không cho mấy anh em nhìn một chút nha!"

Nghe vậy, mắt phượng Cơ Liệt Thần nhíu lại, chẳng qua nghe giọng nói phóng túng này cũng biết đối phương là người nào.

Quay đầu nhìn về phía đối phương, Cơ Liệt Thần nhẹ nhàng mỉm cười một cái, hừ, cũng biết là cậu ta!

Người tới, trên gương mặt đẹp trai điên đảo chúng sinh, chứa đựng nụ cười như không cười, một đôi mắt đào hoa tràn ngập bất cần đời, cử chỉ đều là phóng túng, khí phách cuồng ngạo, tây trang màu xám tro mặc ở trên người anh ta, không u tối cũng không chói mắt.

Người này đúng là bạn bè của anh, Giang Mẫn Hạo.

Hơn nữa Giang Mẫn Hạo này là con nhà quan điển hình. Ông nội là cựu chiến binh cấp quốc gia, cha là Bí thư tỉnh ủy, cô là nhân viên Ngoại Giao, từng đi theo bên cạnh các nhân vật cấp cao đi ngoại giao với các nước, hiện nay là nhân viên ngoại giao đại sứ quán Trung Quốc tại nước Mĩ. Anh cả Giang Mẫn Triết là Thị trưởng trẻ tuổi nhất lịch sử tại Nam Thành, Chị hai Giang Mẫn Hi chịu ảnh hưởng của cô, cũng làm một nhân viên Ngoại Giao, mà Giang Mẫn Hạo tuổi còn trẻ đã tiếp nhận quyền lực của mẹ, làm tổng giám đốc điều hành Bách hóa Giang Nguyên.

Quan trọng là người này có một biệt hiệu, gọi là "Vua giết người trong nháy mắt". Tên như ý nghĩa, chỉ cần liếc mắt nhìn là có thể giết trái tim bao nhiêu cô gái trong nháy mắt.

Chuyện tốt đẹp của cậu ba nhà họ Giang, dùng lời nói bình dân, chính là "Chuyện tình yêu nổi tiếng có thể viết thành sách".

Cơ Liệt Thần hừ nhẹ một tiếng, mỉa mai nói: "Cậu thật là không nhàn rỗi, nơi nào có phụ nữ là cậu nhào tới nơi đó"

Nhà họ Cơ và nhà họ Giang là quan hệ lâu đời, rất khó tưởng tượng một chính giới, một xã hội đen, lại có thể nước lửa hòa hợp, nhưng sự thật là như thế.

Sau lưng Giang Mẫn Hạo còn đi theo một người đàn ông cao lớn khôn ngoan, hùa theo Cơ Liệt Thần chỉ trích Giang Mẫn Hạo: "Cậu ta còn chưa trưởng thành, vẫn còn đang ở giai đoạn tuổi vị thành niên, lúc nào trưởng thành có lẽ cũng không có rãnh rỗi như vậy".

Một người khác đứng ở sau lưng Giang Mẫn Hạo là Cố Huyền Dạ, cũng là bạn của Cơ Liệt Thần. Trong ba người đàn ông, Cố Huyền Dạ nhiều tuổi nhất, được người ngoài xếp hạng là người đứng đầu trong ba người đàn ông kim cương, cực phẩm ở Nam Thành. Tập đoàn Cố thị của anh ta vốn là bá chủ nghiệp hậu cần, bản thân cũng được khen là tài năng ưu tú nhất trong giới kinh doanh, xếp hạng cố định trong danh sách nhân vật giàu có của tạp chí Forbes.

Cùng là người kinh doanh nhưng khác với Giang Mẫn Hạo, tính tình Cố Huyền Dạ càng lộ vẻ trầm ổn kín kẽ, trong tròng mắt đen sáng rực như ánh sao, tất cả đều là lịch lãm và khôn khéo của thương nhân.

"Chết đi, mẹ nó, đừng lừa gạt mắng tôi!" Giang Mẫn Hạo lưu manh nói, mặc dù trong miệng mắng chửi, nhưng khóe mắt nở nụ cười, có thể thấy được anh ta cùng với đám người đó quan hệ đủ thân thiết, cũng không thèm để ý nhạo báng nhỏ như vậy.

Sau đó, anh ta quay đầu nhìn xung quanh bốn phía, lơ đãng hỏi, "Đúng rồi, tại sao không nhìn thấy Tuyết Phù?"

Cơ Liệt Thần hừ nhẹ một tiếng, lạnh lùng đáp, "Cô ấy cố ý tránh né cậu, làm sao tôi biết cô ấy đi nơi nào?"

Giang Mẫn Hạo nhỏ hơn Tang Tuyết Phù ba tuổi, khi còn bé cậy vào chính mình tuổi nhỏ nhất ở trong một đám trẻ con, khi dễ Tang Tuyết Phù không ít, cho nên mỗi lần chỉ cần biết anh ta muốn đến, Tang Tuyết Phù nhất định lẫn trốn mất.

Giang Mẫn Hạo ngượng ngùng cười cười, không nói đề tài này quá lâu.

Ba người đàn ông đang cười nói, Tiểu Ngôn đã kéo Lâm Nhược Kỳ đi tới.

Lâm Nhược Kỳ mặc váy toàn màu trắng, giữa một đám dạ phục sắc hoa rực rỡ, dĩ nhiên là người tươi mới nhất, đặc biệt nhất. Giang Mẫn Hạo và Cố Huyền Dạ nhìn nhau cười một tiếng, lập tức nhìn ra cô gái này không giống người khác.

Rất rõ ràng, nhất định cô chính là y tá nhỏ mà Cơ Liệt Thần chọn trúng.

Lâm Nhược Kỳ vừa đi vừa do dự, rất muốn rút người lui trở ra, nhưng cô không có lựa chọn nào khác.

Tự mình thôi miên: được rồi, coi như là một lần nữa khiêu chiến trong đời đi! Dù sao cũng phải trải qua một lần, dứt khoát duỗi cổ một cái, tiếp chiêu đi!

Trong ánh mắt sắc bén nhìn chăm chăm của mấy người đàn ông chạy trên thân mình, cô cắn cắn môi, giương mắt nhìn lại nhưng có chút sợ hãi. . . . . .

Mẹ nó, thật nghịch thiên!

Quả nhiên là gần mực thì đen gần đèn thì sáng sao? Nhìn một chút cả đám bạn xấu của Cơ Liệt Thần, dáng dấp ai cũng tốt như vậy, còn có khí chất như thế? Thật là không có lẽ trời mà! Lại không nói bề ngoài đẹp trai, dưới ánh đèn xanh vàng rực rỡ, vui vẻ thoải mái nhấp rượu đỏ, trà thơm, phong cách bình tĩnh thong dong đủ để cho các cô gái trong thiên hạ điên cuồng!

. . . . . . Một đám yêu nghiệt a!

Lâm Nhược Kỳ âm thầm tăng cường củng cố tinh thần, chỉ coi nhóm người này đều là bí đỏ, củ cải, rau xanh, nhắm mắt tiến lên!

"Vị này chính là chị dâu nhỏ sao, quả nhiên giống như lời đồn, tươi mát động lòng người a. Thần, tại sao đem người nhà để qua một bên vậy? Tại sao cậu không đau lòng cho chị dâu nhỏ một chút?" Giang Mẫn Hạo mặt mày tươi cười, trong đôi tròng mắt phát sáng, có chút cợt nhã.

Lâm Nhược Kỳ hơi sững sờ, trực giác cho biết người đàn ông này rất hiểu làm sao để lấy lòng cô gái, miệng đầy lời hay, nghe thấy cũng biết là một tay ăn chơi!

Cơ Liệt Thần ưu nhã cười, nhẹ giọng hướng về phía Lâm Nhược Kỳ nói: "Nhược Kỳ, giới thiệu cho em một chút. Người này là cậu ba nhà họ Giang, Giang Mẫn Hạo, tổng giám đốc điều hành Bách hóa Giang Nguyên, người phía sau là Cố Huyền Dạ, tổng giám đốc tập đoàn Cố thị, hai người bọn họ đều là bạn thân của anh"

Vừa dứt lời, không ngờ có người phản ứng mạnh hơn Lâm Nhược Kỳ.

"Oa, Bách hóa Giang Nguyên ư! Nhược Kỳ, cô biết Bách hóa Giang Nguyên chứ, chính là Công ty Bách Hóa thật lớn mà tôi thường dẫn cô cùng đi dạo đấy. Còn có, Cố thị cô cũng biết chứ, hai tòa cao ốc ở tại quảng trường Nam Hải chính là Cố thị đấy! Oa, thật là lợi hại. . . . . ."

Nói xong, Nhạc Tiểu Ngôn dùng ánh mắt vô cùng sùng bái ngưỡng mộ nhìn chăm chú vào Giang Mẫn Hạo và Cố Huyền Dạ, nghiễm nhiên đã thành hoa si . . . . .

Nhưng Lâm Nhược Kỳ chỉ "A" một tiếng, lơ đãng gật đầu một cái, dường như lúc cô nghe tới "Bách hóa Giang Nguyên" và "Tập đoàn Cố thị" giống như là nghe thứ tiếng anh xa lạ trên lớp, vào tai trái, ra tai phải.

Sau khi Lâm Nhược Kỳ đơn giản nhìn về phía hai người đàn ông này chào hỏi, bắt đầu cúi đầu đếm ngón chân của mình. . . . . .

Giang Mẫn Hạo và Cố Huyền Dạ liếc mắt nhìn nhau, khóe môi không khỏi cũng cong lên, càng cảm thấy Y tá nhỏ này không giống người khác.

Nhất là Giang Mẫn Hạo, đôi mắt đào hoa trong ánh sáng lung linh, cõi lòng đầy tò mò đối với Lâm Nhược Kỳ, cũng không khách khí, liền lôi kéo người anh em của mình nói: "Thần, chị dâu nhỏ một mình rất buồn bực, nếu không, mọi người cùng nhau ngồi chơi, tán gẫu một chút?"

Trong lòng Lâm Nhược Kỳ run lên.

Anh là ai? Không nhìn thấy tôi và anh ta đang chiến tranh lạnh à? Tránh anh ta còn không kịp, còn cùng nhau ngồi chơi? Hơn nữa, bên cạnh tôi còn có một con nhóc đi theo, con mắt nào của anh nhìn thấy tôi buồn bực?

Lập tức oán giận Giang Mẫn Hạo hơn.

Hơn nữa, ba người đàn ông này đứng chung một chỗ, quả thật chính là nam châm có sức hấp dẫn mạnh mẽ, chỉ sau chốc lát, xung quanh liền xúm lại rất nhiều nam nam nữ nữ "Nhàm chán". Vừa nghe Giang Mẫn Hạo đề nghị tán gẫu một chút, mọi người bắt đầu ồn ào lên.

Đem lấy vẻ mặt của Lâm Nhược Kỳ nhìn Giang Mẫn Hạo toàn bộ thu vào đáy mắt, rõ ràng bộ dáng như con chó nhỏ gặp được khúc xương, gương mặt Cơ Liệt Thần dưới ánh đèn chói mắt, càng lộ vẻ đẹp lạnh lùng, tà mị.

Vẻ mặt của anh thật bình tĩnh, không thấy được một chút gợn sóng nhưng không ai chú ý tới anh im lặng, càng không cách nào suy đoán ra trong lòng anh nghĩ gì, không nhìn thấy, không có nghĩa là trong lòng anh không có một chút gió nổi mây phun.

Chỉ có chính anh mới biết, trong cổ họng giống như bị hóc xương cá, mắc nghẹn khó chịu. . . . . .

Chương 61: Ác ma trừng phạt! (2)

Cô vẫn trốn tránh anh.

Vẫn không nói lời nào như vậy, không giống như bình thường. Trong chớp mắt, trên khuôn mặt Cơ Liệt Thần hiện ra nụ cười nhàn nhã: "Nếu cậu ba cũng nói như vậy. . . . . . Nhược Kỳ, đừng từ chối, lại đây ngồi."

Vỗ vỗ mình chỗ trống bên cạnh, một bàn tay khác đưa về phía cô, khớp xương ngón tay rõ ràng vừa lúc đặt trước mặt Lâm Nhược Kỳ, có thể chạm đến tay.

Trong lòng Lâm Nhược Kỳ cứng lại, chần chừ hai giây.

Nói thật, không phải cô xấu hổ, cũng không phải là sợ sệt.

Nhưng khi nhìn thấy trong đáy mắt của anh che giấu lạnh lùng và bén nhọn, quả thật làm cho cô có chút chùn bước.

Cũng may, từ phía sau, Tiểu Ngôn tùy tiện đẩy cô một cái, Lâm Nhược Kỳ lảo đảo, vừa lúc ngã vào trong ngực Cơ Liệt Thần, không chỉ như thế, hai tay vô tình vừa đúng đặt lên bắp đùi rắn chắc của anh, chỉ thiếu một chút nữa đặt lên của quý của anh!

Nhất thời, gương mặt trở thành màu gan heo.

Mọi người thấy như thế, cất tiếng cười vang. . . . . .

Cơ Liệt Thần cũng không quá mức để ý, thuận thế ôm eo của Lâm Nhược Kỳ, đặt cô ở bên mình, dường như động tác hết sức tự nhiên, có thâm ý khác nhìn xuống cô một cái, giơ tay lên vẫy vẫy, "Cũng đừng đứng nữa, ngồi đi."

Vì vậy, cũng làm thành một vòng ngồi xuống.

"Thần, cậu nói trước kia, làm sao quen biết chị dâu nhỏ?" dường như Giang Mẫn Hạo bị bệnh nói nhiều, tạo bầu không khí sinh động nhất chính là anh ta, cái mông mới vừa ngồi vững vàng, đã bừng bừng hứng thú đưa ra đề tài.

Lần đầu tiên Lâm Nhược Kỳ cảm thấy người đàn ông này nói quá nhiều, thật là không tốt.

Cơ Liệt Thần nhếch môi, cánh tay nắm chặt Lâm Nhược Kỳ, "Cậu hỏi cô ấy đi, để cho cô ấy tự nói."

Giọng nói thân mật mập mờ, làm cho lòng người ta ngứa ngáy một chút, lập tức khơi dậy hứng thú của tất cả mọi người.

Thân thể Lâm Nhược Kỳ cứng đờ: người đàn ông này, tại sao ném trái bom cho cô? !

Nghiêng đầu trừng mắt nhìn anh, lại bị mọi người cho rằng đắm đuối đưa tình.

Không thể từ chối, cô đành phải nói: "Chúng tôi . . . . . . biết nhau ở một nơi gọi là 'Hậu cung' trong quán bar, bởi vì xảy ra một chút chuyện, tôi mượn anh ấy một chiếc áo com lê trắng che đậy thân thể, ách. . . . . . chỉ có như vậy, rất đơn giản, không có gì đặc biệt."

Hết cách rồi, cô không phải người viết tiểu thuyết viết ra nhiều tình tiết máu chó trên mạng internet, càng không phải là nhà hùng biện diễn giải kích tình mênh mông, không có biện pháp đem chuyện xưa miêu tả cho đặc sắc, hơn nữa cô cũng không cảm thấy chuyện này có gì đáng giá để khoe khoang, cho nên, miêu tả này có chút. . . . . . Vô cùng đơn giản, nhàm chán.

Nhìn vẻ mặt mọi người hơi thất vọng một chút, Lâm Nhược Kỳ xấu hổ cười cười, định vùi đầu giả bộ ngồi thiền.

Ai ngờ, một cậu chủ nào đó dường như cố ý muốn làm khó cô, thậm chí công khai nói: "Thật ra, phải nói là tôi và cô ấy không 'ghim' không quen biết."

"Không 'ghim' không quen biết? !" Mọi người kêu lên, thì ra còn có người dám "Ghim" Cậu chủ Cơ? !

Lập tức nổi lên hào hứng.

Sau đó, Cơ Liệt Thần tiếp tục nói ra những lời không làm cho người ta sợ hãi thì không chịu ngừng, khiến mọi người mở rộng tầm mắt.

"Nếu không phải cô ấy lỡ tay ghim vào cái kia của tôi, cho dù đã gặp gỡ qua một lần ở hậu cung, chúng tôi cũng không có cơ hội gặp mặt lại. Thật may ghim không sâu, không bị thương tổn đến kinh mạch quan trọng, bằng không hạnh phúc cả đời của hai chúng tôi bị cô ấy tự tay hủy diệt. Nếu như vậy thật, xem như thành chuyện cười lớn. Anh nói đúng không, bà xã?"

Mọi người đần độn, yên lặng, trong lòng ngổn ngang. . . . . .

Một giây kế tiếp, tất cả cười ầm lên.

Trên mặt Lâm Nhược Kỳ vẫn chưa hết ửng đỏ, lần này càng thêm đỏ hết, cả khuôn mặt đỏ như đít khỉ.

Những người bạn của Cơ Liệt Thần, đều quen thuộc tính tình của anh, anh có thể đem ra đùa, chứng tỏ anh chắc chắn vợ của mình sẽ không tức giận. Cho nên, cười càng cười, ồn ào càng ồn ào, mọi người đều không để ý, cười xong cũng sẽ qua, cũng không có ý chế nhạo.

Mà thần kinh chậm chạp của Lâm Nhược Kỳ, quả thật cũng không nghĩ chuyện lại đến mức độ này, ngược lại, bởi vì Cơ Liệt Thần nói cái gì vừa "Của quý", vừa "Hạnh phúc", nói rõ ràng như vậy, làm cho cô cảm thấy rất lúng túng.

Cảm giác kia, giống như quan hệ giữa anh và cô, đã rất thân mật, điều này làm cho cô có chút nổi giận.

Thành thật mà nói, cô cảm thấy đám người kia rất nhàm chán, không phải nói những người có tiền tụ họp chung một chỗ, đơn giản để tán gẫu buôn bán, tán gẫu cổ phiếu, tán gẫu phụ nữ sao? Tại sao bọn họ tụ họp chung một chỗ, hơn nữa chuyện tình của người khác? !

Mẹ nó, đây là chuyện bát quái chỉ có phụ nữ mới thích làm nha? !

Liếc mắt nhìn Cơ Liệt Thần bên cạnh, không chút kiêng kỵ cười tà, rõ ràng hết sức hài lòng kiệt tác vừa rồi của mình.

Nhìn ra cô nhìn chăm chăm, anh làm như có ai xung quanh, kéo cô vào trong ngực, cúi đầu ở bên tai cô nhẹ giọng nói: "Không vui? Ai bảo em vẫn trốn tránh anh, còn dùng vẻ mặt giống như con chó nhỏ thấy khúc xương nhìn người đàn ông khác!"

". . . . . ." Lâm Nhược Kỳ bối rối, không cách nào theo kịp trí tưởng tượng cực kỳ phong phú của người đàn ông này.

Dừng một hai giây, không khách khí chút nào cãi lại: "Xem như tôi không đủ thông minh, không đủ nhanh nhẹn, tại sao đem so sánh với con chó nhỏ chứ? !"

"Em cũng chỉ không có chảy nước miếng mà thôi!"

Cuối cùng, anh kiêu ngạo, ánh mắt nhìn xuống cô, bổ sung, "Đem chuyện xấu của em ra giải trí một chút, chẳng qua cho em trừng phạt nho nhỏ."

Nghe vậy, Lâm Nhược Kỳ lập tức nổi giận, hoàn toàn quên mất người đàn ông đẹp trai trước mặt là một ông trùm Xã hội đen, hơn nữa quên mất mình đang ở trước mặt mọi người.

Nhất thời xúc động, xoay người mắng chửi một cậu chủ nào đó: "Gà 16! Anh còn dám nói tôi? Muốn trách thì anh tự trách mình, nếu không phải anh là người bệnh ung thư tinh hoàn, không muốn phối hợp điều trị, tôi làm sao lỡ tay đem ống kim ghim vào của quý của anh hả? Còn nữa, nếu anh không đột nhiên lấy tay chém tôi một cái, tôi cũng không làm rơi ống kim! Anh nói anh làm như thế không. . . . . ."

Bỗng dưng, phát hiện tất cả mọi người trợn mắt há mồm nhìn mình, Lâm Nhược Kỳ đang hùng hổ nói, ngưng lại.

Thật khóc không ra nước mắt!

Tại sao cô quên mất bốn phía còn có người khác vậy? tại sao cô quên mất Cậu chủ Cơ trước mắt căn bản là một ác ma giết người không nháy mắt vậy? Ông trời ơi, trong tình huống này, cô lại gọi anh là Gà 16, còn đem chuyện anh bị ung thư tinh hoàn nói ra ngoài rồi. . . . . .

Một bên Cơ Liệt Thần vuốt vuốt tâm mi, da đầu tê dại.

Cô thật đúng là không để cho người ta thất vọng a. . . . . .

Thật may, Nhạc Tiểu Ngôn phản ứng khá nhanh, chợt vỗ một cái vào trên lưng của Lâm Nhược Kỳ, cười hòa giải: "Ha ha ha, Nhược Kỳ, kỹ thuật diễn xuất của cô rất hài hước nhưng không mới mẻ chút nào, vậy mà lần nào cũng dám lấy ra làm tiết mục giải trí nha, ha ha ha. . . . . . ôi chao, mọi người đừng nghe cô ấy nói vớ vẩn, tôi cũng quá quen rồi, đây là chuyện tình của Nhược Kỳ và cậu chủ Cơ, ha ha ha. . . . . ."

Cơ Liệt Thần không lên tiếng, vòng tay ôm chặt eo thon của Lâm Nhược Kỳ không buông tay, đầu ngón tay như vô tình hay cố ý vuốt ve bên hông của cô, làm cho cả người cô phát run.

Ngước mắt nhìn lên, đôi mắt xinh đẹp hấp dẫn của Cơ Liệt Thần như đang có thâm ý khác lưu luyến trên mặt của mình.

Nhất thời, như ngồi trên đống lửa!

Lập tức muốn đứng lên, lại bị cánh tay mạnh mẽ của Cơ Liệt Thần ôm cô đến sít sao, một cái tay khác cũng vòng chắc qua eo của cô, để cho cô muốn nhúc nhích cũng không nhúc nhích được.

Mọi người thấy như thế, nghĩ thầm hai người này quả nhiên dính như keo a, phương thức ân ái cũng đặc biệt như vậy. . . . . .

"Chị dâu nhỏ, tôi thật hâm mộ hai người, tình cảm thật tốt!" Giang Mẫn Hạo trêu ghẹo nói.

Chương 61: Ác ma trừng phạt! (3)

Mọi người cười to.

Một đám người cười hi hi ha ha, cuối cùng cũng lừa qua được chuyện "Ung thư tinh hoàn" . . . . . .

Nhưng mọi người ngồi vây quanh thành một vòng, cũng không tính bỏ qua cơ hội tốt trêu chọc đối với "Cặp vợ chồng son".

Đột nhiên, Giang Mẫn Hạo phun ra một câu: "Thần, tôi nhớ cậu đã từng hứa, sẽ dành một dấu ấn riêng cho cô gái mình yêu thích, không biết dấu ấn trong truyền thuyết hình dáng ra sao? Cậu chủ Cơ, có thể cho chúng tôi xem một chút hình xăm đó như thế nào hay không? Hay là. . . . . ."

Cố ý nói đến một nửa, môi mỏng cong lên, kéo dài sự mong đợi, giọng nói tà mị kèm theo ánh mắt Câu Hồn Nhiếp Phách, làm cho mọi người hưng phấn đến cực độ.

Rất dễ nhận thấy Giang Mẫn Hạo cố ý!

Cũng chỉ có Giang Mẫn Hạo phóng đãng như thế, không nhịn được mới dám nói lên yêu cầu như thế với Cơ Liệt Thần, nếu đổi lại một người khác, có lẽ sớm bị Cơ lão đại kéo ra ngoài làm thịt.

Có lẽ đề nghị của Giang Mẫn Hạo đúng ý muốn của Cơ Liệt Thần, chỉ thấy anh liếc qua Lâm Nhược Kỳ ở bên cạnh, lười biếng trả lời: "Muốn xem dấu ấn riêng của Cơ Liệt Thần tôi, có gì không thể? !"

Lâm Nhược Kỳ ngẩn ngơ, trực giác không ổn.

Không cho phép cô tự hỏi nhiều hơn một giây, trong nháy mắt cả người liền rơi vào trong ngực lồng ngực rắn chắc của Cơ Liệt Thần!

Một giây kế tiếp, cánh tay Cơ Liệt Thần khẽ siết chặt, kéo bả vai của cô, cúi đầu vùi sâu vào cổ của cô, đôi môi lạnh băng phủ lên nơi cổ của cô, đầu lưỡi ẩm ướt cuốn qua làn da bóng loáng thơm tho của cô, mang theo ý trừng phạt, nhẹ nhàng gặm mút một chút da thịt thật mỏng, lập tức in lại một vết hôn thật sâu.

"A . . . . . ." hít vào một ngụm khí lạnh, cô phản xạ có điều kiện, muốn xoay người một cái, lại bị anh thuận thế bắt được hai cổ tay. Anh đã dời đi sức chú ý, đầu lưỡi đã trằn trọc đi tới trên môi của cô, tiếng hô hoán biến mất trong nháy mắt, quên hết tất cả, mãnh liệt hôn.

Dây dưa, tiếp tục dây dưa. . . . . .

Đắm chìm, tiếp tục đắm chìm. . . . . .

Trêu chọc và lưu luyến, từ lúc mới bắt đầu trừng phạt, dần dần biến thành khó kìm lòng nổi, cô gái nhỏ này ngọt ngào, còn có hương thơm trên người cô, khiến cho Cơ Liệt Thần gần như quên mình đang ở chỗ nào, sức hút giữa răng môi càng lúc càng trở nên khó khống chế nổi.

Không thể nghi ngờ, nụ hôn này, hôn đủ triệt để, đủ triền miên, đủ nóng bỏng!

Nhưng chẳng qua một nụ hôn như vậy, vẫn hoàn toàn không đủ, không đủ, một chút cũng không đủ!

Cơ Liệt Thần cảm giác mình giống như đứa bé bị đói bụng thật lâu, rõ ràng đói bụng đến có thể ăn toàn bộ khối bánh kem lớn, lại cứ cấp cho anh một phần nhỏ kẹo bơ!

Lúc này, bất cứ làm thế nào cũng không đủ!

Đã chờ đợi lâu như vậy, nhẫn nại lâu như vậy, anh thật không biết mình còn có lý do gì để tiếp tục chờ nữa! Bây giờ, anh chỉ muốn nhiều hơn, trực tiếp hơn, kịch liệt hơn . . . . . .

Cổ họng của Cơ Liệt Thần căng thẳng, đồng thời, cảm nhận ánh mắt kinh ngạc từ bốn phía.

Trong lòng bất giác tự giễu cười một tiếng: có lẽ không ai có thể tin rằng, anh chưa chạm qua cô gái nhỏ này. . . . . .

Trực tiếp bắt cóc cô lên giường, không phải là không được, nhưng làm như vậy, ngay cả anh cũng cảm thấy trơ trẽn, huống chi, anh muốn cũng không chỉ là người của cô. . . . . .

Nghĩ đến đây, kích tình giống như bị dội một thùng nước lạnh từ đầu đến chân, nhanh chóng lạnh dần lạnh dần, lạnh như băng. . . . . .

Ánh mắt đong lại, giống như sắp xếp lại lý trí, rời khỏi môi cô gái nhỏ, dừng lại ngắn ngủn một giây, Cơ Liệt Thần kéo váy Lâm Nhược Kỳ, làm cho cô hoang mang sợ hãi.

Mọi người chứng kiến cả quá trình nóng hừng hực, không nghi ngờ chút nào, cũng cảm thấy bị sốc và kinh ngạc. . . . . .

Trực tiếp bỏ qua ánh mắt nhìn từ bốn phía, Cơ Liệt Thần lạnh lùng phun ra một câu khách sáo: "Đều nhìn đủ chứ? ! Nhìn đủ rồi thì giải tán đi. Tôi và vợ tôi còn chuyện lớn phải làm, thứ cho Cơ mỗ tiếp đãi không chu đáo, xin đi trước!"

Dứt lời, cũng không quay đầu lại kéo cô rời khỏi đại sảnh, để lại sau lưng lời "than thở".

"Thôi đi, cái đó chỉ là vết hôn mà thôi, tôi còn tưởng rằng là dấu ấn gì rất đặc biệt đấy."

"Cậu ngu à, nếu dấu ấn riêng có thể cho cậu xem sao? Hơn nữa, người đàn ông giống như Cậu chủ Cơ, đương nhiên là đem dấu ấn giấu ở. . . . . ." Có người bỉ ổi cười, "Hắc hắc. . . . . . Đương nhiên là chỗ rất tư mật, tại sao có thể tùy tiện để cho người ta nhìn!"

"Đúng vậy, ha ha, cậu chủ Cơ rất háo sắc nha. . . . . . Ngay cả chuyện này cũng nghĩ ra!"

. . . . . .

Bên kia, Giang Mẫn Hạo và Cố Huyền Dạ hai mặt nhìn nhau, trong lòng của nhau đều biết rõ: tên nhóc kia rõ ràng có cái gì không đúng, thật hỏng bét mới vừa cười giỡn dường như đã nổi giận rồi.

Vì vậy, hai người không hẹn mà cùng nhìn về phía Cơ Liệt Thần và Lâm Nhược Kỳ rời khỏi, ném ra ánh mắt đồng tình.

Y tá nhỏ kia, sợ rằng tối nay bị giày vò rồi. . . . . .

Lâm Nhược Kỳ không phải kẻ ngu, trước mắt bao nhiêu người Cơ Liệt Thần đối với cô vừa hôn vừa sờ, bây giờ còn nói phải đi trước, đầu không cần nghĩ cũng biết là đem cô ra ngoài tính sổ.

Thừa dịp trên nửa đường, có người chào hỏi Cơ Liệt Thần, lúc anh không để ý buông lỏng cổ tay cô, Lâm Nhược Kỳ nhanh trí vội chạy ra.

Đầu óc cô rất tỉnh táo, coi như cô chạy nhanh hơn nữa cũng không trốn thoát Lư Đăng Bảo của Cơ Liệt Thần! Cho nên cô chỉ có thể chạy vào. . . . . . Toilet.

Chạy thì không chạy thoát nhưng chạy vào trong Toilet ít nhất còn có thể tranh thủ cho mình một chút thời gian, suy nghĩ một chút làm thế nào đối phó anh a. . . . . .

Mười phút sau.

Lâm Nhược Kỳ đã ngồi thật lâu trên nắp bồn cầu, cảm thấy đã đến lúc rồi vốn muốn đi ra ngoài, mới vừa đứng lên thì nghe giọng cười nói của hai cô gái nhỏ tiến vào.

Hắc, cẩn thận lắng nghe, thì ra đối phương nói về chuyện của cô và một cậu chủ nào đó. Xem ra là miệng quá rỗi rãnh, chạy nhà cầu đi tiểu cũng không quên nói huyên thuyên.

Nữ bát quái A: "Cô nhìn thấy bạn gái cậu chủ Cơ không? Nghe nói là một y tá, không biết như thế nào? Cô ấy thật may mắn, gả cho Cậu chủ Cơ, đời sau cũng không cần lo buồn, quan trọng là người đàn ông có tiền, có quyền và có mặt mũi như cậu chủ Cơ, đi nơi nào tìm a!"

Nữ bát quái B: "Cái này cô không biết đâu, người ta chính là khẩu vị thưởng thức nặng, nghe nói ở trong bệnh viện ghim trúng của quý của cậu chủ Cơ người ta nên bị Cậu chủ Cơ chọn trúng, không biết còn lén lút chơi thứ gì đấy. . . . . ." Nói tới chỗ này, dừng lại mấy giây, nhỏ giọng nói tiếp: "Hâm mộ à? Hâm mộ, cô cũng đi thử ghim của quý của cậu chủ Cơ một chút?"

Nữ bát quái A: "Tôi nhổ vào! Tôi mới không có không biết xấu hổ như vậy! Loại biện pháp đến gần cậu chủ Cơ như thế cũng nghĩ ra được, thật là tuyệt. . . . . . Aiz, nhưng mà làm sao cô biết chuyện này?"

Nữ bát quái B: "Mới vừa rồi ở trong đại sảnh, nghe chính miệng cậu chủ Cơ nói ra, tôi đã nói với cô, Cậu chủ Cơ người ta rất đau lòng cho Y tá nhỏ, cô xem lúc này mới mấy giờ, đã dắt tay của người ta chạy vào phòng ngủ thân mật. . . . . ."

Giọng của cô gái đột nhiên tăng vọt lên mười mấy đề xi ben: "Không phải chứ? ! Hiện tại mới mấy giờ đã về sưởi ấm giường. . . . . . Chậc chậc, vừa nghĩ tới thân thể, khuôn mặt của Cậu chủ Cơ, khỏi cần nói, công phu trên giường khẳng định rất lợi hại. . . . . . Chậc chậc, thật là tiện nghi cho đồ đĩ Y tá nhỏ!"

Giọng của cô gái càng lúc càng nhỏ, rốt cuộc càng lúc càng xa, Lâm Nhược Kỳ mặt đỏ tới mang tai, lúc này mới mở cánh cửa gỗ, hùng hùng hổ hổ đi ra.

"Một đám phụ nữ chán ghét, ai là đồ đĩ vậy? chuyện chăn gối chồng của người khác cũng dám đem ra bàn tán, thật không biết xấu hổ !"

Những cô gái này, bộ dạng ghê tởm lẳng lơ lại còn mắng cô là đồ đĩ! Nghĩ lại, đều do tên Cơ Liệt Thần đó! Nếu không phải là anh ở trong đại sảnh động tay động chân với cô, người khác cũng sẽ không nghĩ tới phương diện kia. . . . . .

Chương 61: Ác ma trừng phạt! (4)

Lâm Nhược Kỳ vừa rửa tay, vừa thầm mắng Cơ Liệt Thần, sau khi rửa tay xong rút khăn lau tay sạch sẽ, hung hăng ném vào trong thùng rác, lúc này mới chuẩn bị đi ra ngoài.

Vừa quay đầu sang, chợt giật mình!

Trong một góc tối trước cửa, Cơ Liệt Thần nghiêng người dựa vào tường, vẻ mặt lạnh lùng, nhìn thấy cô đi ra ngoài, ánh mắt rét lạnh như lưỡi đao rút ra khỏi vỏ, nhìn chằm chằm hai mắt của cô: "Lâm Nhược Kỳ, lá gan của em càng lúc càng lớn!"

Lâm Nhược Kỳ không ngờ cậu chủ Quý tộc tao nhã Cơ Liệt Thần luôn thích đùa bỡn lại đợi cô ở cửa Toilet, bày ra dáng vẻ cực kỳ bảnh bao, hết sức kiên nhẫn dựa vào vách tường đá bên cạnh, đủ để nhìn ra . . . . . . tối nay anh vô cùng tức giận!

Trái tim nhỏ bé run lên bần bật, ánh mắt tránh né, cổ rụt lại, theo thói quen kiếm cớ: "Tôi . . . . . .tôi nào có. . . . . . chẳng qua lúc nảy tôi chỉ đơn giản nói ra một chút sự thật mà thôi. . . . . ."

Phải nói cô sai chính là cô không nên chọn lúc đó để nói ra "Sự thật".

Hơn nữa, cô làm như vậy, chính xác là phân biệt đối xử với người bệnh. . . . . .

Cơ Liệt Thần cười lạnh một tiếng: "Đơn giản nói ra? A, chính xác là đủ đơn giản, đủ rõ ràng, lời ít mà ý nhiều!"

". . . . . ." Lâm Nhược Kỳ đen mặt, cúi đầu im lặng.

Thật ra, Cơ Liệt Thần căn bản không lo lắng người ngoài nghĩ thế nào đối với chuyện anh bị "Ung thư tinh hoàn", ngược lại bởi vì Lâm Nhược Kỳ lẫn tránh anh, còn chống đối lại anh rõ ràng như vậy, làm cho anh cảm thấy nôn nóng phiền lòng.

Đó là một loại cảm giác mất mát giống như bảo bối đã tìm kiếm thật lâu, sắp tới tay lại đột nhiên vuột khỏi tầm tay.

Làm người ta phiền muộn, hết sức phiền muộn. . . . . .

Híp cặp mắt xinh đẹp, một bàn tay đưa về phía cô: "Tới đây."
  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro