Chap 76

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 76: Chương 76

Nhìn theo bóng Nam Thành đã đi vào căn phòng thì hai người cũng đã đi đến đầu cầu thang, Ngọc Hân chợt có cảm giác mối quan hệ giữa Minh Tùng và Nam Thành dường như không đơn giản, Minh Tùng luôn cảnh giác với Nam Thành mà nụ cười của Nam Thành cũng thật giả dối... Mối quan hệ giữa Nam Thành và Tiên Dung lại càng thêm kì lạ, Tiên Dung yêu Minh Tùng nhiều năm như vậy, bỗng nhiên tại sao một Nam Thành khó hiểu xuất hiện có thể thay thế được vị trí của anh... Mọi chuyện thật kì lạ, Hân nhíu mày, lần đầu tiên cô có cảm giác Nam Thành là một người không đơn thuần như cô vẫn nghĩ.

Đột nhiên bước đến đầu cầu thang, Tùng đổi hướng, thay vì bước thẳng xuống phòng khách nhộn nhịp bên dưới, anh xoay người, bàn tay nắm chắc, lôi Hân bước những bước thật nhanh sang hành lang bên kia.

Hân kêu lên kinh ngạc:

- Anh làm gì vậy ?

Chẳng phải anh nói hai người phải quay lại tiếp khách sao, bỗng nhiên lại muốn lôi cô đi đâu ?

Đáp lại những câu hỏi của Hân chỉ có sự im lặng, Tùng vẫn bước đi nhanh nhẹn, trong đầu anh là đủ mọi cảm xúc và suy nghĩ đan xen.

- Tùng! Anh có nghe em nói không đấy?- Hân kêu lên mất kiên nhẫn

Đột nhiên Tùng xoay người lại, rất nhanh chóng, Hân đã có cảm giác vai mình bị bàn tay nóng ấm của anh giữ chặt, toàn thân rùng nhẹ một cái đã nhanh chóng áp xuống một nơi lạnh lẽo mà cô nhận ra đó chính là bức tường, gương mặt anh tiến lại gương mặt ngỡ ngàng của cô rất gần, từng nét lo lắng trong ánh mắt anh cô đều nhìn rất rõ.

- Anh sao vậy ?- Hân hỏi, cô biết anh vì sự xuất hiện của Nam Thành và Tiên Dung ngày hôm nay mà lo lắng, nhưng vì sao lo lắng thì cô thực sự muốn nghe anh nói. Chẳng phải trách nhiệm của một người vợ là cùng gánh vác những lo lắng với người chồng của mình hay sao ? Minh Tùng luôn luôn cho rằng mọi chuyện chỉ cần có anh gánh vác là ổn, cô chuyện gì cũng không cần biết! Hân thực sự nhiều lúc cảm thấy khó hiểu, anh luôn tìm cách làm cô vui vẻ, đáp ứng mọi điều cô muốn cũng như luôn biết cách chiều chuộng nhưng ngược lại, anh cũng luôn làm cô có cảm giác bất an khi không bao giờ chia sẻ với cô những điều anh lo lắng, anh luôn coi cô là một đứa trẻ cần sự bảo bọc của anh, điều đó làm cô không thoải mái tí nào....

Tùng chợt thở dài:

- Em không được đến gần Nam Thành, trong mọi trường hợp, đều không được, em hiểu không ?

Lại là cái giọng ra lệnh đáng ghét, anh chẳng bao giờ giải thích, chẳng bao giờ bắt đầu một câu chuyện có đầu có cuối, bao giờ cũng là những lời khẳng định, áp đặt cô phải nghe theo anh, Hân cau mày:

- Tại sao ?Điều đó thật vô lý! Chẳng phải anh ấy là bạn thân của anh sao?

Mặc dù hiểu điều anh lo lắng nhưng cô vẫn bướng bỉnh, cô không phải là một con nhóc nữa, vì sao anh cứ luôn đối xử với cô như vậy ?

Tùng thở dài:

- Em nghe lời anh được không ?

- Anh luôn ra lệnh một cách vô lý, em làm thế nào nghe được ?- Hân tức giận nói

- Chuyện này rất phức tạp, khi mọi chuyện rõ ràng anh sẽ từ từ nói tất cả cho em được không ?

Lại thêm một lời hứa hẹn khác, Hân cười cười lắc đầu:

- Có phải anh lại muốn em chờ đợi thêm 5 năm nữa để biết câu trả lời không ?

- Hân!- Tùng kêu lên, anh thực sự không hiểu trong đầu cô đang suy diễn điều gì mà lại nói giọng giận dỗi như vậy. Cuối cùng cô nên hiểu anh làm tất cả những điều này vì ai chứ?

- Tùng...- Hân nhìn anh, giọng đều đều chân thành- Em thực sự không hiểu, chúng ta là vợ chồng đúng không ? Vì sao anh không bao giờ muốn chia sẻ với em mọi chuyện ? Em đâu còn là con nít nữa... Em không cần sự bảo bọc của anh, em chỉ cần sự tôn trọng, một trong những sự tôn trọng đó là không nên giấu vợ của mình bất cứ điều gì, nhưng anh dường như luôn muốn quyết định theo ý mình... Dù là như vậy, em vẫn sẽ ủng hộ anh, nhưng anh cần nói cho em biết thì em mới có thể ủng hộ anh được chứ! Anh luôn đặt em vào một sự đã rồi, giống như một mớ bòng bong, không hiểu càng không biết mình sẽ bị anh đưa về đâu... Em không phải một con búp bê ở bên anh, Minh Tùng! Em là vợ anh! Anh thực sự có hiểu ý nghĩa của việc đó không ?

Tùng mở to mắt nhìn Ngọc Hân, trong đôi mắt cô có rất nhiều sự chịu đựng cũng có rất nhiều nỗi lo âu... Trong lòng anh âm thầm chấn động, đúng, anh chưa bao giờ chia sẻ với Ngọc Hân quá nhiều, anh dường như luôn tự cho mình một quyền lực siêu hình đối với cô, điều khiển cô và áp đặt cô đi theo anh, anh chưa bao giờ nghĩ rằng Ngọc Hân sẽ cảm thấy buồn phiền vì điều đó...

Có lẽ anh thực sự đã sai rồi...

Mỉm cười, Tùng kéo đôi vai Hân lại gần, nhẹ nhàng ôm lấy cô, hơi thở của anh nhẹ nhàng phả lên tóc cô:

- Anh xin lỗi....

- Em sẽ không tha thứ cho anh đến khi biết được toàn bộ sự thật!- Hân bật cười, đối với Tùng, mọi sự giận dỗi của cô là vì yêu thương anh, mọi sự chịu đựng cũng là vì yêu thương anh, mọi sự tha thứ cũng là vì yêu thương anh...

Tùng hôn nhẹ lên tóc cô:

- Mọi chuyện em muốn biết anh đều sẽ nói! Anh hứa...

- Em sẽ hỏi anh từ từ từng chút một! Không phải anh nói chúng ta phải xuống tiếp khách sao ?

- Ừm!- Tùng nhẹ nhàng buông Hân ra, nắm lấy bàn tay cô, dịu dàng nói:- Đi thôi!

Siết nhẹ lấy bàn tay anh, cô chợt cảm thấy cảm xúc ngọt ngào khó tả... Tình yêu đôi khi có thể vui nhộn nhưng cuộc sống hai người một khi đã muốn gắn bó với nhau thì nên có một sự đồng cảm, điều đó đôi khi còn mạnh hơn cả tình yêu, cũng có thể làm người ta hạnh phúc hơn nụ hôn đầu....

Nam Thành dừng lại ở trước cửa, qua khe cửa để hở bên trong vang lên tiếng bà Kim San gay gắt:

- Tiên Dung, bác không ngờ cháu có thể cư xử thiếu phép tắc như vậy! Cháu không hiểu mình đến đây là đại diện cho cha cháu, cho tập đoàn SmartMart sao? Còn chưa kể vị hôn phu đi cùng cháu nữa, anh ta sẽ cảm thấy thế nào ?Xưa nay bác luôn yêu quý cháu, tiếc rằng cháu và Tùng không có duyên đến được với nhau, mọi sự đều đã không thể quay lại. Cháu nên nghĩ đến tương lai, không nên tiếp tục suy nghĩ bồng bột như vậy!

Tiên Dung ngước lên nhìn bà Kim San, trong đôi mắt đẹp tràn lệ long lanh, tiếng cô nức nở:

- Bác luôn nói rằng sẽ để cháu và anh Tùng đến với nhau, bác còn hứa chắc chắn với cháu về điều đó. Vì sao đến giờ bác có thể nói như vậy ? cháu như bây giờ cũng chính là do bác!

Tiên Dung gần như muốn hét lên, sự ủy khuất đau khổ trong lòng cô giống như một cơn sóng dữ muốn xô vỡ

bờ. Cô hận Ngọc Hân luôn xuất hiện đúng lúc cướp đi của cô tất cả hạnh phúc cố gắng lắm mới gây dựng được, cô ghét Minh Tùng không bao giờ có thể yêu thương cô, nhưng lại càng trách bà Kim San là người hết lần này đến lần khác cho cô hi vọng vào tình yêu của Minh Tùng để rồi phút cuối, phủi cô đi như một hạt bụi dính trên quần áo.

Tiếng bà Kim San vẫn đều đều, đã tan bớt băng giá:

- Đúng là bác đã từng mong muốn cháu trở thành con dâu của bác hơn bất kì ai...- Bà chợt thở dài- Cho đến bây giờ, so với Ngọc Hân, bác thực sự cũng không hề ghét cháu. Nhưng hôn nhân không thể do bác quyết định, cháu cũng thấy Minh Tùng kiên quyết như thế nào, nó hoàn toàn không muốn nghe theo lời bác... Cháu là cô gái thông minh, Tiên Dung, cháu hiểu tất cả những điều đó mà đúng không ? Bác không phải không muốn cháu là con dâu của bác, mà mọi chuyện đã không thể thay đổi được nữa! Cháu vẫn còn trẻ Tiên Dung, cháu xinh đẹp, thông minh, cháu còn cả một tương lai phía trước, một người đàn ông yêu thương cháu... Không nên đánh mất hạnh phúc của hiện tại!

Lời bà nói có thể nói là đã hết lý lẽ.

Tiếng khóc của Tiên Dung càng lúc càng lớn, những tiếng nức nở không cách nào kiềm chế thoát ra, làm lòng cô đau một thì làm Nam Thành đau gấp mười lần. Đôi chân anh dường như đứng không vững, từng tiếng khóc của cô chà vào lòng anh như xát muối, bàn tay nắm chặt lại đến run rẩy, trong đáy mắt một tầng đau khổ, bờ môi nhợt nhạt mím chặt lại.

- Cháu không thể!- Tiên Dung khóc nấc lên- Cháu không thể yêu ai khác ngoài anh Tùng được nữa... Thật sự cháu không thể!! Cháu xin bác, bác San, hãy giúp cháu quay lại với anh Tùng, cháu sẽ làm mọi điều bác muốn! Cháu sẽ làm mọi thứ! Bác hãy giúp cháu!!

Bà Kim San mất kiên nhẫn hét lên:

- Tiên Dung! Cháu muốn mù quáng như vậy đến bao giờ? Tiếp tục như vậy cháu chính là người duy nhất đau khổ! Minh Tùng và Ngọc Hân đã chuẩn bị làm đám cưới, sẽ không thể thay đổi điều gì được nữa! Cháu không nên tiếp tục nói những lời vô nghĩa như vậy!

- Bác San!!!- Tiên Dung hét lên

Đột nhiên cánh cửa bật mở, bà Kim San giận dữ bước ra... Bà chạm mặt Nam Thành, gương mặt anh trắng bệch, nhợt nhạt, từng ý niệm kinh hoàng vẫn hiện qua ánh mắt nhìn bà ngỡ ngàng. Bờ môi cắn chặt đến tứa máu.

- Cậu...- bà Kim San khẽ nói, trong lòng cũng chợt nảy lên sự thương xót cho người thanh niên trước mặt, hình như anh ta đã nghe được tất cả.

Nam Thành nhanh chóng khôi phục lại nét mặt bình thường, mỉm cười:

- Cảm ơn bác đã giúp cháu chăm sóc cô ấy!

- Không có gì!- Bà Kim San cười khẽ, bước chầm chậm qua anh, bà vỗ nhẹ lên vai anh- Cố gắng lên!

Nói rồi bà bước đi.....

Nam Thành trên môi xuất hiện nụ cười lạnh giá thê lương... Cố gắng ? 20 năm cố gắng của anh còn chưa đủ sao ? Thế nhưng tất cả những gì anh có là gì ? Vẫn là những thứ thuộc về Minh Tùng mà thôi, Tiên Dung, cô ấy chẳng bao giờ yêu anh... Anh luôn tự nhủ với mình chấp nhận sự thật đó, anh chỉ cần cô ấy cố gắng ở bên anh mà thôi, chỉ cần cô ấy cố gắng yêu anh mà thôi... Nếu như vậy anh đã cảm thấy hạnh phúc, đã cảm thấy đủ để buông tay cho hận thù trôi vào dĩ vãng... Thế nhưng cô ấy lại chọn cách hết lần này đến lần khác cho anh một cú shock như trời giáng, mọi thứ xung quanh anh tưởng như đã có được nhanh chóng sụp đổ, bàn tay anh trắng vẫn hoàn trắng... Sự cô độc đeo bám anh dường như không muốn dứt, không một ai muốn đồng cảm chia sẻ cùng anh, chỉ luôn muốn mang lại cho anh những đau đớn...

"...........................................

Trong một cô nhi viện nghèo nàn ngoại ô thành phố, những đứa trẻ ăn mặc không lành lặn, quần áo chắp vá đầy những mảnh bùn đất ngồi xổm chơi đùa trên khoảnh đất trong mù mịt trong gió cát...

Một nhóm những đứa trẻ vui vẻ chơi đùa với nhau, những tiếng cười vang lên rộn rã... Nhưng dưới gốc cây phượng, một thằng nhóc gầy gò ốm nhom ngồi xổm ôm lấy đầu gối giơ xương của mình, đôi mắt vô hồn dưới cặp kính cận rất dày. Trong đáy mắt nó không biểu hiện chút gì, mái tóc bù xù không hiểu vì sao dính đầy bùn đất càng làm cho nó có vẻ thê lương cô độc. Nó ngồi đó giống như một bức tượng, không nhúc nhích cũng không nói một lời, hai bên gò má đã hóp lại vì đói, bờ môi nứt nẻ, bên mép những vết thâm tím càng nổi rõ.

Một thằng nhóc khá béo mập tiến lại gần một thằng nhóc gầy gò ốm nhom ngồi lặng lẽ, nó lớn giọng:

- Ê! Thằng quái đản kia! Mau tránh ra xa chỗ bọn tao chơi! Nhìn mày thật bẩn mắt!

Quái đản? Bẩn mắt ? Thằng bé giơ đôi mắt to đen trong cặp kính dày cộm, bên gò má thâm tím chứng tỏ nó thường xuyên bị đánh, thân hình gày gò càng thêm rúm ró. Nó chỉ cười lạnh một tiếng rồi lại cúi xuống, chuyện gì cũng không muốn để ý.

Thằng nhóc béo mập tức giận đá thật mạnh bên hông thằng nhóc gầy gò:

- Thằng này mày muốn chết phải không ?

- Đánh đi! Đánh đi!

- Đánh cho nó một trận!

Tiếng những đứa nhóc khác hô hào.

- Đánh thằng nhóc quái đản đó đi!!!!

- Cái thằng bị điên đó!

...........................................

Trong mắt người khác, nó luôn là như vậy... Đáng ghét và đáng chết ! Nhưng vì sao nó vẫn chưa chết ? Vì sao nó vẫn còn tồn tại ? Vì cái gì?

Những cú đấm, cú đá rơi xuống thân hình gày gò của nó như mưa, nhưng nó không kêu cũng không khóc... Vì nó biết, nó cần phải mạnh mẽ hơn nữa... Vì nó biết, ba mẹ nó đã không còn ở bên cạnh nó nữa, bên cạnh nó....đã không còn ai để nó khóc nữa!

- Ngừng lại! Các con làm gì vậy ?- giọng nói ấm áp của sơ vội vàng đi lại gần.

Đến lúc mở mắt ra, Nam Thành đã cảm thấy một trận đau đớn khắp nơi, bên môi mặn mặn vị của máu... Ăn đòn với nó đã thành quen, nó cười lạnh, một giọt nước mắt cũng không hề rơi xuống... Sẽ có ngày nó sẽ trả lại đầy đủ cả vốn lẫn lời những gì nó đang phải chịu đựng....

Trên đời này mọi thứ công bằng lắm, những gì gây ra đều phải nhận lại hậu quả của nó... Nam Thành cười lạnh, ngước lên nhìn bầu trời khi sơ bế nó đi, nó nhìn thấy hình ảnh của cha mẹ nó, những người đã chết... Cuộc sống của nó đã thay đổi từ ngày hôm đó, từ ngày nó mất đi tất cả những người thân của mình, lần đầu tiên nó đã biết thế nào là đau khổ, thế nào là hận thù... Đó cũng là lúc nó biết bản thân mình có thể làm được gì, nó là người có thể làm tất cả...

Nam Thành xoay đầu nhìn về phía thằng nhóc béo mập đang nhìn theo nó, thằng béo đó sẽ là thử nghiệm đầu tiên, nó cười lạnh giá!

.......................................

13 năm sau, trên báo xuất hiện một tin rất nhỏ của một doanh nhân trẻ xuất thân từ cô nhi viện, thành đạt được nhiều người chú ý đến, tự tử do giá cổ phiếu giảm đột ngột. Nam Thành đọc được tin đó, chỉ cười...."


Phải! Mọi việc con người gây ra đều cần có một cái giá phải trả... Nhưng anh sẽ không ngồi im để chờ đợi một bàn tay vô hình nào đó giúp anh đòi lại cái giá của mình, tự anh sẽ làm điều đó...



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro